Hôm Qua Vui Vẻ

Chương 15: Anh ta là bạn trai cũ của tôi


Đọc truyện Hôm Qua Vui Vẻ – Chương 15: Anh ta là bạn trai cũ của tôi

Edit: Dương

***

Kết quả đánh cuộc đêm đó của hai người, đương nhiên là Đới Hiến bị đuổi ra ngoài để Đinh Tam Tam có thể ngủ ngon giấc.

Đại khái một tuần sau, có y tá đến tìm Đinh Tam Tam, nói bệnh nhân muốn gặp cô.

“Lý Tường muốn gặp cô, hiện tại cô có tiện không?” (Cô ở đây là dùng từ 您 chỉ sự trang trọng)

“Lý Tường? Người đó?” Đinh Tam Tam vừa viết bệnh án vừa nói.

“Chính là người trước đó đã tập kích cô.”

Bút của Đinh Tam Tam dừng ở trên bệnh án một lát, cô ngẩng đầu, “Anh ta tìm tôi có việc gì sao?”

“Anh ta nói muốn gặp mặt cô xin lỗi.”

Đinh Tam Tam hơi gật đầu suy nghĩ, nói: “Tâm ý tôi nhận rồi, nói cho anh ta dưỡng bệnh cho tốt là được.”

“Cô không đi gặp anh ta sao?” Y tá lại hỏi.

“Không đi, lát nữa tôi còn phải hội chẩn cùng với chủ nhiệm, em hãy cố gắng chăm sóc anh ta.” Đinh Tam Tam cười một tiếng, cầm bản bệnh án đứng lên.

Nhìn thấy Đinh Tam Tam rời đi, y tá lặng lẽ hỏi Bạch Dư, “Cô giáo Đinh là đang oán hận bệnh nhân kia sao?”

Bạch Dư đưa tay khoác lên bả vai của cô ấy, nói: “Nếu như oán hận đã sớm đi gặp rồi, không gặp mới là chứng minh cô ấy không để ở trong lòng.”

Không để ở trong lòng không thấp thỏm, cho nên không có gì để gặp. Đối với màn kịch cảm động xin lỗi và thứ lỗi, cô luôn luôn đều là nhân vật diễn không tốt.

Bệnh nhân đặc biệt trong miệng viện trưởng, không chỉ thân phận có phần đặc biệt, hơn nữa khối u não cũng rất đặc biệt, Đinh Tam Tam và chủ nhiệm thương lượng hai ngày cũng không cho ra được một phương án hoàn mỹ.

“Tuyến đường này anh vẽ không được, đi qua động mạch quá nhiều, nguy hiểm quá lớn…” Đinh Tam Tam hai tay chống lên bàn, cầm bút viết chỉ theo phương hướng mổ sọ mà lão đại vẽ.

“Nguy hiểm cao, nhưng tỷ lệ cắt bỏ cũng cao.”

“Thế nhưng nếu như xuất phát từ tuyến đường này…”

“Cốc cốc cốc”, ba tiếng gõ cửa vang lên, hai người đồng thời quay đầu.

Phó viện trưởng dẫn theo một người đàn ông cao gầy khôi ngô đứng ở ngoài cửa, vừa cười vừa nói: “Làm phiền rồi, chú giới thiệu đồng nghiệp mới cho hai đứa.”

Đinh Tam Tam thẳng người lên, nhìn về phía người đàn ông mặc áo sơ mi trắng đứng ở phía sau phó viện trưởng. Anh ta vẫn khôi ngô tiêu sái như trước đây, một cặp mắt đào hoa cho dù bình thản không dao động, cũng có ý tứ đang phóng điện với đối phương.

“Hoan nghênh hoan nghênh.” Lão đại dẫn đầu đi lên trước vài bước.

Đinh Tam Tam theo ở phía sau, ánh mắt bình tĩnh, đưa tay bắt tay với anh ta: “Hoan nghênh.”

