Đọc truyện Hôm Nay Cậu Có Nói Dối Không – Chương 53
Người đàn ông nửa đêm
Quý Thanh hẹn gặp Ngô Phương Hân ở quán cà phê đối diện công ty cô, một là vì ở trước cửa quán có một cái bể cá lớn, hai là do đó là nơi để nghỉ ngơi, có thể làm cho bầu không khí trở nên thư giãn.
Người vừa buông lỏng thì có thể dễ dàng hạ thấp lòng cảnh giác.
Cố Trường An không uống giọt cà phê nào, một đống lời nói dối bay ra từ trọng bụng cá vàng chen lấn nhau, rơi vào trong tai của cậu.
Tất cả đều là những lời nói dối hoàn toàn vô giá trị.
Ví dụ như cái gì mà “Cậu gầy lắm.
Ừ.
Gầy đi nhiều quá nha, có thể sánh với người mẫu đi catwalk rồi đó.”, “Cái quần này rất hợp với em, mặc trên người em là hoàn hảo nhất.”, “Mẹ chồng mình đối xử với mình rất tốt, thương mình như con gái ruột của bà ấy vậy.”, “Đúng thế, chồng tớ và tớ chưa bao giờ cãi nhau.”, “Bạn gái của tao cái gì cũng tốt, còn sống vô cùng tiết kiệm.”, “Tất nhiên là còn có thể rồi, ngoại trừ chi tiêu sinh hoạt hàng tháng thì con vẫn còn một khoản để dành.”, cả đống lời nói dối từ đủ loại việc, hầu như cái quan hệ xã hội nào cũng có.
Cố Trường An lấy tai nghe từ trong túi ra nhét vào mỗi bên một cái, u ám giữa chân mày mới rút đi mấy phần.
Từ khi tiến vào, Lục Thành thỉnh thoảng lại phải ra ngoài nhận điện thoại, sắc mặt càng lúc càng lạnh lùng nghiêm nghị, hơi thở quanh thân lạnh lẽo, làm những người khác phái xung quanh đang đánh giá hắn cũng phải thu liễm lại.
Cố Trường An thoáng liếc người đàn ông, nhà phá sản rồi?
Bầu không khí có chút vi diệu, Quý Thanh cho là mình nên tạm thời rời đi một lúc, vậy nên cô đứng dậy bước ra ngoài.
Cố Trường An tháo tai nghe xuống dựa vào người đàn ông hỏi: “Sao vậy?”
Lục Thành nói không có gì.
Tâm trạng Cố Trường An ấm ức phiền muộn, mặt đã khó coi đến mức này còn nói không có gì? Mẹ nó ỷ vào việc tôi không nghe thấy lời nói dối của anh cho nên mới ngang ngược trước mặt tôi.
Lục Thành bưng cà phê lên uống một ngụm: “Lát nữa anh phải đi xử lý vài chuyện.”
Cố Trường An hỏi: “Chuyện gì?”
Lục Thành hời hợt: “Người nhà anh đến.”
Khoé mắt Cố Trường An giật một cái, quá bất ngờ, nằm ngoài dự liệu.
“Là chú tư.” Lục Thành vuốt chiếc cốc, “Chú ấy tương đối giảng đạo lý, anh đến gặp chú ấy xem tình hình thế nào.”
Cố Trường An nghe ra được hai thông tin từ lời của người đàn ông, một là ông chú này không biết nói lý, hai là tình hình cụ thể như nào còn khó nói.
Cậu hé mắt: “Vì chuyện của em và anh?”
Lục Thành không thừa nhận, cũng không phủ nhận.
Cố Trường An thấy hắn như vậy liền bốc hoả: “Em không hỏi thì anh sẽ định lừa em?”
Điệu bộ Lục Thành oan khuất không chịu nổi: “Đừng vu oan cho anh chứ? Vừa nãy là anh chủ động khai cho em mà.”
Cố Trường An: “…”
Cậu nhét lại tai nghe đang treo lơ lửng ở bả vai bên trái lên, vì che giấu sự chột dạ của mình mà liếc mắt bày ra ngữ điệu ngại phiền phức: “Đi lẹ đi.”
Lục Thành tháo tai nghe của cậu xuống, chơi xấu nói nhỏ: “Hôn chút nhé.”
Cố Trường An nói: “Không hôn.”
