Đọc truyện Hôm Qua Vui Vẻ – Chương 36: Tại sao cô lại xuất hiện ở nhà tôi?
Edit: Dương
***
Tiểu Chung bị Tống Diệp kéo rời khỏi khách sạn, hai vợ chồng ở trên xe lần đầu tiên nảy sinh tranh chấp kịch liệt sau khi kết hôn.
“Em biết cái này có khả năng ảnh hưởng đến quan hệ mới phục hồi của bọn họ, với tư cách bạn bè em thật sự hy vọng bọn họ tốt đẹp. Thế nhưng nếu như em giúp đỡ bọn anh giấu giếm Tam Tam, vậy em và bọn anh có khác gì lũ đàn ông thối tha? Em là bạn tốt của cô ấy, bạn tốt có trách nhiệm giúp cô ấy giải quyết vấn đề, lắng nghe phiền não, không có nhiệm vụ giúp người đàn ông của cô ấy giấu giếm có phụ nữ ở bên ngoài!” Tiểu Chung nói.
Tống Diệp nói: “Anh tin tưởng anh em của anh, cậu ta sẽ không làm chuyện như vậy. Bây giờ chỉ là một sự hiểu lầm còn chưa tháo gỡ, nếu như cuối cùng chứng minh đây chỉ là người phụ nữ kia đơn phương tình nguyện, vậy sau này Đới Hiến và Tam Tam phải làm sao?”
“Anh tin tưởng tình cảm của anh em anh, em cũng tin tưởng thông minh sáng suốt của chị em em.”
Ngụ ý chính là cây ngay không sợ chết đứng, nếu như là hiểu lầm, Đinh Tam Tam sẽ không đoán ra được sao?
“Ý của em là nhất định phải nói?” Tống Diệp nắm vô lăng, trừng mắt nhìn cô.
“Em sẽ chú ý cách diễn tả, sẽ không hãm hại Đới Hiến.” Tiểu Chung liếc mắt nhìn chồng mình, lấy điện thoại từ trong túi xách ra.
Tống Diệp bất đắc dĩ, lấy điện thoại ra gọi cho Đới Hiến, nhưng đáng chết vẫn là giọng nữ nhắc nhở tắt máy.
“Fuck!” Tống Diệp hung hăng đập một cái lên vô lăng, Tiểu Chung ở bên cạnh bị dọa sợ suýt nữa rơi điện thoại ra ngoài cửa sổ.
Tiểu Chung: Ngọa tào [1], sẽ không vì chuyện này mà gặp bạo lực gia đình chứ…
[1] Ngọa tào: ngôn ngữ trên mạng, thể hiện sự ngạc nhiên, chưa sẵn sàng chấp nhận. Nó có ý nghĩa của chửi thề.
“Gọi đi.” Tống Diệp lườm cô một cái.
“À à.” Tiểu Chung hoảng sợ bấm số điện thoại.
“Alo, Tiểu Chung hả.” Điện thoại kết nối, bên kia vang lên là thanh âm thoải mái ung dung của Tam Tam.
“Tam Tam…” Không biết vì sao, mới vừa rồi cô cùng chồng cô tranh luận mặt đỏ tía tai, bây giờ lại suy sụp xuống.
Tống Diệp giống như xem kịch vui nhìn cô, mặt của Tiểu Chung vặn vẹo rồi, quay đầu đưa lưng về phía anh.
Năm phút, điện thoại gọi xong, sứ mạng của bạn tốt giao cho cô đã hoàn thành.
“Thỏa mãn rồi?” Khóe miệng Tống Diệp treo ý cười nhìn cô, có chút mùi vị lạnh giá.
“Không, có chút bực bội.” Cô cúi đầu, nghĩ đến Tam Tam trong nháy mắt đó trầm lặng lại, trong lòng tâm trạng phức tạp, còn căng thẳng hơn việc tự mình ngoại tình.
“Hừ.” Tống Diệp khẽ hừ một tiếng, khởi động xe.
“Chúng ta về nhà sao?” Tiểu Chung hỏi.
“Về nhà cái gì, đi tạ tội!”
Làm hỏng chuyện Tôn Cẩn giao phó, cô còn muốn toàn thân rút lui sao? Người phụ nữ ngây thơ.
“Chúng ta phải đi gặp dì Đới?” Tiểu Chung trợn to hai mắt.
“Ừ.”
“Mau mau mau, dừng xe, em phải xuống ở đây!” Tiểu Chung luống cuống, sắc mặt cũng thay đổi.
Tống Diệp một cước đạp chân ga, chiếc xe màu đen đang chạy băng băng trên đường vạch ra một tuyến quỹ đạo hoàn mỹ.
Vợ chồng vốn là chim liền cành, tai nạn ập đến… Cô đừng mơ bay đi.
Bên này, Đinh Tam Tam ngồi ở trên ghế dài, cầm điện thoại sững sờ nửa ngày. Có lẽ là thực sự chưa từng nghĩ đến chuyện anh sẽ thích người phụ nữ khác, cho nên khi thời khắc này đến cô đặc biệt không dám tin.
Tức giận sao? Có chút, nhưng không phải rất nhiều. Anh đâu có ngoại tình, tất cả đều là phát sinh sau khi bọn họ ly hôn trước khi bọn họ hợp lại, không thể chỉ trích. Giống như mỗi một người đàn ông đều có một đoạn tình duyên mong manh ngắn ngủi như vậy, nếu như anh có, vậy cũng là bình thường.
Nhưng vì sao trái tim lại khó chịu như vậy chứ? Không phải đã nói nhớ nhung lẫn nhau chờ đợi lẫn nhau sao, hóa ra trong chớp mắt thì có thể có người phụ nữ khác tới khiêu chiến tuyên bố là “vợ chưa cưới” của anh.
Đinh Tam Tam chậm rãi đứng lên, thở dài một hơi, đi đến tòa nhà bệnh viện.
“Chào bác sĩ Đinh.”
“Chào cô.”
“Bác sĩ Đinh ăn cơm chưa?”
“Tôi vẫn chưa ăn.”
“Bác sĩ Đinh…”
Dọc đường đi tới, chạm mặt bệnh nhân đang tản bộ trong vườn hoa nhiệt tình chào hỏi, cô trả lời từng người một. Áo dài màu trắng bị gió thổi bay lên một vòng cung nhỏ, giống như sóng biển cuồn cuộn rất nhỏ trước khi bão táp ập tới.
Mười hai giờ sáng thứ sáu, Tống Diệp nhận được điện thoại của quản lý khách sạn, không thấy Mara nữa.
“Cái gì gọi là không thấy nữa?”
“Tôi phái người đi đưa cơm trưa, không có người mở cửa, quẹt thẻ vào trong xem, người không ở trong phòng. Tôi điều động người xem camera giám sát của từng khu vực trong khách sạn, lúc mười giờ sáng cô ta thừa dịp lúc chúng tôi đang tiếp đãi một đoàn du lịch liền chạy mất rồi.” Quản lý căng thẳng nói.
“Trên người cô ta không có tiền sẽ không đi được bao xa, cậu mau chóng phái người đi ra xung quanh tìm đi.”
“Vâng.”
Tống Diệp cúp điện thoại, gọi điện cho Từ Chính Lâm, “Đừng ngủ nữa, nội bộ mâu thuẫn rồi!”
Để người khác đi tìm Mara hiển nhiên là không thích hợp lắm, một là không muốn phá hỏng thanh danh của Đới Hiến, hai là chuyện này càng ít người biết càng tốt, để tránh Đinh Tam Tam quay về lật lại nợ cũ bọn họ giải thích không rõ.
Từ Chính Lâm có người quen ở cục cảnh sát, điều tra camera giám sát ở xung quanh khách sạn, muốn tìm xem địa phương cuối cùng cô ta xuất hiện là chỗ nào.
Chỉ là nha đầu này còn có chút năng lực phản trinh sát [2], ngoại trừ camera ở trạm xe lửa quay được cô ta một lần, thì không có bất kỳ đầu mối nào nữa.
