Bạn đang đọc Hôm Nay Công Tử Hắc Hóa Chưa FULL – Chương 56
Bách Lí Triều Lộ đánh giá Ngu Phương Linh một lượt, đáy mắt đầy vẻ khả nghi.
Không phải là nàng nhận ra Ngu Phương Linh, Ngu Phương Linh nói đúng, khi đó nàng còn nhỏ, lại vội vàng lướt qua, có ấn tượng kinh diễm cỡ nào, cũng sẽ theo thời gian mà trôi nhạt đi.
Nhưng chung quy vẫn để lại một ấn tượng mơ hồ.
Bách Lí Triều Lộ loáng thoáng nhớ rõ, có một nữ nhân xinh đẹp cứu Bách Lí Triều Hoa một lần.
Mọi người chỉ cho là Bách Lí Triều Vân cứu Bách Lí Triều Hoa, ngay cả Bách Lí Triều Hoa cũng cho rằng như vậy, khi đó Bách Lí Triều Lộ không dám đắc tội Bách Lí Triều Vân, vẫn luôn chôn giấu bí mật này vào đáy lòng.
Dáng vẻ của nữ nhân kia Bách Lí Triều Lộ đã không nhớ rõ, chỉ nhớ rõ nàng ta rất đẹp, nhiều năm như vậy, nàng gặp qua rất nhiều người, duy độc chỉ có Ngu Phương Linh mang lại cho nàng cảm giác này.
Đây mới là nguyên do làm nàng nghi ngờ.
“Ngu cô nương.” Bách Lí Triều Lộ nghiêm mặt, thi lễ với Ngu Phương Linh, “Giáo chủ muốn gặp cô nương, mời ngươi tắm gội thay quần áo đi theo ta.”
“Ta đã nói rõ với giáo chủ Phù Loan, dùng mạng Bách Lí Triều Hoa đổi lấy bí mật, chưa xác nhận Bách Lí Triều Hoa bình yên vô sự hay chưa, ta sẽ không đi gặp hắn.” Ngu Phương Linh nói.
Bách Lí Triều Lộ nghe thấy tên của Bách Lí Triều Hoa, vẻ mặt không có bất luận khác thường gì, giống như nàng chưa bao giờ quen biết người này vậy, nàng nhàn nhạt trả lời: “Hắn không có việc gì, Đường Tinh Dao đã cứu hắn.”
Đường Môn tinh thông độc thuật, y độc vốn là một nhà, y thuật của Đường Tinh Dao không thua kém gì Độc Vương Cốc hay hai vị truyền nhân của Dược Vương Cốc.
Có nàng ra tay cứu Bách Lí Triều Hoa, tim đang căng lên Ngu Phương Linh được thả lỏng ra.
Phù Loan là giáo chủ của Hoa thần giáo, nếu đồng ý tạm thời giữ lại mạng cho Bách Lí Triều Hoa, hẳn sẽ không làm tiểu nhân nuốt lời.
Ít nhất trong khoảng thời gian này Bách Lí Triều Hoa cũng an toàn, có thể an tâm dưỡng thương.
“Ngu cô nương hiện tại có thể tắm gội thay quần áo chưa?” Bách Lí Triều Lộ nói.
Trên người Ngu Phương Linh dính không ít máu của Bách Lí Triều Hoa, vạt áo cùng cổ tay áo đều là vết máu lớn màu đỏ sậm, hơn nữa trên người lại ra không ít mồ hôi, cả người dính dính, liền gật đầu.
Mạng của Bách Lí Triều Hoa đã được bảo vệ, kế tiếp phải suy xét nên giữ mạng cho mình như thế nào.
Một lát sau, thị nữ nâng thùng gỗ tắm gội vào trong nhà, rót nước ấm, rải cánh hoa.
Ngu Phương Linh thống khoái mà tắm rửa một trận, Bách Lí Triều Lộ phái người đưa tới xiêm y.
Tắm gội xong, cô ngồi ở trước gương, chải tóc dài.
Vì tiện để tạo hình, cô vẫn luôn nuôi tóc dài, sau khi tiến vào trò chơi này, cô cũng không cắt tóc, lại dài thêm một đoạn, giờ đã đến eo.
Bách Lí Triều Lộ đi tới phía sau cô, lấy đi lược ở trong tay cô, thay cô búi một búi tóc đang lưu hành bấy giờ, lại mở gương lược, lấy ra một cây trâm, cắm vào búi tóc.
Dung mạo của Ngu Phương Linh cực đẹp, Bách Lí Triều Lộ chuẩn bị cho cô một bộ váy màu nhạt, màu nhạt đè ép diễm sắc vài phần, phối hợp với kiểu tóc này, hiện ra vài phần thanh nhã độc đáo.
Sau khi trang điểm xong, Ngu Phương Linh đi theo phía sau Bách Lí Triều Lộ, xuyên qua một hành lang gấp khúc rất dài, đi tới đình xây giữa hồ.
Đình được xây ở chính giữa hồ, có một cầu gỗ nối thẳng tới đình, hai bên cầu gỗ gieo trồng không ít Mẫu Đơn, đống Mẫu Đơn này có rất nhiều chủng loại, có vài màu Ngu Phương Linh chưa từng thấy bao giở.
“Mẫu Đơn ở đó đều được tự tay giáo chủ trồng.” Bách Lí Triều Lộ đi ở phía trước dẫn đường, một bộ váy áo màu xanh lá phiêu dật, gió nhẹ thổi quét qua, giống như cánh hoa nhộn nhạo.
Ngu Phương Linh nhìn bóng dáng yểu điệu của Bách Lí Triều Lộ.
Mấy công tử tiểu thư của Bách Lí gia, luận về tướng mạo, đều thừa sức được xưng là nhân trung long phượng.
Bách Lí Triều Lộ khí chất thanh nhã xuất trần, so với một năm trước, càng có vẻ trầm tĩnh nhàn nhã, Ngu Phương Linh thật sự rất khó tin tưởng, người như vậy sẽ bởi vì chính xuất thân của mình, mà phản chiến lại chính kẻ thù của Bách Lí thị.
Đang miên man suy nghĩ, một trận tiếng đàn đứt quãng xa xa bay tới.
Ngu Phương Linh ngước mắt, chỉ thấy mênh mông phía trước, trong đình giữa hồ, Phù Loan ngồi đó, mười ngón tung bay, tiếng đàn từ đầu ngón tay đổ xuống mà ra.
Ngu Phương Linh ở trên phương diện âm luật miễn cưỡng thông hiểu một vài cái, từ trong tiếng đàn này cô nghe ra được vài phần bực bội.
Không đơn thuần chỉ mỗi Ngu Phương Linh, Bách Lí Triều Lộ cũng nghe ra tiếng đàn không đúng.
Giọng nói của nàng lại lần nữa bay vào tai Ngu Phương Linh: “Sau khi giáo chủ mất Hồng Ngọc Nô, tính tình trở nên táo bạo rất nhiều.
Một năm tới nay, hắn lệnh người đi tìm đàn tốt trong thiên hạ, nhưng không một cái nào có thể thay thế Hồng Ngọc Nô kia.
Nếu hôm nay ngươi muốn giữ lại mạng, tốt nhất nên nghĩ kỹ, phải trả lời vấn đề của giáo chủ ra sao mới là ổn thỏa nhất.”
Đàn Hồng Ngọc Nô mà Phù Loan mất đi kia, giờ phút này đang nằm trong hệ thống ô đựng đồ của Ngu Phương Linh, Ngu Phương Linh chột dạ mà chỉnh lại vẻ mặt, để tránh mình lộ ra dấu vết gì.
Tiếng đàn như sương kia đột nhiên im bặt, tiếp theo “Phanh” một tiếng, một cây đàn bị ném trên mặt đất, nhất thời gãy thành hai đoạn.
Bốn thị nữ hầu hạ ở một bên thấy thế, sợ tới mức quỳ rạp xuống đất, cúi thấp xuống, run bần bật.
Bách Lí Triều Lộ không sợ hãi giống bốn thị nữ kia, thấy Phù Loan ném bỏ đàn, trên mặt vẫn bình tĩnh, chậm rãi đi đến trước mặt Phù Loan, cúi người thi lễ: “Giáo chủ, Ngu cô nương đã tới.”
Phù Loan nâng mắt, ánh mắt lướt qua Ngu Phương Linh.
“Xử lý đống phế vật này.” Hắn không kiên nhẫn mà mở miệng.
“Vâng.” Bách Lí Triều Lộ khom người, nhặt đoạn đàn gãy trên mặt đất lên, ôm vào trong ngực, đi đến trước mặt bốn người thị nữ, phân phó một câu, “Các ngươi đi theo ta.”
Bốn người thị nữ như được đại xá, vội vàng đứng dậy đi theo phía sau Bách Lí Triều Lộ.
Câu phân phó này của Bách Lí Triều Lộ, Phù Loan không thấy tức giận, hiển nhiên đã không phải lần đầu tiên.
Ngu Phương Linh thầm giật mình, xem ra Bách Lí Triều Lộ ở trong Hoa thần giáo này cũng không tồi.
Bách Lí Triều Lộ mang bốn người thị nữ rời đi, trong đình tức thì chỉ còn lại có Ngu Phương Linh cùng Phù Loan.
Gió phất qua mặt hồ, nổi lên tầng tầng gợn sóng.
Ánh mằt Phù Loan dừng trên hồ nước xanh ngọc, vẻ mặt giấu ở dưới mặt nạ Mẫu Đơn, chỉ có môi thoáng câu một chút: “Ngươi rất rõ ràng, nguyên nhân bổn tọa truyền ngươi tới đây, hẳn càng rõ ràng, nếu như ngươi đáp làm bổn tọa không hài lòng, kết cục sẽ là gì.”
“Có lẽ cũng chỉ là bị ném đi lăng trì hoặc là trong rừng kiếm.”
Độ cung khóe môi Phù Loan câu lên càng cao: “Sao rồi, đêm qua còn rất tiếc mạng, hôm nay lại hiên ngang lẫm liệt.”
“Không dám, ta sớm đã sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, chỉ vì da mặt ta dày hơn người khác một ít, nên không nhìn ra.”
Phù Loan: “…”
Nếu không phải sợ giá trị vũ lực của Phù Loan, Ngu Phương Linh thật muốn tiến lên xốc mặt nạ của hắn lên nhìn một cái, hiện tại hắn đang có vẻ mặt gì.
Phù Loan lại lần nữa dừng ánh mắt ở trên người Ngu Phương Linh, lần này, hắn không có lập tức dời đi, mà là nghi ngờ mà đánh giá cô một chút.
Bách Lí Triều Lộ rất biết chọn quần áo, bộ váy áo chọn cho Ngu Phương Linh này, nếu như xem nhẹ vẻ mặt lưu manh vô lại của nàng, thì cũng khá ra dáng người, hiện ra vài phần thanh nhã thuần tịnh.
Ngu Phương Linh thoải mái hào phóng mà cho hắn xem, làm diễn viên đấy mà, khó tránh khỏi bị người phán xét bình luận, cũng chỉ là nhìn một cái, đã là một chuyện bình thường nhất, cô không tin, Phù Loan nhìn xong, trên người cô còn có thể thiếu mất một miếng thịt.
Nghi ngờ trong đáy mắt Phù Loan chậm rãi nhạt đi, chỉ vì hắn rõ ràng, nữ nhân trước mặt này, thân hình tướng mạo phù hợp, nhưng tuổi lại không phù hợp.
Hắn thu hồi ánh mắt, sửa sửa cổ tay áo, nhàn nhạt nói: “Nói đi, ngươi có quan hệ gì với nữ nhân kia?”
Ngu Phương Linh chú ý tới, hắn từ đầu đến cuối đều xưng hô người đó là “Nữ nhân kia”, đủ để thuyết minh, hắn cũng không biết người hắn muốn tìm kia tên gọi là gì.
Một người thân hình tướng mạo giống Ngu Phương Linh như đúc, trừ bỏ chính Ngu Phương Linh, cô cũng không nghĩ ra người khác.
Gương mặt này của cô cũng không phải là gương mặt tiêu biểu trên dây chuyền sản xuất phẫu thuật thẩm mỹ, làm sao sẽ có người giống được, càng miễn bàn, “Nàng” trong miệng Phù Loan kia đã mất tích mười lăm năm.
Bí thuật truy tung của Hoa thần giáo trong thiên hạ là có một không hai, căn bản là không có người bọn họ không tìm thấy, trừ phi người này không tồn tại trên thế giới này.
Từ khi Ngu Phương Linh tiến vào trò chơi này, tính toán đâu ra đấy cũng phải mất một năm ( tính toán thời gian trôi đi dựa theo Ngu Phương Linh ), cô hoàn thành nhiệm vụ đại đa số dùng chính là áo choàng, rất ít dùng chân thân.
Nói cách khác, nếu “Nàng” trong miệng Phù Loan thật sự tồn tại, rất có khả năng là cô ở một thời gian nào đó trong tương lai, yêu cầu hoàn thành một nhiệm vụ, bị hệ thống truyền tống về mười lăm năm trước, như thế sẽ dễ giải thích, mười lăm năm qua, vì sao Phù Loan luôn không tìm thấy.
Suy xét đến khả năng này, Ngu Phương Linh càng thêm cảm thấy, người Phù Loan muốn tìm kia, chính là cô.
Chuyện này xảy ra trong tương lai, hiện tại Ngu Phương Linh căn bản không biết khi mình xuyên về mười lăm năm trước, đã trêu chọc Phù Loan như thế nào.
Càng làm cô bất an chính là, nếu tương lai cô thật sự xuyên về mười lăm năm trước, chẳng phải thuyết minh, nhiệm vụ lấy thú Ngũ Độc của cô chú định là sẽ thất bại, không thể đạt thành 100% tiến độ xuyên qua, trở lại thế giới hiện thực.
Nghĩ đến đây, vẻ mặt Ngu Phương Linh ủ rũ cụp đuôi.
Phù Loan thấy cô lộ ra biểu tình như thế, ánh mắt sâu lãnh: “Xem ra ngươi chỉ đang nói hươu nói vượn, lừa bổn tọa.”
Nếu nàng có thể ở trước mặt Hoa Hi phu nhân bịa đặt tình sử giữa nàng và hắn, làm sao có thể bảo đảm, nàng nói biết “Nữ nhân kia” ở đâu, không phải lừa hắn.
Phù Loan gác tay ở trên bàn, chậm rãi thu nắm năm ngón tay, cả người sát ý hôi hổi: “Ngươi hẳn phải rõ ràng hậu quả khi trêu chọc bổn tọa.”
“Ta không hề lừa ngươi, người ngươi nói kia là dì nhỏ của ta.” Ngu Phương Linh ở trên đường tới, sớm đã tìm ra lý do thoái thác.
Mặc kệ người Phù Loan quen kia, có phải là cô tương lai xuyên về hay không, cô đều không thể thừa nhận, người kia chính là cô.
Phù Loan mất công, tìm kiếm một người mất tích mười lăm năm, Ngu Phương Linh cũng không cho rằng đó sẽ là chuyện tốt.
Tên biến thái này trong lòng nghĩ cái gì, ai mà biết cơ chứ!
“Mẹ ta luôn nói ta càng lớn càng giống dì nhỏ, ta nghĩ, cô nương giáo chủ muốn tìm, hơn phân nửa chính là dì nhỏ của ta.” Ngu Phương Linh trưng ra vẻ mặt chắc chắn.
Phù Loan ngẩn ra, sát ý cả người nhạt ba phần.
“Dì nhỏ của ta mười lăm năm trước từng dùng tên giả hành tẩu giang hồ, mẹ ta từng nói, tính tình của dì tinh quái, hành sự lại có chút khác người, chắc là đắc tội không ít người, nếu như trong đó có giáo chủ, ta trước tiên thay dì nhỏ nói lời xin lỗi với giáo chủ, hy vọng giáo chủ khoan hồng độ lượng, chớ so đo với dì ấy.”
Ngu Phương Linh vừa nói, đáy lòng một bên nói thầm.
Nếu một ngày kia, cô thật sự xuyên về mười lăm năm trước, vẫn nên tránh khỏi tên tiểu biến thái này.
Mười lăm năm trước, Phù Loan mới mười mấy tuổi, còn không phải là tiểu biến thái sao!