Hôm Qua Vui Vẻ

Chương 52: Vua vứt nồi của năm đinh tam tam


Đọc truyện Hôm Qua Vui Vẻ – Chương 52: Vua vứt nồi của năm đinh tam tam

Edit: Dương

***

Sáng sớm lúc Tam Tam tỉnh lại thấy hơi đau cổ, nằm nghiêng trên ghế sofa ngủ một đêm, xương cổ bị đè lên nên cảm thấy hơi đau.

Diêu Diêu mua bữa sáng qua đây, đặt ở trên bàn làm việc của cô, nói: “Chị nhanh đi rửa mặt đi, ăn nhân lúc còn nóng.”

“Cảm ơn em.” Tam Tam đấm nhẹ lên cổ, đứng lên.

Ánh nắng ngày đông ấm áp ôn hòa, kéo rèm cửa sổ ra, phòng làm việc cũng sáng lên.

Trầm Túy cầm điện thoại đi vào, sắc mặt không tốt lắm.

“Làm sao vậy?” Đinh Tam Tam đối diện anh ta, chú ý tới ánh mắt của anh ta.

“Vừa nãy trên đường đi làm, lão đại xảy ra tai nạn xe cộ ở đường trên cao.”

Đinh Tam Tam lập tức đứng lên, “Nghiêm trọng không?”

“Đang trên đường đưa đến bệnh viện chúng ta, tình hình chưa rõ.”

Diêu Diêu nghe không rõ lắm, cô ấy hỏi Đinh Tam Tam: “Là vị bác sĩ làm phẫu thuật cho mẹ xảy ra tai nạn giao thông sao?”

Đinh Tam Tam gật đầu, “Phải.”

“Chị và anh ta đi trước xem tình hình của lão đại, em nói với Đới Hiến một tiếng, để bọn họ sớm có chuẩn bị, nếu thực sự không được…” Đinh Tam Tam nhìn thoáng qua Trầm Túy, nói, “Chị và anh ta sẽ phẫu thuật.”

Nói xong, Đinh Tam Tam và Trầm Túy cùng đi ra ngoài, đi tới phòng cấp cứu.

Diêu Diêu sững sờ đứng tại chỗ, sau đó nhanh chóng chạy ra ngoài.

Tình huống của chủ nhiệm không nghiêm trọng lắm, chỉ là cổ và eo bị mảnh vỡ thủy tinh làm trầy xước, bắp chân hơi nứt xương, không nguy hiểm đến tính mạng.

Anh ta ngồi ở trên giường bệnh, ý thức vô cùng rõ ràng, giọng nói mang theo tiếc nuối, “Người tính không bằng trời tính, anh không thể đứng ca mổ này rồi.”

Trầm Túy nói: “Anh cứ nghỉ ngơi dưỡng sức đi, phẫu thuật của Đới phu nhân giao cho em và bác sĩ Đinh là được.”

“Hai đứa đều là mũi nhọn của bệnh viện chúng ta, anh đương nhiên yên tâm rồi.” Chủ nhiệm nói, nhìn về phía Tam Tam, “Chỉ là tình huống lần này đặc thù… em có vấn đề gì không?”

“Không có.” Đinh Tam Tam nói.

“Nếu như có trở ngại thì đừng miễn cưỡng bản thân, khoa chúng ta vẫn còn rất nhiều sự lựa chọn.” Chủ nhiệm nói đùa, muốn bầu không khí thoải mái hơn một chút.

Đinh Tam Tam nói: “Em có kinh nghiệm với những ca phẫu thuật tương tự như vậy, hơn nữa toàn bộ quá trình hội chẩn của mọi người em đều tham dự, tình huống em cũng hiểu rõ, không có chỗ nào trở ngại cả.”

Chủ nhiệm gật đầu, “Vậy thì Trầm Túy mổ chính, em làm phụ tá, được chứ?”

“Lão đại, em ứng tuyển mổ chính.” Đinh Tam Tam mím môi, chủ động khẩn cầu.

