Đọc truyện Hôm Nay Vợ Chồng Hí Tinh Lại Phát Đường Sao – Chương 13: Phân cảnh mười ba
Thư Vi phớt lờ thái độ của Ôn Nhiễm với cô. Cô đã đạt được mục đích. Chỉ cần quần chúng bắt đầu tò mò với Ôn Nhiễm, hình trên tay cô sẽ có đất dụng võ.
Chỉ cần Lục Minh Triết chưa ở chung một chỗ với Ôn Nhiễm, mọi chuyện sẽ dễ dàng.
Lúc chính thức khai mạc, nhiếp ảnh gia cảm thấy xung quanh đều tràn ngập mùi thuốc súng. Cho rằng Thư Vi và Ôn Nhiễm nhập vai quá sâu, không biết đây là từ trường vốn tồn tại giữa hai người bọn họ.
Thư Vi diễn vai chính thất có hơi hẹp hòi, cô sẽ không phát biểu bất kỳ ý kiến gì trên phương diện làm ăn của Viên Quân Nho, cô chỉ để ý có phải trong phủ lại có tiểu yêu tinh nào đó quyến rũ Viên Quân Nho hay không. Mà trong số tiểu yêu tinh, Tống Nghi Thi là bắt mắt nhất.
Vì vậy thừa dịp Viên Quân Nho không có ở trong phủ, hơn nữa không có dẫn Tống Nghi Thi theo. Cô liền đến viện của Tống Nghi Thi mà bới móc.
Cô đi bới móc gần như không có ý nghĩa gì. Trong lúc hầu hạ Viên Quân Nho cô luôn gọi dạ bảo vâng, mà trừ lần đó ra, Tống Nghi Thi không có bất kỳ lời nói quá phận nào. Cũng có thể nói Tống Nghi Thi biết rõ thân phận của mình, chẳng qua cô cũng chỉ là một di thái.
Hiển nhiên Tống Nghi Thi không muốn so đo với cô, hời hợt đáp lời, từng chữ từng câu chặn công kích của cô.
Mà Tống Nghi Thi đối nhân xử thế rất là phong mang tất lộ (tài năng, sắc sảo). Cô xem thường phu nhân chính thất, cũng ỷ vào việc không người nào dám trêu chọc cô, không chú ý một chút, liền giễu cợt ra mặt.
Chính thất liền nóng nảy.
Cô nói không lại Tống Nghi Thi, cũng hết sức tức giận đối với sự chống đối của Tống Nghi Thi. Dùng thân phận không chèn ép được Tống Nghi Thi, cô liền không còn lợi thế.
Tống Nghi Thi thấy cô rơi vào thế bất lợi, càng không nể mặt mà cười nhạo.
Tống Nghi Thi nói, “Bộ dạng này của phu nhân, một chút cũng không giống là phu nhân của lão gia. Cũng không biết phu nhân cho lão phu nhân bao nhiêu lợi ích?”
Những lời này đâm thẳng vào đáy lòng chính thất.
Ban đầu Viên Quân Nho không thích cô, không thích như trên mặt chữ. Cô vào phủ, hoàn toàn là bởi vì lão phu nhân độc đoán. Ban đầu Viên Quân Nho lại có một điểm yếu trí mạng, ai nói anh cũng không nghe, chỉ nghe lời của lão phu nhân.
Cũng may lúc Tống Nghi Thi vào phủ lão phu nhân đã qua đời, nếu không không chừng Viên Quân Nho sẽ gặp rắc rối.
Viên Quân Nho trước sau như một xem chuyện giữa phu nhân chính thất và lão phu nhân là chuyện cười, phu nhân không nghe được những chuyện này từ trong miệng Viên Quân Nho, lại nghe được nó từ trong miệng Tống Nghi Thi.
Cô duỗi tay muốn tát Tống Nghi Thi.
Tống Nghi Thi chưa kịp phản ứng, lúc đang chuẩn bị chịu một tát này, nha hoàn của cô xông lên chắn trước cô.
