Bạn đang đọc Hôm Nay Sư Tôn Cũng Gian Nan Cầu Sinh – Chương 32: A Liên
Trong ánh nến mờ ảo, chỉ có bốn bóng người thướt tha.
Không ai trả lời câu hỏi của nam nhân, chỉ có một mảnh yên tĩnh.
Một lát sau, thiếu niên nghiêm mặt buông giẻ lau xuống, muốn đuổi người.
Nhưng lại bị nam nhân cản lại.
“Thường đại ca?” Thiếu niên chần chờ lên tiếng, “Bọn họ lừa gạt huynh đó, đệ chỉ muốn đuổi bọn họ đi thôi mà?”
Nam nhân chậm rãi lắc đầu, giữa ánh nến nhấp nháy, trên mặt hiện lên vẻ suy sụp và thương cảm, sau đó lùi lại vài bước, một chân trực tiếp xuyên qua ghế như không khí, tan rã chốc lát, rồi lại tụ thành hình sau ghế.
Tất cả mọi người đều thấy một màn này, con ngươi thiếu niên co rụt, thất thanh: “Thường đại ca!”
Có lẽ bản thân cũng đã cảm giác được gì đó, ngơ ngác cúi đầu nhìn một lúc lâu, phun ra một ngụm trọc khí (khí đục), hỏi: “Có phải ta sắp chết rồi không?”
“Người đã chết, sao lại nói là sắp chết được.” Thẩm Tri Huyền phủi phủi ống tay áo, tùy ý ngồi xuống ghế gỗ bên cạnh, “Nếu như quỷ không được vãng sinh, thì sẽ hồn phi phách tán.”
Nam nhân còn chưa có phản ứng gì, thiếu niên lại căng thẳng nhìn sang đây trước, “Đây là có ý gì?”
“Ý trên mặt chữ.” Thẩm Tri Huyền bình tĩnh nói, “Lòng có chấp niệm, không được vãng sinh, lâu dần sẽ không tránh được kết cục hồn phi phách tán, ngươi vẫn là nên đi tìm một đại ca mới tốt hơn đi.”
Đột nhiên thiếu niên lùi về sau một bước, bị vướng chân ghế, hơi lảo đảo, nam nhân muốn đỡ, nhưng tay lại xuyên qua thân thể thiếu niên —— Hắn sắp chịu không nổi nữa rồi.
Nam nhân cuộn ngón tay lại, suy sụp thu tay về.
Sau khi yên lặng một lúc lâu, hắn thở dài một tiếng, rốt cuộc vẫn bất chấp tiếng ngăn cản của thiếu niên, chần chờ kể hết tất cả chuyện xưa dưới đáy lòng.
Chuyện xưa của nam nhân cũng không được tính là chấn động lòng người, dù sao cũng là sinh ly tử biệt thường thấy ở thế gian.
“Nhà ta gần với nhà của A Liên, hai chúng ta lớn lên cùng nhau, quan hệ rất tốt…”
Vừa hay hai nhà lại gần nước, trước cửa có một hồ sen, mỗi lần đến hè, là chật ních lá sen màu xanh ngọc, tôn lên những nụ hoa và những cánh hoa sen nở rộ, vô cùng xinh đẹp.
Đứa nhỏ mười mấy tuổi, là độ tuổi thích ồn ào nhất, đâu có chú ý tới cảnh vật có đẹp hay không, đối với A Thường mà nói, nghịch nước và ăn hạt sen mới là chính sự.
Trời nóng nực, thân thể hắn lại cường tráng, ngày thường không có việc gì làm, thì thích nhất là cởi áo ngâm trong nước, một lần ngâm chính là ngâm cả ngày.
“Thật ra ban đầu A Liên không được gọi là A Liên, cũng là bởi vì hắn thích hạt sen, lúc nào ta cũng cười nói hắn là Liên Tử (hạt sen) yêu đầu thai thành.
Lúc đài sen chín, hắn không thể xuống nước, nên thường nhờ ta hái giúp…”
Không giống với A Thường, A Liên bởi vì sinh non nên cả người gầy yếu, chỉ cần bị gió lạnh thổi một chút là đã ngã bệnh.
Lúc đầu A Thường không hiểu chuyện, nên xúi hắn xuống nước chơi, kết quả tối đó A Liên sốt cao, suýt chút nữa là không qua khỏi.
