Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt

Chương 61: Hai Người Bọn Họ Đứng Gần Nhau Quá Rồi


Bạn đang đọc Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt – Chương 61: Hai Người Bọn Họ Đứng Gần Nhau Quá Rồi


Vừa nghe thấy thể hai vợ chồng nhà họ Ưng đều hơi đờ đẫn.
Bà cụ Doanh không dám tin, sắc mặt càng tệ thêm: “Anh cảnh sát, các anh nói vậy là có ý gì?”
Đánh thẳng vào mặt bà ta như thế hả?
Cục trưởng gật đầu, cũng không tức giận: “Bà nghe thể nào thì là thế ấy.” Lửa giận của bà cụ Doanh bốc lên ngùn ngụt, bà ta nhấn mạnh lại một lần nữa: “Tôi là bà nội của nó!”
Cục trưởng vẫn lịch sự lễ phép như trước, cho dù lời nói ra có hơi thô:
“Dù bà có là ông trời thì cũng vô ích.” Bà cụ Doanh tức đến mức mặt mày co giật, nhiều hơn cả là sự khó chịu và sượng sùng.

Khuôn mặt bà ta thoạt xanh thoát trắng, suýt nữa thì tức đến ngất đi.

thành phố Hộ, bà ta vẫn luôn được người ta tôn kính đã bao giờ bị mỉa mai như thế này đâu?
“Đuổi bọn họ ra ngoài đi.” Cục trưởng xua xua tay, không muốn nhiều lời với bọn họ thêm nữa.
Bà cụ Doanh cũng không thể ỷ vào ưu thế của người già, cứ thể bị tổng thẳng ra ngoài.

Bà ta đứng trước cổng Cục Cảnh sát, chỉ muốn tìm một cái lỗ nào đó để chui vào.

Mặt mũi của mình đã mất hết cả, bà ta nào còn tâm trạng rảnh rỗi đi lo chuyện của Ưng Phi Phi, bà ta lên xe một mình rời đi.
“Ông ơi, giờ phải làm thế nào?” Bà Ưng hoảng sợ vô cùng: “Nhà họ Doanh ra mặt cũng vô ích, lẽ nào Phi Phi phải ngồi tù chắc rồi ư?” Sắc mặt của ông Ưng trầm xuống, nghe thấy vậy, thẳng tay cho bà Ứng một cái bạt tai: “Ngu ngốc, bà có biết cục trưởng đó là ai không?” Bà Ưng bị đánh đến ngơ ngác, ôm mặt đờ đẫn, hồi lâu vẫn không tỉnh táo lại được.
“Ông ta được điều từ để đổ xuống, bình thường đều không ở trong thành phố Hộ.” Ông Ưng nghiến răng nghiến lợi: “Đến ông ta cũng đích thân tới đây, thì bà biết chuyện này nghiêm trọng đến mức nào không?!”
Nếu sớm biết thế này thì ông ta đã không tới nhà họ Doanh cầu xin rồi.

Bà Ưng hốt hoảng lo sợ: “Nhưng, nhưng nó chỉ là một đứa con nuôi, sao có thể…”
“Đều do bà chiều quá mà ra!” Ông Ưng căn bản không muốn nghe bà ta nói, cười lạnh: “Bà hãy cầu mong là chuyện này sẽ không ảnh hưởng đến nhà họ Ưng đi.”
Bà Ưng ngây người tại chỗ, giữa ban ngày ban mặt mà cả người bà ta lạnh đến phát run.
Cuối cùng bà ta cũng ý thức được, hình như bà ta đã dây vào người không nên dây.
Bên trong Cục Cảnh sát.
Nữ cảnh sát đi tới đi lui, cảm thấy rất kỳ lạ, cô hỏi: “Cục trưởng, có phải bọn họ không biết rằng chuyện này có đến hai gia tộc ở đế đô đều nhúng tay vào không?” Không thì bọn họ lấy đâu ra dũng khí đòi rút đơn kiện thay con gái nhà người ta?
Biết rồi có khi sợ mất mật ra ấy chứ.

