Bạn đang đọc Hôm Qua Như Chết Rồi – Chương 65: Phiên Ngoại 5 Thăm Bệnh
Edit: OhHarry
***
Có lẽ vì là người nổi tiếng nên hay dính phải thị phi, mấy hôm sau, trên mạng bắt đầu xuất hiện tin tức “Cố Đường và Triệu Tình Nhã dắt tay nhau đến thăm Tổng giám đốc của Toa Tuấn.”
Tôi lên Weibo bằng clone, vừa trông thấy hot search thì suýt làm đổ tách trà trên tay.
“Cái gì…” Tôi vội vàng đặt tách trà xuống rồi nhấn vào đường link, rất nhiều bức ảnh với độ sắc nét cao được đăng lên, nghe nói là người qua đường chụp, vì cả tôi và Triệu Tình Nhã đều không cải trang nên rất dễ bị nhận ra.
Tôi lướt tiếp xuống, thấy thêm hai tấm ảnh chụp Dung Như Ngọc và Triệu Tình Nhã lần lượt bước ra từ tòa nhà bệnh viện.
Phần bình luận chia làm hai phe, một phe suy đoán tôi và Triệu Tình Nhã phim giả tình thật, phe còn lại bảo sắc mặt Dung Như Ngọc trông không tốt, có phải do vẫn bị tổn thương về mặt tình cảm, đồng thời ra sức chửi Giang Mộ là thằng cặn bã.
Không một ai quan tâm lí do khiến Dung Thân phải nhập viện, cứ như việc ông nhập viện ở độ tuổi này là một điều hiển nhiên, không cần giải thích.
Đây cũng là lần đầu tiên tôi trải nghiệm cảm giác nổi tiếng mang lại rắc rối, càng được nhiều người để ý thì càng có bị nhiều người đặt điều hơn.
Không trả lời tức là ngầm thừa nhận, đáp trả lại thì bị chửi là tạo fame.
Lần này, Tang Thanh phản ứng rất nhanh, cậu ấy nhắn tin hỏi tôi có muốn giải thích không.
Tôi nghĩ ngợi, thấy mình cũng không nhất thiết phải lên tiếng, chúng tôi bị chụp ảnh khi cùng vào bệnh viện chứ không phải vào khách sạn, không cần thanh minh, chờ cho độ hot của tin tức từ từ giảm xuống là được.
Tuy nhiên, có thể quần chúng ăn dưa không cần tôi giải thích với họ, nhưng có một người lại không như thế.
Mỗi tối, ngay sau khi trở về khách sạn, Tịch Tông Hạc thường gọi điện cho tôi để “kiểm tra”, nhưng hôm nay đợi mãi vẫn không thấy anh gọi, tôi bắt đầu có linh cảm xấu trong lòng.
Tôi nhắn tin cho Phương Hiểu Mẫn, quả nhiên, cậu ấy bảo mọi người về khách sạn từ lâu rồi, còn kể chiều nay tâm trạng Tịch Tông Hạc có vẻ không được tốt.
Tôi thấp thỏm, chủ động gọi điện thoại cho Tịch Tông Hạc, gọi mấy lần mới có người bắt máy.
“Sao?” Chất giọng khàn khàn, lười biếng vang lên, có vẻ anh vừa tỉnh dậy.
Lạnh nhạt thế…
Tôi cụp mắt xuống, vờ vịt ho khan hai tiếng, giả bộ khó thở: “Em bị ốm.”
Tịch Tông Hạc im lặng hai giây rồi đột nhiên cao giọng: “Em ốm ư?”
“Vâng, chắc bị cúm khi đến bệnh viện thăm Tổng giám đốc Dung vào hai hôm trước.” Tôi vừa nói, vừa ho: “Bao giờ anh về?”
Nếu tôi là người ăn cả cứng lẫn mềm thì Tịch Tông Hạc là ví dụ điển hình cho kiểu người thích mềm chứ không thích cứng.
Tôi càng tỏ ra đáng thương bao nhiêu, anh ấy càng không thể nổi giận với tôi bấy nhiêu.
“Mai anh về.” Vừa nghe tin tôi bị ốm, giọng anh đã dịu hẳn đi, “Dung Thân bị sao à mà cần em với Triệu Tình Nhã cùng đến thăm.”
Anh chủ động đề cập đến chuyện này tức là đã không bận tâm nữa.
Tôi giải thích với anh: “Sơ ý làm xương ức bị thương, cũng không quá nghiêm trọng.
Em tình cờ gặp Triệu Tình Nhã trong viện, anh đừng hiểu lầm em.”
Kể từ lúc biết mối quan hệ giữa tôi và Triệu Tình Nhã là kiểu nam nữ độc thân có thể đóng cửa ngồi tán dóc, anh ấy vẫn chẳng thể ưng nổi Triệu Tình Nhã, vừa nhắc đến đối phương, mùi giấm đã bốc lên nồng nặc.
Anh hừ khẽ: “Em tránh xa nó ra, con nhỏ đó ma lanh lắm đấy.”
Anh mà biết chuyện hồi trước Triệu Tình Nhã định đá Dung Thân để hẹn hò với tôi thì không biết giờ sẽ tức giận đến mức độ nào.
Tôi nằm dài trên giường, vùi mình vào chiếc gối êm ái, thấy hơi buồn ngủ: “Anh đẹp hơn cô ấy, giàu hơn cô ấy, còn biết cách làm em sướng đến phát khóc… Anh lo lắng gì chứ?”
Tịch Tông Hạc im bặt mất một lúc, như thể bị câu nói của tôi làm cho giật mình.
Một lát sau, anh chậm rãi trả lời: “Anh sợ càng ngày sẽ càng có nhiều người yêu em hơn, rồi họ sẽ cướp em khỏi anh.”
Tôi rướn môi, dụi má vào vào gối của anh rồi hít một hơi thật sâu: “Cuối cùng anh cũng hiểu cảm giác của em rồi, tốt quá.”
Tôi đã sống với nỗi lo lắng ấy suốt mấy năm qua.
“Trước kia em chỉ là bảo bối của riêng mình anh thôi, nhưng bây giờ mọi người đã nhận ra sự tốt đẹp của em rồi, anh muốn giấu em đi lắm.” Giọng anh như gần kề bên tai.
“Được đấy, anh mua một hòn đảo rồi thả em ở đó, cả thế giới chỉ có mình anh là biết em ở đâu, từ giờ về sau, anh có thể độc chiếm em rồi.”
Nhiệt độ ở mức thích hợp, gió đêm lùa vào càng thúc giục cơn buồn ngủ.
Tôi thở nhè nhẹ, đầu óc cũng dần mơ màng.
“Hứa rồi nhé.” Anh cười khẽ.
Tôi không nhớ cuộc gọi kết thúc lúc nào, sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi mở điện thoại lên xem thì thấy cuộc gọi có thời lượng dài hơn hai tiếng.
Chắc anh ấy đợi tôi ngủ say hẳn rồi mới cúp…
Tôi nhớ lại cuộc trò chuyện trước khi đi ngủ vào ngày hôm qua, tim gan tê dại suốt một hồi, tôi hôn mấy cái lên gối của Tịch Tông Hạc rồi mới dậy làm vệ sinh cá nhân.
Bản edit này chỉ có ở wordpress của Hải Đường Lê Hoa.
Tịch Tông Hạc về đến nhà lúc 12 giờ đêm, anh vừa bước qua cửa đã bị tôi lao đến ôm chầm lấy.
Tôi treo vắt vẻo trên người anh, không chờ anh đứng vững đã bắt đầu hôn.
Anh bước giật về phía sau, lưng đập vào cửa, cau mày đánh mông tôi, mắng: “Lại dở chứng hả? Đừng đánh thức dì Lý.”
Tôi cắn môi dưới của anh, nhẹ nhàng đáp: “Em nhớ anh lắm.”
Hồi trước ra ở riêng mấy tháng cũng không thấy khó khăn, như giờ xa nhau một tuần đã là cực hạn rồi.
Có lẽ đây là điều đáng sợ nhất trong tình yêu, “kiến ăn thịt voi”, nó khiến ta trở thành nô lệ của “tình yêu” một cách vô thức, tích tụ theo thời gian, ta chẳng thể rời bỏ nó được nữa.
Tịch Tông Hạc ôm chặt lấy tôi, thở dài: “Anh cũng nhớ em.”
Anh đặt môi lên trán tôi rồi đột ngột hỏi: “Kêu bị ốm mà? Anh thấy tinh thần em rất tốt.”
Tôi thầm rùng mình, cười gượng, đáp: “Tự dưng sáng nay thấy khỏe hẳn, kì diệu nhỉ?”
Anh “ồ” lên một cách đầy ẩn ý, rõ ràng không tin.
Tôi định lùi lại, nhưng anh đã vòng tay qua, ôm chặt tôi vào lòng.
“Vậy thì ăn mừng đi.”
Anh nheo mắt, tỏ vẻ nguy hiểm.
Tôi thoáng ngỡ ngàng, lắp bắp hỏi: “Thế, ăn mừng thế nào?”
Anh thì thầm vào tai tôi: “Làm em sướng đến phát khóc.”
Tôi chưa kịp đáp lại, anh đã nâng mông tôi lên, vứt hành lý ở cửa rồi ôm tôi lên tầng.
Nói là làm, đêm đó Tịch Tông Hạc thực sự khiến tôi phải bật khóc nức nở, từng giọt nước trên người như bị vắt kiệt, cuối cùng chẳng thể phân biệt được rằng mình thấy hạnh phúc, hay là thấy đau đớn hơn.
Trong lúc hoảng hốt, tôi nơm nớp sợ rằng mình sẽ trở thành một xác khô.
Tôi đã quên cuộc gọi vào đêm hôm đó, cũng không quá để trong lòng.
Tôi không ngờ vào ngày sinh nhật lần thứ ba mươi của mình, Tịch Tông Hạc sẽ tặng cho tôi một hòn đảo.
Một hòn đảo dáng cánh hạc trồng đủ loại thu hải đường.
Anh tiết lộ rằng mình đã mất rất nhiều thời gian để tìm thấy hòn đảo này, còn bảo nó biểu tượng cho việc “Trong lòng anh có em, trong lòng em có anh.”
Tôi hỏi anh về tên của hòn đảo, anh nói tên hồi trước khó nhớ quá nên quên rồi, vì vậy anh chọn một cái tên khác, gọi hòn đảo là “Minh Hoa”.
Tôi không hiểu ý nghĩa đằng sau cái tên này, thấy tôi mù tịt như thế, anh tặc lưỡi, sốt ruột chỉ vào tấm hình để giải thích cho tôi hiểu.
“Em không thấy tư thế của con hạc trông giống như đang rướn cổ kêu sao?” Anh nghiêm nghị nói, “Nó đang gọi tên em đấy.”
*Minh trong “minh hoa” (鸣花) nghĩa là hót, kêu.
Phức tạp thật đấy? Tôi cầm tấm ảnh, ngồi dựa vào ghế sô pha, cười rung vai, thậm chí còn rơi nước mắt.
Tịch Tông Hạc đè lên tôi, thẹn quá hóa giận: “Cười cái gì mà cười?”
Tôi choàng tay qua cổ anh, chu môi hôn: “Ai bảo anh đáng yêu.”
Anh khẽ cau mày, vừa định nói thêm gì đó thì giọng nói phấn khởi của trẻ con vọng lên từ dưới tầng: “Ba ơi! Bố ơi! Yêu Yêu về rồi!”.