Đọc truyện Hôm Nay Cũng Không Thể Ly Hôn Thành Công – Chương 9: Ngày thứ bảy
Editor: Min, Tokiya – Beta: Min
Trần Khác Thanh nên sớm nghĩ tới điều này, Tiểu Vũ cùng hai anh em sinh đôi nhà họ Thiệu học chung lớp, sẽ không thiếu bạn chơi, giả sử có người bắt nạt nó, đôi song sinh cũng sẽ bảo vệ nó. Nếu nó vẫn bị bắt nạt, vậy chỉ có một nguyên nhân — người bắt nạt nó chính là đôi song sinh kia.
Trần Khác Thanh quan sát một ngày, đã xác định được, cũng không thể nói là cả hai anh em, phải nói là đứa anh thì đúng hơn.
Thực sự không ngờ tới.
Thằng nhóc Thiệu Ung trông nhỏ con, vừa yếu vừa mềm, hắn còn từng nghe thấy Lục Phỉ Nhiên gọi nó là bánh bao hay khóc, miệng lưỡi thằng nhóc này còn đặc biệt ngọt, gặp người lớn đều ngây ngô kêu một tiếng chào chú chào bác, cười lên cũng rất đáng yêu.
Kết quả khi không có người lớn, nó lại là một tiểu ác ma… Có lẽ vì thể lực không chiếm ưu thế, cho nên mấy mánh khóe bắt nạt của nó đều không dùng bạo lực, chỉ là tương đối nham hiểm, trong tiết âm nhạc còn lén thổi sáo vào tai Tiểu Vũ, suýt tí nữa thì dọa Tiểu Vũ phát khóc.
Đến lúc này, Trần Khác Thanh tất phải đứng ra bảo vệ con trai rồi, “Tiểu Ung, cậu đừng bắt nạt Tiểu Vũ nữa.”
Tiểu Ung hất mũi với hắn, “Cậu là ai? Liên quan gì tới cậu?”
Tiểu Húc đi tới nói: “Anh, em cũng thấy không hay lắm đâu… Tiểu Vũ sắp khóc rồi kìa, anh đừng bắt nạt cậu ấy nữa.”
Tiểu Ung quay sang nạt nó: “Em là em trai anh, lại không giúp anh, em là đứa phản bội! Anh không bắt nạt nó, thế anh bắt nạt em nhé?”
Tiểu Húc gãi đầu, sau đó không ngờ lại đồng ý: “Được, anh bắt nạt em cũng được. Này, đến lúc đánh không lại em, anh không được khóc lóc chạy về méc ba đâu đấy.”
Lời châm chọc tự nhiên của Tiểu Húc quá rõ ràng, Tiểu Ung vừa nghe, tức khắc nghẹn họng, hướng Tiểu Húc hừ một tiếng, sau đó bê ghế chuyển sang một bên không thèm ngồi cùng đứa vừa giúp quỷ đáng ghét.
Tiểu Vũ oan uổng trốn sau lưng anh Tiểu Minh.
Tiểu Húc chân thành thay anh trai xin lỗi: “Xin lỗi nhé.”
Tiểu Vũ nước mắt lưng tròng gật đầu.
Cái này là trị ngọn không trị được gốc. Trần Khác Thanh nghĩ, hắn không hiểu lắm vì sao Tiểu Ung phải bắt nạt Tiểu Vũ. Bọn chúng biết nhau từ hồi đi nhà trẻ, trước đây chưa từng xảy ra chuyện kiểu này, mấy đứa nhóc trước giờ vẫn rất thân nhau mà.
Tiểu Húc không sang ngồi với anh trai, nó vẫn ngồi với Tiểu Vũ, Trần Khác Thanh ngồi kế bên, theo giáo viên học thổi sáo.
Tiểu Ung vô cùng tức giận chuyện em trai phản bội, thổi một âm còn cố tình quay sang trừng Tiểu Húc một cái, Tiểu Húc không để bụng, nó thổi một âm lại trừng Tiểu Vũ, Tiểu Vũ sợ run bần bật, nó còn trừng cả Trần Khác Thanh, Trần Khác Thanh thì càng không sợ, chỉ thấy buồn cười.
