Đọc truyện Hơn Cả Tuyệt Vời (Something Wonderful) – Chương 26
Lòng hớn hở vì các kế hoạch đã thực hiện trong buổi sáng, Alexandra cưỡi ngựa đến chỗ trống trong rừng, rồi xuống ngựa. Jordan đang đứng trên bờ suối, lưng quay về phía nàng, mắt nhìn xuống nước, trầm tư mặc tưởng. Nàng cảm thấy không có tội mà cũng không lo sợ về việc nàng đã lén lút tới thăm Tony sáng nay, vì nàng tin chàng không phản đối khi chàng biết lí do nàng làm việc này vào ngày mai.
Vì cỏ rậm nên nàng đi đến phía chàng một cách êm ái, không gây ra tìếng động, lòng vừa sung sướng khi được gặp chàng, lòng vừa hoang mang vì đêm qua không hiểu sao chàng không ăn tối với nàng mà cũng không làm tình với nàng. Hôm qua khi họ từ ngôi tiểu đình quay về nhà, nàng thấy chàng có vẻ lạnh nhạt nên bây giờ nàng ngần ngại và cảnh giác. Nàng yêu chàng, quyết định sẽ dạy chàng biết yêu và biết cười.
Với quyết định như thế, nàng lặng lẽ đến phía sau lưng chàng, nhón gót lên, đưa hai tay bịt mắt chàng. Có lẽ chàng đã nghe tiếng bước chân nàng đến gần, vì chàng không giật mình hay động đậy tay chân gì hết.
– Em đến trễ rồi!
Chàng nói giọng vui vẻ, còn nàng vẫn hai tay bịt mắt chàng. Alexandra nói
– Nói nhanh cho em nghe, hoa ở trên đồi hồi nãy anh đi qua có màu gì?
– Màu vàng.
Chàng đáp nhanh.
– Màu trắng.
Nàng thở dài, cất tay ra khỏi mắt chàng.
Chàng quay mặt nhìn chàng thản nhiên đáp:
– Nếu anh cứ đáp màu vàng hoài, thế nào không chóng thì chầy cũng đúng.
Alexandra lắc đầu thất vọng, rồi đi đến phía tấm vải trên bờ suối. Vừa đi nàng vừa quay đầu lui và nói:
– Anh là một người vô tình!
– Có thật không? – Chàng hỏi, đưa tay nắm hai vai nàng, kéo nàng lui áp vào người chàng. Hơi thở của chàng xõa tóc của nàng xuống dưới thái dương – Có phải em nghĩ anh là người lạnh lùng không Alexandra?
Alexandra nuốt nước bọt, cảm thấy lửa dục hừng hực nơi thân thể cường tráng của Jordan.
– Dĩ nhiên không lạnh lùng
Nàng đáp, giọng run run muốn quay lui hỏi chàng tại sao đêm qua chàng không muốn nàng. Cố dằn dục vọng trong lòng, nàng quì xuống trên tấm vải, lấy thức ăn trong giỏ ra.
– Em đói lắm à?
Chàng hỏi, ngồi xuống bên nàng.
– Em đói muốn chết!
Nàng nói láo, vì nàng nghĩ chàng có thể hôn chàng bất cứ lúc nào, nên nói thế để có thì giờ giữ vững tinh thần. Đây là chuyện đùa bỡn để giữ hoà khí hai vợ chồng, chuyện này khả dĩ chấp nhận được. Nhưng để cho chàng thấy rằng nàng sẵn sàng ngã vào tay chàng bất cứ lúc nào chàng muốn hôn nàng là không thể chấp được – nhất là vì đêm qua chàng không lưu tâm đến nàng. Như thể đời nàng tùy thuộc vào việc sắp xếp dĩa bách ly tách cho cân xứng, nàng cứ quì yên, một bên quay mặt về phía chàng.
Khi chàng cúi người tới trước để sửa cho ngay thẳng những cái khăn ăn bằng vải lanh trắng, thì Jordan đưa tay vuốt những sợi tóc xõa lòa xoà bên má nàng.
– Tóc em đẹp rực rỡ! – Chàng nói thì thào, giọng nói êm ái khiến nàng xao động – Nó lóng lánh dưới ánh mặt trời như mật đen, và da em mềm mại như da trái đào.
Alexandra nói hài hước để được yên ổn.
– Có lẽ em không phải là người duy nhất đói bụng.
