Đọc truyện Hôm Qua Vui Vẻ – Chương 13: Hiếm khi mơ hồ
Edit: Dương
***
Rất kỳ quái, một đêm này cô lại không hề mơ thấy ác mộng, cứ như vậy ngủ say thẳng tới sáng.
Mặc quần áo rời giường, cô chú ý tới ghế sofa trong phòng ngủ chỉnh tề gọn gàng, một chút vết lõm cũng không có, mở ngăn tủ ra nhìn một cái, chăn cũng không bị người lấy ra.
Bên ngoài truyền tới tiếng nói chuyện, cô đi ra ngoài, ngửi thấy mùi thơm của mì hải sản, có chút quen thuộc, ngửi ra được là tay nghề của anh.
Lúc này, mẹ Đinh đang đứng ở cửa phòng bếp, bảo Đới Hiến cho thêm một chút tỏi vào trong bát của Đinh Tam Tam.
“Vẫn là không nên thêm đâu mẹ, cô ấy không thích ăn.” Đây là thanh âm của Đới Hiến.
“Nó không thích ăn thì con liền nghe nó hả? Tỏi có lợi với thân thể của con người, nó lại còn là bác sĩ đấy.” Mẹ Đinh đang nói, Đinh Tam Tam liền từ bên người bà nhẹ nhàng lướt qua, đi về phía nhà vệ sinh rửa mặt.
“Nha đầu này, dọa quỷ à!” Mẹ Đinh vỗ vỗ lồng ngực của mình, bị kinh sợ.
Sau lưng nói xấu người nhà, coi như là mẹ ruột thì bà cũng có chút chột dạ.
Đinh Tam Tam rửa mặt xong đi ra, bữa sáng đã bày ở trên bàn ăn rồi, một bát mì hải sản có rắc hành lá xắt nhỏ và một quả trứng gà ốp lết màu vàng nhạt, cộng thêm một cốc nước ép cam tươi, rất tốt cho sức khỏe.
“Tối hôm qua ngủ có ngon không?” Ba Đinh hỏi cô.
“Dạ, khá ngon ạ.” Đinh Tam Tam trả lời.
“Giọng nói làm sao vậy?”
Có lẽ là do tối hôm qua khóc nhiều…
Đinh Tam Tam ho nhẹ một tiếng, liếc mắt nhìn Đới Hiến, cúi đầu ăn bữa sáng.
Sau khi cơm nước xong, Đới Hiến phải đi về, mẹ Đinh bảo Tam Tam đi tiễn Đới Hiến.
“Tối hôm qua anh ngủ ở chỗ nào?” Đinh Tam Tam đi ở bên người anh, hỏi anh.
“Sofa.”
Đinh Tam Tam ngẩng đầu, “Nói dối lưu loát như vậy? Đều không cần suy nghĩ?”
Đới Hiến khẽ mỉm cười: “Được rồi, sàn nhà.”
Đinh Tam Tam híp mắt, “Lại bịa chuyện?”
Thang máy đến rồi, anh đi vào trong trước, sau đó đưa tay kéo cô vào trong.
“Anh sợ em không ngủ được, nên ngồi ở bên mép giường với em một lát.” Anh cười nói.
Chỉ sợ không phải một lát, hẳn là một đêm.
Đinh Tam Tam nghiêng đầu, ở trong phản xạ của mặt kính thấy được gương mặt của mình, có chút tái nhợt suy yếu, giống như mẹ cô nói ban nãy, dọa quỷ. Như vậy anh cũng có thể nhìn một đêm?
Đinh Tam Tam tiễn anh đến gara, cô đứng ở bên ngoài vạch đỗ xe, chờ anh lái xe ra rồi nói tạm biệt với anh.
Anh một đêm không ngủ, tinh thần vẫn tốt như vậy, hai ba phút liền lái xe ra, dừng ở trước mặt của cô.
“Hôm nay đừng đi làm nữa, nghỉ ngơi một ngày đi.” Anh hạ cửa sổ xe xuống, nhìn ánh mắt của cô nói ra.
“Không cần, anh biết em nghỉ ngơi tốt rồi mà, đi nhanh đi.” Cô khẽ cười một tiếng, phất tay nói tạm biệt.
Anh khẽ gật đầu, xoay vô lăng nửa vòng, lái xe ra đường chính. Đinh Tam Tam nhìn anh lái xe đi, cũng chậm rãi đi về.
Anh lái xe đi được mười mấy mét, mắt thấy sắp ra khỏi cửa gara, lại trực tiếp lái xe quay lại.
Đinh Tam Tam nghe được thanh âm, dừng bước xoay người lại nhìn.
“Tại sao lại quay lại?” Cô nghi ngờ nhìn anh.