“Hai đứa không phải là bạn học sao? Khách khí như vậy à?” Phó viện trưởng cười nói.


Đinh Tam Tam nhướng mày: “Bọn cháu cùng trường mà thôi, cũng không quen.”

“Có phải không?” Phó viện trưởng nhìn nghi hoặc sang Trầm Túy, nói, “Cậu ta vừa nói hai đứa rất quen mà.”

Trầm Túy cười khẽ, nói: “Có lẽ là cháu làm mích lòng Tam Tam, cô ấy đang oán hận rồi.”

Lão đại nhìn thoáng qua Đinh Tam Tam, nói: “Không đúng rồi, bác sĩ Đinh của chúng ta không phải loại người hẹp hòi.” Ý tứ thiên vị rất rõ ràng.

Phó viện trưởng phất phất tay, lười nói chuyện với bọn họ, nói: “Chú đem người giao cho cháu, cháu phụ trách dẫn cậu ấy quen thuộc hoàn cảnh, mau chóng bắt đầu, bệnh viện của chúng ta cần có nhân tài tinh anh như vậy.”

“Vâng.” Lão đại gật đầu.

Phó viện trưởng hoàn thành “Nhiệm vụ bàn giao” liền rời đi, Đinh Tam Tam đi trở về bên cạnh bàn hội nghị, tiếp tục suy tính phương án phẫu thuật.

Trầm Túy tiện tay đặt túi ở trên ghế, đi tới bên cạnh Đinh Tam Tam nghiêng đầu nhìn thoáng qua hình mẫu, anh ta cầm lên một cái bút nhớ tiếp tục vẽ tiếp tuyến đường mà Đinh Tam Tam chưa vẽ xong.

“Anh ở trên máy bay xem qua trường hợp của bệnh nhân này, ý kiến của anh là đi theo tuyến đường này.” Anh ta nói thẳng, không hề dài dòng.

Lão đại lại gần liếc mắt một cái, sau đó gật đầu: “Không tệ, đây chính là điểm cắt tốt. Tam Tam, em cảm thấy thế nào?”

Đó vốn chính là là tuyến đường cô định vẽ xuống, cô còn có ý kiến gì?

“Ừ, em đồng ý.” Cô cúi đầu, xóa đi bản nháp trước đó mình vẽ ở trên cuốn sổ.

Trầm Túy khẽ cười một tiếng, giơ tay đặt ở trên đầu của Đinh Tam Tam, cô nhanh chóng né tránh, khiến cho bàn tay của anh ta rơi xuống khoảng không.

“Phương án phẫu thuật xác định rồi, ai mổ chính?” Lão đại lại hỏi.

Trầm Túy nói: “Em còn chưa quen thuộc hoàn cảnh, anh đến mổ chính đi.”

“Hoàn cảnh không giống nhau nhưng cấu tạo não người chính là giống nhau, đừng khiêm tốn nữa.” Lão đại cười nói, “Hai đứa cùng lên đi, một người mổ chính một người phụ tá, cụ thể ai chính ai thứ hai đứa tự mình thương lượng.”

Nói xong, phó chủ nhiệm cầm cuốn sổ nhỏ hài lòng rời đi.

Trầm Túy nghiêng người ngồi ở trên bàn hội nghị, nghiêng đầu nhìn Đinh Tam Tam, “A, tính tình thật lớn, đã nhiều năm như vậy còn oán hận anh à?”

Đinh Tam Tam lạnh lùng nhìn anh ta một cái, cầm máy tính xách tay đứng dậy rời đi.

Trầm Túy bắt được cổ tay của cô, “Tán gẫu một chút?”

“Không có gì để tán gẫu.”

“Anh đang nói về phẫu thuật.”

Đinh Tam Tam hất tay của anh ta ra, nói: “Tôi cũng vậy.”

“Đúng rồi, bệnh viện không cho phép tình cảm văn phòng…” Lão đại đi rồi quay lại, đứng ở cửa dùng ánh mắt quan sát hai người này, “Tự xem rồi xử lý đi.”