Chàng cười khi thấy nàng lảng tránh, nhưng tay vẫn vuốt má nàng xuống cánh tay trần của nàng.
– Nông dân không ai mời em giải khát gì hết à?
– Bà Scottsworth có nhưng chị của bà ta là bà Tilberry đang ở trong một phần ngôi nhà mà họ cùng làm bếp nên em từ chối
Alexandra nhăn mũi, nghĩ bà Tilberry nhọn mồm, bà ta đã mắng nghiếc cô con dâu không tiếc lời, ngay cả khi có mặt nàng ở đấy.
Jordan nắm chặt cánh tay nàng, kéo khỏi chiếc khăn mà nàng định sắp lại chon ngay ngắn, nên nàng phải quay mặt nhìn lên chàng.
– Bà Tilberry đang làm gì trong nhà bếp của bà Scottsworth?
Chàng hỏi nhỏ khi đôi môi hạ xuống gần môi nàng.
– Đọc thần chú và huơ cái gậy trên cái ấm,- Alexandra nói đùa, giọng run run.
– Đọc thần… – Jordan phá ra cười, nắm hai vai nàng, rồi rất nhanh, chàng kéo nàng nằm ngửa xuống, và chồm lên người nàng, một cánh tay chàng để dưới người nàng.- Nếu ở đây có phù thủy đọc thần chú thì đó chính là em!
Chàng cười ồ ồ. Ánh mắt chàng làm cho nàng bị mê hoặc, Alexandra vừa muốn nụ hôn chàng sắp hôn, đồng thời lại vừa giận mình đã để cho chàng chiến thắng một cánh dễ dàng bất cứ khi nào chàng muốn. Khi chàng cúi mặt xuống, nàng nghiêng mặt sang một bên, để môi chàng áp vào má nàng. Không nản, Jordan lướt môi trên má đến chỗ dái tai nhạy cảm. Bỗng chàng chuồi đầu lưỡi vào tai nàng, và toàn thân nàng đê mê. Nàng hổn hển nói:
– Em… em đói.
– Anh cũng đói – chàng nói thì thào bên tai nàng, tim nàng đập thình thịch. Chàng ngẩn đầu nhìn vào mắt nàng – Ôm anh đi.
– Ăn xong cho em khỏe hơn có đuợc không? – Nàng hỏi.
Nàng nhìn đôi môi chàng hé một tí, vừa đủ thốt ra tiếng:
– Nào!
Vừa thở hổn hển, Alexandra đưa tay nắm hai vai chàng kéo xuống, rồi bỗng dừng lại, hốt hoảng vì đột nhiên sự ham muốn bùng lên trong người nàng.
– Nào! – Jordan lặp lại, giọng ồ ồ, đôi môi chàng chỉ cách môi nàng một phân.
– Anh… không muốn uống ly vang trước đã hay sao?
– Nào!
Alexandra thầm rên rỉ vì thất vọng và đầu hàng, nàng úp bàn tay sau gáy chàng, kéo đầu chàng xuống cho môi nàng áp vào môi chàng. Mới đầu nụ hôn còn nhẹ nhàng thăm dò, nhưng càng lâu càng trở nên ác liệt, và họ càng ôm cứng vào nhau, dục vọng bùng nổ giữa hai người.
Tay chàng cởi áo của nàng, sờ vào ngực nàng rối áp miệng vào núm vú nàng, và Alexandra thở hổn hển vì khoái lạc.
Đam mê dục vọng dâng cao khi họ cởi hết áo quần và nằm bên nhau. Chàng mân mê nàng khắp nơi, và cuối cùng sờ vào chỗ kín của nàng khiến nàng oằn người. Rồi hai tay nàng cũng thoa khắp cơ thể chàng, và ôm cứng hai vai chàng. Mấy ngón tay chàng không ngừng khiến nàng rên lên trong họng.
Cuối cùng chàng cho vào trong nàng. Alexandra nẩy người lên đón nhận, rồi hai người cùng hoà điệu với nhau.
“Anh yêu em” chàng nghĩ mỗi lần chàng đâm vào trong nàng.
“Anh yêu em” tim cnàng hét lớn lên,
“Anh yêu em” linh hồn chàng thét lên mỗi lần Alexandra ôm lấy chàng,
“Anh yêu em”. Chàng nghĩ đến từ này cho đến khi chàng đâm vào nàng lần cuối.
