Đọc truyện Hôm Nay Vợ Chồng Hí Tinh Lại Phát Đường Sao – Chương 8: Phân cảnh tám
Sau buổi thử kính Ôn Nhiễm bắt đầu những ngày ăn không ngồi rồi, Ôn Nhiễm mỗi ngày đều ở nhà rảnh rỗi đến mức sắp mốc meo đang suy nghĩ rốt cuộc nên đi du lịch, hay là đi tạo bất ngờ cho Lục Minh Triết.
Nghĩ đi nghĩ lại, Ôn Nhiễm hưng phấn gọi điện thoại cho Dương Sở.
Dương Sở: ? ? ? Làm sao cô biết số điện thoại của tôi?
Ôn Nhiễm hỏi Dương Sở lịch trình gần đây của Lục Minh Triết, vẫn không quên dặn dò Dương Sở ngàn vạn lần không được nói với Lục Minh Triết.
Dương Sở ngẩng đầu nhìn Lục Minh Triết đã nghe được toàn bộ cuộc gọi, “Tôi bảo đảm không nói.”
Cứ như vậy, rốt cuộc Ôn Nhiễm cũng bắt đầu kế hoạch, cô chọn một ngày để đi đến tạo bất ngờ cho Lục Minh Triết.
Nhìn đồng hồ, Ôn Nhiễm quyết định tháng mười sẽ đi.
Tháng chín mình cứ việc chơi thôi!
Vui sướng bước trên con đường ở nơi đất khách quê người Ôn Nhiễm lại nhận được điện thoại của đạo diễn Từ.
“Ôn Nhiễm, 《 Tiên ma ký 》 được đề cử ở lễ trao giải Kim Tinh rồi, cô nhớ kỹ.”
Ôn Nhiễm: ? ? ?
Tác phẩm đạo diễn Từ vội vàng ra mắt cũng có thể tiến vào lễ trao giải Kim Tinh?
Buổi lễ trao giải Kim Tinh diễn ra vào trung tuần tháng mười, trùng với sinh nhật của Ôn Nhiễm. Ôn Nhiễm vốn dự định vào ngày sinh nhật sẽ đi tìm Lục Minh Triết .
Kế hoạch bị rối loạn, Ôn Nhiễm có hơi mất mác.
Nhưng lại nghĩ, Lục Minh Triết nhất định sẽ đến lễ trao giải Kim Tinh. Vì vậy Ôn Nhiễm quyết định, sẽ gặp Lục Minh Triết ở lễ trao giải Kim Tinh.
Nghĩ xong Ôn Nhiễm lại sung sướng đi chơi.
Trở về nước không bao lâu thì chị Trần đưa cho cô thư mời dự lễ trao giải Kim Tinh.
Ở nơi xa Lục Minh Triết ngóng chờ Ôn Nhiễm đến mức ngẩng đầu nhìn trời: Tại sao Ôn Nhiễm còn chưa tới?
Ngày tổ chức lễ trao giải Kim Tinh, Ôn Nhiễm ăn mặc đẹp đẽ chuẩn bị sẵn sàng, không kịp chờ đợi muốn tập hợp cùng đoàn phim, lại bị chị Trần bắt trở về.
“Yên lặng một chút.” Truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại diễn đàn #Lê_Quý_Đôn
Ôn Nhiễm bất mãn chu miệng. Nhưng cũng không thể không ngoan ngoãn chờ.
Thật vất vả mới nhìn thấy đạo diễn Từ, cùng đi thảm đỏ với ông, lại phát hiện, trong thành viên đoàn phim hoàn toàn không có Lục Minh Triết.
Ôn Nhiễm khiếp sợ, Lục Minh Triết đóng vai nam chính lại không tới đi thảm đỏ? Mặc dù đề cử lần này không liên quan đến diễn viên.
Đi hết thảm đỏ, Ôn Nhiễm nhỏ giọng hỏi đạo diễn Từ, “Tại sao Lục tiên sinh không tới?”
Đạo diễn Từ lắc đầu: “Cậu ấy chỉ nói cậu ấy có hoạt động khác, cụ thể tôi cũng không biết.”
Ôn Nhiễm ồ một tiếng. Suy nghĩ thêm một chút, người chủ trì thảm đỏ đôi câu vài lời cũng không có nói tới Lục Minh Triết, có thể Lục Minh Triết là khách quý trao giải?
Vừa nghĩ tới có khả năng này, Ôn Nhiễm không nhịn được bật cười.
Quả nhiên Lục tiên sinh là nổi bật nhất.
