Hôm Nay Công Tử Hắc Hóa Chưa

Chương 12


Bạn đang đọc Hôm Nay Công Tử Hắc Hóa Chưa FULL – Chương 12


Lần này, Ngu Phương Linh lấy thân phận là nghĩa muội của Hàn Lãng tiến vào giới võ lâm.
Khi Lục Mạn Thanh cùng Hàn Lãng hành tẩu giang hồ, từng lấy thân phận là huynh muội, bọn họ đơn giản kết làm huynh muội khác phái.

Sau đó, hai người tình đầu ý hợp tự mình hứa hẹn chung thân, cũng chưa sửa đổi xưng hô, Lục Mạn Thanh vẫn như cũ gọi “Hàn đại ca”.
Ngu Phương Linh sau khi vào giới võ lâm, Hàn Lãng lại chưa từng lộ mặt.

Hắn dù sao cũng là minh chủ Võ lâm, mọi chuyện trên giang hồ đều chờ hắn xử lý, vì chuyện sinh tử của Lục Mạn Thanh, Hàn Lãng sa sút tinh thần một đoạn thời gian rất dài, trong khoảng thời gian này công vụ chồng chất, cũng đủ cho hắn phải xử lý một đoạn thời gian.
Cái này lại làm Ngu Phương Linh nhẹ nhàng thở ra.
Chỉ cần cô ở trong kỳ hạn nhiệm vụ, thu được kiếm Linh Tê, thì sẽ không cần phải lấy thân phận Lục Mạn Thanh đối mặt với Hàn Lãng.
Ngu Phương Linh nhân lúc rảnh rỗi, trộm đi tới Kiếm Các một chuyến, nhưng ngoài ý muốn của cô chính là, bên ngoài Kiếm Các có tứ đại cao thủ trấn giữ.
Kiếm Linh Tê là một cây kiếm thần binh, trên giang hồ người người đều mơ ước có được nó, bao gồm Ma giáo Hoa thần giáo như hổ rình mồi.
Kiếm Linh Tê khác với kiếm bình thường, thanh kiếm này nghe nói là thần kiếm thượng cổ, có linh tính của riêng mình, chỉ có khi nó nhận ai làm chủ nhân, thì người đó mới có thể sử dụng được nó.

Nếu nói kiếm Linh Tê rơi vào tay Hoa thần giáo, nhận người trong Ma giáo làm chủ, giang hồ nhất định sẽ nhấc lên một trận tinh phong huyết vũ.
Cho nên, trước khi kiếm Linh Tê chưa nhận chủ, Hàn Lãng đem nó khóa trong Kiếm Các, phái tứ đại cao thủ trấn giữ bảo hộ.
Lúc này đây lại tăng thêm khó khăn cực lớn cho Ngu Phương Linh.
Ngu Phương Linh không có khả năng đánh thắng được tứ đại cao thủ.
Cô chống cằm, cân nhắc hồi lâu, quyết định tạm thời từ bỏ lấy kiếm, trở về lại bàn bạc kỹ hơn.

Dù sao cách thời gian nhiệm vụ mất đi hiệu lực, còn có một khoảng thời gian.
Ngu Phương Linh ở nơi gọi là Thúy Trúc Viên, cách sân Hàn Lãng chỉ một vách tường, là vì tiện cho Hàn Lãng tới đây thăm cô, nhưng đồng thời cũng lại tiện cho Bách Lí Triều Vân tới giám sát cô.
Ngu Phương Linh vừa mới đi tới sân, liền nhận thấy được không khí không thích hợp, nha đầu Hàn Lãng phái tới chăm sóc cô không thấy, nha đầu kia ngày thường đều trông giữ ở cửa.
Ngu Phương Linh xoay người bỏ đi, đi chưa được mấy bước, một người phụ nhân hung thần ác sát che trước người cô: “Lục cô nương, phu nhân mời ngài vào.”

Phụ nhân này chính là hung thủ lúc ấy ép Lục Mạn Thanh uống hạc đỉnh hồng.
Ngu Phương Linh căng da đầu, bước vào trong phòng.
Trong tay Bách Lí Triều Vân cầm một chén trà nhỏ, ngước mắt nhàn nhạt mà nhìn cô một cái.

So với ngày ấy, khi ở Bách Lí sơn trang thấy cô, nàng ta đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
Lục Mạn Thanh còn sống, bị rót hạc đỉnh hồng, còn có thể còn sống mà chạy ra khỏi lửa lớn, thật sự là ngoài dự kiến của nàng ta.
“Phu nhân.” Dù sao cũng là nữ chủ nhân của phủ đệ này, Ngu Phương Linh nếu muốn thuận lợi lấy được Linh Tê kiếm, thì không thể phát sinh xung đột với Bách Lí Triều Vân, cô cung cung kính kính mà làm một lễ.
“Ngươi là nghĩa muội của phu quân, hà tất lại khách khí như thế .”
“Phu nhân chê cười, phu nhân là chủ nhân của nơi này, một tiếng ‘phu nhân’ này vẫn là đảm đương nổi.” Ngu Phương Linh nịnh nọt nói.
Bách Lí Triều Vân bỏ chung trà xuống: “Ngươi vào trong phủ đã được hai ngày, đã quen chưa?”
“Phu nhân xử lý chuyện của toàn bộ giới võ lâm đều mười phần thỏa đáng, nào có đạo lý không quen được.”
“Vậy thì tốt.” Bên môi Bách Lí Triều Vân ẩn ẩn gợi lên một độ cung mỉa mai độ cung, “Ta ngày gần đây được tặng trà, nghe nói muội muội tinh thông cầm kỳ thư họa, nghĩ chắc cũng là người phong nhã, nên muốn mời muội muội đến cùng thưởng thức.

Người đâu, mang trà lên.”
Bách Lí Triều Vân vừa dứt lời, một tiểu nha đầu ước chừng mười sáu mười bảy tuổi, trong tay bưng bàn gỗ, đi đến trước người Ngu Phương Linh.
Trên bàn gỗ để một chung trà, trong chung trà phiêu ra trà hương mát lạnh.
Ngu Phương Linh nhìn chung trà, thân thể đứng im không nhúc nhích.
“Sao vậy, là trà này của ta không được muội muội để vào mắt?” Bách Lí Triều Vân cười như không cười.
“Mời Lục cô nương dùng trà.” Ma ma lúc trước mời Ngu Phương Linh vào đi đến trước mặt Ngu Phương Linh.
Sắc mặt Ngu Phương Linh có chút khó coi.
Cô biết Bách Lí Triều Vân hận thấu Lục Mạn Thanh, hận không thể lóc thịt uống máu, nhưng cô ngàn tính vạn tính, lại không tính đến, Bách Lí Triều Vân sẽ kiêu ngạo bá đạo như thế, dám ở giới võ lâm muốn lấy tính mạng cô.
Nếu nàng ta dám trắng trợn táo bạo mà ở giới võ lâm muốn tính mạng của cô, có thể thấy được trên dưới đã được nàng ta chuẩn bị tốt, lúc này Hàn Lãng không biết đang ở nơi nào, đây là nước xa không cứu được lửa gần.
“Ta uống.” Ngu Phương Linh thở phào một hơi, duỗi tay lấy đi chung trà.

Cô nắm chung trà trong tay, đột nhiên ném về phía ma ma bên kia.

Ma ma “Ai da” một tiếng, ngã trên mặt đất, Ngu Phương Linh cất bước liền chạy.
“Bắt lấy nàng cho ta!” Bách Lí Triều Vân ra lệnh một tiếng, mấy bóng dáng lao tới Ngu Phương Linh.
Tốc độ Ngu Phương Linh cực nhanh, lúc trước cô hoàn thành nhiệm vụ, thứ khác không luyện ra, nhưng lại luyện ra tốc độ chạy trốn này.
Vài bóng người kia cũng rất nhanh, trong chớp mắt liền tới phía sau cô.
Kiếm quang hướng về cô đánh xuống.
Ngu Phương Linh cúi thấp người tránh thoát kiếm quang, giơ tay đánh xuống, đánh trúng cổ tay người nọ.

Người nọ nắm kiếm không ổn, Ngu Phương Linh nhanh chóng đoạt kiếm từ trong tay hắn.
Ngu Phương Linh có kiếm, lập tức liền chiếm thế thượng phong.
Bách Lí Triều Vân đi tới cửa, hai mắt trừng bóng dáng của cô, cả kinh nói: “Kiếm pháp Vô Song? Ngươi dám học trộm tuyệt học của Bách Lí gia ta ?”
Nàng ta từ trong tay người hầu lấy một cây kiếm, tấn công về phía Ngu Phương Linh.
Kiếm pháp của Bách Lí Triều Vân so với bọn thị vệ lợi hại hơn rất nhiều, Ngu Phương Linh dần dần lực bất tòng tâm, cổ tay chợt lạnh, là Bách Lí Triều Vân một kiếm chém trên cánh tay của cô, mang theo một vệt máu.
Ngu Phương Linh dùng chính là thân thể của Lục Mạn Thanh, không cảm thấy đau, nhưng mất máu sẽ làm sinh mệnh của cô nhanh tàn.

Cô không phải là đối thủ của Bách Lí Triều Vân, đơn giản đè lại miệng vết thương, xoay người bỏ chạy.
Mới vừa chạy ra cửa, liền đâm phải một hơi thở ôm ấp mang mùi hương cỏ cây mềm mại.
Ngửi được mùi hương quen thuộc, lòng Ngu Phương Linh mừng lớn, ôm chặt vòng eo người tới, hô to nói: “Cứu mạng!”
Người đuổi theo phía sau cô sau khi thấy rõ khuôn mặt người nọ, cũng hoảng sợ, ngừng lại, thi lễ với hắn: “Thất công tử.”
Bách Lí Triều Hoa đẩy Ngu Phương Linh từ trong lòng ra, thấy người cô đầy máu, không khỏi trầm mặt hỏi: “Sao lại thế này?”
Máu tươi theo khe hở ngón tay Ngu Phương Linh tràn ra, sắc mặt Ngu Phương Linh trắng bệch, thấy Bách Lí Triều Vân ở phía sau đi ra, bước nhanh nấp đến sau hắn, nhỏ giọng nói: “Thất công tử, cứu mạng.”

Kiếm của Bách Lí Triều Vân còn đang nhỏ máu, liếc mắt nhìn Bách Lí Triều Hoa một cái: “Thất đệ.”
Bách Lí Triều Hoa vừa thấy là nàng ta, sắc mặt hòa hoãn vài phần: “Tam tỷ.”
Ánh mắt lại nhìn chằm chằm kiếm của nàng ta, kia là một đoạn lưỡi kiến sắc bén, nhiễm máu tươi, chói mắt mười.
Bách Lí Triều Hoa hôm nay là tới thăm Bách Lí Triều Vân, nói là tới thăm nàng ta, thật ra cũng không hẳn là vậy, hắn chân chính là muốn tới nhìn người kia, là người đang trốn phía sau hắn.
Nghĩ tới việc nàng lừa hắn, hắn lại vẫn không bỏ nàng xuống được.
“Giữa Tam tỷ cùng Lục cô nương có hiểu lầm gì sao?” Bách Lí Triều Hoa thu hồi ánh mắt, lấy lại bình tĩnh.
Ngu Phương Linh chú ý tới, xưng hô của hắn đối với cô từ “Thanh Nhi” biến thành “Lục cô nương”.
“Hiểu lầm? Thất đệ, ngươi không phải rõ ràng nhất sao?”
Bách Lí Triều Hoa né tránh ánh mắt nàng ta: “Ta không biết.”
“Ngươi không biết, ngươi có thể chính miệng hỏi nàng ta một chút, xem nàng ta đã làm cái gì.” Bách Lí Triều Vân cười lạnh.
“Ta cũng không biết.” Giọng nói suy yếu của Ngu Phương Linh từ sau lưng Bách Lí Triều Hoa bay tới.
Bách Lí Triều Vân hận Lục Mạn Thanh, bởi vì nàng ta cảm thấy, nếu không có Lục Mạn Thanh, giữa nàng ta cùng Hàn Lãng sẽ không đi đến bước đường này.

Nhưng nàng ta lại đã quên, luận thứ tự đến trước sau, là Lục Mạn Thanh lại ở bên Hàn Lãng trước, nàng ta coi trọng Hàn Lãng, lợi dụng quyền thế của mình, mạnh mẽ chia rẽ hai người bọn họ, Hàn Lãng đối xử với nàng ta như thế, không hoàn toàn là bởi vì Lục Mạn Thanh, càng là bởi vì hắn chán ghét nàng ta kiêu ngạo ương ngạnh.
Chóp mũi Bách Lí Triều Hoa ngửi được một mùi máu tanh nồng, hắn nhíu mày: “Tam tỷ, dưới kiếm Bách Lí gia chưa bao giờ làm người vô tội bị thương.”
“Ngươi ngay cả Tam tỷ nói cũng không nghe nữa?”
Bách Lí Triều Hoa đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Sắc mặt Bách Lí Triều Vân lập tức trở nên xanh mét: “Triều Hoa, ngươi tránh ra.”
Bách Lí Triều Hoa đón ánh mắt nàng ta nhìn lại, nửa bước cũng không động.
Bách Lí Triều Vân nâng kiếm lên, chỉ mũi kiếm về hướng Bách Lí Triều Hoa: “Triều Hoa, vì một người ngoài, ngươi ngay cả Tam tỷ cũng không bỏ vào trong mắt.”
“Nếu như hôm nay Tam tỷ muốn giết, là người tội ác tày trời, Triều Hoa nhất định sẽ không ngăn trở, nhưng Lục cô nương nàng…” Bách Lí Triều Hoa liếc mắt nhìn Ngu Phương Linh một cái.

Hắn đã nhiều ngày tra xét Lục Mạn Thanh, biết nàng không phải người xấu, chung quy là Bách Lí gia làm hại nàng.
“Ngươi quyết tâm muốn bảo vệ nàng ta?”
“Tam tỷ thứ tội.” Bách Lí Triều Hoa cảm giác được thân thể Ngu Phương Linh ở phía sau mềm mại ngã xuống, xoay ngườ ôm cô vào trong ngực.
“Bách Lí Triều Hoa!” Sắc mặt Bách Lí Triều Vân cực kỳ khó coi, kiếm nắm trong tay bởi vì tức giận, run nhè nhẹ.
Bách Lí Triều Hoa ôm Ngu Phương Linh rời đi.

“Triều Hoa, một ngày nào đó, ta sẽ làm ngươi tự tay giết nàng!” Bách Lí Triều Vân ở phía sau hắn nghiến răng nghiến lợi mà nói.
Bách Lí Triều Hoa ôm Ngu Phương Linh đi vào một y quán, đại phu trong y quán thấy trên người Ngu Phương Linh đều là máu, chấn động: “Đây là…”
“Lấy thuốc cầm máu tới.” Bách Lí Triều Hoa bình tĩnh mà nói.
Ngu Phương Linh bởi vì mất máu, ý thức đã có chút mơ hồ, cô ỷ ở trong lòng ngực Bách Lí Triều Hoa, bên tai là tiếng tim đập của hắn, Bách Lí Triều Hoa vừa mở miệng, lồng ngực liền truyền đến chấn động nhỏ.
Bách Lí Triều Hoa đặt cô ở trên ghế , nắm lấy cánh tay cô, từ trong tay đại phu lấy thuốc giúp cô băng bó.
Hắn hẳn là làm quen việc này, động tác thành thạo, lưu loát liền mạch.

Thậm chí, trong toàn bộ quá trình, hắn còn có thể rảnh mà xem sắc mặt Ngu Phương Linh.
Gương mặt Ngu Phương Linh tuy rằng có chút trắng, nhưng lại không có thần sắc thống khổ, cho dù khi hắn thay nàng băng bó, nàng một chút cũng không nhíu mày.
Ngu Phương Linh không nhíu mày, Bách Lí Triều Hoa lại nhíu mày, hắn nhớ rõ nữ hài tử đều sợ đau, ngay cả Tam tỷ hắn, lúc sợ đau cũng sẽ rơi nước mắt.
“Thất công tử vì sao lại nhìn chằm chằm vào mặt ta ?” Trên mặt Ngu Phương Linh hiện lên ý cười tái nhợt.
“Ngươi cũng không phải là người của Bách Lí sơn trang, không cần phải gọi ta là Thất công tử.” Bách Lí Triều Hoa lạnh như băng mà mở miệng, ngay cả nốt ruồi đỏ tươi bên dưới khóe mắt, cũng giống như phủ lên một tầng sương tuyết, lộ ra vài phần lạnh nhạt bất cận nhân tình.
“Chẳng lẽ muốn ta cũng giống như Tiểu Thất, gọi ngươi là tiểu bảo bối Triều Hoa ?” Ngu Phương Linh nửa nói giỡn.
“Không phải là ngươi dạy nó sao?”
Ngu Phương Linh không còn lời gì để nói.

Tiểu Thất kia chỉ là một con chim ngốc thành tinh, cô ngẫu nhiên nói thầm một câu, cũng bị nó học được.
“Có thể đi không?” Bách Lí Triều Hoa băng bó xong vết thương cho cô, đứng dậy, khẩu khí đông cứng hỏi.
“Ta là bị thương ở cánh tay, cũng không phải què chân.” Ngu Phương Linh cười.
Bách Lí Triều Hoa trả tiền y dược, xoay người liền đi.

Ngu Phương Linh vội vàng đứng dậy, đi theo phía sau hắn.
Hiện tại Bách Lí Triều Vân muốn giết cô, lần này không lấy được tính mạng của cô, nhất định sẽ không cam tâm tình nguyện, cô vẫn nên đi theo Bách Lí Triều Hoa cho an toàn.
Editor: Bebepum
Beta: Q17


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.