Hắn nghĩ một lát, Tiểu Vũ giống ba nó có gì tủi thân cũng giấu trong lòng, hắn gặng hỏi bao lâu cũng không hỏi được cái gì, khi thì bảo không biết, lúc lại bảo không muốn nói. Vậy chỉ có thể dò hỏi từ phương diện Tiểu Ung nhưng con nhím con kia khó lòng tiếp cận, người hiểu rõ Tiểu Ung nhất chính là em trai nó Tiểu Húc.
Trần Khác Thanh dứt khoát hỏi thẳng Tiểu Húc: “Cậu biết vì sao Tiểu Ung lại bắt nạt Tiểu Vũ không? Bọn họ trước đây không phải bạn tốt à?”
Tiểu Húc quả nhiên biết, nó âu sầu thở dài một tiếng, “Hồng nhan họa thủy (*).”
(*) Hồng nhan họa thủy: Người đẹp thì như nước đều mang đến tai họa.
Trần Khác Thanh hỗn độn, “Cậu nghe được câu này từ đâu? Cậu hiểu nghĩa của nó không?”
Tiểu Húc nói, “Thấy trên ti vi nói, ba từng giải thích cho tớ, tớ biết nó có nghĩa gì.”
“Là sao?”
“Anh trai thích Viện Viện trong lớp, hai tuần trước là sinh nhật Viện Viện, anh ấy còn lấy tiền tiêu vặt tích góp suốt mấy tháng đi mua búp bê Barbie làm quà cho cậu ấy, kết quả Viện Viện nói không thích anh ấy, bởi vì anh ấy giống con gái, cậu ấy nói mình thích kiểu con trai tư văn thân sĩ (*) như Tiểu Vũ. Vì thế anh trai liền tuyệt giao với Tiểu Vũ.” Tiểu Húc chìa tay ra, bất đắc dĩ nói.
(*) Tư văn thân sĩ: 斯文绅士, là kiểu thư sinh văn nhã lịch thiệp.
Ba Trần thật không thể hiểu nổi suy học sinh tiểu học thời nay…
Tiểu Vũ ở bên cạnh nghe Tiểu Húc nói vậy thì càng tủi thân hơn: “Tớ có biết gì đâu.”
Tiểu Húc: “Cậu không biết á?”
Tiểu Vũ rơm rớm nước mặt gật đầu.
Trần Khác Thanh: “Bắt nạt người khác là không đúng. Ba cậu có biết không?”
Tiểu Húc lắc đầu: “Không biết.”
Trần Khác Thanh: “Vậy phải nói với ba cậu.”
Tiểu Húc rối rắm, cảm thấy sẽ rất phiền phức: “Nhất định phải nói cho ba sao? Dù… dù sao qua một thời gian nữa anh ấy sẽ thích bạn gái khác thôi.”
Trần Khác Thanh cảm thấy rất khó giải quyết, đây là đừng thấy việc xấu nhỏ mà lại chủ quan thực hiện (*), chuyện của trẻ nhỏ không phải là chuyện nhỏ, bây giờ không dạy, sau này sẽ muộn mất, như Tiểu Ung đây sẽ rất khó dạy.
(*) Nguyên gốc là “Vật dĩ thiện tiểu nhi bất vi, vật dĩ ác tiểu nhi vi chi” nghĩa là đừng tưởng việc thiện nhỏ mà không làm, đừng thấy việc xấu nhỏ lại chủ quan thực hiện.
Trần Khác Thanh nhớ tới một chuyện: “Đúng rồi, Viện Viện là ai?”
Tiểu Húc thành thật khai báo: “Bạn cùng bàn của cậu.”
Trần Khác Thanh: “…”
Tìm hiểu rõ tiền căn hậu quả, Trần Khác Thanh trở về đem chuyện này nói lại cho Hà Lạp Dương.
Mặc dù rất có lỗi với Tiểu Vũ, nhưng Hà Lạp Dương sau khi nghe Trần Khác Thanh nói Tiểu Ung bắt nạt Tiểu Vũ, xém chút nữa thì cậu cười ra tiếng.
Hà Lạp Dương nén cười: “Không ngờ Tiểu Vũ cũng rất được yêu thích. Không hổ là con trai tôi. Có điều như vậy không được, tôi phải đi tìm lão Thiệu nói chuyện mấy đứa bé nhà hắn, không thể để nó bắt nạt Tiểu Vũ nhà chúng ta mãi được.”
Trần Khác Thanh lo lắng thở dài: “Nói thì phải nói, nhưng sau này thì sao? Anh phát hiện, Tiểu Vũ quá mức hiền lành, em xem Tiểu Ung kìa, cả người so với nó còn nhỏ hơn một vòng, cũng không đánh nhau, thế mà khiến nó sợ co rúm người, em không trông thấy thôi, Tiểu Ung còn bỏ hết ớt xanh qua cho Tiểu Vũ ăn, nó tức phát khóc mà cũng không dám phản kháng. Tuy nói bị bắt nạt, nói ai sai thì khẳng định là đứa đi bắt nạt sai, nhưng Tiểu Vũ như vậy, cho dù Tiểu Ung không bắt nạt, sợ là nó cũng sẽ bị đứa khác bắt nạt. Cứ thế về lâu về dài thì sẽ ra sao chứ.”
Hà Lạp Dương sửng sốt: “Cái gì? Tiểu Ung bỏ ớt xanh cho nó ăn? Chậc chậc. Tiểu Vũ bình thường không phải đánh chết cũng không ăn sao? Thế nó có ăn không?”
Trần Khác Thanh: “Ăn.”
Hà Lạp Dương: “Tôi nghĩ không cần sửa cũng không sao đâu…”
Hà Lạp Dương kì thực cũng không rõ Tiểu Vũ sao lại có cái tính cách làm túi trút giận này, đại khái cũng là giống tính cậu, nhưng cũng không giống, nó còn có ba, hơn nữa từ bé đã được sống trong cảnh cơm áo đủ đầy. Hà Lạp Dương nhớ lại bản thân khi còn bé, từ khi cậu bắt đầu có kí ức, cha qua đời, mẹ một thân một mình nuôi nấng cậu, đối xử với cậu hết đánh lại mắng, về sau mới tra ra bà có vấn đề về thần kinh, vì thế cậu được đưa tới nhà anh em họ hàng, bị xem như quả bóng mà đá hết từ nhà này qua nhà khác, nhà thân thích cậu đều đã ở qua hết một lượt.
Từ rất nhỏ cậu đã học được cách nhìn sắc mặt mà sống, cẩn thận dè dặt khi nói chuyện, bởi vì thói quen khi ở nhà họ hàng, sau này khi tới nhà bà nội, một thời gian rất dài ngay cả tủ lạnh cậu cũng không dám mở, khi ăn cơm cũng phải được bà gọi cậu mới dám ngồi vào bàn.
Hà Lạp Dương đem chuyện này nói cho Lục Phỉ Nhiên.
Lục Phỉ Nhiên hết sức ngại ngùng, liên tục nói xin lỗi, cậu biết Lục Phỉ Nhiên là người có đạo đức, đôi khi chính nghĩa đến mức cố chấp, bình sinh là người ngay thẳng rõ ràng, vậy mà lại sinh ra một đứa con trai nghịch ngợm. Ầy, cũng không nhất định là giống Lục Phỉ Nhiên, nói không chừng là do Thiệu Thành chiều chuộng quá mà ra, xem bộ dạng chiều con của hắn, không nuôi con thành dạng ăn chơi trác táng mới lạ… Có điều hắn chiều vợ còn quá đáng hơn so với chiều con, chính là cái kiểu nếu Lục Phỉ Nhiên thấy đi lên lầu rất phiền toái, hắn sẽ ôm ngay người lên lầu.
Trần Khác Thanh lại vô cùng nghiêm trọng, nói: “Tôi thấy, đây cũng không phải chuyện đáng vui đùa, trẻ con bắt nạt người khác mới là đáng sợ. Sẽ khiến đứa trẻ kia lưu lại ám ảnh tâm lí sâu sắc trong tim, đừng có làm như không có chuyện gì.”
Hà Lạp Dương không khỏi tò mò: “Sao anh biết? Từ nhỏ anh đã là chúng tinh phủng nguyệt mà? Anh cũng từng bị bắt nạt hả…”
Trần Khác Thanh nhìn cậu, nói: “Coi như là vậy đi.”
