Hôm Nay Lại Không Có Ly Hôn

Chương 37: Thích


Đọc truyện Hôm Nay Lại Không Có Ly Hôn – Chương 37: Thích

Edit: Chovay-HVHT

“Có phải bởi vì trong nhà yêu cầu anh nối dõi tông đường hay không, hơn nữa danh tiếng kết hôn lần thứ hai không dễ nghe cho nên mới không muốn ly hôn?” Cô nghiêm túc nói.

Nhìn khuôn mặt nhỏ đang bày ra dáng vẻ nghiêm túc, Mục Đình nhíu mày, đột nhiên cười khẽ một tiếng cũng không nói chuyện.

“Anh xem anh xem, bị em nói trúng rồi đi!” Cô biết ngay là như vậy mà, lập tức đem khăn lông hung hăng ném vào người anh, “Vô sỉ!”

Xoa xoa vòng eo mảnh khảnh của cô, ánh mắt anh sáng rực đối diện với hai tròng mắt của Thẩm Huyên, môi mỏng hé mở, “Vì sao anh lại không tìm người khác nối dõi tông đường?”

Anh trước giờ cũng đều không hiểu trong đầu của cô gái này suy nghĩ cái gì.

Bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Huyên chớp chớp mắt, lại đỏ mặt ấp úng lên tiếng, “Đó là bởi vì…… Chúng ta là hợp pháp nha, nếu muốn phải ly hôn rồi tìm người thì rất phiền phức nha.”

Nếu không tại sao đột nhiên lại không chịu ly hôn, đừng nói là thích cô, dù thế nào cô cũng không cảm thấy, nếu ngày nào mà mình không chủ động tìm anh nói chuyện, thì người này liền sẽ không bắt chuyện với mình, thì thích cái gì, nhiều nhất chính là tạm chấp nhận sống chung.

“Em cảm thấy anh là người sợ phiền toái sao?” Anh nhíu mày.

Nghe vậy, Thẩm Huyên lập tức trừng lớn mắt, “Anh xem, rốt cuộc anh cũng chịu nói ra lời thật lòng, anh chính là muốn ly hôn đúng hay không!”

Đột nhiên có chút đau đầu, Mục Đình giơ tay xoa nhẹ mi tâm, nhưng lúc này bên tai lại vang lên một giọng nữ thanh thúy, “Em đã sớm phát hiện, ngày hôm đó anh liếc nhìn Tô Họa nhiều lần!”


Đừng tưởng rằng cô không phát hiện!

Nhíu mày, anh bỗng nhiên bình tĩnh nhìn cô nói: “Anh đây mỗi ngày nhìn em thì tính sao”

Thẩm Huyên: “……”

Bàn tay to ôm chặt vòng eo nhỏ bé, Mục Đình đem người ôm vào trong lòng ngực, đôi mắt sáng rực, “Anh vì cái gì không ly hôn, chả lẽ em không biết sao?”

Không biết anh đã làm cái gì, mà khiến cô luôn cho rằng mình sẽ đi tìm người phụ nữ khác.

Gió đêm có chút lạnh, Thẩm Huyên không khỏi chậm rãi cúi đầu, bỗng nhiên duỗi tay ôm lấy cổ Mục Đình, ghé vào tai Mục Đình nhẹ giọng nói: “Vậy anh…… Thích em sao?”

Thanh âm cô rất nhẹ, rồi lại mang theo tia chờ mong, mi mắt Mục Đình hơi rũ xuống, đột nhiên nâng cái cằm trắng nõn kia lên, lập tức phủ lên cái miệng nhỏ đỏ bừng kia, một tay kéo eo cô, hô hấp cực nóng đem người ấn vào trong lòng ngực.

Thẩm Huyên còn chưa kịp phản ứng lại, chỉ cảm thấy hô hấp của mình đều bị anh đoạt hết sạch sẽ, bàn tay bên hông giống như muốn đem eo cô bẻ gãy, nửa thân mình đều dựa vào trên bàn, hơi thở nam tính che trời lấp đất bao phủ ở xung quanh, đối phương vừa thô bạo lại vội vàng thật đáng sợ.

Hung hăng ở giữa cái cổ trắng nõn kia cắn một ngụm, thanh âm Mục Đình trầm thấp, “Thích!”

Trong lòng nhảy dựng, Thẩm Huyên chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, chờ đến khi cô lấy lại tinh thần, cả người không biết từ khi nào đã được đặt ở trên giường rồi, hơn nữa trong áo ngủ giống như có thứ gì, dọa cô nhanh chóng giãy giụa.

