Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt

Chương 76: Đạp Chung Tri Vãn Cắm Đầu Xuống Nước


Bạn đang đọc Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt – Chương 76: Đạp Chung Tri Vãn Cắm Đầu Xuống Nước


Nữ sinh ngẩn ra: “Vứt xuống hồ á?”
Chung Tri Vãn nói năng thản nhiên: “Nếu vứt vào thùng rác, nói không chừng nó còn biết tự mình bỏ ra.” “Như thế có tàn nhẫn quả không?”
Nữ sinh do dự “Trả con lợn này lại cho lớp A19 hoặc giao cho chủ nhiệm đạo đức không phải là được rồi ư?”
“Cậu nghĩ học sinh lớp A19 sẽ tuân thủ quy định của trường chắc?” Sắc mặt Chung Tri Vãn càng lạnh nhạt hơn: “Không có ai dạy cho bọn họ một bài học, thì sao bọn họ biết điều được?” Nữ sinh kia cảm thấy nói vậy cũng có lý, nhưng vẫn chưa hết đắn đo: “Nhưng mà…” Chung Tri Vãn thấy cô bạn không có động tĩnh gì thì mất kiên nhẫn, lập tức tự mình bước tới, nhấc con lợn mini đang đứng trên mặt đất lên.

Bất ngờ bị nhấc lên không trung khiến Đô Đô hơi hoảng sợ, bốn cái chân lợn nhỏ xíu đạp tới đạp lui, giãy giụa không ngừng.
Chung Tri Vãn chẳng để tâm đến những điều này, cô ta đi tới bên hồ, rồi vứt con lợn xuống.

Lợn mini rất nhỏ, còn chưa sủi bọt tăm thì đã không thấy bóng dáng đầu nữa.
Chung Tri Vãn lấy khăn ướt ra lau tay, xác nhận không còn dính mùi hôi nữa mới chuẩn bị rời đi.
Nhưng cô ta còn chưa kịp quay người, thì một sức mạnh từ đằng sau ập tới, đạp thắng cô ta xuống hồ.
“Tôm” một tiếng, động tác cực nhanh, nữ sinh đi cùng còn chưa kịp phản ứng.
Hai giây sau, cô ta kinh ngạc quay đầu lại.
Chỉ thấy cô bé đứng bên bờ hồ, trong lòng ôm con lợn mini ban nãy bị Chung Tri Vãn ném xuống dưới.
Sương mờ mông lung trong đôi mắt phượng kia đã tan đi, mắt cô tựa như một mặt hồ kết bằng.
Nhưng trong khoảnh khắc này, lớp băng đó lại rắc một tiếng vỡ vụn.
Khí lạnh tỏa ra bốn phía, lạnh lẽo đến ghê người.

Nữ sinh không kìm được mà rùng mình.
Cô ta thậm chí còn nhìn thấy sát ý trong đôi mắt ấy.
“Cửu… Ục Ục, cửu với!” Chung Tri Vãn vừa hoang mang vừa sợ hãi:
“Tôi không biết bơi, cứu tôi với!”
Nhưng không có ai động đậy.
“Mẹ nó chứ, Chung Tri Vãn, ác cũng phải vừa vừa thôi chứ?” Cậu em từ đằng sau chạy tới thở hồng hộc, giận dữ đến mất kiểm soát: “Mày làm vậy thì có khác gì giết người không?!”
Mạng của thú cưng thì không phải là mạng chắc? Chung Tri Vãn nào còn nghe được cái gì cô ta hoảng sợ vô cùng đã sắp sụp đổ đến nơi:
“Cứu! Cứu tôi với!” Nữ sinh cuối cùng cũng hồi thần, ngây ngốc nói:
“Tri, Tri Vãn, tớ cũng không biết bơi.”
“Cứu tôi!” Bản năng sinh tồn khiến Chung Tri Vãn hướng về phía cô bé cầu cứu: “Em họ, cứu tôi với…”
Nhưng Doanh Tử Khâm căn bản không thèm nhìn cô ta lấy một cái, cúi đầu cứu chữa cho Đô Đô đang nằm trong lòng mình.
Chung Tri Vãn lại giãy giụa thêm mấy cái nữa, có vẻ sắp chìm xuống rồi.
Cho đến tận khi cô ta nhìn thấy Giang Nhiên ở cách đó không xa đang đi về phía này, trong lòng cô ta lại một lần nữa thắp lên hy vọng: “Giang Nhiên! Giang Nhiên cứu tôi!”
Giang Nhiên tất nhiên đã nghe thấy, cậu ta ngẩng đầu nhìn về phía mặt hồ.
Biểu cảm trên mặt cậu ta rất thản nhiên, bên môi còn treo một nụ cười khinh miệt, lạnh lẽo.
Giống như bị một xô nước lạnh dội xuống đầu, lòng Chung Tri Vãn cũng lạnh cóng.

Một cơn đau thắt ngực, trái tim không ngừng co rút.

Sau khi Doanh Tử Khâm xác nhận Đô Đô không có gì đáng ngại, mới ngẩng đầu lên: “Kéo ra ngoài.”
Hai cậu em bước lên, kéo Chung Tri Vãn đang giãy giụa ở trong hồ ra.
Không có chút thương hoa tiếc ngọc nào, ném thẳng cô ta xuống đất.
Mặt Chung Tri Vãn đỏ ửng vì ngạt thở, đau đớn ho sặc sụa: “Khụ khụ khụ..”
Cả người cô ta ướt sũng, trông vô cùng nhếch nhác.
Khu hồ Đông dần dần có nhiều học sinh đi tới, bọn họ đều nhìn thấy cảnh này, kinh ngạc không thôi.
Nữ sinh kia giờ mới dám bước lên, cô ta đỡ Chung Tri Vãn dậy, nhỏ giọng nói: “Tri Vãn, để tớ đưa cậu tới bệnh viện nhé.”
Chung Tri Vãn khó khăn lắm mới khôi phục được nhịp thở bình thường, cơ thể lạnh đến rùng mình.
Cô ta lại quay sang nhìn Giang Nhiên một cái, cậu ta vẫn thản nhiên như không khiến trong lòng cô ta càng thêm khó chịu, mau chóng rời đi dưới sự giúp đỡ của nữ sinh.
“Phì!” Cậu em nhổ một bãi nước bọt: “Loại này mà cũng được gọi nữ thần, đúng là lũ quáng gà.”
“Bố Doanh, xin lỗi cậu, cậu đánh tớ đi.” Tu Vũ rất hổ thẹn: “Tại tớ không để mắt kỹ đến Đô Đô, để nó chạy ra ngoài.”
Mấy ngày này, Đô Đô đã học được cách đi lại.
Có lúc sẽ chạy rất nhanh, chớp mắt là không thấy đâu nữa.

“Không trách cậu.” Doanh Tử Khâm lấy ra một viên thuốc, chậm rãi đút cho Đô Đô ăn: “Chẳng ai ngờ đến cả.”
Viên thuốc này có hiệu quả rất nhanh, chỉ trong mười mấy giây, Đô Đô đã tỉnh lại
Nó dùng cái mũi nhỏ xinh hồng hào của mình cọ cọ vào lòng bàn tay cô, phát ra tiếng hừ hừ vui vẻ.

Doanh Tử Khâm xoa đầu nó, ánh mắt hơi dịu đi.

“Cũng may bố Doanh đến kịp lúc.” Cậu em lúc này mới thấy sợ hãi: “Nếu như muộn mấy giây nữa thôi thì Đô Đô đã không còn nữa rồi.” I, nhưng cậu ta nhớ chẳng phải lúc đó bố Doanh còn đang bận ư?
Sao đột nhiên lại muốn tới hồ Đông?
Cứ như đã biết chuyện này từ trước rồi vậy.
Cậu em gãi gãi đầu, cũng không nghĩ nhiều nữa.

Doanh Tử Khâm đặt Đô Đô lên vai mình, tùy tiện xắn ống tay áo đồng phục lên: “Các cậu quay về đi, tôi tới phòng tư vấn tâm lý một chuyến.”
Trên con đường trước mặt.

“Tri Vãn, cậu đừng chọc vào Doanh Tử Khâm nữa.” Nữ sinh lúc này vẫn còn thấy sợ: “Cậu đã quên khi ấy cậu ta ấn đầu Ứng Phi Phi vào thùng rác như thế nào à?”
Chung Tri Vãn mím môi, tức đến mức tay run bần bật.
Sao cô ta biết được sẽ có người nhìn thấy? Cũng càng không ngờ tới, đến cô ta mà Doanh Tử Khâm cũng dám ra tay độc ác như vậy.
Nếu chuyện này truyền ra ngoài, Doanh Tử Khâm không sợ người khác sẽ nói mình là đồ ác độc ư?
Còn Giang Nhiên nữa.
Vành mắt Chung Trị Vãn đỏ lên.
Lúc hai người đi ra khỏi cổng trường, vừa khéo đụng phải Hạ Tuần từ bên ngoài trở về.
Hạ Tuần nhíu mày: “Em làm sao thế?”
“Thầy Hạ, em không sao.” Chung Tri Vãn mỉm cười đầy miễn cưỡng:
“Chỉ là phải tới bệnh viện một chuyển.”
“Thầy Hạ, thầy không biết đâu, từ khi Doanh Tử Khâm rời khỏi lớp xuất sắc, đúng là càng lúc càng xấu xa.” Nữ sinh kia khá tức giận: “Ban nãy cậu ta đã đạp Tri Vãn xuống hồ Đông.”

Vẻ mặt Hạ Tuần hơi thay đổi.
Nước hồ Đông rất sâu, trước đây từng xảy ra chuyện chết đuối trong hồ, nhà trường rất coi trọng việc này.
Cái này đã có thể khép vào tội giết người không thành rồi.
“Em đến bệnh viện trước đi.” Hạ Tuần gọi cho Chung Tri Vãn một chiếc taxi: “Chuyện này tôi sẽ nói với hiệu trưởng.” “Em không muốn làm phiền thầy Hạ.” Chung Tri Văn cúi đầu:
“Nói thế nào thì em và em ấy cũng là chị em họ, em ấy nóng tính, lẽ ra em nên nhường em ấy mới phải.” Lông mày Hạ Tuần nhíu lại càng chặt hơn, cũng càng không ưa
Doanh Tử Khâm.

Anh ta điềm đạm nói: “Không phiền gì cả.”
Chung Trị Văn họ lên mấy tiếng: “Vậy thì em cảm ơn thầy ạ.”
Lúc này ông cụ Chung đang lướt mạng xã hội, tán gẫu với cư dân mạng.
Nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, ông ngẩng đầu.
Nhìn thấy Chung Tri Vãn mặt mày đẫm nước mắt, ông cụ Chung ngẩn người: “Đã xảy ra chuyện gì thế, sao Vãn Vãn lại khóc vậy?”
Chung Tri Vãn cắn môi, không trả lời, một làn sương mờ dâng lên trong đôi mắt, dáng vẻ vô cùng đáng thương.
“Bố à, còn ai ngoài đứa con nuôi nhà họ Doanh ấy nữa, bố có biết nó đã làm gì không?” Chung phu nhân cố nén cơn giận lên tiếng: “Nó vì một con thú cưng mà đạp Vãn Vãn vào trong hồ.”
“Vãn Vãn không biết bơi, thời tiết tháng ba còn khá lạnh nữa, lỡ như xảy ra chuyện bất trắc thì phải làm sao?”
Bà ta thật không ngờ, một đứa con nuôi mà lại có gan to tày trời như thế.
Chung Tri Vãn là thiên kim đại tiểu thư do một tay bà ta nuôi nấng, đã bao giờ phải chịu ấm ức như thế?
Chung phu nhân lại lên tiếng, giọng điệu lạnh lùng: “Bố, con sẽ không cứ thế mà cho qua chuyện này đâu.” Chung Tri Vãn là cháu ruột của ông cụ Chung, đến đại tiểu thư thật sự của nhà họ Doanh cũng không được cưng chiều như Chung Tri Vãn.
Cho dù ông cụ Chung có hồ đồ đến mức nào, thì cũng không thể không biết ai mới là người họ Chung chứ?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.