Hôm Qua Vui Vẻ

Chương 29: Người đàn ông này


Đọc truyện Hôm Qua Vui Vẻ – Chương 29: Người đàn ông này

Edit: Dương

***

Thứ hai, sau khi hội nghị thường kỳ kết thúc, lão đại thay mặt viện trưởng nói với Đinh Tam Tam, cô là bác sĩ được chọn đến bệnh viện HongKong trao đổi, có lẽ tháng sau xuất phát.

“Cái đó, tình huống của em bên này có thay đổi…” Đinh Tam Tam cúi đầu, có chút không biết sắp xếp lời nói thế nào.

“Đinh Tam Tam, đừng có nói với anh là em đến lúc mấu chốt lại rút lui!” Lão đại ngữ khí nghiêm túc, nói, “Cơ hội này là hiếm có cỡ nào, em có biết không? Nếu không phải Trầm Túy chủ động rút lui, còn chưa chắc rơi trên đầu em đâu, em còn dám kén cá chọn canh?”

“Anh ta sẽ chủ động rút lui?” Đinh Tam Tam ngẩng đầu nói giọng nghi ngờ.

“Phải, tuần trước cậu ta chủ động tìm anh nói chuyện. Haizzz, em nói lời này, chuyện này có gì không thể nào? Cái này chỉ có thể nói rõ sự gắn kết của đoàn thể chúng ta mạnh mẽ, có thể thu hút nhân tài ưu tú tụ lại.” Lão đại nói.

“Nhưng chỗ em bên này có chút phiền toái…”

“Phiền toái gì, em nói nghe một chút.”

“Vấn đề cá nhân.”

“Vậy là được rồi, vấn đề cá nhân cần phải đặt ở phía sau vấn đề của tổ chức, phục tùng sắp xếp, đây cũng là thời điểm làm rạng rỡ thêm vinh dự cho lý lịch cá nhân của em.” Lão đại cương quyết nói.

Đinh Tam Tam không còn lời nào để nói, cô không có chỗ đứng vững vàng, biết rõ khó mà thuyết phục lão đại.

Hơn nữa, cô lại có chút không muốn từ chối. Loại kích thích và xúc động lâu ngày không gặp này, khiến cô mơ hồ sinh ra chờ mong.

Sau khi tan làm lái xe về nhà, sau khi cô dừng xe ở gara, đi bộ đến siêu thị của tiểu khu mua một cây kem, ở dưới tòa nhà vừa ăn vừa đi dạo, suy nghĩ làm thế nào mới có thể thuyết phục Đới Hiến, lại không lộ ra quan điểm ích kỷ của bản thân.

Một cây kem ăn xong, trong đầu cô một mảnh trống rỗng.

Từ cá nhân mở rộng ra mà nói, cô đi, không có gì đáng trách. Nhưng với tư cách đôi tình nhân mới bước vào một giai đoạn mới mà nói, cách làm của cô quả thực là thối rữa.

Hít sâu một hơi, cô dừng bước lại, ngửa đầu nhìn cửa sổ nhà mình, tưởng tượng ra cảnh tượng anh đang bận rộn ở bên trong, nhất định là ấm áp ngọt ngào. Hình như cô liếc mắt nhìn thấy bóng dáng cao lớn của anh bận rộn ở trong bếp, trong chảo có thịt bò xào cần tây mà cô thích ăn, trong nồi đất bên cạnh hầm nước canh mà cô thích uống nhất…

Không đi, nói cái gì cũng không đi.

Hạ quyết tâm, sống lưng cô thẳng tắp đi tới thang máy.

“Bác sĩ Đinh, tam làm rồi à!”

“Vâng, chị mới đi đón con về à.”

“Đúng vậy, Miêu Miêu, mau chào dì đi.”

“Cháu chào dì ạ.”

“Chào cháu…”


Trong thang máy gặp được người quen, chào hỏi vài lời quen thuộc, sau đó từng người đều bước vào cửa nhà mình.

Vừa mở cửa, trong không khí tràn ngập mùi canh sườn hầm ngô, mùi thơm đậm đà.

“Về đúng lúc, rửa tay rồi ăn cơm.” Đới Hiến nhìn cô một cái, cười nói.

“Ừ.” Đinh Tam Tam cười một tiếng, để túi xuống đi tới nhà vệ sinh.

Dưới ánh đèn ấm áp, hai người ngồi chung một chỗ, trước mặt là ba món ăn một món canh, đơn giản ngon miệng.

“Lần trước em nói sẽ đi HongKong, danh ngạch xác định chưa?” Đới Hiến múc cho cô một bát canh đặt ở trước mặt cô.