Hà Lạp Dương nghĩ cậu mới là người từng trải qua bắt nạt học đường, trước khi gặp được Trần Khác Thanh cậu thường xuyên bị khi dễ, cho nên hồi đó rất nhát gan hướng nội, cho dù hiện tại đã thay đổi, nhưng thi thoảng vẫn sẽ có chút kinh hãi.
Ngày hôm sau, Trần Khác Thanh đưa Tiểu Vũ tới trường.
Tiểu Ung vừa trông thấy nó liền hung hăng trừng một cái, nhưng không nói gì cả, tức hối hừ hừ chạy đi.
Trần Khác Thanh hiện tại đã biết nên tới tìm ai, bèn đi hỏi Tiểu Húc: “Anh cậu làm sao thế?”
Tiểu Húc thành thật nói: “Ba biết chuyện Tiểu Ung bắt nạt bạn, kêu anh ấy không được bắt nạt bạn nữa, cũng vì chuyện này mà tuần sau cả nhà tớ đi công viên nước nhưng không cho anh ấy đi.”
Trần Khác Thanh cảm thấy Lục Phỉ Nhiên cũng coi như biết cách dạy con, Tiểu Húc rất ngoan, tại saoTiểu Ung lại hư như vậy?
Có điều Tiểu Ung sau khi bị ba dạy dỗ một trận thì không còn bắt nạt Tiểu Vũ nữa, nhưng cũng không thèm để ý Tiểu Vũ, Trần Khác Thanh thở phào nhẹ nhõm, nhưng Tiểu Vũ lại thấy mất mát.
Trần Khác Thanh rất phiền muộn.
Sau khi về nhà hắn lại nói chuyện này cho Hà Lạp Dương.
Hà Lạp Dương ngán ngẩm: “Vậy không phải tốt rồi sao?”
Trần Khác Thanh nói: “Nhưng Tiểu Vũ không có bạn, nó nhát gan lại không dám kết bạn, giống hệt em hồi trước.”
Hà Lạp Dương bị hắn nói vậy thì khuôn mặt già đỏ ửng, nói: “Đã là chuyện bao nhiêu năm trước rồi anh còn lôi ra nói?”
Trần Khác Thanh nghiêm túc nói: “Đối với trẻ con kiêng kị nhất chính là tìm giáo viên cùng phụ huynh cáo trạng, nó phải tự mình trở nên dũng cảm hơn…”
Hà Lạp Dương gật đầu, có điều Trần Khác Thanh làm như vậy cứ như cậu là một người cha không đủ tư cách, bèn thuận miệng cười bảo: “Anh sốt sắng thế làm gì? Tiểu Vũ lại không phải con anh.”
Trần Khác Thanh có chút không vui: “Đã nói bao nhiêu lần rồi, Tiểu Vũ chính là con anh.”
Hà Lạp Dương ngây người, nói xin lỗi hắn.
Trần Khác Thanh từ đầu tới cuối là đang mưu tính chuyện gì? Cậu lãng phí mười mấy hai mươi năm, nhưng tốt xấu gì cậu còn có con trai trò chuyện an ủi, mà Trần Khác Thanh đến cuối cùng không có được gì hết, cho dù hiện tại có muốn con cũng đã muộn rồi, hơn nữa Trần Khác Thanh bị cậu cưỡng ép bẻ cong bao nhiêu năm, trước đây Hà Lạp Dương dám chắc chắn nói Trần Khác Thanh là trai thẳng, nhưng đã bao nhiêu năm trôi qua rồi… bọn họ đã ngủ với nhau rất nhiều lần, xét đến biểu hiện trên giường liệu có xác định được Trần Khác Thanh thật sự vẫn là thuần thẳng sao?
Có điều con người cũng không phải tồn tại trên thế giới này chỉ với mục đích là sinh sản.
Hà Lạp Dương nói: “Tiểu Vũ bây giờ có anh làm bạn với nó, anh hiện tại là anh Tiểu Minh, không phải cha nó.”
Trần Khác Thanh bỗng nhiên bừng tỉnh: “Đúng là vậy.”