Khi đã xong xuôi, chàng ôm nàng trong tay, lòng tràn đầy vui sướng, mắt nhìn những đám mây trắng trôi lửng lờ trên bầu trời xanh. Bây giờ tất cả những hình thù chúng tạo ra đều có ý nghĩa đối với chàng. Tất cả đời chàng bây giờ đã có hình thù và ý nghĩa.
Khi Alexandra trở lại với thực tế trước mắt, nàng thấy mình nằm nghiêng bên thân thể trần truồng của chàng. Tay Jordan còn để sau tấm lưng trần của nàng, còn tay kia vẫn nắm tóc nàng để giữ cho nàng úp vào ngực chàng. Alexandra cố gắng ngẩn đầu nhìn chàng, bỗng nàng đỏ mặt khi thấy cửa chàng nhìn nàng và miệng nhếch lên một nụ cười thoải mái. Nàng đã cư xử bất cần đời, đã làm tình ngay giữa thanh thiên bạch nhật như thế này. Bỗng ý thức tự vệ lại bùng lên trong lòng, nàng nhích ngưòi lui và nói:
– Em đói!
– Đợi khi anh mạnh hơn,- chàng trêu, cố tình hiểu sai từ đói mà nàng vừa nói.
– Em đói thức ăn – Nàng đáp.
– À ra thế
Chàng nói rồi miễn cưỡng ngồi dậy quay lưng để hai người tự nhiên mặc áo quần vào
– Cỏ dính lên tóc em – chàng cười rồi đưa tay phủi những cọng cỏ dính lên tóc nàng.
Thay vì trả lời chàng bằng nụ cười hay bằng những câu trả lời chua cay, thì Alexandra lại cắn môi, quay mặt khỏi chàng khi lấy thức ăn trong giỏ dọn ra.
Cuối cùng, Jordan hiểu được nhu cầu không nói của nàng là muốn ở một mình trong vài phút. Jordan đi xuống bờ suối, gác chân lên tảng đá lớn. Chàng bỗng nhận thấy hoa ở trên đồi có màu trắng, có một tấm thảm trắng xoá vui tươi nổi bật lên trên nền cỏ xanh đậm.
Khi chàng quay lui, Alexandra đang cầm trên tay bình thủy tinh đựng rượu vang. Nàng hỏi với thái độ hết sức lịch sự.
– Anh uống rượu vang nhé? Đấy là loại rượu đặc biệt anh thường uống.
Ngồi xổm xuống đất, Jordan lấy ly rượu nàng đưa rồi để sang một bên, rồi nhìn vào mặt nàng, dịu dàng nói:
– Alex, không có gì phi luân, không có gì xấu hổ, không có gì sai lầm trong chuyện vừa diễn ra của chúng ta hết.
Alexandra nuốt nước bọt, đưa mắt nhìn quanh vẻ khó chịu.
– Nhưng giữa thanh thiên bạch nhật như thế này!
– Anh ta báo cho những người ở chuồng ngựa biết chiều nay chúng ta muốn được tự do riêng ở đây.
Hai má nàng ửng hồng.
– Thế là mọi người đều biết rõ lí do.
Chàng ngồi bệt xuống tấm vải, quàng tay ôm quanh vai nàng, cười với nàng.
– Đương nhiên họ biết – chàng đáp – Có thế mới có con nối dõi chứ.
Jordan ngạc nhiên thấy vẻ mặt của Alexandra sửng sốt và bỗng nhiên nàng úp mặt vào ngực chàng, hai vai rung lên vì sung sướng.
– Có phải điều anh nói có gì vui không?- Chàng hỏi, nghiêng cằm xuống, cố nhìn vào mặt nàng.
Giọng trả lời vui vẻ của nàng bị áo sơ mi của chàng hãm bớt âm thanh.
– Không. Em.. em nghĩ đến điều mà Mary Ellen đã nói với em cách đây lâu rồi… Nói về cách hài nhi hình thành. Chuyện này nghe rất kì lạ, em không tin.
– Cô ấy nói với em như thế nào? – Jordan hỏi.
Nàng ngẩng khuôn mặt tươi cười lên nhìn chàng và mở miệng nói:
– Sự thật!
Tiếng cười của họ vang khắp cả thung lũng, làm cho chim chóc trên cây giật mình vỗ cánh bay đi.
Khi họ ăn xong, Alex hỏi:
– Anh uống rượu vang đỏ như thế đủ chưa, hay muốn uống thêm nữa?
Jordan đưa tay ra sau lưng, lấy cái ly không mà vô tình chàng đã hất ngã nằm lăn trên cỏ.
– Không, – chàng đáp, miệng cười uể oải, -nhưng anh thích thái độ phục vụ của em như thế này
Alexandra nhìn chàng, và bình tĩnh chấp nhận sự thật.
– Em thích làm thế.
Khi ngồi trên xe về nhà, Alex không thể nào không nghĩ tới việc làm tình cuồng nhiệt vừa rồi, và cảnh êm ả hạnh phúc trong lúc họ ăn với nhau. Chàng đã nói: “Hãy sờ anh. Anh thích được em sờ”. Phải chăng Jordan muốn nàng sờ chàng khi họ không làm tình, như kiểu vài bà vợ trong giới thượng lưu thường sờ vào tay áo chồng khi họ nói chuyện với người khác. Nghĩ đến chuyện tự động sờ chàng khiến nàng cảm thấy hoảng hốt, thế nhưng nàng cố hiểu ý ấy có nghĩa như là hành động níu vào hay vịn vào.
Nàng liếc mắt nhình chàng, lòng phân vân tự hỏi, nếu nàng làm ra vẻ tình cờ tựa đầu lên vai chàng thì chàng sẽ làm gì. Nàng định giả vờ ngủ gà ngủ gật. Suy nghĩ một lát, nàng bèn cố thử làm như thế để xem chuyện gì sẽ xảy ra. Chiếc xe chạy lúc lắc trên đưòng, tim nàng đập nhanh lên, mắt lơ mơ nhắm, Alexandra tựa đầu lên vai chàng. Đây là lần đầu tiên nàng tự ý chạm đến chàng với vẻ thân mật như thế này, và căn cứ vào thái độ Jordan quay đầu nhìn nàng, nàng biết chàng ngạc nhiên về về cử chỉ của nàng. Tuy nhiên chàng không biết chàng suy nghĩ sao về việc này.
– Ngủ à? – Chàng hỏi.
Alexandra mở miệng định trả lời thì ngay lúc đó, Jordan quàng tay ôm quanh vai nàng. Thay vì đáp phải thì nàng nói:
– Không!
Nàng cảm thấy thân hình chàng hơi cứng lại, vì chàng biết nàng đã gián tiếp nói cho chàng hay là nàng muốn gần gũi chàng, và tim nàng đập mạnh vì tự hỏi chàng sẽ làm gì tiếp theo.
Nàng không chờ đợi lâu, Jordan đưa tay từ vai nàng, đỡ một bên mặt nàng, mấy ngón tay nhẹ mơn trớn má nàng, keó nàng sát vào người chàng rồi trìu mến vuốt tóc nàng.
Khi nàng thức dậy, xe họ đã về đến chuồng ngựa, Jordan nhẹ nhàng đỡ nàng xuống xe. Không lưu tâm đến ánh mắt chùng lén của các gia nhân trong chuồng ngựa, Jordan để nàng xuống đất và cười với nàng
– Anh làm cho em mệt phải không cưng?
Chàng hỏi, và khi thấy nàng đỏ mặt, chàng cười khanh khách.
Nàng quàng tay quanh cánh tay chàng, hai người đi vào nhà. Sau lưng họ, các người khác huýt sáo, còn Smarth thì hát một bài tục tĩu mà Jordan đã biết. Chàng bèn ngừng lại, quay lui trừng họ, ánh mắt gay gắt. Tiếng huýt gió liền im bặt, tiếng ngân nga yếu dần rồi cũng tắt. Smarth vội nắm dây cương của con ngựa Jordan và dẫn nó vào chuồng, người chăn ngựa lấy cái xỉa xóc cỏ, xóc mạnh vào đống cỏ khô.
– Có gì không ổn à? – Alexandra hỏi.
– Chắc anh đã trả lương cho họ quá nhiều,- Jordan nói đùa, nhưng vẻ mặt chàng bối rối. – Họ quá vui.
– Ít ra, cuối cùng anh cũng chú ý thấy có âm nhạc trong không trung,- Vợ chàng nói với nụ cười tự nhiên.
– Chua cay thật!
Chàng trêu nàng rồi cười khanh khách, nhưng khi chàng nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng, thì nụ cười biến mất và chàng bình tĩnh nghĩ đến ý hồi nãy “Anh yêu em”.
Những từ này ấn sâu trong óc chàng, bây giờ muốn bùng ra. Nàng muốn nghe những từ này, Jordan nghĩ thế khi thấy nàng nhìn chàng, ánh mắt như nhìn tận thấu linh hồn chàng.
Chàng định tối nay sẽ nói với nàng câu ấy. Khi họ nằm trên giường rồi, chàng sẽ nói những từ mà trước đây chàng chưa bao giờ nói đến. Chàng sẽ xoá giao kèo cá cược và yêu cầu nàng ở lại với chàng. Chàng biết nàng ở lại, cũng như chàng biét cô gái vui tính, có sức mê hoặc người, xinh đẹp nàng yêu chàng.
– Anh đang nghĩ gì thế? – Nàng hỏi nhỏ.
– Đêm nay anh sẽ nói cho em biết – Chàng hứa.
Ôm tay quanh eo nàng, Jordan kéo nàng sát vào người chàng, họ cùng đi vào nhà. Đôi tình nhân trở về nhà sau một ngày hạnh phúc, thỏa thuê, bình thản, hài lòng. Khi họ đi qua chiếc cổng hình vòng cung rộng có giàn hoa hồng leo dẫn lối vào những khu vườn chính, Jordan cười, và cảm thấy ân hận, chàng lắc đầu, vì lần đầu tiên trong đời, chàng nhận thấy rằng hoa hồng phủ quanh cổng có màu đỏ. Màu đỏ thật đậm.
Không muốn rời người yêu nửa bước, Jordan đi lên lầu với nàng, vào trong phòng ngủ của nàng.
– Thưa công nương, chiều hôm nay nàng có được vui không?
Chàng hỏi. Lời lẽ âu yếm làm cho mắt nàng sáng lên như hai viên ngọc bích.
– Rất vui.
Chàng hôn nàng, rồi vì chàng muốn viện cớ để nán lại, nên đã chậm rãi đi đến cánh cửa thông hai phòng. Khi chàng đi qua bàn trang đìểm của nàng, chàng thấy chiếc đồng hồ của ông ngoại nàng để trong cái hộp lót nhung để trên mặt bàn. Chàng dừng lại, nhìn chiếc đồng hồ.
– Em có bức ảnh nào của ông ngoại em không?
Chàng hỏi, lấy cái đồng hồ lên mân mê trong tay.
– Không… Em giữ cái đồng hồ này như báu vật để nhắc nhở đến ông cụ.
– Chiếc đồng hồ này rất đẹp!
– Ông cụ là người rất đẹp!
Nàng đáp bằng một giọng lễ phép không tương xứng với ánh mắt nàng nhìn chàng, ánh mắt vui tươi khó hiểu.
Không để ý đến nụ cười hay ánh mắt của nàng, chàng nhình chiếc đồng hồ. Chàng nhớ cách đây một năm, chàng nhận cái đồng hồ này là vì bổn phận. Bây giờ chàng muốn có nó hơn bất kì cái gì trong đời. Chàng muốn Alex tặng lại cho chàng. Chàng muốn nàng nhìn chàng như nàng đã nhìn trưóc kia, nhìn với tình yêu và lòng khâm phục ánh lên trong ánh mắt, và nàng cho chàng cái đồng hồ mà nàng định cho người đàn ông nào mà nàng nghĩ là ‘xứng đáng’ để nhận nó.
Nàng nói nho nhỏ:
– Đấy là món quà của một ông bá tước Scotland tặng cho ông ngoại vì phục tài hiểu biết của ông.
Để cái đồng hồ xuống, Jordan quay đi. Chàng nghĩ phải mất một thời gian lâu dài mới chiếm được lòng tin của nàng, nhưng một ngày nào đó nàng cũng thấy chàng xứng đáng để nhận đó. Vả lại, có thể nàng sẽ tặng chàng nhân ngày sinh nhật của chàng, chàng nghĩ. Dĩ nhiên, nàng biết còn 4 ngày nữa là đến ngày sinh nhật của chàng.
– Chiếc đồng hồ thật đẹp! – Chàng nói – Thời gian vô tình trôi qua. Thoắt một cái thêm một năm nữa trôi qua. Anh sẽ gặp em ở phòng khách trước khi ăn tối.