Một tiếng “Bốp” giòn tan vang lên, trực tiếp dọa Ôn Nhiễm giật mình.
Đạo diễn không hô cut, đạo diễn cũng không thấy rõ bên này xảy ra chuyện gì.
Ôn Nhiễm cũng không chú ý máy quay vẫn đang chạy, cô vươn tay đẩy Thư Vi ra, vội vàng hô lên, “Cô làm gì đấy?”
Mọi người không biết vì sao, Ôn Nhiễm lấy tay diễn viên diễn tiểu nha hoàn ra, mặt cô gái nhỏ kia lộ ra ngoài, chỉ thấy trên mặt cô ấy là một dấu bàn tay hồng rực.
Quan hệ của Ôn Nhiễm và cô gái nhỏ này không tệ, nhìn liền đau lòng, “Thư Vi, làm sao cô lại đánh thật?”
Thư Vi giống như là bị dọa sợ nên bối rối, ấp úng hồi lâu mới nói xin lỗi, “Thật xin lỗi. Tôi thật sự không cố ý, tôi chỉ là. . . . . . Chỉ quá nhập vai.”
Lửa trong mắt Ôn Nhiễm liền được đốt cháy, cô nghĩ, lại là bộ dạng này, lại là bộ dạng này. Lại là “Tôi không có cố ý”.
Đạo diễn để máy quay dừng quay, tới khuyên can, “Ôn Nhiễm, trước tiên dẫn cô ấy đi bôi chút thuốc, đợi tốt hơn chúng ta sẽ tiếp tục quay. Cô có thể thấy cũng không phải là Thư Vi cố ý, không phải sao. . . . . .”
Ôn Nhiễm trợn mắt nhìn Thư Vi, cẩn thận từng li từng tí đỡ cô gái nhỏ đi đến phòng trang điểm.
Đạo diễn Hoàng cũng khuyên Thư Vi, “Lát nữa lúc vào vị trí, chậm lại một chút. Lần này đúng là cô giơ tay lên hơi sớm rồi, đợi lát nữa nhớ nói xin lỗi cô gái nhỏ người ta.”
“Thật xin lỗi đạo diễn, tôi quá nhập vai.” Thư Vi thoáng cúi mình chào.
Sau khi đạo diễn Hoàng rời đi, Thư Vi nhìn về hướng Ôn Nhiễm rời đi, ánh mắt u ám.
Cô vốn là cố ý. Mới vừa rồi khi cô nhìn gương mặt của Ôn Nhiễm, đột nhiên rất ghen tỵ, gương mặt đó cũng không phải rất tinh xảo, làm sao lại có nhiều người thích cô ta như vậy chứ. Nếu bàn về đẹp mắt, rõ ràng mình càng đẹp mắt hơn.
Tống Nghi Thi cười nhạo phu nhân, cô liền cảm giác là Ôn Nhiễm đang cười nhạo Thư Vi.
Cô chợt có một suy nghĩ, nếu như bàn tay cô đánh nhanh hơn một chút, khiến diễn viên khác phản ứng không kịp, không phải bàn tay này liền đánh ở trên mặt Ôn Nhiễm rồi sao.
Cô suy nghĩ, cô liền làm như vậy.
Tống Nghi Thi còn chưa đọc thoại xong, cô đã giơ tay lên rồi. Lần này cô, đủ nhiệt tình.
Khi cô gái nhỏ ngăn cản kịp, trong lòng cô chỉ nghĩ không thể đánh Ôn Nhiễm, thật đáng tiếc.
Thư Vi đi đến phòng trang điểm tìm cô gái nhỏ nói xin lỗi cô ấy, cô gái nhỏ trực tiếp nói không sao. Thư Vi cũng không rời đi, vẫn đợi các cô.
Ôn Nhiễm thấy cô gái nhỏ bôi thuốc xong, để cho cô ấy đi nghỉ ngơi một chút. Cô gái nhỏ rất nghe lời liền rời đi.