Lục Thành giống như tuyên bố quyền sở hữu mà lại gần hôn cậu, như là đang nói, người này là của ông, của ông.
Sau khi hôn, Lục Thành vuốt sợi tóc trên trán Cố Trường An giữa những tiếng hít vào chung quanh, nở một nụ cười dịu dàng: “Anh sẽ về hơi muộn, đừng chờ anh, cứ ngủ trước đi.”
Không chờ Cố Trường An phản ứng lại, Lục Thành đã bàn chân bôi dầu chạy trốn.
Cố Trường An dở khóc dở cười đỡ trán, Lục Thành gì chứ, Lục ba tuổi thì đúng hơn.
“Bạn trai cậu kêu tôi đưa cậu về sớm một chút.”
Phía sau vang lên giọng Quý Thanh, Cố Trường An đẩy kính, trêu chọc nói: “Anh ấy sợ bị tôi điểm thêm chút xanh lá trên đỉnh đầu.”
Quý Thanh nói: “Cậu sẽ không.”
“Tại sao lại không?” Cố Trường An nói như thật, “Nếu gặp phải một người làm tôi thoả mãn, tôi sẽ cho Lục Thành thêm chút màu xanh.”
Quý Thanh nhận xét một câu: “Khiến cậu thoả mãn cũng chỉ có anh ta.”
Màn trình diễn của Cố Trường An không thể tiếp tục, cậu vô nghĩa giật dưới khoé miệng.
Mỗi một Lục Thành thôi đã đủ bận tâm cái này bận tâm cái kia, cậu là một người rất lười, thích một người là đủ rồi.
Không lâu sau, Ngô Phương Hân xuất hiện trước mặt Cố Trường An và Quý Thanh.
Đây là lần đầu Cố Trường An gặp cô, đại khái giống như trong tưởng tượng, mang cho người ta cảm giác quá mức hà khắc nghiêm cẩn, dường như đang tự bọc mình vào trong một thứ đồ vô hình.
Ngô Phương Hân cao một mét bảy tám, dáng người cao gầy, vô cùng bắt mắt giữa đám đông.
Cô vừa đến đã hấp dẫn không ít ánh mắt kèm theo vài lời bàn tán, có cái tốt mà cũng có cái xấu.
Cố Trường An bắt lấy ba động tác nhỏ Ngô Phương Hân làm ra lúc ngồi xuống, một là hé miệng, hai là vén tóc che mặt, ba là cúi về phía trước, có chút còng lưng.
Những ánh mắt kia khiến cô cảm thấy không dễ chịu, nói đúng hơn là tự ti.
Dáng cao, chân dài, khí tràng mạnh mẽ, còn là một nữ tinh anh ở nơi làm việc, có năng lực có thực lực kinh tế, chẳng phải nên càng thêm tự tin sao? Vì sao lại tự ti?
Cố Trường An không hiểu được, cậu lấy điện thoại lên mạng tra thử, phát hiện có không ít thông tin liên quan.
Nguyên nhân tự ti bao gồm cả việc những bạn nữ bên cạnh cũng không có vóc dáng cao, bản thân như chim hạc đứng giữa bầy gà, không hòa hợp với quần thể.
Bạn nữ sẽ nói có cảm giác an toàn, muốn tìm một người bạn trai cao như vậy.
Những người xung quanh thường sẽ hỏi “Tại sao cô lại cao thế?”, “Trong nhà của cô có phải ai cũng cao thế không?”, thậm chí dùng “Người khổng lồ” làm biệt danh.
Còn có một nguyên nhân khác chính là muốn được như chim nhỏ nép vào người, nhưng lại tiếp xúc phải những người đàn ông không có vóc dáng cao như mình, bị bọn họ ghét bỏ, cảm thấy quá cao, thấp mới là một điểm tốt.
Lời đàm tiếu và ánh mắt khác thường xuất hiện càng lúc càng nhiều, tự tin từng chút một rụng đi hết.
Cố Trường An dời tầm mắt từ trang web lên người phụ nữ ở đối diện, cô không biết tự yêu bản thân, hay nói đúng hơn là không yêu, vì vài việc từng trải mà dẫn đến.
Thấy người phụ nữ nhìn sang, Cố Trường An rất thân thiện đưa tay, mặt mỉm cười chào hỏi: “Xin chào, tôi là Cố Trường An.”
