Hôm Nay Vợ Chồng Hí Tinh Lại Phát Đường Sao

Chương 6: Phân cảnh sáu


Đọc truyện Hôm Nay Vợ Chồng Hí Tinh Lại Phát Đường Sao – Chương 6: Phân cảnh sáu

Tinh thần Ôn Nhiễm có hơi thấp thỏm theo sát bên người Lục Minh Triết, cô có hơi sợ, đang mãi suy nghĩ có phải Lục Minh Triết hiểu lầm cô và Dương Thiệu hay không, lại nghĩ có thể anh cũng hơi quan tâm hay không.

Gấp đến mức cắn cắn môi, nhưng vẫn không thể mở miệng hỏi anh.

“Sao hôm nay Lục tiên sinh có thời gian rảnh tới đây vậy?” Khôi phục tâm trạng, Ôn Nhiễm làm bộ không có chuyện gì xảy ra mở miệng.

“Nghe Đình Trạch nói hôm nay em hơ khô thẻ tre, vừa đúng lúc có thời gian rảnh, liền tới đây.”

Ôn Nhiễm ngẩng đầu nhìn Lục Minh Triết, nhịp tim chợt rối loạn. Cô có thể lý giải là anh là đặc biệt. . . . . . hay không?

“Lục tiên sinh. . . . . .”

Ôn Nhiễm mở miệng, Lục Minh Triết cúi đầu nhìn cô, ánh mắt lộ vẻ hỏi thăm.

“Lục tiên sinh, anh vì em mà đến sao?” Ôn Nhiễm nhìn anh.

Yên tĩnh.

Yên tĩnh như chết.

Một hồi lâu, Lục Minh Triết khẽ cười. Ôn Nhiễm nghe thấy tiếng cười này trái tim chợt rung động.

Lục Minh Triết không trả lời mà hỏi lại, “Chàng trai mới vừa rồi tên gì? Xem ra rất có tiềm lực.”

Ôn Nhiễm: ? ? ?

Chẳng lẽ Lục tiên sinh là gay?

“Dương Thiệu.” Ôn Nhiễm ngập ngừng trả lời, cả mắt đều là nghi ngờ.

“Ừ. Tên rất hay.”

Ôn Nhiễm: ? ? ?

“Tôi chỉ tới chúc mừng em hơ khô thẻ tre, trở về đi thôi, tránh làm trợ lý của em lo lắng.”

Ôn Nhiễm ngập ngừng một chút, vẫn không nói gì, cô ôm bó hoa Lục Minh Triết tặng cho cô, vừa vui vẻ vừa khổ sở.

Lục tiên sinh chỉ tặng hoa cho mình rồi đi ! ! !

Chắc chắn Lục tiên sinh cảm thấy mình rất tự luyến. . . . . .


Ôn Nhiễm đi hai bước, Lục Minh Triết duỗi tay giữ cổ tay cô lại, Ôn Nhiễm quay đầu lại, giống như là động vật bị dọa sợ, đôi mắt ướt nhẹp, phủ sương mù.

Lục Minh Triết nhìn đến mất hồn.

“Em khóc?” Truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại diễn đàn %L.ê% ^Q.u.ý^ *Đ.ô.n*

Ôn Nhiễm: ? ? ? Em không có mà.

Ôn Nhiễm: “Lục tiên sinh, em cảm thấy chắc chắn là anh chán ghét em rồi.”

“. . . . . . Không có. Sẽ không chán ghét em.”

“Nhưng mà, anh cũng không hỏi tình trạng của em, anh chỉ hỏi tên tuổi Dương Thiệu rồi anh để cho em đi.” Ôn Nhiễm nháy mắt mấy cái, trong đêm tối có thể loáng thoáng cảm thấy hình như nước mắt đã lăn ra, “Chắc chắn em khiến Lục tiên sinh khó chịu.”