“Ừm, xác định rồi, không có em.” Đinh Tam Tam cầm cái thìa lên uống một hớp, mắt híp lại, “Thật sự uống ngon.”

Đới Hiến cười một tiếng, nói: “Nói dối, rõ ràng là em đi.”

Động tác uống canh của Đinh Tam Tam dừng lại, quay đầu nhìn anh.

“Vừa rồi ở dưới nhà vòng tới vòng lui chẳng lẽ không phải đang cân nhắc xem nên nói với anh như thế nào sao?” Đới Hiến nói.

Đinh Tam Tam nuốt một ngụm nước bọt, có chút ngẩn người.

“Anh có dọa người như vậy sao, khiến em đều không dám theo đuổi giấc mộng của mình, không dám nói thật với anh?” Đới Hiến ngẩng đầu, nhéo nhéo mặt của cô.

“Không phải, là em cảm giác mình rất quá đáng rất không chịu trách nhiệm.” Cô lắc đầu.

Đang đến bước ngoặt tình cảm của hai người họ, cô làm sao có thể vắng mặt.

“Có muốn nghe đề nghị của anh không?”

“Ừm.”

“Anh nói, cứ đi đi.” Anh buông lỏng, tùy ý đặt tay ở trên bả vai của cô.

Đinh Tam Tam nghiêng đầu nhìn anh, “Thật lòng sao?”

“Thật lòng.”

“Tại sao?”

“Anh ủng hộ người phụ nữ anh yêu làm chuyện mình thích, cần phải hỏi tại sao sao.” Anh cười nói.

Đinh Tam Tam bỏ cái thìa xuống, chuôi thìa gõ vào mép bát tạo ra tiếng vang trong trẻo.

“Anh như vậy khiến em cảm thấy mình càng tệ hơn.” Cô nhẹ giọng than thở, hai vai rũ xuống.


Anh đưa tay chống trên bả vai của cô, nói: “Đinh Tam Tam, cố gắng lên.”

“Cố gắng cái gì, cố gắng rời xa anh sao?” Nháy mắt một cái, có nước mắt chảy xuống.

Đới Hiến thở dài, ôm cô vào lòng, “Em thật sự là giả vờ kiên cường, anh rốt cuộc đã nhìn ra.”

Chóp mũi của Đinh Tam Tam đỏ bừng, “Em không muốn rời xa anh, chúng ta không dễ dàng gì mới đi tới bước này…”

“Anh biết.” Anh nghiêng đầu, hôn lên vành tai của cô, dịu dàng nói, “Nhưng lần này không giống vậy, đây là giấc mộng nghề nghiệp của em, em nên đi. Em nghĩ xem, cuộc sống sau này cũng chỉ có hai người chúng ta làm bạn, nếu như không có chuyện khiến bản thân mình hứng thú để chống đỡ, chúng ta còn có thể đi bao lâu? Thì giống như trước đây em ở nhà chờ anh trở lại, nhưng lần này đổi lại là anh chờ em.”

“Chỉ có hai người chúng ta làm bạn?”

“Phải, những người khác đều sẽ rời khỏi đều sẽ ra đi, kể cả bạn bè hay người nhà. Chỉ có hai người chúng ta, sẽ làm bạn với nhau cả đời này.” Đới Hiến nói, “Anh hy vọng em có một khởi nguồn tình cảm mãnh liệt, ngọn nguồn này sẽ khiến em cảm thấy thế giới sao lại tốt đẹp như vậy, mỗi một ngày đều trải qua rất phong phú, mỗi một ngày đều vui vẻ ở trong đó.”

“Nhưng, anh chính là khởi nguồn đó…” Đinh Tam Tam thấp giọng nói, “Em đã tìm được rồi.”

“Một cái không đủ, phải hai cái mới đảm bảo.” Anh cười nói.

Đinh Tam Tam ngẩng đầu: “Anh chính là làm như vậy đối với nghề nghiệp của anh sao?”

“Phải, anh toàn tâm toàn ý, không có một khắc nào từng buông lỏng từng hối hận. Cho nên anh hy vọng em cũng như vậy, ngoại trừ hai người chúng ta, em còn có khởi nguồn niềm vui duy trì không ngừng.” Anh nói nghiêm túc.

Anh không phải loại đàn ông yếu ớt ích kỷ sẽ trói buộc người phụ nữ ở bên cạnh mình, yêu cầu thế giới của cô ấy chỉ có một mình mình.

Anh là chim ưng oai phong, anh biết giấc mộng của người phụ nữ của mình, anh cũng có vây cánh và ý chí đi bao dung giấc mộng này của cô.

