Bạn đang đọc Hôm Nay Chúng Ta Sẽ Chia Tay FULL – Chương 16
Cơm nước xong, Trì Y Y trở về chỗ ở, ngả người nằm trên sô pha như mọi khi, không muốn nhúc nhích một chút nào.
Mấy ngày nay cảm xúc của cô luôn không tốt, trước kia, nếu cô có thời gian nghỉ ngơi thì tuyệt đối sẽ không ru rú trong xó nhà, nhất định sẽ hẹn bạn bè ra ngoài quẩy một trận, cô quy nguyên nhân dẫn đến sự tiêu cực này là do bị cảm.
Trì Y Y nằm một lát, nghe thấy có người gõ cửa, cô tưởng là Mạnh Bình, lăn qua lăn lại mãi mới đứng dậy đi mở cửa, kết quả vừa mở cửa ra lại nhìn thấy Triệu Hi.
“Surprise!”
Bà nội Triệu Hi và bà nội Trì Y Y là chị em tốt cùng bán đồ ăn, hai người quen biết nhau từ nhỏ, tiểu học và cấp hai đều học cùng lớp.
Tuy vậy, thành tích của hai người lại khác nhau một trời một vực.
Tính Trì Y Y thích bay nhảy, không thích học, sau khi tốt nghiệp cấp ba thì không đi học nữa, Triệu Hi lại chững chạc ngoan ngoãn, dốc lòng học tập, giờ đã là nghiên cứu sinh chính thức, tương lai sẽ là giáo viên tiểu học.
Cô ấy dự định thực tập ở Ngọc Thành vào năm cuối của khóa học cao học, học kỳ trước đã quyết định được trường học để về thực tập.
Nếu không phải quen biết từ nhỏ, Trì Y Y nghĩ dù thế nào đi nữa thì mình và Triệu Hi cũng không thể trở thành chị em tốt.
“Cậu đi du lịch về rồi hả?” Trì Y Y nhìn thấy Triệu Hi thì hơi bất ngờ.
“Tháng 9 sẽ khai giảng, tớ phải về tìm phòng trọ trước.” Triệu Hi kéo vali vào phòng, cô ấy nhìn khắp nơi một lượt rồi xoay người nói: “Tớ ở chỗ cậu trước nhé.”
“Ok, nhưng cậu phải nấu cơm, quét dọn nhà cửa cho tớ.”
“Không thành vấn đề.”
Trì Y Y cười, liếc mắt nhìn vali của cô ấy, “Chắc có mang quà từ Tân Cương về cho tớ nhỉ?”
“Mang chứ, gần nửa vali luôn.” Triệu Hi ngồi xổm xuống, mở vali ra, “Đều trong này nè.”
Cô ấy lấy mũ hoa ra đội lên đầu Trì Y Y, cười nói: “Lúc tớ mua đã cảm thấy cái mũ này mà đội trên đầu cậu nhất định rất đẹp, đúng chuẩn luôn.”
Trì Y Y phe phẩy rèm châu, “Tớ đội trông có đẹp hơn mấy cô gái Tân Cương không?”
“Mỗi người mỗi vẻ.”
Triệu Hi nói xong lại ngồi xổm xuống, lấy ra một túi màu trắng như pho mát, sau khi mở ra thì nói: “Đây là loại bánh sữa đặc biệt chỉ có ở Tân Cương, người dân tộc Kazakh* rất thích ăn, cậu nếm thử đi.”
* Dân tộc Kazakh (hoặc Kazak) là một dân tộc thiểu số ở vùng Tân Cương, Cam Túc và Thanh Hải, Trung Quốc
Trì Y Y nhận miếng bánh sữa ngửi một cái, không ngửi thấy hương vị đặc biệt.
Cô há miệng cắn một miếng, mặt mày lập tức nhăn như đít khỉ.
Cô không nuốt trôi, phải chạy vào nhà vệ sinh nhổ thứ trong miệng ra.
“Món này là gì mà chua thế, hỏng rồi à?” Trì Y Y cau mày, vẫn cảm thấy trong miệng có hương vị lạ.
Triệu Hi nhìn thấy phản ứng của cô thì không nhịn được bật cười, sau đó giải thích: “Không hỏng đâu, vị nó thế đấy, lần đầu tớ ăn cũng có phản ứng giống cậu, cậu nếm thêm mấy miếng là có thể chấp nhận hương vị của nó.”
Trì Y Y xin lùi bước.
Triệu Hi lại lấy nho khô từ trong vali ra, “Tớ nhớ bà nội cậu rất thích nho khô, hai ngày nữa tớ phải về quê một chuyến, cậu về cùng tớ không?”
Trì Y Y lắc đầu, “Tớ mới về đợt trước.”
“Một mình cậu?”
“Không.” Giọng Trì Y Y bình thường, “Về cùng bạn trai cũ.”
Triệu Hi kinh ngạc, “Cậu chia tay với anh kỹ sư rồi á?”
“Ừ.”
“Lúc nào?”
“Tuần trước.”
Triệu Hi nhìn Trì Y Y, nét mặt do dự, không biết có nên nói hai câu an ủi hay không.
Trì Y Y liếc mắt một cái đã nhìn thấu tâm tư Triệu Hi, cô vung tay, nói đầy rộng rãi: “Chia tay thôi mà, đàn ông ấy à, cũ không đi thì mới sẽ không tới, không có gì ghê gớm cả.”
Triệu Hi thấy phản ứng của cô như vậy thì không nói thêm gì nữa, chỉ cúi đầu lấy từng món quà lưu niệm mình mang về ra cho cô.
Buổi tối tắm rửa xong, Trì Y Y và Triệu Hi cùng nằm trên giường.
Hai người đã có một thời gian không gặp mặt nên đương nhiên có rất nhiều chuyện để nói.
Triệu Hi kể lại chuyến du lịch ở Tân Cương của cô ấy một cách sinh động như thật, Trì Y Y cũng phàn nàn về chuyện ngớ ngẩn mà mình gặp phải trong công việc, hai người nói tới rạng sáng cũng chưa đã thèm.
“Sáng mai tớ đi nhổ răng, cậu đi cùng tớ nhé.” Trì Y Y nói.
“Răng cậu sao thế?”
“Viêm răng khôn.”
“Tớ nghe nói nhổ răng đau lắm.”
Thật ra Trì Y Y cũng hơi sợ, nhưng không hề có ý định trốn tránh, “Răng lợi cũng giống như đàn ông, một khi đã không thích hợp là phải nhổ ngay, để tránh lâu lâu lại viêm nhiễm, hành hạ con người ta.”
Triệu Hi nghe vậy thì nghiêng người sang, nhìn Trì Y Y hỏi: “Y Y, cậu… Không buồn sao?
Trì Y Y im lặng không nói, một lát sau lắc đầu, “Tớ buồn lắm.”
Cô thở dài nói: “Bảo Trân rất thích anh ấy.”
Triệu Hi cười, “Cậu sợ bà mắng cậu à.”
“Mắng là không thể thiếu rồi, tớ chỉ sợ bà lại đánh bài thân tình để bảo tớ về xem mắt thôi.”
“Cậu không định nói chuyện chia tay cho bà biết hả?”
“Không được.” Trì Y Y trở mình, “Chờ tớ tìm được bạn trai đời tiếp theo rồi về, cũng nhanh thôi.”
Trì Y Y vốn muốn nói chuyện của Lâm An với Triệu Hi, quay đầu thấy cô ấy đang ngáp, nghĩ hôm nay cô ấy cũng bôn ba cả chặng đường, giờ cũng không còn sớm nên đành thôi.
.
Sáng hôm sau, Trì Y Y ăn sáng xong, lập tức cùng Triệu Hi tới bệnh viện của Lâm An.
Có rất nhiều ở khu chờ khám bệnh, Trì Y Y lấy thẻ khám đã làm từ trước ra rồi chào hỏi y tá ở quầy lễ tân.
“Cô Trì, bác sĩ Lâm An đang khám cho bệnh nhân, cô ngồi chờ một lát nhé.”
Trì Y Y gật đầu, Triệu Hi ở bên cạnh thì ngẩn người, kinh ngạc hỏi: “Lâm An?”
“Xem ra cậu vẫn nhớ anh ấy, chính là Lâm An học cùng bọn mình hồi cấp hai.” Trì Y Y kéo Triệu Hi ngồi ở một bên, đè thấp giọng nói: “Bạn trai đầu đời.”
Nét mặt Triệu Hi hơi thay đổi, một lát sau mới hỏi: “Hai người gặp lại nhau khi nào?”
“Mới dạo trước thôi, bệnh viện này do bố anh ấy mở, giờ anh ấy làm việc ở đây, tớ tới khám răng thì tình cờ gặp anh ấy.” Trì Y Y không chú ý tới sự khác lạ của Triệu Hi, nói tiếp: “Anh ấy vẫn nhớ tớ.”
“Anh ấy ——” Triệu Hi còn muốn hỏi gì đó, khóe mắt nhìn thấy một người đi ra từ phòng khám bệnh thì nhất thời ngơ ngác.
Lâm An đi về phía Trì Y Y, “Em tới rồi à.”
Anh ta nhìn sang Triệu Hi, “Đây là bạn em?”
Triệu Hi cụp mắt, ngón tay nắm dây túi xách.
Trì Y Y kéo Triệu Hi đứng lên, giới thiệu: “Đây là Triệu Hi ở lớp bên cạnh, bạn thân em, anh và cậu ấy không hay qua lại nên chắc không có ấn tượng.”
Được Trì Y Y nhắc nhở, Lâm An có ấn tượng, “Anh vẫn nhớ cô ấy.”
Triệu Hi ngẩng đầu nhìn Lâm An, lại nghe thấy anh ta nói: “Thường đi học cùng em.”
Ánh sáng nhàn nhạt sâu trong mắt Triệu Hi lập tức tắt vụt.
“Có phải em sợ nhổ răng nên dẫn bạn đi cùng không?” Lâm An nói đùa một cách thích hợp, lại nói tiếp: “Vào phòng khám đi, anh kiểm tra răng cho em.”
“Vâng.”
Trì Y Y kéo Triệu Hi: “Tiểu Hi?”
“Ừ, đi thôi.” Triệu Hi hoàn hồn, đi theo Trì Y Y vào phòng khám.
Lần trước Trì Y Y tới vệ sinh răng đã chụp phim, đúng là có một chiếc răng mọc lệch đè vào cái khác.
Lâm An kiểm tra tình trạng răng miệng của cô, tình trạng viêm lợi không còn nghiêm trọng như trước nữa, giờ có thể nhổ răng.
Anh ta lấy giấy đồng ý “nhổ răng” ra, đưa bút cho Trì Y Y, nói: “Đây là quy định của bệnh viện, em ký tên là được.”
Trì Y Y nhìn những hậu quả không mong muốn có thể xảy ra, trong lòng lại lo lắng phập phồng.
Trước đây cô từng nghe nói có người đã bị liệt sau khi nhổ răng, nếu thật sự như vậy thì cô không thể làm người mẫu được nữa.
Lâm An an ủi cô: “Cái răng mọc lệch này của em không chạm vào dây thần kinh, không khó nhổ đâu, em đừng lo lắng.”
Triệu Hi liếc mắt nhìn Lâm An một cái, cũng động viên Trì Y Y, “Cậu cứ tin tưởng Lâm An đi, anh ấy đã nói không khó nhổ, vậy nhất định là có lòng tin.”
Lâm An cười nhìn về phía Triệu Hi, nhưng ánh mắt người kia lại né tránh, cúi đầu tránh khỏi tầm mắt anh ta.
Trì Y Y cũng không phải người lằng nhằng.
Tới cũng tới rồi, cô nhận bút, ký tên mình lên phần chữ ký của bệnh nhân, sau đó đưa giấy đồng ý cho Lâm An.
Lâm An nhìn lướt qua chữ ký của cô, biểu cảm hơi nghi ngờ.
“Sao vậy?” Trì Y Y hỏi.
“Chữ em không giống hồi trước lắm.” Lâm An nói.
Trong lòng Triệu Hi giật nảy, kéo Trì Y Y qua, chỉ lên giường khám bệnh và nói: “Y Y cậu mau nằm xuống đi.”
Trì Y Y ngẩn người, cho là Triệu Hi đang giải vây giúp mình, vì thế gật đầu nói: “Cũng đúng, đau dài không bằng đau ngắn.”
Lâm An liếc mắt nhìn Triệu Hi, cũng không nói gì, chỉ cất giấy đồng ý đi rồi gọi y tá vào chuẩn bị.
Sau khi tiêm hai mũi gây tê, cả khuôn mặt Trì Y Y đều tê rần.
Kỹ thuật nhổ răng của Lâm An rất thành thạo, răng khôn của Trì Y Y còn chưa mọc nên anh ta chỉ có thể rạch lợi, cưa thành hai đoạn, sau đó tiến hành nhổ răng.
Cả quá trình Trì Y Y đều sợ hết hồn hết vía.
Lâm An thường vỗ về cô, thao tác trên tay vững vàng, Triệu Hi đứng ở một bên cứ ngơ ngẩn nhìn anh ta.
Trong vòng nửa tiếng, Lâm An đã nhổ răng xong và khâu miệng vết thương lại.
Anh ta rửa sạch chiếc răng vừa nhổ rồi cho vào một cái túi nhỏ, đưa cho Trì Y Y, lại dặn dò: “Đừng nhổ máu loãng ra, em cứ nuốt xuống đi, ngậm bông nửa tiếng rồi lấy ra.”
Thuốc tê chưa hết tác dụng nên Trì Y Y không nói được lời nào, chỉ có thể rưng rưng nước mắt gật đầu.
Lâm An thấy vẻ mặt ngơ ngác của cô, hiển nhiên vẫn chưa phục hồi tinh thần.
Anh ta ra hiệu cho y tá lấy túi nước đá để cô chườm, lại bảo người đỡ cô ra khu nghỉ ngơi bên ngoài ngồi nghỉ, xong xuôi mới xoay người nói những việc cần chú ý với Triệu Hi.
“Nhổ răng sau hai tiếng mới được ăn.” Lâm An nhìn đồng hồ trong phòng khám, “Bây giờ là 10 giờ, khoảng 12 giờ em cho Y Y ăn ít cháo, đừng nóng quá.
Sau khi hết thuốc tê, miệng vết mổ sẽ đau, anh kê cho cô ấy ít thuốc, em nhớ nhắc cô ấy uống đúng giờ nhé.”
Triệu Hi nhìn Lâm An đến thẫn thờ.
“Triệu Hi?”
Triệu Hi tỉnh táo lại, sau khi đối diện với ánh mắt của Lâm An thì vội vàng dời mắt, hoảng loạn gật đầu, đáp: “Vâng, em biết rồi.”
Lâm An đi đến khu nghỉ, Trì Y Y đang dùng túi đá chườm lên má, anh ta hỏi: “Vẫn ổn chứ?”
Trì Y Y gật đầu một cái.
“Về nghỉ ngơi cho tốt, hai ngày này trong đờm có máu loãng là hiện tượng bình thường, nếu miệng vết thương liên tục chảy máu thì nhớ liên hệ ngay với anh.”
Trì Y Y lại gật đầu.
Lâm An còn phải làm việc, Trì Y Y không muốn làm mất thời gian của anh ta.
Sau khi lấy thuốc xong cô lập tức rời khỏi bệnh viện cùng Triệu Hi.
Triệu Hi đặt xe trên app, trong lúc chờ xe, cô ấy quay đầu lại nhìn biển hiệu của bệnh viện đến thẫn thờ.
Cô ấy đầy một bụng vấn đề muốn hỏi về Lâm An, nhưng quay đầu nhìn thấy gương mặt hơi sưng của Trì Y Y, do dự mấy lần cuối cùng vẫn từ bỏ.
.
Lần này Lục Cạnh nhận dự án ở Ngọc Thành.
Dự án vừa bắt đầu, anh lập tức bận như con quay, ban ngày ở công trường, buổi tối lại vẽ phương án thay đổi thi công.
Tuy ở đâu cũng bận như nhau, nhưng ở Ngọc Thành dù gì buổi tối cũng có thể về chung cư ngủ một giấc, đương nhiên là tự do thoải mái hơn so với ở ký túc xá.
Dự án vừa khởi công, Lục Cạnh bận rộn suốt một trận, không biết ngày đêm.
Tôn Lập Dịch hẹn anh uống rượu mà anh cũng không có thời gian đi.
Mấy ông bạn tốt còn cười nhạo anh mang bệnh công tử nhà giàu nhưng mạng người nghèo, cuộc sống thoải mái thì không muốn, lại đi thích vất vả khổ cực.
Ngọc Thành có phong tục vào ngày lập thu, hôm đó Lục Cạnh rút thời gian về nhà cũ.
Lúc vừa lái xe vào gara, anh nhìn thấy một chiếc Mercedes, anh biết rõ chiếc xe này là của ai.
Lục Cạnh đỗ xe xong thì đi thẳng vào nhà, quả nhiên nhìn thấy Lục Dĩ Hằng ở phòng khách.
Sắc mặt anh hơi sầm xuống, giọng điệu không kiên nhẫn: “Ông tới làm gì?”
Mặt Lục Dĩ Hằng tối sầm, “Anh nói chuyện với người lớn như thế à?”
Bà Nhạc thấy hai bố con vừa gặp mặt đã giương cung bạt kiếm, thế trận như nước với lửa thì vội vàng đứng giữa hòa giải: “Tiểu Cạnh, bố cháu tới ăn tết.”
Lục Cạnh cười lạnh, “Người ngoài như ông ta tới đây ăn tết gì chứ.”
“Tôi tới nhà bố mẹ vợ ăn tết là hợp tình hợp lý.” Lục Dĩ Hằng trợn trừng mắt chống đỡ.
“Ông cũng xứng à.”
“Lục Cạnh anh ——”
Lục Dĩ Hằng sắp nổi giận, ông cụ Thẩm vỗ tay vịn ghế, quát lên: “Được rồi, ầm ĩ cái gì thế.”
Lời nói của ông cụ tóm lại vẫn khá có sức nặng.
Lục Cạnh không đối chọi gay gắt với bố mình nữa, nhưng vẫn oán hận lẫn nhau, tình cảnh nhất thời rơi vào thế giằng co bế tắc.
Bà cụ Nhạc lên tiếng đúng lúc, “Chắc thím Lý nấu cơm xong rồi, hôm nay ăn tết, không được cãi cọ ầm ĩ, phải hòa bình… Cả nhà xuống phòng bếp ăn cơm thôi.”
Bà cụ Nhạc đứng dậy, cho Lục Cạnh một ánh mắt, “Tiểu Cạnh, đi thôi.”
Tuy trong lòng Lục Cạnh không thoải mái, nhưng cũng không muốn dập tắt niềm vui của người già, cuối cùng vẫn đồng ý.
Bữa cơm không hề suôn sẻ, toàn bộ quá trình Lục Cạnh không đếm xỉa tới Lục Dĩ Hằng, như coi ông ta không tồn tại mà chỉ trò chuyện với hai ông bà cụ.
Ăn cơm xong, Lục Cạnh nhận điện thoại, công ty có việc đột xuất, anh nói với hai ông bà một tiếng rồi đi trước.
Tới gara, Lục Cạnh đang định mở cửa lên xe thì Lục Dĩ Hằng ở phía sau gọi anh lại.
“Có việc gì?” Lục Cạnh xoay người.
Lục Dĩ Hằng đến gần, mang dáng vẻ răn dạy nói: “Con làm kỹ sư ở công trường chỉ tốn công vô ích thôi, còn không bằng tới công ty giúp đỡ.”
Nét mặt Lục Cạnh hiện vẻ không vui, “Chuyện của tôi không cần ông quan tâm.”
“Tôi là bố anh!”
Mặt Lục Cạnh sầm xuống, cười lạnh nói; “Ông thiếu con trai thế hả, vậy sinh thêm một đứa nữa không phải được rồi sao.”
“Anh ——” Sắc mặt Lục Dĩ Hằng khó coi, nhưng vẫn kiềm chế nói: “Anh muốn làm kiến trúc sư, công ty sẽ có nền tảng và nguồn lực tốt hơn, giờ xã hội này không chỉ cần thực lực, chỉ dựa vào bản thân anh thì cả đời này cũng rất khó để làm nên chuyện.”
“Cho nên ông mới cưới mẹ tôi.”
Lục Dĩ Hằng sững người, im lặng một lúc lâu mới thở dài nói: “Bố phải chịu trách nhiệm về cái chết của Cẩn Du.”
“Ông không xứng nhắc đến tên bà ấy.”
Vẻ mặt Lục Dĩ Hằng chợt có chút mỏi mệt, “Thế giới này rất công bằng, có rất nhiều thứ cần phải trả giá cực kỳ lớn.
Lúc còn trẻ có ai không mang trong mình một bầu nhiệt huyết, nhưng hiện thực rất tàn khốc, con cho rằng con sẽ là trường hợp đặc biệt sao?”
“Bố biết con khinh thường bố, cảm thấy bố dựa vào nhà họ Thẩm mới có ngày hôm nay.
Nhưng con nên vui vì sự thành công của bố, con là con trai bố, chỉ cần con chịu cúi đầu trước bố, thì con có thể nhận được nhiều hơn so với người bình thường.”
“Năm trước con từng nộp đơn xin nghỉ việc, bố không biết tại sao sau đó con lại đổi ý, nhưng sự hăng hái nhất thời sẽ không chống đỡ được bao lâu, con nên sớm nhìn nhận rõ hiện thực.” Lục Dĩ Hằng nhìn đồng hồ, cuối cùng nói: “Con suy nghĩ kỹ lại chuyện đến công ty đi.”
Sau khi Lục Dĩ Hằng đi, Lục Cạnh ngồi một mình trên xe một lúc lâu.
Anh ngả người vào lưng ghế, vừa nhìn nóc xe vừa trầm ngâm suy nghĩ.
Đối với nghề kiến trúc sư, người trong nghề thì kêu khổ, người ngoài nghề nhìn vào cũng không chỉ thấy những hào nhoáng bóng bẩy, mà cả ngày bẩn thỉu bụi bặm, mặt xám mày tro.
Có rất nhiều người làm đến giữa chừng thì đổi nghề, người có thể chịu đựng được để đi đến vị trí cao thật sự ít ỏi như lông phượng sừng lân.
Lục Cạnh đi theo ông ngoại học tập từ nhỏ, tự nhận có thiên phú trên mặt thiết kế kiến trúc.
Lục Dĩ Hằng tự cao tự đại, giả dối nhưng cũng nhanh nhạy sắc bén.
Ông ta nói đúng, trong thời buổi này, tài nguyên và may mắn đều quan trọng hơn thực lực, anh không có tự tin tuyệt đối rằng mình có thể có được địa vị trong giới kiến trúc mà không dựa vào cái bóng của gia đình và danh tiếng của ông ngoại.
Những thứ đã bỏ ra không nhất định sẽ được đền đáp, Lục Cạnh từng có một khoảng thời gian u mê và mù mịt.
Năm trước anh từng dao động một lần, lúc ấy ở huyện Tiểu Trì, anh nộp đơn xin nghỉ việc cho cấp trên, Tôn Lập Dịch hỏi anh tại sao sau đó lại ở lại, anh ta không tin anh chỉ vì một người phụ nữ, nhưng anh thật sự vì Trì Y Y mới từ bỏ ý nghĩ lùi bước.
Nói màu mè thì, vào giây phút Lục Cạnh nhìn thấy Trì Y Y ở trung tâm thương mại, bản thân anh đã được khích lệ.
Anh nghĩ dù thế nào đi chăng nữa thì tình cảnh của mình cũng sẽ không tồi tệ hơn cô, cô thân ở bùn lầy còn không ngừng vươn lên, vậy một người đàn ông như anh, nếu đến một chút khổ sở này cũng không chịu đựng được thì quá hèn kém rồi.
Dựa vào ý nghĩ này, anh kiên định làm cho đến tận bây giờ, cô vẫn đang nỗ lực, mà anh cũng đang kiên trì.
Nghĩ đến Trì Y Y, trong lòng Lục Cạnh bị khuấy động.
Anh lấy điện thoại ra, tìm cô trên WeChat, lịch sử trò chuyện của bọn họ dừng lại vào đêm ở huyện Tiểu Trì, cô bảo anh đốt hương muỗi.
Từ lần cãi vã trước đến bây giờ đã qua một tuần bọn họ không liên lạc với nhau.
Lục Cạnh không rõ đây có tính là chia tay hay không, bởi vì trong một năm qua lại, bọn họ cũng từng có lúc mười ngày nửa tháng không liên lạc với nhau.
Trì Y Y không kéo anh vào danh sách đen, anh nhấn vào vòng bạn bè của cô nhìn một lượt.
Sáng nay cô đã đăng một trạng thái, chụp ảnh tự sướng với túi chườm đá che hết một bên mặt, kèm dòng caption —— Răng lợi cũng giống như đàn ông, đã không thích hợp là phải nhổ kịp thời.
Lục Cạnh nhìn chằm chằm bức ảnh của cô một lúc lâu, dòng trạng thái này không liên quan gì đến anh, nhưng tên anh lại được hiện ra theo một cách đầy bất ngờ.