Lục Minh Triết vươn tay, lại thật sự chạm phải một vùng ướt át trên mặt Ôn Nhiễm, “Không có chán ghét em. Thật.”

Ôn Nhiễm nghẹn ngào: “Thật?”

“Ừ. Tôi đến là vì em.” Lục Minh Triết vỗ vỗ đầu Ôn Nhiễm, “Đừng khóc, được không?”

Ôn Nhiễm cảm thấy mình muốn bay lên rồi.

Lục tiên sinh sờ đầu của cô! ! ! Lục tiên sinh thừa nhận anh đến là vì cô! !

Không nhịn được, Ôn Nhiễm phù một tiếng bật cười.

Lục Minh Triết nhận thấy mình bị lừa, tay dừng trên không trung một chút, ngay sau đó liền thu lại.

Thấy Lục Minh Triết không nói gì, Ôn Nhiễm vui vẻ dịu dàng nhìn Lục Minh Triết, “Lục tiên sinh thừa nhận, có trời đất làm chứng.”

“. . . . . . Ừ, tôi thừa nhận rồi.”

Nhìn vào ánh mắt của Ôn Nhiễm, Lục Minh Triết lại nghĩ, nhất định trong mắt của cô có ánh sao.

“Trở về đi thôi. Tôi cũng không thể ở đây quá lâu.”

Mặt bánh bao của Ôn Nhiễm cũng sắp cười đến cứng, nhưng vẫn không nhịn được tiếp tục cười, “Lục tiên sinh, lần sau gặp lại.” Ôn Nhiễm phất tay một cái, đi vào trong phòng.

Cứ mỗi hai bước, lại không giấu được sự kích động.


Sau khi Lục Minh Triết nhìn Ôn Nhiễm đi vào, lại đợi một chút, mới nhấc chân đi tới chỗ của trợ lý.

Sau khi Ôn Nhiễm trở lại gian phòng bao không bao lâu liền giải tán, dọc theo đường đi cô luôn ôm hoa Lục Minh Triết tặng không chịu buông tay, trợ lý nhìn vẻ mặt yêu hoa mến đậu, tự mặc niệm cho mình.

Đêm dần dần ẩn đi, có vài bóng dáng không ai biết đến đến đi đi, kéo theo chuyện gì.

Sáng ngày hôm sau, Ôn Nhiễm vẫn còn đang nằm mơ, trong mơ cô đang chuẩn bị ôm Lục tiên sinh, cô liền bị trợ lý kêu tỉnh.

Ôn Nhiễm: “Em làm gì vậy? Sáng sớm.”

Trên mặt Lý Thiến viết đầy sự nóng nảy, lấy điện thoại di động ra mở miệng hít thở sâu vài hơi rồi nói chuyện quan trọng với Ôn Nhiễm, “Ôn tổng, chị lên top tìm kiếm.”

“A, top tìm kiếm thì có cái gì mà ngạc nhiên.” Mặc dù cô không phải là nữ hoàng đề tài, nhưng nhờ tác phẩm trong thời gian trước vẫn có thể lên top tìm kiếm mà?

Lý Thiến cố gắng lay Ôn Nhiễm tỉnh, “Chị và Lục Minh Triết lên top tìm kiếm!”

Ôn Nhiễm: ? ? ?

Ôn Nhiễm lý ngư đả đĩnh (*) từ trên giường, cô thuần thục mở danh sách top tìm kiếm trên Microblogging ra, chỉ thấy bay lên vị trí thứ hai top tìm kiếm là tên tuổi cô và Lục Minh Triết.

(* Lý ngư đả đĩnh: Một động tác trong võ thuật, khi đang nằm, dùng lực tay, chân, lưng để bật đứng dậy)

Sau khi nhấn vào, Ôn Nhiễm đau cả đầu.

Tên chó săn nào vậy! Có chút lương tâm hay không? Hơn nửa đêm chú em chụp được hình chú em nhất định phải đăng lúc hơn nửa đêm sao?

