Hôm Nay Vương Gia Không Bị Tức Chết

Chương 9


Đọc truyện Hôm Nay Vương Gia Không Bị Tức Chết FULL – Chương 9


Sáng hôm sau Kha Dập Trạm dẫn Nhậm Thất đến cây nho ở Tây Uyển, lúc này ánh nắng mặt trời không gắt, lại được giàn nho che lại, có thể cảm nhận được không khí mát mẻ.

Nhậm Thất kinh ngạc, thú thú nói: “Đây là một nơi tốt, sao trước kia ta không phát hiện ra nhỉ? Vừa có thể ngắm cảnh đẹp lại tránh được nóng.” Vươn tay hái chùm nho: “Còn có thể hái nho ăn.”
Kha Dập Trạm đưa cho Nhậm Thất chén trà lạnh: “Trưa hôm qua ta ngồi đây đã nghĩ em nhất định thích chỗ này, hôm nay mang em đến xem thử.”
Nhậm Thất lột vỏ quả nho, nhét vào miệng Kha Dập Trạm, ánh mắt cong cong: “Cảm ơn, ta rất thích.”
Lúc này quản gia đi tới: “Vương gia, Liễu Mang tướng quân đến.”
“Mau mời vào.”
Sáng sớm Nhậm Thất đã cho người gửi bái thiếp đến phủ Tướng quân, định hỏi xem khi nào Liễu Mang tướng quân rảnh rỗi thì tới thương nghị chuyện này, ai ngờ thiếp vừa đưa qua chưa lâu người cũng đến rồi.

Liễu Mang dáng người cao lớn uy nghiêm, rõ ràng là tướng quân nhưng khi đến lại cho Nhậm Thất cảm giác như gặp cường đạo.

Liễu Mang giọng nói to lớn vang dội, chưa ngồi xuống đã mở miệng nói: “Vương gia, Vương phi có chỗ nào cần Liễu Mang ta giúp cứ nói, dù có phải chết vạn lần ta cũng không chối từ.”
Nhậm Thất cười khan: “Tướng quân nói quá lời.”
Liễu Mang trực tiếp vào chủ đề chính: “Vị đại phu Bạch Đồ kia đang ở đâu?”
“Ở thôn Lưu Bạch ngoài thành, đi về hướng Tây năm dặm (~ 2,5 km).” Nhậm Thất thấy bộ dáng hận không thể đi ngay lập tức của Liễu Mang, mở miệng dặn: “Liễu tướng quân, việc này không vội, chỉ cần khuyên được vị Bạch đại phu kia đến chữa trị là được rồi, cứ ở tạm Vương phủ một khoảng thời gian.”
“Ta đi ngay đây!” Liễu Mang nói xong liền đứng dậy rời đi, ngay cả một ngụm trà cũng chưa uống.

Nhậm Thất nhìn theo bóng lưng Liễu Mang, hỏi Kha Dập Trạm: “Ca ca, Liễu tướng quân trước giờ vẫn như vậy à?”

“Vẫn luôn thế, làm việc dứt khoát.”
Nhậm Thất cảm thán: “Thế này cũng quá quyết đoán rồi đi, vừa nói xong lập tức đi làm luôn, không lãng phí chút thời gian nào, thật sự có thể khuyên được Bạch đại phu sao?”
Kha Dập Trạm châm trà: “Nhất định sẽ khuyên được, nhưng Bạch đại phu tới đây bằng cách nào còn chưa biết.”
Nhậm Thất lo lắng nói: “Sao ta lại có dự cảm xấu thế này…”
Kha Dập Trạm không nói, nâng chén trà lên uống, Nhậm thất cũng không tiếp tục đề tài này: “Ca ca, huynh dạy ta vẽ tranh đi, không phải huynh luôn chê ta vẽ xấu sao?”
“Chỉ sợ dạy không được.”
“Huynh đừng xem thường ta, ta cảm thấy mình cũng có tài chứ bộ.”
“Ta thấy em là gỗ mục không thể khắc.”
Nhậm Thất bắt đầu dùng chiêu nhất định sẽ thành công kia, lôi kéo ống tay áo Kha Dập Trạm, nũng nịu nói: “Ca ca, huynh dạy ta đi mà~~”
Đợi đến khi Nhậm Thất kéo áo, Kha Dập Trạm mới nhận mệnh đi tới thư phòng dạy Nhậm Thất vẽ tranh.

Lúc hai người ở chung, Nhậm Thất vĩnh viễn chiếm thế thượng phong, Kha Dập Trạm hoặc là không nói lại Nhậm Thất, hoặc là bị Nhậm Thất làm nũng các kiểu làm hắn không thể không nghe theo.

Nhậm Thất được Kha Dập Trạm chỉ bảo rốt cuộc tranh vẽ ra cũng dễ nhìn hơn một chút, Nhậm Thất rất vừa lòng: “Quả nhiên ta có tài năng thiên bẩm.”
“Ta vẫn cảm thấy em là gỗ mục không thể khắc như trước.”
Nhậm Thất không để ý: “Đây chính là bức tranh đầu tiên huynh dạy ta vẽ, hơn nữa trong quá trình vẽ còn cầm tay hướng dẫn ta, rất có ý nghĩa.

Ta muốn đóng khung lại treo trong phòng.”

Kha Dập Trạm còn chưa trả lời, giọng Đậu Tử bên ngoài đã vang lên: “Vương gia, Liễu tướng quân mang người tới đây.”
Nhậm Thất kinh ngạc: “Còn chưa được hai canh giờ (4 tiếng), tốc độ của Liễu tướng quân cũng quá nhanh đi!” Thấy cũng gần đến giờ dùng bữa trưa, Liễu Mang chỉ tốn thời gian đi trên đường, Nhậm Thất có chút lo lắng.

Kha Dập Trạm ngược lại không ngạc nhiên: “Mời Liễu tướng quân đến phòng trà đợi.”
Lúc Kha Dập Trạm và Nhậm Thất đến nơi thì Liễu Mang đang ngồi trên ghế trúc, bên cạnh là một người đang cực kì căng thẳng.

Nhậm Thất đánh giá người nọ, đây hẳn là Bạch Đồ, khác với y tưởng tượng một chút.

Vốn tưởng rằng Bạch Đồ tiên phong đạo cốt, nhưng người trước mắt này tuy là nam tử lại làm cho người khác muốn dùng từ “dễ thương” để hình dung, run lẩy bẩy như một chú thỏ con.

Kha Dập Trạm mở miệng: “Vị tiên sinh này vì sao không ngồi xuống?”
Liễu Mang đáp thay Bạch Đồ: “Hắn không muốn ngồi.”
Nhậm Thất thấy Liễu Mang vừa mở miệng, Bạch Đồ lại theo phản xạ run hơn một chút: “Nói vậy vị tiên sinh này chính là Bạch đại phu? Bạch đại phu nếu đến đây rồi thì chính là khách quý của Vương phủ chúng ta.”
Nhậm Thất tiến lên kéo Bạch Đồ ngồi xuống ghế trúc, Bạch Đồ lại bị dọa, căng thẳng mở miệng: “Thảo…thảo dân…”
Gương mặt anh tuấn cương nghị của Liễu Mang lộ vẻ giận dữ, so với bình thường còn không chút tình người hơn: “Tên nhà quê này, mở miệng là nói lời lẽ bẩn thỉu, làm bẩn lỗ tai Vương gia Vương phi nhà chúng ta!”
*Chữ thảo Bạch Đồ nói là chữ này草 (cǎo) trong từ thảo dân, nhưng bản nói mỗi草 phát âm giống chửi bậy thì phải, nên Liễu Mang mới nói vậy.

Bạch Đồ bị dọa nấc cục mấy cái, càng không dám mở miệng, cả người cứng ngắc ngồi trên ghế trúc.


Nhậm Thất thấy vậy lên tiếng: “Liễu tướng quân và Vương gia ở đây nghị sự, ta mnag Bạch đại phu ra ngoài nói chuyện một chút.”
Kha Dập Trạm gật đầu, Liễu Mang là khách tới nên cũng không dị nghị gì.