Đinh Tam Tam hừ lạnh một tiếng, bước nhanh rời đi.

Trầm Túy nghiêng người ngồi ở trên bàn hội nghị, hai tay đan chéo đặt trên đầu gối, anh ta khẽ cười một tiếng, có vẻ mang theo hồi ức ngọt ngào.


Đinh Tam Tam hiếm khi làm mặt lạnh với người ta, có thể oán hận một người nhiều năm như vậy càng là hiếm thấy. Hết lần này tới lần khác Trầm Túy chính là một trường hợp ngoại lệ.

Năm đó bọn họ đều đào tạo chuyên sâu ở Đại học P&S của Đại học Columbia, đồng thời nghiên cứu cùng một phương hướng, cô học thạc bác [1], anh ta là hậu bác [2] kiêm phụ tá của thầy hướng dẫn, cũng xem như là đại sư huynh đồng môn rồi. Sư huynh sư muội đồng môn dễ dàng cọ xát ra một chút tia lửa, càng huống chi còn là tuấn nam mỹ nữ và trình độ năng lực ngang sức ngang tài.

[1] Thạc bác (硕博): có thể hiểu là chương trình học sau thạc sĩ trước tiến sĩ hoặc là chương trình học chuẩn bị lên tiến sĩ.

[2] Hậu bác (Postdoc): nghiên cứu sau tiến sĩ.

Nghiên cứu khô khan và bài vở phức tạp, khiến tình yêu lộ ra nồng nhiệt mà tươi đẹp. Càng huống chi hai người tương đồng cách nhìn ở rất nhiều vấn đề và phương thức xử lý, càng làm cho hai bên sinh ra mỹ cảm tinh tinh tương tích [3]. Bình thường là anh ta đưa ra một giả thuyết, cô liền có thể hoàn thành lời nói của anh ta, cô đề xuất một điểm vào nghiên cứu, anh ta liền có thể lĩnh hội tầng hàm ý sâu xa của cô. Bọn họ giống như là Bá Nha và Tử Kỳ [4], tri âm tri kỷ, tâm đầu ý hợp.

[3] Tinh tinh tương tích (惺惺相惜): là chỉ người tương đồng về hoàn cảnh xu hướng tính cách yêu mến thông cảm giúp đỡ lẫn nhau.

[4] Sự tích Bá Nha và Tử Kỳ: là câu chuyện đời Xuân Thu Chiến Quốc về tình bạn âm nhạc giữa Bá Nha – một viên quan nước Tấn, và Tử Kỳ – một tiều phu bên Hán Giang. (Sự tích khá dài, mọi người có thể đọc thêm ở)

Đột biến tại một bước ngoặt, bởi vì sớm chiều ở chung với nhau quá mức thân mật, anh ta có thể đánh cắp thành quả nghiên cứu của cô một cách dễ dàng, đem nó đăng tải trên tạp chí học thuật lớn nhất nước Mỹ, nhất thời chấn động, trở thành ngôi sao mới trong ngành y học trong miệng của mọi người.

Với tình cảm lúc đó của bọn họ, nếu như anh ta đề xuất trên nghiên cứu của cô thêm tên của anh ta, cô cũng không hề do dự liền có thể đáp ứng.

Nhưng anh ta muốn quá nhiều, anh ta chỉ muốn đề tên của mình, ngay cả cô cũng là dư thừa.

Ân đoạn nghĩa tuyệt, cụm từ này đặt ở trên người Đinh Tam Tam tuyệt đối không quá đáng.

Nếu như là sư huynh sư muội khác lấy trộm thành quả nghiên cứu của cô, cô phỏng chừng sẽ chỉ tức giận đến mức hai bữa ăn không ngon. Nhưng anh ta không giống vậy, cô đối với anh ta, cũng là thật lòng.

Cứ như vậy, anh ta thành công ở lại trường dạy học, con đường sự nghiệp bằng phẳng, cô cũng hoàn thành bài vở, thất vọng về nước.