Chủ nhiệm hơi sửng sốt, vốn là anh ta chú ý đến cảm xúc của Đinh Tam Tam cho nên mới sắp xếp như thế, nhưng bây giờ nhìn lại hình như cô càng có thể thừa nhận hơn so với tưởng tượng, thái độ đối với ca phẫu thuật này càng khiến anh ta giật mình.

“Lần trước anh để em tham dự thì em không muốn, sao lần này lại trực tiếp muốn mổ chính?” Chủ nhiệm không hiểu.

Đinh Tam Tam giải thích: “Lần trước là xuất phát từ tín nhiệm đối với sự sắp xếp của bệnh viện, anh mổ chính Trầm Túy làm phụ tá, xem như là bố trí tốt nhất rồi. Nhưng lần này…” Đinh Tam Tam nhìn lướt qua Trầm Túy, nói, “Tố chất tâm lý của vị này còn không bằng em, kinh nghiệm phẫu thuật cũng không phong phú bằng em, vẫn là để em đi.”

Trầm Túy: “…”

“Em tự đề cử mình anh không ý kiến, nhưng em đừng biến tướng hạ thấp anh được không?” Trầm Túy cạn lời.


“Không phải biến tướng hạ thấp, là có thái độ hoài nghi với năng lực của anh.”

Trầm Túy: “Đinh Tam Tam, em đừng cho là anh sẽ luôn luôn nhường em!”

Đinh Tam Tam quay đầu nhìn anh ta, “Chẳng lẽ không phải tôi vẫn luôn khoan dung anh sao?”

Chủ nhiệm: “Được rồi, ồn ào cái gì! Vấn đề ai mổ chính không phải một người nói là được, phải xem quyết định của bệnh viện, bây giờ hai đứa đi ra ngoài cho anh.”

Hai người bị đuổi ra ngoài đứng ở hành lang, nhìn nhau.

“Em thật sự không tin anh sao?” Trầm Túy hỏi.

“Ừ.”

“…”

“Anh không kém như vậy chứ, đương nhiên, anh nói là y thuật.”

“Anh là kiểu học thuật tôi là kiểu thực chiến, ca phẫu thuật này cần chính là kinh nghiệm, tôi mổ chính mới là thích hợp nhất.”

Mặc dù nghe có chút kiêu căng ngạo mạn, nhưng Trầm Túy biết rõ, cô có vốn liếng để nói như vậy, anh ta hoàn toàn tin tưởng.

“Được rồi, nếu như em đã nắm chắc như vậy thì anh sẵn lòng lui một bước làm phụ tá cho em.” Trầm Túy nói.

Đinh Tam Tam nghiêng đầu nhìn anh ta, “Cảm ơn.”

Nói xong, cô từ bên kia hành lang rời đi.

Viện bạn, Đinh Tam Tam làm xong thủ tục, chính thức trở về cương vị công tác ban đầu.

“Tam Tam, Đới thủ trưởng bên kia, mong là ông ấy có thể thông cảm cho tình huống bên này của chúng ta.” Chủ nhiệm viện bạn lo lắng nói.

Tay ký tên của Đinh Tam Tam dừng một chút, ngẩng đầu nói: “Chú đừng lo lắng, thủ trưởng không phải người không nói phải trái, có thể hiểu được.”

“Haizzz, đây không phải vấn đề có nói phải trái hay không…” Vẻ mặt chủ nhiệm viện bạn nhìn Tam Tam khó có thể miêu tả, con đường làm quan của ông, tương lai của bệnh viện, đừng thất bại trên ca phẫu thuật này…

“Nếu chú không còn chuyện gì nữa thì cháu đi trước đây.” Đinh Tam Tam đứng lên, cầm tệp tài liệu.

“Được rồi, cháu về làm việc đi.”

Đinh Tam Tam khẽ gật đầu, kéo cửa phòng làm việc.

Trong phòng làm việc, Bạch Dư mới đi làm nhìn Đinh Tam Tam lại lần nữa mặc áo blouse trắng, cười nói: “Hoan nghênh bác sĩ Đinh về nhà!”

