Đọc truyện Hôm Nay Ta Lại Biến Thành Gì? – Chương 2: Dụ gia có nữ nhi
“A!” Khi tỉnh lại, Dụ Uẩn vẫn còn nhớ rõ chuyện xảy ra lúc cuối, có lẽ là do mình cắn thật sự không nhẹ, cho nên vẻ mặt của người thanh niên lúc đó là không thể tin, bộ dạng trợn to hai mắt nhìn hơi buồn cười, giống như không hiểu vì sao con rùa nhỏ mà hắn nuôi lại cắn hắn.
“Tiểu thư, người mơ thấy ác mộng ạ?” Thanh Hạnh đứng đợi cách đó không xa, nghe thấy tiếng kêu vội vàng chạy đến, nhặt áo choàng rơi trên mặt đất lên.
Dụ Uẩn lắc đầu, cười thần bí nói “Không phải là ác mộng, là quái mộng.”
“Quái mộng ấy ạ?” Thanh Hạnh gãi gãi đầu, cảm thấy khó hiểu.
Sau khi ổn định xong, Dụ phụ bắt đầu vào triều. Hoàng đế vô cùng coi trọng Dụ gia, vừa về đến nơi liền phong cho ông làm Thượng Thư Tam Phẩm, làm cho biết bao nhiêu người đỏ cả mắt.
Ngày đầu tiên vào triều, Dụ phụ lại vạch tội ca ca của Ngọc Quý phi, đại cữu của hoàng đế, nói ra ba tội trạng của đối phương:
Thứ nhất, cướp đoạt mồ hôi nước mắt của dân chúng;
Thứ hai, cưỡng đoạt dân nữ cho đến chết;
Thứ ba, sau khi phong tỏa cửa thành thì ép buộc mọi người ra khỏi thành, xem nhẹ lệnh cấm, coi như không có quyền uy của Thiên Tử.
Ông còn trình lên một xấp thư tố. Thái giám mang những thứ này đến để trước mặt hoàng đế, không nhiều không ít, vừa vặn che hết mặt hoàng đế.
Thắt lưng ông rất thẳng, đứng ở giữa đại điện giống như một cây Tùng.
Quần thần đều trợn mắt há hốc miệng, vở tuồng này đúng là nhất, Dụ Thích là số một! Vừa về đến nơi lại dám gặm xương cứng như vậy, không phải can đảm thì là không có đầu óc.
Quần thần kinh ngạc không phải là không có lý do. Tất cả người Đại Tấn người nào mà không biết hoàng đế đương triều vô cùng sủng ái Ngọc Quý phi chứ? Nếu không phải là không với tới được sao ở trên trời, chỉ sợ sau này mọi người không nhìn thấy sao được nữa rồi.
Trước đây khi hoàng hậu còn sống, tuy Ngọc Quý phi được sủng ái nhưng vẫn bị áp chế, chỉ náo loạn nhỏ mà thôi, cho nên mọi chuyện đều vẫn bình thường.
Nhưng mà sau khi hoàng hậu qua đời, không có người áp chế Ngọc Quý phi, tất cả hậu cung đều do bà ta nắm trong tay. Dường như hoàng đế rất vui mừng, nếu không phải thế lực nhà mẹ đẻ hoàng hậu cường đại, chỉ sợ Ngọc Quý phi đã sớm thành hoàng hậu. Nhưng mà mọi người cảm thấy, chuyện này chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Thậm chí người dân còn truyền tai nhau, vì lấy lòng Ngọc Quý phi, hoàng đế có ý phế thái tử hiện tại, lập nhị hoàng tử lên thay. Thái tử là con trai trưởng của hoàng đế và hoàng hậu, còn mẫu thân của nhị hoàng tử lại là Ngọc Quý phi.
Ngọc Quý phi chỉ là thiếu nữ hái sen ở Giang Nam mà hoàng đế gặp khi đi chơi, gia thế nghèo khổ, ngoại trừ khuôn mặt ra thì không còn ưu thế gì khác. Nhưng ai có thể ngờ nữ tử này dựa vào khuôn mặt để leo lên đến vị trí Quý phi?
