Bạn đang đọc Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt – Chương 3: Châu Âu Cổ
Một lần nữa Nhiếp Triều lại chết lặng.
What?
Anh ta vừa nghe thấy cái gì?
Sau từ Châu Âu thêm từ cổ thì ý nghĩa thay đổi hoàn toàn.
Đó là Châu Âu thời kỳ từ thế kỷ 14 đến thế kỷ 16.
Nhờ một cuộc vận động văn hóa, tư tưởng mà các lĩnh vực như văn học, nghệ thuật, âm nhạc của Châu Âu đều xuất hiện vô số những danh nhân, nhờ đó mà Châu Âu thoát khỏi thời kỳ suy tàn, bước sáng thời kỳ phồn thịnh.
Châu Âu có rất nhiều hoàng tộc nhưng hầu hết đều không còn tồn tại nữa.
Hoàng tộc còn lại hiện giờ là mười hoàng tộc do nước Y đứng đầu, lễ nghi của mỗi hoàng tộc đều không giống nhau.
Chỉ một tư thế ngồi bình thường thôi, anh ta không nhìn ra được bất kỳ điểm gì khác lạ, sao có thể là lễ nghi hoàng gia Châu Âu cổ?
Nhưng Nhiếp Triều không hề nghi ngờ lời Phó Quân Thâm nói.
Vì cậu ấm này từng nói với anh ta, là một kẻ ăn chơi trăng hoa thì một điều kiện bắt buộc phải có là trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, cho dù chỉ là bày binh trên giấy thôi cũng được, như vậy mới có thể chinh phục được những mẫu hình con gái khác nhau.
Nhiếp Triều luôn thấy không đúng lắm nhưng cũng không thể phản bác lại được, chỉ đành khiêm tốn học tập theo.
Cậu ấm ăn chơi trác táng nhất thành phố Hồ biết lễ nghi hoàng gia Châu Âu không đáng để người ta kinh ngạc nhưng em gái nhỏ họ Doanh từ dưới quê lên này thì sao?
Doanh Tử Khâm mở mắt, vẻ mặt không có bất kỳ thay đổi gì.
Cô đổi tư thế, tay chống cằm, vô cùng lười biếng nói: “Đọc sách có liên quan.” Phó Quân Thâm tựa ra sau, cười: “Sở thích này khác với những bạn nhỏ khác đấy.” Doanh Tử Khâm không đáp lại.
Mười mấy phút sau, đồ ăn đã được chuẩn bị xong hết.
Trong Hán Các không có phòng riêng, mỗi bàn được ngăn cách bởi tấm màn màu xanh, cạnh bàn đặt lò hương, tùy theo sở thích của khách hàng, phục vụ bỏ vào đó những lò đốt hương khác nhau.
Bên cạnh còn cây cầu đá nhỏ bắc ngang qua dòng suối càng tôn lên nét đẹp cổ xưa.
Doanh Tử Khâm nghiêng đầu, đôi mắt hơi hấp háy.
Hoa quế, hương thảo, trầm hương, có huân hương, đàn hương… tất cả đều là dược liệu có tác dụng an thần, hiển nhiên là được đặc biệt chuẩn bị.
Điều khiển cô hơi bất ngờ là trong lò hương lại có chút linh khí tinh khiết tỏa ra.
Chỉ một lúc thế thôi cô đã cảm thấy tinh thần mình dễ chịu hơn không ít rồi.
Doanh Tử Khâm rũ mắt.
Lần đầu tiên cô đến Trái đất là vào giữa thế kỷ 15.
Linh khí của Trái đất lúc ấy tuy không dồi dào nhưng cũng không đến mức cạn kiệt như bây giờ, thậm chí linh khí lúc bấy giờ còn có thể hấp thụ được, nuôi dưỡng ra một nữ pháp sư nữa.
Cô không ngờ mình sẽ trở lại Trái đất một lần nữa.
Dù sao cô vốn phải chết, có thể sống lại cũng không dễ dàng gì.
Vì vết thương quá nặng, linh hồn vỡ vụn hoàn toàn nên ý thức của cô ngủ quên gần 17 năm, hôm nay mới triệt để tỉnh lại, sau khi tỉnh lại, cảnh ngộ của cô có hơi thảm hại.
Thiếu máu trường kỳ khiến thân thể này vô cùng yếu ớt, thậm chí có thể nói là thương tích đầy mình, chạm vào là vỡ.
Nếu cô muốn có nhiều linh khí hơn để cải thiện thân thể thì cần phải tìm ngọc và dược liệu thiên nhiên.
Cô không có tiền mà bất kể là ngọc hay là dược liệu thì đều cần một số tiền lớn.
Trước đây cô để dành không ít vàng ở Châu u, qua nhiều năm như vậy, hẳn là ngân hàng hồi xưa cũng phá sản rồi, không biết vàng của cô có còn hay không nữa.
Doanh Tử Khâm suy nghĩ một lúc, hỏi: “Thành phố Hồ có nơi vui chơi nào không?”.
“Nhiều lắm.” Nhiếp Triều ngà ngà say, nấc một cái: “Em đến đây lâu như vậy mà chưa ra ngoài chơi bao giờ à?”
“Kho máu di động hắn là không có thứ gọi là tự do.”
Nhiếp Triều lại cứng họng một lần nữa.
“Bạn nhỏ, uống cái này đi.” Phó Quân Thâm đưa cho cô gái một bát canh táo đỏ long nhãn, thấy cô nhận lấy mới tựa vào ghế trúc: “Năm nay Doanh Lộ Vi bị thương bao nhiêu lần?” Nhiếp Triều ngẩn người, tính toán một chút: “Nếu chỉ tính vào viện thì không dưới 20 lần.” Vừa nói con số này ra, chính anh ta cũng giật mình.