“Em…… Ngô……” Thẩm Huyên vô lực đẩy người đàn ông trên người mình ra, cố gắng nói cái gì đó, nhưng mà đối phương cũng không cho cô cơ hội này.


Theo sau áo ngủ đột nhiên bị người đẩy cao, nụ hôn nóng bỏng kia cũng dần dần dừng ở giữa cổ cô, cô thở phì phò, rất nhanh đè lại bàn tay nóng bỏng của người đang nằm trên người mình, “Từ từ…… Đợi lần sau được không?”

Bốn mắt nhìn nhau, ở trong cặp mắt đen kia cô nhìn thấy được dục vọng điên cuồng bên trong, giống như là muốn ăn tươi nuốt sống người ta vậy, cô chỉ có thể nuốt nước miếng nhấn mạnh lần nữa, “Anh…… Anh không phải muốn đi công tác sao? Ngủ sớm dậy sớm……”

Đảo qua gương mặt nhỏ phiếm hồng kia, chân mày anh nhíu chặt, bỗng nhiên đứng dậy đi vào phòng tắm, chỉ còn lại một mình Thẩm Huyên trong lòng còn đang sợ hãi nằm ở kia.

Nghe trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy, trong lòng Thẩm Huyên vẫn còn đang sợ hãi kéo chăn đem chính mình che lại, vốn tưởng rằng mình sắp xong đời rồi, không nghĩ tới nam chính lại thật sự chịu dừng lại, có thể thấy được anh là thật sự tôn trọng cảm nhận của mình.

Chính là một hai lần như vậy đối với cơ thể chắc chắn không tốt, hơn nữa hôm nay lại lạnh, tắm nước lạnh cũng không biết có thể bị cảm hay không……

Đột nhiên cảm thấy đầu óc vô cùng loạn, được rồi được rồi, thân là một người trưởng thành, nên có bộ dáng của một người trưởng thành, cho dù có cái gì thì thế nào, các cô là vợ chồng hợp pháp, hơn nữa cô cũng không biết vì cái gì lại không chán ghét đối phương đến gần……

Một lúc sau bên cạnh bị lõm xuống, toàn bộ phòng lại lâm vào một mảnh tối đen, Thẩm Huyên hít sâu một hơi, đánh bạo chậm rãi quay người lại, một bên duỗi tay ôm lấy eo đối phương, “Em…… Em đã nghĩ thông suốt……”

Chưa từng có cảm giác ngại ngùng như vậy, mặt cô đỏ lên chậm rãi cúi đầu, nhưng ngay sau đó tay đột nhiên bị người gỡ ra, “Ngủ.”

“……”

Không nghĩ tới mình lại có thể bị cự tuyệt, Thẩm Huyên không khỏi bình tĩnh nhìn người trong bóng đêm, “Anh…… Là tức giận sao?”

Chắc chắn là tức giận, bằng không như thế nào thái độ đột nhiên lại thay đổi lớn như vậy, chỉ là…… Vừa nãy không phải do cô sợ sao……


Theo sau, mùi thơm một lần nữa liền bao quanh hô hấp, biểu tình của Mục Đình có chút căng thẳng, thanh âm cũng đi theo âm trầm tới cực hạn, “Không có.”

Cảm giác như anh đang tức giận, làm hại đối phương phải đi tắm nước lạnh, Thẩm Huyên còn có chút băn khoăn, chỉ có thể nhẹ giọng nỉ non nói: “Vậy…… Ngủ ngon.”

Cô thề, cô tuyệt đối không có ý muốn trả thù đối phương, chỉ là mới nãy chính xác là chưa chuẩn bị tâm lý tốt.

Nghiêng người, cô gắt gao ôm chăn nhắm mắt lại, nhưng ngay sau đó cả người lại bị ôm vào một vòng ôm nóng bỏng, Thẩm Huyên chớp chớp mắt, một bên đem đầu dựa qua chút, tiếp theo mới nhắm mắt lại ngủ.

Nhìn người trong lòng ngực đang ngủ cực kỳ an ổn, Mục Đình chỉ cảm thấy mi tâm giật giật, khả năng mình thật sự thiếu nợ người phụ nữ này.

Một giấc ngủ đến khi đồng hồ báo thức vang lên, Thẩm Huyên vẫn không muốn dậy, cũng không biết là lấy bao nhiêu ý chí, mới tắt được cái đồng hồ báo thức, mơ mơ màng màng đi vào phòng tắm rửa mặt, tiếp theo giống như cái xác không hồn xuống lầu uống một ly nước mật ong, dì Vương còn đang làm bữa sáng, cô cũng chỉ có thể tự mình đẩy xe đạp ra ngoài, chờ anh ra tới sau đó liền lập tức đạp xe đi theo.

