Bạn đang đọc Hôm Qua Như Chết Rồi – Chương 27
Edit: OhHarry
***
Trời còn chưa rạng sáng nhưng tôi đã phải kéo theo chiếc vali 28 inch đi trên con đường núi heo hút không một bóng người hay xe cộ qua lại, kẹp dưới nách là một bức tranh sơn dầu tả tơi.
Một tiếng trước đó, Tịch Tông Hạc đã tuyên bố rằng anh không bao giờ muốn gặp lại tôi nữa và ra lệnh cho tôi thu dọn đồ đạc, xéo đi ngay lập tức.
Anh ấy giận thật rồi, thậm chí còn không duy trì được biểu cảm bình tĩnh mà bản thân đã rèn giũa suốt bấy lâu nay ở mức tối thiểu, gân xanh trên trán gồ lên, ánh mắt xua đuổi mang theo cảm giác gần như kinh tởm.
Nếu tôi còn dám biện hộ thêm một câu, hay tự nhận rằng mình có tình cảm sâu đậm với anh thì có thể anh ấy sẽ xách cổ tôi ném thẳng ra khỏi cửa trong tình trạng khoác mỗi tấm ga trải giường.
Nhưng những lời Tịch Tông Hạc nói ra hoàn toàn là sự thật, tôi đúng là một thằng xảo trá.
Chỉ vì một bản hợp đồng, chỉ vì không muốn mất đi những thứ đang nắm trong tay mà sẵn sàng làm ra hành động đê hèn tới mức lừa dối tình cảm của một tên đần.
Anh xé nát tờ hợp đồng kia rồi ném đống giấy vụn vào mặt tôi.
“Cố Đường, anh mới là người có tài diễn xuất tốt nhất đấy, anh chỉ đối xử tử tế với tôi vì tư lợi thôi.” Đôi mắt anh đỏ ngầu, buông tiếng thở dài, “Anh diễn tốt thật đấy.”
Tôi nín lặng, không còn gì để nói.
Từ lúc anh phát hiện ra bản hợp đồng cho đến khi thu dọn hành lý và rời đi, tâm trạng của tôi luôn duy trì ở trạng thái bình thản đến lạ lùng.
Như thể tôi đã âm thầm tập dượt cho kết cục này suốt vô số lần, cho đến khi nó ập đến một cách bất ngờ, phản ứng đầu tiên của tôi là bình tĩnh chấp nhận chứ không phải bàng hoàng hay sợ hãi.
Đằng nào lớp vỏ bọc giả tạo kia cũng bị xé toạc vào một ngày nào đó, và đứng trước vực sâu thăm thẳm ấy, tôi chỉ đành kéo dài thời gian chuẩn bị tâm lý cho bản thân, ngoài ra, không một cách nào có thể giúp tôi tránh khỏi kết cục tan xương nát thịt.
Bất kể là đứng dưới vai trò của một người diễn viên thực thụ hay một người tình hoàn hảo, tôi đều đã đùa với lửa, và chính bản thân tôi đang bị thiêu dần thiêu mòn bởi lò lửa địa ngục do mình thổi lên.
Đây là quả báo cho thói tật tham lam của tôi.
Ai bảo tôi thèm khát những thứ mình không nên chạm vào, đáng đời.
Suốt năm năm sống chung, tôi không nghĩ mình lại cất chứa nhiều đồ trong căn nhà này đến vậy, nhiều đến mức không thể nhét toàn bộ vào một chiếc vali để mang đi.
Tôi dọn ra một ít quần áo và phụ kiện trang sức, rồi lặng lẽ rời khỏi biệt thự, nhưng vừa mới bước xuống bậc thềm, cánh cửa sau lưng tôi đột nhiên mở ra.
Nhưng chưa kịp quay đầu lại, tôi đã nghe một tiếng giòn tan vang lên, có thứ gì đó đập vào chân tôi, thế rồi, cánh cửa kia đóng sập ngay lại mà chẳng buồn quyến luyến.
Như có linh tính mách bảo, tôi chậm rãi cúi đầu xuống nhìn, quả nhiên là bức tranh hoa hướng dương của tôi.
