Bạn đang đọc Hôm Nay Phu Nhân Hòa Li Chưa FULL – Chương 49
“Nhân chi sơ, tính bản thiện.” Tiếng đọc sách lanh lảnh vang lên ở thôn trang yên lặng.
“Rất tốt!” Người phụ nữ bên trên khép sách lại, “Mọi người nhớ rất tốt, để ta kiểm tra viết như thế nào nào?”
Đám nhỏ sôi nổi lấy trang giấy chính tả tự mình viết ra.
Người phụ nữ nhìn qua: “Chữ ‘thiện’ này viết sai rồi.
Cái này cũng thế, ừm….
Mọi người hình như đều sai chữ này rồi.”
“Trò thì sao? Trò thì sao?” Một cậu bé cực kỳ tự tin đưa giấy mình qua, người phụ nữ xem xong gật gật đầu.
“Rất tốt, Nhị Mao viết chữ ‘thiện’ đúng rồi.” Nhị Mao vừa lộ ra nụ cười, lập tức nghe thấy người phụ nữ bổ sung, “Nhưng, các chữ khác đều viết sai rồi.”
Đám trẻ con cười vang.
“Nhị Mao, sao mấy chữ đơn giản như này cũng viết sai thế?”
Nhị Mao gân cổ lên đáp trả: “Ta đây viết đúng chữ thiện rồi!”
“Nhưng chúng ta chỉ sai một cái, ngươi sai những năm cái.”
Người phụ nữ vui vẻ nhìn đám trẻ con này ầm ĩ, sau đó vỗ tay: “Được rồi được rồi, các trò đều rất tuyệt, hợp lại là hoàn hảo có đúng không? Hôm nay trở về viết hai mươi lần, ngày mai ta sẽ kiểm tra đó.”
“Vâng!”
Đám trẻ con đùa giỡn ra cửa, tiếng cười thanh thúy từ gần đến xa.
Người phụ nữ cũng thu dọn đồ của mình, đi vào trong nhà.
Trong viện, Đoạn Vân Tri đang bắt mạch cho thôn dân, người phụ nữ nhìn hàng người xếp hàng ngoài rào tre.
“Hôm nay cũng nhiều người như vậy à?”
Nàng vừa đi vào, lập tức có người phụ nữ tinh mắt chào hỏi với nàng: “Tỷ tỷ Đoạn gia đã về? Thế nào rồi? Hôm nay Nhị Mao nhà ta không chọc thêm phiền toái cho tỷ chứ?”
“Không có không có!” Người phụ nữ liên tục xua tay, “Nhị Mao ngoan lắm!”
“Ôi, chẳng lẽ ta còn không hiểu nó, nghịch ngợm! Tỷ quản thì cứ quản, đừng có khách khí đó.”
Người phụ nữ nói mấy câu với các nàng, cũng không muốn làm ảnh hưởng đến Đoạn Vân Tri đang khám bệnh, ra hiệu rồi đi vào phòng.
Nàng đã quên đây là thôn trang thứ mấy nàng và Đoạn Vân Tri sống rồi, ba năm trước khi nàng tỉnh lại, không nhớ một cái gì hết.
Bên cạnh chỉ có người đàn ông này, nói cho mình rằng nàng tên Đoạn Tư, là tỷ tỷ của hắn, tỷ đệ bọn họ vân du khắp nơi hai mấy năm.
Đoạn Tư cứ thấy đây không phải tên của mình, nhưng qua thời gian dài, thì cũng chậm rãi tiếp nhận.
Đoạn Vân Tri nói là vân du, đúng là không ngoa chút nào, đã lâu như vậy, chỗ ở của hai người cũng chưa hề lặp lại,thời gian sống ở mỗi hơi là hai tháng cũng không thay đổi.
Nhưng mà, Đoạn Tư cười cười, nàng cảm thấy những ngày tháng như vậy cũng rất thú vị, có thể nhìn những người khác nhau, trải qua những chuyện khác nhau.
