Hôm Nay Vợ Trước Cũng Không Tìm Ta Phục Hôn

Chương 2: Khăn Mặt Đen


Đọc truyện Hôm Nay Vợ Trước Cũng Không Tìm Ta Phục Hôn – Chương 2: Khăn Mặt Đen


Editor: Wei_Nhị
Tử Lộc tốt nghiệp đại học xong liền kết hôn với Tần Lễ Sở, đến nay cũng được 3 năm rồi.
Nhưng từ những ngày đó trôi qua đều thực bình lặng, một ngày dường như dài hơn, thật sự rất buồn chán.
Vương Lam mới vừa tốt nghiệp đại học không lâu, cả người tràn ngập tinh thần phấn chấn, cá tính hoạt bát, dọc đường đều nói đỡ cho Tần Lễ Sở, tính ra cũng có chút thú vị.
Tử Lộc biết Tẫn Lễ Sở 10 năm, 3 năm cấp 3, 4 năm đại học, rồi lại 3 năm kết hôn này.
Thật sự Tần Lễ Sở chính là kiểu người trầm mặc ít nói, mặt băng tim lạnh.
Khi hắn còn đang là thái tử của tập đoàn Tinh Long, là người kế thừa được định sẵn, người bên ngoài đều cảm nhận được thực lực của con người này, mới đang là người thừa kế mà đã có thể khiến sấm rền gió cuốn, là người mưu mô thủ đoạn, đến khi người cầm quyền chính trong Tinh Long mất, hắn bằng chính thực lực của mình, một mình diệt trừ thành phần nội phản trong hội đồng quản trị, khiến cho Tinh Long nổi phong vũ, nhưng nhờ đó mà ngăn được cơn sóng dữ đằng sau, đường đường chính chính trở thành người nắm quyền mới của Tinh Long.
Hắn ra yêu cầu cao lại cực kì nghiêm khắc đối với cấp dưới, thí dụ như bằng cấp chính là thứ đầu tiên để nộp hồ sơ vào công ty, ngay cả trợ lý trước kia còn là người tốt nghiệp trường đại học nằm trong top 3 của cả nước.
Mà Vương Lam lại là người ngoại lệ.
Trường đại học thuộc khu vực ba, khu vực bốn, cụ thể là chuyên nghành gì thì Tử Lộc không nhớ rõ, chỉ nhớ mang máng là có liên quan đến mảng trò chơi, có thể là định mở rộng lĩnh vực cho tập đoàn.
 Nhưng mấy chục năm trước Tần lão gia_Tầng Chính Hạo dựa vào bất động sản địa ốc để lập nghiệp, đến nay đã có được quảng trường Tinh Long, điện ảnh Tinh Long, chuỗi khách sạn Tinh Long, rồi dần dần mở ra thành thương hiệu.

Mà hiện giờ Tần Lễ Sở còn nắm giữ nhiều xí nghiệp, hiện giờ hắn là người nằm trong top 5 bảng xếp hạng thương nhân của cả nước.
……Nhưng không nghĩ có cả thể loại lĩnh vực sản xuất trò chơi ư?
Tử Lộc không phải có thể xác định chắc chắn, sau khi gả cho Tần Lễ Sơ, căn bản cũng đã nhắm tới một chức vị trong Tinh Long, bất quá Tần Lễ Sơ cảm thấy không cần thiết, cô liền không đi.

Lúc ấy cô còn chuẩn bị hết mọi thứ rồi, chuẩn bị đến độ mà toàn bộ tư liệu của tập đoàn đều học, học, học đến độ thuộc làu.

Hiện tại ba năm đã qua, dựa theo tốc độ bành trướng của Tần Lễ Sơ, hẳn quả thực đã tiến quân không ít lĩnh vực.
Ba năm phu thê, Tử Lộc cảm thấy chính mình thực hiểu biết Tần Lễ Sơ, nhưng nhìn Vương Lam, lại không thể hiểu nổi.
“……!Phu nhân, cô thích ăn đồ ăn hàng làm tại nhà đúng không”
“Ân?”
“Hôm nay cơm của công ty có một chị Tống làm canh cá rất được, Tần tổng cũng thử qua cảm thấy không tệ, giờ nghỉ trưa còn gọi đầu bếp lên hỏi vài vấn đế.”
Vương Lam kể chuyện thực sự rất sống động, đem cái hình tượng nhạt nhẽo của người kia ướp “muối” lên gấp bội phần.