Nguyên nhân Ôn Nhiễm lên top tìm kiếm rất đơn giản, chính là vào buổi tối hôm trước lúc Lục Minh Triết đến tìm cô thì bị chụp hình, nhiều nhất chính là một vụ xì căng đan, nhưng bởi vì bây giờ fan CP vợ chồng hí tinh thật sự hơi nhiều, những người hâm mộ vô cùng chịu khó động não làm cô và Lục Minh Triết leo lên top tìm kiếm.

Sau khi hiểu được nguyên nhân hậu quả, Ôn Nhiễm liếc mắt.

Ngạc nhiên.

Thấy Ôn Nhiễm không có phản ứng, Lý Thiến vội vàng nói, “Ôn tổng, chị không lo lắng sao?”

“Gấp gáp cái gì? Không phải là một vụ xì căng đan thôi sao?”

Lý Thiến mơ màng nắn mặt, vừa nghe Ôn tổng nói như thế, hình như thật sự không có gì phải lo lắng.


“Không đúng, Ôn tổng. Chị Trần nói để cho chị nhanh chóng lên tiếng giải thích, nếu không người hâm mộ của Lục Minh Triết sẽ giết tới. Chị không thể trở thành nữ hoàng đề tài.”

Ôn Nhiễm: . . . . . .

Tôi muốn trở thành nữ hoàng đề tài cũng phải có thiên thời, địa lợi. Tôi đàng hoàng quay phim mấy năm mới dính vào một vụ xì căng đan, ngay sau đó liền trở thành nữ hoàng đề tài sao?

“Em đăng là được mà.” Ôn Nhiễm lại đi đến mép giường rồi ngã xuống, “Vốn cũng không có gì. Lục tiên sinh chỉ tới chúc mừng chị hơ khô thẻ tre mà thôi.”

Bỗng nhiên yên lặng, Ôn Nhiễm lại nói, “Em thêm một chút nữa, nói Lục tiên sinh tới thăm Hạ tiền bối, bọn chị đang gọi điện thoại cho Hạ tiền bối.”

Một hồi lâu Ôn Nhiễm cũng không nghe được lời đáp lại, tò mò ngẩng đầu, lại thấy mặt Lý Thiến nghẹn đỏ, “Ôn tổng, lần này có lẽ Hạ Đình Trạch không giúp được chị.”

“Tại sao?”

“Bởi vì. . . . . . Anh ấy cũng lên top tìm kiếm.”

Ôn Nhiễm: Hả? ? ?

Lại một lần nữa mở danh sách top tìm kiếm ra, Ôn Nhiễm trợn to mắt nhìn “Vụ nổ” bên cạnh tên Hạ Đình Trạch, sao. . . . . . Xảy ra chuyện gì?

Sau khi nhấn vào, cả người Ôn Nhiễm không thoải mái.

Giống như Ôn Nhiễm. Hạ Đình Trạch cũng bị lộ hình dính vào một vụ xì căng đan, chẳng qua đối tượng xì căng đan của Hạ Đình Trạch là Dương Thiệu. . . . . .

Ôn Nhiễm cảm thấy cô mới ngủ một giấc, toàn bộ thế giới đều thay đổi.

Lúc Ôn Nhiễm và Lý Thiến đang trố mắt nhìn nhau, điện thoại hiển thị Lục Minh Triết gọi tới.

“A lô. . . . . .” Ôn Nhiễm không còn hơi sức.

“Về top tìm kiếm, em đừng lo lắng, bên tôi sẽ giải thích trước, cụ thể em để cho trợ lý của em và người đại diện của tôi chặn tin xuống.”

“Em không lo lắng. . . . . .” Vẫn không có hơi sức như cũ.

“Em làm sao vậy? Không thoải mái?” Lục Minh Triết nghe ra Ôn Nhiễm đang mệt mỏi, lại suy nghĩ có phải buổi tối hôm trước bị gió thổi cảm rồi hay không.

“Lục tiên sinh, anh biết chuyện của Hạ tiền bối chưa. . . . . .”

Lục Minh Triết im lặng, hóa ra là chuyện này.

Anh tinh nghịch cười hai tiếng với Ôn Nhiễm, “Em cho là thật?”

Ôn Nhiễm phản xạ có điều kiện mở miệng, “Chủ yếu là không nghĩ tới lý do nào khác, ở studio hai người bọn họ cũng không tỏ ra rất quen thuộc với nhau.”

“Ngày hôm qua Dương Thiệu uống say, Hạ Đình Trạch đưa anh ta về khách sạn mà thôi.” Lục Minh Triết giải thích, “Nhưng mà còn chưa lên xe, ở gần nơi tổ chức tiệc liền bị chụp.”

Ôn Nhiễm nhíu mày, “Cùng là người chụp chúng ta?”


“Đúng” !Lê! #Quý# $Đôn$

“Chậc.” Ôn Nhiễm bất mãn chậc một tiếng. “Không có chuyện gì lớn, coi như là lăng xê cho đoàn phim.”

Ôn Nhiễm cực kỳ không thích chó săn. Chụp được vài tấm hình liền đánh lừa dư luận, kết hợp với một vài lời văn không có trách nhiệm, với một tiết tấu nhịp nhàng, thì có thể làm cho cư dân dân mạng chìm trong bầu không khí không biết thật giả.

Lý Thiến phụ trách đi giải thích xì căng đan của Ôn Nhiễm, Ôn Nhiễm suy nghĩ một chút liền gọi điện thoại cho Hạ Đình Trạch.

Sau khi đầu bên kia thông, Ôn Nhiễm còn chưa kịp nói chuyện, đã nghe thấy một tiếng ưm, Ôn Nhiễm có thể kết luận, đó là giọng của Dương Thiệu! ! !

Tài năng khác Ôn Nhiễm không có, nhưng mà lỗ tai đặc biệt nhạy bén!

“Hạ. . . . . . Hạ tiền bối, anh và Dương Thiệu. . . . . . ?”

“Hả? Cái gì?” Rõ ràng Hạ Đình Trạch không kịp phản ứng.

“Chúc. . . . . . Chúc phúc hai người.” Ôn Nhiễm hốt hoảng cúp điện thoại.

Từ từ khôi phục lại từ trong cơn chấn động Ôn Nhiễm tức giận, cô lại một lần nữa bấm gọi cho Lục Minh Triết, mở đầu liền là “Lục Minh Triết anh là tên lừa gạt!”

Lục Minh Triết: ? ? ?

“Tôi lừa em lúc nào?”

“Em vừa mới gọi điện thoại cho Hạ tiền bối, anh ấy vẫn chưa rời giường, làm sao anh biết anh ấy đưa Dương Thiệu trở về mà không có làm những chuyện khác?”

“Tối ngày hôm qua cậu ấy gọi điện thoại nói với anh.” Lục Minh Triết uất ức, “Cậu ấy còn châm chọc Dương Thiệu rất nặng ấy.”

“Nhưng. . . . . . Nhưng. . . . . .” Ôn Nhiễm khiếp sợ đến mức nói chuyện không trôi chảy.

“Nhưng mà cái gì?”

“Nhưng mới vừa rồi lúc anh ấy nhận điện thoại rõ ràng em nghe thấy giọng Dương Thiệu.” Ôn Nhiễm che mặt.

Lục Minh Triết: . . . . . .

“Ôn Nhiễm, sao em quen thuộc giọng của Dương Thiệu như vậy?” Cách điện thoại cũng có thể nghe ra?

Ôn Nhiễm: . . . . . . A thông suốt.

“Em không có.” Ôn Nhiễm như đinh đóng cột phủ nhận.

Lục Minh Triết: Ha ha.

Ôn Nhiễm cũng không biết cô cúp điện thoại của Lục Minh Triết như thế nào. Dù sao cả người cô đều đang bay.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.