Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt

Chương 114


Bạn đang đọc Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt – Chương 114


Anh ta thật sự không biết nói sao nữa.

Thời gian Hạ Tuần đi dạy chưa lâu, nhưng vừa đến đã được phân cho dạy lớp quốc tế, nên anh ta thường thấy các học sinh chăm chỉ học hành.
Nếu không vì cô Đặng đi công tác ở châu u, nhờ anh ta dạy thay khoảng hơn một tuần cho lớp xuất sắc thì quả thật anh ta không có cơ hội trông thấy học sinh chiếm tài nguyên học tập quý báu nhất của trường Thanh Trí, mà lại học hành tệ đến thế, còn không biết tự cố gắng, lên lớp chỉ biết ngủ gật.
Mặc dù học sinh có vấn đề của lớp A19 không ít, nhưng Hạ Tuần chưa từng dạy lớp ấy, nên tất nhiên những học sinh có vấn đề kia không tác động trực tiếp đến cảm quan của anh ta như Doanh Tử Khâm.

Chủ nhiệm giáo vụ không để ý đến sự thay đổi nét mặt của Hạ Tuần, giọng nói ông tương đối vui vẻ: “Thầy hiệu trưởng à, thầy không biết đâu, dạo này lớp A19 thật sự tốt lên trông thấy, tụi nó đã tới tập thể dục buổi sáng và nghe diễn thuyết rồi, tôi còn nghi là tụi nó xuyên không tập thể ấy chứ.”
Thời gian này số lần hiệu trưởng bị shock rất nhiều, ông vô cùng điềm tĩnh nói: “Ông xem ít phim xuyên không thôi, làm tấm gương cho học sinh, để tụi nó biết, ông không tiếp tục làm chủ nhiệm giáo vụ được nữa đâu.” Chủ nhiệm giáo vụ: “..”
Ông cầm lấy đơn nghỉ phép nhanh chóng đi mất.

“Thầy Hạ, chúng ta quay về vấn đề đang bàn lúc nãy đi, chắc là..” Hiệu trưởng đang nói, bỗng ngừng lại giây lát, lông mày chau lại.

Ông biết Hạ Tuần rất có định kiến với Doanh Tử Khâm, ông cũng không để ý chuyện Hạ Tuần nghe thấy việc vừa rồi.

Mặc dù Hạ Tuần sẽ không bước chân vào lớp A19 nửa bước, Doanh Tử Khâm cũng không được xem như thầy trò với anh ta.
Song hiệu trưởng luôn cảm thấy anh ta cứ mang theo cái định kiến ấy mà làm một người thầy giáo thì quả thực không ổn lắm, vẫn cần phải nói với anh ta.
Hơn nữa, ông cảm thấy dạo gần đây Doanh Tử Khâm tiến bộ rất nhiều.
Mặc dù về mặt học tập vẫn còn rất tệ, nhưng tài năng thiên bẩm trên phương diện nghệ thuật thì không thể vùi lấp.
Nói không chừng kỳ thi giữa kỳ này, cô bé sẽ trở thành một chú ngựa ô thì sao? Hiệu trưởng đẩy gọng kính: “Thầy Hạ, chuyện là thế này, gia đình nhà em Doanh…”
“Thầy hiệu trưởng.” Hạ Tuần cắt ngang lời ông, có vẻ hơi khó chịu:
“Chúng ta nói tiếp chuyện chính đi.”
Anh ta còn phải chuẩn bị giáo án cho lớp quốc tế, không có thời gian rảnh để nghe chuyện của một học sinh kém.


Hơn nữa, học sinh đó cũng không liên quan đến anh ta.
***
Lớp xuất sắc khối 11.
Chung Tri Vãn cầm bút trên tay, nhưng mãi không động đậy.

Cô ta thẫn thờ nhìn cuốn tổng hợp đề ôn tập trên bàn, không biết đang suy nghĩ gì.
Chung Tri Vãn là lớp trưởng, lại là nữ thần của trường Thanh Trí, thấy cô ta mấy hôm nay như người mất hồn, các học sinh của lớp xuất sắc đều rất quan tâm cô ta.

“Tri Vãn, cậu không sao chứ?” Lục Phong là người theo đuổi trung thành nhất, nên cậu ta đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội thể hiện sự ân cần này: “Có chuyện gì cậu nói ra đi, nhất định mọi người sẽ giúp cậu giải quyết.”
“Đúng đó, Chung nữ thần, đừng giấu trong lòng hoài, sẽ khiến cậu bức bối, khó chịu đó.”
Lại có bạn khác hỏi: “Tri Vãn, có phải cậu lo lắng chuyện của Phỉ Thúy Trai không? Haiz, chuyện này thì có gì để lo nghĩ đầu, bây giờ cậu vẫn chỉ là học sinh, chuyện quan trọng nhất là học tập, Tập đoàn Chung thị có nhiều người quản lý như thế, còn phiền cậu bận lòng hay sao.”
Câu này không có vấn đề gì, nhưng qua tại Chung Tri Vãn lại càng khiến cô ta cảm thấy khó chịu hơn.
Nếu là trước đây, cô ta đương nhiên biết chuyện này không liên quan đến cô ta, dựa vào năng lực của mình, cô ta cũng không có quyền nhúng tay vào công việc của tập đoàn.
Nhưng vì sự xuất hiện của Doanh Tử Khâm, khiến địa vị của cô ta trong lòng ông cụ Chung tụt dốc không phanh.
Nếu chỉ đơn là thua trong cuộc thi Ngày hội Nghệ thuật, Chung Tri Vẫn vẫn có thể chấp nhận.
Chuyện cô ta không thể chấp nhận là ông cụ Chung lại dẫn Doanh Tử Khâm đến công ty, nhưng lại không cho cô ta đụng vào bất cứ chuyện gì ở công ty.
Dựa vào cái gì chứ?
Chung Tri Vãn cúi thấp đầu, không để ý đến sự quan tâm của các bạn cùng lớp, lòng ngổn ngang.