Khi đó..
“Người ở nơi nào?”
“Hàng Châu, thưa Tần tổng.”
“Chị Tống nấu canh cá thực không tồi.”
“Cảm ơn Tần tổng khích lệ, đây là món ăn sở trường của tôi.

Mấy năm trước bên khách sạn ở hồ Tây Tử năm sao còn nói muốn mời tôi làm món canh cá này! Nhưng là bầu không khí trong khách sạn cao cấp thực không tiện, làm mấy ngày rồi đi, nhưng ở đây tôi lại thấy thực thoải mái”
“Cuối tuần chỉ đạo cho nhà bếp nhà tôi, phí tăng gấp 3.”
Đèn giao thông chuyển đỏ.
Vương Lam xoay đầu, nhếch miệng cười với Tử Lộc: “Căn cứ theo tôi quan sát, Tần tổng đối với đồ ăn không hề có hứng thú, cho nên tôi đoán chắc là phu nhân ngài thích ăn.

Tần tổng mỗi ngày dường như đều bận đến trăm công ngàn việc, cũng không quên chăm sóc phu nhân, Tần tổng đối với phu nhân thật sự thực dể tâm.

Đêm nay thật sự Tần tổng ra rời công ty, kém một bước liền lên xe, nhưng lại nghe được tin dự án thu mua bị bại lộ, Tần tổng mới đành phải trở về tăng ca, còn phân phó riêng cho tôi, nói sau khi đón phu nhân, nhìn xem có hay không uống nhiều, nếu như không thoải mái, liền gọi cho bác sĩ gia đình ở nhà chờ.”
Tử Lộc sớm đã nguôi giận, bây giờ cô cũng nhận ra được lí do gì mà Tần Lễ Sơ lại chọn Vương Làm là trợ lý thân cận.
Giống như bằng hữu, anh em tốt, vợ bạn tra xét, không hỏi thẳng chồng mà hỏi bạn chồng, huynh đệ tốt đang ngủ mơ mơ màng màng, có trời biết tên quỷ kia ở đâu, lập tức mở to mắt nói nói dối: “Cậu ta uống nhiều quá, ngủ lại chỗ tôi rồi.”
Tử Lộc cảm thấy Vương Lam dù ít hay nhiều có cái cảm giác quen thuộc như vậy.
Ở nhà dì Trương sớm đã đứng chờ dưới hiên cổng, nghe thấy tiếng xe bên ngoài cửa, ba bước đi tới mở cửa, tkhay trong tay có ly nước mật ong ấm vừa đủ.
“Phu nhân, nước mật ong giải rượu.”
“Một giờ trước, tiểu Lam nói đi đón cô, nói rằng cô uống rượu.”
Tử Lộc nhận lấy ly nước, bình tĩnh uống hết cốc nước mật ong kia.
Dì Trương lại nói: “Phu nhân sau uống rượu không nên tắm ngay, dễ sinh cảm mạo.”
Tử Lộc gật đầu: “Tôi biết rồi, dì cứ đi ngủ đi.”
Dì Trương có chút do dự, hỏi: “Phu nhân có chuyện gì sao? Nhìn sắc mặt phu nhân không được tốt lắm.”
“Tôi không có việc gì.”

Tử Lộc vẫy vẫy tay, cố gắng đi qua đoạn đường, đi lên cầu thang xoắn ốc.
Hết con đường đó là đến phòng của hai người
Tử Lộc ở chỗ này suốt ba năm trời, nơi này mỗi một chỗ, từ việc thiết kế đến bày trí đều là cô trực tiếp chứng kiến, mỗi đồ vật trong nhà đều do chính tay cô chọn, không có lấy nửa điểm tì vết.
Nàng đặc biệt thích góc chỗ để giày, giày hai người đều được bày biện theo kiểu xen kẽ, mỗi ô đều là hình trái tim.