Lần từ biệt này, chính là bây giờ mới gặp lại, đáng tiếc là Đinh Tam Tam hoàn toàn không có cảm giác vui vẻ khi gặp lại bạn cũ, có chăng chỉ là thờ ơ và chán ghét.

Nếu như mong muốn một người nổ tung tại chỗ, mong muốn từ đáy lòng của cô người đó là Trầm Túy.

“Với sự hiểu biết của tớ đối với cậu, cho dù cậu chán ghét cũng không mãnh liệt như vậy chứ.” Tiểu Chung rất ngạc nhiên với phản ứng của cô.

Đây là Đinh Tam Tam vân đạm phong khinh không lộ cảm xúc sao?

“Tớ nghĩ đến anh ta thì lại nghĩ đến phản bội, anh ta phản bội tớ phản bội đạo đức nghề nghiệp, cũng phản bội lương tâm làm người.” Đinh Tam Tam ngửa đầu, đổ xuống nửa chai bia.

Tiểu Chung nói: “Nếu như tớ khuyên cậu những chuyện này đều đã qua rồi thì cậu có cảm thấy là già mồm cãi láo không? Có thể cho dù là già mồm cãi láo, nhưng tớ vẫn phải nói, let it go! Hiện tại anh ta chỉ là một người qua đường, cậu ở đây quan tâm anh ta làm cái gì? Đem bản thân tức giận thành như thế này?”

Đối với Đinh Tam Tam mà nói, Trầm Túy đại biểu cho lịch sử đen tối, nhìn thấy anh ta chính là mở ra lịch sử khiến người ta tức giận.

“Tam Tam, nếu như trong lòng cậu quả thực không thoải mái tớ có thể tìm người đánh anh ta một trận. Nhưng tớ muốn nói anh ta đã là quá khứ rồi, cậu đừng để quá khứ đến vây hãm mình ở hiện tại.”

Đinh Tam Tam đột nhiên ngẩng đầu, “Được, cậu tìm người đánh anh ta một trận đi.”

“Hả?” Tiểu Chung sững sờ.

“Tốt nhất là bản lĩnh khá một chút, anh ta từng luyện qua Taekwondo [5], người bình thường không hạ nổi anh ta.” Đinh Tam Tam căn dặn cô ấy.

[5] Taekwondo: là môn thể thao quốc gia của Hàn Quốc và là loại hình võ đạo (mudo) thường được tập luyện nhất của nước này. Taekwondo còn có thể hiểu là “Nghệ thuật đấu võ bằng tay và chân”.


“Cậu thật sự muốn?” Tiểu Chung không phản ứng kịp.

“Đúng! Đánh anh ta một trận, năm đó tớ chịu uất ức đè nén lại còn trực tiếp chạy đi? Bây giờ anh ta tự chui đầu vào lưới đến địa bàn của chúng ta, làm sao có thể không bày tỏ một chút thân phận nhân vật chính của chúng ta?” Đôi mắt của Đinh Tam Tam sáng lên, có tia lửa xèn xẹt đang kích động bắn ra.

Tiểu Chung: “Được rồi, nếu như vậy khiến cậu dễ chịu hơn một chút thì tớ có thể giúp chuyện này.”

“Điều kiện tiên quyết là chờ chúng ta làm xong phẫu thuật của bệnh nhân đặc biệt kia đã.” Đinh Tam Tam kích động nói thêm một câu.

“Được…”

Thứ tư phẫu thuật, Trầm Túy mổ chính, Đinh Tam Tam đảm nhiệm phụ tá, bác sĩ y tá vây xem xếp thành một hàng dài, đội hình mạnh mẽ chưa từng có.

Theo lời của lão đại mà nói, đây là cơ hội học hỏi vô cùng tốt, hy vọng mọi người trao đổi học tập nhiều hơn. Nhưng theo góc độ của bác sĩ mà nói, đây là lần đầu tiên nhìn thấy Đinh Tam Tam làm phụ tá cho người ta, bọn họ hy vọng biết một chút rốt cuộc vị mới tới này có bao nhiêu cân lượng.

