Hôm Nay Vợ Tôi Lại Muốn Ly Hôn

Chương 2: Đột Ngột Thay Đổi


Bạn đang đọc Hôm Nay Vợ Tôi Lại Muốn Ly Hôn – Chương 2: Đột Ngột Thay Đổi


Bảy giờ tối, Tống Tranh quay trở về nhà nhìn thấy cả ngôi nhà tối đen, anh cau mày bật đèn lên, đôi mắt đảo một vòng tìm kiếm Lưu Lan, chắc là lại bày trò gì để gây sự chú ý với anh rồi, nhưng nhìn mãi vẫn không thấy bóng dáng của Lưu Lan đâu, bình thường vào giờ này cô đã ở nhà chờ anh về ăn cơm rồi, sao hôm nay lại không thấy đâu? Cả ngày hôm nay Lưu Lan bị làm sao vậy chứ? Không nghe máy còn không ở nhà nấu cơm chờ anh về ăn.
Đang đắm chìm vào những suy nghĩ của chính mình, Tống Tranh có chút giật mình khi nghe tiếng mở cửa, quay người lại nhìn thấy người vợ trên danh nghĩa của mình đã về trên tay còn cầm đồ ăn, anh nhíu mày nghi hoặc hỏi: “Tối nay ăn đồ ăn ở bên ngoài?”
“Ừm, tôi đi thăm mẹ rồi ăn cùng mẹ luôn rồi, đây là đồ ăn tôi mua về cho anh, anh yên tâm chỉ có tối nay thôi, sau này có gì tôi sẽ nấu trước khi anh về chỉ cần hâm nóng lại ăn thôi.” Lưu Lan tháo giày đặt lên kệ, mang dép đi vào bên trong sau đó giúp Tống Tranh đổ đồ ăn ra bát đĩa.
Còn có lần sao? Tống Tranh nghi ngờ tai của mình, có phải anh nghe lầm rồi không? Lưu Lan sau khi dọn đồ ăn lên bàn cho anh lại tiếp tục nói: “Ăn xong anh cứ để đó lát nữa tôi sẽ rửa, còn nữa sau này anh không cần phải gọi điện nhắc tôi về chuyện đi về ăn cơm cùng với ba mẹ của anh đâu, tôi luôn nhớ mà.”
Thái độ lạnh nhạt, khó gần của Lưu Lan khiến cho Tống Tranh ngây người mất vài giây, anh hướng mắt dõi theo bóng lưng của cô cho đến khi cánh cửa phòng hoàn toàn khép lại.


Tống Tranh nhớ rõ lúc sáng vẫn còn rất bình thường, cười nói vui vẻ lấy lòng anh sao? Từ khi quen biết cho đến khi kết hôn hợp đồng thì Lưu Lan mà Tống Tranh biết luôn là một người rất mê tiền, luôn tìm cách nịnh nọt, lấy lòng anh, sao chưa đến một ngày đã thay đổi như thế? Đã có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra sao?
Tống Tranh ăn xong thì đi lên phòng của mình để tiếp tục xử lý công việc, anh không quên gọi điện bảo trợ lý Đinh tra xem hôm nay Lưu Lan đã đi đâu, có chuyện gì xảy ra với cô.

Rất nhanh trợ lý Đinh đã gọi lại báo cho anh biết: “Chủ tịch! Từ trưa cho tới năm giờ chiều cô Lưu đều ở bệnh viện với mẹ của cô ấy, sau đó cô Lưu đã đến căn hộ của cô Trương Minh Nguyệt.”
“Chỉ như thế thôi?” Tống Tranh nghi hoặc hỏi, nhận được câu trả lời khẳng định chắc chắn, anh cúp máy hai mày càng nhíu chặt hơn, nếu chỉ có như vậy thì tại sao Lưu Lan lại thay đổi thái độ trở nên lạnh lùng với anh như thế? Anh nhớ bản thân đâu có làm gì đắc tội với cô đâu chứ.
Ngồi làm việc được một lúc thì nghe có tiếng động ở bên ngoài, biết Lưu Lan đã xuống lầu đi rửa bát, anh cũng rời khỏi phòng đi thẳng một mạch xuống nhà bếp, vừa xuống đã hắng giọng nói: “Pha cho tôi một cốc cà phê.”
Bình thường những lúc anh bảo thế thì cô nhất định sẽ nói ban đêm uống cà phê không có tốt, cho dù anh có nói thế nào cô cũng sẽ nhất quyết không pha cà phê cho anh.

Tống Tranh chờ đợi phản ứng của Lưu Lan nhưng đợi gần một phút cũng không thấy Lưu Lan có phản ứng gì cả, một câu nói cũng không, cô rửa bát xong liền đi lấy cà phê để pha.
Pha cà phê xong Lưu Lan đưa cho Tống Tranh, lúc này cô mới cất giọng nói: “Bây giờ anh có rảnh không, tôi có chuyện muốn bàn với anh, anh yên tâm không có chiếm quá nhiều thời gian của anh đâu.”
“Được, có chuyện gì cô cứ nói đi.” Tống Tranh khẽ gật đầu cùng Lưu Lan đi đến phòng khách để nói chuyện.

Vừa đặt mông ngồi xuống ghế, Lưu Lan đã ngay lập tức nói: “Tôi muốn rút ngắn thời hạn trong hợp đồng từ ba năm xuống còn một năm.”
Tống Tranh vừa đưa tách cà phê lên miệng chuẩn bị uống nghe Lưu Lan nói thế liền khựng người lại, mở to hai mắt nhìn cô, thắc mắc hỏi: “Tại sao? Tiền tôi đưa cho cô hàng tháng quá ít?”
“Không phải, chỉ đơn giản là tôi muốn nhanh chóng kết thúc hợp đồng hôn nhân này thôi, điều này không phải cũng có lợi cho anh sao? Nhanh chóng kết thúc hợp đồng, anh sẽ không còn ràng buộc gì nữa cả cũng không cần tháng nào cũng phải đưa tiền cho tôi, anh yên tâm tới lúc đó anh cứ việc đổ hết mọi lỗi lầm lên tôi là được sau đó nói với ba mẹ của anh là anh không có niềm tin, hiện tại chưa muốn yêu đương kết hôn gì nữa, như thế ba mẹ của anh sẽ không còn thúc giục anh xem mắt, kết hôn gì cả.” Lưu Lan suy nghĩ nãy giờ mới soạn ra được mấy lời này, không lẽ bây giờ cô lại nói do kiếp trước tôi đã thấy được sự vô tình, lạnh nhạt của anh nên tôi đã chết tâm, kiếp này không muốn liên quan gì đến anh? Tống Tranh nhất định sẽ nghĩ là cô bị điên, không chừng còn mang cô đến bệnh viện tâm thần.
Nghe xong những lời ấy của Lưu Lan, Tống Tranh hừ lạnh ở trong lòng vài tiếng, mới mấy ngày trước còn tươi cười nịnh nọt, lấy lòng thậm chí còn nói thích anh vô cùng, thế mà bây giờ lại lật mặt, thay đổi một trăm tám mươi độ muốn nhanh chóng kết thúc hợp đồng, lời của con gái đúng là không thể tin được mà.

Anh dứt khoát gật đầu đồng ý, như vậy cũng tốt thôi: “Được, vậy thì thời hạn hợp đồng sẽ được rút ngắn còn một năm, ngày mai tôi sẽ sửa lại hợp đồng rồi đưa cho cô.”
“Được.” Nói chuyện xong, Lưu Lan đứng dậy đi về phòng của mình.
Thái độ cực kỳ lạnh nhạt của Lưu Lan khiến cho Tống Tranh cau mày nghi hoặc, anh rất muốn biết lý do tại sao cô lại đột nhiên trở nên như thế, chứ một người bình thường làm sao chưa đầy một ngày lại có thể thay đổi tính cách như biến thành một con người khác như vậy được.

Lưu Lan nằm ở trên giường nhớ lại gương mặt đầy sự kinh ngạc, sửng sốt của Tống Tranh, điều cô đặc biệt chú ý là sau khi nghe lời đề nghị của cô thì anh đã trầm ngâm mất mấy giây mới dứt khoát đồng ý, có lẽ là do nghĩ đến sau này sẽ không còn ai hầu hạ anh như một ông hoàng khiến cho anh hài lòng.

Nếu Tống Tranh có thuê người khác đến quét dọn, nấu ăn thì chưa chắc đã chu đáo như cô bởi vì Lưu Lan chăm sóc cho anh là từ tâm, là vì thích anh nên luôn cố gắng quan sát, tìm hiểu mọi thứ về anh.

Lưu Lan cảm thấy thật sự rất nhẹ nhõm khi có thể buông bỏ được tình cảm của mình dành cho Tống Tranh..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.