Cặp mắt của Ôn Nhiễm trực tiếp nhìn về phía Thư Vi, “Cô cố ý.”
Thư Vi thấy xung quanh không có ai, cũng lười cười, “Không phải tôi cố ý muốn đánh cô ấy.”
Ôn Nhiễm hoàn toàn giận quá hóa cười, “Không phải cô cố ý đánh cô ấy, bởi vì cô muốn đánh tôi. Cô đừng cho rằng tôi không nhìn ra.”
Thư Vi cũng thừa nhận, “Đúng, tôi vốn muốn đánh cô.”
Lần này Ôn Nhiễm thật sự bị chọc giận đến mức bật cười, hừ lạnh một tiếng rồi mở miệng, lại khiến Thư Vi khó chịu.
“Trước đây cô cũng như vậy. Tôi vẫn không hiểu, rốt cuộc tôi đã đắc tội gì với cô, khiến cô vẫn luôn nhắm vào tôi như vậy.” Ôn Nhiễm thật sự không hiểu, Thư Vi vẫn nhắm vào cô, nhưng may mắn chưa từng thật sự tạo thành sự tổn thương với cô, ngay cả lời đồn đại, chẳng qua cũng chỉ lan truyền một thời gian, cuối cùng cũng sáng tỏ.
Thư Vi cũng không có ý định giải thích, “Cô đắc tội tôi.”
Nhưng đối với Ôn Nhiễm ngược lại cô cho rằng nghi ngờ sẽ được giải đáp, nhưng sau khi giải thích xong Ôn Nhiễm thật sự rất muốn tát cô ta một cái.
Cô ta nói: “Tôi không muốn làm lời đồn đại dừng lại, tôi cũng thật sự tò mò, tại sao cô luôn có thể giải thích đến rõ ràng trong sạch như vậy?”
Ôn Nhiễm thật sự muốn bùng nổ, trên thế giới này sao vẫn còn có loại người đặc biệt thế này?
Không muốn nói thêm nửa câu, Ôn Nhiễm hất tay muốn rời đi, đi tới cửa lại quay lại, “Cô thích Lục Minh Triết?”
Thư Vi chợt quay đầu lại, phát hiện mình phản ứng quá mức, cô vội vàng điều chỉnh tư thế để che giấu tâm trạng của mình, “Ai nói, hay là cô thích Lục Minh Triết.”
Ôn Nhiễm cười lạnh, còn muốn lừa tôi?
“Bộ dạng này của cô tốt nhất đừng để cho Lục Minh Triết biết.”
Thư Vi có hơi sợ, cô sợ Ôn Nhiễm tố cáo việc này với Lục Minh Triết. Ừm, trên thực tế, Ôn Nhiễm chắc chắn sẽ nói, chẳng qua không phải vạch trần tất cả như những gì Thư Vi nghĩ.
Ôn Nhiễm không hề muốn cho Lục Minh Triết biết suy nghĩ của Thư Vi. Cô không muốn bọn họ dây dưa với nhau.
Xét thấy Thư Vi thật sự rất ghê tởm, Ôn Nhiễm chủ động xin đạo diễn ưu tiên quay phần diễn của cô trước, vì thế còn nhờ chị Trần nhận một kịch bản làm lý do, nói là có lịch trình.
Mà Ôn Nhiễm vẫn cảm thấy cô gái nhỏ bị Thư Vi tát một cái hoàn toàn là vì mình, lại là một người mới không có tài nguyên gì, kỹ thuật diễn cũng ổn, nên để chị Trần tìm một vai phụ rồi thông báo cho cô ấy, vì để cảm ơn, Ôn Nhiễm cũng vì tình mà diễn một vai trong bộ phim này.
Mặc dù chị Trần mắng Ôn Nhiễm xen vào việc của người khác, nhưng vẫn giúp một tay.
Ôn Nhiễm: Chị Trần yêu quý, sâu như biển rộng.
Tóm lại, một tháng trước khi Ôn Nhiễm hơ khô thẻ tre. Lúc hơ khô thẻ tre, Ôn Nhiễm còn kéo cổ áo Lục Minh Triết, cảnh cáo anh, “Cách Thư Vi xa một chút!”
Lục Minh Triết rất vui vẻ đồng ý, thuận tiện hôn mấy cái.
Triền miên hôn một hồi lâu, gọi bằng cái tên mỹ miều là nụ hôn tạm biệt.
Ôn Nhiễm cũng rất không nỡ rời xa Lục Minh Triết, nhưng vì công việc và không muốn nhìn thấy Thư Vi, Ôn Nhiễm nhẫn tâm bỏ Lục Minh Triết lại tự mình bỏ chạy.
Cho đến khi Ôn Nhiễm rời đoàn, Lục Minh Triết vẫn đối với Thư Vi như thường ngày (rất lạnh nhạt), trong lòng Thư Vi nghĩ, có lẽ Ôn Nhiễm chưa nói chuyện của cô với Lục Minh Triết.
Không có Ôn Nhiễm, Thư Vi càng trắng trợn hơn. Thỉnh thoảng tìm Lục Minh Triết, cũng không nói chuyện gì quan trọng, cũng không nói quá lâu, chính là tùy ý nói chuyện phiếm, lần nào Lục Minh Triết cũng chỉ (lạnh nhạt) trả lời, vẫn siêng năng như cũ.
Lúc Ôn Nhiễm rời đoàn đã là cuối năm, trước khi đi cố ý dặn dò Lục Minh Triết nhất định phải từ chối đề nghị cùng đón năm mới của Thư Vi.
Lục Minh Triết tò mò: “Làm sao em biết cô ấy sẽ tìm anh?”
Ôn Nhiễm hung dữ đâm anh, “Em biết chứ! Anh mà đồng ý, em liền đăng Microblogging, không do dự nói anh bội tình bạc nghĩa!”
Lục Minh Triết cười đến mức không đứng nỗi.
Ngược lại Thư Vi thật sự mời anh cùng đón năm mới. Chẳng qua người đề nghị lại là đạo diễn Hoàng.
Trước khi kết thúc công việc đột nhiên đạo diễn Hoàng nhớ tới chuyện này, anh vừa dọn dẹp đồ, vừa đề nghị, “Dù sao lúc đón năm mới cũng không về nhà được, ở lại đoàn phim có lẽ mọi người cũng không vui vẻ, chúng ta cùng đi ra ngoài đón năm mới, như thế nào?”
Phó đạo diễn cười với anh, “Đón năm mới xong tiếp tục trở lại quay phim đúng không!”
Đạo diễn Hoàng hài lòng ra mặt, “Không sai. Buôn bán có lời.”
Lúc ấy Thư Vi liền hùa theo đạo diễn Hoàng, nói ý kiến hay, cũng không còn buồn bã nữa. Ánh mắt lại trực tiếp bay về phía Lục Minh Triết.
Lục Minh Triết giơ tay, “Đạo diễn, cả ngày đó tôi đều có việc.”
Đạo diễn Hoàng: . . . . . .
“Tôi có thể xin phép nghỉ một ngày không?” Dù vậy trong giọng nói không nghe ra được ý xin phép.
Đạo diễn Hoàng: Tôi có thể không cho phép cậu sao?
Thư Vi tìm thời gian hỏi anh: “Lục tiên sinh, ngày đó có việc gì sao?”
“Ngày đó” chỉ rõ ràng.
Lục Minh Triết vẫn lời ít mà ý nhiều như cũ: “Hẹn hò.”
Tác giả có lời muốn nói: Sự tồn tại của Thư Vi thật sự rất cẩu huyết, nhưng tôi viết rất sảng khoái ha ha ha ha ha.
Ôn Nhiễm: Sao chương này phần diễn của tôi ít như vậy? Tôi vẫn là nữ chính đúng không?