Ngô Phương Hân ngẩn người thấy rõ, cô nắm chặt tay thanh niên, lễ phép đáp lại, tuy không cười nhưng vẫn có thể nhìn ra đã thu hồi lại thái độ máy móc.
Nhiệt độ tay của thanh niên so với người thường thấp hơn rất nhiều, như một miếng đồ sứ, lúc Ngô Phương Hân rút tay về vẫn còn cảm nhận được lạnh lẽo lưu lại trên lòng bàn tay, đâm xuyên vào lỗ chân lông, cô vô thức dùng tay phải nắm chặt tay trái bóp vài lần.
Quý Thanh kinh ngạc nhìn thanh niên, trước đây lúc cùng hợp tác cũng chưa thấy cậu chủ động như thế với ai cả.
Cố Trường An bắt chuyện xong liền mệt mỏi uống cà phê của mình, không có bất kỳ ý muốn tiến vào chủ đề.
Quý Thanh không hi vọng thanh niên sẽ tích cực như vậy, tiếp xúc qua mấy lần đã hiểu được tính tình của cậu, bên ngoài nhiệt tình bên trong lạnh lùng, cậu dùng bộ mặt nào để gặp người thì chủ yếu còn phải xem tâm trạng.
Trong tiệm cà phê có người rời đi, có người tiến vào, bao giờ cũng có tiếng ồn nhẹ vang.
Quý Thanh hơi ngửa ra sau dựa lưng vào ghế: “Cô Ngô, hàng xóm của cô nói rằng nửa đêm nhà cô có tiếng cãi nhau.”
Ngô Phương Hân lộ ra biểu cảm buồn cười: “Tôi thấy chuyện này rất hoang đường, tôi luôn sống một mình thì sao có thể cãi nhau với ai? Hơn nữa còn là nửa đêm, ban ngày tôi còn phải đi làm.”
Bể cá gần cửa không bay ra giọng Ngô Phương Hân, nói cách khác cô không có nói dối, Cố Trường An mặt không biến sắc tiếp tục uống cà phê.
Biểu cảm Quý Thanh không thay đổi: “Vậy cô cho là đã có chuyện gì xảy ra?”
“Nhất định là nghe lầm, nếu không thì còn có thể là gì?” Ngô Phương Hân uống cà phê, “Quý đội, hôm nay cô không đến đây tìm tôi thì tôi cũng sẽ đến cục công an tìm cô.”
Quý Thanh rất hứng thú: “Ồ?”
“Tôi lặp lại lời lần trước, tôi chỉ là một trong những đối tượng xem mắt của Ngũ Khang, chỉ đến thế mà thôi.” Ngô Phương Hân nói, “Tôi không biết hề biết gì về việc cậu ta mất tích.
Hiện tại bởi vì cậu ta mà công việc và cuộc sống của tôi đều bị ảnh hưởng rất nghiêm trọng.”
“Vốn là xế chiều hôm nay tôi sẽ phải đến nơi khác công tác, kết quả công ty lại thay đổi, để những đồng nghiệp khác đi thay tôi, ngay cả tờ danh sách trên tay tôi cũng bởi vậy mà thất bại.
Giám đốc nói với tôi là ý của cấp trên, nhưng tôi biết không phải.”
Quý Thanh đã liệu đến việc Ngô Phương Hân sẽ phát giác là do cảnh sát nhúng tay vào, chỉ không ngờ nhanh tới vậy.
Cô hữu ý vô ý nhìn thanh niên.
Cố Trường An rất không nể mặt quăng qua một cái liếc mắt, đừng nhìn tôi, là do mấy người làm không tốt.
Quý Thanh trưng ra thái độ giải quyết việc công, cảnh sát làm việc dựa theo quy trình.
Ngô Phương Hân hùng hổ doạ người: “Tôi muốn hỏi tại sao mấy người lại chỉ chăm chăm nhìn tôi? Tôi có lên mạng xem, hôm ấy cậu ta không chỉ đi xem mắt với tôi mà còn có những người khác.”
“Đều đang bị điều tra.”
Câu nói của Quý Thanh làm Ngô Phương Hân nghẹn lại, cả nửa ngày cũng không cất câu nào.
Cố Trường An như có như không quét tầm mắt qua, người phụ nữ này không chỉ tự ti mà còn rất nhạy cảm, ý thức phòng bị quá dư thừa.
Quý Thanh hàn huyên với Ngô Phương Hân gần nửa giờ.