[2] Phản trinh sát: đề cập đến các biện pháp được thực hiện để ngăn chặn giám sát.
Mara được mọi người tìm kiếm đi chỗ nào chứ?
Cô tìm được đơn vị đồn trú của Đới Hiến rồi.
Mấy ngày nay ở khách sạn cô vẫn luôn tìm kiếm tin tức, bao gồm từng đơn vị đồn trú trong thành phố, cùng với bất kỳ tin tức nào về đơn vị huấn luyện dã chiến mà bạn trên mạng nói vô tình gặp được.
Thế nhưng mặc dù cô tìm đến căn cứ của đơn vị đồn trú rồi, nhưng không có cách nào đi vào. Dây dưa miệng lưỡi với binh lính nửa ngày đều không có tác dụng.
Cô ngồi xổm ở ven bụi cỏ đối diện, mặt trời chói chang ở trên không trung, cô không nhúc nhích quan sát cổng chính đối diện, giống như báo săn nhỏ mai phục.
Đúng vào lúc này, một nữ sĩ quan lái xe jeep đi ra, sau khi binh lính kiểm tra theo thông lệ liền cho phép đi qua.
“Chờ một chút!”
Xe chậm rãi ra khỏi cổng chính, Mara lập tức nhào tới chỗ điều khiển.
Binh lính đi qua kéo cô lại, cô lập tức hô to với nữ sĩ quan kia: “Cô có biết Đới Hiến không? Anh ấy có ở bên trong không?”
“Cô làm gì đấy!” Binh lính quát lớn.
Nữ sĩ quan dừng xe, đưa tay ra hiệu binh lính buông cô ấy ra, “Cô, qua đây.”
Mara tiến lên, trừng đôi mắt đen nhìn nữ sĩ quan.
“Cô biết Đới Hiến?” Nữ sĩ quan hỏi cô như vậy.
“Phải, tôi là vợ chưa cưới của anh ấy, anh ấy có ở bên trong không?”
“Cô là cái gì của anh ấy??”
“Vợ chưa cưới.”
…
Mười giờ tối, sân bay quốc tế thành phố B, Đinh Tam Tam xách một cái túi nhỏ xuất hiện ở cửa vách ngăn [3]. So với lời truyền miệng, cô càng muốn trở về nói chuyện trực tiếp với Đới Hiến.
[3] Cửa vách ngăn: nguyên văn là 闸机, t không rõ đã edit đúng chưa, t để hình ảnh ở cuối chương.
Mười giờ bốn mươi, cô đến dưới tầng của tiểu khu, ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện đèn nhà mình lại đang sáng. Cô lấy điện thoại ra gọi cho Đới Hiến, vẫn là tình trạng tắt máy.
“Tiểu Chung, cậu ở chỗ nào?” Đinh Tam Tam gọi cho Tiểu Chung, “Cậu có thể tới một chút không, nhà tớ hình như có trộm.”
Mười phút sau, không chỉ Tiểu Chung tới, Tống Diệp cũng tới rồi.
Ba người cùng nhau đi lên, Đinh Tam Tam dùng chìa khóa cẩn thận mở cửa, một căn phòng với ngọn đèn ấm áp xuất hiện ở trước mặt bọn họ.
“Không có ai.” Tiểu Chung dẫn trước bước từng bước đi vào trong, nhìn phòng khách một chút, lại thò đầu nhìn ra ban công một lần.
Tống Diệp ở phía sau xách cổ của cô kéo cô lại, “Lá gan lớn như vậy, không muốn sống nữa?”
“Hai người đừng lên tiếng, tớ nghe được tiếng gì đó.” Đinh Tam Tam đứng ở giữa phòng khách, nhíu chặt chân mày.
Tống Diệp thuận tay cầm lên cuộn tranh cắm ở trong bình hoa, từ từ đi đến gần nơi phát ra thanh âm.