Tần Lễ Sơ phần lớn đều là giày đen, giày da đặc biệt nhiều, hắn ô vuông vĩnh viễn đều là màu đen, cô thì lại có nhiều hơn, nhưng hầu như là màu đỏ hoặc là màu trắng, xếp kiểu đan xen thực sự rất đẹp, lại có cảm giác tình cảm đôi lứa thực thú vị.
Ngoài ra đến cả khăn mặt, bàn chải điện đều là cô do cô chọn.
Tử Lộc từ khi còn nhỏ đã có thói sạch sẽ, khăn lông phải 3 tháng đổi 1 lần, vì thế mà dưới ngăn tủ của bồn rửa mặt là một loạt khăn lông xếp ngay ngắn.
Tử Lộc chỉ đơn giản là tắm rửa cùng rửa mặt, lúc đang nhắm mặt thì thuận tay, kéo xuống một cái mềm mại khăn lông, thả vào ngâm trong nước ấm, vắt kiệt một chút rồi chườm lên mặt.
Cồn rượu ban nãy còn hơi làm cô choáng váng nay cũng đã bớt đi phân nửa.
Cô đem khăn lông treo trở về, tầm mắt chạm vào khăn lông đen để bên cạnh.
Khăn lông không có một chút nếp gấp, nhìn còn tưởng là khăn lông mới.
Tử Lộc nghĩ ngày chủ nhật là ngày thay khăn lông, hôm nay là thứ 6, còn hai ngày nữa thôi.
Cô nhìn thời gian trên màn hình di động.
Rạng sáng 1 giờ 25, Tần Lễ Sơ còn không có về nhà.
Cũng là lúc này, Tần Lễ Sơ gửi tin nhắn cho cô.
【 Anh Lễ Sở: Anh đêm nay mới về nhà, không cần chờ anh, em cứ ngủ trước đi.


【 Lộc Lộc: ok.


Tử Lộc ném điện thoại sang một bên, lên giường ngủ.

Cũng không biết có phải hay không do uống rượu, Tử Lộc ngủ say hơn bình thường, Tần Lễ Sở về nhưng không hề hay biết.

Ngày hôm sau xuống lầu, từ lời dì Trương cô mới biết ngày hôm qua Tần Lễ Sở tận 4 giờ sáng mới về nhà , ngủ không đến 3 tiếng, không đến 7 giờ lại vội vàng mà rời đi.
Thật, trăm công ngàn việc.
Hắn vội đến như là một cái con quay, chuyển lên như là một đạo gió lốc.

WeChat cũng chỉ có đôi câu vài lời “Đang bận họp”, “Tăng ca suốt đêm”, “Em ngủ đi đừng chờ anh”.
Tử Lộc phải đến tối muộn hôm chủ nhật mới gặp được Tần Lễ Sơ.
Cô mới từ phòng tắm đi ra, trên người chỉ bọc một cái khăn tắm, mới vừa tẩy quá mức, tùy ý xoa xoa, tóc dài xõa ra sau lưng, lâu lâu mà nhỏ vài giọt nước, theo tấm lưng trắng bạch trượt xuống khăn tắm.
Tần Lễ Sơ ngồi ở trên ghế nằm, máy tính để trên cái bàn tròn quen thuộc.
Trên mặt anh còn đang đeo kính , làm việc hết sức chăm chú.
Bộ dạng nghiêm túc làm việc của Tần Lễ Sở, cực kỳ mê người, tuy rằng ít khi nói cười, nhưng trời sinh khuôn mặt minh tinh, mặc kệ từ góc độ nào xem đều quả thật là không chút tì vết.

Cằm dưới sắc nhọn lưu sương, mặt mày thâm thúy, đeo thêm bộ kính thì toàn thân tràn ngập hơi thở cấm dục, áo sơ mi gấp lên khuỷu tay, lộ ra nửa cánh tay thon dài cùng các khớp ngón tay thực rõ ràng.
Hắn chính là kiểu người được trời ưu ái, một người có ngoại hình phải nói là không chút tì vết.
Tử Lộc biết Lễ Sơ cũng không phải là kiểu quan tâm quá nhiều đến ngoại hình, bình thường anh khi nào rảnh rỗi cũng tập thể hình, 1 ngày phải tập đến 5 tiếng, cô thấy rất nhiều người cũng ngồi vị trí như anh, cơ bắp xói mòn, bụng phệ, mà anh thì vẫn như cũ, vẫn duy trì dáng người hoàn mỹ, người cao 1m80, cơ bụng vẫn săn chắc, còn có 6 múi rõ ràng.
Tử Lộc đi 2 bước tới, Tần Lễ Sở mới ngẩng đầu lên, ánh mắt ở trên người cô hơi đánh giá, lại gục đầu xuống, tiếp tục nhìn màn hình laptop, ngữ khí còn mang theo mấy phần mệnh lệnh:
“Đem đầu tóc làm khô đi.”
Tử Lộc không nhúc nhích, đứng ở tại chỗ, thẳng lăng lăng mà xem hắn.
Một lát sau, Tần Lễ Sơ lại ngẩng đầu, nói: “Mau đi.”
Tử Lộc bĩu môi, lại quay lại trong phòng tắm sấy khô tóc, khi đi ra, Tần Lễ Sơ đã khép lại notebook.
Nàng hỏi: “Anh xong rồi ư?”
Tần Lễ Sơ xoa xoa giữa mày, vẻ mặt có chút mệt mỏi, nói: “Đây là dự án thu mua, Tinh Long tính toán tiến quân lĩnh vực trò chơi, gần đây đều chỉ có vội ở việc nay, hiện tại có điểm phiền toái, bất quá cũng không phải chuyện lớn.”
Tử Lộc vừa thấy hắn mệt, trong lòng có mấy điều định cằn nhằn cũng vì mấy hôm trước nhưng không dám mở lời, chỉ nói: “Anh cũng nên tắm rửa một cái rồi mới ngủ chứ?”
“Ừm”
Tần Lễ Sơ tắm xong, thời điểm đi ra, Tử Lộc đã ở trên giường.
Cô chỉ mặc đúng một cái váy ngủ mỏng, lộ ra hơn phân nửa da thịt tuyết trắng, cô nằm trên một nửa cái chắn, hai chân trắng còn hơi cuộn lại
Tử Lộc nghiêng đầu xem hắn, hơi hơi ngẩng cổ, đôi mắt mấy phần ngây thơ khẽ chớp, lông mi cong tự nhiên hơi run nhẹ.
Nàng kéo trường âm điệu.

“Chỉ ngủ thôi sao~?”
Ý tứ đương nhiên lồ lộ trên mặt chữ.
Chỉ cần là nam nhân, lúc này cũng nên gấp gáp mà nhào lên tới, phối hợp một phen, đó mới không uổng công diễm mạo thê tử quyến rũ mời gọi phu quân chứ.
Nhưng đằng này Tần Lễ Sơ lại chỉ liếc nhìn nàng một cái, giống như nhìn trên giường có một pho tượng mĩ nhân nào đó, không có chút dao động khác thường nào, ngáp một cái, lên giường, kéo cái chăn, tắt đèn.
“Ngủ đi.”
Tử Lộc tức khắc có chút không bằng lòng, một hồi lâu mới chui vào chăn mỏng.
Nàng trong bóng đêm nghẹn một lát, cuối cùng vẫn không chịu nổi, cả người dán lên Tần Lễ Sở, mềm mại mà kêu: “Anh Lễ Sơ~.”
Tần Lễ Sơ bình tĩnh hỏi: “Muốn?”
Tử Lộc rầm rì.
Tần Lễ Sơ dò hỏi: “Anh dùng tay giúp em giải quyết?”
Tựa như một chậu nước lạnh tạt thẳng vào mặt, đem Tử Lộc đang nồng cháy bừng bừng đến lạnh thấu tim gan.
Tần Lễ Sơ không thấy đáp lại, cho rằng cam chịu, tay sờ hướng Tử Lộc, còn chưa đụng tới người, tay liền bị đẩy ra.
Tử Lộc nói: “Không cần, em trêu anh thôi, em có chút việc, anh ngủ đi.”
Tử Lộc đứng dậy.
Tần Lễ Sơ hỏi: “Đi đâu đấy?”
Tử Lộc nói: “Hôm nay chủ nhật rồi, khăn lông quên ném đi.”
Tần Lễ Sơ ở trong bóng tối ứng thanh.
Tử Lộc đi trong phòng tắm lấy chính khăn lông của mình ném vào thùng rác, đảo mắt vừa thấy khăn lông đen đen còn chưa động đến kia.
Tần Lễ Sơ tựa hồ không thích dùng khăn lông, thấy rằng khăn lông ở đây chẳng bao giờ thấy dùng.
Khăn tắm lúc nãy khô cằn, tắm xong rồi mà cũng không thấy khác là mấy.
Như là cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà.
Tử Lộc nhìn cái khăn lông đen kia lại thấy nóng máu, lập tức kéo cái khăn ném vào thùng rác.
___
Vote cho chương nha!
___
Đọc truyện tại Wattpad: Pix_Leona để có chương cập nhật sớm nhất! 
Đọc truyện tại Wattpad: Pix_Leona là động lực cho editor. .


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.