Cố Trường An không nghe được lời nói dối của Ngô Phương Hân, một cái cũng không có, tuy nhiên Quý Thanh vì muốn dụ ra thứ gì từ miệng Ngô Phương Hân mà dùng vài lời để khích.
Điện thoại Ngô Phương Hân vang lên, cô vừa từ chối thì lại gọi đến, trực tiếp tắt máy.
Phát hiện hai tầm mắt rơi vào người mình, Ngô Phương Hân nói: “Là mẹ tôi.”
“Người nhà tôi đều lấy nhau từ sớm, chưa đến hai mươi đã cưới xin sinh con, sau đó để lại con trai cho ông bà chăm sóc, bản thân đến chỗ khác làm công, đến một độ tuổi thích hợp thì đi đăng ký kết hôn.
Tất cả đều làm như vậy, chỉ có tôi ở tuổi này mà vẫn còn độc thân, bà tương đối gấp.”
Quý Thanh hỏi: “Một năm xem mắt bao lần?”
Ngô Phương Hân nói: “Không đếm qua.”
Quý Thanh nhún vai: “Tôi đã hơn ba mươi, qua mấy năm nữa là bốn mươi, nhưng vẫn còn độc thân, không thấy có chỗ nào không tốt, mình sống một đời quan trọng nhất là bản thân được vui vẻ.”
Ngô Phương Hân không nói gì, chỉ cong nhẹ khoé miệng, nở nụ cười ngắn ngủi: “Đó là vì người nhà cô không ép cô.”
Quý Thanh nói: “Ép chứ, nếu không thì tôi cũng sẽ không cắt đầu đàn ông.”
Ngô Phương Hân lắc đầu một cái: “Cũng không ép cô quá gấp, nếu như tình huống của cô giống tôi thì cạo thành đầu trọc cũng vô dụng.”
Quý Thanh nhìn ra được, người phụ nữ này không ủng hộ quan điểm của cô.
Đối phương cũng không phải chán ghét xem mắt, chán ghét đàn ông, vẫn luôn muốn tìm một người, chỉ là không kiếm được người phù hợp.
Một lát sau, Ngô Phương Hân quay về công ty làm việc, Quý Thanh và Cố Trường An đến tiểu khu của cô.
Đi được nửa đường, Quý Thanh gọi điện dò hỏi Vương Minh Minh chuyện trong quán rượu.
Nhạc nhẽo bên kia vô cùng xập xình, loa siêu trầm liên tục bắn phá.
Vương Minh Minh lớn tiếng nói Diêu Nhạc Nhạc vẫn đang uống.
Quý Thanh bảo Vương Minh Minh kiềm chế một chút, có gì thì bàn giao rồi quay về, không thể uống.
Vương Minh Minh nói biết rồi biết rồi, khẩu khí không hề để tâm, cho rằng mình rất trâu bò, sẽ không gặp khó khăn.
Cố Trường An nghe xong khái quát lại, người có thể trâu bò nhưng phải có chân tài thật học, bằng không sẽ tự đào hố chôn mình.
Chỗ quán bar kia long xà hỗn tạp, cảnh sát cũng chỉ là phụ nữ bình thường hoặc đàn ông bình thường, chưa chắc đã có thể chống đỡ được.
.
Ngô Phương Hân sống trong một tiểu khu vô cùng hẻo lánh, cách trung tâm thành phố khoảng bốn mươi, năm mươi phút lái xe, đó còn là khi không phải giờ cao điểm.
Thu nhập của cô hoàn toàn có thể chọn một nơi gần và tiện lợi hơn, cũng không biết là vì lý do gì.
Phân nửa đèn đường tiểu khu đều hỏng, Cố Trường An bật đèn pin tiến lên.
Quý Thanh thấy cậu quá khoa trương: “Đã có thể nhìn rõ.”
Cố Trường An ngửi thấy mùi bay tới bay lui trong không khí, nghiêm mặt nói: “Tôi sợ đạp phải phân.”
Quý Thanh không còn lời nào để nói.
Ngô Phương Hân ở toà nhà số 29, dựa vào vách tường phía tây cửa sau tiểu khu, bước chân Cố Trường An dừng lại, phía trước có một con mèo đen, lúc bọn họ đến nó đang ngồi xổm ở góc tường, giờ vẫn còn ngồi ở đó.
