Đọc truyện Hồn Anh Nơi Đâu – Chương 12: Tiếng la thất thanh của lý nghi
Giải quyết xong xuôi, tôi ra khỏi buồng vệ sinh để rửa tay, phát hiện Đường Hân Nhàn cũng đang ở đó. Đường Hân Nhàn không có thói quen nhuộm tóc nên sở hữu một mái tóc đen mượt tuyệt đẹp, lần trượt tuyết hôm trước, mái tóc chị ấy được buộc kiểu đuôi ngựa, hôm nay xõa tóc trông rất bù xù, lúc mới nhìn từ dưới lên tôi còn bị dọa cho giật mình.
“Sư tỷ, chị cũng đi vệ sinh ạ?” Tôi lễ phép chào hỏi.
Chị ấy không trả lời, lại còn đi đến bên cạnh, giơ tay về hướng cổ tôi. Mới vừa chạm đến cổ của tôi thì tựa như bị điện giật, chị ấy run lên một cái, rồi nhanh chóng thu tay lại, vội vàng rời khỏi nhà vệ sinh.
Tôi ngây ngẩn cả người, hoàn toàn không biết vừa rồi đã phát sinh chuyện gì. Soi gương thấy cổ của mình cũng không có điểm nào kỳ lạ, ngoài vài sợi lông màu đen trên cổ áo sơ mi, nhất định là do Tiểu Hắc lăn lộn trên quần áo của tôi mà ra, Đường Hân Nhàn vì thấy mấy sợi lông mèo trên cổ áo nên mới định giúp tôi lấy ra chăng? Thế thì sao phải rút tay về? Tôi suy nghĩ một hồi, cũng chỉ có một kết luận, chính là chị ấy mắc chứng bệnh nghiện sạch sẽ.
Thời điểm tôi trở lại phòng thì thấy Thái Thư Bằng cùng Vương Uy đang uống rượu, tuy rằng Vương Uy tự xưng mình ngàn chén không say nhưng hiện tại ở đây chỉ có hai nam sinh, đám nữ sinh chúng tôi chiếm ưu thế hơn, chúng tôi chuốc rượu Vương Uy đến mức người trông coi Lý Nghi cũng phải than trời.
Nhốn nháo đến giờ phải đi ngủ, chúng tôi mới trở về. Thái Thư Bằng muốn đưa Vương Uy đang say như chết về, không thể tiễn chúng tôi về phòng được nên cảm thấy có lỗi. Chúng tôi đương nhiên nói là không có gì, cũng không tự xem lại coi nhóm mình là món mồi ngon như thế nào, nếu cần người bảo vệ, chỉ cần đem bộ dáng say mèm như một tên thổ phỉ của Lý Nghi ra, bảo đảm không tên lưu manh nào dám đến quấy rầy nó.
Nói thì cũng không nói quá, chúng tôi tuy rằng không gặp phải tên lưu manh nào, nhưng cũng bị dọa cho chết khiếp. Bên dưới ký túc xá có mấy con chó hoang đang nằm sấp trên bãi cỏ, chó hoang trong trường đều rất ngoan ngoãn, thân thiện với người, chúng tôi cũng không để ý lắm, chỉ lo đỡ Lý Nghi đang say mèm về phía dãy phòng. Lúc tới gần mấy con chó hoang, đột nhiên tụi nó đều phát điên, điên cuồng sủa chúng tôi, bọn người chúng tôi ai cũng sợ choáng váng, đứng yên tại chỗ không dám nhúc nhích. Bác gái quản lý ký túc xá cầm bình thủy từ trong phòng chạy ra, xua đuổi mấy con chó hoang một hồi, tụi nó mới chậm rãi tản đi.
“Mấy đứa không có chuyện gì làm hay sao mà lại đi chọc chó, lỡ nó chạy đến cắn thì biết làm thế nào đây?” Bác gái tức giận nói.
“Bọn cháu không có chọc, tự nhiên chúng nó sủa thôi ạ.” Tôi giải thích.
“Bác ở trường này lâu năm như vậy, đã chứng kiến mấy con chó này lớn lên, chúng nó đều rất thân thiện với học sinh, đến bây giờ cũng chưa cắn ai, mấy đứa không chọc nó thì sao nó lại sủa được?” Bác gái không tin lời của tôi, sắc mặt ngược lại còn xấu hơn, vội đuổi chúng tôi trở về phòng.
Chào tạm biệt Bạch Khiết cùng Đường Hân Nhàn xong, đám người chúng tôi trên mình đầy mùi rượu, mơ mơ màng màng mà trở về phòng.
Vừa mở cửa phòng ngủ xong, còn chưa kịp bật đèn, liền phát hiện một cặp mắt to tròn màu hổ phách lóe sáng trong căn phòng tối đen, tôi sợ đến mức giật bắn người, nhanh chóng mở đèn lên, hóa ra là Tiểu Hắc đang ngồi dưới đất. Nó từ dưới đất mà phóng lên người của tôi, tôi giang tay ôm nó lại, nó liền chồm hai chân lên vai, không ngừng liếm cổ của tôi.
“Này em làm gì đó!” Tôi bị hành động bất ngờ của Tiểu Hắc làm cho luống cuống.
“Sang xuân rồi, chắc là nó động dục đấy.” Mạnh Kiều không uống bao nhiêu, nhưng tửu lượng của nó lại rất kém, lúc này nó không khác trạng thái say xỉn của Lý Nghi là bao, nói chuyện câu nào kéo dài câu đó.
Mãi cho đến khi nó liếm hết một lớp da của tôi, Tiểu Hắc mới chịu dừng lại.
Vì uống rượu nên mọi người đều cảm thấy khó chịu, bèn đóng cửa phòng đi ngủ sớm. Thanh niên trẻ tuổi phải ngủ thẳng đến hừng đông, nhưng hơn nửa đêm thì chúng tôi lại bị một tiếng la thất thanh đánh thức.
Tôi bị nhức đầu từ lượng cồn ban nãy, lúc bị đánh thức thì cảm thấy như chết rồi, đã nói là buổi tối đừng đi vệ sinh mà không nghe, thật muốn cho người cứng đầu này một cú. Chạy đến địa điểm của tiếng la, chúng tôi đều trợn tròn mắt, nữ sinh đang ngồi run rẩy trên đất kia chính là Lý Nghi.
Tuy rằng Lý Nghi chân tay mềm nhũn, mặt mày trắng bệch, nhưng vẫn còn có thể đại khái miêu tả sự tình: “Uống một bụng bia, nửa đêm sao tao có thể không đi vệ sinh được… Tao cũng thấy một đứa bé, toàn thân đen thùi, bò ngang qua người tao…”
Nếu đây là do người khác nói, tôi nhất định sẽ cho rằng người đó nói dối hay đã phát sốt rồi, nhưng đây lại là lời nói từ chính miệng của Lý Nghi.
“Không phải mày còn chưa tỉnh rượu nên mới sinh ra ảo giác đó chứ?”
“Rượu đều chảy đến bàng quang hết rồi, không phải ảo giác đâu, tao thấy rõ mà.”
Mạnh Kiều bảo Lý Nghi không cần nói nữa, những nữ sinh vây quanh thì nói do Lý Nghi say rượu mà ra, đám đông lúc nào mới tản ra.
Chúng tôi trở về phòng, khóa cửa thật kỹ, rồi kê ghế lại ngồi gần nhau, giống như cả phòng đang mở hội bàn cách bày binh bố trận.
“Mày khẳng định rằng đó không phải ảo giác?”
“Không phải, nếu nó chỉ loáng lên một cái thì tao cũng tin mình nhìn nhầm, đằng này tao lại tận mắt chứng kiến nó bò ngang qua mình.”
“Em đã nói trên đời này thật sự có ma quỷ mà, các anh lại không tin, nhìn xem này.” Lâm Tư Giai nói xong liền đưa cổ tay ra, trên cổ tay của nó có một vòng chuỗi hạt: “Chuỗi hạt của em rất linh, đã đeo biết bao nhiêu năm rồi, vốn dĩ nó có màu nâu nhạt, nhưng mấy ngày nay vì có việc lạ phát sinh nên lại biến thành thế này.”
Thật đúng như vậy, vòng chuỗi hạt trên cổ tay Lâm Tư Giai tuy vẫn mang một màu nâu nhạt như cũ, nhưng lại có thêm vài chấm đem lấm tấm.
“Đồ gỗ rất dễ mốc.” Mạnh Kiều nói.
“Không, lần này tao tin Tư Giai, nếu không phải tao tận mắt chứng kiến thì cũng không tin…” Lý Nghi đến đứng bên cạnh Lâm Tư Giai.
Hiện tại trong đầu tôi đang rất hỗn loạn, tôi tuyệt đối không tin lời nói vô căn cứ, nhưng lại tin tưởng Lý Nghi, rồi lại không có cách nào thuyết phục bản thân, nên cuối cùng lâm vào một tình thế rối rắm. Trong lúc đang trở nên hỗn loạn, tôi vô tình nhìn sang bên cạnh thì thấy con mèo mun đang ngồi xổm ở đó, cái miệng màu đen dường như đang cười, đúng thế, nó đúng là đang cười, trên mặt nó tràn đầy ý cười nhạo.
“Tiểu Hắc!” Tôi kinh ngạc mà kêu thất thanh.
Tiếc Hắc ‘meo’ một tiếng, rồi phe phẩy cái đuôi mà đi đến cạnh chân tôi, cọ cọ vào ống quần của tôi. Xem bộ dáng ngoan ngoãn của nó bây giờ, tôi không biết mình có nhìn lầm rồi hay không, đầu óc căng thẳng nên chắc đã nảy sinh ảo giác.
Hai mươi năm qua, tư tưởng đã ăn sâu bén rễ vào đầu tôi, dĩ nhiên không thể vì cuộc nói chuyện này mà thay đổi ngay lập tức được, nhưng chính tôi cũng bị lời nói của Lý Nghi làm cho dao động, trước kia dù tôi có lo lắng thì cũng sẽ không lo lắng về chuyện này: Nếu trên đời thực sự có ma quỷ thì sao?
Vấn đề này chúng tôi cũng không bàn bạc kỹ, ngồi thảo luận hết một đêm cũng vô dụng, cái cần thiết bây giờ là chứng cớ, phải tận mắt chứng kiến thì mới tâm phục khẩu phục.
Sáng sớm hôm sau, tôi liền nhận được cuộc gọi từ Thái Thư Bằng, nhờ tôi đi chụp ảnh, Thái Thư Bằng mới đúng là thâm tàng bất lộ*, tối qua anh ấy cũng uống không ít, thế mà hôm nay lại có tinh thần như vậy.
*Thâm tàng bất lộ: không để lộ tài năng.
Tôi mang máy ảnh theo, bắt đầu chụp cho anh từ lúc cổng trường phía Đông mới mở, ngay cả tảng đá ven đường có khắc khẩu hiệu của trường cũng đều không buông tha, từ trong ống kính, tôi thoải mái thưởng thức thân hình của Thái Thư Bằng, đáng lẽ đây là một công việc thật đẹp đẽ, nếu tôi không bị chuyện tối hôm qua làm cho phiền lòng.
Thái Thư Bằng cũng nhìn ra tâm tình không tốt của tôi, hỏi tôi có phải vì khởi hành sớm quá mà không được thoải mái hay không.
Tôi do dự, vẫn là nói thẳng với anh thì hơn: “Sư huynh, hai ngày nay, khu ký túc xá của chúng em có tin đồn về mấy chuyện ma quái.”
“Ừ, anh cũng có nghe hội học sinh nói rồi.”
Tôi còn đang nghĩ nên nói thế nào, Thái Thư Bằng liền nói tiếp: “Hiện tại hội học sinh cũng đang rất đau đầu, thử các chất hóa học đều không có phản ứng, trong ban học tập cũng có người nghi là do ma quỷ lộng hành.”
Tôi còn đang sợ Thái Thư Bằng sẽ chê mình mê tín, nếu anh ấy đã chủ động nói ra như vậy, tôi liền đem chuyện Lý Nghi gặp ma tối hôm qua nói cho anh biết.
“Em xác định rằng Lý Nghi sẽ không lừa gạt các em đó chứ?” Thái Thư Bằng nhíu mày.
“Nó không nhàm chán như vậy đâu, nếu không phải cả nó cũng bị hại thì em cũng sẽ không tin… Sư huynh à, anh nói xem, trên đời này thật sự có ma quỷ không?”
“Đến nay anh cũng chưa gặp lần nào, nên đương nhiên cho rằng không có, nhưng với tình huống bây giờ, quả thực cũng rất kỳ lạ, anh cũng hơi bối rối, đến người một mực không tin vào ma quỷ như Đường Hân Nhàn cũng nói rằng trong trường có gì đó kỳ quái.”
“Đường sư tỷ cũng nói như vậy?” Tôi kinh ngạc, chị ấy vì chống lại chuyện mê tín mà đã giương thương múa kiếm với Vương Uy một trận ở khách sạn trên núi tuyết, đến chị ấy cũng đầu hàng, nội tâm của tôi càng trở nên dao động hơn.
“Thế này đi, bây giờ em về trước, còn anh tìm Đường Hân Nhàn đến thư viện tra tài liệu, nói không chừng có thể tìm ra manh mối gì, tối đến sẽ điện thoại cho em.”
Tôi gật đầu, dĩ nhiên tôi hy vọng rằng tất cả chỉ là ảo giác của Lý Nghi, cái gì mà đứa trẻ bò đi bò lại trong đêm khuya, cái gì mà kẻ giết chó bệnh hoạn, đều là do mọi người lo sợ không đâu thôi, nhưng trong lòng lại có một cảm giác nói cho tôi biết, rằng đây chỉ mới là bắt đầu.