Nhìn Thẩm Huyên đang chậm rì rì đạp xe, Mục Đình liền bình tĩnh nhìn chằm chằm cô, người sau bị nhìn chằm chằm da đầu liền tê dại, chỉ có thể từ trên xe bước xuống, sau đó thành thành thật thật đi theo anh chạy bộ, cũng may tốc độ của đối phương không nhanh, cô híp mắt con ngươi bị vây lại không muốn mở ra, dù cho cơ thể đang hoạt động, nhưng linh hồn đã lâm vào ngủ say.

“Hôm nay trước chạy một vòng.” Mục Đình đưa mắt nhìn cô.

Nghe vậy, Thẩm Huyên liền lên tinh thần, một vòng tuy rằng cũng thực gian nan, nhưng vẫn tốt hơn chạy hai vòng, cũng không biết khu biệt thự này sao lại lớn như vậy, cô tình nguyện không cần lớn như vậy mà.

“Về sau có thể đều chạy một vòng hay không?” Vẻ mặt Thẩm Huyên mong đợi nhìn người bên cạnh.

Người sau đuôi lông mày khẽ nhích, “Em cảm thấy sao?”

Thẩm Huyên: “…… Em cảm thấy có thể.”


Nói xong, cô chạy nhanh tới phía trước, nhưng cuối cùng vẫn là thể lực không chống đỡ nổi nên chậm lại, chỉ có thể kéo cánh tay đối phương đang chạy phía trước, chờ khi quay lại biệt thự thì cả người đều đầy mồ hôi, chỉ có thể chậm rãi đi tắm rửa.

Chờ khi xuống lầu ăn bữa sáng, lại phát hiện Mục Đình đã thay xong quần áo, dường như chuẩn bị ra ngoài, nghĩ đến sau khi đối phương đi công tác chính mình liền không cần dậy sớm, Thẩm Huyên chỉ cảm thấy cả người đều nhẹ nhàng thở ra, còn cầm bánh mì kẹp nghiêm túc vẫy tay với anh, “Trên đường anh nhớ cẩn thận, đi sớm về sớm.”

Nhiều thêm mấy ngày cũng không vấn đề gì.

Nhìn Thẩm Huyên đang ngồi uống sữa bò, Mục Đình bỗng nhiên sửa lại cổ tay áo, đi qua nắm cằm cô, cúi đầu phủ lên cái miệng nhỏ dính sữa, vuốt ve thật mạnh một phen.

Dì Vương mới từ phòng bếp đi ra liền sợ ngây người.

Như là chú ý tới cái gì, Thẩm Huyên đỏ mặt rất nhanh đem anh đẩy ra, “Anh…… Vô sỉ!”

Ban ngày ban mặt, không biết trong phòng bếp có người sao?!

Như là không nhìn thấy e lệ trên mặt cô, Mục Đình chỉ nhàn nhạt nhìn cô, bàn tay to vỗ vỗ đầu cô, “Chờ anh trở về.”

Cảm giác người này như là đang uy hiếp chính mình, Thẩm Huyên cũng không nhìn anh, chỉ cúi đầu cắn miếng bánh mì kẹp, thẳng đến ánh mắt liếc qua thấy thân ảnh kia đã rời đi lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, lại phát hiện dì Vương còn đứng ở cửa phòng bếp ngây ngốc nhìn chính mình, trong lúc nhất thời mặt cô liền đỏ lên chỉ cảm thấy đặc biệt xấu hổ.

Nhưng lúc này điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên, nhìn đến là Bạch Tư, cô lập tức cầm lên nghe, ngữ khí đối phương có chút ngưng trọng.

“Là chuyện này, hôm nay có báo cáo kiểm tra sức khỏe của ông Thẩm, bác sĩ nói máu của ngài ấy có chút không bình thường, giống như trong cơ thể có độc mãn tính, nhưng trước mắt còn chưa điều tra ra được là độc gì.”

Nghe thanh âm trong điện thoại, Thẩm Huyên cả người đều sững sờ, ngay sau đó lập tức đứng dậy đi lên lầu thay quần áo, một bên sốt ruột hỏi: “Vậy bác sĩ nói thế nào? Có thể nguy hiểm đến tính mạng hay không?”

Dứt lời, giọng nói trong điện thoại liền trầm xuống, “Cái này còn chờ làm thêm một bước kiểm tra, có điều bác sĩ nói độc này ít nhất tích lũy ở trong cơ thể chủ tịch đã một tháng.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.