A Thường suýt chút nữa đã hại chết hắn, trong lòng áy náy, nên từ đó A Liên nói gì là nghe nấy, vừa quan tâm vừa dỗ dành, giúp hắn hái đài sen ngọt nhất.
Lúc chạng vạng, mặt trời vừa xuống núi không bao lâu, còn có hơi oi bức, thiếu niên gầy yếu ngồi ở bờ biển, trong lòng ôm rất nhiều đài sen cỡ lớn, nhỏ giọng gọi đồng bạn của mình: “A Thường ca ca, trời tối rồi, mau lên đây đi.
Trong nước lạnh lắm.”
A Thường nghe lời bơi tới bờ biển, nhưng lại không lên bờ, nhìn đài sen trong ngực hắn, như đang nghĩ gì, “Ăn suốt ngày, đệ không ngấy hả?”
A Liên nói: “Không ngấy mà, ăn ngon lắm.
Đệ chỉ có thể ăn cái này thôi.”
Cơ thể A Liên yếu, nên rất chú ý ăn uống, không giống như A Thường muốn ăn gì là ăn, ngay cả ăn hạt sen cũng phải kiểm soát, sợ ăn nhiều quá sẽ bị lạnh.
A Thường im lặng, một lát sau, dường như đã hạ quyết tâm gì đó: “Cách ăn hạt sen ở đây quá đơn giản, chờ huynh lớn thêm chút nữa, thì sẽ ra ngoài học cách làm ngon hơn.”
Hắn chống hai tay trên bờ, ào ào vọt ra khỏi nước, thề non hẹn biển nói: “Huynh nhất định sẽ làm cho đệ món ngon nhất.”
A Liên mím môi, khẽ cười, đáp “Được nha”, quen thuộc nắm tay hắn, cùng nhau về nhà.
A Thường tự xưng là nam tử hán, nam tử hán ấy à, nói thì phải giữ lời, vì thế vài năm sau, hắn thu dọn hành lí rời khỏi nhà.
Kế hoạch của A Thường rất hay, bào đệ trong nhà dần lớn đã có thể lo cho gia đình, lúc này ra khỏi cửa, một là tìm đường kiếm sống, hai là thực hiện lời hứa với A Liên, một công đôi việc.
Ngày đó rời đi, A Liên đứng ở cửa thôn nhìn hắn, ôm rất nhiều đài sen trong lòng, là của A Thường trước đó cố ý hái cho.
“Ăn xong mà còn thèm thì nhớ nói, bảo tiểu đệ của ta hái cho đệ.” A Thường dặn dò nói, “Bản thân đệ không thể xuống nước, sẽ bị cảm lạnh.”
A Liên ngoan ngoãn gật đầu.
Năm nay hắn đã mười tám tuổi, nhưng thân thể gầy yếu, nên nhìn vẫn như thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, thấp hơn A Thường rất nhiều.
Hắn nhỏ giọng nói: “Huynh về nhanh nhanh lên nha.”
A Thường “Ừm” một tiếng, không quá để ý: “Yên tâm đi, nhiều thì ba năm, ít thì một hai năm, là huynh đã về rồi! Đến lúc đó đệ tha hồ ăn!”
Tiếng cười sang sảng xa dần, không ai biết rằng, lần từ biệt này, chính là âm dương cách biệt như sao Sâm và sao Thương [1].
[1] Sao Sâm và sao Thương: Ý chỉ sự xa cách (hoặc thể hiện không hòa hợp trong tình cảm).
Càng nói về sau, quỷ hồn mệt mỏi thở dài, lẩm bẩm: “Ai biết được, sau này lại không may gặp phải loạn lạc…”.
ngôn tình hoàn
Thanh niên hai mươi mấy tuổi, ở giữa bóng đêm mênh mang, mờ mịt nhìn về phía nhà mình, nhưng hắn không có cách nào để về, cũng không thể trở về —— Vì phía sau hắn, chính là từng cỗ thi thể máu còn ấm nóng, bị lửa lớn nuốt chửng tất cả.
Trong đó, có cả hắn.
Theo lý mà nói, người thành quỷ, thì nên vãng sinh đầu thai từ sớm, nhưng A Thường cứ nhớ mãi lời hứa năm đó, không biết vì sao, hồn phách lại bỏ chạy, du đãng nơi nhân thế.
Nhưng rốt cuộc vẫn là quỷ, trí nhớ không tốt, hắn quên mất đường về nhà, thậm chí có lúc còn quên mất mình là quỷ, cho rằng mình là người thường.
Nhưng hắn không tìm được A Liên, dù hắn làm rất nhiều bánh hạt sen, cũng không có cách nào cho A Liên ăn thử được.
Sau này, hắn đến nơi này, gặp tiểu thiếu niên vừa mất cha mẹ, đang một mình quản lí quán cơm mưu sinh.
Có lẽ là do thiếu niên có đôi mắt trong veo rất giống như A Liên trong ký ức mơ hồ của hắn, hắn ở lại đó rất nhiều năm, mỗi lần thấy khách mới đường xa, đều sẽ hỏi tin tức của A Liên.
Nhưng lại không được gì cả.
Hồn phách ở lại dương thế cũng có thời hạn, nếu qua thời gian này mà vẫn không vãng sinh, thì sẽ hồn phi phách tán giữa trời đất mênh mông, không có kiếp sau.
Mắt thấy hồn phách của nam nhân càng lúc càng mờ, vành mắt thiếu niên đỏ lên, hỏi: “Không có cách nào có thể cứu Thường đại ca sao?”
“Khiến hắn buông bỏ chấp niệm đi vãng sinh, chính là cứu hắn.” Thẩm Tri Huyền nói, “Về việc buông xuống như thế nào…!Chấp niệm, đạt được thì cũng có thể tiêu tán.”
Lực chú ý của y đều đặt trên người thiếu niên, nên không chú ý tới Yến Cẩn im lặng đã lâu, sau khi nghe y nói như vậy, thì phát ngốc trong chớp mắt.
Chấp niệm, đạt được thì cũng có thể tiêu tán…
Tầm mắt của mọi người đều tập trung trên người quỷ hồn, chỉ có Yến Cẩn là lặng lẽ nhìn Thẩm Tri Huyền, ánh mắt dần sâu thẩm.
Thiếu niên mờ mịt một hồi, bắt đầu phản ứng lại, tròn mắt: “Nhưng…”
Nhưng người mà Thường đại ca muốn gặp là A Liên, bọn họ biết tìm A Liên ở đâu đây!
“Tìm một người giả làm A Liên là được.” Bởi vì sắp tiêu tán, nên quỷ hồn bắt đầu trở nên mơ hồ, Thẩm Tri Huyền nói: “Bây giờ hắn chính là tên quỷ hồ đồ, ngưươi có nói mình là A Liên, thì hắn cũng tin —— Nhưng cũng phải xem ngươi có chịu tủi thân này hay không.”
Quyết định này quá tàn nhẫn.
Bỗng chốc thiếu niên cắn môi, một giọt nước mắt xuất hiện ở hốc mắt, dường như muốn rơi xuống, hai tay nắm chặt thành quyền.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn hỏi: “Ta nên làm thế nào?”
Thẩm Tri Huyền không trả lời, nghiêng đầu nhìn Đoạn Nguyên.
Y không có linh lực nên không cách nào làm được chuyện này, Yến Cẩn tu kiếm đạo cũng không thể, chỉ có đệ tử của Thiên Âm Các…
Từ lúc bắt đầu đến giờ Đoạn Nguyên vẫn không nói gì, dường như bị chuyện này làm cho xúc động, có chút cảm động mà cũng có chút thất thần.
Thẩm Tri Huyền khẽ nói: “Đoạn cô nương, làm phiền.”
Lúc này Đoạn Nguyên mới lấy lại tinh thần, “A” một tiếng ngắn ngủi, vuốt ve sáo huyên bên hông, nhẹ nhàng kéo một cái, lấy xuống, để bên môi.
Khi khúc an hồn vãng sinh vang lên, hồn phách đang dần tiêu tán bỗng nhiên dừng lại, sau đó chậm rãi tụ lại từng chút một.
Thiếu niên cứng nhắc đi về phía quỷ hồn hai bước, học theo A Liên trong miêu tả của A Thường, run run gọi: “A Thường ca ca.”
Quỷ hồn ngơ ngẩn.
Hắn ngây ngô quay đầu, nhìn về phía thiếu niên, dừng lại hồi lâu, gian nan nhớ lại một lúc, mới không chắc chắn lên tiếng: “A Liên?”