Anh tháo kính râm trên sống mũi xuống rồi ném qua một bên, hít sâu một hơi, hỏi cô: “Em và tên họ Phương kia chia tay?”
Đinh Tam Tam: “…”
“Anh nghe mẹ nói, không phải cố ý muốn thăm dò chuyện tình cảm của em.” Anh vội vàng phủi sạch quan hệ.
Đinh Tam Tam nhìn anh, từ trán xuống đến cằm, ánh mắt dao động nhè nhẹ. Lông mi khẽ dao động, khóe miệng cong lên, cô khẽ cười một tiếng xoay người rời đi.
Đới Hiến không hiểu thâm ý ở trong ánh mắt của cô, ngẩn người ở chỗ này, đi cũng không được ở lại cũng không xong.
Đinh Tam Tam chắp tay sau lưng, bả vai thả lỏng, giống như tháo xuống gánh nặng trên người, nhanh nhẹn đi về nhà.
Quá ngốc, nhìn dáng vẻ anh ngốc nghếch như vậy cũng cảm thấy rất vui vẻ, cô cũng tin rằng bản thân mình vẫn thích anh.
Muốn kết quả gì? Muốn hôn nhân gì? Chỉ là bốn mắt nhìn nhau, cô đã rất thỏa mãn rồi.
…
Buổi tối Đinh Tam Tam đi làm ca đêm, nhìn thấy Cát Trĩ Xuyên từ phòng phẫu thuật đi ra vẻ mặt tái xanh, để bày tỏ an ủi liền đưa lên bánh ngọt mẹ Đinh tự làm.
“Gần đây thực sự xúi quẩy, phẫu thuật một ca lại tiếp một ca không hề dừng lại, tớ cảm thấy mình giống như là sắp bị hút khô dương khí rồi.” Cát Trĩ Xuyên cởi áo blouse trắng ra ngồi liệt ở trên ghế sofa.
“Nhanh về nghỉ ngơi đi.”
“Đợt lát nữa rồi đi, trước tiên tớ phải tiêu diệt bánh ngọt này của cậu đã.”
Quả nhiên, ăn hàng chính là ở dưới bất kỳ tình huống nào đều không quên ăn uống.
Đinh Tam Tam cười một tiếng, mặc áo blouse trắng vào, cầm lấy bản bệnh án đi kiểm tra phòng bệnh.
Thời điểm kiểm tra đến tầng mười bảy đúng lúc đụng phải Tô Khả rời đi, cô ấy đi vòng qua trước mặt của Đinh Tam Tam, cười nói: “Chờ chị kiểm tra phòng xong có thể cho em nửa tiếng không? Em muốn tìm chị tâm sự.”
Đinh Tam Tam vừa ghi chép trên bệnh án vừa gật đầu nói được, không biết vì sao, cô luôn có loại cảm giác Tô Khả tìm cô không phải vì chuyện của Tiểu Tuấn, mà là vì chuyện của người đàn ông kia.
Tiểu Tuấn hỏi Đinh Tam Tam: “Bác sĩ Đinh, cháu còn bao lâu nữa mới có thể ăn đồ ăn ạ.”
“Không phải cháu ăn một ít thức ăn lỏng sao?”
“Đó không phải đồ của người ăn, cháu nói là những thứ như pizza bò bít tết lẩu kìa…”
Đinh Tam Tam nhướng mày, còn chưa mở miệng, Tiểu Tuấn liền tự mình giải đáp cho mình: “Dì không cần trả lời, cháu nhìn biểu cảm của dì thì hiểu rồi.”
Đinh Tam Tam cười một tiếng, “Phải nghe lời dặn của bác sĩ, chờ khôi phục tốt rồi thì cháu muốn ăn cái gì cũng được.”
“… Vâng.”
Ra khỏi phòng bệnh, Đinh Tam Tam dẫn Tô Khả về phòng làm việc của mình. Bạch Dư và Cát Trĩ Xuyên đều tan làm rồi, phòng làm việc chỉ còn một mình cô, cho nên tính riêng tư vô cùng tốt.
“Chị Tam Tam, em có thể xưng hô với chị như vậy được không?” Tô Khả cười ngồi ở đối diện cô.
“Có thể.” Đinh Tam Tam rót cho cô ấy một chén trà đặt ở trước mặt cô ấy, “Phòng làm việc của tôi cũng chỉ có cái này, tạm dùng một chút nhé.”
“Cảm ơn.”
“Không cần khách khí.” Đinh Tam Tam ngồi xuống, mở miệng nói trước, “Tôi đoán là cô muốn nói chuyện về Đới Hiến.”
Tô Khả sửng sốt, “Làm sao chị biết?”
“Tôi nhìn ánh mắt của cô, tôi cảm thấy rất quen.”
