Bạn đang đọc Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt – Chương 101
Bởi vì Doanh Tử Khâm bị lay quá mạnh, cô dừng chân lại, tháo tai nghe xuống: “Hả, sao vậy?”
“Cậu xem, câu xem bên đó kìa!” Tu Vũ vô cùng kích động “Mau nhìn bên phải kia kìa!”
Doanh Tử Khâm xoay đầu, nhìn theo hướng Tu Vũ chỉ,
Đó là một màn hình lớn, trường Thanh Trí thường xuyên chiếu thông báo các học sinh nhận thưởng hoặc là học sinh bị phạt.
Nhưng lần này lại chiếu bức ảnh của một người.
Một chàng trai trẻ tuổi mặc Âu phục xanh lam, khoảng hai mươi tư tuổi.
Kế bên có họ tên và giới thiệu ngắn, nhưng Doanh Tử Khâm không đọc.
Không có gì đặc biệt, cô không có hứng thú.
“A a a a a!” Tu Vũ vẫn điên cuồng: “Thương Diệu Chi, Thương Diệu Chi sắp đến trường chúng ta rồi! A a a a tớ chết mất!”
Doanh Tử Khâm giơ tay giữ Tu Vũ lại, đề phòng cô ấy ngất đi: “Hà, ai cơ?”
“Thương Diệu Chi đó! Ảnh đế• trẻ tuổi nhất trong giới giải trí!” Tu Vũ hơi ngạc nhiên: “Bố Doanh, chẳng phải cậu cũng chơi Weibo ư? Cậu không biết anh ấy sao?”
* Ảnh để người từng đạt giải nam diễn viên điện ảnh xuất sắc nhất.
Doanh Tử Khâm hơi trầm mặc.
Cô lên Weibo, phần lớn thời gian là xem phát trực tiếp món ngon, dạy nấu ăn hoặc là thú cưng.
Tiện thể chỉnh sửa video cho ông cụ Chung để gia tăng lượng chia sẻ.
“Quảo, không được không được, bổ Doanh, tớ phải chia sẻ chân thành với cậu về thần tượng của tớ.” Tu Vũ chỉ lên màn hình lớn: “Thương Diệu Chi, năm nay hai mươi tư tuổi, debut được bảy năm, năm ngoái giành được giải thưởng Kim Hoa.”
“Anh ấy là người duy nhất giành được danh hiệu Anh để trong những diễn viên sinh sau năm 95, có phải là lợi hại lắm không?” Doanh Tử Khâm chưa từng tiếp xúc với mấy thứ này, chỉ đáp lấy lệ một câu:
“Đúng là rất lợi hại.”
“Không ngờ anh ấy lại diễn thuyết ở trường chúng ta, sao dạo này hiệu trưởng sộp thể.” Tu Vũ đột nhiên đập trán: “Tớ quên mất, anh ấy tốt nghiệp lớp nghệ thuật trường chúng ta mà, sau đó theo học tại Học viện Nghệ thuật Để đô.”
Thôi vậy, cô thu hồi lại lời khen hiệu trưởng.
“Lúc còn ở Để đô tô chưa gặp được anh ấy lần nào.” Tu Vũ lại nói: “Bổ Doanh, đến lúc đó chúng ta cùng đi toạ đàm đi, tớ sẽ giúp cậu giành vé.”
Doanh Tử Khâm ngừng lại một lát, nuốt ngược lại câu cô không muốn đi.
Dù sao toạ đàm cũng có thể ngủ, chỉ là không có gối nên không thoải mái lắm.
Tu Vũ hào hứng: “Bố Doanh, chắc cậu vẫn chưa biết, Thương Diệu Chi thật ra là một idol đa tài, mùa hè này một bộ phim của anh ấy sẽ ra mắt, tớ nhất định phải đu mới được.”
Idol đa tài, chỉ những idol tham gia cả giới điện ảnh, truyền hình và âm nhạc.
Nghe thấy cậu ấy, Doanh Tử Khâm nhìn lên màn hình lớn thêm lần nữa.
Không đẹp trai bằng Phó Quân Thâm.
Bỏ đi, không xem.
***
Tại nhà họ Phó.
Dạo gần đây sức khoẻ của Ông cụ Phó tốt lên trông thấy, không còn thường xuyên hôn mê nữa.
Nhưng bởi vì độc tố chưa được lọc sạch, nên vẫn còn tiềm tàng hiểm hoạ không nhỏ.
Lúc Doanh Tử Khâm chữa trị cho Ông cụ Phó, ông luôn nằm ngủ, nên không biết chuyện điều trị này.
Phó Quân Thâm cũng có ý giấu Ông cụ Phó, để ông không phải suy nghĩ nặng lòng.
Ngày mười lăm hàng tháng là ngày gia đình nhà họ Phó quây quần.
Vào ngày này, cho dù trong lòng có bất hoà đến mấy, cũng bắt buộc phải trở về nhà cổ ăn bữa cơm với Ông cụ Phó.
Mặc dù sức khoẻ của Ông cụ Phó không tốt, nhưng vẫn nằm trong tay không ít cổ phần của Tập đoàn Phó thị, cũng như một vài tài sản lớn.
Điều này khiến cho một số người mang ý xấu muốn làm gì cũng chỉ có thể âm thầm gây ra mấy chuyện nho nhỏ, ngoài mặt vẫn phải an phận thủ thường.
Ông cụ Phó có tổng cộng bốn người con trai, nhưng đến đời Phó Quân Thâm đã có mười anh chị em.
Còn chưa tính những con cháu của anh em Ông cụ Phó nữa.
Cho nên, mỗi tháng gia đình sum họp, nhà họ Phó có đến mấy chục người có mặt.
Phó Minh Thành không thích những buổi gia đình tụ họp, bởi vì mỗi lần gia đình chủ bác đến nhà họ Phó đều kéo ông hỏi chuyện này chuyện nọ, không thiếu xu nịnh, bợ đỡ.
Nhưng ông ta lại là con trưởng của Ông cụ Phó, bắt buộc phải tiếp đón những người này.
“Minh Thành, con trai anh đúng là đứa nào cũng giỏi giang.” Người nói là một vị phu nhân, giọng cực kỳ hâm mộ: “Tôi nghe nói, Dực Hàm đã thành lập công ty riêng của mình rồi, không nhỏ đầu nhé, nghe đầu còn có quan hệ với gia tộc lớn tại Đế đô hả?”
Phó Dực Hàm là con trai trưởng của Phó Minh Thành, cũng là Đại thiếu gia của nhà họ Phó, cháu trai trưởng của Ông cụ Phó.
Phó Minh Thành rất khó chịu nhưng lại không thể nói ra.
Tuy nhiên, khen ngợi Phó Dực Hàm khiến ông ta rất thích ý, bèn khẽ gật đầu: “Quá khen rồi, Dực Hàm chơi chơi thôi, công ty của cháu nó cũng chỉ làm ăn buôn bán nhỏ thôi, không dám.”
“ y, tôi đâu có quá khen.” Vị phu nhân kia cười nói: “Dực Hàm giỏi giang như thế, sau này Tập đoàn Phó thị vào tay Dực Hàm chắc chắn sẽ vươn cao vươn xa hơn nữa, ông Phó cũng sẽ vui mừng, không giống như một số người.”
Bà ta nói, tức thì chuyển chủ đề, rất lặng lẽ: “Ngày nào cũng ăn không ngồi rồi, đến mấy nơi chơi bài ong bướm, cũng không biết ngày nào đó, có làm ra những chuyện bại hoại gia phong, khiến nhà họ Phó xấu mặt không.”
“Cũng thật là lạ lùng cùng một bố một mẹ sao lại có sự cách biệt lớn thể không biết.”
Câu nói vừa dứt, tất cả mọi người trong phòng khách đều bất giác dừng hành động đang làm.
Đương nhiên họ biết rõ người mà vị phu nhân kia nhắc đến là ai.
Ngoại trừ Phó Quân Thâm, thì còn có ai nữa chứ?
Phó Minh Thành nghe câu trước vẫn không có phản ứng gì.
Nhưng nghe xong câu cuối cùng, sắc mặt bỗng thay đổi, tối sầm đến rợn người.
“Tôi lỡ lời, tôi lỡ lời.” Vị phu nhân nọ bỗng giật thót, vội vàng chống chế: “Minh Thành, con người tôi ăn nói thẳng thừng, anh đừng có để bụng nha.”
Phó Minh Thành lạnh lùng liếc nhìn bà ta, lần này căn bản không cần lịch sự nữa.
Sắc mặt của phu nhân nọ không được tốt lắm.
Sắp tới giờ cơm, người nhà họ Phó đều đã ngồi hết vào bàn ăn, chỉ còn đợi Ông cụ Phó.
Đúng sáu giờ, trên lầu vọng xuống tiếng bước chân.
Ông cụ Phó bám tay vào lan can chậm rãi bước xuống, Phó Quân Thâm đi bên cạnh ông, liên tục dìu ông.
Trông thấy thế, Phó Nhất Trần hừ lạnh một tiếng: “Chỉ biết lấy lòng ông nội, không có bản lĩnh gì.” Phó phu nhân ngồi bên cạnh nghe vậy, bảo anh ta im lặng.
Phó Nhất Trần cũng không nói nữa, lạnh lùng nhìn Phó Quân Thâm ngồi xuống ghế bên tay phải cÔng cụ Phó, Ghế đó chỉ có một mình Phó Quân Thâm được ngồi, Phó Minh Thành cũng không được ngồi.
Giữa bữa cơm thì Ông cụ Phó bỗng nhiên đặt đũa xuống.
Từng hành động nhỏ của ông đều được mọi người chú ý, ông dừng lại, tất cả hành động của mọi người đều ngừng lại.
“Hôm nay mọi người có mặt đông đủ, nhân đây tôi cũng nói một số chuyện.” Ông cụ Phó hằng giọng, điềm đạm nói: “Sức khoẻ của tôi ngày càng yếu đi, cho nên có một số chuyện, tới đây tôi sẽ bàn giao lại.”
Nghe thấy câu này, người nhà họ Phó ở bàn ăn đều bất giác thay đổi sắc mặt.
Một số người đã để lộ sự vui mừng.
“Bố, bố nói gì vậy?” Phó Minh Thành cau mày, điềm tĩnh nói: “Bố vẫn còn ngồi bình thường ở đây, sao lại nói mấy câu không may như thế?”
“Có may hay không, con cũng tự biết rồi đó.” Ông cụ Phó nhìn ông ta một cái: “Hôm nay, tôi sẽ công bố trước một chuyện.” Ông vẫy tay, quản lý chuyên nghiệp đứng đợi một bên đã lâu biết ý, lập tức bước tới, đưa cho Ông cụ Phó một tập tài liệu.
Ông cụ Phó đeo kính lão vào, lật tài liệu, lại nói: “Tôi chuẩn bị phân chia một số tài sản.”
Nghe thế, Phó Minh Thành dao động, nhưng vẫn kiềm chế.
Ông cụ Phó muốn phân chia tài sản, đương nhiên sẽ bắt đầu từ con trai trưởng là ông ta trước.
Tuy nhiên, tuyên bố của Ông cụ Phó lại khiến sắc mặt của Phó Minh Thành trở nên khó coi.
“Ngự Hương Phường sẽ giao cho Quân Thâm.”
Đừng nói là Phó Minh Thành, sắc mặt của những người nhà họ Phó cũng đều không mấy vui vẻ.
Phó Nhất Trần bất mãn lên tiếng: “Ông, ông già cả hồ đồ rồi ư? Ngự Hương Phường là thương hiệu đặc trưng của nhà họ Phó chúng ta, ông giao cho một thằng phá gia chi tử? Ông không sợ nó phá sạch à?”
“Nhất Trần!” Phó phu nhân trách mắng: “Con là anh mà nói em con như thể được hả?”
Rồi bà ta lại nói với Phó Quân Thâm: “Quân Thâm, con đừng để bụng, để mẹ dạy dỗ anh giúp con.” Ông cụ Phó nhìn qua, ánh mắt lạnh lùng.
“Ông nội, không sao.” Phó Quân Thâm ngước lên, cười ngạo nghễ, ngữ điệu bình thản: “Cháu không cần, ông cho người khác thì hơn.”
Phó Nhất Trần cười lạnh, chỉ dám nhỏ giọng chế nhạo: “Mày cũng biết tự lượng sức mình đó.”
“Tiểu Thất không cần thì tạm thời để đó vậy.” Ngoài dự đoán của những người khác, Ông cụ Phó không có ý định phân chia Ngự Hương Phường cho người khác: “Vậy hôm nay mọi người dùng bữa trước đi, để hôm khác nói tiếp.”
Bữa cơm này mỗi người đều có suy nghĩ riêng, ăn cơm xong, những họ hàng đều vội vã rời đi.
Phó Nhất Trần theo Phó Minh Thành vào thư phòng, trong phút chốc cả hai đã bùng nổ.
“Bố, con thật sự không hiểu, anh cả có gì không bằng Phó Quân Thâm? Với lại, ông dựa vào đâu mà bỏ qua bố, giao Ngự Hương Phường cho nó?”
Phó Minh Thành không nói gì, đôi lông mày nhíu chặt.
“Bố, bố nói xem tại sao ông nội lại thích cái thằng ăn chơi đó thể cơ chứ?”Anh ta rối như tơ vò, nhưng lại giận dữ hơn cá: “Ông bị mù rồi ư? Bao nhiêu cái tốt của anh cả mà ông không thấy?” “Sau này không được phép nói những câu như vậy nữa.” Phó Minh Thành nghiêm mặt: “Đặc biệt là trước mặt ông nội con, con không còn bé bỏng gì nữa, nói năng
phải biết suy nghĩ trước chứ?” Dáng vẻ kiêu căng của Phó Nhất Trần chợt tan biến: “Con không ưa nó.”
Phó Minh Thành xua tay: “Chỉ ít hôm nay ông con đã phân chia Ngự Hương Phường rồi.”
Ngừng lại lát, ông ta lại nói: “Con gọi điện cho anh con đi.” Mắt Phó Nhất Trần sáng lên, vui mừng ra ngoài.
Phó Minh Thành vẫn trong thư phòng, một lúc sau, ông ta lấy chìa khoá mở ngăn kéo, rút ra một tờ giấy, khuôn mặt lạnh tanh.
***
Sau khi Ông cụ Phó đi nghỉ ngơi, Phó Quân Thâm cũng không ở lại nhà họ Phó nữa.
Anh lên chiếc Maserati, chuẩn bị quay lại căn biệt thự riêng trong thành phố.
Vừa đặt tay lên vô lăng, điện thoại để trên ghế bỗng đổ chuông.
Không phải smartohone mà là chiếc điện thoại màu đen tuyền.
Màn hình không hiển thị người gọi.
Phó Quân Thâm liếc nhìn, bấm nghe máy: “Sao thế?”
Đầu dây bên kia thở hổn hển, mãi không nói ra được một chữ nào.
Phó Quân Thâm nhướng đôi mắt đào hoa lên, nụ cười vụt tắt: “Nói.”