Đinh Tam Tam khẽ cười, nói: “Đi kiểm tra phòng bệnh đi, ở đây không có gì nào nhiệt để xem.”

Cát Trĩ Xuyên chạy tới trước mặt của Đinh Tam Tam, nói: “Nghe nói cậu muốn mổ chính cho mẹ chồng của cậu, có thật không?”

Bạch Dư cũng sát lại gần, ánh mắt hai người lấp lánh nhìn Đinh Tam Tam, giống như muốn đem cô ăn tươi nuốt sống.

“Tin tức truyền đi nhanh như vậy?” Đinh Tam Tam khó mà tin được, chuyện này mới qua hơn nửa giờ.

“Y tá của khoa chỉnh hình [1] bên kia nói, chính tai nghe được nhé ~”

[1] Khoa chỉnh hình (hay phẫu thuật chỉnh hình): là chuyên khoa chuyên điều trị các chấn thương và tình trạng bệnh liên quan đến hệ thống cơ xương khớp, gồm xương, cơ, khớp và dây chằng.

Đinh Tam Tam phớt lờ hai người, “Tớ còn có bệnh nhân, gặp lại sau.”


“Này, nói xong rồi đi!” Hai người ở phía sau, một vẻ mặt chưa được thỏa mãn.

Đinh Tam Tam vừa đi ra, liếc mắt liền nhìn thấy Đới Hiến đứng ở hành lang, anh cau mày, hình như là đang chờ cô đi ra.

“Diêu Diêu nói với anh rồi chứ.” Đinh Tam Tam tiến lên.

“Nói rồi. Vấn đề của chủ nhiệm khoa bọn em có nghiêm trọng không?”

“Trầy xước một chút với bắp chân nứt xương, không tính là nghiêm trọng.” Đinh Tam Tam nói.

Đới Hiến: “Vậy em muốn đứng bàn mổ sao?”

“Ừm.”

Đới Hiến muốn đưa tay sờ đầu cô, lại cảm thấy đây là bệnh viện, động tác thân mật như vậy cô nhất định sẽ không thích.

“Em đề xuất với chủ nhiệm em muốn mổ chính ca phẫu thuật này, trong viện đang suy nghĩ.” Đinh Tam Tam nói.

Đới Hiến kinh ngạc, “Em tới mổ chính?”

“Đúng.”

“Em…” Đới Hiến duỗi tay kéo cô qua, hai người rẽ trái rẽ phải, đi vào một góc yên tĩnh.

“Em được không?”

Đinh Tam Tam bĩu môi, có chút khó chịu, “Anh đừng nghi ngờ tu dưỡng cùng chuyên nghiệp của em như vậy có được không.”

“Anh đương nhiên tin em, chỉ là ca phẫu thuật này cả chủ nhiệm của bọn em đều không thể hoàn toàn đảm bảo, vạn nhất có sơ suất…” Đới Hiến thở dài, “Em bảo anh phải làm sao?”

Một bên là người nhà bệnh nhân, một bên là người nhà bác sĩ, anh kẹp ở giữa còn sống nổi hay không đây.

“Đới Hiến.” Đinh Tam Tam duỗi tay ôm cánh tay của anh, “Anh biết em từng làm bao nhiêu ca phẫu thuật như vậy không?” Cô nói chậm lại, cố gắng thuyết phục anh hiểu quyết định của cô.

Đới Hiến lắc đầu, “Không phải anh không tin y thuật của em, anh chỉ là không muốn em cuốn vào ca phẫu thuật này.”

Vạn nhất có bất trắc, anh mất đi không chỉ là một người bây giờ đang ở trong phòng bệnh…

“Em tin tưởng mọi người không phải người nhà bệnh nhân càn quấy, em cũng tin tưởng bản thân em có nắm chắc với ca phẫu thuật này.” Đinh Tam Tam nói.

“Phải là em mổ chính sao?”