Tôi ngồi xổm xuống, thở dài rồi nhặt bức tranh lên.
Khung tranh bằng gỗ không chịu được va đập mạnh, ngay khi đập xuống mặt đất, các cạnh bên đã bung ra khỏi phào khung tranh, và dường như chỉ cần một cú chạm nhẹ nữa thôi cũng có thể khiến nó gãy tan tành thành nhiều mảnh.
Chẳng thể làm gì khác, tôi đành kẹp bức tranh dưới nách để cố định, hy vọng có thể vớt vát lại bức tranh.
Biết thế đã chẳng đóng khung cầu kỳ làm gì…
Chậc, nếu biết trước thì tôi đã không vẽ bức tranh này, phí mất nửa năm một cách vô ích.
Gió rét tạt thẳng vào mặt tôi, cái lạnh thấu xương như muốn bào mòn cơ thể khiến tôi không kìm được mà rùng mình mấy cái với mong muốn chống lại cái tiết trời giá buốt.
“Lạnh chết mất…”
Tôi quấn chặt áo khoác, đứng chờ dưới chân núi, đợi chừng mười phút thì một chùm tia sáng rọi tới từ trong ánh bánh mai, đó là ánh đèn pha của chiếc ô tô mà tôi mua cho Cố Nghê hồi năm ngoái.
Vì đã lạnh cóng người nên ngay khi con bé đỗ xe lại, tôi vội vàng nhét hành lý và bức tranh vào cốp sau rồi chạy tuốt lên phía trước để mở cửa xe và ngồi xuống ghế phó lái.
Cố Nghê liếc mắt nhìn tôi, sau đó giở thứ giọng biết tuốt như thể bị một nhà hiền triết nào đó nhập vào người, “Đã bảo là anh ta chẳng phải hạng tốt đẹp gì rồi kia mà, bị đuổi ra ngoài rồi chứ gì?”
Tôi chỉnh lỗ thông gió cho hắt về phía mình, rồi tăng nhiệt độ sưởi lên để hơi ấm nhanh chóng xua tan cái lạnh khỏi cơ thể.
“Em tập trung lái xe đi.” Tôi cuộn người lại, dựa vào ghế.
Nhưng vừa nhắm mắt, giọng Cố Nghê lại vang lên.
“Anh đừng tự hạ thấp bản thân mình nữa, loại người như họ vốn không có tình cảm, anh sống với anh ta bao nhiêu năm như thế, em chưa từng thấy anh ta quan tâm đến anh bao giờ.
Bây giờ còn mất trí nhớ nữa, anh ta chỉ càng đối xử với anh tệ hơn thôi.”
Trong mua bán không có chuyện nhân nghĩa, thật lòng mà nói, có một số việc tôi cần phải nói để minh oan cho Tịch Tông Hạc.
“Đó là bởi bọn anh không có tình cảm thực sự với nhau, anh ấy quan tâm anh làm gì cơ chứ?” Tôi nhắm mắt lại, định bụng bảo Cố Nghê im đi, đừng giả vờ làm bác sĩ tâm lý đưa ra lời khuyên trong chuyện tình cảm nữa.
Nhưng rõ ràng Cố Nghê không hiểu tâm lý tôi gì cả, thậm chí con bé còn chẳng thèm nhìn mặt tôi, nó vẫn tiếp tục lảm nhảm như cái máy không dừng được.
“Em biết mà, anh ta thèm muốn thân thể anh, còn anh thì thèm muốn tiền của anh ta.”
Đúng là tôi thèm muốn tiền của anh ấy, và anh ấy thèm muốn thân thể của tôi thật… Nhưng ngoài kia có đầy rẫy nam thanh nữ tú muốn bò lên giường anh cơ mà, việc gì anh ấy phải chăm chăm vào mỗi cơ thể tôi?
“Không, bọn anh đã ký hợp đồng với nhau.” Tôi thẳng thắn tiết lộ mấu chốt của câu chuyện.
Tin tức gây sốc này buộc Cố Nghê phải phanh gấp xe ngay giữa đường núi, nếu không thắt dây an toàn, có lẽ tôi đã ngật người về phía trước và đâm thẳng đầu vào kính chắn gió.
“Các anh làm sao cơ? Ký hợp đồng ư? Hợp đồng nào?” Con bé riết róng hỏi tôi.
“Lái xe đi, ở đây không cho đỗ xe đâu.” Tôi điều chỉnh lại thế ngồi, xoa xoa phần xương ức bị chẹt đau rồi chỉ tay về phía trước, ra hiệu cho con bé tiếp tục lái xe.
Vì đây là một câu chuyện rất dài nên tôi thuật lại mọi việc cho con bé nghe suốt dọc đường đi, bao gồm cả bản hợp đồng mà tôi đã ký với Tịch Tông Hạc trước khi anh mất trí nhớ cùng với chuyện tôi che giấu hợp đồng sau khi anh mất trí nhớ.
Cố Nghê luôn giữ cho mình quan điểm rằng Tịch Tông Hạc không phải là một người tử tế, nếu tôi cứ lẽo đẽo chạy theo anh thì sớm muộn gì cũng rơi vào hoàn cảnh giống mẹ, nhưng con bé không ngờ được rằng kẻ vô liêm sỉ nhất hóa ra lại là tôi.
Con bé đậu xe vào gara rồi tắt máy, vẻ thảng thốt vẫn hiển hiện trên khuôn mặt.
“Anh…” Con bé hỏi tôi, “Anh thật sự không có chút tình cảm nào với anh ta sao?”
Tôi nhìn con bé bằng ánh mắt khó tả, khi tôi còn ở bên Tịch Tông Hạc, con bé luôn miệng càm ràm rằng thứ tôi yêu là tiền chứ không phải Tịch Tông Hạc, nhưng giờ tôi và Tịch Tông Hạc đã cắt đứt quan hệ với nhau rồi, con bé lại đặt nghi vấn về mức độ tình cảm tôi dành cho Tịch Tông Hạc.
“Em muốn anh có tình cảm với Tịch Tông Hạc à?” Con bé chưa kịp trả lời, tôi đã mở cửa bước xuống xe và kéo vali vào nhà.
Nhà Cố Nghê được mua bằng tiền của tôi nên tất nhiên, tôi cũng có phòng riêng trong căn nhà này.
Tôi sập cửa phòng, tỏ ý không muốn nói chuyện với con bé nữa.
Mọi thứ xảy ra vào đêm nay đã tạo thành gánh nặng lớn cho thân thể và sức khỏe tinh thần tôi, khiến tôi cảm thấy vô cùng kiệt quệ.
Tôi quăng hành lý vào một góc rồi đổ mình xuống giường, mệt tới mức chẳng còn sức mà cử động ngón tay.
Giang Mộ từng đối xử tệ bạc với anh thế nào thì anh “ăn miếng trả miếng” ác gấp bội lần thế ấy, Giang Mộ bị o ép đến nỗi phải kêu nài không ngớt và chỉ còn nước nương nhờ bố vợ tương lai.
Và giờ thì lại đến lượt tôi đùa cợt anh ấy, tôi không biết liệu mình có bị tống cổ khỏi làng giải trí không nữa?
Nhưng những lo lắng của tôi là bằng thừa rồi, anh ấy chẳng làm gì tôi cả, ngoài việc hoàn toàn cắt đứt liên lạc với tôi.
Bản edit này chỉ có ở wordpress của Hải Đường Lê Hoa.
Tôi ngủ li bì suốt một ngày và bị đánh thức bởi cú điện thoại của Tang Thanh, cậu vồn vập hỏi rằng tôi và Tịch Tông Hạc đã xảy ra vấn đề gì, tại sao Đường Lệ lại cắt đứt mọi nguồn tài lực đã móc nối cho tôi, thậm chí còn chặn số của cậu ấy.
Tôi nắm điện thoại, đầu óc đang choáng váng chợt bừng tỉnh, cười khổ.
