Đọc truyện Hôm Nay Cậu Có Nói Dối Không – Chương 86
Cách xa ba năm, gặp lại
Gia chủ hiện tại của nhà họ Lục là cha Lục Thành, Lục Khải Phong.
Lục Khải Phong khi còn trẻ phong lưu phóng khoáng, vừa đến tuổi nhi lập đã quyền cao chức trọng.
Ngoại hình tuấn lãng, được nhiều người ưu ái, hoàn cảnh không cho phép ông chung tình với một ai.
Sau khi người vợ được cưới hỏi đàng hoàng ra đi, ông vẫn cứ tiếp tục sống, đã từng có không ít phụ nữ, có rất nhiều con.
Coi trọng nhất chính là con cả, cũng là đứa do người vợ sinh ra, thiên phú cực cao, từ nhỏ đã mang theo quý khí, là người mà cả gia tộc đều nhất trí tán thành là tộc trưởng đời tiếp theo.
Kết quả không ngờ rằng lão già Cố Viễn kia lại ngầm chơi trên đầu con trai cả của ông.
Cố Viễn từ lúc còn trẻ đã thích giở thủ đoạn, chuyên tính kế, lòng dạ rất sâu, rất khó sờ thấu, điểm này Lục Khải Minh biết, thế mà còn trúng đại kế, hổ thẹn không chịu được.
Ông cảm thấy bản thân cũng là đồng loã trong việc này.
Nếu như ông không mắc mưu, không nhớ đến đoạn giao tình năm đó của hai nhà, chưa nói lời nào đã đồng ý để con cả đi giúp con trai đối phương độ kiếp, hoặc là để ai khác đi, thì mọi chuyện cũng sẽ không như ngày hôm nay.
Hồi tưởng lại sự tình khi đó, Lục Khải Minh như nằm trên lửa ăn không ngon ngủ không yên, Cố Viễn chính là nhắm vào con trai của ông mà đến, mãi đến tận khi chuyện ba năm trước xảy ra ông mới phát giác được điểm ấy.
Lục Khải Phong có thể không hận sao?
Hận nhất đó là, kết quả rốt cuộc vẫn phải trông chờ con trai Cố Viễn cứu con trai mình.
Chuyện này là như nào đây…
Nói trắng ra, Lục Khải Phong chính là không chịu thừa nhận.
Sau lưng Cố Viễn là ông trời, đó mới chính là người đứng phía sau màn thao túng cuộc sống của mỗi người trên cõi đời này, ai cũng không có cách chạy thoát khỏi lòng bàn tay của ông ta.
Kết giới vừa mở, Lục Khải Phong liền biết, ông không muốn tự mình nghênh đón, tốt xấu gì cũng là tộc trưởng, thân phận còn rành rành ở đây.
Mặc dù không phải tộc trưởng, ông cũng là trưởng bối.
Thêm nữa, nhất định phải ra uy với con trai Cố Viễn, bằng không thằng nhóc kia lại tưởng mình là ân nhân của Lục gia, muốn người nhà họ Lục khom lưng cúi đầu, ăn nói khép nép.
Nếu đúng là vậy thì quá sức phi lý.
Lục Khải Phong đang chuẩn bị tìm quyển sách xem, bỗng cảm nhận được một luồng khí tức quen thuộc, trong lòng mơ hồ có suy đoán, sắc mặt thay đổi, vội vàng gọi hạ nhân lại đây đẩy ông ra ngoài.
Vậy nên dưới cửa thành có bảy, tám người, dẫn đầu chính là Lục Khải Phong.
Suy đoán trong lòng càng dần được khẳng định theo bước chân của người đang tới.
Lục Khải Phong đưa qua cho Lục Khải Minh một ánh mắt chỉ trích, em ấy cũng tới, chuyện quan trọng như thế, tại sao chú không thông tri tôi?
Lục Khải Minh đưa về ánh mắt bất đắc dĩ, em cũng là đi mới biết.
Lâm Lam xuất hiện, triệt để khiến lực chú ý của Lục Khải Phong chuyển đến trên người bà.
Lục Khải Phong đẩy tay vịn ghế lăn đi qua, uy nghiêm trên người thu lại, trong giọng nói già nua mang theo vài phần kích động khó nén: “Lam muội, đã rất nhiều năm không gặp, em sống có tốt không?”
Lâm Lam nhẹ giọng nói: “Không được tốt lắm.”
Lục Khải Phong nhìn ra đại nạn của bà sắp tới, lông mày nhất thời nhíu thành ngọn núi.
Lục Khải Minh chép miệng một cái, một chiêu này của Lâm Lam thật là lợi hại.
Bản thân chẳng còn bao nhiêu thời gian nhưng vẫn muốn vượt ngàn dặm xa xôi theo tới, vì cái gì? Vì muốn đánh ra lá bài tẩy cuối cùng, trình độ tính toán này không thể không làm người ta bội phục.
Thời gian có thể cắn nuốt đi rất nhiều thứ, nhiều đến mức bạn không tưởng tượng nổi, cũng khó có thể chịu đựng.
Cuối cùng ở lại chỉ còn những ký ức sâu sắc, ví như mối tình đầu.
Tuy rằng không phải mối tình đầu của ai cũng tránh thoát khỏi sự nuốt chửng của thời gian, nhưng nhìn phản ứng kia của anh cả, mối tình đầu của ông đã tránh thoát, vẹn nguyên không chút tổn hại.
Cố Trường An từ miệng Bạch Nghiêm Tu biết được ân oán của hai nhà Cố Lục, nhưng hình ảnh trước mắt vẫn cho cậu sự đả kích không nhỏ.
Nhân sinh vô cùng kỳ diệu.
Những người nhà họ Lục đang có mặt ở đây, già thì nằm trong trạng thái hết hồn, trẻ thì ngây người ra luôn.
Lục Khải Minh ho khan phá vỡ bầu không khí quái dị: “Vào trong thành thôi anh cả.”
Bấy giờ Lục Khải Phong mới dời tầm mắt khỏi cố nhân, xê dịch về bên người trẻ tuổi bên cạnh bà.
Người thật giống bà nhiều hơn so với ảnh, khuôn mặt này khiến cho lửa giận kiềm nén trong lòng ông không có cách nào thông thuận phát ra.
Cố Trường An đúng mực chào hỏi: “Con chào bác trai.”
Lục Khải Phong hừ một tiếng định nổi giận, Lâm Lam nhẹ nhàng nhìn sang, sắc mặt ông lúc sáng lúc tối, cuối cùng biến thành sáng rỡ.
Lục Khải Minh và những người Lục gia khác: “…”
Còn làm khó dễ cái rắm gì, tiết kiệm chút sức lực đi, lão tộc trưởng của tôi đã bị người ta ăn chết rồi.
.
Sau khi vào thành, Cố Trường An một đường đi một đường xem.
Cậu còn tưởng trong thành ít người lớn, không ngờ lại có rất nhiều người, xung quanh đều tràn ngập hơi người, hoàn toàn bất đồng với lúc nhìn ở ngoài thành.
Cố Trường An lấy điện thoại ra xem, không có tín hiệu, khoé miệng của cậu nhẹ nhàng giật giật, người đàn ông kia không nói với cậu chuyện này.
Lục Khải Minh liếc Cố Trường An một cái, hạ thấp giọng nói: “Còn muốn tín hiệu sao, lát nữa thôi đến cả điện thoại cậu cũng không biết là gì.”
Cố Trường An nghe vậy sắc mặt hơi đổi.
Sau đó Lục Khải Minh nói cái gì, người chung quanh nói cái gì, Cố Trường An đều không để ý, bao gồm cả từng ánh mắt tràn đầy hiếu kỳ, địch ý, thân thiết hoặc bài xích.
Khắp đầu cậu toàn là người đàn ông kia, không biết lúc gặp nhau, đối phương sẽ có biểu tình gì.
Bước chân Cố Trường An bỗng dừng lại, cậu nghiêng đầu hướng về một chỗ nhìn lại, đôi mắt sau thấu kính loé loé.
Đi ở bên khác Lâm Lam thấy thế dừng lại: “Trường An, con nhìn gì vậy?”
Cố Trường An nói không có gì.
Vừa nãy nếu như cậu không nhìn lầm, bóng người kia là Thập Nhị, bị cậu phát hiện thì lập tức trốn mất.
Cố Trường An có chút không hiểu nổi.
Thập Nhị trốn cái gì? Cậu nhận ân tình của đối phương, thái độ chắc chắn sẽ không kém đến mức nào đi.
Dựa theo lẽ thường mà nói, chẳng phải đối phương nên thừa cơ hội ngàn năm có một này tìm độ tồn tại ở trước mặt cậu, nghĩ trăm phương ngàn kế khiến cậu lúng túng sao?
Hay là nói, là do cậu lòng dạ tiểu nhân?
Lòng Cố Trường An giấu một nửa nghi ngờ, một nửa khẩn trương tiến vào dinh thự của Lục gia.
So sánh nhà của họ Lục với căn nhà cũ của cậu, toà nhà trước mặt cậu bỗng lớn đến mức có hơi quá đà.
Diện tích một cái hoa viên đã gấp hai, ba lần nhà cũ Cố gia.
Chút không thoải mái trong lòng Cố Trường An rất không đúng lúc xông lên.
Hai nhà đồng thời phát hiện thành Trường An, Lục gia chiếm được, còn xây một toà thành mới trên đó, Cố gia cái rắm gì cũng không có.
Bên trong chắc chắn đã xảy ra chuyện gì.
Lâm Lam nhìn ra tâm tư của con trai, trong mắt hiện lên một vệt đau thương.
Bà nói năm đó sau khi phát hiện thành Trường An, hai nhà cùng vô, cuối cùng tìm được hai thanh kiếm Trục Nguyệt và Dặc Dương, mỗi nhà một cái, để tộc trưởng bảo quản, truyền xuống mỗi một đời.
Khi đó thành Trường An đầy rẫy cơ quan, mỗi đoạn đường đều phải qua một cánh cổng, bao giờ cũng có người bị thương.
Hai nhà thương lượng xong rời đi trước, an dưỡng mấy hôm hẵng vào lại, thuận tiện suy ngẫm sách lược vẹn toàn.
Kết quả nửa đêm cùng ngày, người nhà họ Cố vi phạm ước định lén lút lẻn vào, chết hết bên trong, một người cũng không sống sót ra khỏi, lúc được tìm thấy chỉ còn lại thi hài.
Viền mắt Lâm Lam hơi đỏ lên: “Khi đó mẹ mang thai, có chút không thoải mái, ba con không yên lòng mẹ nên ở lại chăm sóc cho mẹ, vậy nên giữ được một cái mạng.”
Cố Trường An: “…”
Lâm Lam vén một lọn tóc ra sau tai, ánh mắt nhìn xa xăm.
Bà nhớ tới từng hình ảnh nhiều năm về trước, trên gương mặt không có màu máu tràn đầy chua xót: “Ba con không chịu đối mặt với hiện thực, cho rằng là âm mưu của Lục gia, là người nhà họ Lục dụ dỗ người nhà họ Cố tiến vào chịu chết.
Dưới cơn nóng giận đưa mẹ trở về nhà cũ, triệt để cắt đứt quan hệ với Lục gia.”
Cố Trường An thở dài trong lòng, ba gieo hạt, còn trái đứa con trai này ăn hết.
Trái này vô cùng đắng chát, nhưng cũng ngọt, cậu cam tâm tình nguyện ăn.
“Lam muội, anh muốn nói chuyện riêng với em.”
Giọng Lục Khải Minh làm rối loạn tâm tư của hai mẹ con Cố Trường An, cõi lòng ông đầy mong đợi nhìn cố nhân, hi vọng sẽ được đối phương đáp lại.
Lâm Lam nói được: “Em cũng có lời muốn nói với anh.”
Lục Khải Minh lắc đầu một cái.
Lúc này nên giữ khoảng cách, không thể để đối phương có cơ hội lợi dụng mình được, anh cả choáng váng, vậy mà lại chủ động đưa ra lời gặp mặt đơn độc.
Cố Trường An được thu xếp vào trong một căn phòng, cậu quan sát địa hình dọc theo đường đi, căn phòng này cách cửa chính và phòng khách chính xa lạ thường, nếu đặt vào trong hoàng cung thì hẳn sẽ là vị trí lãnh cung.
Đại khái là sợ cậu có mưu tính gì.
Lục Khải Minh đi tới nói: “Đừng cả nghĩ quá, không ai làm hại cậu đâu.”
Cố Trường An tuỳ tiện ném hành lý, ngồi trên ghế gỗ đỏ không nói lời nào.
“Át chủ bài của cậu không phải tình cảm của A Thành đối với cậu, mà là mẹ cậu.” Lục Khải Minh nói, “Nhà họ Lục có không ít người có giao tình tốt với mẹ cậu, bao gồm ông chú của A Thành, tôi, cha nó, cho nên cậu không cần phải lo lắng, cậu chỉ cần nghĩ xem làm cách nào để A Thành tốt lên là được.”
“A Thành tốt rồi, chuyện gì cũng dễ nói.”
Còn một điều khác mà Lục Khải Minh không nói, bởi vì nếu thật sự đến lúc đó, nhà họ Lục có làm khó dễ hay không cũng chẳng thành vấn đề với Cố Trường An, bởi vì A Thành xong, cậu cũng sẽ xong luôn, chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Nhìn cậu ba năm bức mình thành dáng vẻ nửa sống nửa chết là hiểu rồi.
Lục Khải Minh bôn ba mệt mỏi, thật sự không thể chống đỡ ở đây.
Ông đẩy cửa ra ngoài, còng cái lưng, bây giờ già rồi không ổn nữa, cảm giác như chỉ còn lại một bộ xương già.
Cố Trường An nhìn theo Lục Khải Minh rời đi, cậu tê liệt một hồi thì có hạ nhân lại đây bưng trà đưa nước, không biết trong lòng nghĩ gì, dù sao ngoài mặt cũng khách khí, công việc đều làm rất đúng mực.
Lòng người cách cái bụng, đều cùng một dạng, không ai có tư cách nói ai.
Cố Trường An uống hết một chén trà mà mẹ vẫn chưa về.
Cậu mở cửa phòng đi ra ngoài, có vài hạ nhân đứng trên hành lang đồng loạt nhìn lại, sắc mặt gay gắt trang nghiêm.
Thế mà còn có lính gác.
Cố Trường An không có ý định chơi với bọn họ, tâm tư không đặt ở đó.
Cậu lui về phòng, đi tới giường gỗ sà xuống, kéo chăn bông mới tinh không biết thêu hoa gì trùm lên, nhắm mắt ngủ.
Giấc ngủ này không những sâu mà còn dài hơn, lúc Cố Trường An tỉnh lại thì trời đã tối.
Sau một chốc mê man, cậu nhảy bật tôm, cửa mở ra từ bên ngoài, một bóng hình mảnh khảnh tiến vào.
Là Thập Nhị.
Cố Trường An ngủ một giấc, khí sắc thoạt nhìn tốt hơn rất nhiều, Thập Nhị đến là việc ngoài dự liệu của cậu, cũng nằm trong dự liệu.
Cậu mở miệng trước: “Ban ngày lúc tôi vào thành, tại sao lại trốn tôi?”
Thập Nhị không nhìn Cố Trường An: “Đông người, bất tiện.”
Cố Trường An không nghĩ lý do lại là như thế.
Cậu đánh giá Thập Nhị trước mắt, ba năm qua đi vẫn là dáng vẻ thiếu niên, tóc màu vàng buộc đuôi ngựa, bộ dạng phục tùng rũ mắt.
Nếu nói có thay đổi, cũng có, yên lặng hơn, như một cái giếng cạn: “Vậy cậu đến tìm tôi là vì cái gì?”
Khoé môi Thập Nhị mím lại.
Cố Trường An mang giày vào: “Vì Lục Thành?”
Bờ môi nhàn nhạt của Thập Nhị tràn ra một chữ: “Phải.”
Cố Trường An cười khẽ: “Đều là thủ hộ linh, cậu so với Nguyệt Nha còn tận tâm hơn.
Cô ta khống chế chủ nhân của mình, gây chuyện phiền phức, cậu bị chủ nhân khống chế, tận tâm tận lực.”
Thập Nhị nói: “Thực lực quyết định tất cả.”
“Thực lực của thiếu gia hùng mạnh.
Khi trước ngài ấy đến gia tộc của tôi chọn người, chẳng có ai là không phục, ai cũng muốn được ngài ấy chọn.”
Cố Trường An nói: “Anh ấy không coi trọng ai, chỉ coi trọng cậu.”
Khiến Cố Trường An ngoài ý muốn chính là, Thập Nhị không bởi vì câu nói này của cậu mà lộ ra chút ánh mắt đắc ý nào, vẫn là dáng vẻ nhạt nhẽo kia.
“Được thiếu gia coi trọng, là đã chuẩn bị tốt việc hi sinh vì thiếu gia.
Ngài ấy đưa tôi đi rồi, lại chỉ cho tôi phụ trách ăn, mặc, ở, đi lại, chẳng hề để tôi hầu hạ.”
Cố Trường An biết Thập Nhị nói hầu hạ là chỉ phương diện nào, chỉ có điều cậu cảm thấy cái quyền lợi phụ trách ăn, mặc, ở, đi lại đã tương đối lớn, đủ lớn đến mức làm cậu ghen.
Cho dù bình giấm này đã thuộc về quá khứ nhưng vẫn chua lắm.
“Tứ gia nói là mệnh, cha của tôi, huynh trưởng cũng nói như vậy.
Tất cả mọi người đều bảo tôi nhận mệnh.”
Thập Nhị ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy nhìn thẳng người chủ nhân tâm niệm: “Cố Trường An, nếu như anh là tôi, anh sẽ nhận mệnh sao?”
Đây là lần đầu Cố Trường An thấy đôi mắt của Thập Nhị, mấy lần trước đó đều là rũ mắt.
Thấy rồi mới nhận ra con ngươi vô cùng xinh đẹp, như một viên ngọc thuỷ tinh, gắn lên gương mặt không tìm ra khuyết điểm, rất có vài phần hương vị không nhiễm khói bụi trần gian.
Cậu đẩy đẩy mắt kính: “Tôi không phải cậu.”
Ý là loại giả thiết kia không có ý nghĩa.
Thập Nhị như trước nhìn chằm chằm Cố Trường An: “Tôi cực kỳ không thích anh.”
Cố Trường An sớm biết, cậu cười nói: “Tôi cũng vậy.”
Tuy rằng Cố Trường An chưa gặp đứa bé này mấy lần, nhưng từ chỗ Lục Khải Minh đã gián tiếp biết được một vài thông tin.
Ví như cậu ta có bao nhiêu tài giỏi, có bao nhiêu trung thành, có bao nhiêu niềm ái mộ chủ nhân của mình vân vân, lúc còn ở tứ hợp viện cũng nghe một phần.
Theo như lời giải thích của Lục Khải Minh, người nhà họ Lục rất hi vọng Thập Nhị có thể ngủ trên giường Lục Thành.
Đưa cũng đã đưa, nhưng đáng tiếc không thể thành công.
Cố Trường An nói: “Cảm ơn cậu vì chuyện ba năm trước.”
Thập Nhị tựa hồ có hơi kinh ngạc, thoáng cái mất tăm: “Tôi không cần anh nói cảm ơn với tôi.
Thiếu gia là chủ nhân của tôi, tôi là thủ hộ linh của ngài ấy.
Từ ngày khế ước của tôi và ngài ấy được ký kết, chức trách của tôi là làm tất cả vì ngài ấy.”
“Nếu như cần, không chỉ tôi, mà từng người trong gia tộc của tôi đều sẽ chịu chết vì chủ nhân của mình, đây chính là số mệnh của thủ hộ linh.”
Cố Trường An quan sát thiếu niên lâu hơn: “Từ rất lâu tôi đã có một giấc mơ, trong mơ một bầy chim hồng hạc không ngừng bay quanh một cái đài rất lớn, quanh đó có rất nhiều người nằm úp sấp.”
Thập Nhị nhìn về phía Cố Trường An, mấy giây sau đáp: “Có thể là vận mệnh đưa cho anh một ám chỉ đi.”
Đêm đó cậu dẫn tộc nhân đến tế đàn cầu phúc, sau khi đi vào thung lũng Lan Đàn còn cử hành một nghi thức rất cổ xưa, suýt chút nữa đã không còn kịp.
Thập Nhị nói: “Buổi tối trước ngày thiếu gia gặp chuyện, ngài ấy có ghé qua phòng tìm tôi.”
Cố Trường An nhớ đến một mẩu ký ức.
“Chuyện của anh và ngài ấy là tôi tiết lộ phong thanh, ngài ấy biết, nói với tôi rằng ngài ấy rất thất vọng.” Thập Nhị rũ mắt cúi xuống, “Tôi cho là thiếu gia muốn bắt tôi về thành chịu phạt, vĩnh viễn sẽ không cần tôi nữa, thế nhưng ngài ấy lại đưa ra một thoả thuận.”
Cố Trường An nghe đến đây, đường nét dưới cằm banh ra.
“Thiếu gia nói, chỉ cần tôi thắp thêm hồn đèn vào tối hôm sau, thì tới lúc ngài ấy kế thừa vị trí tộc trưởng, sẽ để cho gia tộc tôi được tự do.” Ngữ điệu Thập Nhị rất nhạt, “Ngài ấy giao cho tôi một phong thư viết tay.
Nếu như thắp sáng hồn đèn vẫn không thể cứu được ngài ấy, thì tôi hãy giao phong thư cho lão tộc trưởng, như vậy tộc nhân của tôi vẫn sẽ nhận được tự do, đây là lời ngài ấy hứa hẹn tôi.”
Cố Trường An trầm mặc hồi lâu: “Tại sao cậu lại nói với tôi những điều này?”
Ngữ điệu Thập Nhị đột nhiên trầm xuống: “Bởi vì tôi muốn cho anh biết hổ thẹn.
Thiếu gia vì anh làm bao nhiêu, anh cũng phải vì ngài ấy làm bấy nhiêu.”
Cố Trường An không hề tức giận, cả mù mịt cũng không, chỉ thấy buồn cười: “Cậu kể với tôi, tôi trái lại còn thoải mái rất nhiều.
Về phần hổ thẹn, đó là chuyện của tôi và anh ấy, chuyện của hai người chúng tôi.”
Trên mặt Thập Nhị phủ một tầng sương lạnh: “Tôi thay thiếu gia thấy không đáng.”
Đầu Cố Trường An cao hơn một chút so với thiếu niên, cậu khom lưng cười nói: “Em trai, cậu không thay nổi thiếu gia nhà cậu.”
Thập Nhị nghẹn lại, lập tức đầy mặt giận dữ và xấu hổ.
Miệng lưỡi người này vô cùng lưu loát, cậu nói không lại, từ lần trước kết giao đã biết rồi.
Cố Trường An đứng thẳng người: “Tôi nghe bảo anh ấy thật sự không ổn.”
Thập Nhị nói: “Vượt quá sức tưởng tượng của anh.”
Cố Trường An chậm rãi nói: “Cho dù thỏa thuận mà cậu nói có bao nhiêu là thật, bao nhiêu là giả, cậu cũng thật sự đã giúp tôi cứu người đàn ông của tôi, xem như là cũng đã cứu tôi, bởi vì anh ấy biến mất, tôi cũng không sống nổi, cho nên phần ân tình này tôi sẽ trả lại cho cậu.”
“Người đàn ông của tôi” năm chữ này đã ngăn lại hô hấp của Thập Nhị, cậu trừng sang, lòng dạ người này quá sâu.
Cố Trường An nở nụ cười vô hại, được sắc mặt trắng đến phiếm xanh của cậu tôn lên vẻ cực kỳ suy yếu: “Đừng dùng loại ánh mắt tội ác tày trời kia nhìn tôi, tôi cũng chỉ là một kẻ đáng thương, treo cái khẩu khí này cũng vì chủ nhân của cậu còn ở đó.”
Thập Nhị mặt không cảm xúc rời đi.
Cố Trường An tháo kính xuống, lấy mảnh vải ra lau một chút.
Hơi hơi tiếp xúc một tí cũng nhận ra chỉ là đứa nhóc, chẳng qua giả vờ lão luyện mà thôi, cáo mượn oai hùm, không có sức uy hiếp cũng không có lực sát thương, đáy mắt cậu bị một mảnh nặng nề bao trùm, những điều khác cậu không mong, cậu chỉ mong người đàn ông tốt lên.
Một lát sau, hạ nhân đến thông báo, mời Cố Trường An đến phòng khách chính.
Cố Trường An một đường trầm mặc đi theo, xuyên qua hành lang quanh co, hoa viên rộng lớn, hòn non bộ, chòi nghỉ mát, hồ nước.
Tới khi cậu đến được phòng khách chính, giữa lưng đã rịn một lớp mồ hôi nhỏ.
Mẹ kiếp, thật sự quá xa.
Cố Trường An có hơi hạ đường huyết, cậu theo bản năng nắm lấy khung cửa gần mình nhất.
Mấy người trong phòng khách nhìn sang, thấy cậu trông vô cùng khốn khổ, gió vừa thổi là đã có thể ngã.
Trong mắt đám người trưởng lão đều có phần chấn kinh, vóc người lão Cố khôi ngô cường tráng, trời sinh đã có sự thô bạo, thế mà sao đứa con nối dõi lại yếu đến chừng này.
Nửa ngày bọn họ mới hậu tri hậu giác, vợ Cố Viễn là bán linh thể, xem ra con trai hoàn toàn kế thừa thể chất của mẹ, không biết vì lý do mà trông còn yếu hơn cả mẹ mình.
Lòng Cố Trường An như gương sáng, biết tình huống bây giờ là thế nào, nên tuỳ ý để họ đánh giá, hỏi gì đáp nấy, toàn bộ quá trình cực kỳ phối hợp, không lộ ra nửa ý phản kháng, chờ bọn họ hài lòng, hỏi xong, cậu mới hỏi: “Mẹ tôi đâu?”
Lục Khải Phong nói bà ngủ rồi.
Cố Trường An yêu cầu được gặp mẹ mình.
Lục Khải Phong phất tay lên, một người thoạt nhìn là quản gia dẫn Cố Trường An đi, lại là một đoạn đường rất dài rất dài.
Cố Trường An thở hồng hộc, chờ Lục Thành ổn rồi, bọn họ sẽ đi ngay, nơi này không thích hợp để một người có thể chất như cậu có thể cư trú, bằng không sớm muộn cũng có một ngày sẽ chết, đi bộ đến chết.
Lâm Lam đúng là đang ngủ, Cố Trường An ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt bay ra từ trong lư hương, làm cho lòng người an bình, cậu yên tâm lại, cùng quản gia trở về phòng khách chính.
Đợi đến khi Cố Trường An đứng trong vườn thượng uyển của Lục Thành, cậu đã gần như tàn phế, lết lết đi.
Trong vườn thượng uyển đến cả một hạ nhân cũng không có, một mảnh tĩnh mịch, như là không có vật sống tồn tại.
Ánh mắt Cố Trường An hướng về một chỗ rõ ràng đã từng được sắp xếp, chứng tỏ hạ nhân tiến vào dọn dẹp xong là lập tức rời khỏi.
Lục Khải Phong thở dài: “Một khi A Thành phát tác, ai cũng không thể ở gần, tôi không đành lòng nhốt nó lại trong hầm thành.
Vì lý do an toàn, mọi hạ nhân sau khi bận việc xong sẽ đi ngay, không nán lại.”
Lòng Cố Trường An tuôn trào chua xót mãnh liệt.
Dừng ở trước một gian phòng, Lục Khải Phong hô: “A Thành, thằng nhóc Cố gia đến.”
Bên trong không có tiếng động.
Cố Trường An đang định mở miệng thì cửa đột nhiên mở ra, người ấy gầy đến nỗi không hợp lẽ thường, chỉ còn lại khung xương cao to, như một con quái vật.
Trước khi gặp, Cố Trường An còn tưởng mình có thể nói chuyện trong yên bình, nhưng khi người đàn ông dùng dáng vẻ thê thảm này xuất hiện trước mặt cậu, trong đầu cậu đột nhiên oanh động nổ tung.
Tim như bị một cái tay bóp chặt, dùng sức vắt kiệt.
Hô hấp cậu đau đớn dồn dập, trong cổ họng phát ra tiếng thở dốc bất kham, giống như một con thú kề cận cái chết.
Cố Trường An thống khổ thở hổn hển mấy lần, đứng không nổi lảo đảo hai bước, một khắc sau liền sải bước xông tới, giương tay cho người đàn ông một cái tát.
Lục Thành mù mờ.
Những người khác còn mù mờ hơn, đặc biệt là Lục Khải Phong.
Con trai tôi bị cha cậu tính kế, tôi còn chưa tìm cậu tính sổ, thế mà cậu vừa đến đã đánh con trai tôi, vứt tôi ở đâu rồi?
Lục Khải Phong cầm lấy tay vịn muốn đứng lên, Lục Khải Minh vội vàng đuổi tới kéo lại.
Giống như hiệu ứng cánh bướm, người bên cạnh cũng lại đây khuyên nhủ.
Nghĩ thoáng xem, con trai ông dù sao cũng bị đánh rồi, bây giờ ông tức giận cũng có tác dụng gì đâu? Định ném đi chút thể diện cuối cùng của mình à?
Cố Trường An thở hổn hển, đôi mắt sau thấu kính trừng người đàn ông, hai mảnh môi tái nhợt mím chặt vào nhau, biểu tình trên mặt giống như là muốn khóc.
Cậu chất vấn, tông giọng thay đổi, như là đang cật lực nhẫn nhịn cái gì, khiến người nghe rón rén trong lòng: “Em cho phép anh làm vậy sao?”
Lục Thành hoảng loạn luống cuống: “Xin lỗi, anh…”
Tiếng nói im bặt đi, hắn được hai cánh tay run rẩy ôm lấy, siết thật chặt.
Cố Trường An không ngừng cọ lên khuôn mặt gầy gò của người đàn ông, cọ tới nỗi nước mắt lấm lem trên khuôn mặt hắn, bờ môi run rẩy mấp máy, nhỏ đến mức không thể nghe được là nói gì, không biết là xin lỗi, hay là cảm ơn.