“Nếu như ca phẫu thuật này ở trên tay em thì cơ hội thành công lớn hơn người khác, tại sao em muốn buông tha?” Cô điềm tĩnh nói, ánh mắt bình tĩnh tự tin, mang theo một sức mạnh nóng bỏng động lòng người, “Tình huống của khoa bọn em là như vậy, ngoại trừ chủ nhiệm, em chính là sự lựa chọn tốt nhất.”

Trước đó có lão đại, cô có thể lui ra, không nhìn không nghe cũng được. Nhưng bây giờ lão đại rút lui, cô lại bịt tai trộm chuông chính là không chịu trách nhiệm với bệnh nhân. Biết rõ ở trên tay mình chắc chắn thành công lớn hơn những người khác, vì sao không thể chủ động đứng ra?

Đây là y đức, cũng là nhân tâm, càng là trách nhiệm.

Đới Hiến đưa tay ôm cô, “Tam Tam… Em thật sự quá tàn nhẫn với anh.”

Đối mặt với mẹ chưa biết ra sao đã đủ phiền não hao tổn tinh thần, bây giờ lại thêm cô nữa… Ca phẫu thuật này, xem như là hoàn toàn ăn mòn anh rồi.

Đinh Tam Tam ôm anh, thấp giọng nói: “Anh phải tin em, giống như thời điểm anh tin tưởng bản thân mỗi lần ra ngoài làm nhiệm vụ vậy.”


“Anh yêu em.” Anh ôm chặt cô.

Đinh Tam Tam mỉm cười, một chút yếu đuối trong lòng bị phóng đại gấp đôi.

Anh không hiểu thì không tốt, anh quá hiểu thì cũng không tốt. Sự nỗ lực và lòng kiên định của cô bị anh lay động một góc, rốt cuộc cảm nhận được một chút sợ hãi và lo lắng.

Sau khi ăn cơm tối xong, Đinh Tam Tam lại một lần kiểm tra tình huống thân thể của Tôn Cẩn, Diêu Diêu ở một bên gọt táo, Đới Hiến và Đới Quân hút thuốc ở vườn hoa dưới lầu.

“Tam Tam, nghe mấy đứa nói ngày mai con phẫu thuật cho mẹ?” Tôn Cẩn nói.

“Vâng.” Đinh Tam Tam thu ống nghe lại đặt ở trong áo blouse trắng.

Tôn Cẩn khẽ cười một tiếng, nói: “Không nghĩ tới mẹ con chúng ta còn có cơ duyên như vậy.”

Diêu Diêu cúi đầu cũng nở nụ cười, cô cắt táo thành miếng nhỏ đưa cho Tam Tam.

Tam Tam cầm miếng táo cho vào trong miệng, nói: “Vậy mẹ đoán, bây giờ mẹ căng thẳng hơn hay là con căng thẳng hơn.”

Tôn Cẩn suy nghĩ một chút, nói: “Đều không phải, người căng thẳng nhất không ở chỗ này.”

Đới Hiến, anh đang ngồi xổm ở vườn hoa buồn khổ hút thuốc.

Mẹ, cố chấp, vợ, càng cố chấp hơn. Làm người đàn ông giao thiệp với cả hai người, anh bày tỏ rất đau buồn.

Tam Tam nói: “Con cũng không phải cố ý cho anh ấy vấn đề khó khăn, chẳng qua là con cảm thấy để con tới thì tỷ lệ thành công sẽ cao hơn một chút.”

“Con không cần giải thích với mẹ, mặc dù mẹ không thích thái độ của con với một số chuyện, nhưng mẹ tín nhiệm nhân phẩm của con.” Tôn Cẩn nói.

Đây cũng là ngoài dự liệu của Đinh Tam Tam rồi, cô cho là mẹ chồng trước này nghe được cô đến mổ chính, phản ứng đầu tiên hẳn là cự tuyệt mới đúng, dù sao giữa hai người có quá nhiều mâu thuẫn không thể hòa giải.

“Làm con dâu, con khiến mẹ rất thất vọng. Nhưng làm bác sĩ, mẹ vẫn luôn tin tưởng con.” Tôn Cẩn cười một tiếng, ôn hòa nhìn cô.

Đạt được khen ngợi từ “đối thủ định mệnh” là cảm thụ như thế nào? Muốn khóc, lại muốn cười.

“Lúc trước con và Đới Hiến kết hôn, mẹ đã để người ta điều tra rõ ràng tổ tiên ba đời của con, chỉ sợ người nó mang về ba mẹ không thích.” Tôn Cẩn cười nhớ lại chuyện lúc trước, có lẽ là lần bệnh này, khiến bà cuối cùng cũng có thời gian bình tĩnh nhìn lại những chuyện trước đây.

“Biết nhà con ba đời làm bác sĩ, lúc này ba mẹ mới yên tâm. Mẹ nghĩ người làm bác sĩ, tính cách đều sẽ không kém.”

“Sau đó tiếp xúc với con, có phải mẹ thất vọng rồi không?” Đinh Tam Tam hỏi.

“Ban đầu rất thích, cảm thấy mọi thứ của con đều đúng khẩu vị của mẹ. Kiên cường, độc lập, lương thiện, nhiệt tình, những cái này đều là phẩm chất mẹ yêu thích.”

“Sau này nghe con nói không muốn sinh con, mẹ liền ngồi không yên, đúng không?” Đinh Tam Tam cười nói.

“Đúng, trong lòng mẹ nghĩ tại sao có thể có người phụ nữ kỳ quái như thế, không muốn sinh con, con bé này muốn ly hôn sao?”

Diêu Diêu ở bên cạnh xen vào, “Chị dâu thật sự dám ly hôn.”

Đinh Tam Tam đỏ mặt, Tôn Cẩn cười nói, “Ly hôn rồi, nhưng không phải lập tức muốn hợp lại sao.”

Đinh Tam Tam tiếp tục đỏ mặt…

“Hai đứa nghe này, nếu như mẹ có gì bất trắc…”

“Mẹ, mẹ đừng nói như vậy.” Diêu Diêu cầm tay của bà, toàn thân đều căng thẳng.

Tôn Cẩn cười vỗ vào đầu Diêu Diêu, “Đứa bé ngốc này, có phải con lén lút tìm người ở bên Mỹ cung cấp trứng không?”

“Mẹ…” Sắc mặt Diêu Diêu thay đổi, có phần lúng túng.

“Mẹ không trách con, nhưng mẹ bảo cô ta đi rồi, sau này con cũng sẽ không có cơ hội làm chuyện như vậy nữa.” Tôn Cẩn nói.

Diêu Diêu cắn môi, nước mắt tí tách rơi xuống, “Đó là hy vọng duy nhất của con…”

“Hy vọng cái gì? Hy vọng Đới Quân tức chết sao?” Tôn Cẩn không khách khí nói.


Diêu Diêu cúi đầu, bả vai run lên vì khóc.

“Con nghe này, mẹ không phải mẹ chồng muốn chia rẽ con trai con dâu, con không sinh con được không sao, có thể điều trị thì điều trị, không được thì nhận nuôi.” Tôn Cẩn nói, “Con ở nhà chúng ta nhiều năm như vậy, nhân phẩm của con thế nào mẹ lại không hiểu sao, đứa bé con giáo dưỡng, chính là con ruột của Đới gia.”

“Mẹ…” Diêu Diêu khóc lóc ngã ở trong ngực Tôn Cẩn.

Tôn Cẩn vuốt tóc của Diêu Diêu, nhìn về phía Tam Tam, “Con cũng thế, đừng động một chút là nói ly hôn, tình cảm là thứ không đáng để mài mòn, nói không có liền không có.”

“Vâng, con biết rồi…” Đinh Tam Tam gật đầu.

“Di chúc mẹ đã lập rồi, hai anh em, mỗi người một nửa.” Tôn Cẩn nói.

“Mẹ… Mẹ đừng như vậy…” Diêu Diêu khóc rất đau lòng, cả khuôn mặt đều ướt nhẹp.

