Bạn đang đọc Hôm Qua Như Chết Rồi – Chương 7
Edit: OhHarry
***
Khi đến điểm hẹn, một người tự xưng là trợ lý đạo diễn dẫn chúng tôi vào phòng chờ lớn.
Lượng người ngồi chờ thoạt nhìn khá đông.
Tôi biết họ đến để thử vai giống tôi, có người tôi biết tên, có người tôi không biết.
Nhưng so với Tịch Tông Hạc thì họ không phải mối đe dọa với tôi.
Trợ lý bảo chúng tôi đợi một lúc, bao giờ được gọi tên thì vào thử vai.
Tôi và Tang Thanh đi tìm ghế sô pha trống để ngồi, mới đợi được mười lăm phút thì cửa phòng chờ lại mở ra, trợ lý yêu cầu người được gọi tên đi vào.
Kể từ đó, mọi người trong phòng chờ liên tục được gọi vào, thời gian diễn thử của một người dài thì khoảng hơn mười phút, ngắn thì chỉ năm, sáu phút.
Chúng tôi đợi thêm một tiếng nữa, đến tận khi suýt ngủ gật thì cuối cùng trợ lý cũng ra gọi tên tôi.
Tôi đứng dậy và nhìn xung quanh, mọi người trong phòng đã đi hết, tôi là người cuối cùng.
Tôi vừa nhấc chân, Tang Thanh đột nhiên nắm lấy tay tôi, nói nhỏ: “Đừng lo lắng, cho dù buổi thử vai này không thành công thì chúng tôi vẫn còn những cơ hội khác.”
Rốt cuộc ai mới là người lo lắng cơ? Tay tôi sắp bị cậu ấy cào xước da rồi đây.
Tôi vỗ vỗ mu bàn tay của cậu, nói: “Biết rồi, lòng dạ đang bình tĩnh lắm.”
Trợ lý dẫn tôi đi quanh một vòng rồi dừng trước cánh cửa có biển “Phòng hội nghị”, tôi vừa định đẩy cửa vào thì bỗng nghe thấy tiếng bước chân từ xa.
Tôi nhìn về phía đầu kia của hành lang, bắt gặp Tịch Tông Hạc và Đường Lệ đang sải bước về phía mình.
Anh mặc một chiếc áo khoác mỏng màu nâu, mái tóc được chải chuốt đơn giản, cách ăn mặc không quá thời thượng nhưng lại giúp tôn lên chiều cao cùng đôi chân với tỷ lệ vàng của anh.
Tôi không ngờ mình lại phải gặp anh ấy trong tình huống này, cơ thể tôi cứng đờ một lúc, ngay cả biểu cảm trên mặt cũng đông cứng hoàn toàn.
“Sao anh lại ở đây?” Tịch Tông Hạc tháo kính râm xuống, dáng vẻ trông vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy tôi.
Tịch Tông Hạc đứng cách tôi rất gần, thậm chí tôi còn có thể ngửi thấy mùi nước hoa nam trên người anh ấy.
Sao lại ở đây? Đáng ra tôi phải là người đưa ra câu hỏi này mới đúng.
“Em đến thử vai.”
Anh trưng ra vẻ mặt hãi hùng: “Anh đến thử vai ư? Thử vai nào?”
Tôi trả lời tên nhân vật.
Anh nhướng mày ngạc nhiên, rồi lại như thể đang xem một trò đùa, hoàn toàn không để tôi vào mắt.
“Chà, tôi cũng đến thử vai diễn này.
Vậy chúng ta hãy cùng diễn hết sức mình nhé.” Anh mỉm cười, khi đi ngang qua còn vỗ nhẹ lên vai tôi khiến tôi hơi bối rối, không rõ anh ấy đang muốn động viên hay đang khiêu khích.
Trong suốt hai năm qua, tính tình của Tịch Tông Hạc đã trầm ổn hơn nhiều, mà tôi cũng quên khuấy mất bản tính kiêu căng, ngạo mạn ở tuổi 22 của anh từng người khác ngứa mắt đến thế nào.
Đường Lệ đi theo sau, chắp tay, nói xin lỗi với tôi bằng khẩu hình.
Tôi nở một nụ cười khô khốc với cô ấy, màn nụ cười này cũng tắt ngúm ngay khi hai người họ còn chưa biến mất hoàn toàn ở cuối hành lang.
Trợ lý đạo diễn cũng rất tinh tường, người nọ không để lộ ra bất kỳ ánh mắt thăm dò nào vì tình tiết nhỏ này.
“Mời vào.” Đợi Tịch Tông Hạc đi xa rồi, anh ta mở cửa phòng họp cho tôi.