Tiểu Chung bạn thân của cô, lúc trước thời điểm nhìn Tống Diệp chính là dáng vẻ một con chó nhỏ như vậy, vừa muốn đến gần lại sợ anh ấy không để cho mình đến gần, xoắn xuýt khiến người bên cạnh đều phải bực mình.
“Chị Tam Tam, chị để ý sao?”
“Để ý cái gì?” Đinh Tam Tam bưng chén trà lên uống một hớp, cô nói. “Tôi và anh ấy đã không còn quan hệ hôn nhân nữa rồi, hiện tại anh ấy thích ai hoặc ai thích anh ấy, đều xem ý tứ của bản thân anh ấy.”
“Nhưng em nhìn ra được Hiến ca vẫn thích chị.” Tô Khả có chút nản lòng, “Em từ bé đã thích anh ấy, bởi vì anh ấy mới báo danh trường quân đội, cảm thấy như vậy có thể sẽ có một chút đề tài để nói với anh ấy. Không nghĩ tới…”
“Không nghĩ tới cô mới tốt nghiệp thì anh ấy kết hôn với tôi rồi.” Đinh Tam Tam cười bổ sung.
“Phải…”
Mặc dù quan hệ hai nhà Tô Đới tốt như vậy, nhưng tiệc cưới năm đó Đinh Tam Tam cũng chưa từng nhìn thấy Tô Khả, cho nên cô chỉ có ấn tượng với anh trai của cô ấy.
“Chị Tam Tam, em không muốn bản thân giẫm lên vết xe đổ, đợi đến lúc Hiến ca lựa chọn người khác lại ân hận.” Tô Khả ngẩng đầu nhìn Đinh Tam Tam, trong đôi mắt phát ra ánh sáng, mang theo kiên định lại có chút hổ thẹn với Đinh Tam Tam.
“Nếu như, em muốn theo đuổi Hiến ca, chị có tức giận không?” Tô Khả hỏi dò xét.
Đinh Tam Tam hai chân vắt chéo, bưng chén trà nóng, bốc hơi dày đặc, có chút che lại sắc mặt của cô.
“Muốn theo đuổi liền theo đuổi, nhân sinh hiếm khi tùy ý, đừng khiến bản thân mình tiếc nuối.” Khóe miệng cô treo nụ cười nhạt, không nghĩ tới Tô Khả bình tĩnh và phóng khoáng như vậy.
“Chị vì Tiểu Tuấn làm nhiều như vậy em đều rất cảm kích trong lòng, chỉ là chị Tam Tam, xin lỗi… Em không thể bởi vì chị là người tốt mà buông tha cơ hội để mình hạnh phúc.” Tô Khả nói.
Đinh Tam Tam: “Có thể lý giải, không cần lo ngại tôi, tôi không sao.”
Cô gái phóng khoáng thẳng thắn như vậy, biết rõ bản thân muốn cái gì, còn có thể trực tiếp tuyên chiến với “Tình địch”, rất hiếm thấy.
Tô Khả tràn đầy mong đợi rời đi, Đinh Tam Tam khom lưng thu dọn chén trà. Động tác của cô rất có trật tự, ngay cả tư thế rửa chén đều ưu nhã quá mức. Bàn tay thon dài trắng nõn kia lướt nhẹ qua chén trà màu xanh, giống như là gió xuân thổi qua phía nam sông Trường Giang [1].
[1] Sông Trường Giang: dài 6385 km, là con sông dài nhất châu Á, bắt nguồn từ phía tây Trung Quốc và chảy về phía đông đổ ra biển Hoa Đông Trung Quốc.
…
Mười giờ tối, khoa cấp cứu đón nhận một bệnh nhân nhảy lầu, cảnh sát đưa tới, tính mạng nguy cấp. Bác sĩ cấp cứu nhìn anh ta máu đầy đầu, lập tức đưa bệnh nhân đến khoa phẫu thuật thần kinh.
Bóng dáng của Đinh Tam Tam xuất hiện ở góc hành lang, vóc người cô cao gầy mặc áo blouse trắng, giống như là bác sĩ trời sinh.
Cảnh sát nhìn một cái, lập tức nhận ra cô, “Bác sĩ Đinh!”
“Lão Tôn?” Đây là cảnh sát tối hôm qua cùng Đới Hiến xuất hiện ở nhà cô, Đinh Tam Tam lập tức phản ứng kịp, bệnh nhân trên giường hẳn là thủ phạm liên tục uy hiếp đe dọa cô.
“Nếu không, đổi một bác sĩ khác đi…” Lão Tôn đều cảm thấy lúng túng thay cô.