“Tri Vãn, cậu đừng lo lắng nữa.” Cô gái ngồi cạnh biết cô ta buồn rầu vì chuyện gì, lên tiếng an ủi: “Nói thế nào thì Doanh Tử Khâm cũng chỉ là người ngoài, ông cậu chỉ nhất thời cảm thấy thương hại mà thôi.” “Vả lại, ông cậu không cho cậu tiếp xúc với công ty cũng là chuyện tốt, người lớn bọn họ đều bận đến tối mày tối mặt, sao có thể chuyển trách nhiệm sang cho cậu được?”
Chung Tri Vãn mím môi, cuối cùng tâm trạng cũng đỡ hơn phần nào.
“Trị Vãn, cậu chỉ cần yên tâm học tập là được rồi, giành hạng nhất về.”
Cô gái lại nói: “Cậu còn không biết à, sắp tới cuối tháng là kỳ thi giữa kỳ diễn ra rồi, hôm nay Doanh Tử Khâm lại xin nghỉ phép một tuần.”
“Thành tích học của nó vốn đã tệ, lại hay vắng mặt, tớ thấy đến lúc đó nó sẽ phải xin lỗi cầu trước mặt mọi người.”

Chung Trị Vãn nghe vậy, khẽ nở nụ cười, không nói gì nữa.
***
Doanh Tử Khâm đã nhốt mình trong phòng một ngày một đêm rồi, cô cũng không ăn uống gì.
Ông cụ Chung đi lên bảo ban mấy lần, nhưng kết quả là không được bước vào trong nửa bước.
Ông cũng không biết rốt cuộc cháu ngoại ông hí hoáy làm gì trong đó mà không cho ông nhìn.

Vào lúc ông cụ Chung sợ Doanh Tử Khâm mệt quá hại đến sức khỏe, bỗng nhiên chuông cửa nhà họ Chung reo lên.
Quản gia Chung từ nhà bếp chạy ra, vội vàng đi mở cửa.
Vừa mở cửa ra, ông ta sững sờ: “Thất thiếu gia?”
“Chào ông quản gia.” Phó Quân Thâm thủng thỉnh ngước lên, chào hỏi một câu: “Đến vội vàng nên cháu không kịp mang theo quà gì.” “Không cần mang gì hết, trong nhà có thiếu thứ gì đâu.” Quản gia Chung mời anh vào nhà, cất cao giọng gọi: “Lão gia, Thất thiếu gia tới thăm.” “Cút cút cút.” Ông cụ Chung vừa nghe đã không thoải mái nói: “Nói đi, có phải cậu đến trộm bánh nhà tôi cho ông cậu không?”
Phó Quân Thầm hạn hán lời.
Kỳ thật anh không có sở thích giống ông anh.
Cũng không biết trước đây rốt cuộc ông cụ Phó làm sao có thể mặt dày làm vậy được.

Lần trộm đồ ăn vặt đó đã tạo thành ấn tượng xấu với ông cụ Chung đến tận bây giờ.
Phó Quân Thâm nhìn lên lầu hai: “Ông Chung, cháu đến thăm Yểu Yểu.”
Bất ngờ là ông cụ Chung lại không hề do dự mà đồng ý ngay: “Được rồi, cậu lên đi, lầu hai phòng thứ tư bên tay phải.” Nhìn theo bóng lưng lên lầu của chàng trai trẻ, ông cụ Chung hừ một tiếng.
Cháu ngoại ông không cho ông ngoại như ông vào xem, chẳng lẽ lại cho thằng nhóc này vào hay sao? Chốc nữa nó sẽ xuống vì không được vào thôi.
Phó Quân Thâm lại không biết ông cụ Chung có suy nghĩ này, anh bước đến trước cửa phòng, gõ cửa gọi: “Yểu Yểu?”
Trong phòng không có tiếng đáp lại.

Anh lắng tai nghe ngóng, nghe thấy trong phòng có tiếng hô hấp đều đều, nhẹ nhàng.

Chắc là cô đang ngủ.

Phó Quân Thâm đặt tay lên tay nắm cửa, khẽ dùng sức.

Khóa cửa kêu “cạch” một tiếng liền mở được rồi.

Bên trong phòng, Doanh Tử Khâm đang nằm ngủ gục trên bàn.
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ rọi vào phòng, những tia nắng màu vàng nhật mơn trớn trên người cô.

Còn bên cạnh cô là bức chạm khắc ngọc đã hoàn thành một nửa.

Phó Quân Thâm liếc nhìn bức chạm khắc ngọc, ánh mắt chợt dao động.
Cô bạn nhỏ thật là cố chấp.
Phó Quân Thâm bước đến gần, cúi người xuống, bể ngang người cô đưa đến phòng ngủ kế bên.

Sau đó anh lại trở về chỗ này.

Phó Quân Thầm quan sát bức chạm khắc ngọc đã hoàn thành được một nửa, khẽ nhướng mày, vẻ mặt bất cần.

Ngón tay thon dài giơ lên, cầm lấy dao chạm khắc để trên bàn, bắt đầu làm việc.
Ừm, cô bạn nhỏ nhà mình thì đương nhiên phải cưng chiều rồi.
Lỡ kiệt sức thì lại phải nuôi lại từ đầu.
***
Thời gian mấy ngày thấm thoát trôi qua, chớp mắt một cái đã đến ngày hợp đồng cá cược mà Tập đoàn Chung thị và Tập đoàn DK đã hẹn.

Vẫn tại phòng họp hai bên đã ký hợp đồng cá cược, lần này không chỉ có một mình Eugene, mà còn có CEO của Tập đoàn DK.
Eugene đứng lên, mỉm cười: “Thời hạn năm ngày đã đến, không biết Tập đoàn Chung thị đã tìm được Thập Phương Giới hay chưa? Chúng tôi sẽ chi trả số tiền còn lại theo như giao hẹn.”

Nghe thấy cậu ấy, sắc mặt các cổ đông đều rất khó coi.

Đừng nói là tìm thấy Thập Phương Giới, bọn họ không điều tra được bất kỳ đầu mối nào, Khoảng thời gian năm ngày trì hoãn này thà không có còn hơn.
Ông cụ Chung ngồi ở ghế đầu, cũng không lên tiếng, ánh mắt nặng trĩu.

Vừa trông thấy dáng vẻ của họ, Eugene đã hiểu ra: “Xem ra, Tập đoàn Chung thị đã phụ sự tín nhiệm của chúng tôi.”
“Thật đáng tiếc, hợp đồng cá cược có hiệu lực, Phỉ Thúy Trai sẽ do Tập đoàn DK tiếp quản.” Kể từ thời điểm ký kết hợp đồng thì hợp đồng đã có hiệu lực pháp lý.

Càng không cần nói, rất nhiều người trên Weibo đều trông ngóng mấy ngày nay họ muốn xem rốt cuộc trong hai tập đoàn lớn, ai thua ai thắng.
Vào hai ngày trước đã có người gửi bình luận như thế này: “Nếu Tập đoàn Chung thị thua, thật sự làm mất mặt nước Hoa chúng ra, lại để thua tập đoàn nước ngoài.”
Eugene vừa nói xong câu này, các cổ đông liên thay đổi sắc mặt.
CEO của Tập đoàn DK ngồi đối diện với ông cụ Chung, gật đầu khẽ cười, không nói bất cứ câu gì.

Như thể phần thắng đã nắm chắc trong lòng bàn tay.

“Trước đây Chủ tịch Chung đã nói, nếu ông thua, ông sẽ từ chức.” Lúc này, một cổ đông đứng lên, nở nụ cười: “Lát nữa phiền Chủ tịch Chung ký giấy chuyển nhượng cổ phần.” Vị cổ đông này thuộc phe của Chung Thiên Vân, họ đang chờ đợi ngày ông cụ Chung từ chức.
Cổ đông trung niên tức giận nói: “Chú Chung từ chức thì ông có thể nắm quyền Tập đoàn Chung thị chắc?”
“Đây không phải việc ông cần bận tâm.” Lại có một cổ đông khác lên tiếng, giọng điệu khinh thường: “Chủ tịch Chung, chuyện này không thể trách chúng tôi, ai bảo ông cứ phải gắn sự sống chết của Phỉ Thúy Trai với số phận của mình, giao cho một đứa con nuôi nhà họ Doanh, không biết một cái gì cơ chứ?”
Đúng là tự làm tự chịu.
Nếu ông cụ Chung đã già cả hồ đồ thì quả thật không còn tư cách quản lý Tập đoàn Chung thị nữa.và phải rồi, tôi nhớ hợp đồng này là do cháu ngoại của Chủ tịch Chung thì phải?”
Eugene giả vờ nhìn quanh một cách không bận tâm: “Tại sao cô ta đích thân ký hợp đồng cá cược mà giờ cô ta lại không đến?”
Còn trẻ người non dạ lắm, không biết nặng nhẹ, trèo cao thì ngã đau.
Còn mạnh mồm bắt Tập đoàn DK nhường hợp đồng ba trăm triệu đô la.
Eugene lắc đầu, tựa như thương tiếc: “Đáng tiếc quá, nếu cô ta không…”
“Rầm!”
Đúng lúc này cửa phòng họp bị ai đó đá tung.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.