Tôi cảm ơn rồi bước vào, sau đó nhìn thoáng qua ba người đang ngồi trong phòng, cảnh tượng trông khá giống một buổi thử giọng của show tuyển chọn, trên bàn bên cạnh còn chất đống rất nhiều đạo cụ.
Người ngồi ở giữa là đạo diễn Mã Nguy Tương, bên trái là nhà sản xuất nổi tiếng Viên An, còn bên phải là biên kịch của bộ phim Lưu Vạn Ngạn.
Ba người này được mệnh danh là tổ hợp vàng trong làng giải trí, tôi đã chuẩn bị từ trước nên có thể chào từ trái qua phải một cách chính xác mà không cần họ giới thiệu.
Bộ phim tôi muốn thử vai cho thuộc thể loại cổ trang, tên đặt tạm thời là “Phong Thanh Hạc Lệ”, tất nhiên tôi không lấy được kịch bản chi tiết, những gì tôi có bây giờ chỉ là một cảnh trong phân đoạn ngắn.
Vai casting hôm nay là một vị vua dũng mãnh, thiện chiến và đầy tham vọng, hình tượng khác hẳn với các vai “ngốc bạch ngọt”, “cao phú soái” mà tôi từng đóng.
Tôi coi bộ phim này là tác phẩm chuyển mình cho bản thân, dù sao tôi cũng đã hai mươi tám rồi, sắp qua lứa thanh xuân, không thể cứ cưa sừng làm nghé mãi được.
“Đừng căng thẳng, bên cạnh có rất nhiều đạo cụ, nếu cần thì có thể tùy ý chọn.” Viên An nói giọng Hồng Kông, tính cách hòa đồng, khi nói còn hơi mỉm cười.
Tôi hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra, bước đến bàn để đạo cụ ở bên cạnh.
Kiếm, quần áo, ngọc bội và nhiều thứ khác, tôi nhớ lại cảnh mình phải diễn, cuối cùng chọn một thanh kiếm.
Quay lại trước mặt ba người, tôi gật đầu với họ: “Cháu sẵn sàng rồi.”
Viên An cất tiếng: “Diễn ngẫu hứng nhé.”
Thật ra trang kịch bản mà tôi nhận được chứa rất ít thông tin, trong đó chỉ giới thiệu sơ qua về xuất thân, cuộc đời của nhân vật và đưa ra một số đoạn thoại ngắn.
Trước khi đến, tôi đã học đi học lại những câu thoại ấy, Viên An bảo tôi diễn ngẫu hứng nên tôi chỉ đơn giản là diễn lại lời thoại trong đoạn kịch bản.
“Mấy năm nay ta đối xử với ngươi không tốt ư?” Tôi hướng mũi kiếm xuống đất, đi từng bước chậm rãi xung quanh khoảng bục diễn trống trước mặt, “Sơn hào hải vị, hoa phục, ta đã bạc đãi tỷ đệ các ngươi bao giờ chưa? Biết bao kẻ muốn ta giết ngươi, ta vẫn không nhẫn tâm ra tay, nhưng ta không ngờ có ngày mình lại nuôi ra một tên lòng lang dạ thú như ngươi!”
Tay cầm kiếm của tôi khẽ run, vành mắt cũng nóng lên.
Phân đoạn được hoàn thành trong chưa đến năm phút, diễn xong, tôi hít mũi, cầm ngược kiếm vái ba vị giám khảo.
“Ba vị tiền bối, cháu diễn xong rồi.”
Mã Nguy Tương cầm điếu thuốc trên tay, hỏi tôi có sở thích nào khác không.
Tôi trả lời rằng mình thích vẽ tranh, nhất là tranh sơn dầu.
Ông ấy khá hứng thú, hỏi tôi học vẽ tranh sơn dầu có khó không.
“Cháu mới học vài năm, nếu kiên nhẫn thì vẽ không khó mấy.”
Ông ấy muốn xem bức tranh mà tôi đã vẽ, dù không biết nó có liên quan gì đến buổi thử vai không nhưng tôi vẫn vui vẻ mở tranh cũ chụp trong điện thoại lên rồi đưa cho ông ấy xem.
Trong tranh là hình ảnh một con thuyền nhỏ lợp lá neo ở bến tàu trong vịnh, sóng nước ngoài khơi lung linh trong ánh hoàng hôn rực rỡ, vạn vật nhuốm một màu vàng óng ánh.
Ba người cùng chụm lại xem, một lúc sau Mã Nguy Tương nheo mắt nói: “Bức tranh vẽ rất đẹp.
Xem ra cậu là một người rất kiên nhẫn.”
Tôi cười, xua tay: “Đạo diễn Mã quá khen ạ.”
Mã Nguy Tương trả điện thoại cho tôi rồi ghé tai thảo luận với hai đối tác bên cạnh, sau đó bảo tôi về chờ thông báo.
Vừa nãy thấy thời gian thử vai đã kéo dài hơn mười phút nên tôi có chút hy vọng, nhưng ngay khi nghe đối phương nói về chờ thông báo, tôi đã đoán ra kết quả.
Về chờ thông báo ư, tôi không biết mình đã nghe câu này bao nhiêu lần rồi.
Tôi có linh cảm rằng buổi thử vai này sẽ kết thúc trong thất bại.
Lên xe về, có lẽ Tang Thanh thấy tôi đang thất thần nên cố tình bắt chuyện để tôi di dời sự chú ý.
“Tôi vừa gặp cậu Tịch, cậu Tịch vẫn nhận ra tôi, còn hỏi tại sao tôi lại ở đây.”
Tôi liếc cậu một cái: “Anh ấy cũng hỏi tôi như vậy.”
“Tôi thấy đầu óc cậu Tịch còn minh mẫn lắm, vẫn nhớ rõ rất nhiều chuyện trong quá khứ cơ mà, có lẽ thêm một thời gian nữa là nhớ được hết thôi.”
Giá như tôi có được sự tự tin và lạc quan của Tang Thanh thì thật tuyệt.
“Mong vậy.”
Bản edit này chỉ có ở haiduonglehoa.wordpress.com và wattpad Hải Đường Lê Hoa.
Buổi chiều tôi không có lịch trình nên nhờ Tang Thanh đưa thẳng đến phòng vẽ tranh.
Nhà của Tịch Tông Hạc vốn không phải của tôi, mà giờ Cố Nghê lại đang “chiếm ổ” nên tôi không tiện chạy qua đó lắm, đành thuê một căn phòng đơn nhỏ ở trung tâm thành phố để bày họa cụ và các bản phác thảo.
Niềm đam mê này mới hình thành từ hai năm trước, vì Tịch Tông Hạc thích sưu tầm thư pháp và hội họa nên tôi muốn vẽ một bức tranh tặng anh ấy để lấy lòng.
Không ngờ kỹ thuật vẽ còn chưa đến đâu mà anh đã mất trí nhớ.
Tôi thậm chí còn không biết phải làm gì, chứ đừng nói đến việc vẽ vời.
Tôi vén tấm vải trắng phủ trên giá vẽ ở giữa phòng lên, để lộ ra bức tranh cánh đồng hoa hướng dương mới vẽ được một nửa.
Trong quá trình Tịch Tông Hạc tập phục hồi chức năng, tôi rất hay tặng hoa hướng dương cho anh ấy, bởi tôi nghĩ loài hoa này là biểu tượng của tinh thần lạc quan, tích cực, khi nhìn thấy nó, trong tiềm thức sẽ nghĩ ngay đến mặt trời, nghĩ đến mùa hè, nghĩ đến sức sống mãnh liệt, tâm trạng cũng sẽ tốt lên.
Kỹ thuật vẽ sơn dầu của tôi được đắp nặn dựa trên việc tự tìm tòi, nếu một ngày vãi chài bằng mười hai ngày phơi lưới thì tôi phải mất đến hơn nửa năm để hoàn thành một bức vẽ.
Cứ tưởng mình có thể hoàn thành bức tranh trước khi hết hạn hợp đồng, nhưng giờ xem ra không thể rồi.
Tôi dành cả một buổi chiều ở trong phòng vẽ, khi trở về núi Hành Nhạc thì đã hơn sáu giờ tối.
Vừa vào nhà, tôi đã thấy Tịch Tông Hạc đang ngủ trên sô pha, nghe thấy tiếng động, anh mới từ từ mở mắt ra.
“Anh đi đâu đấy?”
Tôi sửng sốt, anh ấy đang trách móc tôi vì tội về muộn ư?
“Em, em không biết anh về sớm thế……”
Tôi tìm một lý do qua loa để trả lời anh ấy, không ngờ lại nhận được tin tức mà bản thân đã dự đoán được từ trước.
Anh lười biếng nhếch môi: “Anh đi ăn với nhóm đạo diễn Mã ư? Tôi không thích đi xã giao nên để Đường Lệ đi thay.”
À, nói thế này là đã nắm chắc vai diễn trong tay rồi đây.
Miệng tôi chua xót: “Chúc mừng anh.”
Tịch Tông Hạc đứng dậy khỏi ghế sô pha và chậm rãi đi về phía tôi: “Vai diễn này căn bản không hợp với anh, ngay cả khi tôi không tham gia, anh cũng không có cơ hội nhận vai.” Anh ấy đứng trước mặt tôi, “Tôi tin anh cũng biết lí do mà tôi tham gia buổi thử vai.
Tôi không muốn lừa dối anh, nhưng quả thật, người tôi yêu bây giờ là Giang Mộ, chứ không phải anh.”
Tịch Tông Hạc cao hơn tôi nửa cái đầu, anh cúi xuống nhìn tôi thế này khiến tôi cảm thấy cực kỳ áp lực.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh ấy, gần như không thể duy trì được nụ cười trên môi: “Phải thử thì mới biết hợp hay không chứ.”
Tôi cố tình chơi chữ đấy, anh ấy muốn hiểu theo cách nào thì hiểu.
Anh sững người một lúc rồi cười chế nhạo: “Anh cho rằng chuyện này giống thử giày lắm à? Không cần thử cũng biết kích chân.”
Tôi im lặng nhìn Tịch Tông Hạc, thầm nghĩ anh ấy sai rồi.
Nếu chuyện này mà giống việc thử giày thì tốt quá.
Dù có phải gọt chân, cắt ngón, tôi cũng phải xỏ vào đôi giày này cho bằng được mới thôi.
Trong bữa ăn, tôi và anh ấy không nói với nhau một lời nào, bầu không khí rất lúng túng.
Cơm nước xong, chúng tôi vội vàng về phòng mình, chuyện người nào người nấy tự quản, như thể chỉ cần ở chung thêm một lúc nữa thôi là sẽ bị ngộ độc đến chết vì khí cacbonic.
Đến tối, Đường Lệ gọi điện thoại cho tôi, chủ yếu là muốn an ủi, động viên tôi, mong tôi đừng bỏ cuộc.
“Chuyện gì vậy không biết nữa? Nếu tin tức anh ấy muốn hợp tác cùng Giang Mộ nổ ra thì không biết sẽ gây ra náo loạn gì.”
Đường Lệ thở dài: “Em cũng biết nó cứng đầu thế nào mà.
Chị bất lực với nó rồi đấy.
Nhưng suy đi tính lại, có lẽ bên chế tác chọn Tiểu Hạc một phần cũng vì để PR cho phim.”
Tôi biết cô ấy nói điều này hoàn toàn là để an ủi tôi, mặc dù tôi không có mặt trong buổi thử vai của Tịch Tông Hạc, nhưng dùng mông nghĩ cũng biết trình độ diễn xuất của anh ấy đủ để đá đám gà rừng chúng tôi bay xa mấy cây số.
Vừa có nhan sắc, danh tiếng, vừa có kỹ năng diễn xuất hoàn hảo, mà mối quan hệ với diễn viên chính còn lại của bộ phim lại luôn là chủ đề được đông đảo quần chúng quan tâm, một ứng cử viên hoàn hảo như vậy mà Mã Nguy Tương còn không trọng dụng thì chứng tỏ não ông ấy làm từ bã đậu.
“Nhưng Tiểu Đường đừng lo nhé, chị bàn bạc xong với đạo diễn Mã rồi, ông ấy sẽ sắp xếp một vai diễn có vai trò quan trọng khác cho em.”
Tôi ngạc nhiên: “Chị bàn bạc với đạo diễn Mã ư?”
Đường Lệ biết tôi đang nghĩ gì nên vội nói: “Yên tâm đi, Tiểu Hạc không biết đâu, bộ phim này không do bên chị đầu tư, đạo diễn Mã muốn chọn ai diễn là quyền tự do của ông ấy, không cần phải thông báo cho Tiểu Hạc.
Em chỉ cần tập trung vào vai diễn thôi, tiện thể giám sát Tiểu Hạc luôn nhé, đừng để nó làm xằng làm bậy.”
Hóa ra đây mới là kế hoạch thật sự của cô ấy.
Đường Lệ phải nhọc tâm vì Tịch Tông Hạc rồi.
Dù chưa chính thức vào đoàn phim, nhưng nghĩ đến việc cả ba cùng hợp tác quay phim, tôi lại bắt đầu thấy tức ngực.
“Vâng, em biết rồi.” Tôi hứa với cô ấy, “Chị đừng lo, em sẽ không để anh ấy dây dưa rễ má với Giang Mộ.”
Tôi từng chứng kiến bộ dáng bướng bỉnh nhất của anh ấy, từng trải qua khoảng thời gian khi anh ấy cứng đầu nhất, nên sao có thể chùn bước trước chút sóng gió nhỏ này cho được?.