Trước đây Trần Khác Thanh không có thời gian ở bên con, bây giờ lại có rất nhiều thời gian rảnh, Tiểu Vũ ngay lập tức hoạt bát trở lại, cả ngày cứ anh Tiểu Minh ngắn anh Tiểu Minh dài, phỏng chừng đã đem chút rắc rối với Tiểu Ung vứt ra sau đầu, một lòng một dạ thích anh Tiểu Minh.
Ánh mắt sùng bái của Tiểu Vũ lấp lánh lấp lánh:
“Anh Tiểu Minh bài thi Olympic Toán được 96 điểm! Đứng đầu lớp!”
“Anh Tiểu Minh còn biết chơi đàn Accordion (1)! Chơi rất hay! Ba đã từng nghe chưa?”
“Anh Tiểu Minh viết chữ rất đẹp! Thầy chấm cho bài tập thư pháp của anh ấy năm bông hoa đỏ, còn dán lên tường nữa! Cô giáo, cô giáo còn nói muốn cho anh Tiểu Minh viết báo bảng nữa!”
Phí lời, Trần Khác Thanh đã ba mươi tuổi rồi, trở lại tiểu học chính là vật lộn cùng đám trẻ nhỏ. Đây đã là kết quả của việc hắn cố gắng thể hiện mình ngốc đi một chút rồi đó. Trần Khác Thanh vừa mới tới đã bị kiểm tra tại trận, lúc đầu còn đắn đo suy nghĩ mãi, điểm quá thấp sẽ bị coi thành thiểu năng, mà điểm quá cao cũng không tốt, hắn cố ý làm sai đề, lấy thành tích tàm tạm, kết quả vẫn là khi dễ đám nhỏ.
Hôm nay cầm bài thi về nhà, Tiểu Vũ hâm mộ nói: “Anh Tiểu Minh giỏi quá! Cô giáo còn thưởng cho anh ấy một hình dán táo đỏ, dán trên trán! Chỉ có người đứng đầu kì thi mới có… Con cũng chưa từng lấy được.”
Hà Lạp Dương ngây người, tưởng tượng cảnh giáo viên dán quả táo giấy lên trán Trần Khác Thanh, suýt thì cười ra tiếng.
Trần Khác Thanh hiếm thấy lộ ra vẻ lúng túng: “Tiểu Vũ…”
Tiểu Vũ lại tiếp tục nói: “Anh Tiểu Minh còn nhận được thư tình của mấy bạn nữ! Các bạn ấy còn mua đồ ăn vặt cho anh Tiểu Minh nữa.”
Trần Khác Thanh ngẩng đầu nhìn Hà Lạp Dương, theo bản năng nói: “Anh không lấy.”
Trong nháy mắt hai người đều cảm thấy xấu hổ.
Hà Lạp Dương lén hỏi hắn: “Anh giải thích với tôi anh nhận hay không nhận làm gì?”
Trần Khác Thanh ném nồi (*): “Hồi trước em rất hay ghen, anh đã thành thói quen rồi.”
(*) Ám chỉ việc đổ trách nhiễm, đổ lỗi cho người khác. Một thuật ngữ trong game.
Hà Lạp Dương cười nhạo: “Ha? Còn trách tôi? Dù là trước kia tôi cũng sẽ không ghen tuông với cô nhóc tám tuổi, quá buồn cười…”
Trần Khác Thanh rất quẫn bách: “…”
Hà Lạp Dương thấy trêu hắn rất vui, tiếp tục hỏi dồn: “Ai gửi thư tình cho anh thế, tiểu loli có moe không?”
Trần Khác Thanh nghe vậy lại đau đầu, nói: “Chính là cô nhóc tên Viện Viện đó.”
Hà Lạp Dương nhất thời chưa nhớ ra: “Viện Viện là ai?”
Trần Khác Thanh chậc một tiếng, cho cậu một ánh mắt không vui: “Trí nhớ của em thế nào vậy hả. Chính là cô nhóc khiến Tiểu Ung tức giận bắt nạt Tiểu Vũ đó.”
Nụ cười của Hà Lạp Dương nứt vỡ: “Vậy còn Tiểu Ung?”
Trần Khác Thanh thờ ơ nói: “Đổi sang bắt nạt anh.”
Hết chương 9.
(1) Đàn Accordion
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –