Đọc truyện Hôm Qua Vui Vẻ – Chương 70: Lão Yêu Tinh “tam Tam” Này
Edit: Dương
Bác sĩ Từ năm lần bảy lượt hỏi Đinh Tam Tam có muốn biết giới tính của thai nhi không, mấy lần trước Đinh Tam Tam từ chối, sau này cũng có chút do dự.
“Gần đây mẹ anh và mẹ em mua đồ cho em bé có cả trai cả gái, nhưng trong bụng em chỉ có một bé con, rất lãng phí.” Đinh Tam Tam gọi điện thoại cho Đới Hiến.
“Trẻ sơ sinh, không phân trai gái.” Thẳng nam nói như vậy.
“Hôm nay kiểm tra thai sản, em có nên hỏi Tiểu Từ không?” Đinh Tam Tam cau mày.
Lúc này Đới Hiến đang đứng ở trên đài huấn luyện, phía dưới là thi đấu tuyển chọn bộ đội đặc chủng, anh vẻ mặt nghiêm túc, giống như gọi điện thoại cho người tai to mặt lớn khó lường nào đó, chỉ có Thiếu úy ở bên cạnh hiểu rõ khóe miệng co rút.
“Hỏi đi, dù sao trai gái đều giống nhau, lúc mua những vật nhỏ này cũng bớt việc.”
Đinh Tam Tam cắn môi: “Được, đợt lát nữa em đi hỏi.”
Cúp điện thoại, Đới Hiến kiềm chế tâm tình kích động, cơ thể căng cứng, hít sâu vài hơi.
Thiếu úy liếc nhìn anh, bị anh lườm lại, Thiếu úy ho hai tiếng, nói: “Số mười tổ một thắng!”
Đới Hiến hơi động cánh tay, phát hiện vẫn không thể làm dịu bớt loại tâm tình căng thẳng này, anh đi xuống dưới đài, chỉ vào một người thắng, nói: “Đến đây, luyện với tôi một chút!”
“…” Đáy lòng người ta là từ chối!
Bệnh viện bên này, bác sĩ Từ cười nhìn Đinh Tam Tam: “Tớ còn tưởng cậu khăng khăng đợi vào phòng sinh mới bằng lòng biết đấy.”
“Người nhà mua nhiều đồ cho em bé quá, trai gái đều có, rất lãng phí.
Tớ nghĩ nếu như biết sớm một chút, sau này mua đồ cũng không cần mua hai phần nữa.”
“Là đạo lý này.” Bác sĩ Từ cười đưa báo cáo cho cô, “Cậu tự mình xem đi.”
Đinh Tam Tam tiếp nhận bản báo cáo, nhanh chóng lướt nhanh xuống dưới, sau đó phát hiện từ mấu chốt: “Bé gái?”
“Đúng, là bé gái.” Bác sĩ Từ cười nói.
Đinh Tam Tam cắn môi, đôi mắt sáng lên, cô lại nhìn một lần, sau khi xác nhận không có sai sót gì liền trả bản báo cáo lại: “Cảm ơn cậu, Tiểu Từ.”
“Không cần khách sáo, tính ra con bé còn phải gọi tớ một tiếng dì Từ đấy.” Bác sĩ Từ cười nói.
“Nhất định rồi.”
Đới gia nhiều thêm một công chúa nhỏ, không ai vui mừng bằng Đới Hiến, dáng vẻ dương dương tự đắc đó của anh khiến Đới Quân rất muốn đánh anh một trận.
Không chỉ Đới Quân, Tống Diệp nghe anh nhiều lần nhắc tới cũng không nhịn được, anh ta cũng muốn con gái, mềm mềm đáng yêu, buộc tóc hai bên mặc váy công chúa, không phải mạnh hơn nhiều so với bé trai người ghét chó chê sao!
Tống Diệp về nhà, vừa mở cửa liền nói: “Vợ à, chúng ta cũng sinh con gái đi!”
Tiểu Bảo ở phòng khách đang chơi đùa ngẩng đầu lên, nói giòn giã: “Ba!”
“Ôi!” Tống Diệp ôm con trai, hôn một cái lên trán của cậu bé, “Ba cũng yêu con, Bảo Bảo.”
Tiểu Bảo cười ha ha, bắt đầu đưa tay cào mặt của anh ta.
Tống Diệp: “…” Nói sớm rồi vẫn là con gái tốt…
Đới gia bên này, Đới Hiến cho rằng Tôn Cẩn sẽ rất thất vọng, nhưng kết quả lại không phải vậy, sự nhiệt tình của bà càng mãnh liệt, nếu không phải mới hồi phục thị lực cơ thể không được phép quá vất vả, thế nào bà cũng phải tự mình ra sân trang trí phòng cho cháu gái.
Hai căn nhà [1] bà cho Đới Hiến và Đới Quân vào hai tháng trước đã lắp đặt thiết bị xong rồi, bây giờ đang đến giai đoạn thoáng khí.
Đinh Tam Tam từng đi qua thăm căn hộ [1] đó, lúc đó cô rất kinh hãi.
[1] Lúc trước TC nói cho ĐTT một căn nhà tân hôn dùng 房子, từ này có nghĩa là căn nhà, cũng có nghĩa là căn hộ.
Ý của TC là căn nhà còn ĐTT thì hiểu là căn hộ.
Biệt thự nhỏ… Cô vẫn cho là căn hộ lớn các loại.
Xem ra vẫn là đánh giá thấp sự quyết đoán của mẹ chồng cô.
Trừ bỏ giá tiền rất “đẹp”, căn nhà càng đẹp hơn, phía trước có bãi cỏ, phía sau có vườn hoa, trên tường vây xung quanh bò đầy cây leo, nhìn kỹ hơn, còn có hoa bìm bìm, có màu trắng màu hồng, khiến tường vây màu xám cũng tăng thêm sức sống tràn trề.
Từng tuổi này còn đang ăn bám bố mẹ, Đinh Tam Tam rất áy náy.
“Dù sao đều là xây dựng của công ty bất động sản dưới trướng tập đoàn, thêm mình con hay bớt mình con cũng không có gì đáng kể.” Tôn Cẩn nói như vậy.
Đinh Tam Tam: “…” Người ta phấn đấu nửa đời người cũng chưa chắc mua được biệt thự, ở trong mắt mẹ chồng cô chỉ là một danh ngạch… mà thôi.
“Tam Tam, mau tới đây.” Tôn Cẩn ngồi trên ghế sofa vẫy tay với cô.
Đinh Tam Tam đang cùng Diêu Diêu học cắm hoa, lau sạch tay, đi tới: “Mẹ, sao vậy, có phải mắt mẹ lại xót không?”
“Không phải, cho mẹ sờ cháu gái ngoan của mẹ một cái.” Tôn Cẩn thận trọng đỡ cô ngồi xuống, sau đó đưa tay dè dặt dán lên trên bụng cô.
Đã bảy tháng rồi, bé con đã phát triển đầy đủ, thỉnh thoảng còn ở trong bụng Đinh Tam Tam luyện đấm đá gì đó, cái này khiến Đới Hiến xúc động đến hỏng rồi, anh cảm thấy con gái nhất đinh sẽ di truyền thiên phú vận động của mình.
“Bệnh viện và trung tâm ở cữ [2] đã liên hệ xong chưa?” Tôn Cẩn vừa cười vừa hỏi.
[2] Trung tâm ở cữ (月子中心): là một nơi phục vụ khôi phục hậu sản (tức ở cữ) chuyên nghiệp dành cho phụ nữ mới sinh, giúp đỡ sản phụ có thể mau chóng khôi phục cơ thể, cung cấp tri thức chăm sóc con, có y tá chuyên nghiệp chăm sóc em bé.
Bên mình thì hay gọi là trung tâm chăm sóc sau sinh cho mẹ và bé.
“Sinh con thì ở bệnh viện bọn con là được rồi, trung tâm ở cữ thì con chưa liên hệ, ở nhà ở cữ cũng được.” Đinh Tam Tam nói.
“Cái này không thể được, vẫn là ở trung tâm ở cữ khôi phục nhanh hơn, dinh dưỡng gì đó cũng đầy đủ hơn!” Tôn Cẩn nhanh chóng bác bỏ ý tưởng của cô, sau đó cầm điện thoại lên, nói, “Cái này giao cho mẹ, mẹ sắp xếp cho con.”