Nàng nhẩm nhẩm khúc hát đi vào phòng bếp.
Ngày thường nàng rất ít khi đi vào phòng bếp, khi vào cũng chỉ giúp đỡ Đoạn Vân Tri, hôm nay thấy chàng bận rộn Đoạn Tư cảm thấy bản thân là trưởng tỷ, cần phải gánh vác trọng trách nấu cơm, lần trước Lý thẩm còn nói, đàn ông không thể vào phòng bếp, sẽ không có tiền đồ.
Đương nhiên, Đoạn Tư cảm thấy Vân Tri nhà nàng có vào phòng bếp hay không thì đều có tiền đồ nhất.
Nàng học dáng vẻ Đoạn Vân Tri ngày thường để nấu cơm, lại miễn miễn cưỡng cưỡng đốt lửa, sau đó dựa vào cửa chờ Đoạn Vân Tri kết thúc.
Đoàn người trong viện không có việc gì làm nên tám chuyện.
“Đoạn đại phu, nhìn ngươi cũng không nhỏ, sao lại chưa thành thân thế?”
Đoạn Tư lắc đầu, nàng nghe cái vấn đề này nhiều đến mức lỗ tai sắp kết kén rồi, mỗi lần Đoạn Vân Tri trả lời cũng giống nhau.
“Ta cùng gia tỷ vân du khắp nơi, không có chỗ ở cố định, không muốn liên lụy cô nương khác.”
Trong mắt mọi người đều hiện lên thất vọng, Đoạn Tư cũng thế.
Trưởng tỷ như mẹ, tuy ngày thường Đoạn Vân Tri chăm sóc nàng nhiều hơn, nhưng Đoạn Tư vẫn nảy sinh tâm tư của mẹ già.
Vân Tri nhà nàng ưu tú như vậy, sao lại không thành thân ta?
Đột nhiên lại nghe người ta hỏi: “Thế còn lệnh tỷ? Cũng chưa thành thân ư?”
Đoạn Tư dựng lỗ tai lên, vấn đề này khá mới mẻ, thật ra nàng cũng muốn biết.
Nàng không biết biểu cảm của Đoạn Vân Tri là gì, nhưng dường như chàng hơi trầm mặc một lát rồi mới trả lời: “Gia tỷ đã từng thành thân.”
Đoạn Tư bưng kín miệng, thật vậy á? Nàng đã từng thành thân ư?
“Vậy tỷ phu ngươi đâu? Sao chưa bao giờ nhìn thấy thế?”
Lại một lát sau, Đoạn Vân Tri mới nhàn nhạt nói ra: “Đã chết.”
Đoạn Tư tựa khung cửa.
Thì ra là thế, khó trách Vân Tri chưa bao giờ nói với mình.
Thì ra mình là quả phụ.
Đoạn Vân Tri đang khám bệnh không biết ngửi thấy hương vị gì, cái mũi khẽ hít hít, sau đó thu tay.
“Các vị, hôm nay cũng không còn sớm, dừng ở đây thôi, ngày mai tiếp tục khám.”
“Hây! Được!”
Mọi người cũng không miễn cưỡng, sôi nổi đứng dậy rời đi.
Đoạn Vân Tri đi vào phòng bếp, chỉ thấy không biết Đoạn Tư đang ngẩn người nghĩ gì, dáng vẻ ngẩng đầu trầm tư suy nghĩ.
Thấy Đoạn Vân Tri đi vào, nàng mới hồi thần lại.
“Vân Tri…..” Vừa gọi cái tên, lại dùng mũi hung hăng hít hà, sắc mặt tức khắc biến hóa, “Thôi xong, cơm của ta!”
Nhìn thấy nàng sắp luống cuống tay chân đi đến chỗ cái nồi, Đoạn Vân Tri ngăn cản nàng.
“Để ta đến, nàng cẩn thận đừng để bị thương.”
Đoạn Tư cùng biết bản thân nhúng tay vào rất có khả năng sẽ gây thêm phiền toái, lập tức ngoan ngoan lui về một bên.
Nàng nhìn Đoạn Vân Tri xử lý đâu vào đấy, đôi mắt xoay vòng, nâng đầu mở miệng: “Vân Tri!”
Đoạn Vân Tri nhìn qua.
Đoạn Tư xoa đầu: “Vừa rồi ta hơi thấy đau đầu.”
“Đau đầu?” Đoạn Vân Tri lập tức vứt bỏ đồ trong tay, đi tới, “Sao lại thế này? Đau lắm ư? Bây giờ còn đau không?”
Vốn dĩ Đoạn Tư chỉ diễn trò, lúc này nhìn chàng khẩn trương như vậy, cũng hơi ngượng ngùng.
“Không phải, chỉ…Đau một chút.”
Đoạn Vân Tri thở dài một hơi nhẹ nhõm: “Có gì không thoải mái, nhất định phải nói cho ta đấy.”
Đoạn Tư gật gật đầu, lại do dự hỏi: “Nhưng vừa nãy, lúc đau đầu một chút ấy, hình như ta nhớ đến một ít hình ảnh.
Là một người nam nhân.”
Thân thể Đoạn Vân Tri cứng đờ, trên mặt lại bình thản như không: “Ồ? Nam nhân như nào?”
“Hình như….” Đoạn Tư vừa quan sát sắc mặt của chàng, vừa bày ra dáng vẻ trầm tư suy nghĩ, “Hình như ta gọi hắn là phu quân, đó hẳn là trượng phu của ta đúng không?”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó…..” Đôi mắt Đoạn Tư xoay chuyển, “Sau đó hắn đã chết.”
Khóe miệng Đoạn Vân Tri giật giật, biết nàng đang giả vờ cũng không vạch trần: “Thế chắc là trượng phu của nàng đấy.”
Đoạn Tư trừng mắt nhìn hắn, cái gì mà “trượng phu của nàng”, không phải tỷ phu à? Nhưng mà, nàng rất nhanh đã điều chỉnh tốt vẻ mặt để tiếp tục diễn.
“Hình như ta nhìn thấy hắn phạm sai lầm lớn, hắn chết thảm còn chưa đủ, còn làm hại tỷ đệ ta, phải đào vong khắp nơi, đánh né kẻ thù.”
Đoạn Vân Tri xoa trán, tiếp tục làm cơm.
Đoạn Tư nhìn chàng, cũng không biết mình đoán đúng hay đoán sai, biểu cảm rối rắm dị thường.
“Đến đây hỗ trợ đi.” Đoạn Vân Tri thấy nàng suy nghĩ miên man, phân phó.
Đoạn Tư vừa nghe thấy hỗ trợ, quả nhiên lập tức đi đến trước mặt, cũng không hề nghĩ mấy cái chuyện đó nữa.
Khi nửa đêm, đột nhiên cửa nhà rung lên vì bị gõ vang rầm rầm, khi Đoạn Tư mặc quần áo xong xuôi, Đoạn Vân Tri đã đi mở cửa, Nhị Mao được mẹ ôm vào trong.
“Hây da, Đoạn đại phu, tiểu tử này làm ta tức chết, đã nói bao lần là không được ra sau núi, nó cứ nhất quyết phải đi, từ vách núi ngã xuống, ta chỉ có đứa con này, nó mà có chuyện gì ta cũng không sống nổi mất.”
Đoạn Tư cũng biết chỗ vách núi kia, ngã xuống thật thì không thể đùa được.
Nhanh chóng thắp đèn.
Mẹ Nhị Mao khóc cực kỳ thảm thiết, chờ mọi người đều nhìn rõ, nặng nhất là ở chỗ chân, mắt cá chân sưng tấy, trên người bị trầy xước vài chỗ, trừ mấy cái này thì cũng không còn vết thương nào khác.
Đoạn Vân Tri vỗ vỗ đầu nó.
“Ngã xuống từ chỗ kia, vẫn còn giữ được mạng, lại chỉ bị thương nhẹ như vậy, tiểu tử ngươi đúng là may mắn.”
“Xấu thúc thúc đã cứu cháu.” Nhị Mao thấp giọng nói.
Đoạn Tư không phát hiện sắc mặt Đoạn Vân Tri thay đổi, nàng cảm thấy rất hứng thú nên truy hỏi: “Xấu thúc thúc? Xấu thúc thúc nào?”
“Ôi, làm gì có Xấu thúc thúc nào, khi chúng ta tìm được thì chỉ có nó đang lăn lộn một mình,” mẹ Nhị Mao lau nước mắt, “Đoạn đại phu! Ngài xem nó có phải vì ngã nên choáng váng nhìn thấy mấy thứ không sạch sẽ không vậy?”
Đoạn Tư vốn dĩ định xen miệng, không ai cứu thì sao đứa trẻ lớn thế này lại chỉ bị thương nhẹ như vậy, như còn chưa mở miệng, Đoạn Vân Tri ở bên cạnh nói: “Có lẽ nhìn thấy thứ không sạch sẽ.”
Mẹ Nhị Mao khóc càng lớn, Đoạn Vân Tri không biết đang nghĩ gì, cũng không an ủi nàng ấy, chỉ lo khám bệnh cho Nhị Mao.
Sau khi băng bó xong, nhân lúc Đoạn Vân Tri nói chuyện với mẹ nó, Nhị Mao kéo Đoạn Tư lại: “Tư a di*.”
*Dì Tư.
“Sao thế?” Đoạn Tư cũng nhỏ giọng đáp lại nó.
“Thật sự có Xấu thúc thúc, tuy hắn xấu, nhưng là người tốt, hắn bị thương, cực kỳ cực kỳ đáng thương, chúng ta đi thăm hắn được không?”
Đoạn Tư dở khóc dở cười, tuy rằng xấu, nhưng là người tốt, đây là cách hình dung gì thế?
Cảm giác được Đoạn Vân Tri nhìn lại, nàng đứng thẳng lên làm như không có chuyện gì: “Nhị Mao dưỡng bệnh cho tốt đã, chờ hết bệnh rồi thì nói tiếp được không?”
Nhị Mao thất vọng cụp mắt.
Khi hai người tiễn bọn họ đi, mẹ Nhị Mao còn rối rít cảm ơn.
“Được rồi, bây giờ cũng không còn sớm, mau ngủ đi.”
“À,” Đoạn Tư nghĩ nghĩ, vẫn kéo chàng lại, “Vân Tri, vừa nãy Nhị Mao nói người kia bị thương, chúng ta có nên đi gặp không?”
Đoạn Vân Tri thở dài: “Dù ta là đại phu, nhưng cũng sẽ không vội vàng khám bệnh cho người ta, nếu hắn bị thương thật thì đến đây, tất nhiên ta sẽ khám.”
Nhưng mà lại hừ lạnh trong lòng, chỉ cần người nọ dám đến.
Đoạn Tư không nghĩ ra lời phản bác, chỉ có thể gật đầu, ngủ đến tầm rạng sáng, mắt Đoạn Tư đột nhiên mở to, không đúng, nếu người nọ thật sự bị thương nặng, sao có thể đến đây tìm đại phu chứ? Vừa nãy bị Vân Tri lừa rồi, ngày mai phải lý luận với hắn mới được.
Đoạn Tư vừa nghĩ vừa nhắm mắt lại.
Nhưng không biết nàng bị làm sao, bệnh hay quên càng lúc càng nghiêm trọng, ngày hôm sau đã vứt chuyện này ra sau đầu, mãi đến vài ngày sau Nhị Mao tìm nàng, chân nó đã gần khỏi hẳn rồi, đứng trước mặt Đoạn Tư, mắt còn ngấn lệ.
“Tư a di, ta thật sự sợ Xấu thúc thúc sẽ chết, a di đi cùng ta được không?”
“Được được được, chúng ta đi xem xem.”
Nhị Mao lập tức treo lên gương mặt tươi cười: “Vâng!” Nói xong lại cho nàng xem đồ ăn giấu trong lòng ngực, “Hình như Xấu thúc thúc không có đồ ăn, ta mang theo chút đồ ăn cho hắn, chắc chắn hắn sẽ vui vẻ.”
Đoạn Tư chặc lưỡi, mấy thứ này là rất nhiều của cải đối với gia đình nhỏ: “Ngươi không sợ mẹ mắng à.”
“Không phải Tư a di đã nói ư? Ân cứu mạng không thể không báo đáp.”
Đoạn Tư vui vẻ nhìn dáng điệu nó rung đùi đắc ý, nhận lấy đồ của nó: “Được rồi, đi thôi, để Tư a di cầm, ngươi phải theo sát ta, không thể để sai lầm gì xảy ra đấy.”
Nhị Mao gật đầu lia lịa.
Đoạn Tư đi theo nó đến một cái miếu sau núi bên ngoài thôn, ngôi miếu này đã rách nát nhiều năm, trong không khí đều là tro bụi, khiến Đoạn Tư sặc sụa ho khan vài cái.
“Nhị Mao, ngươi chắc chắn là chỗ này à? Đây cũng không giống nơi người ở lắm!”
“Ta chắc chắn!” Nhị Mao buông tay nàng ra, nhanh chóng chạy về phía trước tìm kiếm, lại không hề thấy một bóng người nào, gấp đến mức nước mắt giàn giụa, “Sao giờ? Có phải Xấu thúc thúc đã chết rồi không?”
Đoạn Tư buồn cười: “Chết rồi thì phải có thi thể! Không có thì vẫn còn sống.
Nói không chừng Xấu thúc thúc của ngươi đi ra ngoài rồi, chúng ta ở đây chờ hắn thôi!”
“Dạ.”
Hai người ngồi đó, chờ đến khi mặt trời ngả về tây, cũng chưa nhìn thấy nửa bóng người.
Đoạn Tư thở dài: “Nhị Mao, chúng ta về thôi, nếu không người nhà ngươi sẽ sốt ruột.”
Nhị Mao cúi đầu thấy hơi mất mát, sau đó chạy vù vào bên trong, bày ra hết đồ ăn mình mang đến.
“Vậy thì khi Xấu thúc thúc về sẽ có đồ để ăn.”
Đoạn Tư buồn cười nắm tay nó đi về, đi được một đoạn đường, đột nhiên nàng dừng bước, chỉ cảm thấy trong lòng dâng lên cảm giác kỳ diệu.
“Nhị Mao, có khi Xấu thúc thúc đang chơi trốn tìm với chúng ta, chúng ta lén trở về được không?”
Nhị Mao vừa nghe đã thấy hưng phấn, đang định nói gì đó, lại nghĩ đến đang chơi trốn tìm, lại đè giọng lại: “Vâng.”
Bọn họ đi về hướng ngôi miếu đổ nát một lần nữa, từ xa, quả nhiên Đoạn Tư nhìn thấy một bóng người, ngồi ở vị trí ban nãy nàng ngồi.
Khi bốn mắt nhìn nhau, thế mà bóng người kia bất chấp tất cả chạy đi ngay.
Tuy Đoạn Tư hoảng sợ vì khuôn mặt kia, nhưng lập tức lấy hết can đảm gọi một tiếng: “Này, từ từ!”
Kỳ lạ là, nàng gọi một tiếng, người nọ thật sự ngừng ở đó.
Nhị Mao cười chạy tới: “Xấu thúc thúc, thúc đang chơi trốn tìm với ta hả?”
Đoạn Tư nghĩ thầm khó trách Nhị Mao gọi hắn là Xấu thúc thúc, nàng nhìn gương mặt kia cũng hơi thấy sợ hãi.
“Ờm… Vị này,” nàng không biết xưng hô người này như nào, “Nhị Mao nói ngươi bị thương vì cứu nó, y thuật Vân Tri nhà ta tốt lắm, ngươi có muốn trở về cùng ta để hắn khám qua không?”
Người đàn ông quay đầu che khuất mặt: “Không cần.”
Giọng nói kia nghẹn ngào đến mức rất khó nghe, dường như hắn cũng nhận ra, ngậm miệng không nói nữa.
“Xấu thúc thúc, đi thôi đi thôi, Đoạn thúc thúc rất tốt luôn.
Chân của ta ba ngày đã khỏi rồi.”
Nhị Mao cũng khuyên nhủ.
Đoạn Tư ở bên cạnh gật đầu đồng ý.
Nhưng mà người đàn ông lại hơi sợ hãi lùi về sau một chút: “Nàng làm ơn, đừng nói với hắn là nàng đã gặp ta.”
Đoạn Tư sờ đầu hơi nghi hoặc, sao lại như này? Chẳng lẽ hai người này quen biết? Kẻ thù? Nghĩ đến đây, ánh mắt của nàng lập tức cảnh giác lên, kéo Nhị Mao qua.
“Vậy thì… Nếu ngươi không đi, thì thôi, chúng ta đi trước.”
Kéo Nhị Mao đi hai bước, nàng quay đầu nhìn người nọ quay lưng về phía nàng, không biết sao lại cảm thấy hắn đáng thương, lấy một lọ thuốc mỡ từ trên người ném qua.
“Thuốc này dùng rất tốt, nếu ngươi bị thương thì bôi nó đi.”
Nói xong lập tức vội vã lôi kéo Nhị Mao đi về, trong lòng suy xét nhất định phải nói cho Đoạn Vân Tri.
Đoạn Tư đưa Nhị Mao về nhà nó rồi mới về nhà mình, hôm nay không thấy người bệnh trong nhà, Đoạn Tư không hiểu sao cảm thấy hơi chột dạ.
“Vân Tri.” Làm sao bây giờ? Nếu Vân Tri hỏi, mình nên nói như nào? Hắn có giận không nhỉ?
Đoạn Tư đang suy nghĩ miên man, Đoạn Vân Tri đã đi đến: “Đi thu dọn đồ đạc đi, ngày mai chúng ta phải rời nơi này rồi”
“Hả?” Đoạn Tư hơi bất ngờ, “Ngày mai đã đi á? Sao lần này lại nhanh thế?”
Ánh mắt Đoạn Vân Tri đau thương, thời gian của bọn họ đã không còn nhiều: “Chúng ta còn phải đi một nơi cuối cùng.”
Đoạn Tư không hiểu chỗ cuối cùng là sao, nhưng mà nàng hỏi, Đoạn Vân Tri cũng không trả lời, chỉ ở cạnh thúc giục nàng thu dọn đồ đạc đi, ngày hôm sau trời chưa sáng, hai người đã ngồi lên xe ngựa rời đi.
Đoạn Tư nhìn thôn trang ở phía sau hơi phiền muộn, bọn họ luôn như vậy, không từ mà biệt, có lẽ ngày mai những người đó đến, sẽ phát hiện bọn họ đi rồi nhỉ? Cũng không biết sẽ có biểu cảm gì.
Sau khi hết phiền muộn, nàng lại cực kỳ chờ mong địa điểm tiếp theo.
Nhưng nàng trăm triệu lần không ngờ được, lời cuối cùng theo lời của Đoạn Vân Tri, thế mà lại là kinh thành.
“Oa!” Đoạn Tư nhìn đám người rộn ràng nhốn nháo, nàng cảm thấy bản thân hẳn là lần đầu tiên nhìn thấy mới đúng, nhưng không hiểu sao vận mệnh đã sắp đặt có một chút cảm giác quen thuộc.
Người đông đúc, nàng kéo ống tay áo của Đoạn Vân Tri không dám thả ra.
“Vân Tri, chúng ta đến kinh thành làm cái gì vậy?”
“Nhìn một người.”
“Người nào thế?”
“Bạn cũ*.”
*Raw: Cố nhân.
Bạn cũ là sao? Đoạn Tư mơ mơ màng màng đi theo Đoạn Vân Tri vào một trà lâu, ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ.
“Nhìn thấy người kinh thành thành thân bao giờ chưa?”
Đoạn Tư uống một ngụm trà lắc đầu: “Ngay cả kinh thành ta cũng chưa đến, sao có thể nhìn thấy người kinh thành thành thân?” Nói xong còn nhíu mày đẩy trà ra xa, “Thật khó uống.”
Khẩu vị uống trà thật ra vẫn không thay đổi, Đoạn Vân Tri bất đắc dĩ lắc đầu, trên mặt có ý cười: “Lát nữa có đội ngũ đón dâu, nàng có thể nhìn xem.”
“Thế à?” Đoạn Tư cũng rất hứng thú nhìn ra ngoài cửa sổ, một loại tiếng gõ trống khua chiêng, quả nhiên có một đội ngũ đón dâu chậm rãi đến gần.
“Còn náo nhiệt hơn so với đón dâu trong thôn.” Nàng đang cười cảm thán, khi nhìn thấy thiếu niên mặc hỉ phục cưỡi ngựa ở trong đội ngũ đón dâu, trái tim bỗng nhiên tê rần.
Thiếu niên kia thật sự rất tuấn tú, có lẽ là đang hạnh phúc, trên mặt cũng vui vui vẻ vẻ, Đoạn Tư nhìn hắn, không biết vì sao, nước mắt tức khắc chảy xuống.
“A Ninh.”
Ngay cả nàng cũng không biết bản thân vì sao sẽ gọi cái tên này.
Đoạn Vân Tri ngồi ở đối diện nàng, vẻ mặt phức tạp.
Chờ đội ngũ đi xa, Đoạn Tư thẫn thờ đứng lên, rồi lại đột nhiên không biết bản thân đang làm gì.
“Vân Tri.” Ánh mắt cầu cứu của nàng nhìn về phía Đoạn Vân Tri, nước mắt chảy không ngừng, “Ta bị làm sao vậy?”
Đoạn Vân Tri dịu dàng lau đi nước mắt cho nàng: “Nàng chỉ rất vui vẻ thôi.”
Đoạn Tư vẫn hơi khó hiểu, nàng và Đoạn Vân Tri đi theo sau đội ngũ đón dẫu nhìn thiếu niên dắt tân nương đi trong niềm vui sướng, đi vào trong phủ có viết hai chữ Diệp gia.
Người phụ nữ ngồi ở vị trí cha mẹ hình như hơi đứng ngồi không yên, vài lần muốn đứng dậy đều bị thiếu niên đè lại.
“Thiếu gia, cái này không thể, sao ta lại có thể ngồi ở chỗ này chứ?”
“Sao lại không thể, Diệu Tình cô cô, người không ngồi thì ai có thể ngồi? Người cứ coi như thay mẫu thân chứng kiến thời khắc này là được.”
Đoạn Tư đột nhiên đối diện với ánh mắt người phụ nữ kia, hoảng loạn lôi kéo Đoạn Vân Tri chạy đi.
Nàng cũng không biết sao bản thân lại muốn chạy, mà Diệu Tình cũng sững sờ ở đó.
“Làm sao vậy? Diệu Tình cô cô.”
“Không… Không có gì.
Ta hoa mắt.” Diệu Tình đè sự chua xót xuống, bật cười.
Có lẽ cũng không phải hoa mắt, linh hồn phu nhân, chắc chắn sẽ trở về nhìn thiếu gia thành thân.
Đoạn Tư trầm mặc cả ngày, mới hỏi Đoạn Vân Tri: “Đó là ai thế?”
“Diệp Ninh.”
“Diệp Ninh?” Đoạn Tư nhẩm cái tên này, “A Ninh?”
Đoạn Vân Tri sờ đầu nàng không nói gì.
Đoạn Tư càng ngày càng trầm mặc, mãi đến một ngày, sự ngây ngô trong mắt nàng đã biến mất hết, Đoạn Vân Tri biết, Diệp Ngọc đã trở lại.
Nàng nằm ở trên giường nhìn Đoạn Vân Tri, gọi: “Vân Tri.”
“Ừm.”
“Cảm ơn ngươi, cho ta có thời gian ba năm này, cũng cho ta nhìn thấy A Ninh lần cuối.”
“Ừm.”
“May là A Ninh không nhìn thấy ta,” nàng cười khổ một tiếng, nếu gặp lại vì để ly biệt, thì thà rằng không gặp.
“Ừm.”
“Bây giờ nó sống có tốt không?”
Lúc này Đoạn Vân Tri rốt cuộc mới nói chuyện: “Nó rất tốt, Lâm Phong đã chết, vì nó có công dẹp loạn, được ban thưởng.”
“Vậy là tốt rồi.” Diệp Ngọc cười, “Diệp Ninh, đúng là cái tên hay.”
Cuối cùng nàng vẫn hỏi cái người đã chết kia: “Hắn vẫn luôn đi theo chúng ta à?”
“Đúng vậy.”
“Ta không muốn, gặp hắn trên đường hoàng tuyền.”
Đoạn Vân Tri cười ôn nhu với nàng: “Được.”
Người trên giường cuối cùng không còn sự sống nữa, chàng biết, lúc này đây, nàng thật sự đi rồi.
Ba năm này, chàng trộm đến không chỉ vì Diệp Ngọc, cũng là trộm đến cho bản thân mình.
Từ nay về sau, chàng ít nhất còn có hồi ức tốt đẹp như vậy, làm bạn với mình vượt qua quãng đời còn lại.
Sau khi Quý Duệ không nhìn thấy Diệp Ngọc năm ngày, cuối cùng xuất hiện trước mặt Đoạn Vân Tri, “Nàng đâu?”
Đoạn Vân Tri không để ý đến hắn, lướt qua hắn lập tức định rời đi, lại bị Quý Duệ ngăn lại.
Người đàn ông này quỳ xuống trước mặt chàng, trong mắt tràn ngập sự hoảng loạn: “Ta đã biết sai rồi, không phải ta cố ý xuất hiện trước mặt nàng, ta cũng không biết nàng sẽ quay lại.
Cầu xin ngươi, đừng khiến ta không thể nhìn thấy nàng.”
Đoạn Vân Tri vẫn không quan tâm đến.
Quý Duệ ở phía sau chàng đột nhiên hỏi: “Nàng chết rồi sao?”
Lúc này Đoạn Vân Tri rốt cuộc mới dừng bước: “Ba năm ước hẹn của ta và sư phụ đã đến, còn nàng, ngươi cảm thấy như nào thì là như vậy đi!”
Quý Duệ cũng không biết Diệp Ngọc chỉ còn ba năm tuổi thọ cuối cùng, Đoạn Vân Tri để lại chút niệm tưởng cuối cùng cho hắn, chỉ cần có thể bám trụ hắn một lúc, hắn sẽ không đi quấy rầy đường luân hồi của Diệp Ngọc nhỉ?.