“Không có để đồ nhúng tay vào thì chuyện này cũng không thể để bọn họ bàn bạc riêng là xong được ” Cục trưởng uống một ngụm nước rồi đặt cốc xuống: “Bạo lực mạng một cô bé, còn tự tin nói chẳng có chuyện gì to tát.” Nữ cảnh sát tán đồng, cô lại hỏi: “Cục trưởng, có cần tìm một chuyên gia tâm lý tới hỗ trợ cô bé đó không? Chỉ sợ để lại ám ảnh tâm lý trong lòng cô bé.”
Một người trưởng thành như cô, nhìn thấy những lời lẽ kia ở trên mạng xã hội còn không chịu nổi.
Huống hồ là một cô bé?
“Đã có người đi liên hệ rồi.” Cục trưởng gật đầu: “Cô đi tổng hợp lại khẩu cung, sau đó chuyển cho văn phòng luật sư Tây Phong.”
Nữ cảnh sát nhận lệnh đi làm việc.
Cục trưởng nghĩ ngợi, rồi lấy điện thoại ra bấm số gọi: “Cô Doanh, xin chào cô, có vị lão phu nhân của nhà họ Doanh vừa mới tới đây, tôi báo với cô một tiếng.” ở trong tiệm thú cưng, lông mày Doanh Tử Khâm hơi nhướng lên, cũng không có gì bất ngờ: “Được, cảm ơn ngài.”
“Không có gì, đều là việc nên làm.” Cục trưởng lại nói: “Mấy ngày nữa sẽ có một chuyên gia tâm lý ở để đô tới thành phố Hộ, cô có thể gặp mặt thử xem.” Vốn dĩ không phải chỉ có người bị bệnh tâm lý mới cần đến chuyên gia tâm lý, chuyên gia tâm lý cũng có thể giúp học sinh giải tỏa bớt áp lực chuyện học hành.
“Ừm, tôi biết rồi.”
Cúp máy, ánh mắt của Doanh Tử Khâm lại tập trung vào con vật nuôi trước mặt.
Cái mũi mềm mềm vểnh lên, mũm mĩm, đến cả móng chân cũng hồng hồng dễ thương, còn biết dùng tại cọ cọ vào lòng bàn tay cô nữa.
Nhân viên đang đứng bên cạnh nhiệt tình giới thiệu: “Thưa cô đây là lợn mini, là loại thú cưng bán chạy nhất ở tiệm chúng tôi, nó là giống lai giữa lợn Tamworth và lớn lang Gloucestershire, rất được giới quý tộc Châu Âu ưa thích.”
Doanh Tử Khâm gật đầu: “Vậy chọn nó đi.” Nghiên cứu cho thấy, trong hơn một trăm nghìn loài động vật trên thế giới, lợn là loài có trí thông minh xếp hạng 10, tương đương với một đứa trẻ 3-4 tuổi, không chỉ thông minh mà còn rất ngoan ngoãn.


Cho nên có khả là thích lợn.
Phó Quân Thâm đứng bên cạnh cô, đang trêu đùa một chú chuột lang nhỏ, nghe vậy ngẩng đầu lên.

Khoảng cách giữa hai người rất gần, anh có thể nhìn thấy hàng lông mi hơi cụp xuống của cô.

Chỉ cần anh lại gần thêm ba cm nữa, thì có thể chạm vào cánh tay cô.

Lúc này cô cho anh một cảm giác rất tươi tắn, không còn lạnh nhạt giống như lúc bình thường nữa.

Khiến người ta nhớ tới ánh nắng ban mai, gió thổi lúc trời chiều và ánh trăng khi đêm muộn.

Như thể có bong bóng màu trắng bay ra từ làn da trắng nõn của cô, toàn bộ rơi vào tay anh, rất mềm mại.
Phó Quân Thâm cụp mắt xuống, khẽ lùi lại phía sau một bước, duy trì khoảng cách thích hợp.
Không quá xa xôi, nhưng cũng không quá mức thân mật, rất lịch sự.
Giá một con lợn mini không hề rẻ, có thể bán nhanh như vậy, khiến nhân viên càng thêm nhiệt tình: “Thưa cô, cô có thể đặt tên cho nó, chúng tôi đi làm thủ tục cho cô.”
Doanh Tử Khâm nhéo nhéo cái tai nhỏ của chú lợn mini, suy nghĩ một cách rất nghiêm túc: “Vậy gọi là Mộ Mộ đi.”
“Mộ trong tư một á?” Phó Quân Thâm chậm chạp nhấc mí mắt lên:

“Bạn nhỏ à, yêu sớm không tốt đâu.”
* Tư một ngưỡng mộ, nhung nhớ.

