Đọc truyện Hôm Nay Vương Gia Không Bị Tức Chết FULL – Chương 13
Thu qua đông tới, Kha Dập Trạm bây giờ đi đã giống người thường hơn, chỉ là thời gian đi dược vẫn ngắn, đi chưa bao lâu đã phải ngồi nghỉ.
Kha Dập Trạm lúc này vừa mới ngồi xuống nghỉ ngơi, Nhậm Thất đang ngồi cùng hắn.
Quản gia gấp gáp chạy tới, suýt chút nữa ngã nhào, người còn chưa tới nơi đã nghe thấy giọng nói: “Vương gia, Vương phi, Tướng phủ truyền tin đến, Tứ tiểu thư Tướng phủ không còn nữa.”
Tươi cười trên mặt Nhậm thất lập tức đông cứng lại, nước mắt không khống chế được trào ra, cũng không quản có hợp lễ nghi hay không mà khóc lóc thảm thiết.
Lúc trước đã có dự cảm rồi, rốt cuộc cũng không tránh được.
Kha Dập Trạm thấy Nhậm Thất khóc lóc, ánh mắt ửng hồng liền ôm lấy y, nói với quản gia: “Lập tức chuẩn bị xe đi Tướng phủ.”
Trên xe đi đến Tướng phủ Nhậm Thất vẫn chưa ngừng khóc, giọng nói khàn khàn: “Hôm qua nhìn thấy Tứ tỷ, tuy trông nàng tiều tụy nhưng cũng không giống sẽ…!sẽ…” Nhậm Thất không tiếp tục nói nữa, tựa vào lòng Kha Dập Trạm khóc.
Kha Dập Trạm biết bây giờ nói gì y cũng không lọt tai, chỉ có thể dùng sức ôm chặt Nhậm Thất.
Nhậm Tư khi còn sống thích đồ trắng thuần khiết, thích nơi yên tĩnh, vì thế tang lễ cũng theo tính cách nàng, giản lược hết thảy, lấy gỗ đàn hương làm quan tài.
Đợi tang lễ của Nhậm Tư tổ chức xong xuôi Nhậm Thất mới trở về Vương phủ, cả người cũng gầy đi không ít.
Kha Dập Trạm nhìn ánh mắt vô hồn của Nhậm Thất, lòng như bị ai đó bóp chăt, đau đớn không thở nổi.
Xe ngựa vừa mới khởi hành, Nhậm Thất nghe thấy thanh âm gấp gáp của thị nữ Mộc Cẩn bên người Nhậm Tư, vén rèm xe lên quả nhiên nhìn thấy bóng dáng Mộc Cẩn đang đuổi theo, nói với xa phu: “Dừng xe!”
Mộc Cẩn thở hồng hộc trình lên một phong thư: “Vương phi, thứ lỗi nô tỳ mạo phạm, đây là thư Tứ tiểu thư để lại cho ngài.”
Ánh mắt Nhậm Thất có chút mơ hồ, nhận lấy thư: “Đa tạ.”
Mộc Cẩn hành lễ xong xoay người trở lại Tướng phủ.
Nhậm Thất buông rèm xuống cẩn thận mở thư ra đọc.
Bốn chữ【Thân gửi Tiếu Thất】đúng là bút tích của Nhậm Tư, Nhậm Thất nhìn thấy viền mắt cũng nóng lên, run rẩy mở thư ra.
【Ta chỉ nghĩ tới cảm xúc bản thân, làm cho cha mẹ phải lo lắng chuyện của ta, cha mẹ tóc đen đã bạc trắng cả rồi mà ta không thể phụng dưỡng, là ta bất hiếu.
Ta biết làm vậy vô cùng ích kỉ, chỉ mong Tiểu Thất hãy quên đi, sau này đừng nói với cha mẹ về chuyện của ta với huynh ấy.
Tiểu Thất có thể cho rằng con đường phía trước ta không đi được nữa, kì thực là ta vẫn tiếp tục đi, chỉ tiếc hoa của đệ tặng ta vẫn còn chưa nở.】
Đầu thư không có xưng hô, nói là thư chẳng qua cũng chỉ có hai đoạn ngắn ngủi, nước mắt Nhậm Thất cuối cùng cũng tràn ra, rơi hết lên giấy, chữ viết cũng nhòe đi.
Kha Dập Trạm ôm lấy Nhậm Thất, thấy được chữ trên thư, dù không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn Nhậm Thất bây giờ cũng đoán được vài phần: “Có lẽ thế này đối với Tứ tỷ sẽ tốt hơn.”
“Ta biết, chỉ là…” Chỉ là sao tỷ ấy bỏ được tất cả người nhà như chúng ta chứ? Nhậm Tư là tỷ tỷ Nhậm Thất thương nhất, đối với việc Nhậm Tư đã không còn không phải việc có thể chấp nhận ngay được.
“Việc gì rồi cũng sẽ đến thôi, Tứ tỷ nhất định không muốn thấy em như vậy.” Kha Dập Trạm lấy tay lau nước mắt trên gò má Nhậm Thất.
“Ừm.” Nhậm Thất gật đầu: “Chiến tranh thật sự đáng ghét.
Nếu không có chiến tranh huynh cũng không bị liệt.”
Người nọ của Tứ tỷ cũng sẽ không chết, hai người họ giờ này có khi đã có vài đứa nhóc mập mập trắng trắng rồi.
Tướng sĩ nếu không chết trận thì cũng phải mười năm mới được trở về.
Trên đời này còn hàng trăm hàng nghìn người như Nhậm Tư và Kha Dập Trạm, nghĩ tới đây Nhậm Thất lại buồn bã.
