Đọc truyện Hôm Nay Cậu Có Nói Dối Không – Chương 91: Phiên Ngoại 1 Rời Khỏi Toà Thành
Đừng khóc
Một khi Lục Thành đã khá lên thì Cố Trường An cũng sẽ không nghĩ đến chuyện ở lại Lục gia.
Từ năm trước đến năm nay, khoảng thời gian này ngoại trừ mang đến cho cậu nỗi lo lắng vô tận, bất an, thống khổ, hoang mang, còn có nặng nề, khiến người ta kề cận tuyệt vọng nặng nề.+
Đất này đứng lẻ loi giữa đại dương, không nằm trên bản đồ, thực sự hoàn toàn tách biệt với thế gian.
Lục Thành đã sinh hoạt trong tường thành mấy chục năm, Cố Trường An mới sống một năm đã cảm thấy bị giày vò, còn gian khổ hơn so với trấn nhỏ của cậu.
Cậu căn bản không biết Lục Thành đã kiên trì như nào, người nơi này đã tạo cho mình thói quen, thích ứng với hoàn cảnh xung quanh ra sao.
Nghĩ không ra, Cố Trường An thậm chí còn cảm thấy đáng sợ.
Đối với cậu mà nói, ở lại chỗ này, cảm giác như một con cá bị bỏ vào trong cốc, chẳng qua là cái cốc lớn hơn một chút mà thôi.
Cố Trường An còn chưa nói ra tâm tư của bản thân mình, Lục Thành cũng đã âm thầm nói chuyện với cha hắn và các trưởng lão, tỏ rõ ý định hắn phải đi, sau này đôi khi sẽ trở về thăm một chút, nhưng hắn sẽ không bỏ mặc tòa thành này.
Lục Khải Phong sớm đã liệu đến, gốc rễ tình yêu của con trai đã mọc quá dài, trong lòng đã có niềm mến thương, tức là trong sinh mệnh của hắn đã có một người có ảnh hưởng đến bất kỳ quyết định lớn nhỏ nào.
Một khi người kia xuất hiện, con thuyền du ngoạn giữa đại dương dòng đời đã chẳng còn do tự mình cầm lái nữa.
Đi tới đâu, tốc độ ra sao cũng sẽ do người cầm lái kia quyết định.
Lục Khải Phong nâng chung trà lên uống một ngụm, nhìn con trai vẫn chưa bớt đi vẻ bệnh tật: “Nghĩ kỹ rồi?”
Lục Thành: “Vâng.”
“Ngày nào đó cậu ta phản bội con thì sao?” Lục Khải Phong đổi chủ đề, tận lực dùng giọng điệu ôn hoà nhã nhặn giảng đạo lý, giảng nhân sinh với con trai, “Cho dù cậu ta không phản bội con, tình cảm giữa các con cũng sẽ phai nhạt theo thời gian.”
“A Thành, cõi đời này căn bại không tồn tại thứ gì bất biến, bao gồm cả tình cảm.
Bởi vì trước khi quen nó, con chưa bao giờ có tình cảm với ai nên con không hiểu được những đạo lý này.”
Lục Thành nhàn nhạt nói: “Con rõ ràng.”
Lục Khải Phong thấy con trai không có chút dao động nào, đầy mặt cố chấp cùng kiên trì, giống như cho dù phía trước có vực sâu cũng sẽ không do dự nhảy xuống, biết ngay cuộc trò chuyện này mới bắt đầu thì chính ông đã thua, dù có móc tim móc phổi nói nhiều hơn nữa thì cũng chỉ là đàn gảy tai trâu.
Vậy dứt khoát không nói đi.
Lục Khải Phong úp chén trà lên bàn, hai bàn tay khô gầy đan nhau đặt trên bụng: “Bao giờ lên đường?”
Lục Thành nói: “Ngày mốt.”
Lục Khải Phong không hỏi tại sao lại đi gấp như vậy, sao không thể ở nhà thêm vài ngày? Là vì thiếu bớt hai phần ăn của con, hay là thiếu hai bộ quần áo? Cũng không hỏi rằng con yên tâm để cha con lại một mình trên đảo này, bản thân cùng vợ rời khỏi đây bắt đầu vun vén một gia đình nhỏ?
Trong nhà họ Lục không có chuyện đau khổ níu kéo.
Ông chỉ phất phất tay: “Đi ra ngoài đi.”
Cửa thư phòng mở rồi đóng.
Lục Thành đi rồi, quản gia tiến vào đứng một bên, phụng bồi lão tộc trưởng nhà họ Lục, chủ nhân của ông.
Lục Khải Phong dựa vào xe lăn uống hết một chén trà, thở dài một tiếng: “Lão Cố ở dưới địa phủ sẽ vui chết đi được.”
Quản gia nói: “Chưa chắc.”
Lục Khải Phong nhất thời không hiểu rõ ý tứ trong lời nói này.
Quản gia nhắc nhở: “Cố gia không cành lá xum xuê như Lục gia, chỉ còn một người nối dõi.”
Lục Khải Phong trước tiên là sững sờ, sau đó là cười ha ha trên nỗi đau của người khác: “Sao tôi lại quên cái này được nhỉ, thằng nhóc kia và A Thành có thể ở bên nhau là nhờ vào số mệnh.
Nói cách khác, số mệnh Cố gia đến đời cậu ta là xong, tuyệt hậu.”
Ấm ức tức giận ông kiềm nén trong nội tâm như được phun trào, vừa lắc đầu vừa tự lẩm bẩm: “Lão Cố ơi Lão Cố à, tôi không thua, ông cũng không thắng.”
Quản gia: “…”
Thoải mái khiến Lục Khải Phong cảm thấy bỗng dưng trẻ lại không ít.
Ông sai quản gia dặn dò hạ nhân làm cho ông hai dĩa đồ nhắm cùng với bầu rượu.
Lục Khải Minh biết tin cháu trai lớn phải đi, vội vã đến làm công tác tư tưởng cho anh cả.
Lòng cháu trai lớn đã không còn ở trong nhà mà ở trên người thằng nhóc Cố Trường An kia, không cần phải ép ở lại, mà muốn ép cũng không được, ép mãi cũng sẽ chỉ rước muộn phiền cho mình, muốn giúp ông nghĩ thoáng chút.
Kết quả là thấy ông đắc ý uống rượu ăn mồi nhắm.
“Khải Minh, lại đây bồi tôi uống hai chén.”
Lục Khải Phong ngoắc ngoắc tay với tứ đệ đứng ở cửa, trong số những anh chị em thì ông là người thân thiết nhất với mình, từ nhỏ đã thế.
Lục Khải Minh phục hồi tinh thần lại, quái lạ ngồi đối diện anh cả, nhìn sang bằng ánh mắt tràn ngập tìm tòi nghiên cứu: “Nghe nói A Thành phải đi?”
Lục Khải Phong ừm một tiếng: “Ngày kia sẽ lên đường.”
Nghe ra lời nói ông nhẹ nhàng, gần như không hề để tâm.
Lục Khải Minh đầy mặt khó bề tin tưởng: “Anh cả, không sao chứ?”
Lục Khải Phong không trả lời mà hỏi lại: “Tôi có thể có chuyện gì?”
Lục Khải Minh như bị nghẹn, nửa ngày cũng không phát ra tiếng nào.
Thái độ này của anh cả với trước đây như hai người khác nhau, không phải là bị cái gì kích thích chứ?
A Thành lấy cái chết ép buộc? Lục Khải Minh tự phủ nhận chính mình, với loại tính tình kia của nó, không làm ra được kiểu hành động đấy, trừ khi là trúng tà.
Nhưng dĩ nhiên là không thể.
Nhà họ Lục quanh năm giao thiệp cùng nhóm quỷ sai dưới địa phủ, giao tình không tệ.
Xung quanh mảnh đất này ngay cả cái bóng ma cũng không có, không có con nào dám tới gần.
“Từ khi tôi biết gốc rễ tình yêu của A Thành đã mọc ra thật dài ở bên ngoài, tôi đã biết cái toà thành này không còn giữ nổi nó.” Lục Khải Phong nhấm nháp rượu, chép miệng một cái nói, “Nó muốn đi thì cứ đi, tôi cũng không thiếu một đứa con dưỡng lão tống chung*.”
*Dưỡng lão tống chung: Chăm sóc cha mẹ già và đưa tang chu đáo sau khi họ mất.
Không chờ Lục Khải Minh đáp, Lục Khải Phong đã nói: “Đây là điểm tốt ở chỗ nuôi nhiều con đấy, bớt đi một đứa cũng không ít.”
“Từ sớm tôi đã bảo chú kiếm mấy người làm ấm giường, sinh vài đứa con, tránh việc khu vườn của chú lại quạnh quẽ mà chú không nghe.
Nhìn lại chú xem, lớn tuổi rồi mà vẫn còn độc thân, cũng đã qua hơn nửa đời người mà vẫn chẳng có gì.”
Lần đầu tiên Lục Khải Minh không phản pháo, ông không nói lời nào rót cho mình một chén rượu, buồn phiền, ông đặt chén rượu xuống nói: “Anh cả, ngày kia em cũng muốn rời đi cùng bọn Lục Thành.”
Động tác gắp thịt bò của Lục Khải Phong khựng lại: “Chú cũng phải đi?”
Lục Khải Minh lại tự rót rượu cho mình, vẫn là một chén đầy ắp, sau khi uống vào dạ dày rát.
Ông lắc lắc chén rượu: “Thừa dịp em còn có thể đi, em muốn gặp cô ấy.”
Lục Khải Phong biết cô ấy mà tứ đệ nói là chỉ ai, lập tức nhíu mày: “Đã nhiều năm như vậy mà vẫn cần phải gặp? Chú là sẹo lành quên đau.”
Lục Khải Minh chút nghĩ ngợi nói: “Không phải.”
Bởi vì vết sẹo căn bản sẽ không lành.
Lục Khải Phong thấy dáng vẻ mất tập trung của tứ đệ, ông lắc đầu một cái.
Người phải tin mệnh, cho dù ban đầu không tin, cuối cùng cũng sẽ tin.
Không còn cách nào khác, ông trời sẽ nắm cổ bạn, đè đầu bạn bắt bạn đối mặt với hiện thực, khiến bạn không thể không tin.
Là một tộc trưởng thì nhất định phải cùng tộc nhân của mình trông coi toà thành này, đây là chức trách phải có.
Nếu như muốn rời đi, chẳng khác nào là bỏ qua vị trí tộc trưởng.
Nhưng cuối cùng Lục gia vẫn chọn Lục Thành làm tộc trưởng, quyết định này khiến Lục Khải Phong bất ngờ, nhưng cũng nằm trong dự liệu.
Nhà họ Lục xưa nay không phải là kế nghiệp cha, không có chuyện tốt đẹp như vậy, là dùng thực lực đến nói chuyện.
Lục Khải Phong có thể ngồi ở vị trí kia cũng là dựa vào chính mình.
Thời điểm con trai sinh ra trời giáng điềm lành, toàn bộ Lục gia đều nhất trí nhận định hắn làm tộc trưởng đời kế tiếp, sau khi lớn lên hắn cũng không làm tộc nhân thất vọng.
Thực lực vốn dĩ đã mạnh, hiện tại còn dung hợp với sức mạnh của Hắc Diệu, điều này có nghĩa là gì thì chẳng có ai là không rõ, mọi người cũng không ngu.
Chuyện này Lục Thành đã có chuẩn bị, chuyện đầu tiên hắn làm sau khi kế thừa vị trí chính là thực hiện cam kết năm đó với Thập Nhị, để gia tộc cậu tự do.
Toàn bộ nhà họ Lục sôi sùng sục.
Phiền nhất chính là Lục Khải Phong, ai đến tìm ông, ông đơn giản đóng cửa không gặp.
Từng người từng người đều trông ngóng ông chết sớm chút.
Ông đã thoái vị, hiện tại nắm quyền là con của ông, nhìn như vẫn còn ít liên quan, thật ra cả cái rắm liên quan cũng không còn.
Thêm nữa, chẳng phải mấy người tự chọn tộc trưởng sao.
Chỉ có điều, tuy rằng khế ước chủ tớ giữa hai gia tộc được giải trừ, nhưng vẫn có thể đổi thành khế ước khác, quan hệ bình đẳng hơn, không còn là người phát lệnh và người chấp hành mệnh lệnh, chủ yếu còn phải xem phía Thập Nhị bên kia có nguyện ý hay không.
Hồi trước cũng đã đối xử tốt với thủ hộ linh của mình, khế ước chỉ là đồ trang trí, có hay không cũng vậy.
Nếu trước đây nô dịch, ức hiếp, vậy thì một khi khế ước vừa giải trừ sẽ không chỉ đơn giản là hai bên hoà thuận mọi người đều vui như vậy.
Thập Nhị đến tìm Lục Thành, muốn tiếp tục đi theo hắn, bị hắn không chút do dự cự tuyệt tại chỗ.
“Thiếu gia, ngài không còn cần tôi.”
Thập Nhị phục tùng rũ mắt, trên gương mặt tràn đầy khí tức tái nhợt.
Trong phòng vô cùng bừa bộn, Lục Thành đang sắp xếp hành lý, không được thành thạo lắm.
Mí mắt hắn không nhấc, động tác trên tay không ngừng nói: “Tự mình sống một ngày thôi.”
Thập Nhị bỗng nhiên ngẩng đầu, đôi môi cậu mấp máy, nhẹ giọng nói: “Đi theo thiếu gia chính là một ngày tôi nghĩ tới.”
“Vậy thì không được.” Sắc mặt Lục Thành lạnh lùng, ngôn từ đơn giản thẳng thắn, “Cậu có thể lựa chọn tiếp tục ở lại đây hoặc rời đi, cho dù là thành phố nào cũng được, nhưng không thể ở cùng tôi.”
Đôi mắt Thập Nhị trợn to, viền mắt dần dần đỏ lên.
Cậu như kẻ ngốc hỏi: “Tại sao?”
Lục Thành xếp chiếc áo sơ mi chưa được gấp gọn lắm vào vali: “Tôi đã có người yêu, còn mang theo người bên cạnh, không thích hợp.”
Thập Nhị mím chặt khoé môi.
Lục Thành nói: “Sau này đụng phải nhau ở ngoài kia, đừng gọi tôi là thiếu gia, chúng ta không còn là quan hệ chủ tớ.”
Thập Nhị nhìn gò mà gầy gò của người đàn ông: “Vậy có thể là quan hệ gì?”
Lục Thành nghiêng đầu, ánh mắt đảo qua thiếu niên đang đứng đó rơi lệ, giọng trầm thấp nói: “Thập Nhị, tôi coi cậu là thân tín, người nhà, em trai.”
Thập Nhị lặp lại từng từ một, nghiền ngẫm một lần lại một lần, nửa ngày mới lau mặt đi, hu hu nói: “Hiểu rồi.”
Lúc ra cửa, Thập Nhị dừng bước, không quay đầu lại nói: “Thiếu gia, nếu như tôi mặt dày nhắc lại chuyện năm đó, muốn ngài trả lại một món nợ ân tình, liệu ngài có giữ tôi lại không?”
Lục Thành nói: “Không biết.”
“Năm đó tôi và cậu đã xác định thoả thuận, cậu thắp sáng thêm hồn đèn, cho dù cuối cùng tôi thắng hay thua thì tôi vẫn sẽ trả lại tự do cho tộc nhân của cậu.
Hiện giờ tôi đã thi hành nội dung thoả thuận, tất cả những người trong tộc của cậu đều được tự do, từ nay về sau không bị Lục gia ràng buộc quản chế.”
Thập Nhị còn chưa mở miệng đã nghe thấy người đàn ông nói tiếp: “Tôi thắng ông trời, Trường An cũng thắng.
Cậu đã cứu hai người tôi và em ấy, phần ân tình này rất nặng.
Ngoại trừ ước định thoả thuận hồi trước, cậu còn có thể đòi những thứ khác từ tôi, cái gì cũng được, sau này có khó khăn gì có thể tìm tôi, tôi sẽ tận lực giúp cậu, chỉ có chuyện liên quan đến tình cảm thì không được.”
Thiếu gia của cậu đã tận lòng, Thập Nhị không còn giãy dụa nữa, giữ lại chút tự tôn rời đi.2
Mười năm toàn tâm toàn ý cũng không thắng nổi mấy tháng của người kia.
Thứ không thuộc về mình, cho dù đôi mắt có trông ngóng đến mù loà, vẫn như cũ không thuộc về mình.
Lúc gần ra đến vườn lan, Thập Nhị ngừng lại quay về, vừa đi được mấy bước đã dừng lại.
Vốn muốn nói cho thiếu gia biết người kia năm ngoái đã hi sinh thế nào, ngẫm lại liền thôi, sớm muộn gì thiếu gia cũng sẽ biết.
Lục Thành gõ cửa nhà vệ sinh: “Sao chưa ra, muốn tự ngạt chết mình à?”
Cố Trường An mở cửa, một luồng mùi khói thuốc nồng nặc lao ra sau lưng cậu, tranh nhau chen lấn lẩn trốn vào trong phòng.
Lục Thành không thích mùi thuốc lá, có ngửi bao nhiêu lần cũng không thích.
Hắn cau mày ho khan: “Sao mùi lại nồng đến vậy? Em ở trong đó hút bao nhiêu?”
Cố Trường An liếm liếm miệng lưỡi phát khô, cười nói: “Một điếu.”
Lục Thành đẩy cậu ra đi vào nhà vệ sinh, tư thế kia là muốn lục thùng rác xem rốt cuộc có mấy điếu.
Cố Trường An kéo cánh tay người đàn ông, xoay người lại đây: “Hai điếu.”
Lục Thành bình tĩnh ung dung nhìn cậu nói dối.
“Thật sự chỉ có hai điếu.” Cố Trường An hôn nhẹ lên môi mỏng của hắn, dáng vẻ cực kỳ chân thành, “Không tin thì tự kiểm tra chút xem.”
Lục Thành nắm cằm Cố Trường An: “Anh không hút thuốc lá thụ động đâu.”
Dứt lời, hắn liền hôn lên.
Kết quả nếm phải mùi thuốc lá nồng nặc đến mức huyệt thái dương hắn thình thịch đập loạn.
Cố Trường An đổi chủ đề trước khi người đàn ông phát hỏa: “Anh được Thập Nhị hầu hạ quen rồi, không còn cậu ta, sau này có thể sống tốt sao?”
“Có thể.” Ngón tay Lục Thành lướt qua khoé môi ướt át của cậu, “Anh có em.”
Cố Trường An thở khẽ: “Em còn hi vọng anh hầu hạ đó?”
Lục Thành cúi đầu nhìn cậu, có ý riêng nói: “Anh ngược lại muốn hầu hạ, mà em không cho.”
Cố Trường An đẩy mắt kính vừa trượt xuống chút, vẻ mặt ghét bỏ: “Trước tiên anh khiến người nào đó dày thịt ra rồi hẵng nói đi, cộm thấy sợ.”
Lục Thành đột nhiên gọi cả tên cả họ: “Cố Trường An.”
Cố Trường An hơi thất thần, cậu nghe vậy giật mình: “Anh sao thế?”
Đôi mắt Lục Thành híp lại: “Mới vừa nãy lúc nói chuyện sao không nhìn anh?”
“…”
Cố Trường An đá đá vali da bên chân: “Đã xếp đồ xong chưa?”
Lục Thành khoanh tay nhìn cậu: “Đừng lảng sang chuyện khác.”
Cố Trường An liếc mắt người đàn ông một cái, mau giúp mình béo lên đi.
Gầy gò vô cùng, đường nét sắc bén, hiện ra vừa hung ác vừa lạnh lẽo, lúc nhìn cậu chằm chằm khiến cậu có phần không rét mà run.
Cậu ngồi xổm lật lật đồ bên trong vali: “Sao toàn là quần áo thế, kẹo dẻo đường đâu?”
Lục Thành từ trên cao nhìn xuống cậu, từ miệng nhảy ra một câu: “Bé con không thành thật sẽ không có kẹo ăn.”
Một ngụm máu già vọt đến cổ họng Cố Trường An.
Trước một đêm rời khỏi thành, Lâm Lam bỗng nói bà không đi.
Cố Trường An không thể lý giải, nơi này không phải Cố gia cũng không phải Lâm gia, cậu không nghĩ ra một lý do nào để mẹ mình ở lại.
Lâm Lam bảo bà thích nơi này.
Đáp án này không để Cố Trường An thấy thế rồi thôi.
Cậu không nói một lời nhìn mẹ mình.
Bấy giờ Lâm Lam mới nhận ra con trai duy nhất tuy rằng mặt mũi giống bà, nhưng trong xương cốt lại cực kỳ giống ba cậu.
Lúc nhìn một người có thể thông qua đôi mắt của người đó soi chiếu linh hồn, khiến người ta cảm thấy mình không còn chỗ trốn.
Khoảng thời gian trầm mặc đằng đẵng trôi, Lâm Lam thở dài nói ra sự thật: “Sức khoẻ mẹ không ổn, nếu như rời đi cùng các con cũng không vượt nổi vùng biển này.”
Sắc mặt Cố Trường An lập tức thay đổi trong nháy mắt.
“Cảnh sắc nơi này đẹp, an tĩnh, thích hợp dưỡng lão, còn có rất nhiều dược liệu quý giá không thể mua được trên đời.
Mẹ ở lại còn có thể sống thêm chút thời gian.” Lâm Lam từ đầu đến cuối đều rất bình tĩnh, chỉ là bàn tay nắm lấy con trai có hơi run rẩy, “Trường An, mẹ muốn sống lâu một chút, muốn nhìn thấy con kết hôn cùng Lục Thành.”
Cố Trường An nói: “Con không đi nữa.”
Lâm Lam cau lại đôi mày nhỏ nhắn: “Đi đi, để Lục Thành dẫn con ngắm nhìn thế giới bên ngoài.
Trước đây con đều sống vì nhà họ Cố, những năm qua sống thật sự không tốt.
Hiện tại đã tốt rồi, trời quang mây tạnh, sau này có thể sống cuộc đời mình.”
Cô nắm tay con trai thật chặt: “Con sống tốt, mẹ cũng tốt.”
Cố Trường An thật lâu không nói gì, nghĩ tới gì đó.
Đôi mắt sau thấu kính của cậu loé loé: “Mẹ, mẹ đã sớm quyết định rồi đúng không?”
Lâm Lam không che giấu: “Ừm.”
Cố Trường An rút tay khỏi lòng bàn tay mẹ mình, tháo kính xuống dùng sức bóp sống mũi.
Năm ngoái lúc đến đây, mẹ mang theo bài vị của ba, cậu lúc đó nóng lòng tình hình Lục Thành nên cũng không nghĩ nhiều, hiện tại bỗng dưng hồi tưởng lại mới biết mẹ khi đó đã dự định phải ở lại nơi này.
Đúng hơn là, bà khi đó đã biết mình chỉ có thể chống đỡ được đường một chiều, một đi không trở lại.
Cố Trường An dựa lưng vào ghế nhìn nóc nhà.
Lâm Lam thấy khoé mắt con trai đỏ, bà vỗ vỗ mu bàn tay của cậu, lời nói thấm thía: “Trường An, mỗi người đều có một số mệnh riêng, con phải tin mệnh.”
Đồng tử Cố Trường An thu nhỏ lại, lời này trước khi lâm chung ba cũng nói với cậu, còn lặp lại nhiều lần, muốn cậu tin mệnh, mẹ cũng nói thế…!
Cậu chậm rãi đẩy một hơi từ lồng ngực ra: “Mẹ ơi, con sẽ quay về thăm mẹ.”
Lâm Lam nở nụ cười: “Được.”
Bất luận là cân nhắc giữa tình cảm hay lý trí, Cố Trường An đều biết việc mẹ lưu lại là lựa chọn tốt nhất, cũng là lựa chọn duy nhất.
Cậu rời khỏi chỗ mẹ mình, tự mình đến gặp Lục Khải Phong.
Lục Khải Phong chỉ nói với cậu một câu: “Cuộc sống sau này của mẹ cậu, tôi sẽ tận lực chăm sóc.”
Cố Trường An yên tâm lại: “Cảm ơn.”
Lục Khải Phong nói không cần cảm ơn: “Thay tôi chăm sóc tốt con trai của tôi.”
Tuy rằng con trai con gái cả đống, nhưng thiếu một đứa cũng không ít là giả, lời nói trái lương tâm, một đứa cũng không muốn thiếu.
Ngày hôm sau, ba người Cố Trường An và Lục Thành, Lục Khải Minh cùng rời khỏi thành trước ánh nhìn của mọi người Lục gia.
Mấy ngày sau, bọn họ đến Lan Đàn.
Gió xuân tươi mát, ánh nắng sáng rỡ, tiết trời đẹp đến mức khiến người muốn nhắm mắt lại mơ một giấc mộng đẹp.
Lục Khải Minh muốn đến một chỗ khác, ông gì cũng không nói, chỉ hỏi thăm một chút rồi lập tức lên chiếc xe ông sớm đã chuẩn bị, bỏ lại Cố Trường An và Lục Thành nghênh ngang rời đi.
Cố Trường An móc ra hộp thuốc lá, rút một điếu đặt ở bên mép, chưa kịp mò đến bật lửa thì một cái tay đã đưa sang lấy đi điếu thuốc bên môi cậu, nhét về trong hộp, động tác có thể gọi là trôi chảy, như là làm liền một mạch.
Lục Thành nói: “Nên cai thuốc lá.”
Cơn nghiện thuốc lá của Cố Trường An phát tác, ngòi lửa bị châm phun trào: “Cai thuốc lá?”
“Ừ, cai thuốc lá.” Lục Thành như không nhìn ra cậu đang tức giận, không nhanh không chậm nói, “Anh đã lên mạng nghiên cứu cho em, đây là một quá trình gian khó, cần kiên trì trong thời gian dài, không thể vội vàng trong thời gian ngắn được.”
Cố Trường An nói thẳng không cai.
Lục Thành khép mí mắt nhìn cậu: “Với sức khoẻ hiện tại của em thì có thể còn bao năm nữa?”
Cố Trường An u ám xì: “Cho dù em có cai thuốc thì sức khỏe cũng sẽ không tốt hơn.”
Lục Thành nghiêm mặt: “Ít nhất sẽ tốt hơn bây giờ.”
Cố Trường An cùng hắn mắt to trừng mắt nhỏ.
Chừng khoảng mười giây sau, sắc mặt Lục Thành dịu xuống, khàn khàn giọng, nói thật nhỏ: “Trường An, anh muốn chúng ta có thể cùng đi đến già.”
Cùng đi đến già, mấy chữ này tựa như thứ quả ngọt nhất trên cõi đời, đừng nói ăn, chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy ngọt tận tâm khảm, Cố Trường An chấp nhận số mệnh nắm tóc: “Được, em cai!”
Lục Thành sung sướng vểnh khoé môi.
Cố Trường An còn chưa phản ứng lại thì hộp thuốc lá và bật lửa trong túi đã bị người đàn ông lấy ra ném vào thùng rác, cậu theo bản năng xông tới duỗi tay về phía thùng rác.
Một luồng mùi tanh tưởi nhào vô lỗ mũi khiến Cố Trường An hoàn hồn.
Cậu trừng hộp thuốc lá và bật lửa trong thùng rác, cũng không biết nổi giận với ai, đá một cước vào.
Thùng rác không chịu nổi áp lực, nơm nớp lo sợ lắc lư, ngã xuống mặt đất.
Một người khiết phích như Lục Thành vậy mà lại khom lưng xuống ung dung đỡ thùng rác lên, có thể thấy tâm trạng hắn tốt bao nhiêu.
Mặt Cố Trường An phát xanh: “Con mẹ nó anh đừng tưởng rằng mình không cười ra tiếng là em không biết anh đang vui sướng chết đi được.”
Lục Thành nở nụ cười với cậu, dáng vẻ tươi cười đẹp đến mức làm người rối bời.
Khoé mắt Cố Trường An giật giật, mẹ, còn biết dùng mỹ nam kế.
Chưa tới nửa giờ, Cố Trường An và Lục Thành đều xuất hiện ở trước cửa tứ hợp viện, hai người đều cảm khái vạn ngàn.
Cố Trường An lấy chìa khoá mở cửa, nghênh đón cậu là nguyên cả viện cỏ dại.
Cậu thấy đằng sau không có tiếng động liền hô lên: “Đứng đó làm chi? Còn không đi vào.”
Lục Thành kéo vali da vào, trở tay đóng cửa lại.
Giữa lý tưởng và hiện thực luôn cách nhau vài thứ, không thể hoàn hảo dung hợp lại thành một.
Trong viện là cỏ dại, trong phòng là tro bụi, lúc thở cũng có thể cảm thấy cổ họng bị chặn, góc tường còn có mạng nhện.
Cố Trường An và Lục Thành vốn muốn ôm nhau ngủ một lát, kết quả đây, ngủ cái rắm gì nữa, không có cách nào ngủ, cả hai chỉ đành bỏ hành lý xuống bắt đầu quét tước vệ sinh.
Trước đây Cố Trường An không thấy tứ hợp viện lớn bao nhiêu, giờ mới quét dọn một gian phòng thôi mà đã cảm thấy nó lớn đến mức khiến cậu hoài nghi nhân sinh.
Cậu không tự chủ sờ túi tìm điếu thuốc, lại sờ ra khoảng không, vậy nên bất mãn trừng kẻ cầm đầu.
Lục Thành đang lau nhà, tay áo sơ mi cuộn lên khuỷu tay lộ cánh tay gầy gò, góc nghiêng hiện ra gầy hơn so với hắn trong quá khứ ít nhất hai vòng.
Mũi Cố Trường An chua xót, những nỗi đau ấy nhanh chóng dâng trào.
Bắt đầu từ hôm nay, mày phải nghiêm túc cai thuốc thôi đồng chí Cố Trường An.
Một đường bôn ba về nhà, còn chưa uống ngụm nước nào đã dọn dẹp vệ sinh, thể chất Cố Trường An tiêu hao nghiêm trọng, tê liệt.
Lục Thành gầy thì gầy nhưng thể chất vẫn mạnh hơn cậu rất nhiều, không chỉ không co quắp mà còn rời nhà mua vài đồ dùng hằng ngày trở về, nấu một nồi cơm, xào hai món ăn.
Cố Trường An bị kéo đến trước bàn, mí mắt cũng không mở ra nổi.
Lục Thành đút Cố Trường An ăn vài miếng cơm, cho cậu uống nửa chén canh, để cho cậu tê liệt trên ghế một lát, chờ đến khi đồ ăn trượt tới ruột trong dạ dày mới ôm cậu về giường.
Cố Trường An vừa lên giường đã ngủ, rơi vào trạng thái ngủ sâu.
Cậu thật sự rất mệt, mặt xanh xanh trắng trắng doạ người.
Tuỳ tiện ăn chút cơm, Lục Thành dọn dẹp hành lý một chút, cạo ria mép tắm rửa sạch sẽ, ôm Cố Trường An ngủ thiếp đi.
Nửa đêm Cố Trường An và Lục Thành đều đói bụng mà tỉnh, hai người ngâm bát mì ngồi đối diện nhau, đầu đầy mồ hôi gắp sợi mì ăn.
Cố Trường An bỗng dừng động tác ăn mì lại, ngẩng đầu nhìn người đàn ông đối diện.
Lục Thành gắp hết xúc xích trong chén cho cậu.
Cố Trường An như trước nhìn người đàn ông, ánh mắt cách một lớp sương mù rơi xuống mặt của hắn.
Lục Thành vẫn đang mò mò trong bát: “Hết rồi, đều ở trong bát em cả, ăn đi em.”
Cố Trường An dùng ánh mắt khắc ghi từng tấc hình dáng của người đàn ông: “Lục Thành.”
Lục Thành: “Hử?”
“Đêm 30 năm ngoái em gọi điện cho Bạch Nghiêm Tu, anh ta ở trong điện thoại bảo với em là Hà Lữ kết hôn rồi, còn lấy giấy chứng nhận ở nước ngoài.” Ngữ điệu Cố Trường An dừng một chút, “Đối tượng là Thi Trương.”
Lục Thành việc không liên quan đến mình “À” lên một tiếng tiếp tục ăn mì, một khắc sau hắn đột nhiên ngẩng đầu: “Thi Trương?”
Cố Trường An nói tiếp: “Hôm đó em đi tìm anh, nằm nhoài bên tai anh nói, chờ anh khoẻ mạnh rồi, chúng ta liền kết hôn.”
Tim Lục Thành đập lệch một nhịp, một giây sau điên cuồng đập loạn, hô hấp cũng bắt đầu nặng nề theo đó.
Cố Trường An cong khoé môi nở nụ cười: “Anh làm cô dâu.”
Ánh mắt Lục Thành cực nóng nhìn cậu.
“Lúc đó em hỏi anh, anh không từ chối.” Cố Trường An nhíu nhíu mày, “Làm sao, bây giờ muốn đổi ý? Muộn rồi!”
Lục Thành đùng một cái đứng bật dậy, ôm lấy Cố Trường An bước về phía gian phòng.
Cố Trường An giãy dụa khỏi cái ôm của người đàn ông
Lục Thành cau mày: “Em dùng mấy lời nói kia chọc anh, rồi lại không cho anh đụng.”
Cố Trường An kiên trì kiếm cớ: “Trước tiên dưỡng thân thể của anh cho tốt.”
Lục Thành nhìn chằm chằm Cố Trường An, Cố Trường An không chút hoang mang nhìn hắn bằng ánh mắt thâm sâu.
Bốn mắt nhìn nhau, nhìn thấy tất thảy mọi thứ bên trong, giống nhau như đúc, thứ kia gọi là yêu.
Lục Thành kề trán Cố Trường An, hơi thở hắn ồm ồm, giọng khàn khàn cười khổ: “Trường An, anh sẽ nghẹn chết mất.”
Cố Trường An đưa bàn tay luồn vào sợi tóc sau gáy của người đàn ông, động viên xoa xoa sợi tóc của hắn, nói rằng nhịn sẽ bất tử.
Giỡn thôi, trên người cậu nhiều sẹo đến vậy, tự mình xem cũng đã phát sợ, nếu để cho người này thấy được, chắc chắn sẽ không tiếp thu nổi.
Cố Trường An vội vã rời khỏi Lục gia là vì không muốn hắn nghe được phong thanh.
Đợi qua ít lâu, chờ vết sẹo phai dần thành trình độ đến người thường cũng có thể tiếp thu, sờ vô cũng không lồi lõm, khi đó sẽ thẳng thắn.
Cố Trường An thở dài trong lòng, lực xoa tóc người đàn ông nhẹ hơn một chút.
Lúc trời gần sáng có đổ cơn mưa nhỏ, tí tách tí tách không dứt.
Cố Trường An không ngủ được, cậu mặc quần áo vào xuống giường, rón rén bước khỏi gian phòng.
Trong tứ hợp viện ướt sũng.
Cố Trường An rửa mặt xong đi vo gạo nấu cháo, cậu đứng dưới mái hiên ngắm mưa, bất thình lình nghe thấy tiếng bước chân từ ngoài viện truyền tới, rồi dừng trước cửa.
Trực giác nói cho Cố Trường An biết không phải người qua đường mà là người quen, vậy nên cậu nhanh chân bước trong mưa ra mở chốt cửa lớn, đối mặt với người ngoài cửa, cả hai đều có hơi bất ngờ.
Hôm qua Quý Thanh đến Lan Đàn công tác, sáng nay làm nhiệm vụ, phát hiện chỗ đó cách tứ hợp viện rất gần nên muốn tới xem một chút, thử vận may, không ngờ rằng Cố Trường An đã trở lại.
Bên cạnh còn có một người đã chết bốn năm trước.
Quý Thanh đã sớm qua cái tuổi nhất kinh nhất sạ, hỉ nộ không hiện rõ, cô cho dù khiếp sợ đến đâu cũng không biểu hiện ra mà chờ Cố Trường An giải thích.
Cho dù không giải thích cũng không sao, cô tôn trọng quyết định của cậu.
Cố Trường An trừ những phần không thích hợp để nói, những chuyện có thể đều nói cho Quý Thanh.
Sau khi Quý Thanh nghe xong, nhìn kỹ người đàn ông bên cạnh Cố Trường An.
Không giống lắm với năm đó, không chỉ là vì gầy gò, cụ thể lại không nói ra được.
Chỉ có điều, ánh mắt hắn nhìn Cố Trường An vẫn như vậy.
Công việc Quý Thanh tràn ngập quá nhiều biến số, trong cuộc sống không có bao nhiêu bạn bè có thể thực sự chuyện trò.
Không hiểu ra làm sao mà cũng không biết từ khi nào, Cố Trường An đã trở thành một người trong số đó.
Một ly nước vào bụng, cô ở trước mặt Lục Thành tán gẫu cùng Cố Trường An những thay đổi trong năm nay.
Quý Thanh nói Vương Minh Minh từ chức.
Đầu năm nay trong một lần chấp hành nhiệm vụ anh bị té gãy một chân, tàn phế.
Cục công an an bài bảo anh rời khỏi tổ hành động mà ngồi văn phòng, xử lý văn kiện, chính lý hồ sơ.
Vương Minh Minh không làm, phủi tay rời đi.
Nói đến đây, Quý Thanh đưa cho Cố Trường An một điếu thuốc.
Cố Trường An phản xạ có điều kiện đưa tay nhận, tay vừa đến không trung đã thu về.
Quý Thanh kinh ngạc nhìn về phía Cố Trường An: “Cai thuốc lá?”
Cố Trường An nói: “Vẫn đang cai.”
“Vậy cậu cố gắng lên.” Quý Thanh đùa giỡn, “Tôi thì không được, không thể rời bỏ thứ đồ chơi này.”
Trước bàn có thêm kẹo dẻo đường, Cố Trường An mở ra bắt đầu ăn.
Quý Thanh nhả khói: “Tháng trước bạn gái cầu hôn cậu ta.”
Cố Trường An thuận miệng hỏi: “Người bạn gái nào?”
“Cậu ta chỉ có một người bạn gái.” Quý Thanh nói, “Diêu Nhạc Nhạc.”
Cố Trường An nhớ ra, lúc ấy cậu đã cho rằng Vương Minh Minh cùng người phụ nữ kia không bền được, bất luận là tính cách, phương thức xử sự làm người, hay gia thế bối cảnh, cùng với tam quan đều khác rất nhiều, không ngờ rằng vẫn còn bên nhau.
“Minh Minh thấy bản thân chân tàn phế, không xứng với Diêu Nhạc Nhạc, không muốn liên luỵ cô ấy nên không đồng ý lời cầu hôn.” Quý Thanh lời đầu không khớp lời sau, “Vụ án phanh thây năm ngoái vẫn chưa bắt được hung thủ.”
Cố Trường An: “…”
Quý Thanh nói cặn kẽ hơn: “Vụ án đã điều tra xong, hung thủ chính là Cao Phong, chỉ có điều hắn đã chạy trốn, trước mắt vẫn đang truy nã toàn quốc.”
“Tôi nhận được tin mấy ngày nay hắn đang ở ngôi làng phụ cận.”
Cố Trường An hỏi là làng bên nào.
Quý Thanh nói: “Phía tây.”
Không nhận rõ đông tây nam bắc Cố Trường An quay đầu nhìn Lục Thành, ánh mắt dò hỏi, phía tây là bên kia?
Lục Thành ra hiệu cho cậu nhìn về một hướng.
Cố Trường An chậm rãi ăn một miếng kẹo dẻo đường: “Chỗ đó kề sát thung lũng, khó tìm.”
Một khắc sau cậu nói với Quý Thanh: “Nếu có phát hiện tôi sẽ thông báo cho chị.”
Chuyến này thu hoạch ngoài ý muốn của Quý Thanh quá lớn, cô còn muốn ngồi thêm nữa thì một cú điện thoại của Lưu Duyệt gọi tới, nói có phát hiện mới.
Hỏi Cố Trường An phương thức liên lạc mới xong, Quý Thanh lập tức rời khỏi tứ hợp viện.
Cố Trường An ném số kẹo dẻo đường còn lại cho Lục Thành, tự mình vào bếp húp bát cháo.
Lục Thành còn chưa ăn miếng kẹo nào đã nghe thấy trong bếp truyền ra tiếng chửi.
Hắn đi qua nhìn sang, nhất thời cạn lời.
Cố Trường An đun cháo quên bấm nút nồi, gạo trong nồi vẫn là gạo, nước cũng vẫn là nước.
Cậu nghiêm mặt mạnh tay bấm nút nồi: “Nồi hư rồi.”
“Đúng, nồi hư rồi, không có liên quan gì đến em.”
“Đương nhiên không có liên quan đến em.”
Cố Trường An vừa quay đầu, Lục Thành liền quay lưng đi về phòng khách, bả vai run run không ngừng.
“…”
Buổi sáng Lục Khải Minh gọi điện cho Lục Thành, nói ông không quay về Lan Đàn.
Lục Thành đang đập hạch đào cho Cố Trường An, điện thoại đặt một bên mở handsfree: “Chú tư, chưa gặp người sao?”
Lục Khải Minh đầu bên kia đang ở trong núi.
Ông nhìn bia mộ trước mặt, không biết đây coi như là chưa gặp hay là đã gặp.
Hôm qua Lục Khải Minh dựa theo ký ức tìm tới nhà Tô Ngọc, được báo rằng bà đã chết mười năm về trước, bệnh chết.
Ông đã nghĩ tới nhiều loại khả năng sau khi hai người gặp mặt, chỉ không nghĩ rằng lại là âm dương cách biệt.
Kỳ thực nhân sự vô thường, chỉ là trong tiềm thức ông lựa chọn né tránh.
Người yêu cả đời, hận cả đời rời khỏi thế giới này, đối với Lục Khải Minh mà nói, đả kích quá lớn.
Màn sấm sét giữa trời quang này vừa mới kết thúc, Lục Khải Minh còn đang ngây ngẩn thì biết được nhà họ Tô đã tìm người làm thuật hồi sinh lên Tô Ngọc.
Kết quả thành công khiến Tô Ngọc sống lại, nhưng bà đã không còn là bà của ban đầu, biến thành một con quái vật, vừa không thể đầu thai, vừa không thể làm người.
Toàn bộ người nhà họ Tô đều sợ hãi Tô Ngọc, nực cười chính là, khi trước tìm người hồi sinh bà, chờ đến lúc bà sống lại rồi lại tìm người biến bà thành tro bụi.
Hiện tại Tô Ngọc không rõ tung tích.
Dưới đáy bia mộ là khoảng không, chỉ có một đống đất vàng.
Lục Khải Minh thông suốt, ông phải tìm được người, nếu không vết thương cũ của ông mãi mãi cũng không thể lành.
“A Thành, cháu và Trường An cứ sống an ổn đi, chú tư giải quyết xong chuyện bên này sẽ tới tìm hai người.”
Lục Khải Minh nói xong liền cúp.
Lục Thành cau mày, không gọi lại, chút chuyện này của chú tư, hắn đã nghe người trong nhà nói qua.
Một món nợ cũ, mấy ngày mấy đêm vẫn không thể tính xong.
Cố Trường An và Lục Thành ngày trắng đêm đen vùi trong tứ hợp viện, hưởng thụ những năm tháng yên bình tốt đẹp của bọn họ, muốn bù đắp lại thời gian bốn năm trong quá khứ.
Trong khoảng thời gian bù đắp này, sẽ không tránh được một cái mắt xích trong đó.
Cố Trường An cố gắng kéo dài nhưng vẫn không thể kéo dài mãi được.
Trong khoảng thời gian cực ngắn, cậu tắt đèn phòng đi.
Môi mỏng Lục Thành chuyển động quanh tai cùng hai gò má của cậu: “Tật xấu từ khi nào thế? Hửm?”
Bốn phía một khoảng tăm tối, Cố Trường An đang định thở ra thì đột nhiên nhớ ra tên Lục Thành kia khác hẳn với người thường, ban đêm giống như ban ngày.
Đm, thôi xong.
Chẳng có gì bất ngờ, Cố Trường An phát hiện người đàn ông ngừng thở, bắp thịt cả người trong nháy mắt căng lên, cả người như một con thú chấn kinh.
Cố Trường An đang định nói gì thì cảm nhận được trên mặt có một chất lỏng ấm áp, một giọt hai giọt, càng ngày càng nhiều, rơi xuống khuôn mặt của cậu.
Bên tai cậu vang lên giọng nói khàn khàn của người đàn ông: “Anh đã biết từ lâu, muốn chờ em chủ động nói cho anh, vậy mà em lại không nói.
Cố Trường An, em coi anh là kẻ ngu.”
Cố Trường An trố mắt, cảm xúc bên trong cũng theo đó tuôn trào, vòng lấy vai người đàn ông, bất đắc dĩ nói: “Chẳng phải em sợ anh đau lòng sao.”
Lục Thành vùi mặt trong cổ Cố Trường An, đầu tiên là ngột ngạt nghẹn ngào, dần dần biến thành thất thanh khóc rống.
Cố Trường An thở dài, như dỗ trẻ con vỗ vỗ bờ lưng rung rung của người đàn ông: “Được được, em sai rồi, lẽ ra em nên nói sớm với anh một chút, không nên gạt anh, đánh giá thấp sự thông minh của anh.
Là em tự cho rằng mình thông minh.”
Lục Thành ghìm Cố Trường An vào trong ngực, khóc lóc hỏi cậu: “Đau không em?”
Cố Trường An suy tư giữa nói láo và nói thật, lựa chọn chung chung.
“Lúc đó không thấy đau, sau khi tỉnh lại có hơi đau chút, không dám động, hai ngày sau là hết rồi.
Anh cũng biết nhà anh có nhiều dược liệu quý báu, còn có Uông lão tiên sinh, y thuật thật sự rất đỉnh.”
Lục Thành nói, em còn gạt anh.
Cố Trường An nhìn nhìn trần nhà, cúi đầu xoa xoa sợi tóc người đàn ông: “Không gạt anh, thật sự không đau lắm đâu.”
Trong cổ họng Lục Thành phát ra âm thanh khó chịu, như là đau đến nỗi không thở ra hơi, nghe như đang khóc.
Thở dài, Cố Trường An kéo người đàn ông vùi trong cổ mình ra, không ngừng hôn lên khuôn mặt che kín nước mắt của hắn: “Đã qua rồi, qua cả rồi…”.