Anh vẫn lo nghĩ cho cô hệt một ông bố già.
“Không phải, đây là tên của một người bạn thân của tôi.” Doanh Tử Khâm bế bé lợn mini lên, dường như nghĩ đến điều gì đó: “Tôi thấy ở phương diện nào đó thì nó khá giống với cô ấy, có thể nhìn lợn nhớ người.”
“Hm?” Phó Quân Thâm nổi hứng tò mò: “Ở phương diện nào cơ?”
Doanh Tử Khâm xoa xoa đầu chú lợn mini: “Ngốc nghếch đáng yêu, còn ăn khỏe.”
Phó Quân Thâm: “…”
Được, rất giống những cô bạn gái chơi thân với nhau.
Nhưng mà đến cuối cùng, Doanh Tử Khâm vẫn chọn một cái tên khác: Đô Đô.
Đô Đô chỉ mới hai tháng tuổi, đi lại còn chưa vững, bước đi xiêu xiêu vẹo vẹo.

Doanh Tử Khâm bế Đô Đô lên, đặt bé vào khuỷu tay của mình.
Phó Quân Thâm tụt lại sau cô một bước, liếc nhìn chiếc điện thoại di động của mình.

Bên trên là tin nhắn mới nhận, không có ghi chú tên, là một số trống.

“Anh, sao không dìm chết Tập đoàn Giang thị luôn đi?
Rút tay về làm gì? Lãng phí tiền chết đi được, anh không biết đâu, mất một khoản tiền lớn như thế, tim em đau nhói từng cơn đây này.”
Phó Quân Thâm không trả lời, cất điện thoại vào túi.
Ông cụ Giang từng dạy dỗ anh, anh không thể hủy hết cả Tập đoàn Giang thị được.
Nhưng mà..
Đôi mắt đào hoa của Phó Quân Thâm nhếch lên.


Kéo Giang Mạc Viễn xuống khỏi vị trí tổng giám đốc điều hành thì được.
Cổ phiếu của Tập đoàn Giang thị biến động suốt năm ngày liền, chỉ trong khoảng thời gian ngắn mà bay mất hơn một tỷ giá trị tài sản.
Vào lúc toàn bộ cao tầng đều sắp tuyệt vọng đến nơi, thì cổ phiếu lại đột nhiên khôi phục lại bình thường.
Tập đoàn Giang thị từ đầu đến cuối đều không biết rốt cuộc đối phương là ai.
Nhưng đối phương lại có thể tùy ý khống chế cổ phiếu của Tập đoàn Giang thị, khiến mỗi cổ đông đều cảm nhận được một sự khủng hoảng trước nay chưa từng có.

Cũng may nền móng của Tập đoàn Giang thị đủ vững, nếu đổi lại là một gia tộc nhỏ khác thì đã trực tiếp tuyên bố phá sản rồi.
Tuy nhiên, cho dù là vậy, uy tín của Giang Mạc Viễn cũng chịu đả kích rất lớn.

Có không ít cổ đông nghi ngờ anh ta rốt cuộc còn có đủ năng lực để tiếp tục đảm nhiệm vị trí tổng giám đốc điều hành hay không.

Giang Mạc Viễn cực kỳ phiền muộn, anh ta ném mấy sấp tài liệu lên mặt bàn, muốn nghỉ ngơi nhưng đầu lại đau như búa bổ, đến nhắm mắt cũng không làm được.

Nhất là sau khi biết được chuyện xảy ra trên mạng xã hội mấy ngày gần đây, tâm trạng anh ta càng thêm tệ hại.
Anh ta châm một điếu thuốc, đi đến trước cửa sổ kính dài chạm đất, nhìn xuống bên dưới, chầm chậm nhả khói.

Ánh mắt tùy ý di chuyển, vài giây sau, anh ta đột nhiên bắt được một bóng hình quen thuộc.
Giang Mạc Viễn ngẩn người, đầu mày nhíu lại.
Sao có thể là…
Anh ta có phần không chắc chắn, nhìn lại một lần nữa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.