Ca ca Ngọc Quý phi vốn không biết được mấy chữ, nhờ thế lực của muội muội, được phong làm Hà Thanh Hầu, từ đó hoành hành ngang ngược ở kinh thành, khi nam bá nữ. Không phải là không có ai kháng án, chỉ là mới báo lên được mấy cấp, đã bị đè ép xuống. Thời gian lâu dài, không có ai báo án nữa.
Những tình huống này tất cả mọi người đều biết, chỉ là Ngọc Quý phi đứng đầu ngọn gió, ai dám trêu chọc bà ta?
Lúc này, một phần ba đại thần nhìn Dụ Thích, cảm thấy ông là một anh hùng; một phần ba nháy mắt bảo ông, mau thỉnh tội đi; một phần ba còn lại, khẩn cầu đừng liên lụy đến mình.
Hình như Dụ Thích không nhìn thấy ánh mắt của mọi người, vẻ mặt ông không thay đổi, “Những lời vi thần nói đều là thật lòng, thỉnh bệ hạ minh xét.”
Lúc đầu hoàng đế cho rằng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, thậm trí trên mặt còn mang theo ý cười, vừa mới trở về liền muốn chứng minh mình có năng lực, ông ta còn có chút vui mừng đó. Nghĩ như vậy nên ông ta tiện tay rút ra mấy tờ giấy, không chút để ý lật xem, vẻ mặt có chút đóng băng, dần dần thành băng sương.
Hoàng thượng vô cùng phẫn nộ. Không phải là ông ta ghét Dụ Thích chọc thủng tầng giấy này, mà cảm thấy ghét những người phía dưới, lâu như vậy mà không ai bẩm báo ông ta chuyện này. Ông ta sủng ái Ngọc Quý phi, nhưng tuyệt đối không để bà ta tùy ý làm càn.
“Hồ nháo!” Hoàng đế quát, vung tay lên, thư tố tản ra, các trang giấy thi nhau rơi xuống đất.
“Hoàng thượng thứ tội!” Các đại thần cùng nhau quỳ trên đất.
“Thứ tội thứ tội! Ngoại trừ thứ tội, các ngươi còn có thể làm gì?” Hoàng đế tức giận vỗ long ỷ, hạt châu trên đỉnh khẽ rung.
Các đại thần đưa mắt nhìn nhau, “Hoàng thượng thứ tội!”
Hoàng đế không nói gì, có lẽ ông ta đang nuôi một bầy heo.
“Khởi bẩm hoàng thượng, vi thần cho rằng Dụ đại nhân vừa mới hồi kinh, không hiểu mọi việc nhiều lắm. Phạm vào sai lầm này về tình cũng có thể tha thứ, Hà Thanh Hầu luôn luôn tuân thủ theo luật pháp, sao có thể làm ra những chuyện ác độc như vậy được? Chuyện này nhất định là có hiểu lầm.” Lưu Trung Thừa hả hê đắc ý nghĩ, nhìn đi, vừa về đến nơi lại trêu chọc hoàng đế tức giận. Ông ta cảm thấy việc làm của mình là đúng đắn, vừa cho hoàng đế một bậc thang vừa có năng lực làm cho người ta nợ nhân tình của mình, ông ta đúng là quá thông minh!
“Ngươi thật sự nghĩ như vậy sao?” Hoàng đế nhếch miệng, ừm, được, còn có người không bằng cả heo.
“Khởi bẩm hoàng thượng, những lời của vi thần đều xuất phát từ tận đáy lòng. Khẩn cầu hoàng thượng điều tra rõ ràng sẽ biết trong chuyện này có hiểu lầm, Hà Thanh Hầu trong sạch.” Lưu Trung Thừa cúi đầu, che dấu đắc ý ở trên mặt, lần này nên được thăng quan rồi. Nếu ông ta thoáng ngẩng đầu, sẽ phát hiện ánh mắt mọi người nhìn ông ta giống như đang nhìn người chết.
“Vậy ngươi đi điều tra đi, điều tra cho rõ ràng. Nếu không thì ngươi đừng quay lại nữa! Bãi triều!” Hoàng đế đen mặt, phất tay áo rời đi.