“Mẹ, không cần đâu.”
“Con đừng lên tiếng.” Điện thoại kết nối, Tôn Cẩn đè tay Đinh Tam Tam xuống, không cho cô nói nữa.
Đinh Tam Tam: “…” Cơ thể bà vừa khôi phục thì tính tình mạnh mẽ đã quay lại rồi.
Diêu Diêu nháy mắt với Đinh Tam Tam, cô đành buông tay, những vấn đề không liên quan đến nguyên tắc thì tùy bà thôi.
Buổi tối, người một nhà đang ăn cơm, bên ngoài truyền đến tiếng động cơ ô tô.
Đới Quân nhìn người vắng mặt, suy đoán nói: “Là anh cả hay ba?”
Một phút sau, người đàn ông cao lớn sải bước tiến vào, Đinh Tam Tam đang uống canh, nhìn người tới suýt nữa sặc canh trong khí quản, “Sao anh lại về?”
Hôm nay không phải thứ Sáu, theo lý thuyết anh không thể nào quay về.
Đới Hiến kéo ghế bên cạnh Đinh Tam Tam rồi ngồi xuống, người giúp việc nhanh chóng lấy thêm một bộ bát đũa.
“Không chào đón anh à?” Đới Hiến cười khẽ, ở dưới bàn bóp tay của cô.
Đinh Tam Tam nhướng mày: “Vậy thì không dám.”
Tôn Cẩn nhìn vợ chồng bọn họ tình ý miên man, hừ một tiếng, cắt đứt sóng điện giữa bọn họ, hỏi: “Sao con lại về lúc này?”
“Con phải ra ngoài làm nhiệm vụ, trở lại thăm Tam Tam một chút.” Đới Hiến nhẹ nhàng nói ra.
Những người còn lại đều giật mình, Diêu Diêu mau chóng nói: “Nhưng tình huống của chị dâu bây giờ, anh vẫn phải ra ngoài làm nhiệm vụ?”
“Quân lệnh như sơn, không thể không nghe.” Đới Hiến nắm tay Đinh Tam Tam, hai người mười ngón tay đan xen.
Đinh Tam Tam mỉm cười, nói: “Đi đi, dù sao còn hai tháng nữa mới sinh.”
Đới Hiến hơi nhíu mày, muốn nói lại thôi.
“Không chỉ hai tháng?” Đinh Tam Tam hỏi.
Bầu không khí của bàn ăn lạnh xuống, Tôn Cẩn nhìn Đinh Tam Tam vẻ mặt ngẩn ngơ, lập tức chuyển ánh mắt sang Đới Hiến, nói: “Đới Hiến, con ngốc ra đấy làm gì, mau múc canh cho Tam Tam đi!”
Đới Hiến một tay ôm bả vai của Đinh Tam Tam, một tay múc canh cho cô, thấp giọng nói: “Anh cam đoan trở lại trước khi em sinh con, đừng sợ.”
“Ừ.” Cô cúi đầu, không biết có phải đang khó chịu không.
Đứa con đầu của bọn họ, có lẽ là đứa con duy nhất, lúc sinh ra ba không ở bên, điều này đối với Đinh Tam Tam và đứa bé mà nói đều là tiếc nuối.
Ăn cơm xong, Đới Quân kéo Diêu Diêu đi ra ngoài tản bộ, Tôn Cẩn đi thư phòng xử lý công việc tích lũy bấy lâu, chỉ có Đới Hiến và Đinh Tam Tam hai mặt nhìn nhau.
Cô nhếch miệng lên, nói: “Thực sự không về kịp thì thôi, trong nhà nhiều người như vậy, em không sao.”
Lúc này không có ai, rốt cuộc Đới Hiến có thể duỗi tay ôm cô vào lòng, anh nói: “Em có muốn chửi anh vài câu không, có lẽ trong lòng sẽ dễ chịu hơn một chút.”
“Em không muốn.” Đinh Tam Tam từ chối.
“Có phải anh khiến em thất vọng không?” Đới Hiến cúi đầu, hôn lên cổ cô.
