Bạn đang đọc Hôm Nay Mèo Con Cũng Cứu Vớt Vai Ác FULL – Chương 90
Đường Hi run rẩy hỏi 1551:【Đêm qua là nhân viên dọn phân tới tìm tôi sao?】
1551 muốn trả lời nhưng do ảnh hưởng đến nội dung cốt truyện nên nó lại bị cấm nói.
Không có đáp án, Đường Hi càng sợ hơn.
Mặc dù cậu có thể bình tĩnh đối diện với mộng cạnh ướt át kiều diễm ngày hôm qua, còn có cả những dấu vết khả nghi trên người ngày hôm nay, nhưng tất cả những thứ này đều là do cậu tưởng nhân viên dọn phân làm.
Nhưng nếu người nọ không phải là nhân viên dọn phân thì sao…!Thậm chí còn không phải là người nữa.
Đường Hi bị giả thuyết này dọa sợ.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy cậu chủ nhỏ mới vừa mạnh miệng giờ đây như nhớ đến cái gì, sắc mặt lộ ra vẻ hoảng sợ.
Evans lo lắng đến gần: “Cậu nhớ ra cái gì à? Gần đây cậu đã tiếp xúc với ai?” Nếu không thì sao trên người lại có khí tức của ma cà rồng nặng như vậy.
Cho dù hắn không nói nốt câu cuối nhưng trên mặt đã hiện rõ nghi ngờ.
Giáo đường của bọn họ đã từng cứu giúp một kẻ xui xẻo bị hút máu.
Người nọ đã làm bảo thạch phát sáng, chỉ có điều không thể sáng như lúc này.
Theo như kẻ xui xẻo ấy nói thì anh ta đã bị ma cà rồng bắt đi ít nhất hai mươi phút, bọn ma cà rồng rất quỷ quyệt, lúc bắt được con mồi thì chẳng vội vàng dùng bữa ngay mà còn muốn vờn tới vờn lui một phen.
Nói cách khác, vị quý tộc tay trói gà không chặt này đã ở bên cạnh một ma cà rồng ít nhất là nửa giờ trở lên.
Có khi còn nhiều hơn thế nữa.
Evans chưa bao giờ gặp trường hợp có thể khiến bảo thạch sáng đến mức này.
Moss đột nhiên tiến đến ngăn Evans lại, lúc này trông hắn hệt như một con sói bị xâm phạm lãnh địa, híp mắt nói: “Xin đừng dựa sát vào chủ nhân của tôi như vậy.”
Evans sửng sốt, bây giờ hắn mới nhận ra đã có một gương mặt mới thay thế vị trí của Grover.
Trước nay hắn biết Đường Hi có thói thói quen mang theo vài nô lệ bên người, nhưng chỉ cần qua mấy ngày thì những tên đó liền biến mất hoặc là được thay mới.
Không nghĩ tới lại có một ngày mình bị một hạ nhân mạo phạm.
Càng không nghĩ tới lại có người không sợ thân phận của hắn và thanh kiếm sắc bén bên hông.
Đường Hi nhanh chóng quát lớn: “Moss! Lui xuống!”
Moss lạnh lùng liếc mắt nhìn Evans, sau đó chậm rãi lui về phía sau Đường Hi.
Thân hình cao lớn dường như bao phủ cả cậu.
Rõ ràng là vị trí chủ tớ nhưng lại có cảm giác quỷ dị không nói nên lời.
Nhất thời khiến người ta không phân biệt được ai có tính công kích hơn.
Nhìn thấy Đường Hi nổi giận, gương mặt nhiễm một tầng ửng hồng, Evans an ủi: “Tôi không sao.”
Hắn do dự hỏi: “Grover đâu, không phải hắn là chấp sự của cậu à?”
Đường Hi khẽ cau mày: “Hắn bị bệnh rồi, cái tên rác rưởi đó, nói không chừng ma cà rồng cũng là do hắn sơ suất cho vào, chết tiệt.”
Thiếu niên có gương mặt thuần khiết, cho dù ngoài miệng nói những lời không dễ nghe nhưng cũng không hẳn khiến người khác chán ghét.
Thậm chí còn khiến người khác muốn đưa tay xoa dịu nỗi muộn phiền giữa hai hàng mày, muốn đem cho cậu hết thảy những gì tốt đẹp nhất trên thế gian.
Evans mỉm cười: “Không sao đâu, tôi sẽ bắt được tên ma cà rồng đó cho cậu nhưng điều kiện đầu tiên là cậu phải nói hết những gì cậu biết cho tôi nghe.”
Gương mặt Đường Hi cứng đờ, có chút kiêu ngạo nói: “Nhưng việc bắt ma cà rồng không phải là chức trách của các anh à, sao còn muốn tôi nhọc công phối hợp nữa?”
Evans thuận theo gật đầu: “Ồ, xin cậu thứ lỗi, vậy cậu có thể nể tình tôi mà giúp giáo đường một phen được không? Tôi sẽ dẫn cậu đi buổi đấu giá để bồi thường.”
Chỉ có thể nói không hổ là trúc mã của nguyên chủ, vô cùng bao dung nhẫn nại.
Đường Hi lộ ra vẻ miễn cưỡng: “Được rồi, nhưng tôi không cần anh dẫn tôi đến buổi đấu giá, tôi đã nhận được lời mời rồi.”
Evans lấy tay che miệng, nuông chiều mỉm cười: “Được được được, ngài Công tước có thể đến đó quả là vinh hạnh của buổi đấu giá mà.”
Đường Hi hài lòng gật đầu.
Hai người trò chuyện vô cùng hợp nhau, Evans hệt như một mặt trời nhỏ xua tan đi mây mù đen đặc của Đường Hi.
Moss khắc chế dùng đầu lưỡi liếm chân răng, hai mắt hắn không khống chế được bắt đầu đỏ lên, từ đồng tử tròn của nhân loại biến thành con ngươi dựng thẳng của ma cà rồng.
Lúc Đường Hi định quay đầu qua thì lập tức biên về thành đồng tử tròn vô hại của nhân loại.
Trong góc khuất, ngón tay trỏ hắn khẽ cử động.
Một luồng khói đen theo động tác của hắn len lỏi trong không khí nhưng chẳng ai cảm nhận được.
Trong một góc khuất của vương thành, một “người” hưng phấn ngẩng đầu lên, không ngừng ngửi ngửi trong không khí.
Tên đó cảm nhận được “Cha” đang truyền lệnh cho mình.
Tin tức vị ma cà rồng thủy tổ thức tỉnh nhanh chóng truyền đến tai tất cả các ma cà rồng trong vương thành.
Góc khuất âm u bắt đầu sống dậy.
Ma cà rồng được truyền lệnh đi ra ngõ hẻm, đội mũ đen lên đi về phía giáo đường.
Sự hài hước của Evans cũng đã khiến Đường Hi giảm bớt phần nào lo âu, cong cong mắt nghe hắn kể về những chuyện lý thú.
Vậy nên cậu cũng dần nhớ lại dưới sự dẫn dắt của hắn, nhưng càng nhớ lại càng khiến người khác cảm thấy hoài nghi.
Căn bản Đường Hi không có tiếp xúc với kẻ nào khả nghi cả.
Thật ra ma cà rồng rất dễ bị phát hiện, bọn chúng thích trùm kín người, cũng rất sợ ánh mặt trời.
Evans: “Thật sự cậu không nhớ ra cái gì khác nữa sao?”
Đường Hi lắc đầu.
Dựa theo thiết lập tính cách như một con thiên nga kiêu ngạo của nguyên chủ, chắc chắn cậu ta không thể dễ dàng nói ra việc đêm qua mình bị xâm phạm hư hư ảo ảo này ra ngoài.
Chỉ có thể giấu giếm vị kỵ sĩ trưởng này.
Moss mỉm cười đắc thắng, hắn đã lường trước việc Đường Hi sĩ diện sẽ không chủ động nói ra chuyện đêm qua.
Dĩ nhiên, cho dù hắn có bị phát hiện thì cũng chẳng sao cả, như vậy thì hắn có thể quang minh chính đại cướp thiên sứ về nhốt trong lâu đài cổ của mình.
Trong tòa lâu đài cổ kính ấy, ngày ngày hắn sẽ dâng lên cho thiên sứ những gì tốt nhất, mỗi thời mỗi khắc ôm cậu, còn có thể dâng máu của chính mình, biến thiên sứ thành ma cà rồng bất tử, để cậu luôn ở bên cạnh hắn mãi mãi.
Nhưng bây giờ sự vụng trộm lén lút này lại có một khoái cảm riêng, hắn không muốn kết thúc sớm như vậy.
Ngay khi Đường Hi muốn mời vị kỵ sĩ trưởng ở lại ăn tối thì đột nhiên có hạ nhân vội vội vàng vàng chạy vào đưa một phong thư cho Evans.
Sắc mặt Evans lập tức thay đổi.
Đường Hi thấy hắn theo bản năng đưa tay chạm vào thanh kiếm bạc bên hông.
Cậu tò mò hỏi: “Xảy ra chuyện gì à?”
Chân mày đang nhíu chặt của Evans vô thức giãn ra khi chạm mắt với Đường Hi.
Không biết tại sao hôm nay hắn chẳng thể nào bày ra vẻ nghiêm túc trước mặt Đường Hi.
Evans tiếc nuối uyển chuyển từ chối lời mời của cậu, hắn quơ quơ phong thư trên tay tỏ ý giáo đường đã xảy ra chuyện.
Dường như là bị tấn công.
Đường Hi sợ hãi trợn tròn mắt, mái tóc đen mềm mại rũ xuống trước trán, thoạt nhìn vừa ngoan ngoãn vừa nhát gan.
Evans nhẹ giọng: “Không có gì, tôi sẽ cho cậu vật để xua đuổi ma cà rồng, bảo đảm hôm nay cậu sẽ không gặp nguy hiểm gì hết.”
“Thật ư?” Đường Hi đáng thương hỏi.
Bây giờ cậu trông giống hệt một con vật nhỏ không có xíu lực sát thương nào.
Evans tràn đầy tự tin lấy ra một cái thánh giá bạc cho cậu: “Tất nhiên rồi, tôi đã dùng cái này tấn công rất nhiều ma cà rồng, bọn chúng cũng không dám đến gần, cái này không phải là thánh giá bình thường đâu, trên đó còn tẩm nước thánh, ma cà rồng khi đến gần sẽ rất khó chịu.”
Nghe như một loại nước thuốc đuổi muỗi vậy.
Đường Hi ngờ vực nhận lấy thánh giá.
Cậu đoán bây giờ sự việc Evans sắp đi giải quyết sẽ có đầu mối liên quan đến nội dung cốt truyện.
Có thánh giá, ngài Công tước lập tức tự tin, cậu vui vẻ tạm biệt Evans.
Nhìn nhìn cây thánh giá bạc một hồi, Đường Hi đột nhiên cất lời: “Moss, đến đây.”
Đến khi Moss đi đến quỳ một chân trước mặt Đường Hi, cậu nở nụ cười ngọt ngào nhìn hắn.
Trái tim Moss bắt đầu đánh trống dồn dập, trong tiềm thức, hắn thật muốn lưu giữ nụ cười này vĩnh viễn cho riêng mình, nhưng một giây sau hắn lại cảm giác được trên tay đau nhói.
Hắn cúi đầu, con ngươi thoắt dựng thẳng lên, nhưng lúc ngẩng đầu đã trở lại bình thường.
Hắn trầm giọng cười cười: “Cậu chủ, ngài nghi ngờ tôi là ma cà rồng sao?”
Cậu chủ và chủ nhân là hai danh xưng người thường hay gọi nhưng cũng chẳng có cảm giác gì, chỉ khi qua miệng hắn lại có cảm giác ái muội khó nói nên lời.
Đường Hi cất thánh giá, vô tội nhìn hắn: “Tôi chỉ tò mò một chút thôi mà.”
Cậu không thấy thánh giá này gây hại gì đến nhân viên dọn phân cả.
Trong lòng cũng hạ thấp cảnh giác với hắn.
Cậu đột nhiên đứng dậy: “Đi thôi, đến xem Grover một chút.”
Tâm trạng cậu bỗng có chút thấp thỏm khó hiểu, tự nhiên lại muốn đi thăm chấp sự của mình.
Đây là lần đầu tiên cậu bước vào phòng của hạ nhân.
Grover là một chấp sự, y được sở hữu một căn phòng cho riêng mình, không cần chen chúc cùng người khác, thậm chí những vật trang trí bên trong phòng nhìn qua cũng chẳng rẻ gì.
Vừa nhìn đã biết nhận đút lót từ người khác.
Đường Hi cũng không truy cứu cái này, trong miệng vẫn lẩm bẩm sao căn phòng này nhỏ quá.
Grover thụ sủng nhược kinh, y căng thẳng nhìn Đường Hi đến thăm mình, lắp bắp không nói nên lời.
Chỉ có kích động trong mắt là thật.
Nhìn qua y chỉ bị sốt thông thường, không có liên quan gì đến ma cà rồng cả.
Đường Hi câu được câu không trò chuyện với y.
Moss ở phía sau chăm chú nhìn một màn chủ tớ tình thâm này.
Hắn hờ hững nghĩ, quả nhiên mình ra tay vẫn còn nhẹ.
Hứng thú của Đường Hi giống hệt như một con mèo, đến nhanh mà đi cùng nhanh, cậu nhanh chóng dẫn đoàn hạ nhân đi mất.
Không chú ý đến Moss rớt ở sau cùng.
Grover châm biếm nhìn Moss: “Sao vậy nô lệ đê hèn, mày nghĩ mày sẽ thay thế được vị trí của tao sao, đợi đến khi tao khỏe lại thì coi tao chỉnh mày như thế nào đi.”
Y chẳng che giấu ác ý của mình.
Moss híp mắt nhìn y: “Ồ thật vậy sao? Nhưng tiếc là ngươi sẽ không có cơ hội này đâu.”
Grover còn chưa kịp phản ứng thì đã cảm thấy cuống họng đau rát, dường như bị một thứ sắc bén cứa ngang qua.
Máu tươi không ngừng tuôn ra từ cổ họng y.
Giây phút cuối cùng trước khi nhắm mắt, y nhìn thấy một đôi mắt với con ngươi đỏ như máu dựng thẳng.
Moss mỉm cười: “Chúc ngủ ngon.”
Mùi máu thoang thoảng quanh chóp mũi hắn nhưng lại không hấp dẫn mê người như hương vị kia, chỉ khiến hắn có cảm giác buồn nôn mà thôi.
Làn khói đen xuất hiện nhanh chóng cắn nuốt thi thể và vết máu trên giường, cùng lúc đó, gương mặt của Grover đã thế chỗ gương mặt Moss.
…!
Đường Hi ngạc nhiên nhìn chấp sự nho nhã lễ độ trước mắt, dù sao thì mới khi nãy vị chấp sự này còn bệnh rất nặng, sao bây giờ lại sinh long hoạt hổ rồi.
Có lẽ là sợ vị trí của mình bị hạ bậc, hắn quỳ một chân xuống nâng tay Đường Hi lên, dịu dàng hôn lên ngón trỏ của cậu.
“Cậu chủ, xin hãy cho phép tôi vĩnh viễn trung thành vì ngài.”
Đường Hi bất an muốn rút tay về nhưng vẫn kìm lại.
Cậu sẵn tiện chọt chọt hệ thống để kiểm chứng.
1551 cảm thấy tên Grover này có chút kỳ lạ nhưng nó vẫn chưa tìm được chứng cứ, chỉ có thể qua loa trả lời.
Một người một mèo cũng không có chú ý đến, trong thế giới này, chỉ có quý ông mới có thể hôn tay người phụ nữ mà mình yêu.
Tác giả có lời muốn nói:
Chấp sự và chủ nhân play=v=
Editor:
Quả là ngài ma cà rồng biết chơi (ு८ு)
Từ chương này mình xin đổi xưng hô của Grover từ y thành hắn nha!.