Bạch Đồ bị Nhậm Thất đưa tới sân sau phòng trà: “Bạch đại phu, ngài đừng căng thẳng, Vương phủ chúng ta cũng không phải nơi ăn thịt người.”
Bạch Đồ nghĩ thầm, nơi này không phải nơi ăn thịt người nhưng vị tướng quân kia thì có đóoo: “Th-thảo…!Thảo dân…!Thảo dân tạ ơn…!Tạ ơn Vương phi.”
Nhậm Thất nhìn bộ dạng này của Bạch Đồ trong lòng phỏng đoán, người ngoài cho rằng Bạch Đồ không giỏi ăn nói, Nhậm Thất lại cho rằng Bạch Đồ tiên phong đạo cốt nói chuyện không tốt, lẽ nào là do có bệnh không tiện nói ra? “Bạch đại phu cũng biết hôm nay ngài đến đây để làm gì?”
“B-iết…” Bạch Đồ gật đầu, đối mặt với Nhậm Thất tâm tình thả lỏng, nói chuyện cũng trôi chảy hơn không ít: “Trước…!trước đó cũng nghe sơ qua, Liễu…!Liễu tướng quân cũng…!cũng nói với thảo dân.”
“Vậy Bạch đại phu có đồng ý giúp đỡ không? Bạch đại phu ra tay, trị khỏi cho Vương gia, chúng ta chắc chắn không làm gì ngài, phí chẩn bệnh nhất định làm Bạch đại phu vừa lòng.”
“Thảo dẫ muốn…!muốn kiểm tra tình trạng hiện tại của Vương…!Vương gia trước.”
“Làm phiền Bạch đại phu.”
Bạch Đồ mở miệng giải thích chuyện vừa rồi: “Vương phi, vừa rồi ngài nhất định nghe..

nghe thấy.

Không phải thảo dân muốn làm bẩn tai ngài…!Thảo dân bình thường ăn nói không lưu loát…!Nếu bị…!bị dọa sợ, miệng sẽ…!sẽ càng nói lắp bắp.”
Nhậm thất gật đầu: “Tất nhiên ta biết.

Bạch đại phu cứ thả lỏng, Liễu tướng quân ngày thường cũng là dáng vẻ như vậy, Bạch đại phu chớ để trong lòng.”
Hai người nói chuyện xong liền đi vào phòng trà.


Cũng tới bữa trưa nên Nhậm Thất giữ Bạch địa phu và Liễu tướng quân ở lại ăn trưa, sau khi ăn xong Bạch Đồ kiểm tra thân thể cho Kha Dập Trạm.

Liễu Mang cũng không rời đi, đợi bên ngoài cùng Nhậm Thất.

Không biết qua bao lâu, Bạch Đồ mở cửa ý bảo Nhậm Thất có thể vào, thấy Liễu Mang cũng theo vào không khỏi run sợ, nhích tới gần Nhậm Thất: “Vương phi, tình hình của Vương gia không…!không…”
Liễu Mang ở bên cạnh nổi nóng, khí thế làm người ta sợ hãi: “Ngươi dám nói tình hình không tốt thử xem!”
Bạch Đồ bị dọa phát run, núp phía sau Nhậm Thất, thanh âm bé xíu, tiếp tục câu nói còn dang dở: “Không…!Không phải…!Không phải việc khó.” Bốn chữ thôi mà đứt đoạn vài lần.

Nhậm Thất dở khóc dở cười, trước đó không nhắc tới chuyện Bạch Đồ nói cà lăm với người bên ngoài, y và Liễu Mang cũng không thân thiết gì, tất nhiên cũng không đề cập với Liễu Mang.

Kha Dập Trạm cũng nhận ra, còn tưởng là Liễu Mang nhìn nhiêu đó cũng hiểu, ai dè lại sơ ý quên mất: “Liễu tướng quân, Bạch đại phu căng thẳng sẽ nói chuyện như vậy, ngươi đừng dọa hắn.”
Liễu Mang chỉ vào mặt mình: “Ta dọa hắn? Ta dọa hắn lúc nào?”
Nhậm Thất cảm nhận được thân thể Bạch Đồ run rẩy: “Ta cảm nhận được…!có đó.”
Liễu Mang trực tiếp hỏi Bạch Đồ: “Ngươi cảm thấy ta rất dọa người sao?”
Bạch Đồ nghe vậy cơ thể run rẩy mãnh liệt hơn: “Không…!Không…!dọa người.”
Liễu Mang nghe xong cũng hồ đồ: “Vậy rốt cuộc là có dọa người hay không?”
Bạch Đồ nghe xong lắc đầu nguầy nguậy, Liễu Mang nhìn Nhậm Thất nói: “Ngươi xem, ta nói mà, đàn ông con trai sao dễ bị dọa vậy được.” Rồi quay sang Bạch Đồ: “Xin lỗi, trước đó ta không biết ngươi bị nói lắp.”
Nhậm Thất nghe Liễu Mang nói Bạch Đồ “nói cà lăm”, cũng thường gọi Kha Dập Trạm là “tiểu bại liệt”, nhưng đó là khi chỉ có hai người ở cùng nhau, hơn nữa chắc chắn Kha Dập Trạm không giận y mới nói.

Không ai thích người bên ngoài mới gặp mặt gọi thẳng bệnh không tiện nói ra của mình cả..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.