“Chao ôi, ôi, hoàng thượng…” Lưu Trung Thừa trợn mắt há hốc miệng.
Trả lời ông ta chỉ là tiếng thái giám kéo dài giọng “Bãi triều”.
Quần thần lui ra ngoài giống như thủy triều, để lại một mình Lưu Trung Thừa ngồi quỳ tại chỗ, giống như là chim cút vừa mới trải qua một trận bão táp tàn phá, sững sờ như cây cối.
Có lẽ vì mới chuyển vào phủ nên có chút không quen, Dụ Uẩn tỉnh dậy từ rất sớm.
Nàng ngồi trên giường một lát, mới nhớ tới bây giờ mình đã ở kinh thành rồi. Nàng vội vàng chải đầu rửa mặt, sau đó đi đến viện của mẫu thân Cù thị.
“Mẫu thân, phụ thân vào triều trở về rồi ạ?” Nàng nhớ hôm nay là ngày đầu tiên phụ thân vào triều, không biết có thuận lợi hay không, phụ thân luôn thông minh cho nên không có vấn đề gì đâu.
“Còn chưa về, phải một lát nữa.” Cù thị dịu dàng nói, bà đã qua tuổi 30, làn da vẫn nhẫn nhụi như lúc ban đầu, đôi lông mày cong cong, không cười trước khi lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng giống như là thiếu nữ mười tám.
“Con muốn đến cửa cung đón phụ thân!” Dụ Uẩn cười rộ lên, đến lâu như vậy mà nàng chưa ra khỏi cửa, thuận tiện nhìn kinh thành một chút.
“Con đi đi.” Cù thị hơi lo lắng, “Mang theo hai hạ nhân đi cùng nhé.”
Dụ Uẩn vừa ra khỏi phòng vừa trả lời, “Dạ!”
Thời gian vào triều của Đại Tấn không tính là quá sớm, khi Dụ Uẩn ra cửa sắc trời đã sáng. Nàng ngồi ở trong kiệu, vén mành lên, đánh giá bên ngoài. Trên đường dần dần có người đi đường, người bán hàng rong gánh hàng nhanh chóng đi đến chợ phía đông. Cửa hàng cũng đã mở, nghênh đón một ngày mới.
Lúc đến cửa cung hạ kiệu, có thần tử lục tục đi ra.
“Dụ đại nhân thật can đảm, bản quan bội phục.” Triệu thừa tướng đi đến bên cạnh Dụ Thích, đây là lần đầu tiên hai người nói chuyện với nhau.
“Đâu dám,” Dụ Thích rất lão luyện không giống như vừa mới hồi triều, “Thừa tướng đại nhân tuổi trẻ đầy hứa hẹn, hạ quan không theo kịp.”
“Nếu không có Dụ Thái Phó cáo lão hồi hương, nơi này còn cần bản quan nữa sao?” Thái độ của người thanh niên khiêm tốn, giống như là nói sự thật.
Dụ Uẩn duỗi cổ nhìn ra xa, đợi một lúc lâu mới nhìn thấy phụ thân, ông vừa đi ra ngoài vừa nói chuyện với những người vây quanh ông. Mọi người cũng không ngu ngốc, vốn là suy đoán phen này Hà Thanh Hầu đã chọc giận hoàng đế, sau đó lại thấy kết cục của Lưu Trung Thừa, nhao nhao khẳng định suy đoán của mình. Vì thế vẻ mặt nhìn Dụ Thích càng thêm khâm phục, quả nhiên là người họ Dụ, có trí tuệ, có can đảm!
“Phụ thân!” Thấy phụ thân ở cửa cung, còn được người ta vây quanh, Dụ Uẩn vội vàng gọi, sợ ông không nhìn thấy mình.
“Đó là tiểu nữ. Bản quan không làm chậm trễ thời gian của các vị nữa, cáo từ.” Dụ Thích chắp tay với mọi người.
“Hôm nay phụ thân vào triều có thuận lợi không ạ?” Dụ Uẩn ngẩng đầu lên nhìn phụ thân.
“Hoàn toàn thuận lợi.” Dụ Thích cười nói, sờ sờ đầu nữ nhi, hai cha con nhìn nhau cười, cùng nhau đi đến kiệu.
“Thừa tướng đại nhân, đợi hạ quan một lát.” Lưu Trung Thừa kéo góc quan phục, một tay đỡ mũ cánh chuồn, thở hồng hộc đuổi theo người thanh niên phía trước.
“Lưu đại nhân,” Đối phương nghe thấy tiếng gọi dừng bước, quay người lại, khuôn mặt trơn bóng như ngọc không có chút biểu cảm nào.
Lưu Trung Thừa không chạy chậm lại được, rất nhanh đã chạy đến trước mặt đối phương, há mồm thở dốc. Người thanh niên không biến sắc lui ra phía sau một bước, bảo trì khoảng cách với ông ta, hơi quay mặt đi, tránh đi hơi thở của đối phương.
“Thừa tướng đại nhân, có thể chỉ điểm một chút cho hạ quan được không.” Lưu Trung Thừa nhìn xung quanh, cũng không có nhiều người dừng lại, “Phải điều tra ca ca Ngọc Quý phi thế nào đây ạ?” Ông ta đè thấp giọng, tiến lên hai bước sát đối phương, ý đồ nói thầm.
Thừa tướng nhíu mày, lui ra phía sau hai bước, thẳng lưng, “Ý hoàng thượng là điều tra vụ này.” Sao người này lại ngu xuẩn đến vậy.
Lưu Trung Thừa không chú ý đến đối phương lui ra phía sau, chỉ cảm thấy dường như không đủ gần, lại tiến lên một bước, vẫn muốn tiếp tục hỏi.
“Lưu đại nhân!” Thừa tướng nhất thời không nhịn được, thiếu chút nữa làm cho ông ta cút ra xa, nhắm chặt mắt, mới thốt ra hai chữ, “Tra rõ!”
“A… A…” Lưu Trung Thừa vui vẻ ra mặt, mặt chen lấn thành một khối, rất là bỉ ổi. Thừa tướng nghiêng đầu sang chỗ khác, không nhìn ông ta.
“Không đúng!” Ông ta lại nghi ngờ, “Không phải là muốn lập nhị hoàng tử…”
“Chớ có lên tiếng!” Thừa tướng nhíu chặt mày, thầm nghĩ sao người này có thể sống đến tận bây giờ, “Lưu đại nhân, có những chuyện không thể nói lung tung được.”
Lưu Trung Thừa che miệng lại, ai da ai da, không cẩn thận lỡ miệng rồi. Nhưng lại không nhịn được tò mò, “Ý thừa tướng nói không phải là thái tử điện hạ đúng không ạ?” Ông ta chỉ nói một nửa, cho rằng đối phương sẽ nói tiếp theo ý ông ta.
Đáng tiếc là không, Thừa tướng nhìn về phía sườn tây cửa cung, nơi đó Dụ Thích đang trò chuyện vui vẻ với nữ nhi, “Trái lại Dụ đại nhân lại có nữ nhi thật đẹp.”
Lưu Trung Thừa nhức đầu, có chút không hiểu rõ chân tướng, nhìn theo ánh mắt của đối phương, vừa đúng lúc Dụ Uẩn quay mặt lại, thiếu nữ đứng dưới ánh mặt trời, khuôn mặt nhỏ nhắn tỏa ra ánh vàng. Nàng đang ngẩng đầu cười, khóe miệng hiện lên lúm đồng tiền tròn tròn như ẩn như hiện.
“Đúng là rất xinh đẹp.” Ông ta nhức đầu, nhưng mà chuyện này có liên quan gì đến thái tử, ông ta nhìn thừa tướng, vẻ mặt đối phương vẫn bí hiểm, “Thừa tướng, người này…” Ông ta liếc mắt nhìn, vừa vặn thấy ngón trỏ tay phải Thừa tướng quấn lụa trắng.
Người này chắc chắn sống không được lâu, thừa tướng nhìn ông ta đầy ẩn ý, vung ống tay áo, tay để ra sau lưng, không để ý ông ta nữa, sau đó lên kiệu rời đi. Mà bên kia, Dụ Thích và nữ nhi cũng chuẩn bị rời đi.