“Chỉ có một mình tôi, còn có thể đổi ai?” Đinh Tam Tam khẽ cười một tiếng, cúi đầu kiểm tra tình trạng vết thương của bệnh nhân.
“Cô giáo Đinh, bác sĩ gây mê [2] đến rồi.”
[2] Bác sĩ gây mê: là người giúp cho bệnh nhân mất ý thức (có thể phục hồi) và giảm đau, để giúp thực hiện các phương pháp chữa bệnh có thể gây đau đớn như phẫu thuật, thủ thuật trên người bệnh nhân.
“Đẩy vào phòng phẫu thuật.”
“Vâng.”
Đinh Tam Tam quay đầu nhìn cảnh sát, nói: “Yên tâm, tôi và mấy anh giống nhau, đạo đức nghề nghiệp là nguyên tắc đầu tiên trong công việc của tôi.”
Nói xong, cô theo nhân viên y tế trước mặt, vội vã rời đi.
Lão Tôn và một cảnh sát khác đợi ở bên ngoài phòng phẫu thuật, hai người đều có chút sững sờ.
“Đây là chuyện gì hả…”
“Bác sĩ Đinh rất có khí phách.”
“Cũng không phải.”
Đối mặt với thủ phạm tạo thành phiền toái và đau khổ quá lớn cho mình, cô chỉ là kinh ngạc một chút, rồi lập tức khôi phục bình tĩnh chuẩn bị chữa trị.
“Lão đại, anh nói bác sĩ Đinh sẽ không để anh ta chết ở trên bàn mổ chứ?” Một cảnh sát khác càng nghĩ càng cảm thấy Đinh Tam Tam là có hậu chiêu.
“Nói bậy bạ gì đó!” Lão Tôn tức giận, khiển trách cậu ta, “Công là công tư là tư, cậu giác ngộ còn thua kém một cô gái yếu đuối sao!”
Cảnh sát bị khiển trách nhỏ giọng cãi lại: “Bác sĩ Đinh cũng không tính là cô gái nhỏ.”
Đinh Tam Tam đi vào phòng phẫu thuật, nhìn phim chụp X-quang một chút, nhướng mày, nói: “Đi gọi bác sĩ Triệu bên khoa phẫu thuật lồng ngực [3] tới đây, xương sườn của anh ta cắm vào lá lách, cần phải lập tức phẫu thuật.”
[3] Khoa phẫu thuật lồng ngực: là một chuyên khoa y học, chuyên nghiên cứu các cơ quan bên trong lồng ngực, chủ yếu là chẩn đoán bệnh và điều trị thương tổn đến trung thất, phổi, thực quản, ngoài ra phẫu thuật tuyến vú cũng được đưa về chuyên khoa này.
“Vậy chúng ta đồng thời tiến hành sao?”
“Đúng.”
Bác sĩ khoa cấp cứu nhìn anh ta đầu đầy máu liền cho rằng anh ta bị ngã sấp đầu xuống, cho nên chỉ thông báo cho Đinh Tam Tam, thật ra vết thương bên trong lồng ngực của anh ta cũng không nhỏ, hơi có chút bất cẩn, mạng nhỏ coi như xong.
Bác sĩ Triệu vội vã chạy tới, nhìn thoáng qua phim chụp X-quang, tán thành phương án phẫu thuật của Đinh Tam Tam, hai bên đồng thời tiến hành.
Đèn của phòng phẫu thuật mở lớn, một mảnh sáng loáng, dụng cụ di chuyển đúng chỗ, lưỡi dao trên bàn hiện ra ánh sáng lấp lánh, trận chiến dọa người.
“Bắt đầu.”
Lời tác giả:
Đừng nói là Tam Tam giả vờ hào phóng.
Một, Tô Khả là một cô gái tốt, biết rõ đánh tiếng với Tam Tam, nói rõ cô ấy tán thành Tam Tam. Lẽ ra ban đầu cô ấy có thể trực tiếp theo đuổi Hiến ca, nhưng bởi vì thấy rằng Tam Tam không tệ, cho nên không muốn tổn thương Tam Tam.
Hai, tình yêu nam nữ không phải ai nói có thể bắt đầu thì bắt đầu, có thể kết thúc thì kết thúc, Tam Tam quả thực không có quyền can thiệp vào chuyện cô ấy thích Hiến ca, cho nên Tam Tam cũng không còn lựa chọn nào khác.
Ba, cho dù Tô Khả theo đuổi Hiến ca, Hiến ca sẽ đáp ứng không? Nếu như có, Tam Tam chúc phúc cho bọn họ, nếu như không, cũng là trong dự liệu của Tam Tam.
Đương nhiên, Tam Tam sẽ không một mực bình tĩnh như vậy, dù sao đi đêm nhiều rồi cũng sẽ phải quay ngựa…