Đinh Tam Tam nói: “Chỉ cần anh bình an quay về, không tính là khiến em thất vọng.”
“Thật sao?”
“Thật.” Đinh Tam Tam gật đầu, cô nói, “Em không muốn nhìn thấy dáng vẻ anh nằm trên giường bệnh, cho nên anh phải nguyên vẹn trở về.”
Đới Hiến: “Được, anh đồng ý với em.”
“Nếu nuốt lời thì sao?” Đinh Tam Tam hỏi.
“Em nói gì thì anh làm đó!” Đới Hiến nói khẳng định.
Đinh Tam Tam mỉm cười, kéo anh ra, bình tĩnh nói: “Em không muốn buộc anh phải thế nào, nhưng nếu như anh có mệnh hệ gì thì em và con gái sẽ ra sao anh tự suy nghĩ đi.”
“Bà xã, em đừng dọa anh.” Sắc mặt Đới Hiến trắng bệch.
“Không dọa anh, nếu như anh chết trận, em sẽ giao phó con gái cho mẹ, sau đó đi cùng anh.
Nếu như anh bị thương, em sẽ…” Nói đến đây, cô nghẹn lời.
Trong lòng Đới Hiến vừa chua xót vừa tê dại vừa muốn cười, anh nói: “Em không tin anh sao? Tốt xấu gì anh cũng là quân nhân ưu tú số một số hai, chẳng lẽ anh không thể khiến mình bình an trở về sao?”
“Tốt nhất là như thế.” Đinh Tam Tam duỗi tay, đấm trên lồng ngực của anh.
Đới Hiến nắm lấy hai tay cô, ánh mắt lấp lánh nhìn cô, sau đó cúi đầu, hôn không suy nghĩ.
Nụ hôn này không giống những nụ hôn trước đây, có chút nồng nhiệt, có chút khô nóng, ngọt ngào trước sau như một, nhưng nhiều hơn là mang theo hứa hẹn và trấn an.
Tôn Cẩn đang chuẩn bị xuống dưới tầng nhắn nhủ Đinh Tam Tam vài câu, thấy tình cảnh như vậy, cười quay đầu lại.
Muốn cùng nhau trải qua quãng đời còn lại chính là hai người bọn họ, giải quyết những chướng ngại cửa ải này ra sao, các trưởng bối thật sự không cần nhiều lời.
Tôn Cẩn nghĩ thông suốt điểm này, cũng cảm thấy mình không cần đi làm những chuyện vô ích nữa.
Bởi vì Đới Hiến thời gian dài không ở nhà, hơn nữa tình huống bây giờ của Đinh Tam Tam đặc thù, cho nên càng nhiều thời gian cô ở Đới gia, một khi có chuyện gì xảy ra, mọi người cũng có thể qua đây chăm sóc.
Đới Hiến đỡ cô lên tầng, nhìn dáng vẻ cô vất vả liền nói: “Nếu như trước kia em rèn luyện thân thể thì bây giờ cũng không vất vả như thế này.”
Đinh Tam Tam lườm anh: “Những thứ như cử tạ đấm bao cát là việc con gái nên làm sao?”
“Vậy em có thể đánh cầu lông hoặc chạy bộ.” Đới Hiến đẩy cửa ra.
“Em đang chạy bộ đây.”
“Chạy bộ dưới năm kilomet đều là đùa giỡn lưu manh.”
Xem giọng điệu khinh thường của anh, Đinh Tam Tam đá anh một phát, “Em không phải lính của anh, anh bớt huấn luyện em đi!”
“Anh nào dám huấn luyện em, anh đây là cầu xin em!” Đới Hiến không dám né tránh, nhẫn nhịn chịu một cước.
Đinh Tam Tam hừ một tiếng, ngồi ở trên giường, Đới Hiến lấy nước nóng qua để cô ngâm chân, vừa ngâm vừa xoa bóp cho cô, thủ pháp chuyên tâm, vừa nhìn là biết thường xuyên luyện tập.
Đinh Tam Tam duỗi thẳng eo, đấm đấm sau lưng, nói: “Trước kia nhìn phụ nữ mang thai cảm thấy không có gì, không phải là bụng lớn hơn một chút thôi sao? Bây giờ bản thân trải nghiệm một chuyến mới phát hiện khó chịu muốn chết.”