“Bắt đầu.” Trầm Túy ngẩng đầu liếc nhìn Đinh Tam Tam, nói giọng trầm ổn.

Đinh Tam Tam gật đầu, tiếp nhận dao phẫu thuật mà y tá đưa tới.

“Áp lực nội sọ tăng cao.” Sau khi phẫu thuật tiến hành được nửa tiếng, Đinh Tam Tam nhìn thoáng qua máy vi tính bên cạnh phát hiện tình huống của bệnh nhân xuất hiện biến hóa.

Trầm Túy: “Dẫn lưu dịch não tủy [6], giảm áp.”

[6] Dẫn lưu dịch não tủy: là phẫu thuật nhằm giảm hiện tượng tăng áp lực trong sọ gây nên do sự ứ thừa dịch não tuỷ.

“Vâng.”

Phẫu thuật trong đầu thông thường thuộc về loại nguy hiểm cao, phẫu thuật phình động mạch não càng là nguy hiểm cao trong nguy hiểm cao, hơi có chút sơ suất thì sẽ dẫn tới bại liệt. Giống như áp dụng phương án trị liệu là gia cố phình động mạch để ngừa nó vỡ ra dẫn tới tràn dịch não [7], nhưng bệnh nhân đã xuất hiện triệu chứng xuất huyết, điều trị bảo tồn rõ ràng không phải là sự lựa chọn tốt nhất.

[7] Tràn dịch não (Não úng thủy): không phải là một bệnh lý riêng biệt mà đúng hơn đó là hậu quả của một nhóm các bệnh lý khác nhau nhưng cùng có chung một đặc trưng là suy giảm lưu thông và/hoặc hấp thu dịch não tủy.

Đinh Tam Tam và Trầm Túy đều là bác sĩ có kinh nghiệm phẫu thuật phong phú, so ra mổ sọ ngược lại là lựa chọn có xác suất chữa khỏi cao nhất.

Người đứng xem nhìn hai người phối hợp nước chảy mây trôi sẽ cho là bác sĩ ưu tú ăn ý không cần phải nói ra, thực ra không phải vậy, cái này vẫn phải cảm ơn vì trước đây hai người từng là người yêu thân mật nhất và người cộng tác ưu tú nhất.

Mặc dù Đinh Tam Tam không muốn thừa nhận, nhưng Trầm Túy đích thực là một bác sĩ y thuật tỉ mỉ, phẫu thuật kết thúc hoàn toàn tốt đẹp, không thể thiếu công lao của anh ta.

Viện trưởng ở bên ngoài quan sát, biết được kết quả cũng là thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc hoàn thành nhiệm vụ cấp trên giao phó.

“Trầm Túy này không tệ, tôi thấy đảm nhiệm chức Phó chủ nhiệm rất thích hợp.” Viện trưởng cười đứng dậy, nói xong câu đó rồi dời đi.

Phó chủ nhiệm Trầm, trải qua lần này, đứng vững gót chân. Cũng giống vậy, đối với kết quả này cũng không thể thiếu công lao của Đinh Tam Tam.

Phẫu thuật hoàn thành, cô cởi găng tay và quần áo xong xuôi lập tức rời đi, hoàn toàn không muốn hít thở với anh ta trong vòng một mét khối không khí.

Để lại Trầm Túy ở phía sau ứng phó với ca ngợi tay nghề thành thạo của các đồng nghiệp.

Đinh Tam Tam gọi điện thoại cho Tiểu Chung: “Bỏ đi, chuyện đánh anh ta đến đây xóa bỏ.”

“Tại sao? Người tớ cũng tìm được cho cậu rồi.”

“Y thuật anh ta không tệ, làm anh ta bị thương tàn phế là tổn thất cho bệnh nhân, không tính toán nữa.”

“Rốt cuộc nghĩ thông suốt rồi?”

“Ừ.”