Đây là lần đầu Quý Thanh nhìn thấy con mèo đen, thấy đáng yêu, cô đi về hướng đó.
Đội trưởng đội cảnh sát hình sự cũng có tâm hồn thiếu nữ, Cố Trường An rút điếu thuốc nhắc nhở: “Coi chừng nó cào cô.”
Quý Thanh không để ý lắm: “Tôi chỉ nhìn, không động vào.”
Cố Trường An đứng trên bậc thang nói: “Nó cũng sẽ cào cô.”
Quý Thanh quay đầu lại: “Nó nói vậy với cậu?”
Vừa dứt lời, con mèo đen đột nhiên vọt về phía Quý Thanh, cô nhạy bén né tránh, mưa bom bão đạn tập mãi thành quen, vậy mà lại bị một con mèo dọa ra mồ hôi lạnh.
Cố Trường An không nhanh không chậm nói: “Mắt trái con mèo từng bị thương, cực kỳ cảnh giác với con người.
Cô là cảnh sát hình sự, cảm giác ngột ngạt và mùi máu tanh trên người rất nặng.
Nói trắng ra là cô khiến nó cảm thấy nguy hiểm, nghĩ cô muốn hại nó, cho nên nó mới tiên hạ thủ vi cường.”
Quý Thanh kinh ngạc với năng lực quan sát của thanh niên.
Lúc Cố Trường An và Quý Thanh nói xong, con mèo đen đã biến mất.
Quý Thanh vẫn còn quan tâm con mèo đen, liên tục quay đầu lại nhìn, cô nửa đùa nửa thật: “Vừa nãy thiếu chút nữa tôi đã thò tay ra sau rút súng bắn rồi, càng sống càng thụt lùi.”
Cố Trường An cúi đầu xem tin nhắn của Lục Thành: “Động vật có linh tính, không có chuyện gì thì đừng chọc chúng.”
Quý Thanh nghiêng đầu sang, Cố Trường An lập tức tắt máy.
“…”
Ngô Phương Hân ở lầu số năm, hàng xóm mới dọn vào mấy ngày nay, là một nhà bốn người gồm đôi vợ chồng trẻ và một bé gái khoảng chừng ba tuổi, còn có bà nội đứa bé.
Bà nội đứa bé ra mở cửa, rất khách sáo.
Trong lòng người thế hệ trước thì cảnh sát là một trong những nghề đáng kính nể nhất.
Quý Thanh tỏ rõ ý đồ đến.
“Đây là căn nhà chúng tôi mua hai năm trước, đã được cải tạo, con dâu tôi rất khắt khe, xét nét mọi phương diện, mấy người không biết lúc vừa mới dọn vô nó đã nháo nhào không hài lòng thế nào đâu.” Bà cụ nói, “Tôi lớn tuổi rồi, tai không tốt, sau khi ngủ sẽ không còn biết trời trăng gì, sét đánh cũng không hay, chuyện này là cháu gái tôi nói với tôi.”
Quý Thanh hỏi: “Con trai bà không nghe thấy?”
“Tôi có hỏi, nó bảo không nghe thấy.” Bà cụ tức giận nói, “Buổi tối tăng ca trở về còn chơi một hai ván, ăn mì xong mới ngủ, một khi ngủ rồi chẳng khác gì con lợn chết, nào có nghe được động tĩnh.”
Vừa nghe đã biết là cực kỳ căm ghét việc con trai buổi tối không ngủ mà chơi game, thường xuyên càm ràm nhưng không có hiệu quả.
Quý Thanh lại hỏi: “Con dâu bà đâu?”
“Nó đi làm ở vùng khác, một tháng về đây một lần.” Bà cụ hướng về cửa phòng vẫy vẫy tay, “Nữu Nữu, lại đây chào cô chào chú đi.”
Bé gái cầm cây kẹo que trong tay đứng ở cửa, không nói lời nào, cũng không đi qua.
Bà cụ nói cháu gái sợ người lạ, ở nhà quậy tưng bừng, ra ngoài bỗng nhút nhát, có người đến nhà cũng không dám nói chuyện, chỉ trốn vào một góc.
Khoé mắt Quý Thanh có vết sẹo, tướng mạo không dịu hiền cũng không dịu dàng, trông rất nghiêm khắc, cho dù cô tận lực bày ra vẻ mặt tươi cười cũng không có hiệu quả gì, chỉ có thể để Cố Trường An vô hại đến.
Cố Trường An gửi Lục Thành cái meme véo mà gặm một cái.
Cậu cất điện thoại vào túi, khoé môi khẽ cong, nở nụ cười với bé gái: “Bé con xinh xắn, chào cháu nha.”img
Bé gái mở to hai mắt, ngại ngùng hé miệng.
Cố Trường An chỉ cần dùng một đồng xu mà đã thành bạn của bé gái.
Bé gái nhìn đồng xu trên khay trà không ngừng quay quay, không chớp mắt chút nào, lúc đồng xu bạc dừng lại lập tức ra sức vỗ tay.
Cố Trường An chỉ thích khán giả vừa thành thật vừa phối hợp như vậy, cậu bắn đồng xu lên không trung rồi chụp lấy, hỏi bé gái đâu là mặt có chữ, chơi hai lần, bé gái liền rời khỏi người bà cụ đến trước mặt cậu.
Độ tín nhiệm tăng như vũ bão.
Bà cụ thấy cháu gái vui vẻ, bản thân cũng vui lây, hiền lành cười: “Nữu Nữu kể với tôi chuyện này, buổi tối tôi thức nghe, kết quả chống đỡ đến hai giờ sáng thì ngủ mất.
Hôm sau Nữu Nữu nói với tôi cách vách ồn ào, con bé không ngủ được.”
Bà túm lấy đệm ghế sô pha trải phẳng nếp nhăn: “Con trai của tôi rủ tôi cùng qua chỗ quản lý bất động sản nói chuyện, quản lý bất động sản nói sẽ đi hỏi, cuối cùng cũng không biết là hỏi thật hay lừa phỉnh tôi.”
Quý Thanh hỏi: “Con trai bà không ghi âm?”
Bà cụ nghe không hiểu: “Đó là cái gì?”
Quý Thanh kiên trì giải thích: “Là dùng điện thoại di động ghi chép lại âm thanh.”
Bà cụ ồ ồ ồ: “Chính nó còn kêu có nghe thấy cũng không có vấn đề gì, người đã sắp ba mươi rồi mà vẫn chưa hiểu chuyện, cũng không thử nhìn xem con mình đã tiều tụy thành cái dạng gì rồi.”
Quý Thanh quái lạ hỏi: “Liệu có phải con bé nghe nhầm không?”
“Không đâu không đâu, Nữu Nữu không phải trẻ hư.
Đêm qua con bé sợ phát khóc, nói cô chú sát vách đang cãi nhau, còn nói cô đang khóc.
Tôi cũng nghe được động tĩnh rất lớn nên đánh thức con trai dậy, kêu nó đi qua gõ cửa, sát vách nửa ngày mới mở, mặc bộ áo ngủ dày đặc, tóc tai bù xù, mặt ủ rũ chưa nói hai lời đã mắng con trai tôi một trận, còn kêu nó bệnh thần kinh.”
Bà cụ nghiêm mặt nói, “Xong sáng sớm hôm nay tôi rời nhà đi mua đồ ăn gặp người phụ nữ kia, tôi còn chưa nói gì, cô ta đã nói gì mà nếu bọn tôi còn quấy rầy thì sẽ báo cảnh sát khiếu nại, cực kỳ không biết nói lý, làm tôi tức phát điên, thiếu chút nữa đã bị cao huyết áp.”
“Đồng chí cảnh sát cô nói thử xem, liệu có phải cô ta giấu đàn ông trong phòng không?”
Quý Thanh rơi vào trầm tư.
Nếu Ngô Phương Hân không nói dối thì cô thật sự sống một mình, vậy người đàn ông nửa đêm xuất hiện trong nhà cô là ai?
Hẳn không đến nỗi là tự cãi nhau với bản thân đi…
Bé gái cầm đồng xu trên khay trà xoay xoay, bé không xoay được, tận mấy lần vẫn không được, đành nhét đồng xu vào tay Cố Trường An nhờ cậu làm.
Cố Trường An đưa ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt mũi bé gái: “Đầu tiên cháu nói cho chú nghe, ban đêm cháu nghe thấy cái gì?”
Bé gái cúi đầu nắm ngón tay: “Cô chú cãi nhau, chú mắng người, rất rất ác, cô khóc.”
Cố Trường An ừm: “Còn gì nữa không?”.