Cửa phòng tắm bị mở ra, một cô gái trẻ ướt đẫm quấn khăn tắm xuất hiện ở trước mặt bọn họ.
“Không được nhìn!” Tiểu Chung trong nháy mắt phản ứng kịp, nhào tới che mắt của Tống Diệp.
Tống Diệp: “…”
“Cô là ai, tại sao lại ở trong nhà của tôi?” Đinh Tam Tam nhìn về phía cô gái xa lạ không hiểu sao lại tắm rửa ở nhà mình.
“Nhà chị? Đây không phải nhà Đới Hiến sao?” Mara lau tóc, không hiểu nguyên do, “Các người vào bằng cách nào?”
Tiểu Chung hít một hơi lạnh, run như cầy sấy nhìn về phía Đinh Tam Tam.
“Cho cô ba phút, cút ra ngoài.” Đinh Tam Tam lạnh mặt nói.
“Tại sao? Chị là gì của anh ấy, tại sao tôi phải đi? Mẹ anh ấy cũng không nói chuyện như vậy với tôi, chị nghĩ chị là ai?” Mara ném khăn lau tóc xuống, có chút không cam lòng.
Đinh Tam Tam cười một tiếng, lấy điện thoại ở túi sau của quần jean, gọi điện cho bảo vệ của tiểu khu, “Alo, là bảo vệ phải không? Tôi là chủ căn nhà số 701 tòa A, nhà tôi có trộm.”
Mara trợn to hai mắt nhìn cô, “Chị có ý gì?”
“Ba phút, hoặc là tự mình rời khỏi, hoặc là chờ bảo vệ đưa cô rời khỏi.”
Mara đóng cửa nhà tắm lại, có lẽ là đang thay quần áo.
“Tam Tam.” Tiểu Chung gọi cô.
“Tớ muốn yên lặng một chút, hai người ở đây nhìn giúp tớ một lát.” Đinh Tam Tam xua tay, một thân một mình đi lên ban công.
Gió đêm mùa hè mang theo chút hơi nóng, chầm chậm lướt qua gò má cô, muốn mang đi một mảnh bi thương trong mắt cô.
Mara thu dọn đồ đạc rời đi, bị bảo vệ đưa ra khỏi tiểu khu. Đinh Tam Tam đứng ở ngoài ban công, không biết đang suy nghĩ gì.
“Chồng à…” Tiểu Chung kéo tay áo của Tống Diệp, có chút không biết làm sao.
“Anh đi về trước, em ở đây với cô ấy đi.” Tống Diệp ngẩng đầu, xoa xoa tóc của cô.
“Ừm.”
Mara tại sao lại vào được đây chứ? Thời gian quay ngược lại trở về buổi chiều hôm nay.
Sau khi nghe xong Mara tự thuật, nữ sĩ quan nói: “Nếu nói như vậy, cô về nhà chờ anh ấy đi, bây giờ anh ấy còn đang huấn luyện, có lẽ ngày mai mới trở lại.”
“Về nhà?”
“Cô không có chìa khóa hả?”
“Tôi không biết bây giờ anh ấy ở chỗ nào…” Mara nói.
“Như vậy sao, tôi biết, để tôi viết địa chỉ cho cô.” Nữ sĩ quan cười nói.
“Có địa chỉ thì tôi cũng không vào được, tôi không có chìa khóa.” Mara thành thật nói.
Nữ sĩ quan hơi hơi nhướng mày, nói: “Tôi giúp cô vào tìm một chút, có lẽ anh ấy có chìa khóa dự phòng để ở đây.”
“Có thật không?”
“Đương nhiên, cô không phải vợ chưa cưới của anh ấy sao.” Nữ sĩ quan mỉm cười.
Cứ như vậy, Mara đường hoàng tiến vào nhà của Đinh Tam Tam, phát sinh một màn vừa rồi.
Lời tác giả: Tam Tam rất bình tĩnh ư? Nghẹn đến nội thương rồi.
Lời editor: Mọi người đoán xem nữ sĩ quan là ai:v
[3] Cửa vách ngăn
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –