Đọc truyện Hơn Cả Tuyệt Vời – Chương 20
Khi Jordan bước vào câu lạc bộ White, câu lạc bộ của quí ông kín đáo nhất nước Anh, chàng thấy quang cảnh ở đây giống nhu cách đây hơn một năm về trước. Thế nhưng, khi chàng đi vào chỗ sinh hoạt chính, chàng nhận ra có cái gì đó khác biệt.
Không khí thì khác, nhưng mọi vật vẫn như cũ: vẫn những chiếc ghế bành êm ái kê quanh những chiếc bàn thấp để người ta có thể dựa ngửa người mỗi khi thua hay thắng một ván bài. Cuốn sổ lớn dùng để ghi những cuộc cá cược – cuốn sách thiêng của đám đổ bát như cuốn Kinh Thánh của tín đồ Giám lý vẫn nằm nguyên chỗ cũ. Khi Jordan đi vào đây, chàng nhận thấy điều khác biệt là đêm nay có nhiều người đến đây hơn mọi khi.
– Hawthorne! – có tiếng thốt lên vui sướng, và nhóm người đang bu quanh cuốn sổ liền quay lui nhìn chàng, rồi họ vội vã bước đến gần chàng, chào hỏi hân hoan.
Ngài Harly bắt tay Jordan, miệng nói:
– Rất sung sướng thấy anh trở về, Hawk.
Một người khác nói:
– Hawk gặp anh thật tuyệt vời!
Bạn bè và bà con đều chen nhau đến chào mừng chàng, tất cả đều rất nhiệt tình, Jordan nghĩ
– Jordan, làm một ly – John Camden nói, vẻ cau có, không kiểu cách, lấy một ly Madeira nơi cái khay do người hầu mang đến, đưa cho Jordan.
Jordan mỉm cười nhìn Camden, chàng ngạc nhiên khi thấy anh ta có vẻ kỳ cục. Chàng trả lại ly Madeira cho người giúp việc, rồi nói nhỏ với anh ta:
– Tôi uống whisky thôi – nói xong, chàng xin lỗi đi đến phía cuốn sổ đánh cá, chàng hỏi – Độ này các bạn trẻ đánh cá cái gì thế? chắc không có vụ đua heo nào chứ?
Sáu người đàn ông đứng bao quanh cuốn sổ thành nửa vòng tròn, cản đường chàng, rồi cả sáu đồng lên tiếng hỏi han chàng:
– Thời tiết thật kỳ lạ, chắc anh đã trải qua thời gian khổ sổ. Kể cho chúng tôi nghe về chuyện anh đã ra sao nào? Anthony khỏe không? Bà nội anh khỏe mạnh chứ?
John Camden lắc đầu, Jordan không thấy. Camden nhận ra việc cản đường của đám đông là vô ích, vì Jordan cứ bước tới và đám đông đành đứng giãn ra hai bên.
Vừa đi qua đám đông để đến cuốn sổ đánh cá, chàng vừa trả lời:
– Bà nội tôi khỏe, Hurley. Và Tony cũng khỏe
Chống tay lên lưng ghế, Jordan chồm người tới trước, lật lui từng trang trên cuốn sổ như lật lui chồng báo để xem cho đầy đủ tin tức. Người ta cá độ đủ thứ chuyện, từ chuyện dự đoán thời tiết đến bão tuyết cho đến trọng lượng của đứa con đầu lòng của lão Bascombe.
Jordan thấy một vụ cá cược rất buồn cười, đó là cách đây 8 tháng, Ngài Thornton trẻ tuổi cá 1000 bảng ông bạn trẻ của mình là bá tước Stanley sẽ mang về giường mình một cơn đau bụng vào hai tháng sau, ngày 20-12. vào ngày 19-12, Thornton cá Stanley 100 bảng việc anh này không ăn hết hai tá táo một lúc. Kết quả là Stanley thắng cuộc cá này. Nhưng hôm sau anh ta thua 1000 bảng. Jordan cười, nhìn các bạn rồi hài hước nói:
– Tôi thấy Stanley vẫn ngờ nghệch như lúc nào.
Theo truyền thống, những nhận xét về các vụ đánh cá điên khùng trong giới trẻ của những người lớn hơn, khôn ngoan hơn đều được phổ biến rộng rãi. Những ông bố của sáu người đang đứng quanh cuốn sổ cá cược – và những ông bố của những ông bố này – đã từng đứng đây, đưa ra nhận xét về việc cá cược này.
Trước đây, nhận xét của Jordan thế nào cũng để cho các bạn của chàng tham gia với những chuyện vui về các cuộc đánh cá khác, hay là với những lời nhắc nhở chân tình về các nhược điểm trầm trọng của chàng. Nhưng hôm nay sáu người đều nhìn chàng có vẻ khó chịu và không nói gì hết.
Jordan ngạc nhiên nhìn họ một lát, rồi quay lại với cuốn sổ đánh cá. Không khí trong phòng yên lặng hoàn toàn, vì các bàn đánh bạc kia đều nghỉ chơi chờ đợi. Một lát sau, Jordan hiểu ra lý do tại sao không khí yên lặng như thế. Suốt tháng 5 và tháng 6, các trang trong sổ cá cược đều đầy cả những cuộc cá cược người cầu hôn nào sẽ được Alexandra chọn để làm chồng, và cả thảy có đến hàng tá người cầu hôn như thế.