Không ai ở thành phố Hồ này là không biết Doanh Lộ Vi mắc bệnh máu khó đông, vì thế các thiếu gia, tiểu thư đều cẩn thận bảo vệ cô ta.
Cô ta lại là vợ chưa cưới của Giang Mạc Viễn, tinh thông cầm kỳ thi họa, rất được lòng bậc cha chủ của bốn gia tộc lớn.
Chạm còn chẳng dám chạm, sao có thể để cô ta bị thương nhiều lần như vậy?
Nhiếp Triều thăm dò: “Đại lão, chẳng lẽ đại lão hiến máu cho cô ta nhiều lần đến vậy ư…”
Lời đến bên miệng nhưng không dám nói tiếp.
Truyền máu hơn hai mươi lần, ai chịu nổi chứ?
Doanh Tử Khâm từ từ uống cạn bát canh táo đỏ long nhãn, híp đôi mắt phượng, không để bụng mà nói: “Không chỉ có thể thôi đâu.” Lúc sức sống của thân thể này gần như đã cạn kiệt thì cô tỉnh lại.
Cô hấp thụ linh khí trời đất trong tuyết mà cũng chỉ có thể miễn cưỡng khôi phục lại một chút thì có thể thấy được thân thể này yếu đến mức nào rồi đấy.
“Ừm, khá tốt.” Phó Quân Thâm vươn tay đưa một tờ giấy cho cô gái, cười nhẹ rồi cất giọng nói rất dịu dàng: “Em có thể lập kỷ lục Guinness rồi đấy.”
Mồ hôi lạnh của Nhiếp Triều lại thi nhau rơi.
Anh ta với Phó Quân Thâm biết nhau từ bé, hiểu rõ tính cách của đối phương.
Một khi vị thiếu gia này dùng giọng điệu ôn hòa thế này để nói chuyện thì chứng minh cậu ta thực sự nổi giận rồi.
Những thế thì sao chứ?
Nhà họ Doanh nhận con nuôi, cho ăn cho uống chẳng phải là vì chút máu kia sao? Họ đã nhìn quen những góc tối đằng sau giới nhà giàu từ lâu rồi, còn có chuyện dơ bẩn hơn thế nhiều.
Nhiếp Triều thở dài, gọi phục vụ đến, ân cần nói: “Đại lão ăn nhiều một chút.
Thất thiếu nói rất đúng, phải bồi bổ thân thể.”
Doanh Tử Khâm nhìn đĩa gan heo khó khăn lắm cô mới ăn hết lại bị đổ đầy: “…”
Lúc này, cánh cửa chạm trổ của Hán Các lại được mở ra một lần nữa.
Tiếng bước chân vang lên, một đoàn người đi vào.
Dẫn đầu là một người đàn ông cao to, rắn rỏi, đôi chân được bao bọc trong chiếc quần tây dài mà mạnh mẽ.
Vẻ mặt anh ta lạnh nhạt, trên người tỏa ra khí chất cao quý, xa cách lại mang theo sự cuốn hút chết người của đàn ông trưởng thành.
Dù có là phục vụ của Hán Các thì khi nhìn thấy người đến cũng không kìm được mà có đôi chút kính nể.
Không ai ở thành phố Hồ mà không biết gương mặt này.
Tam gia nhà họ Giang, Giang Mạc Viễn.
Người thừa kế số một của bốn gia tộc lớn, vừa có dung mạo vừa có địa vị và quyền thế, Người đàn ông mà các tiểu thư danh giá của thành phố Hồ đều muốn lấy làm chồng.
Giám đốc bước lên, cung kính nhưng không hèn mọn nói: “Tổng Giám đốc Giang, bàn mà cậu đặt ở bên này, mời đi theo tôi.”
Giang Mạc Viễn gật đầu, nhấc chân đi về hướng đó.
Nhưng lúc này, thư ký đang đi theo sau anh ta đột nhiên bước lên, thấp giọng nói một câu: “Tam gia.” Nói xong chỉ chỉ về một hướng.
Giang Mạc Viễn nhíu mày nhưng không quay đầu lại, nhìn về phía thư ký chỉ, ánh mắt anh ta đột nhiên trầm xuống.
Cô gái gầy gò ngồi trên ghế trúc nghiêng đầu, không biết đã xảy ra chuyện gì mà vẻ mặt cô tràn ngập kháng cự.
Còn người ngồi đối diện cô, anh ta cũng biết.
Phó Quân Thâm.
Danh tiếng của thiếu gia ăn chơi trác táng nhà họ Phó không phải chỉ mỗi kém thôi đâu.
Ra nước ngoài ba năm, nhìn qua cũng không thấy tiến bộ chút nào.
Không biết nhớ đến cái gì, Giang Mạc Viễn càng nhíu mày hơn, sải bước đi qua, để lại mấy người đằng sau trơ mắt nhìn nhau.
Họ đều là khách hàng của Tập đoàn Giang thị, cũng coi như là hiểu tính của Giang Mạc Viễn.
Tam gia thành phố Hồ không bao giờ thể hiện cảm xúc ra bên ngoài, chuyện gì có thể khiến anh ta thay đổi sắc mặt như vậy?
“Tam gia đi dạy dỗ một đứa cháu không nghe lời, qua đó một lúc là về ngay.” Thư ký áy náy nói: “Mời mọi người vào bàn trước.”
Cháu?