Bạn đang đọc Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt – Chương 105
Nhưng vẫn muộn mất rồi.
Chân phải của Giang Nhiên đã xỏ vào trong và giẫm xuống đất.
Sắc mặt cậu ta thay đổi trong phút chốc, gân xanh trên trán nhảy lên.
“Sao vậy?”
Tu Vũ nhạy bén nhận ra có gì đó không đúng lắm.
Cô ấy nhanh như cắt khom lưng xuống, cầm chiếc giày còn lại lên.
Vừa nhìn cô ấy liền biết ngay nguyên nhân tại sao.
Nửa trước của giày dày đặc đinh.
Do nằm ở phía trên mũi giày nên những cái định ấy bị che khuất, nếu không nhìn kĩ thì không thể phát hiện ra được.
Giang Nhiên cắn răng, kiên quyết không chịu kêu lên.
Cậu ta cố nhịn cảm giác đau đớn như khoan vào tim này.
Trên chiếc tất màu trắng, máu tươi trông vô cùng nổi bật, chảy từng giọt, từng giọt xuống dưới đất.
Cậu đàn em sợ đến ngớ người.
Cũng may cửa phòng thay đồ có đặt hòm thuốc, Doanh Tử Khâm lấy gạc và kéo ra.
Dù Giang Nhiên hơi không muốn lắm nhưng vẫn nói một tiếng: “Cảm ơn.”
Cậu ta nhận lấy cái kéo, răng cắn chặt một đầu của gạc rồi bắt đầu tự băng bó cho mình.
Ảnh mắt Tu Vũ rất lạnh: “Ai làm?”
Tuy cô ấy và Giang Nhiên đánh nhau từ nhỏ đến lớn nhưng dù có bất hòa thì họ vẫn là anh em.
“Không… không phải là tôi.” Cậu đàn em hơi hoảng: “Tôi thề, tôi không bao giờ làm hại anh Nhiên.”
Giang Nhiên là đầu gấu của trường nhưng cậu ta cũng không làm chuyện gì mất hết nhân tính, đối xử với người bên cạnh cũng rất tốt.
Hơn nữa, giờ cậu ta đã cải tà quy chính, bắt đầu chịu nghe giảng trên lớp rồi.
“Tôi biết không phải là cậu.” Tu Vũ nhíu mày: “Cậu không thể làm ra chuyện như thế này.
Cậu lấy đôi giày này ở đâu?”
“Chỗ nhận hàng chuyển phát nhanh của trường” Cậu đàn em lo lắng đến sắp khóc: “Anh Nhiên, làm thế nào bây giờ? Chân anh thế này thì tham gia cuộc thi kiểu gì?”
“Tôi không sao.” Khó khăn lắm Giang Nhiên mới lấy lại được hơi, trên trán cậu ta lấm tấm mồ hôi.
Cậu ta cười lạnh: “Tôi chỉ cần một chân cũng có thể hạ đo ván chúng.” Doanh Tử Khâm gọi 120 xong, nhìn cậu ta một cái, lạnh nhạt nói: “Đi bệnh viện.”
Bệnh viện Số 1.
Nữ bác sĩ lấy kim tiêm ra, nhíu mày: “Cậu trốn cái gì? Qua đây.”
“Không tiêm!” Làm thế nào Giang Nhiên cũng không chịu giơ tay ra:
“Tôi đã nói rồi, tôi không sao, tôi không tiêm.” “Nhiều vết thương đến vậy, lại còn sầu như thế, không tiêm phòng uốn ván thì đêm nay cậu sẽ chết đấy.” Nữ bác sĩ tức giận nói:
“Chẳng phải nam sinh tầm tuổi này của các cậu ngầu lắm à, sao lại còn sợ tiêm?”
Giống hệt con trai mình.
“Giang Nhiên, lúc này cậu đừng có giở tính trẻ con ra nữa.” Tu Vũ nhún nhún vai: “Đương nhiên nếu cậu muốn chết thì coi như tôi chưa nói gì.”
“Làm gì dễ chết thể.” Giang Nhiên xụ mặt: “Nói rồi, tôi không…”
Doanh Tử Khâm liếc sang bên này một cái.
Giang Nhiên ngừng lại, áp lực mà sửa lời: “Tôi tiêm.”
Được, lúc quan trọng vẫn là bố Doanh có tác dụng.
Cậu đàn em che miệng, không đúng nơi, đúng lúc, cậu ta không dám cười.
Giang Nhiên như dũng sĩ thấy chết không sờn, xắn tay áo lên, để lộ ra cơ bắp.
Cậu ta mím môi, vẫn không nhịn được mà nói thêm một câu:
“Chị nhẹ chút.”
“Nhẹ chút?” Nữ bác sĩ chẩm tăm bông dính cồn để sát trùng cho cậu ta:
“Nhẹ chút thì cậu không nhỏ đầu.”