“Haizzz, biết trái tim cậu không tàn nhẫn được mà, cũng may tớ không tìm người ngoài đến giúp chuyện này, nếu không nói một đằng làm một nẻo thì rất ngại.”


“Cậu tìm ai rồi?” Đinh Tam Tam híp mắt.

“Đới Hiến đấy, bàn về đánh người ai có thể có kỹ năng hơn anh ấy!”

Đinh Tam Tam nghiến răng: “Cậu để chồng trước của tớ đi đánh bạn trai cũ! Chung Tiểu Kỳ cậu có phải chán sống rồi không hả!”

Tiểu Chung yếu ớt mở miệng: “Tam Tam à, tốt nhất là bây giờ cậu gọi điện thoại cho Đới Hiến đi, tớ sợ anh ấy đi mua xà beng rồi…”

Cô ấy đang nói thì bên Đinh Tam Tam có một cuộc gọi đến.

“Đợt lát nữa sẽ thu thập cậu!” Đinh Tam Tam hạ xuống lời đe dọa, ấn xuống nhận cuộc gọi đến, “Alo?”

“Tam Tam, em muốn cánh tay hay là chân của hắn ta?” Thanh âm nhàn nhã của Đới Hiến từ bên đầu điện thoại bên kia truyền đến.

“Anh… Sao anh lại dùng số này?”

“Sợ lưu lại chứng cứ, đây là sim dùng một lần, em yên tâm.” Anh suy nghĩ hết sức chu toàn.

“Anh đang ở đâu?”

“Trên đường lớn.”

“Con phố nào?”

“Chính là con phố bán nhiều gậy gộc xẻng sắt nhất đó, anh nhìn một chút…” Bên kia dừng lại một chút, sau đó giống như là nhớ tới tên tiệm của người ta, “Tiệm tạp hóa kim khí Vương Ca, từ bên ngoài thoạt nhìn công cụ rất đầy đủ.”

Da đầu Đinh Tam Tam tê dại: “Anh sẽ không thật sự muốn đi đánh anh ta chứ?”

“Không phải em nói sao? Anh đây là đang thi hành mệnh lệnh của em.”

“Vậy tôi nói bỏ đi, anh nhanh chóng nên trở về chỗ nào thì trở về chỗ đó đi.” Đinh Tam Tam nói.

“Xin lỗi, ở bên ngoài quân mệnh không bị ảnh hưởng.” Anh xoay kính râm trong tay, đẩy cửa xe ra.

Đinh Tam Tam hình như cảm giác được một loại tín hiệu không tốt, ví dụ như “Bác sĩ thuê tay chân đánh người trên tin tức đầu đề” “Chồng trước bị vợ trước xúi giục hãm hại bác sĩ thuần lương”, lông tơ của cô dựng đứng, thấp giọng kêu Đới Hiến đi về.

“Dừng tay có thể, nhưng em phải nói cho anh biết em và hắn ta có quan hệ như thế nào.”

“…”

“Không nói? Vậy anh tiến vào đây.”

“Anh ta là bạn trai cũ của tôi.” Đinh Tam Tam hét chói tai.

Đới Hiến đóng cửa xe lại, rầm một tiếng, rung động khiến Đinh Tam Tam cũng rung lên như thân xe.

“Phải không? Vậy thì anh càng không có lý do gì để bỏ qua cho hắn ta rồi.”

Lời tác giả:

Để nam phụ có một cái tên đẹp như vậy thực sự là mù rồi, tôi hẳn là phải dùng cái tên đó cho nữ chính của một bộ truyện nào đó.

Tên nam phụ có nguồn gốc từ trong bài thơ《Như mộng lệnh》của nữ tác giả Lý Thanh Chiếu.

“Thường ký khê đình nhật mộ, trầm tuý bất tri quy lộ.

Hứng tận vãn hồi chu, ngộ nhập ngẫu hoa thâm xứ.

Tranh độ, tranh độ, kinh khởi nhất than âu lộ.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.