Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt

Chương 67: Không Xứng Trình Diễn “mặt Trời Và Mặt Trăng”


Bạn đang đọc Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt – Chương 67: Không Xứng Trình Diễn “mặt Trời Và Mặt Trăng”


Đây là một trong số ba bản nhạc Vera Holtz viết cho đàn dương cầm: “Mặt trời và mặt trăng”.

Nó được viết vào năm 1756, là một bản sonata cho đàn dương cầm.

Sonata là một hình thức sáng tác âm nhạc mà bản nhạc bao gồm nhiều chương, diễn tấu một bản sonata mất khoảng từ 15 đến 20 phút.
Khác với những bản nhạc thông thường, sonata thường phức tạp hơn do đó nó yêu cầu người diễn tấu phải có kỹ năng đánh đàn điêu luyện và khả năng thể hiện cực cao, cũng là một công cụ quan trọng để đánh giá trình độ của người diễn tấu.
Cho dù chỉ là một nốt yếu hoặc là thể lực không theo kịp thì cũng không thể nào diễn tấu sonata một cách thuận lợi được.

Trong bảng xếp hạng các bản nhạc có độ khó cao trên thế giới, “Mặt trời và mặt trăng” đứng hàng thứ chín.
Doanh Tử Khâm chống cằm, sau khi xem xong bản nhạc mà Doanh Lộ Vi bày ra, cô ngẫm nghĩ một lát cuối cùng cũng hiểu rõ.

Tuy phần lớn là giống nhau nhưng đây không phải là bản nhạc có sáng tác.
Lần trước cô rời Trái đất vào năm 1782.

Trước khi rời đi, cô vẫn chưa công bố bản nhạc dành cho đàn dương cầm ra bên ngoài.

Có lẽ là người thời đó đã nghe buổi diễn tấu của cô, sau đó viết thành bản nhạc rồi lưu truyền lại.

Song dù sao cũng chỉ là nghe bằng tai nên trên bản nhạc có rất nhiều lỗi sai.


Đây chính là lý do khiến cho hiện nay không có ai đủ
khả năng diễn tấu “Mặt trời và mặt trăng” một cách hoàn chỉnh, thực chất bản nhạc ấy không khó đến thế.
Doanh Tử Khâm nghĩ lại tại sao hồi đó cô lại học chơi dương cầm với nhà soạn nhạc tài ba nhất, là vì âm nhạc giúp cô được thả lỏng, thoát ly khỏi thế tục.
Thật sự không ngờ đến, sau bao nhiêu năm trôi qua cô lại quay về Trái đất, cái tên Vera Holtz mà cô đặt bừa đã trở thành nhân vật nổi tiếng trong lịch sử âm nhạc thế giới.

Còn trở thành đối tượng để Doanh Lộ Vì hưởng ké độ nổi tiếng nữa.
Chậc.
Doanh Tử Khâm gõ bàn phím, gương mặt có vẻ chây lười.

Đáng tiếc, không có bản nhạc thật sự thì cả đời này Doanh Lộ Vi cũng đừng mong diễn tấu được “Mặt trời và mặt trăng”.
Quả nhiên, bởi vì hình tượng của Doanh Lộ Vi liên tiếp sụp đổ hết lần này đến lần khác nên sau khi phòng làm việc đăng dòng trạng thái đó lên, cư dân mạng lập tức ùa vào cười cợt.
“Tôi chịu hết nổi rồi, còn đàn “Mặt trời và mặt trăng” nữa cơ.

Đến cả một số nghệ sĩ dương cầm tài ba trong nước còn không dám bảo là có thể đàn được “Mặt trời và mặt trăng”, một nghệ sĩ dương cầm chỉ được cái mã như cô giá và cái gì?”
“Tô vẽ cái hình tượng năm tháng tĩnh lặng cho mình đã chẳng ai nói gì rồi, còn tâng bốc bảo mình là Vera Holtz đời tiếp theo, có biết xấu hổ không?”
“Động tới nữ thần Vera là tôi hết nhịn được rồi, cô có đủ thiên phú và chăm chỉ không? Bảo là yên ổn luyện đàn mà còn xuất hiện giả vờ thanh cao, học hỏi em gái Doanh đi, xem cái gì mới là thờ ơ thật sự.”
Bấy giờ, fan hâm mộ của Doanh Lộ Vi không im lặng nữa.
“Lầu trên ơi, bọn tôi thừa nhận là Lộ Vi còn kém Vera xa lắm, dù sao họ cũng là người không cùng thời đại nhưng bạn lấy một đứa con gái nuôi ra so sánh với chị ấy thì thật sự chẳng xửng chút nào, Doanh Tử Khâm biết chơi đàn dương cầm không?”
“Cô con gái nuôi ấy từ dưới quê lên thì phải, làm sao biết chơi đàn được? Không có tư cách so sánh với Lộ Vi.”
“Lũ fan khuyết tật não này, thời nay con gái gia đình danh gia biết chơi đàn dương cầm cũng đi khoe khoang được luôn hả, hết cứu nổi rồi.”
Doanh Tử Khâm lại học hỏi được thêm một số từ ngữ thịnh hành, bây giờ cô mới thả điện thoại xuống, ngón tay gõ bừa xuống bàn phím, lại hack một chiếc máy tính.
Cô tựa vào ghế, mở một lon coca ra.
Bờ bên kia đại dương, vẫn là tầng hầm chất đấy hộp mì ăn liền ấy.
“Phụt.

Vãi nồi!”
Nhìn màn hình tối đen, hacker nào đó bị mì ăn liền chặn họng lần thứ ba, suýt nữa là về chầu ông bà luôn.

Đôi mắt anh ta ngân ngấn lệ, cõi lòng như tro tàn.
“Chị gái ơi, lại làm sao nữa, em vô tội mà hu hu hu.”
Chẳng phải anh ta chỉ tò mò nên xâm nhập vào máy tính có một lần thôi à? Anh ta đã tạo cái nghiệp gì đây?
Phía bên kia gửi tới ba từ.
“NOK”
Nhìn thấy ba chữ này hacker nào đó thay đổi sắc mặt.


Sao lại muốn hỏi chuyện này? Thế thì anh ta biết trả lời thế nào?
Anh ta cẩn thận gõ chữ.

“Chị gái, làm sao chị biết về NOK?”
Lần này Doanh Tử Khâm chỉ đáp lại hai chữ.
“Nhanh lên.”
Hacker nào đó nhìn chằm chằm hai chữ ấy, mấy giây sau bên tự tát mình một cái.

Được, chị gái không phải hỏi thăm mà là đang bức cung anh ta.
Anh ta dự đoán nếu như hôm nay không nói ra NOK là cái gì thì chắc mười mấy chiếc máy tính này của anh ta sẽ bay màu luôn mất.

Sau đó nhiệm vụ của anh ta cũng ngâm nước luôn.
“Được, chị gái, em sẽ gửi địa chỉ trang web tới máy tính của chị, chị nhìn là biết ngay thôi.”
Sau khi gửi câu vừa rồi sang, máy tính của anh ta mới trở lại bình thường.

Hacker nào đó thở dài, suy nghĩ xem anh ta có nên đi báo cáo một tiếng không?
Ngẫm nghĩ một lát, anh ta vẫn quyết định không bảo.

Dù gì cũng chẳng phải cô bạn nhỏ nhà anh ta, cứ để cho tên đàn ông đó đau đầu đi.

Như vậy anh ta mới vui!
Hacker nào đó ôm mì ăn liền, tiếp tục ăn.
Bệnh viện Số 1.
Chung Mạn Hoa vội vã chạy đến: “Lão phu nhân thế nào rồi?”
Quản gia đang chờ đợi bên ngoài phòng ICU lau mồ hôi trên trán, đáp ngay: “Phu nhân, lão phu nhân vẫn chưa tỉnh lại, các bác sĩ đang cấp cứu.”

Lần này bà cụ Doanh hôn mê bất tỉnh một phần là do tức giận, phần còn lại là do bị ông cụ Chung dọa sợ.

Chung Mạn Hoa cũng rất phiền lòng:
“Đã liên hệ với bệnh viện Để đô chưa?” “Khi nãy tiểu thư Lộ Vi gọi điện rồi.” Quản gia đáp: “Thầy giáo hướng dẫn của cô Lục Chỉ sẽ đích thân đến đây.”
“Thế thì tốt quá.” Chung Mạn Hoa khẽ thở phào nhẹ nhõm: “Cứ để bệnh viện Số 1 ổn định bệnh tình của lão phu nhân đã.”
Tuy thầy giáo hướng dẫn của Lục Chỉ học Đông y nhưng vì có chút quan hệ với nhà họ Mộng nên y thuật cao siêu hơn bác sĩ Đông y bình thường nhiều.
Nhìn thấy bác sĩ điều trị chính bước ra, Doanh Lộ Vi vội vã tiến lên hỏi thăm: “Bác sĩ, mẹ tôi thế nào rồi?” “Sức khỏe của cụ bà càng ngày càng kém.” Bác sĩ điều trị chính lắc đầu:
“Tình hình không được khả quan lắm, tôi khuyên gia đình nên chuẩn bị tâm lý trước.”
Nghe thấy câu này cả ba người đều ngạc nhiên.

Nghiêm trọng đến thế sao?
“Có điều cũng không phải là không cứu được.” Bác sĩ điều trị chính trầm ngâm một lát: “Không biết mọi người có nghe đến bệnh viện Thiệu Nhân bao giờ chưa?”
Chung Mạn Hoa cau mày: “Cái bệnh viện Đông y ấy à?”
Tấ nhiên bà ta từng nghe nói tới bệnh viện Thiện Nhân, trước đây bệnh viện Thiện Nhân vô cùng nổi tiếng.

Nhưng kể từ khi Tây y nổi dần lên, còn Đông y thì mai một dần, bệnh viện Thiện Nhân đã không còn được như trước nữa.
“Đúng vậy.” Bác sĩ điều trị chính gật đầu: “Bên đó mới có một bác sĩ mới, y thuật vô cùng cao siêu, mọi người có thể đến đó một chuyến.”
Sắc mặt Chung Mạn Hoa nhẹ nhõm hơn, bà ta khách sáo từ chối: “Cái đó chắc là không cần đâu.”
Thầy giáo hướng dẫn của Lục Chỉ sắp đến đây rồi, ở thành phố Hộ còn bác sĩ Đông y nào có y thuật cao hơn ông ấy nữa ư?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.