Đi đường chân chữ bát (八), lên tầng chậm chạp, mấu chốt là eo đau bất cứ lúc nào, hơi ngồi xuống liền cảm thấy dạ dày của mình bị đè ép, càng khó chịu hơn.
“Thì sinh một đứa thôi, sau này không sinh nữa.” Đới Hiến nói.
Đinh Tam Tam sôi nổi phụ họa: “Anh hùng sở kiến tương đồng.”
[3] Anh hùng sở kiến tương đồng: là lời khen ngợi bày tỏ hai bên ý kiến giống nhau.
Đới Hiến mỉm cười, ngẩng đầu nhìn cô: “Vậy là anh nói đến tận đáy lòng em à?”
“Đó là đương nhiên.” Đinh Tam Tam duỗi tay, sờ sờ tóc của anh, nhìn dáng vẻ anh nghiêm túc xoa bóp cho mình, không nhịn được liền nói, “Ở bên ngoài phải cẩn thận, nhất định phải nhớ kỹ.”
Đới Hiến lau khô chân cho cô, lại lau tay của mình, nói: “Đừng lo lắng, chớp mắt thì anh trở lại thôi.”
“Là chớp mắt thế này sao?” Lông mi của Đinh Tam Tam rung rinh vài cái.
Đới Hiến bật cười, “Vợ à, anh dám đánh cược, con gái nhất định sẽ rất đáng yêu.”
Đinh Tam Tam cũng cười: “Đương nhiên, ba mẹ đều đáng yêu như thế này, con gái nhất định phải di truyền đến mới đúng.”
Đới Hiến nghiêng người về phía trước, hôn môi của cô, một chút lại một chút… Mắt thấy sắp bốc cháy anh liền mau chóng lui lại một bước, ở trong lòng nhắc nhở mình, tình huống đặc biệt không thể làm càn.
Đinh Tam Tam bị estrogen progesterone [4] giày vò thảm rồi, trên sinh lý rất muốn, nhưng trên tâm lý lại cảm thấy rất khó xử.
[4] Progesterone: là một hormone steroid nội sinh có trong chu kỳ kinh nguyệt, thời kỳ mang thai và phát triển phôi thai của người và các loài khác.
“Em sao thế?” Đới Hiến nhìn cô đen mặt.
Vẻ mặt Đinh Tam Tam buồn như đưa đám, đưa tay: “Anh ra đây ôm em một cái.”
“Em đợi đã.” Đới Hiến đổ nước ngâm chân, rửa mặt một phen, leo lên giường.
Đinh Tam Tam muốn vùi vào trong ngực anh, nhưng phát hiện cái bụng này thật sự là rất vướng víu, đành phải chuyển hướng khác, dựa lưng sát vào trong ngực anh.
“Em cảm giác mình giống như lão yêu tinh.” Đinh Tam Tam nói.
“Cái gì?” Đới Hiến cho là mình nghe nhầm.
“Phải thải âm bổ dương mới tốt…” Đinh Tam Tam yếu ớt nói.
Đới Hiến nghiêm túc cân nhắc một hồi, thành khẩn đặt câu hỏi: “Vợ ơi, em và anh nghĩ cùng một ý sao?”
“Vậy anh nói đi anh nghĩ cái gì.”
Đới Hiến cúi đầu kề tai nói nhỏ với cô.
Sắc mặt Đinh Tam Tam lập tức đỏ ửng, lắp bắp hỏi: “Như vậy cũng được?”
“Đương nhiên.” Anh duỗi tay vén váy ngủ của cô lên, đầu chôn ở lõm cổ [5] của cô, hơi thở nóng bỏng phun ở trên làn da trắng nõn của cô, Đinh Tam Tam gần như là lập tức xuất hiện phản ứng sinh lý.
[5] Lõm cổ: nguyên văn 颈窝, t không biết edit đúng chưa nữa, hình ảnh ở cuối chương.
Lúc này đói khát như cô… sau này cũng không còn mặt mũi cười nhạo Đới Hiến nữa.
Lời tác giả: hình như tôi nghe được tiếng chuông kết thúc rồi, rất vui nha ~