Tuy nói vậy nhưng bác sĩ vẫn tiêm rất nhẹ.
Tuy nhiên đã đủ đau rồi, mũi tiêm châm xuống, cả người Giang Nhiên mềm nhũn.
“Không được để vết thương dính nước.
Nhớ quay lại thay thuốc định kỳ nhé.” Nữ bác sĩ bỏ kim tiêm vào thùng rác, không yên tâm mà dặn một câu: “Tiêm rồi cũng đừng tắm.”
Nữ bác sĩ lại quay đầu, nói với Tu Vũ: “Càng đừng để cậu ta vận động mạnh, ngồi được thì đừng đứng.”
“Bác sĩ yên tâm.” Tu Vũ: “Em đã đặt xe lăn cho cậu ta rồi, lát nữa người ta sẽ giao hàng đến ”
Giang Nhiên: “…”
Cậu ta đường đường là đầu gấu trường mà phải ngồi xe lăn?
Hết sức mất mặt.
“Thế thì càng tốt.” Nữ bác sĩ gật gật đầu rồi đi ra ngoài.
Giang Nhiên đen mặt, tức đến không muốn nói chuyện.
Doanh Tử Khâm đưa điện thoại cho Tu Vũ: “Hàng chuyển phát nhanh đã đến trường từ một tiếng trước.
Chú ý đến người này.”
Tu Vũ sáp lại nhìn, phát hiện đây là hình ảnh từ camera giám sát.
Video cho thấy rõ, người đưa đôi giày đến không phải là nhân viên giao hàng.
Mà là một người mặc bộ đồ đen, đội mũ lưỡi trai đen, trên tay người ấy còn đeo cả găng tay nữa.
Không thể phân biệt được giới tính của người này.
“Có âm mưu từ trước.” Giọng Tu Vũ trầm xuống: “Bổ Doanh, cậu gửi video này cho tớ, tớ đi điều tra.”
Buổi tối.
Thời gian ở châu Âu và nước Hoa lệch nhau sáu, bảy tiếng.
Lúc này vừa hay là buổi chiều ở châu u.
Bây giờ ở nước Hoa, Doanh Tử Khâm nhận được cuộc điện thoại của Phó Quân Thâm.
Giọng anh nghe không khác gì ngày thường, vẫn cứ ẩn chứa ý cười, lười biếng như vậy:
“Cô bạn nhỏ, hôm nay có ăn cơm đầy đủ không?”
Doanh Tử Khâm nhìn gói khoai tây chiên bên tay mình, ngừng một chút: “Ừm.” Vì phải đến bệnh viện nên trưa cô quên không ăn cơm.
Dù sao thì hồi trước có nhịn ăn liên tiếp mấy ngày cũng là chuyện bình thường.
Chỉ có điều với thân thể hiện giờ, cô bắt buộc phải ăn cơm.
“Chắc là Yểu Yểu không nỡ lừa anh đúng không?” Giọng Phó Quân Thâm dài ra: “Thế nên anh tin.”
Doanh Tử Khâm đẩy gói khoai tây chiên ra xa: “Anh đến châu Âu rồi à?”
“Đã đến từ mấy tiếng trước.” Phó Quân Thâm cũng không giấu giếm, anh cười khẽ: “Chuyện khá thuận lợi, em không cần lo đâu.”
Kẻ cướp dược liệu mà anh chuẩn bị cho Ông cụ Phó không phải là một người mà là một nhóm lính đánh thuê nhỏ cũng được coi là có tiếng.
Trong nhóm này chỉ có đội trưởng là thợ săn trên bảng xếp hạng.
Dũng cảm đi cướp dược liệu như vậy cũng là vì chúng ôm chút tâm lý ăn may.
Nghĩ rằng giết anh thì có thể nhận được một tỷ đô la Mỹ treo thưởng kia.
Cuối cùng lại khiến cả nhóm của mình “đi đời”.
Phó Quân Thâm đứng bên hồ nhìn giờ: “Muốn vậy rồi, anh không làm phiền em học tập nữa.
Ngày kia anh về rồi, anh mang chút đồ ăn vặt đặc sản của bên này về cho em.”
Ngừng một lúc, anh lại lười biếng bổ sung thêm một câu: “Bạn nhỏ nhở là phải ngủ sớm, nếu không sẽ bị hói đấy.”
Hôm sau.
Giang Nhiên vẫn đang nằm trong viện.
Cậu ta nhìn bàn chân bị băng bó như cái bánh chưng của mình vừa buồn phiền vừa cáu kỉnh
Cuộc thi Taekwondo sắp tới chỉ là cậu ta nói với người khác thế thôi.
Thực ra không phải là Taekwondo mà là boxing chợ đen, ở khu chợ ngầm nằm dưới tháp truyền hình.
Vi phương pháp luyện cổ võ không đúng nên nội kình trong người cậu ta luôn náo loạn không yên.
Uống thuốc thôi thì không đủ, cậu ta phải đánh vài trận để dẹp yên nội kình đang náo loạn trong người mình.
Với cậu ta mà nói thì người biết Taekwondo quá yếu, boxing chợ đen mới đủ đô.
Nhưng nếu đã mang theo hai chữ “chợ đen” thì có nghĩa là không dễ động vào.
Nếu cậu ta không đi thì sẽ gặp phiền phức, thậm chí sẽ ảnh hưởng đến người xung quanh cậu ta.
Để đô còn đang loạn, cậu ta sẽ không dựa vào thế lực của gia tộc ở Để đô.
Giang Nhiên cố gắng nhẫn nhịn nhưng cuối cùng, cậu ta vẫn đứng dậy, cầm lấy gậy chống ở bên cạnh rồi nhảy lò cò ra khỏi phòng bệnh.
Cậu đàn em đã bị sai đi mua cơm, căn bản là không ngờ được Giang Nhiên sẽ chạy mất.
Ba mươi phút sau, Giang Nhiên bắt xe đến khu chợ ngầm.
Boxing chợ đen nằm ở phía bắc của khu chợ.
Vì chỉ có một chân đi được nên phải mất tròn 20 phút, Giang Nhiên mới nhảy lò cò đến cổng nơi tổ chức boxing chợ đen.
Đã có người đợi cậu ta ở đó từ trước.
Thấy cậu ta vào, đám người đó vậy lại, ai nấy đều cao to, vạm vỡ.
“Cậu đến muộn rồi.” Một chàng trai trong đám người liếc cậu ta một cái, bật cười: “Bọn tôi còn tưởng cậu không đến cơ.
Dù sao thì nếu cậu không đến, chúng tôi mới có lý do để làm việc.” Giang Nhiên không sợ hãi, cậu ta cười lạnh: “Tôi đến để nói một câu trận đấu hôm nay tôi không đánh được.” Vừa dứt lời, sắc mặt của vài người đã thay đổi ngay tức khắc.
Chàng trai vừa mới lên tiếng kia nhìn cậu ta với ánh mắt kỳ lạ: “Cậu nói gì?”
“Tôi không đánh được.” Giang Nhiên kìm nén sự cáu kỉnh trong lòng:
“Anh không thấy tôi bị thương à? Tôi trả lại tiền thi đấu cho anh.
10 lần, 100 lần, anh cứ xem đi, thế nào cũng được.”
“Cậu bị thương thì liên quan gì đến bọn tôi?” Chàng trai kia khoanh tay, cao cao tại thượng nhìn xuống: “Cậu nghĩ bọn tôi yêu tiền đến vậy sao?”
Ngón tay cầm gậy của Giang Nhiên hơi siết lại, ánh mắt cậu ta cực lạnh:
“Ý anh là gì?” “Đã giao kèo rồi.” Chàng trai mỉm cười: “Cậu không đánh nghĩa là bỏ quyền, bỏ quyền nghĩa là thua, mà thua thì cậu phải để lại cánh tay của mình.” Nói rồi anh ta liếc mắt ra hiệu cho mấy người bên cạnh: “Bắt cậu ta lại.”
“Đừng động vào tôi.” Giang Nhiên cắn răng, lạnh giọng nói: “Tôi đánh với các người.”
Cùng lắm thì cậu ta dùng nội kinh của mình.
Dùng một lần cũng không khiến cơ thể tổn hại quá lớn.
“Biết điều đấy.”
Chàng trai lại cười: “Vậy cậu ném cái gậy kia đi.
Đừng có đờ ra đấy nữa, lên sàn.”
Ngón tay Giang Nhiên siết nắm, đặt gậy chống sang một bên.
Nhưng vì chỉ có một chân nên cậu ta đứng không vững, vẫn luôn nghiêng bên này, ngả bên nọ.
“Xi.” Không biết ai cười ra tiếng: “Nhóc con, đừng cố gồng nữa.
Chỉ bằng chặt tay của mình đi, chứ nếu thực sự lên sàn đấu thì thứ cậu mất không chỉ là một cánh tay đâu.”
Sẽ chết đấy.
“Câm cái miệng chó của anh lại.” Giang Nhiên cười lạnh, chuẩn bị lên sàn đấu.
Nhưng lúc này, sau lưng cậu ta vang lên tiếng bước chân.
Giang Nhiên quay đầu lại.
Lúc nhìn thấy người đến, cậu ta sững người một lúc.
Cô gái từ từ bước vào, trên tay cô vẫn còn cầm cốc trà sữa.
Cô nói: “Cậu đi xuống đi.”