Bạn đang đọc Hôm Qua Như Chết Rồi – Chương 43
Edit: Ling_, OhHarry
***
Đến bệnh viện, mấy chuyện như đăng ký, lấy giấy xét nghiệm đều do “chân chạy vặt” Văn Văn phụ trách, còn Tịch Tông Hạc thì chịu trách nhiệm đỡ tôi khi tôi mất sức không đứng vững được.
Camera vẫn làm tròn nhiệm vụ quay hình cả hai, ghi lại dáng vẻ đầy nhếch nhác này của tôi.
Tôi tự hỏi nếu mình nôn ra ngay chỗ này, liệu họ có quay cái đống bầy nhầy đó mà không thấy tởm không.
Bác sĩ chỉ định truyền ba túi nước muối, ít nhất tôi cũng phải truyền trong hai tiếng đồng hồ.
“Có Văn Văn ở đây với tôi là được rồi, cậu về trước đi.” Tôi thật sự không hiểu Tịch Tông Hạc, anh đâu phải dạng tân binh muốn tìm mọi cơ hội để phất lên như Đỗ Vũ, anh ở lại với tôi để làm gì? Tịch Tông Hạc nhìn đồng hồ, đáp lại với vẻ thản nhiên: “Không sao, tôi ở đây với anh.”
Anh ấy uống nhầm thuốc ư?
Không thuyết phục được anh, tôi chẳng thể làm gì khác ngoài việc bảo với nhân viên quay phim và trợ lý đạo diễn rằng: “Mọi người đi nghỉ ngơi đi, hôm nay quay thế chắc mệt lắm rồi.”
Cũng may là khuyên họ không khó như Tịch Tông Hạc, chẳng mấy chốc, họ đã nhanh chân bước ra khỏi phòng truyền nước, tìm không gian thoáng đãng để nghỉ ngơi.
Thời gian truyền hết ba túi nước lâu hơn tôi dự tính.
Mãi đến gần mười một giờ, nhóm chúng tôi mới rời khỏi bệnh viện, lên xe trở về thôn Bạch Lãng.
Tôi ngủ mê man trong suốt quá trình truyền nước, nhưng mỗi lần truyền xong một túi và y tá vào thay bịch truyền mới, tôi đều giữ được trạng thái tỉnh táo trong khoảng thời gian ngắn.
Lúc đó, tôi thấy Tịch Tông Hạc đang đứng tỉnh khô một bên, bao giờ y tá xác nhận họ tên tôi thì thấp giọng trả lời, mà Văn Văn ngồi đối diện tôi đã ngủ say như lợn chết từ lúc nào.
Khi chúng tôi về đến nông trại thì đã mười hai giờ đúng, vừa xuống xe, chúng tôi đã được một phen hoảng hồn vì bắt gặp đám khói mù mịt bay lên từ trong sân.
Tới khi đẩy cửa bước vào, tôi thấy mọi người đã đứng ngay ngắn trong sân nên cứ ngỡ họ đang đón tôi về, nhưng nhìn kỹ lại, một hàng chữ được xếp bằng pháo hoa trên mặt đất — Chúc mừng sinh nhật JM.
Hóa ra hôm nay lại là sinh nhật của Giang Mộ, nói cách khác, cũng là sinh nhật của tôi.
Bất thình lình, không có một dấu hiệu nhỏ nào báo trước, không kịp phòng bị.
Thấy chúng tôi về, Lạc Liên và những người khác vội vẫy tay, gọi: “Qua đây qua đây, chúng ta tổ chức sinh nhật cho Giang Mộ nào!”
Tôi không biết họ đã lên kế hoạch cho điều bất ngờ này trong bao lâu, cả pháo hoa và bánh gato cũng mua đủ.
Nghĩ đến đây, tôi chợt thấy biết ơn vì bản thân đang bị ốm, nếu không, có lẽ họ còn nhờ tôi nướng bánh gato cho Giang Mộ ấy chứ.
Nếu không tại sao lại nói “đồng nghiệp nhưng không đồng mệnh” đây, đi tới đâu Giang Mộ cũng tỏa sáng, thu hút được sự chú ý của mọi người, sinh nhật cũng được tổ chức tạo bất ngờ cho.
Còn tôi thì chỉ có thể lê tấm thân ốm yếu, gượng cười và chúc thằng chó là anh ta “Sinh nhật vui vẻ”.
Tôi giả vờ vỗ tay, hát bài chúc mừng sinh nhật, ăn một miếng bánh ngọt, lúc mọi người đùa giỡn trét kem lên mặt nhau thì lặng lẽ lên tầng, không gây chú ý với bất kỳ ai.
Tôi thực sự mệt quá rồi, không biết khi nào tiệc sinh nhật mới kết thúc, cũng chẳng biết Tịch Tông Hạc đã về phòng từ bao giờ.
Đến quá nửa đêm, tôi choàng tỉnh giấc bởi tiếng sấm vang rền.
Làn sáng lờ mờ len lỏi qua khe rèm kéo chưa kín, tôi vén rèm sang, ngóng vọng ra ngoài, ngoài trời, mây đen vần vũ cuồn cuộn, từng tia chớp lóe sáng, rạch ngang tầng mây nặng kịt khiến người ta phải hãi hùng.
Đáng lẽ tối chúng tôi sẽ lên máy bay để tiếp tục lịch trình riêng của mình, nhưng với tình trạng thời tiết xấu thế này, sợ rằng tất cả các chuyến bay sẽ bị hoãn.
“Sao thế?” Giọng nói trầm khàn của Tịch Tông Hạc vang lên sau lưng tôi.
Tôi buông rèm, ngoái đầu hỏi anh: “Anh không cảm giác được sao?”
Anh lặng thinh một lúc: “Mưa ư?”
Tôi vén chăn lên, nằm xuống: “Chắc sắp bão rồi.”
Không phải tự dưng mà tôi lo lắng, tảng sáng, trời bắt đầu đổ mưa, mưa nhạt nhòa không ngớt khiến con mương trước cổng ngập đầy một cách nhanh chóng.
Bọt nước xâu thành chuỗi, lăn dài xuôi theo mái hiên và rả rích chuồi xuống mặt đất, kết thành một bản nhạc độc đáo.
Vì không thể đi ra ngoài nên sự sôi động của chương trình cũng giảm đi nhiều.
Cả tôi và Tịch Tông Hạc đều thấy bứt rứt trong người, Lạc Liên thông cảm với chúng tôi, cô pha một bình trà, mang bánh gato còn thừa hôm qua ra, vậy là thành một bữa trà chiều đơn giản để chúng tôi ngồi quây quần nói chuyện cùng nhau.
Lạc Liên rất hợp với chương trình này, nói “người nổi tiếng là anh tài giữa thế gian” quả không sai.
Vì hôm qua tôi và Tịch Tông Hạc không xem buổi phát sóng trực tiếp tập một của chương trình nên bây giờ Lạc Liên và Đỗ Vũ đang lần lượt tường thuật lại cho chúng tôi, họ còn vui vẻ tái hiện lại một vài khoảnh khắc đặc sắc.
“Anh Cố thì tốt rồi, anh thật thà như vậy, cũng coi như khổ tận cam lai.” An Hân Lam bóc chuối, kể lể với vẻ khó chịu: “Em này, mới tập một mà đã bị người ta chửi là giả tạo.
Em giả tạo bao giờ cơ chứ…”
(*) Khổ tận cam lai: hết bất hạnh thì sẽ đến lúc được sung sướng, hạnh phúc.
Tôi chẳng đáp chẳng rằng mà chỉ cười mỉm với cô ấy.
Không những giả tạo mà trí thông minh cảm xúc của cô nàng này còn vô cùng thấp.
Công khai vạch trần điểm yếu của tôi, tôi không đáp trả lại là đã nể nang lắm rồi.
“Thế thì phải xem lại bản thân.” Tịch Tông Hạc nhấp một ngụm trà rồi thốt ra câu nói đầy ẩn ý khiến mọi người sững sờ trong giây lát.
Ngay cả An Hân Lam cũng không ngờ một người vốn thờ ơ như Tịch Tông Hạc lại nói cô như thế, mặt cô lập tức đỏ bừng lên.
“Này Tiểu Vũ, em nhảy lại cái bài hồi trước cho chị xem đi…”
Nữ thần EQ cao có khác, giữa bầu không khí ngột ngạt, Lạc Liên chớp lấy Đỗ Vũ, bảo cậu ta nhảy một đoạn street dance ngẫu hứng cho mọi người xem.
Tự dưng bị điểm danh nên Đỗ Vũ cứ lơ ngơ như bò đội nón, nhảy một đoạn street dance không nên cơm cháo gì, nhưng cũng coi như phá tan được bầu không khí căng thẳng ban nãy.
Bản edit này chỉ có ở wordpress của Hải Đường Lê Hoa.
Mưa rơi rả rích đến tối vẫn chưa ngớt, kiểm tra số hiệu chuyến bay cũng chỉ nhận được mỗi kết quả bị trì hoãn.
Hết cách, ekip chương trình đành sửa lại hợp đồng rồi đặt phòng khách sạn để chúng tôi ở lại một đêm, đến mai, chờ cho thời tiết ổn hơn thì sẽ rời đi.
Chuyển hành lý vào khách sạn xong, Văn Văn đo nhiệt độ cho tôi: “Gần 38 độ, vẫn hơi sốt, anh vẫn phải uống thuốc đấy nhé.”
Sau khi kết thúc việc ghi hình, chúng tôi sẽ được nhận lại điện thoại di động của bản thân.
Tôi mở máy lên, quả nhiên nhận được tin nhắn chúc mừng sinh nhật từ Cố Nghê.
“Anh ơi, chúc anh sinh nhật vui vẻ ạ.”
Tôi lẳng lẽ mỉm cười, khẽ khàng vuốt ve dòng chữ ấy.
Trước đây, khi còn ở bên Tịch Tông Hạc, anh không thích tôi tổ chức sinh nhật nên tôi cũng chưa tổ chức bao giờ, ngay cả ngày tháng năm sinh được công khai cũng không chính xác, thành ra mọi người xung quanh đều không biết sinh nhật tôi rơi vào ngày nào.
Trên đời này, chỉ có mỗi Cố Nghê là nhớ ngày tôi ra đời, năm nào con bé cũng căn chuẩn giờ để gửi tin nhắn chúc mừng sinh nhật cho tôi.
Dường như con bé đang dùng hành động này để nhắc nhở tôi rằng, chỉ có mình con bé là người duy nhất trân trọng tôi, con bé mới là người thương yêu anh nó nhất trần đời.
Sau khi Văn Văn rời đi, tôi chống cằm ngồi bên bàn, đưa mắt nhìn ra ngoài màn mưa ngoài cửa sổ suốt hồi lâu.
Sinh nhật các năm trước trùng đúng vào hôm cả tôi và Tịch Tông Hạc được nghỉ ngơi ở nhà nguyên một ngày.
Tôi trống lịch là điều dễ hiểu, bởi vì flop mà, nhưng được mấy khi anh không bận bịu đâu.
Cho dù không có ánh nến và bánh sinh nhật, cho dù tôi chưa từng thể hiện ra, nhưng tận sâu thẳm trong trái tim, tôi vẫn luôn mong chờ đến ngày sinh nhật của mình.
Hình như tôi bắt đầu trông chờ từ… sau ngày hôm đó.
Suốt ba trăm sáu mươi lăm ngày, tôi luôn cảm thấy hạnh phúc khi một ngày qua đi là một ngày tiến gần đến sinh nhật mình hơn.
Ngày này năm ngoái, Tịch Tông Hạc đã phá vỡ lời nguyền, hoặc là số tôi chó ngáp phải ruồi.
Anh ra nước ngoài công tác, tham dự show thời trang với tư cách là đại sứ thương hiệu, dự tính tối hôm trước sinh nhật tôi sẽ về, nào ngờ ra đến sân bay rồi thì chuyến bay từ Paris trở về nước lại bị hoãn.
Những tưởng anh sẽ không về được, tuy cảm thấy mất mác nhưng tôi vẫn ôm trong mình chút hy vọng nhỏ nhoi cuối cùng, buổi tối, tôi ngủ ở phòng tắm nắng trên tầng thượng, chong mắt ngóng về hướng đường xe chạy.
Bằng cách này, chỉ cần ánh đèn lóe sáng từ xa là tôi có thể tỉnh dậy ngay tức thì.
Tôi ngủ một mạch đến nửa đêm rồi chợt nghe thấy tiếng động cơ vang lên giữa cơn mơ màng.
Tôi choàng tỉnh giấc, ngó xuống sân, thấy anh đang lấy hành lý trên xe xuống.
Đúng là một niềm vui bất ngờ, chẳng kịp xỏ dép, tôi cuống quýt chạy nhào xuống nhà.
Tôi chạy khá nhanh, anh vừa vào nhà là tôi đã sà vào lòng, ôm chầm lấy anh ngay.
“Sao anh đã về rồi?”
“Sao em lại ngủ trên kia thế?”
Cả hai chúng tôi lên tiếng cùng một lúc, tôi dõi mắt vào đôi ngươi tô đen nhánh của anh, tâm trạng buồn tẻ suốt ngày hôm nay như đang rực sáng.
“Em ngắm sao đấy.” Tôi điều chỉnh lại biểu cảm để tỏ ra bản thân không quá hân hoan.
“Ngắm sao ư?” Anh nhướn mày: “Em có sở thích thú vị đấy nhỉ.”
“Còn anh thì sao? Bảo không về được mà? Sao chưa gì đã về rồi thế?”
Tôi thấy vẻ mệt mỏi hiển hiện trên gương mặt yêu dấu kia, anh xách va li vào nhà: “Mai anh còn lịch trình nên phải về gấp.”
Tôi nhìn đồng hồ treo trên tường, 23 giờ 50 phút, tạm coi như tôi có mười phút để trải qua sinh nhật cùng anh.
Sau này, nhờ Phương Hiểu Mẫn kể mà tôi mới biết được rằng đêm hôm đó anh đã đổi sang chuyến bay quá cảnh tới thành phố Hồ Chí Minh, thành ra mất gần gấp đôi thời gian để về.
Lúc đó tôi cũng thật ngờ nghệch, anh bảo mình về gấp do vướng lịch trình mà tôi chẳng nghi ngờ gì cả.
Bây giờ nghĩ lại, anh làm vậy là vì tôi chứ không phải vì lịch trình, anh muốn ở bên cạnh tôi vào sinh nhật nhưng không muốn để cho tôi biết.
Ngoại trừ hai năm tập luyện phục hồi chức năng, xác suất để anh trống lịch vào cùng một ngày trong suốt ba năm sau khi quay trở lại làng giải trí là bao nhiêu chứ?
Sao trước đây tôi lại ngu ngốc thế nhỉ…
Tôi đưa tay lên che mặt, bỗng, điện thoại cố định trong phòng reo lên.
Tôi vuốt mặt rồi đứng dậy nhận máy, tiếng của Tịch Tông Hạc vang lên từ đầu dây bên kia: “Sang phòng tôi đi.”
Tôi chưa kịp hỏi tới để làm gì thì anh đã cúp máy.
Đằng nào cũng có chuyện cần hỏi Tịch Tông Hạc nên tôi với lấy áo khoác, trùm lên người rồi lững thững bước đến phòng anh.
Anh lẳng lặng mở cửa cho tôi, chờ tôi khép kín cửa xong mới xoay màn hình laptop cho tôi nhìn.
Tôi phải dùng từ “kỳ cục” để hình dung “thứ” đang hiển hiện trên màn hình, nó nhó nhoáy đều đặn với một sức sống mãnh liệt.
Nó cuộn mình, tôi có thể nhìn thấy ngũ quan và thậm chí cả ngón tay của nó…
Tôi nhận ra nó rồi.
Tôi ngỡ ngàng, hít sâu một hơi, không kìm được mà đưa tay lên che lại cái miệng đang há hốc.
“Đây là…” Tôi không dám bảo con là con của “chúng mình”, chỉ đành nói lập lờ: “Con bé đây ư? Đứa trẻ kia đây ư?”
Tịch Tông Hạc gật đầu: “Siêu âm 4D, con bé được năm tháng rồi, phát triển rất tốt.”
So với ngắm nhìn tấm ảnh siêu âm đen trắng thì việc đối diện với sinh mệnh căng tràn sức sống lại mang tới cảm giác vô cùng chênh lệch.
Tôi xúc động đến mức không thốt nên lời, viền mắt cay cay.
Tôi bước chầm chậm về phía chiếc laptop đang đặt trên bàn làm việc, rồi cẩn thận chạm đầu ngón tay lên khóe môi con.
“Trông con bé như đang cười vậy.” Khuôn mặt của thai nhi năm tháng tuổi đã phát triển tương đối: “Cười lên trông cưng quá.”
Tôi muốn ngắm kỹ khuôn mặt nhỏ nhắn được kết hợp từ gien của mình và Tịch Tông Hạc hơn thì đột nhiên, màn hình laptop bị đóng lại.
Tôi ngẩng phắt đầu lên, nhìn Tịch Tông Hạc với vẻ ngỡ ngàng: “Sao thế?”
Anh ngoảnh đi: “Xem xong rồi thì về đi.”
Tôi chớp chớp mi, mãi một lúc sau mới phản ứng lại: “Anh gọi em đến xem ảnh siêu âm của con, nhưng chưa được năm phút đã đuổi em đi ư?”
“Vì hôm nay là sinh nhật của anh nên tôi mới cho anh xem.”
Mẹ kiếp, hóa ra đây là quà sinh nhật của tôi à?!
Tôi vừa thấy tức vừa thấy nực cười, đoạn sấn đến trước mặt anh, đặt lòng bàn tay lên ngực anh và hỏi: “Vậy anh đã nhớ lại được bao nhiêu rồi?”
Rèm mi đen nhánh rủ trên đôi mắt đang dõi vào tôi của anh, anh đưa tay lên, kéo vạt áo tôi ra rồi ấn lên nơi xương quai xanh của tôi.
Trong nháy mắt, phần da thịt này trở nên đau đớn dữ dội, dường như, hình ảnh về miền kí ức xa xăm ấy đã trở thành thói quen của tôi.
“Tôi nhớ người gây ra vết sẹo này là mình…”
Ngay lúc này, tiếng chuông cửa bỗng vang lên.
Chúng tôi khựng lại, duy trì tư thế thân mật đầy mập mờ này như thể một cặp tình nhân thực sự.
“Tiểu Hạc, là em.” Chất giọng dễ nhận ra của Giang Mộ truyền vào từ ngoài hành lang: “Em có chuyện muốn nói với anh.”
Giờ khuya rồi, có chuyện gì mà phải nói luôn bây giờ chứ?
Tôi cá rằng anh ta đã tắm rửa sạch sẽ, mặc lên mình bộ đồ mà trước đây Tịch Tông Hạc thích nhất, tóc tai ướt sũng, cơ thể tỏa ra mùi hương thơm ngát để chờ anh đến “yêu chiều”.
“Tiểu Hạc anh có ở trong phòng không? Em biết chúng mình không thể quay lại quá khứ, em chỉ muốn xin lỗi anh trực tiếp mà thôi.” Nếu không phải vì đã nhìn thấu được bản chất của anh ta thì tôi cũng bị đánh lừa bởi kỹ năng diễn xuất tuyệt vời này rồi.
Giọng điệu ngập ngừng, rưng rưng sắp khóc mang theo nỗi sầu bi chất chứa trong lòng khiến tôi nghe mà còn muốn mở cửa cho anh ta.
Tịch Tông Hạc như chàng thủy thủ bị mê hoặc bởi âm thanh của người cá, anh dần hướng mắt về phía cửa.
Lòng tôi dấy lên hàng ngàn, hàng vạn âm thanh khác nhau đang gào thét, chúng cào xé bên tai tôi, cùng lặp đi lặp lai một câu nói: “Đừng đi!”
Tôi sốt sắng nhìn vào đôi mắt anh, cũng như những âm thanh này, tôi mong anh có thể thoát khỏi cơn mê cuồng với Giang Mộ và đừng giẫm lên vết xe đổ nữa.
Nhưng anh đâu nghe thấy tiếng lòng tôi, anh thậm chí còn chẳng thèm nhìn tôi, anh khẽ nhích thân mình, bước chân về phía cửa.
Trái tim tôi như bị thiêu đốt bởi biển lửa dung nham, chúng đóng thành những nốt mủ sậm màu, mỗi một nốt mủ lại trồi lên một khuôn mặt ghê tởm cùng cực đang gào thét, oán thán vì đố kị và không cam lòng.
Tôi riết chặt nắm tay, móng tay găm sâu vào da thịt.
“Đừng đi…” Thấy Tịch Tông Hạc toan lướt qua mình, tôi vội vàng chộp lấy cổ tay anh: “Đừng bỏ rơi em.”
Giang Mộ đáng thương nhưng tôi còn đáng thương anh ta hơn mà.
Tịch Tông Hạc là của mình tôi thôi, trước giờ anh vẫn là của một mình tôi thôi, tại sao tôi phải nhường anh cho người khác?
Chúng tôi còn có con với nhau rồi, Giang Mộ là cái thá gì chứ?
Áo khoác trên vai tôi rơi xuống đất, tôi rúc vào vòng tay của Tịch Tông Hạc trong bộ đồ ngủ mỏng tang: “Tiểu Hạc, em lạnh quá…” Tôi ngước lên, viền mi hoen ướt, ép mình thốt ra tiếng nức nở nghẹn ngào: “Anh ôm em đi mà.”.