“Em thật sự rất thích đứng bên bàn mổ, nó khiến em cảm thấy mình rất có giá trị.” Đinh Tam Tam lau sạch nước mắt, đôi mắt hơi đỏ nhìn thẳng vào anh.

Đới Hiến cúi đầu hôn trán của cô, “Vậy thì đúng rồi.”

Ở trong chuyện học hành về bao dung bạn đồng hành, anh là một sinh viên tốt nghiệp xuất sắc. Mà cô, cũng sẽ ở dưới sự dẫn dắt của anh hiểu rõ thẳng thắn thành khẩn và thông cảm lẫn nhau là phẩm chất đáng chú ý cỡ nào.

Ban đêm lúc ngủ, cô trằn trọc không ngủ được.

“Nếu như mẹ anh thừa dịp khoảng thời gian em đi để anh xem mắt thì làm sao bây giờ?” Cô nằm sấp ở trên giường, bất an hỏi.

Hai tay Đới Hiến lót ở sau đầu, nhắm mắt lại nói: “Cho dù em ở đây, em cho rằng bà ấy cũng sẽ không ra chiêu sao?”

“Em ở đây, là song phương đối đầu, em đi rồi, là đơn phương xâm lược.” Đinh Tam Tam bò dậy, quỳ gối ở trên giường.

Đới Hiến cười mở mắt ra, nói: “Em xem anh là cái gì? Lãnh thổ cần phải bảo vệ sao?”

“Vật phẩm riêng tư.” Cô nhướng mày.

Đới Hiến duỗi tay đè cô ở trên giường, nói: “Lúc trước em đẩy anh ra, sao không có loại giác ngộ này?”


“Em đây là tư tưởng tiến bộ, suy nghĩ rõ ràng rồi.” Đinh Tam Tam trợn mắt nói ra.

Đới Hiến cúi đầu hôn lên khóe môi của cô, sau đó một đường đi xuống, giọng điệu mập mờ nói ra: “Phải không? Vậy anh kiểm tra một chút những phương diện khác có tiến bộ hay không…”

Cô cười đắc ý, lông mày giương lên, “Đến đây.”

Phim trong máy vi tính của anh cô đều xem hết rồi còn nghiêm túc nghiên cứu, bộ phận trọng điểm còn cố ý củng cố tăng cường mấy lần, tuyệt đối có thể khiến anh có cảm giác nhìn với cặp mắt khác xưa.

“Phải không?”

“Ừm hừ.”

Một học bá nghiêm túc và không chịu khuất phục, ngàn vạn lần không thể xem thường.

Sáng sớm, Đinh Tam Tam kiểm tra phòng bệnh, mới vừa đẩy cửa phòng bệnh của Hướng Dương, liền nhìn thấy cô bé vội vội vàng vàng giấu gì đó xuống phía dưới.

“Lấy ra đi.” Đinh Tam Tam mặc áo blouse trắng đứng ở trước mặt cô bé.

Mặt Hướng Dương đỏ lên, từ từ lấy ra một cái cốc trắng nhỏ giấu ở dưới chăn, “Em uống hai hớp rồi…”

Đinh Tam Tam ngửi một cái, “Cà phê?”

“Vâng.”

“Cà phê em giấu cái gì.”

“Phùng Tân nói không cho em uống cà phê.” Hướng Dương sa sút tinh thần nói.

“Uống ít một chút có thể.” Đinh Tam Tam cúi đầu khom lưng, kiểm tra vết thương của cô bé.

“Có thể sao? Phùng Tân nói phải đợi nửa tháng sau mới có thể uống, thực sự rất quá đáng.” Hướng Dương tủi thân nói.

Đinh Tam Tam cười một tiếng, nói: “Uống một lượng thích hợp có thể giảm tốc độ mệt mỏi của cơ thể, nhưng không thể uống quá nhiều, nếu không, nghỉ ngơi không tốt thì sẽ bất lợi cho khôi phục.”

“Vậy em có thể uống hết cốc này không?” Hướng Dương mong đợi nhìn Đinh Tam Tam.

“Không thể.” Một giọng nam đột nhiên xen vào, cậu ta đứng ở phía sau Đinh Tam Tam, trong tay còn xách bữa sáng.

Hướng Dương run lên, cốc cà phê thiếu chút nữa đổ ra giường, Đinh Tam Tam nhanh chóng nhận lấy đặt ở đầu giường.

“Cảm ơn bác sĩ Đinh.” Phùng Tân nói.

Đinh Tam Tam nhướng mày: “Mọi thứ bình thường, tôi đi trước.”