Jordan tức nhưng không ngạc nhiên, chàng lật tiếp các trang giấy trong sổ cho đến khi chàng thấy vụ cá cược về ngày đua ngựa Nữ hoàng, họ cá ngày ấy Alexandra có buộc dải vải lên tay áo của chàng không.
Chàng bình thản nhìn những cái tên đánh cá, hầu hết đều cá nàng sẽ buộc dải vải lên tay áo chàng, nhưng đến gần cuối trang, có vài tên cá ngược lại: Jordan khó chịu thấy Carstairs cá 1000 bảng chống lại chàng vào sáng sớm ngày hôm ấy. Được lắm!
Người đánh cá tiếp theo chống lại chàng – với số tiền rất kỳ cục là 2017 bảng hai silinh – do Carstairs đảm bảo, nhưng đặt cược tên người đánh là Alexandra.
Cơn giận phừng phừng nổi lên trong lòng Jordan, chàng đứng thẳng người lên quay qua phía các bạn.
– Xin lỗi quí vị – chàng nói, giọng nho nhỏ nhưng rất gay gắt – Tôi nhớ tối nay tôi có công việc rất gấp phải làm – rồi không nhìn ai hết, chàng đi ra ngoài.
Sáu người đàn ông nhìn nhau, hoảng hốt lo sợ.
– Chắc anh ta đi tìm Carstairs rồi – John Camden cau có nói, và những người kia gật đầu đồng ý.
Tất cả đã lầm.
– Về nhà!
Jordan nói với người xà ích khi chàng nhảy lên xe. Trên đường về ngôi nhà số 3 Đại lộ Upper Brook, chàng vỗ vỗ cặp găng tay lên đùi, vừa cố giữ bình tĩnh để suy nghĩ cách dạy cho bà vợ ngoan cố, sai lầm một bài học chính đáng để cho nàng nhớ suốt đời.
Chàng chưa bao giờ đánh phụ nữ, nhưng bây giờ chàng nghĩ không có cách nào tốt hơn ngoài việc đi thẳng vào phòng ngủ của nàng, lôi cổ nàng dậy, phết vào mông nàng một trận cho đến khi nàng chịu không nổi mới thôi. Chàng nghĩ đây là hình phạt thích đáng nhất cho người có hành động “trẻ con”, vì đã coi thường chồng trước mắt mọi người như thế. Rồi sau đó, chàng sẽ ném nàng vào giường, bắt nàng làm cái công việc mà Chúa đã buộc phải làm.
Chàng quyết định làm như thế, nhưng khi chàng về đến nhà, định đi lên phòng ngủ của nàng, thì Higgins báo cho chàng biết Alexandra “không có ở nhà”.
Hồi nãy, Jordan đã giận rồi, bây giờ khi nghe tin này, cơn giận của chàng sôi lên sùng sục.
– Anh lên gọi chị hầu của cô ta xuống đây
Chàng ra lệnh với cái giọng đã làm cho Higgins phải đi thụt lùi va vào cửa mới hoàn hồn, rồi ba chân bốn cẳng chạy đi làm công việc chàng đưa ra.
Năm phút sau, lúc 10h30, Jordan lên đường đi đến nhà Lindworthy.
***
Ngay lúc đó, người quản gia của Lindworthy lên tiếng thông báo:
– Đức bà, nữ Công tước Hawthorne đến.
Không để ý đến những cặp mắt quay nhìn mình, Alexandra ung dung, chuyển dáng đi xuống chiếc cầu thang khổng lồ trong tư thế bạo dạn nhất tư trước đến giờ. Tư thế này rất phù hợp với nàng: nàng cảm thấy thật tuyệt vời, hoàn toàn tự do.
Trên đường đi xuống cầu thang, nàng nhìn xuống phòng khiêu vũ chật ních người, để tìm xem Roddy, Melanie, hay bà Công tước ở đâu. Nàng thấy bà Công tước trước hết, đang đứng với một đám phụ nữ. Alexandra liền đi đến phía bà với vẻ rạng rỡ của tuổi trẻ, cặp mắt long lanh như đá quí nàng đeo trên người đến khi nàng dừng lại gật đầu chào người quen.
– Chào buổi tối, thưa bà – Alexandra vui vẻ chào, nàng hôn lên một bên má khô khan của bà Công tước.
– Ta thấy cháu có vẻ hưng phấn – bà Công tước nói, nắm bàn tay mang găng của Alexandra trong tay mình – ta rất sung sướng khi thấy – bà nói thêm, Hawthorne nghe lời khuyên của ta hồi sáng nay, đã thôi không kiềm chế gay gắt việc cháu đi chơi cùng với bạn bè.
Alexandra mỉm cười, nụ cười tinh quái, vừa nhón gót chào rất thành kính, rồi ngẩng đầu và vui vẻ đáp:
– Không có đâu, thưa bà, anh ấy đã không làm vậy.
– Cháu muốn nói…
– Anh không thôi kiềm chế.
– Ồ!
Vì Alexandra biết lập trường của bà Công tước về việc gò bó trong hôn nhân ra sao, nên hành vi bất tuân của nàng làm cho bà khó chịu. Nhưng nàng không nhụt chí. Mấy phút sau, Melanie từ đâu chạy ào đến bên nàng, cô ta hốt hoảng nói:
– Ối, Alex! Tại sao cô hành động như thế này- cô ta quá bối rối đến nỗi không lưu tâm đến việc bà Công tước đang ở đấy – không có ông chồng nào chịu được hành động của vợ mình như hành động của cô. Ngay cả chồng tôi cũng không chịu được! Cô đã đi quá xa, quá giới hạn đùa bỡn rồi đấy! Cô không thể làm…
– Cô đang nói đến chuyện gì thế? – Alexandra ngắt ngang lời bạn, lòng rất hồi hộp khi thấy vẻ lo âu hiện ra trên mặt người bạn vốn rất điềm tĩnh.
– Alexandra, tôi muốn nói đến chuyện đánh cá mà cô nhờ Roddy đánh và ghi tên cô trong sổ cá cược ở White!
– Đánh ghi tên tôi à? – Alexandra hoảng hốt thốt lên – ôi lạy Chúa! Anh ta chắc không làm thế đâu!
– Đánh cá cái gì? – bà Công tước bực bội hỏi.
– Anh ta làm rồi. Mọi người trong phòng này đều biết hết.
– Lạy Chúa! – Alexandra thốt lên nho nhỏ.
– Đánh cá cái gì thế? – bà Công tước hỏi, giọng gay gắt.
Quá giận không thể trả lời cho bà Công tước được, Alexandra để cho Melanie nói. Kéo cao váy lên, nàng quay người nhìn quanh, cố tìm Roddy. Nàng thấy hàng chục khuôn mặt đàn ông thiếu cảm tình đang nhìn nàng.
Cuối cùng nàng thấy Roddy, lòng đau đớn, mắt hằn học nhìn anh ta. Anh ta cười toe toét, nói với nàng.
– Alexandra thân yêu, trông cô đau khổ… – Anh ta đưa tay nắm tay nàng, nhưng nàng giật tay đi, nhìn anh ta tức tối.
– Tại sao anh dám làm như thế với tôi? – nàng gay gắt nói – tại sao anh ghi vào sổ đánh cá và để tên tôi?
Lần thứ hai từ khi nàng gặp anh ta, Roderick Carstairs bỗng mất vẻ tự nhiên.
– Cô muốn nói cái gì thế? – Anh ta hỏi với giọng nho nhỏ, tức tối – tôi đã làm cái việc cô yêu cầu. Cô muốn tỏ cho xã hội thượng lưu thấy rằng cô không chịu quì xuống dưới chân Hawk, và tôi đã đánh cá cho cô ngay tại chỗ tuyệt vời nhất để cô ra mắt công chúng. Và công việc này không thể dễ đâu, – Anh ta nói tiếp, vẻ giận dữ – chỉ có những thành viên ở câu lạc bộ White mới được phép ghi đánh cá vào sổ, vì thế mà tôi đã ghi tên tôi trên tên cô và đảm bảo cho…
– Tôi muốn anh đánh cược cho tôi qua tên anh, không phải tên tôi, tôi yêu cầu anh làm như thế cho tôi! – Alexandra nói lớn bằng giọng đầy lo âu – Một cuộc đánh cá lặng lẽ tin tưởng, không viết ra!
Roddy nhăn mặt giận dữ nói:
– Đừng ngốc như thế! Cô mong thu được cái gì nơi việc đánh cá lặng lẽ, tin tưởng ấy?
– Tiền – Alexandra khổ sở trả lời.
Roddy há hốc mồm, ngơ ngác hỏi lại:
– Tiền à! Cô đánh cá vì muốn có tiền à?
– Dĩ nhiên – nàng ngây thơ đáp – Tại sao người ta đánh cá?
Roddy nhìn nàng như thể nàng thuộc loại người mà anh ta không hiểu nổi. Anh ta nói:
– Người ta đánh cá vì thích chiến thắng. Cô đã lấy người chồng giàu nhất Châu Âu. Tại sao cô cần tiền?
Câu hỏi mặc dù hợp lý, nhưng Alexandra chỉ có thể trả lời trong chốn riêng tư. Nàng đành đáp:
– Tôi không thể giải thích được, nhưng tôi xin lỗi vì đã trách anh.
Roddy gật đầu chấp nhận lời xin lỗi của nàng, anh ta chặn người hầu đi qua, lấy hai ly sâm banh trên khay đưa cho Alexandra một ly. Bỗng nàng lên tiếng nói, bất cần để ý đến căn phòng rộng mênh mông bỗng im phăng phắc.
– Có hy vọng Hawk không biết việc đánh cá này không?
Roddy là người luôn luôn chú ý đến mọi việc, nên anh ta đưa mắt nhìn quanh rồi nhìn theo hướng nhìn của mọi người.
– Không biết đâu – Anh ta đáp, vừa đưa ta uể oải chỉ lên phía balcon, vừa lúc người quản gia của Lindwhorthy cất tiếng thông báo thật lớn:
– Đức ông, Công tước Hawthorne đến!
Đám đông xôn xao, kích động, còn Alexandra ngẩng mặt lên nhìn, nàng hoảng hốt khi thấy bóng người cao lớn, mặc bộ áo quần đen, đang đi xuống cầu thang. Cầu thang cách chỗ nàng đứng chưa đầy 15m, nhưng khi Jordan bước xuống đến tầng cấp cuối cùng, làn sóng người chen chúc đổ xô đến đua nhau lên tiếng chúc mừng.
Chàng cao hơn mọi người đến nửa cái đầu, Alexandra liếc mắt nhìn, thấy chàng ta thì lắng nghe người ta nói nhưng mắt thì nhìn quanh, như đang tìm kiếm ai. Nàng nghĩ chắc chàng tìm nàng. Quá hoảng hốt, nàng uống hết ly rượu rồi đưa ly không cho Roddy, anh ta đưa ly của mình và nói:
– Uống ly của tôi luôn. Cô đang cần thứ này.
Alexandra nhìn quanh như con chồn tìm hang, mắt nàng lướt quanh mọi ngóc ngách để có thể đến núp vào đấy cho khuất tầm nhìn của chàng. Không thể đi đâu được, nàng đành tựa lưng vào tường, đưa ly rượu của Roddy lên môi, vừa lúc nàng bắt gặp ánh mắt của bà Công tước đang đứng ở phía bên kia nàng. Bà Công tước nhìn nàng với ánh mắt kỳ dị, rồi quay qua nói gì đấy với Melanie. Một lát sau, Melanie chen qua đám đông bao quanh Jordan để đi đến bên Alexandra và Roddy đang đứng.
Khi đến bên Alexandra, Melanie nói với nàng bằng một giọng khẩn thiết:
– Bà nội cô nói rằng bà mong cô đừng quá bê tha trong đêm nay, và đừng lo vì bà đã nói với Hawthorne xử sự như thế nào khi anh ấy thấy cô ở đây.
– Bà có nói gì nữa không? – Alexandra hỏi.
– Có – Melanie gật đầu đáp – bà nói tôi cần phải ở bên cô như hình với bóng, bất kể chuyện gì xảy ra.
– Lạy Chúa! – Alexandra kêu lên – tôi tưởng bà nói không có gì phải lo lắng chứ.
Roddy nhún vai.
– Hawk chắc chưa biết chuyện cô đánh cá, cho nên cô đừng quá lo sợ như thế.
– Tôi không lo sợ chỉ vì chuyện đánh cá mà thôi – Alexandra rầu rĩ đáp, mắt nhìn Jordan, cô đoán xem chàng sẽ đi về hướng nào khi đã thoát khỏi đám đông bu quanh để nàng có thể đi về hướng khác để khỏi gặp chàng – Tôi còn sợ ảnh tìm ra chuyện tôi đang…
Có ai đó nói cái gì đó khiến Jordan quay đầu về bên phải chàng. Chàng đưa mắt nhìn nhanh dọc theo bức tường nơi Alexandra đang đứng… nhìn qua Melanie, qua Roddy, qua Alexandra… rồi nhìn lui, nhìn về phía nàng, cặp mắt như hai nòng súng đen ngòm.
-… ở đây – Alexandra nói nốt câu nói, trong khi Jordan nhìn thẳng vào nàng, như báo cho nàng biết chàng muốn tìm cho ra nàng ngay tức khắc.
– Tôi nghĩ chắc anh ấy vừa tìm ra được việc ấy, – Roddy nói.
Alexandra quay mắt khỏi Hawk, nhìn quanh để tìm xem có chỗ nào an toàn, chỗ nào có thể xem như không phải là nàng tìm cách trốn ai hết. Nàng bèn nghĩ chỉ có một cách hay nhất là cheo vào giữa 700 người khách này, cố hòa vào trong họ cho đến khi Jordan không tìm ra được nàng.
Hình như Roddy cũng có cùng ý nghĩ như nàng, nên anh ta hỏi:
– Chúng ta “hòa vào” giữa đám đông nhé?
Alexandra cảm thấy hơi nhẹ người, nàng gật đầu, nhưng mấy phút sau việc “hòa vào” này bị trì hoãn khi họ đi qua trước mặt vợ chồng Ngài Moseby và Ngài North, mấy người này đang đứng gần bức tường có gắn gương soi, họ chặn nàng lại để nói chuyện. Phu nhân Moseby đưa tay níu Alexandra lại, rồi bà ta vừa cười vừa nói với vẻ khâm phục:
– Alexandra, tôi nghe chuyện đánh cá của cô rồi.
Alexandra gắng gượng cười với bà ta.
– Người ta đùa cho vui đấy thôi – Melanie Camden lên tiếng, cô ta xuất hiện bên cạnh Alexandra đúng như lời yêu cầu hồi nãy của bà Công tước.
Ngài North nhìn Alexandra với ánh mắt bất bình và gay gắt nói:
– Tôi không biết Hawk có xem chuyện này là để cho vui không.
– Tôi thì không cho đây là chuyện đùa – Ngài Moseby nói với Alexandra rồi nắm tay vợ, gật đầu chào nàng và dẫn vợ đi. Ngài North đi theo bên cạnh ông ta.
– Đồ mắc dịch cả lũ! – Roddy nói nho nhỏ, mắt nhìn theo sau lưng họ. Sau một hồi trầm tư khá lâu, anh ta nhìn vào mặt Alexandra, cảm thấy vừa ân hận vừa tức tối, vừa buồn cười. Anh ta nói – Tôi sợ việc tôi ghi đánh cá ở White là một sai lầm. Tôi tưởng làm như thế để cho một vài người trong nam giới ngạc nhiên khi thấy số tiền đánh cược. Nhưng bây giờ tôi ân hận vì làm thế là đã tỏ ý coi thường chồng cô, và bất cẩn làm người chồng nào trong giai cấp quí tộc chắc cũng đều tức giận.
Alexandra không nghe anh ta nói, nàng vội nói”
– Roddy, anh rất tốt khi đi kèm bên tôi, nhưng anh cao quá và…
– Và nếu không có tôi bên cạnh, chắc cô ít dễ bị chú ý hơn phải không? -Roddy hỏi và Alexandra gật đầu – nếu thế thì tôi đi chỗ khác vậy.
– Cám ơn anh.
– Vì tôi cảm thấy tự nhiên mình có trách nhiệm với tình hình khó khăn của cô, cho nên tôi phái lánh đi để cho cô có thể thoát khỏi cảnh này – Anh ta cúi chào rồi đi vào đám đông, về phía đối diện với chỗ của Alexandra và Melanie.
Năm phút sau, Alexandra đứng lưng nghiêng về phía phòng khiêu vũ, nàng lo lắng nhìn Melanie. Nàng hỏi:
– Cô có thấy anh ấy không?
– Không – Melanie đáp, sau khi đã lén lút nhìn quanh căn phòng đông người – Ảnh không còn gần thang lầu, mà cũng không thấy ngay trước mặt mình.
– Nếu thế thì bây giờ tôi phải ra về – Alexandra nói nhanh, hôn vội lên má Melanie – Tôi ổn thôi, cô đừng lo. Hẹn mai gặp lại nếu tôi có thể.
– Cô không thể gặp được – Melanie buồn bã đáp – chồng tôi cho không khí ở London không hợp với điều kiện thai nghén của tôi. Anh nằng nặc đòi tôi phải về ở tại nông thôn cho đến ngày sinh nở xong.
Nghĩ đến chuyện rồi đây không có Melani để tâm sự, Alexandra cảm thấy khổ sở vô cùng.
– Tôi sẽ viết thư cho cô – nàng nói, lòng phân vân không biết rồi đây có gặp lại Melanie không. Không thể nói thêm gì hơn nữa, nàng kéo váy, đi về phía cầu thang. Melanie gọi theo phía sau, nhưng tiếng ồn trong phòng khiến cho Alexandra không nghe gì hết, và nàng vẫn nép mình theo tường để đi đến cầu thang lầu.
Chân vẫn đi, nàng cúi người để cái ly sâm banh xuống bàn, bỗng nàng cố nín để khỏi la lên, vì lúc ấy một bàn tay nắm chặt cánh tay nàng, quay người nàng lui. Jordan đang đứng trước mặt nàng, hai người đứng tách ra khỏi mọi người trong phòng. Chàng chắn một tay lên tường phía sau nàng, nàng đứng lọt vào giữa người chàng với bức tường, cảnh tượng trông như nhà quí tộc thanh thản đứng nói chuyện với bà bạn vàng.
– Alexandra – chàng nói, giọng bình tĩnh đáng ngại, tương phản với ánh mắt tức giận – có gần hàng trăm người đàn ông trong phòng này, hầu hết đều nói rằng tôi có “bổn phận” làm gương cho vợ họ thấy bằng cách lôi cô ra khỏi đây ngay trước mặt họ, rồi đem về nhà, mở não cô ra cho cô hiểu phải trái, điều mà tôi rất muốn, không phải, “lo sợ” phải làm.
Thấy nàng quá hoảng hốt, lo sợ, chàng ngưng lại một lát, lấy một ly sâm banh trong khay để trên bàn gần bên cạnh họ, rồi thản nhiên đưa ly rượu cho nàng, – cử chỉ mà nhìn vào, ai cũng nghĩ hai người đang nói chuỵên bình thường, rồi chàng nói tiếp bằng cái giọng chua cay:
– Mặc dù tội cô rất lớn là đi đánh cá công khai, và bất tuân lời của tôi đêm nay không được đến đây. Thay vì tôi trừng trị công khai, tôi đưa ra cho cô hai điều kiện để lựa chọn. Tôi muốn cô nghe cho kỹ hai điều này.
Vừa xấu hổ vừa tức giận, Alexandra quá hoảng hốt, phập phồng như con chim bị nạn, nàng chỉ con cách gật đầu đồng ý.
Không xúc động trước thái độ sợ sệt của nàng, chàng đưa ra lời đề nghị thứ nhất:
– Bây giờ cô có thể ra về với tôi, hoặc là yên lặng làm ra vẻ muốn về, hoặc là la lối vùng vẫy, chẳng thành vấn đề với tôi. Nếu chúng ta ra về bây giờ, thì bằng cách nào đi nữa, mọi người trong phòng khiêu vũ này cũng biết lý do tại sao tôi đem cô ra khỏi đây.
Khi chàng ngừng nói, Alexandra nuốt nước bọt, rồi bằng một giọng thì thào, nàng hỏi:
– Đề nghị thứ hai như thế nào?
– Cứu vãn danh dự của cô – chàng đáp – tôi muốn cô và tôi sẽ ra khiêu vũ như mọi người để cho họ thấy việc đánh cá của cô là một trò đùa vui vô hại. Nhưng dù cô chọn giải pháp nào thì khi về nhà, tôi cũng phải làm việc với cô, cô hiểu không?
Câu nói cuối cùng của chàng có ý hăm doạ sẽ trừng trị nàng, nên nàng cảm thấy cần phải bằng lòng theo giải pháp nào mà có thể trì hoãn việc làm tình với chàng là được.
Nàng thoáng nghĩ trong óc rằng, khi đưa ra biện pháp để cứu vãn danh dự cho nàng, chàng đã suy tính đến tác hại của việc đánh cá của nàng rất nhiều. Ngoài ra, nàng cảm thấy không biết ơn chàng về việc này, vì chàng doạ sau đó về nhà sẽ trừng trị nàng. Cho nên nàng cố lấy vẻ mặt rất bình thản và đáp:
– Tôi muốn khiêu vũ.
Jordan nhìn khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt của nàng, chàng phải cố lắm mới khỏi thốt ra lời cảm phục lòng can đảm của nàng. Thay vì thế, chàng đưa cánh tay cho nàng vịn, và nàng để bàn tay run run lên cánh tay chàng.
Khi Jordan tránh đường cho nàng đi, Alexandra liếc mắt nhìn cảnh tượng trong phòng, nhiều cái đầu nhìn lén nàng vội vã quay đi, nàng nhận ra rất nhiều người đang nhìn cuộc đối đầu của họ. Với vẻ cao quí điềm đạm, nàng cùng Jordan bước đi giữa đám đông, mọi người tránh đường cho họ đi, rồi quay đầu lui nhìn theo hai người.
Tuy nhiên, sự vững tâm của Alexandra bị chao đảo khi giữa đám người tránh đường cho họ đi, họ gặp phải Elizabeth Grangerfield, người tình cũ của Jordan, có ông chồng già vừa mới chết. Alexandra cảm thấy bủn rủn tay chân, nhưng Jordan và Elizabeth chỉ chào nhau một cách xã giao mà thôi.
– Chào Đức ông, rất mừng được thấy anh trở về – Elizabeth đưa tay bắt, giọng cô ta khàn khàn.
– Cám ơn – Jordan lịch sự mỉm cười và hôn vào lưng bàn tay của bà ta.
Nhìn cảnh tượng này, Alexandra cảm thấy như có ai đấm vào bụng. Tuy nhiên, khi hai người đi rồi, nàng cố giữ vẻ bình thản, và khi ra ngoài sàn nhảy, chàng để tay lên eo nàng, nàng ngẩng đầu lên nhìn, nhìn vào mặt chàng.
– Cô có muốn về bây giờ không? – chàng hỏi trong khi mọi người đang quay cuồng khiêu vũ quanh họ.
Quá tức giận, Alexandra không chú ý thấy họ là đối tượng cho 600 cặp mắt hiếu kỳ đang đổ dồn vào khi hai người bước ra sàn nhảy. Nàng miễn cưỡng để bàn tay lên cánh tay áo của chàng, nhưng vẻ mặt vẫn để lộ cho mọi người thấy rằng nàng không muốn đụng đến người chàng.
Jordan kéo mạnh nàng sát vào người chàng, rồi khi họ quay cuồng trong điệu valse quyến rũ, chàng hậm hực nói qua hơi thở.
– Nếu cô có một chút lương tri, hay nếu cô đã họ được ít nhiều về tư cách đạo đức của con người, thì cô hãy bỏ cái bộ mặt trời đánh ấy đi, và cố lấy lại vẻ mặt tươi vui bẩm sinh của mình!
Câu nói trịch thượng của chàng đã làm cho Alexandra muốn tát vào cái bản mặt cao quí của chàng. Nàng đáp:
– Tại sao anh dám lên mặt dạy tôi về tư cách đạo đức trong khi anh niềm nở chào hỏi người tình cũ trước mặt vợ anh như thế?
– Cô muốn tôi phải làm gì? – Jordan hỏi, – Lờ cô ta mà đi à? Cô ta đứng ngay trên đường ta đi mà.
– Đáng ra anh phải giới thiệu tôi với chị ta mới phải – nàng đáp rồi vùng người thụt lui, lòng quá đau đớn đến nỗi không nghĩ đến hập quả do việc nàng gây ra.
Chuyện trao đổi gay gắt giữa chàng Công tước Hawthorne với người vợ bất trị không làm sao tránh khỏi sự chú ý của nhiều người trong phòng. Những cặp khiêu vũ thì cố nhích gần đến họ để nghe lén, các nhạc công nghiêng qua nghiêng lại để co thể nhìn họ cho rõ hơn, và những chiếc kính một mắt cũng xoáy vào hai người.
– “Giới thiệu” cô à? – Jordan quắc mắt ngạc nhiên – Giới thiệu cô với một người phụ nữ đã… – bỗng chàng ngừng nói nửa chừng, nhưng Alexandra nói tiếp cho chàng -… đã ngủ với anh phải không? – giọng nàng rít lên khi nói.
– Thưa bà, bà không đủ tư cách để dạy tôi. Theo lời nhiều người nói, hạnh kiểm của bà trong những tuần vừa qua không xứng hợp với vợ tôi chút nào hết.
– Hạnh kiểm của tôi à? – Alexandra nói lớn – theo ý anh – nàng nói tiếp bằng giọng mỉa mai, chua cay – nếu tôi muốn cư xử cho phù hợp với vai trò vợ anh, thì tôi phải cố sức quyến rũ bất cứ người nào khác giới gặp tôi trên đường đi!
Câu nói của nàng làm cho chàng kinh ngạc đến nỗi chàng muốn lay nàng thật mạnh cho nàng bỏ thói vô phép như thế, nhưng đồng thời bỗng chàng nhận ra nàng ghen tuông. Chàng cảm thấy bớt giận, ngước mắt nhìn, thấy phân nửa số người khiêu vũ đã dạt ra ngoài sàn nhảy để nhìn cho rõ cuộc cãi vã bất ngờ giữa chàng với người vợ đang nổi giận, số còn lại giữa sàn nhảy cũng quay lại nhìn họ.
Chàng quay mắt khỏi đám đông, nghiến răng cố nở nụ cười giả tạo nhìn xuống Alexandra và nói:
– Mẹ kiếp! Cười với tôi đi! Cả phòng đang nhìn chúng ta kìa!
– Tôi không cười được! – nàng đáp, với giọng tức tối, nhưng ngoài mặt vẫn làm ra vẻ bình tình – tôi vẫn còn đính hôn với người em họ của anh.
Câu nói thật quá ngớ ngẩn, quá bất ngờ, đến nỗi Jordan phải cố nín cuời.
– Quan niệm về đạo đức của em thật quá đặc biệt đấy, em yêu à. Em đã “lấy” anh rồi kia mà.
– Anh đừng gọi tôi là em yêu, và anh nên nghĩ đến tình cảm của Anthony hiện nay. Anh hãy nghĩ đến tình cảnh nhục nhã của anh ấy nếu mọi người nghĩ rằng tôi nhào vào vòng tay của anh ngay. Anh không thương mến gì người em họ của anh hết à?
– Tôi đang lâm vào hoàn cảnh khó xử về mặt đạo đức – Jordan đành nói láo – nhưng trong trường hợp này, tôi chỉ thương xót cho tôi thôi.
– Anh là đồ mắc dịch!
Jordan nhìn người đẹp giận dữ mặc chiếc áo dài màu vàng chanh, gương mặt vừa thanh tú vừa cau có, cặp mắt xanh màu ngọc bích, đôi môi màu hồng thắm và bỗng nhiên chàng thấy nàng như chàng đã thấy nàng lần trước đây trong khu vườn nhà bà nội chàng, khi ấy nàng cũng mặc áo màu vàng nhạt, ngước mặt tươi vui nhìn lên trời, nói với chàng bằng một giọng dịu dàng êm ái: “Cứ mỗi mùa đến là có sự hứa hẹn một ngày nào đó sẽ có điều kỳ diệu xảy ra cho tôi. Vào mùa đông, hứa hẹn hương vị của tuyết sẽ đến… vào mùa hè, tôi sẽ nghe tiếng sấm ì ầm và chớp sáng dọc ngang trên trời… nhất là bây giờ đang mùa xuân, tôi cảm thấy sự hứa hẹn rất rõ ràng, khi mọi vật đang xanh và đen…”
Nàng đã hy vọng điều kỳ diệu xảy ra, và kết quả nàng đạt được là cuộc sống hôn nhân bốn ngày, tiếp theo sau 15 tháng sống đời góa phụ, cùng với những chuyện làm nàng thất vọng về cuộc sống của chàng trước khi cưới nàng.
Bỗng cơn tức giận trong lòng chàng biến mất, chàng nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của nàng, ruột chàng quặn thắt khi nghĩ đến chuỵên đưa nàng về nhà để làm cho nàng khóc.
Chàng dịu dàng nói:
– Nói cho anh nghe cái gì đi. Em còn nhớ mùi đất thơm như nước hoa không?
– Tôi nói gì đây? – nàng hỏi, lo lắng nhìn vẻ mặt chàng hơi dịu xuống, nàng cau mày bối rối – Ồ, tôi nhớ rồi, làm sao không nhớ được! – nàng vội nói thêm, nhớ lại rằng chàng đã tỏ vẻ thương hại nàng – bây giờ tôi lớn rồi!
– Anh cũng thấy thế – giọng Jordan vừa dịu dàng vừa tỏ vẻ âu yếm.
Alexandra thấy nét mặt chàng dịu dàng, bèn vội quay mắt đi, nhưng cơn giận trong lòng bắt đầu nguôi. Lương tâm nàng nhắc nhở nàng nhớ rằng việc đánh cá công khai của nàng và thái độ thù nghịch của nàng trên sàn nhảy này, nơi chàng đưa nàng ra để cứu vãn danh dự cho nàng, là những hành động không thể tha thứ được. Không còn cảm thấy mình là người hoàn toàn vô tội và đau khổ, nàng cắn môi, ngước mắt nhìn chàng.
– Hưu chiến chưa? – chàng hỏi, miệng mỉm cười.
– Đợi đến khi chúng ta ra khỏi đây – Alexandra đồng ý ngay. Nàng cười với chàng, nụ cười thành thật. Nhưng bỗng nàng tin chắc nàng thấy sự hài lòng hiện ra trong ánh mắt của chàng.
Chàng cười và hỏi tiếp:
– Con chó anh mua cho em ra sao rồi?
– Henry đang ở tại Hawthorne. Oà, anh lầm rồi – nàng nói với giọng tinh nghịch – Anh chàng bán con chó không nói láo. Con chó là loại thuần chủng.
– Bự lắm à? – Jordan hỏi – Móng chân có to bằng cái đĩa để tách trà không?
Nàng lắc đầu.
– Bằng đĩa ăn cơm.
Jordan cười và nàng cười theo. Những cặp khiêu vũ lại chú ý đến tiếng nhạc, những chiếc kính một mắt hạ xuống, và người ta lại chuyện trò vui vẻ với nhau. Khi bản nhạc khiêu vũ chấm dứt, Jordan để bàn tay dưới khủyu tay của nàng, dẫn nàng đi qua đám đông. Trên đường đi, họ bị nhiều người chặn lại để hỏi han, chúc mừng chàng đã về nhà yên ổn.
Alexandra muốn ra về cho nhanh, nhưng đành phải nán lại chờ chàng gần nửa giờ để chàng chuyện trò với bạn bè thân hữu, và trong lúc chuyện trò, tay chàng vẫn nắm tay nàng.
Không còn lựa chọn nào khác, Alexandra đành đứng bên cạnh chàng, cố giữ vẻ bình tĩnh như thể việc nàng đang đứng bên cạnh Jordan chẳng khác nào trước đây nàng đứng bên Tony vậy.
Nhưng nếu nàng xem việc nàng đứng bên Jordan giống như đứng bên Tony thì nàng nhận thấy giới quí tộc xem việc này không giống nhau. Họ đối xử với Tony thân mật, với sự nể trọng vì đẳng cấp của anh ấy, nhưng không đối xử với thái độ gần như thành kính mà họ đối xử với Hawk đêm nay. Khi nàng nhìn các bà đeo đá quí trên người nhún gối chào chàng và quí ông sang trọng kính cẩn cúi chào và bắt tay thân thiết với chàng, Alexandra nhận ra rằng, đối với họ, Tony chỉ là người giữ gìn chức tước, còn Jordan mới là người mang chức tước.
Chàng mới là Hawthorne, vì chàng sinh ra để mang chức tước ấy.
Đứng bên cạnh chàng, nàng bắt đầu lo sợ việc nàng quá tin tưởng vào khả năng làm cho chàng chịu để nàng về lại Morsham khi nàng có tiền. Sau nhiều tuần sống với giai cấp quí tộc, nàng đã sai lầm khi cầm bằng Jordan cũng như những nhà quí tộc khác: láng lẩy, khó tính và hòa nhã. Nhưng cũng mềm mỏng. Bình lặng.
Bây giờ, khi nàng nhìn Jordan tiếp xúc vơi những người khác, nàng khổ sở nhận thấy rằng dưới cái vẻ hòa nhã lịch sự của mình, chàng “không có gì” giống họ hết.
Bên cạnh nàng, Jordan cúi đầu nói với nàng bằng một giọng lịch sự, nhưng cả quyết:
– Nếu em hứa với anh, em đi thẳng về nhà, thì bây giờ em có thể ra về. Làm thế trông có vẻ như tối nay em đã làm theo kế hoạch của em và anh theo kế hoạch của anh. Trong vòng mười lăm phút nữa, anh sẽ về theo em.
Nàng cảm thấy sung sướng vì ý kiến của chàng rất xác đáng, nên nàng gật đầu rồi dợm bước, nhưng tay chàng vẫn còn nắm cánh tay nàng. Chàng nói:
– Alexandra, em hứa chứ?
– Tôi hứa với anh tôi sẽ đi thẳng về nhà, – nàng nói với nụ cười rạng rỡ trên môi, rồi vội vã ra về.
Jordan nhìn nàng, nghĩ đến nụ cười tươi trên môi nàng, đồng thời nghĩ đến niềm tin vào sự ngay thẳng của nàng. Không phải chàng hoàn toàn tin nàng nên đưa ra đề nghị như thế, nhưng chàng cũng không phải hoàn toàn nghi ngờ nàng sẽ không vâng lời mình. Vả lại, chàng nghĩ nếu nàng không về nhà thì nàng sẽ đi đâu? Không ai muốn để cho nàng tá túc, ngay cả bà nội chàng.
Không phải chỉ có một mình Jordan nhìn theo Alexandra ra về, mà rất nhiều người khách cũng nhìn theo, và tất cả đều không tin rằng nàng sẽ bỏ chàng ra đi.
Ngài Ogilvie nói với đám đông quanh ông rằng:
– Hawk cho biết khi về nhà anh ấy sẽ làm việc với cô ta. Thế nào ảnh cũng không để cho vợ quá quắt như thế mà không trừng phạt. thế nào rồi đến ngày đua ngựa Nữ hoàng, anh ta cũng mang dải vải của vợ thôi.
– Dĩ nhiên là phải thế – Ngài Billowby đồng ý.
– Rõ ràng rồi! – Bá tước Thurston phụ hoạ theo.
– Không còn nghi ngờ gì về chuyện này – huân tước Carleton nói lớn.
Phu nhân Carleton nhìn bà Công tước Hawthorne, bà ta đang đi xuống cầu thang lầu, và mạnh dạn tuyên bố:
– Tôi nghĩ là tất cả quí vị đều sai hết. Hawthorne đã làm tan nát bao trái tim phụ nữ. Bây giờ đến lúc ông ta bị phụ nữ làm tan nát trái tim!
Cô vợ trẻ của Ngài Billowby rụt rè hếch cằm lên, phụ hoạ theo ý ấy:
– tôi nghĩ là cô ấy sẽ trao dải vải cho người khác đeo!
– Đừng lố bịch như thế, Honor – chồng cô ta nói – Anh sẽ đánh cá 100 bảng cô ấy sẽ đưa dải vải cho Hawk.
Hai người đàn bà nhìn nhau rồi nhìn các ông. Phu nhân Honor liền lấy trong xách tay ra tờ 100 bảng, rồi nói với người chồng chướng tai gai mắt.
– Thưa ngài, tôi đánh cược với Ngài.
Phu nhân Carleton cũng tuyên bố:
– Tôi cũng thế.
Khi Alexandra leo lên xe, số tiền người ta đánh cá trong phòng khiêu vũ có thể chất đầy cả kho tại Prinny, và tỉ lệ chấp lên đến 25 ăn 6 nghiêng về Hawk.