Tam Tam nói: “Mẹ là cố ý khiến con khó chịu, phẫu thuật còn chưa bắt đầu mẹ đã nghĩ xong đường lui, vậy bác sĩ mổ chính là con đây cũng quá thất bại rồi.”

“Đây là vì phòng ngừa bất trắc.” Tôn Cẩn thở dài một hơi.

Đinh Tam Tam duỗi tay, kéo tay của Tôn Cẩn, nói: “Mẹ vẫn nên sống thật tốt, những người có tố chất tư tưởng không đạt như con và Đới Hiến, nếu như mẹ không ở bên cạnh thúc giục, nói không chừng bọn con thật sự không muốn sinh con nữa.”

Tôn Cẩn than thở: “Mẹ sống thì hai đứa có thể nghe lời sao?”

Đinh Tam Tam dừng một chút, nói nghiêm túc: “Ngoài mặt nhất định sẽ nghe lời.”

Tôn Cẩn vỗ bả vai của cô, “Mẹ biết ngay mà, lần trước hai đứa đều là gạt mẹ.”

“Là chủ ý của Đới Hiến, con là thật lòng muốn lui một bước.” Vua vứt nồi của năm Đinh Tam Tam vô tội nói.

“Là chủ ý của nó?”

“Vâng, ngày mai phẫu thuật xong tìm anh ấy tính sổ, con làm chứng cho mẹ.”

“Thằng quỷ sứ!” Tôn Cẩn cắn răng.

Diêu Diêu nghiêng đầu nhìn Đinh Tam Tam, dùng khẩu hình miệng nói [2]: “Vẫn là chị có biện pháp.”

[2] Dùng khẩu hình miệng nói: chỗ này là kiểu nói mà không phát ra tiếng.

Đinh Tam Tam hơi nhắm mắt gật đầu, loại bản lĩnh nói dối trắng trợn này, cô đã học được bảy tám phần từ chỗ Đới Hiến.

Một khi con người có hy vọng thì sẽ có động lực, đây chính là nguyên do tại sao luôn luôn mong chờ ngày mai.

Đinh Tam Tam tiêm vào trong cơ thể Tôn Cẩn mọt luồng hy vọng, đây là hiệu quả mà khó có loại thuốc nào có thể đạt được. Cô chỉ hy vọng người phụ nữ quật cường hơn nửa đời người này có thể lại lần nữa đứng lên, cho dù bà tiếp tục tìm phiền phức cho cô và Đới Hiến, cũng tốt hơn nằm trên giường lạnh như băng, khiến áp suất không khí trong cả gia đình rơi vào suy thoái.

Ngày hôm sau, trong phòng bệnh vui vẻ hòa thuận, không giống như sắp đối mặt với khảo nghiệm sống chết, ngược lại giống như một đám người sắp đi tham gia party.

Các y tá đẩy Tôn Cẩn vào phòng phẫu thuật, Đinh Tam Tam đứng ở cửa, cầm tệp tài liệu, nói: “Người nhà bệnh nhân ký tên.”

Người trước mặt, thủ trưởng, Đới Hiến, Đới Quân, Diêu Diêu… Bọn họ nhìn ánh mắt của cô vẫn quen thuộc như trước, nhưng vai trò của cô đã thay đổi rồi.

Thủ trưởng tiến lên, nhận lấy tài liệu trong tay cô, ký tên của mình.

Đới Trì Trung, ba chữ này có lẽ là lần đầu tiên xuất hiện đơn độc trên giấy cam đoan chấp nhận phẫu thuật.

“Cố hết sức là tốt rồi.” Ông để bút xuống, nhìn Đinh Tam Tam nói.

Đinh Tam Tam cười một tiếng, “Đối với bác sĩ mà nói, chỉ có thành công mới coi là tốt.”

Nói xong, ánh mắt cô lướt qua những người còn lại, vạt áo xoay chuyển, bước vào cửa chính của phòng phẫu thuật.

Cửa chính của phòng phẫu thuật chậm rãi khép lại, đèn đỏ sáng lên.

Lời tác giả: bác sĩ Đinh, ngầu!

Thời tiết Trùng Khánh, nóng!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.