“Là đệ.”
Quả nhiên cái tên này chính là chút chấp niệm thanh minh cuối cùng của quỷ hồn, trong náy mắt, quỷ hồn vô cùng vui mừng, thiếu niên chưa bao giờ thấy hắn vui mừng kích động đến thế, thậm chí còn một bước ôm thiếu niên vào lòng, “Cuối cùng cũng tìm được đệ rồi, A Liên…!Huynh về rồi!”
Hắn lải nhải nói: “Thực xin lỗi, rời đi lâu như vậy, có điều huynh học được cách làm bánh hạt sen và chè hạt sen rồi, hẳn là mùi vị cũng không tệ lắm…”
Mọi chuyện sau đó đều diễn ra rất thuận lợi, chấp niệm của A Thường là trước khi chết phải để A Liên nếm thử bánh hạt sen và chè hạt sen hắn làm, bây giờ “Gặp mặt”, hắn liền tha thiết vào bếp, bưng từng món lên.
Hương thơm nhàn nhạt quẩn quanh ở chóp mũi, là mùi vị mà thiếu niên vô cùng quen thuộc.
Nhưng món điểm tâm trước giờ vẫn thơm ngon ngọt miệng, lúc này cắn một cái, lại chua xót vô cùng.
Dưới sự chờ đợi của quỷ hồn, thiếu niên khô khốc nuốt điểm tâm xuống, múc một muỗng chè vào miệng, miễn cưỡng cười, làm ra bộ dáng vui sướng, “A Thường ca ca, ăn ngon lắm.”
Một câu đến muộn không biết bao nhiêu năm, rơi vào tai quỷ hồn, cuối cùng hắn cười, giữa hốt hoảng, chút chấp niệm đè dưới đáy lòng chậm rãi tiêu tán, hắn phun ra ngụm trọc khí cuối cùng của nhân thế, toàn bộ hồn phách bắt đầu trở nên trong suốt.
Đây là dấu hiệu của việc sắp rời đi.
Thiếu niên không cầm nổi cái muỗng trong tay nữa, leng keng rơi xuống đất vỡ tan tành, nhìn quỷ hồn dần biến mất, nước mắt bắt đầu rơi xuống, “Thường đại ca…”
Sống nương tựa với Thường đại ca ngần ấy năm, đã sớm coi hắn là người thân thiết nhất, nhưng Thường đại ca…
Cho đến bây giờ, Thường đại ca vẫn nhớ A Liên như trước, sợ rằng hắn là ai cũng không nhớ rõ.
Cảm giác bị vứt bỏ, bị lãng quên dâng lên trong lòng, thiếu niên rơi nước mắt, giọng nói mang theo nức nở, cuối cùng nhịn không được la lên: “Thường đại ca! Đệ không phải là A Liên, đệ là…”
Hắn nói tên mình rất rõ ràng, vừa đau khổ lại tuyệt vọng, “Huynh nhìn ta đi mà…”
Thiếu niên nói xong, thì lảo đảo đứng dậy lao về phía quỷ hồn.
Yến Cẩn ở gần hắn, sợ hắn ảnh hưởng quỷ hồn vãng sinh, theo bản năng định ngăn cản, nhưng vừa giơ tay lên, thì bị một ngón tay trắng nõn hơi lạnh khác đè xuống, không cho Yến Cẩn ra tay.
“Không cần cản đâu.
Kết thúc rồi.” Thẩm Tri Huyền nói xong câu này, mới quay đầu lại, trong đôi mắt mang theo ánh sáng và gió mát, như là thở dài, “Quý trọng người trước mắt tốt biết bao nhiêu, lại cứ đi phụ lòng người vô tội.”
Đến tột cùng là A Liên có còn sống hay không đều khó nói, quỷ hồn nhớ mãi không quên cố nhân, dây dưa với quá khứ không buông, ngược lại lại khiến thiếu niên này tổn thương.
Lời này của y là vô tình, hoàn toàn là bộc lộ cảm xúc, nhưng Yến Cẩn lại thấy chấn động trong lòng.
Quý trọng người trước mắt…
Phụ lòng người vô tội…
Lời thở dài khẽ khàng, như búa tạ nện xuống đáy lòng của Yến Cẩn, khiến hai tai hắn bắt đầu nổ vang..