Kha Dập Trạm biết Nhậm Thất còn lời chưa nói hết, cũng không làm phiền y mà chuyển đề tài, an ủi nói: “Đúng vậy, sau này sẽ không có chiến tranh nữa.”
“Thật sự sẽ không có sao?”
“Em phải tin tưởng hoàng huynh, huynh ấy nhất định sẽ cho chúng ta được hưởng thái bình thịnh thế.”
Về sau Nhậm Thất đưa Mộc Cẩn từ Tướng phủ về đây, cùng tới còn có mấy loài hoa trước kia Nhậm Thất nhờ Nhậm Tư chăm sóc, vì thế Mộc Cẩn ở lại Vương phủ chăm sóc hoa.
Vài cây đã mọc cành non, chỉ là vẫn chưa ra hoa.
Qua một thời gian chăm sóc thì hoa không còn héo như vừa mới mang trở lại nữa.
Nhậm Thất nhìn mấy cành hoa, thở dài nói: “Không ngờ cuối cùng vẫn quay lại chỗ ta.”
Mua đông gió thổi lạnh như dao cắt, Nhậm thất xoay người kéo tay Kha Dập Trạm: “Năm trước cũng vào tầm này là có tuyết rơi, vài ngày nữa hẳn là sẽ có tuyết.”
“Phải, đã lâu rồi ta chưa nhìn thấy tuyết rơi ở Kinh An.”
“Cũng rất lâu rồi ta chưa ngắm tuyết cùng huynh.”
“Năm nay có thể cùng nhau ngắm tuyết rơi rồi.”
“Đúng vậy.” Nhậm Thất nhẹ giọng nói: “Tứ tỷ rất thích tuyết, bình thường lạnh lùng như tiên hạ phàm, lúc tuyết rơi nhìn tỷ ấy mới giống người trần thế.
Tứ tỷ và Ngũ tỷ là tỷ muội song sinh.
Tứ tỷ thích yên tĩnh, Ngũ tỷ lại năng động, hai tỷ ấy hoàn toàn bù trừ cho nhau trên rất nhiều phương diện.
Ngũ tỷ chỉ cần có một chút xíu yêu thôi cũng tiến tới, Tứ tỷ thì phải yêu rất nhiều mới có thể làm nàng ấm áp.
Nếu chưa từng có thì tốt rồi, chỉ là Tứ tỷ từng được hưởng ấm áp ấy, vì thế khi mất đi càng làm tỷ ấy đau lòng, nhớ mãi không quên.”
Kha Dập Trạm nắm lấy bàn tay đang xiết chặt của Nhậm Thất: “Tứ tỷ sẽ nhìn thấy tuyết, cũng sẽ cảm nhận được độ ấm ấy lần nữa.”
Nhậm Thất cảm nhận được bàn tay đang nắm chặt mình cũng nắm lại: “Ừ.”
Kha Dập Trạm muốn để Nhậm Thất vui vẻ, chủ động nhắc tới chuyện trước kia: “Trước đây có một lân tuyết rơi, trời chưa sáng em đã chạy đến chỗ ta đắp hai người tuyết, đắp chẳng đẹp tẹo nào, thân thể không tròn cũng chẳng vuông, nhìn qua cực kì buồn cười, còn cố chấp nói đó là hai chúng ta.”
Nhậm Thất bị Kha Dập Trạm gợi lại: “Muốn lăn tuyết thành hình tròn rất khó.”
“Em có biết là ta mở cửa ra nhìn thấy em với hai người tuyết xấu xí kia đứng cùng nhau có cảm giác gì không?”
Nhậm Thất nghi vấn, nghiêng đầu nhìn Kha Dập Trạm, dùng giọng mũi đáp: “Huh?”
“Lúc đó mặt em bị đông lạnh tới đỏ bừng, trán còn đầy mồ hôi, ta nghĩ, bạn nhỏ đáng yêu cỡ này thế mà lại thích ta, ta rất may mắn.” Không bằng đáp lại một chút đi.
Nhậm Thất nghe Kha Dập Trạm nói xong khẽ cười: “Phải, ta cũng may mắn.”
Ban đêm tuyết nhẹ nhàng rơi xuống đất, cả Kinh An bị bao phủ bởi sắc trắng, trông đẹp hơn ngày thường vài phần.
Lúc Nhậm Thất tỉnh lại đã không thấy ai bên cạnh, nhìn qua cửa sổ thấy bên ngoài tuyết trắng một mảnh.
Nhạm Thất khoác áo choàng muốn ra ngoài nhìn xem, vừa mở cửa đã nhìn thấy Kha Dập Trạm đang đắp người tuyết.
Kha Dập Trạm nghe thấy tiếng cửa mở liền ngẩng đầu nhìn về phía Nhậm Thất: “Có phải đẹp hơn người tuyết em đắp năm đó không?”
Nhậm Thất nhìn hai người tuyết trước mặt quả thật đẹp hơn của y nhiều, lại nhìn sang Kha Dập Trạm giống y năm đó, mặt và hai tay đều bị đông lạnh đỏ bừng, mở miệng lại là: “Huynh đã đứng đó bao lâu rồi? Chân có đau không? Hiện tại huynh vẫn chưa thể đứng lâu được.”
Kha Dập Trạm nghe được Nhậm Thất quan tâm mình, cười nói: “Không sao, ta có chừng mực.”
“Người tuyết đẹp lắm, ta rất thích.” Nhậm Thất đi đến bên người Kha Dập Trạm, ôm lấy hắn: “Ca ca, ta thật sự thích huynh nhiều lắmmm lắm.”
Kha Dập Trạm cũng vòng tay ôm chặt Nhậm Thất, hôn một cái lên tóc y đáp lại y, lần đầu tiên sau bao nhiêu năm: “Ta cũng vậy.”.