Sự thật chứng minh, Lục Minh Triết thật sự là khách quý trao giải, trao giải nữ phụ xuất sắc nhất, đoạt giải chính là Thư Vi.
Ôn Nhiễm không vui.
Đợi Lục Minh Triết xuống dưới dân khấu, Ôn Nhiễm lặng lẽ âm thầm đi vào phòng nghỉ của Lục Minh Triết ở phía sau sân khấu.
Lục Minh Triết nghe thấy âm thanh thì quay đầu lại, thấy là Ôn Nhiễm, nhướng mi, “Sao em tới đây?”
Ôn Nhiễm đóng cửa, “Dương Sở nói cho em biết.”
Ôn Nhiễm đi tới bên cạnh Lục Minh Triết, kéo ghế rồi ngồi xuống.
Cô ngẩn người nhìn chằm chằm tay Lục Minh Triết.
Mới vừa rồi Thư Vi chạm vào tay của Lục Minh Triết! ! Thư Vi chạm vào tay của Lục Minh Triết! Thư Vi chạm! Tay của Lục Minh Triết!
Lục Minh Triết bị nhìn chằm chằm thì hoảng sợ, rất bình tĩnh thu tay về.
Giữa đường bị Ôn Nhiễm kéo lại, “Lục tiên sinh, anh không thể để Thư Vi chạm vào anh.”
“. . . . . . Tại sao?”
Ôn Nhiễm sững sờ, mở miệng, cuối cùng vẫn không nói gì.
Nói thế nào đây? Nói em không thích Thư Vi, cho nên anh không thể để Thư Vi chạm vào anh? Đừng nói chắc chắn Lục Minh Triết cảm thấy không giải thích được, ngay cả bản thân Ôn Nhiễm cũng cảm thấy mình đang cố tình gây sự.
“Dù sao anh cũng đừng để Thư Vi chạm vào anh, em không vui.”
Lục Minh Triết dừng một chút, hạ thấp giọng, giống như là muốn hấp dẫn Ôn Nhiễm, “Nói cho anh biết, làm sao? Hả?”
Nghe được âm thanh này Ôn Nhiễm chợt hồi hồn, hốt hoảng buông Lục Minh Triết ra, “Không có gì. Lục tiên sinh hẹn gặp lại.”
Chạy.
Ôn Nhiễm vỗ vỗ mặt trở lại buổi lễ trao giải, chỉ trả lời đạo diễn Từ nói vừa đi toilet, sau đó không nói chuyện nữa.
Tính cách Ôn Nhiễm luôn luôn tốt, nhưng Thư Vi thật sự là một cây gai trong lòng cô.
Nhổ không được, nhúc nhích lại rất là khó chịu.
Thật ra thì cũng không có thâm thù đại hận gì với Thư Vi, chẳng qua Ôn Nhiễm không có biện pháp tha thứ cho cô ta thôi.
Lúc đại học Ôn Nhiễm và Thư Vi là bạn cùng phòng, nói ra thì rất rập khuôn, có lần phòng ngủ mất trộm, dưới sự dẫn đường của Thư Vi, tất cả mọi người chĩa mũi dùi vào Ôn Nhiễm.
Có thể xem Ôn Nhiễm là người được nuôi dưỡng trong nhà kính, về sự việc này, cô cũng không thật sự bị tổn thương, bởi vì sau khi tra rõ sự thật là phòng ngủ bị ăn trộm lẻn vào.
Nhưng Ôn Nhiễm vẫn khó có thể quên được Thư Vi, cô không hiểu tại sao có người có thể quang minh chính đại chỉ trích người khác, Thư Vi không có chứng cứ chứng minh là Ôn Nhiễm trộm đồ, nhưng lại bằng mấy câu hoài nghi đẩy Ôn Nhiễm lên đầu ngọn sóng.
Sau đó Thư Vi tới xin lỗi, nhưng Ôn Nhiễm không thể chấp nhận.
Cho dù Thư Vi có cố ý hay không, cô đều cho rằng loại người như thế, không nên kết bạn.
Cô chính là ghét Thư Vi.
Cảm xúc xuống thấp của Ôn Nhiễm vẫn kéo dài đến khi buổi lễ kết thúc, lúc ở bãi đậu xe, lại bị Lục Minh Triết kéo đi.
Sau khi Ôn Nhiễm đi theo Lục Minh Triết lên xe, mới nhớ phải gọi điện thoại cho Lý Thiến báo bình an.
“Lục tiên sinh?”
“Đưa em đi hóng gió, đi không?”
Ôn Nhiễm nghi ngờ, nhưng vẫn đồng ý với Lục Minh Triết.
Đêm khuya không người, gió đêm thổi vào người quả thật rất thoải mái. Tiếp theo đó tâm trạng cũng không còn khó chịu như vậy nữa.
Lục Minh Triết vừa lái xe, vừa chú ý vẻ mặt biến hóa của Ôn Nhiễm, “Tâm trạng tốt hơn rồi sao?”
“Tốt hơn nhiều, cảm ơn Lục tiên sinh.”
“Vậy em có thể nói cho anh biết, về Thư Vi không?”
“. . . . . .”
“Em và cô ta. . . . . . Giữa chúng em có vài chuyện.” Ôn Nhiễm hơi không biết mở miệng như thế nào, “Chính là. . . . . . Em cảm thấy cô ta có lỗi với em, em cũng không muốn tha thứ cho cô ta.”
Lục Minh Triết đậu xe, chống tay lái nhìn Ôn Nhiễm, “Cô ta vu cáo em?”
Ôn Nhiễm: ? ? ?
Ôn Nhiễm giật mình không giữ lại chút nào viết hết trên mặt, Lục Minh Triết cười khẽ, “Anh đã nói rồi, chúng ta từng gặp mặt một lần.”
Ôn Nhiễm: ? ? ?
“Hóa ra Lục tiên sinh biết sao.”
“Ừ. Lúc ấy đi đến trường học của em tìm người, tình cờ bắt gặp được em và Thư Vi đang nói chuyện.”
“Nhưng em không có nhìn thấy anh.”
“Thư Vi nhìn thấy anh.”
“Như vậy. . . . . .”
“Ôn Nhiễm, em rất để ý cô ta?”
Ôn Nhiễm nghe vậy, gương mặt khổ sở, “Để ý ạ.”
“Cô ta không bằng không chứng khiến cho em bị nghi ngờ, sau đó lại dùng một câu thật xin lỗi muốn em bỏ qua mọi chuyện. Cô ta vốn cảm thấy đối với em mà nói chuyện này không là gì.”
“Cô ta làm như vậy khiến em cảm thấy rất chán ghét.”
Ngón tay Lục Minh Triết gõ một cái lên tay lái, “Em không cần phải để ý cô ta. Tôi cảm thấy em rất tốt, cô ta không đáng giá để em quan tâm.”
Đột nhiên Ôn Nhiễm ngước ánh mắt sáng lấp lánh lên, “Lục tiên sinh, anh cảm thấy em rất tốt? Tốt bao nhiêu?”
Lục Minh Triết: . . . . . .
“Lục tiên sinh, ở trong mắt em, anh là tốt nhất.”
Cho dù đã từng nghe Ôn Nhiễm thổ lộ, Lục Minh Triết vẫn hơi không được tự nhiên.
Hình như Lục Minh Triết bởi vì bị nghẹn nên nói không ra lời, trên mặt Ôn Nhiễm đều là sự hài lòng.
Lục Minh Triết cảm thấy, lúc Ôn Nhiễm vui vẻ là tốt nhất.
Vì vậy anh nói, “Ôn Nhiễm, em bây giờ là tốt nhất.”
Thình thịch. Thình thịch. Thình thịch.
Là nhịp tim của ai bắt đầu điên cuồng, là trái tim của ai muốn xông ra khỏi lồng ngực?
Ôn Nhiễm nhéo nhéo lòng bàn tay, chỉ cảm thấy lòng bàn tay thấm đầy mồ hôi. Cô muốn đè tay lên trên ngực, ngăn cản trái tim đập không ngừng.
Nhưng mà, không chỉ có tim của cô đập.
Tim của anh cũng mất đi tần số nên có.
“Lục tiên sinh, ” Ôn Nhiễm khó khăn mở miệng, “Anh nghe thấy tiếng tim em đập sao?”
“Nó đang cổ vũ em.” Diễn đàn L,ê ^ ^ Q,u+ý Đ,ô&n
Lục Minh Triết khó hiểu nuốt nước miếng một cái, anh muốn nắm tay Ôn Nhiễm, nhưng anh vẫn kiềm chế.
“Ôn Nhiễm, có phải em rất thích anh hay không.” Lục Minh Triết đột nhiên hỏi.
Anh rất hi vọng Ôn Nhiễm trả lời đúng vậy, chỉ cần Ôn Nhiễm trả lời một tiếng vâng, anh có thể bỏ qua suy nghĩ rối tung của anh, chỉ sẽ ôm cô.
“Không phải.” Ôn Nhiễm nói.
Tác giả có lời muốn nói: Lục Minh Triết: Ôn! Nhiễm!
Ôn Nhiễm: Ây da, lần này em rất vui vẻ.