Về chuyện của tôi, Tịch Tông Hạc cũng hạ đao giải quyết vô cùng nhanh chóng, không cà kê dê ngỗng chút nào.
“Tôi và anh ấy chia tay từ tối hôm qua rồi, giờ tôi đang sống cùng em gái ở vịnh Mai Hà.”
Tang Thanh im lặng mất vài giây như thể đã hoàn toàn hóa đá.
Ba năm trở lại đây, tài nguyên mà tôi có được đều nhờ Tịch Tông Hạc móc nối hộ, những chuyện phiền phức, rắc rối cũng do một tay Tịch Tông Hạc giải quyết cho, ngoại trừ việc không ký hợp đồng kinh tế thì tôi gần như là nghệ sĩ dưới trướng anh ấy.
Mất đi sự bảo hộ của anh, không biết một diễn viên vừa bất tài, vừa không có tài nguyên như tôi có thể tự mình gồng gánh được bao lâu đây.
Có khi sau này còn phải quay lại bar để chạy sô kiếm tiền.
“Chỉ cãi nhau bình thường… hay là chia tay thật luôn?” Mãi một lúc lâu sau, Tang Thanh mới lên tiếng.
“Không quay lại với nhau được nữa.” Tôi biết cậu đang mong mỏi điều gì trong lòng, nhưng tôi và Tịch Tông Hạc thực sự không thể “quay lại” với nhau được nữa.
Thứ bị xé tan tành là bản hợp đồng chứ không phải tình cảm, chúng tôi quay lại với nhau thế nào đây? Quay lại dựa trên bình diện nào?
Tang Thanh thở dài một hơi, cuối cùng cũng đành chấp nhận hiện thực mặc cho chẳng hề cam lòng.
“May mà hôm qua ký hợp đồng với《Trang trại ngôi sao》rồi…”
Ừ, nhờ chương trình tạp kỹ này mà tôi sẽ không rơi vào cảnh chết đói quá nhanh.
“À, tôi vẫn còn đồ ở biệt thự trên núi Hành Nhạc, cậu liên hệ với công ty chuyển nhà giúp tôi để hai hôm nữa qua đó thu dọn.”
Tịch Tông Hạc ngứa mắt với đống đồ đạc của tôi, tôi sợ nếu để lâu quá, anh ấy sẽ vứt toàn bộ ra bãi rác mất.
Thế nhưng lần này, tôi lại đoán sai hướng xử lí của Tịch Tông Hạc.
Ngay khi tôi chưa kịp làm gì, anh đã bảo Phương Hiểu Mẫn liên lạc rồi chở toàn bộ đồ đạc đến tận nhà cho tôi.
Tôi nhìn nhân viên của bên công ty chuyển nhà lần lượt xách từng chiếc vali từ ô tô vào, cảm xúc trong lòng trở nên hỗn độn.
Anh ấy không mong tôi đặt chân vào nhà mình thêm bất cứ một lần nào nữa.
Tôi đứng dựa vào cửa, chỉ đường cho họ.
Phương Hiểu Mẫn bước về phía tôi rồi đưa cho tôi món đồ đang cầm trên tay.
“Cái gì đây? Giấy tuyệt giao à?” Tôi đến là khâm phục mình, đã lúc này rồi mà vẫn còn tâm trạng để trêu đùa.
Thái độ mà Phương Hiểu Mẫn dành cho tôi vẫn không thay đổi: “Đây là nhà hàng mà cậu Tịch dặn em đặt chỗ trước khi mất trí nhớ, cậu Tịch dự định mời anh đi ăn vào ngày hôm ấy.
Tuy bây giờ các anh đã… Nhưng cậu Tịch không bảo em hủy chỗ nên em nghĩ mình cần thông báo chuyện này với anh.”
Tôi sửng sốt nhận lấy tấm thiệp rồi đọc qua, thời gian được ấn định vào tuần sau, địa điểm là ở một nhà hàng Tây có view tuyệt đẹp nằm giữa trung tâm thành phố, ngày thường phải đặt bàn trước mới có chỗ, Tịch Tông Hạc là hội viên cao cấp của họ.