“A…” Hướng Dương đưa tay muốn kéo cô ở lại.

Vạt áo Đinh Tam Tam bay lên, nhanh chóng rời khỏi hiện trường.

Vừa đóng cửa, Đinh Tam Tam dựa vào khung cửa mỉm cười, có lẽ là nhìn thấy cảnh tượng tốt đẹp, vì vậy tâm trạng cả một ngày kế tiếp đều tươi đẹp lên.

Kiểm tra phòng bệnh xong quay lại phòng làm việc, Trầm Túy đang cùng Cát Trĩ Xuyên thảo luận một ca bệnh, thấy cô tiến vào liền mời cô cùng nhau gia nhập thảo luận.


Đinh Tam Tam hơi chần chừ, đi qua đó.

“Tôi cho rằng cuộc phẫu thuật này có thể không thực hiện, bệnh nhân đã sáu mươi tuổi rồi, cơ thể khó có thể chịu đựng.” Cát Trĩ Xuyên nói.

“Mặc dù bà ấy đã sáu mươi tuổi rồi, nhưng tất cả chỉ tiêu cơ thể bình thường, phù hợp tiêu chuẩn phẫu thuật. Nếu như bây giờ không thực hiện, sau này khối u càng ngày càng lớn, nhất định sẽ dẫn tới mù lòa, đến lúc đó lại cấp cứu lần nữa sao?” Trầm Túy rõ ràng không đồng ý.

Đinh Tam Tam nhìn phim chụp X-quang một chút, lại lật xem bệnh án, trong lòng có ý tưởng.

“Em cảm thấy thế nào?” Trầm Túy nhìn về phía cô.

Đinh Tam Tam: “Cuộc phẫu thuật này, tôi cho rằng có thể không thực hiện.”

Trầm Túy cau mày: “Lẽ nào em cho rằng khối u sẽ không lớn lên? Sẽ không ảnh hưởng đến sinh hoạt hàng ngày của bà ấy sao?”

“Khối u sẽ lớn lên, nhưng bà ấy có thể sống được bao lâu chứ? Thay vì khiến bà ấy chịu đựng đau khổ phẫu thuật, không bằng an ổn như vậy trải qua tuổi già.”

“Nhưng với tư cách bác sĩ chúng ta phát hiện khối u cũng không làm điều trị, cái này không hợp với lẽ thường.”

Đinh Tam Tam cười một tiếng, nói: “Phẫu thuật hay không, dưới tình huống này không phải chúng ta nói là được, để người nhà của bà ấy nhận định đi.”

Trầm Túy phức tạp nhìn cô một cái, nói: “Em thay đổi rồi.”

“Con người đều sẽ thay đổi, là chuyện rất bình thường.” Đinh Tam Tam nói.

Ánh mắt của Cát Trĩ Xuyên dao động ở trên người hai người, hình như là nhìn ra một chút gì đó không bình thường.

“Anh đi ra đây, tôi có lời muốn hỏi anh.” Đinh Tam Tam nói với Trầm Túy.

Xem nhẹ ánh mắt thăm dò của Cát Trĩ Xuyên, hai người đi tới chỗ yên tĩnh của hành lang.

“Cơ hội đi HongKong, là anh tự đông buông tha?” Đinh Tam Tam đi thẳng vào vấn đề chính là câu này.

Trầm Túy gật đầu, “Phải.”

“Tại sao? Nếu như là bồi thường tôi thì không cần.” Đinh Tam Tam nhíu mày.

“Anh mới từ nước ngoài trở về, không muốn lại đổi địa phương mới. Lý do này thế nào?” Trầm Túy cười khẽ.

Đinh Tam Tam gật đầu: “Được.”

“Anh nói như vậy em liền tin?” Trầm Túy thoáng hiện hoài nghi hỏi cô.

“Tại sao không tin? Nếu như sự thật là như những lời anh nói, tôi càng có thể thản nhiên tiếp nhận.” Đinh Tam Tam khẽ cười một tiếng, xoay người rời đi.

Trầm Túy: “…”

Rốt cuộc anh ta đã làm gì với cô, anh ta có chút không dám quay đầu lại.

Lời tác giả: không tẩy trắng nam phụ, anh ta có gì tốt để được tẩy trắng? So được với Hiến ca của chúng ta sao? Cắt!

Tình yêu tôi hướng tới chính là như vậy, cùng nhau tiến bộ, khích lệ lẫn nhau, bởi vì tình yêu mà trở nên tốt hơn.

Hy vọng mọi người cũng có thể gặp được người kia, bởi vì anh ấy, chờ lâu một chút cũng không sao.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.