Tôi lấy làm lạ: “Cậu biết anh ấy định làm gì không?”
Không phải tôi đa nghi, nhưng vì cả tôi và anh đều là người của công chúng, anh ấy còn là ngôi sao tầm cỡ luôn được chú ý khi bước ra đường, kể cả khi đã cải trang bằng cách đeo khẩu trang kín mít cùng với kính râm, sao tự nhiên anh lại rủ tôi đi ăn tối tại một nhà hàng Tây nổi tiếng chứ?
“Hình như anh ấy có chuyện muốn nói với anh.”
Tôi nhìn trân trân vào phần ngày tháng, suy tư suốt hồi lâu rồi chợt ngộ ra.
Hôm ấy là ngày tôi đã ký hợp đồng với anh.
Tôi siết chặt tấm thiệp, gật đầu với Phương Hiểu Mẫn: “Đằng nào cũng đặt bàn rồi, không thể để lãng phí được, tới hôm ấy anh sẽ đến.”
Tới khi mọi đồ đạc đã được sắp xếp ổn thỏa, Phương Hiểu Mẫn cũng lái xe trở về.
Tôi dõi theo bóng họ rồi cúi đầu xuống nhìn tấm thiệp mời.
Ý anh ấy là… Muốn kết thúc bản hợp đồng với tôi trong hòa bình, và tận hưởng bữa ăn chung cuối cùng cùng nhau ư?
Vừa về đến nhà, Cố Nghê đã vô cùng sửng sốt khi chứng kiến cảnh cả núi thùng các-tông chất đống trong phòng: “Sao lắm đồ thế?”
Tôi ngồi lọt thỏm giữa đống thùng các-tông, lần lượt lấy đồ đặt bên trong ra: “Tất cả đống này là của anh, Tịch Tông Hạc nhờ nhân viên gửi đến.”
Công ty chuyển nhà mà Tịch Tông Hạc tìm rất chuyên nghiệp, đồ đạc được phân loại riêng và được bọc gói cẩn thận, tôi dỡ suốt một lúc lâu mới động đến thùng thứ ba.
“Đàn ông gì mà mua lắm đồ thế?” Con bé ngó vào thùng các-tông tôi đang mở, “Giời ạ, gì thế này? Sao anh có lắm kính râm thế hả?”
Tôi chọn lấy một cặp kính rồi đeo lên: “Mua chứ sao, anh thích sưu tầm kính râm đấy, mỗi lần ra mẫu mới, cửa hàng sẽ gửi cho anh.”
“Hộp này đựng gì thế?” Con bế cầm một chiếc hộp lớn lên, mở ra, và ngay lập tức thốt lên: “Đồng hồ tráng men đính kim cương ư! Cố Đường, thật đấy à? Riêng cái này cũng rơi vào tầm vài triệu đấy, anh có bị thần kinh không?”
Nụ cười trên môi tôi tắt ngúm, tôi cẩn thận đón lấy hộp đồng hồ từ tay con bé: “Cái đồng hồ này là của Tịch Tông Hạc chứ không phải của anh.
Chắc anh ấy không phân biệt được đâu là đồ của mình, đâu là đồ của anh nên cứ nhét bừa.
Để anh soạn lại đồ đã, xem còn thừa gì nữa không rồi gom hết lại, đợi lúc nào trả cho anh ấy sau.”
Cố Nghê không dám động vào đống đồ quý giá này nữa, con bé ngượng nghịu đứng dậy: “Thôi em đi tắm đây.”
Tôi gọi giật con bé lại, nhặt tấm thiệp để dưới đất lên đưa cho con bé: “Tuần sau dành ra một ngày trống lịch nhé, anh đưa em đi ăn một bữa linh đình.”
Cố Nghê đọc tấm thiệp rồi đáp: “Thời gian ấn định sẵn rồi, dạo này em cũng không bận lắm.
Nhưng mà sao tự dưng lại mời em đi ăn, kỉ niệm ngày gì à?”
Tôi nghĩ ngợi trong thoáng chốc, nói: “Mừng anh trở lại cuộc sống độc thân.”.