Bạn đang đọc Hôm Nay Ánh Trăng Không Làm Việc – Chương 9: Vé Xem Phim
Buổi tuyên truyền phim điện ảnh của Thường Yến Thanh cuối cùng cũng đã đến thành phố này, cũng là trạm cuối cùng.
Bắt đầu vào lúc xế chiều, cô đã rời khỏi nhà từ sớm, nhanh chóng đến tập họp với đoàn làm phim.
Trong lúc đang dợt chương trình với MC, người đại diện của cô khoan thai đến trễ.
Tiểu Mễ chào hỏi chị ấy: “Chị Châu.”
“Ầy,” Châu Hàm đáp lại, vuốt mặt của cô ấy một cái.
Gương mặt của Tiểu Mễ lập tức đỏ lên.
Người này già đầu rồi mà cứ thích trêu chọc người khác.
Thường Yến Thanh đang bận, tạm thời không để ý đến cô ấy.
Đợi sau khi dợt chương trình xong, Châu Hạm mới tiến đến, nói: “Hôm nay đến trễ, đứa nhỏ trong nhà bị bệnh, vừa mới dỗ ngủ xong.”
Con của Châu Hạm năm nay lên chín tuổi.
Sau khi chị ấy và chồng trước ly hôn, vẫn luôn một mình nuôi con khôn lớn.
Thường Yến Thanh nhìn chị ấy, nói: “Chị hoàn toàn có thể không đến.”
Châu Hạm đã quen biết với cô nhiều năm, dĩ nhiên biết được câu nói này của cô không phải đang châm chọc, mà là thật lòng thật dạ.
Nhưng chị ấy vẫn thẳng thắn từ chối: “Yến Thanh, đây là công việc của chị.
Đừng nghi ngờ năng lực làm việc của chị.”
Thường Yến Thanh nhún nhún vai: “Xin lỗi nha.”
Châu Hàm cũng học theo cô, nhún nhún vai.
Nghệ nhân nhà mình chỗ nào cũng tốt, chỉ có một điểm không tốt, chính là quá độc lập, khiến cho người làm người đại diện như chị ấy thực sự không có chút cảm giác thành tựu nào.
Châu Hạm lớn hơn Thường Yến Thanh tám tuổi, nghĩ lại thì chị ấy và Thường Yến Thanh cũng đã quen biết nhau được gần mười năm rồi.
Hai người không giống như quan hệ công việc truyền thống, mà càng giống như bạn bè hơn.
Lúc Thường Yến Thanh xuất đạo là do chị ấy dẫn dắt.
Lúc đó chị ấy vừa ly hôn, vì để có đủ thời gian chăm sóc con cái, cho nên trong tay chỉ nhận một nghệ nhân là cô.
Nhìn Thường Yến Thanh đi từng bước đến ngày hôm nay, Châu Hạm biết rõ bản thân chẳng bỏ ra được bao nhiêu sức lực.
Những thành tích mà hôm nay đạt được, hoàn toàn dựa vào tự bản thân Thường Yến Thanh phấn đấu mà có, trái lại bản thân vẫn luôn nhận được tiền lãi từ cô.
Cho dù là vậy, chị ấy vẫn cảm thấy vô cùng kiêu ngạo, thay đối phương.
Rất xứng được hot.
Hai người nói chuyện phiếm xong, Thường Yến Thanh cảm thấy ở bên trong có chút ngột ngạt, muốn ra ngoài hít thở không khí, bước chân thong thả chậm rãi, ung dung đi về phía cửa ra vào.
Đám fans vô cùng tinh mắt, từ rất xa đã trông thấy bóng dáng ảnh hậu nhà mình, cho dù cô đeo khẩu trang, cũng không che lấp được hào quang của ngôi sao lớn.
Họ nhanh chóng giơ banner lên, hướng về phía Thường Yến Thanh, kêu to: “Thanh Thanh, Thanh Thanh, em yêu chị a a a a a a!”
Thường Yến Thanh nghe thấy tiếng kêu đột nhiên vang lên, ngẩng đầu, nhìn thấy được fans đang tụ tập, muốn đếm thử nhân số một chút, cuối cùng đành từ bỏ.
Người đến quá đông rồi.
Cô đi về phía trước, giơ tay tháo khẩu trang xuống.
Khu vực dành cho fans lập tức sôi trào.
Nhìn thấy người thật ở khoảng cách gần như vậy khiến cho trái tim của họ đập loạn lên, như sắp nổ tung.
Thường Yến Thanh có quen biết người dẫn đầu, là hội trưởng của hậu viện hội fans.
Bởi vì cơ bản mỗi lần hoạt động đều có thể nhìn thấy người này, cho nên rất quen mặt.
Biệt danh của hội trưởng là Thang Thang.
Trước đó cô đã từng hỏi qua.
Thường Yến Thanh mở miệng nói cô ấy: “Các em đến bao nhiêu người?”
Thang Thang đè xuống kích động, trả lời:” Hơn một trăm người.”
Thường Yến Thanh kinh ngạc: “Nhiều như vậy à? Chỉ có khoảng hai trăm chỗ ngồi thôi.”
“Hì hì, cho nên có người không cướp được vé đó.” Thang Thang ngượng ngùng gãi đầu: “Thật ra còn có rất nhiều người muốn đến nhưng em đã khuyên họ đừng đến.”
Có lẽ chị gái này không biết bản thân có bao nhiêu người hâm mộ? Mới hơn một trăm người mà tính là nhiều rồi à? Còn có mấy chục ngàn người muốn đến đều bị cô ấy cản lại, sợ rạp chiếu phim này chứa không nổi.
Hơn nữa, số vé thực sự có hạng, có đến thì cũng không vào trong được.
Ảnh hậu nhà các cô trước giờ luôn không có khái niệm về độ hot của mình.
Thường Yến Thanh: “…”
Thang Thang thấy gương mặt của cô đầy vẻ khó tin, bổ sung: “Có vài người đến chỉ vì muốn được gặp mặt chị một lần thôi đó.”
Thường Yến Thanh càng thêm nghi hoặc: “Vậy nếu như không gặp được thì sao?”
“Bây giờ không phải đã gặp được rồi sao?” Thang Thang cười ngây ngô: “Chị sẽ không để cho tụi em thất vọng đâu.”
Thường Yến Thanh có chút cạn lời.
Tình yêu của mấy đứa nhóc này quá nặng rồi.
Mình có xứng đáng để họ yêu thích như vậy không?
Cô trầm tư một chút, gọi Tiểu Mễ: “Em đi mua một ít sữa tươi và trà sữa đi.
Mỗi loại một trăm ly.”
Cân nhắc có lẽ còn có fan chưa đến được hiện trường, có vài người có thể uống hai ly, phải chuẩn bị đầy đủ.
Sau khi dặn dò Tiểu Mễ xong, Thường Yến Thanh trò chuyện với người hâm mộ.
Thường Yến Thanh hỏi: “Các em từ đâu đến vậy?”
Đủ loại đáp án, khắp các nơi trên cả nước.
Cô hỏi tiếp: “Có học sinh không?”
Có, lại còn không ít.
Vẻ mặt của Thường Yến Thanh trở nên nghiêm túc hẳn: “Đừng có trốn học, biết chưa hả?”
Cả đám bị chọc cho bật cười: “Hôm nay là thứ bảy đó nữ thần ơi!”
Thường Yến Thanh đỡ trán, thực sự là hồ đồ rồi.
Thanh Thang bị động tác bán manh của nữ thần làm cho xỉu lên xỉu xuống, nhưng lại không tiện rớt liêm sĩ ở trước mặt chính chủ như vậy, đành phải hét ầm ầm trong lòng.
“Các em không cần tốn nhiều công sức vì chị như vậy đâu.
Chạy xa như vậy để đến gặp chị.” Thường Yến Thanh khuyên họ.
Fans vô cùng ngạo kiều: “Tụi em rất sẵn lòng.”
Thường Yến Thanh: “Các em thích chị thì ủng hộ tác phẩm của chị là được rồi, thực sự không cần tốn công tốn sức như vậy đâu.”
Các fans ở hiện trường rối rít hô to mỗi tác phẩm của cô họ đều đã xem hết rồi.
Phim điện ảnh, phim truyền hình, kịch nói, không bỏ sót cái nào.
Đối với từng vai diễn của cô thuộc như lòng bàn tay.
Mũi của Thường Yến Thanh có chút tê rần.
Cô biết rõ bản thân có được thành tựu như ngày hôm nay không thể tách rời khỏi sự ủng hộ của những người hâm mộ này, cho nên cao giọng, nói: “Cảm ơn mọi người!” Lớn đến mức mỗi người đều có thể nghe thấy được.
Bị sóng âm tình yêu và khuôn mặt xinh đẹp công kích ở khoảng cách gần như vậy, fans như ong vỡ tổ.
Ảnh hậu của nhà chúng ta! Thực sự! Cũng quá ấm áp! Quá xinh đẹp rồi!
Trong đó có người tinh nghịch, cao giọng hỏi cô: “Thanh Thanh, có thể mở Weibo không ạ?”
Thường Yến Thanh nghe thấy lời đề nghi, mặt lộ vẻ xấu hổ: “Ách, cái đó, chị không biết chơi loại app này…”
Nghe thấy mấy lời này, cả đám người đều cố gắng nhịn cười, cho đủ thể diện, không khiến cho cô xấu hổ thêm.
Hóa ra ảnh hậu không gì không làm được nhà chúng ta lại là một người mù công nghệ ha?
Kết quả, tối ngày hôm đó, chủ đề trong siêu thoại của Thường Yến Thanh chính là: [Bất ngờ! Ảnh hậu đang hot ở thế kỷ 21 không biết Weibo là cái gì…]
Một truyền mười, mười truyền trăm, đến cuối cùng, hơn phân nửa fans của nghệ nhân trong giới Cbiz đều biết danh xưng người tiền sử ở trong hang động của ảnh hậu Thường, rối rít bày tỏ sự đồng cảm với Thanh Thang.
Lại chạy đến dưới Weibo của thần tượng nhà mình ra sức tán dương một phen.
Chuyện này dần dần tạo thành một phong trào.
Lời đồn là do tự bản thân lan truyền, các Thanh Thang có nối khổ mà hổng dám nói.
Sau đó, Ngũ Nguyệt biết được chuyện này, cười mấy ngày liền.
Sao nàng lại không biết nhà của mình thành hang động từ lúc nào rồi?
Thường Yến Thanh không còn gì để nói, trùng hợp lúc này Tiểu Mễ quay lại, hóa giải bầu không khí ngột ngạt này.
Thường Yến Thanh và Tiểu Mễ ra hiệu phân phát đồ uống nóng xuống dưới, còn dư thì để cho họ tự xử lý.
Lúc này, trong mắt fans, cả người Thường Yến Thanh đều lóe ra kim quang.
Thích cô, là chuyện vô cùng chân thật, vô cùng đáng giá trên thế gian này.
“Sắp đến trưa rồi, thời tiết quá lạnh, các em về ăn cơm trưa trước đi, sau đó tìm một nơi ấm áp, đợi đến bốn giờ chiều khi phim chiếu thì hẵn đến.” Thường Yến Thanh không yên tâm, dặn dò: “Biết chưa?”
“Dạ biết rồi.” Fans gật đầu.
Thường Yến Thanh vẫy vẫy tay với họ: “Vậy chị đi trước đây, tạm biệt.”
Thanh Thang lưu luyến không rời cũng giơ tay lên: “Tạm biệt nữ thần.”
Thường Yến Thanh đi rồi, còn mang theo vài tấm banner.
Đợi khi ảnh hậu đã đi xa, các Thanh Thang mới bỏ tay xuống, không vẫy nữa, quay đầu thì bắt đầu ở trong nhóm fans đắc chí:
[Hôm nay tôi nói chuyện với nữ thần nè? Mấy người có hông?]
[Xem nè, nữ thần mua trà sữa cho tui ó.
Đáng tiếc mấy người không được uống rồi!]
[Thanh Thanh thực sự vô cùng xinh đẹp hu hu hu.
Nhìn gần không chút tì vết luôn.
Làn da mịn màng không giống người.
Thực sự có người có dáng vẻ như vậy sao?]
Người không đi đến hiện trường hối hận phát điên.
Chuyện này còn nghiêm trọng hơn cả việc bỏ lỡ một trăm triệu đó!
Fans ở đây vô cùng đắc ý, đắc ý xong thì không có ý định ở nguyên chỗ cũ, dần dần tản đi, tìm kiếm nơi ăn uống.
Bên kia, Thường Yến Thanh vừa quay lại rạp chiếu phim, đạo diễn thông báo nói cô sắp xếp một chút, đợi lát nữa đoàn làm phim liên hoan.
Cô gọi điện thoại cho Ngũ Nguyệt, điện thoại vang lên vài tiếng mới được kết nối.
“Alo?” Âm thanh bên đối phương có chút ồn ào.
Thường Yến Thanh hỏi nàng: “Em ở ngoài đường à?”
Ngũ Nguyệt ấp úng nói: “Hả…!đâu có, ở nhà mà.”
“Vậy sao bên chỗ em ồn ào quá vậy?”
“À, Tinh Duyệt đang xem phim á.”
Ngũ Nguyệt giơ tay che micro lại, dặn dò Tinh Duyệt một chút, sau đó mới bỏ ra, giả vờ hỏi: “Đúng không Tinh Duyệt?”
Tinh Duyệt phối hợp diễn xuất với nàng: “Dạ đúng rồi, mẹ, tụi con đang ở nhà xem TV.”
Thường Yến Thanh bán tín bán nghi, lại tiếp tục trò chuyện.
“Ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi, chị thì sao?”
“Đợi lát nữa ăn liên hoan với đoàn phim.”
“Được rồi, ở nhà đợi chị về.”
“Yến Thanh? Đi ăn cơm thôi.” Đạo diễn đến thúc giục.
Ngũ Nguyệt nghe thấy giọng nói loáng thoáng của đạo diễn, nói với cô: “Có người đến kêu rồi.
Chị đi ăn cơm trước đi.”
Thường Yến Thanh ừa một tiếng rồi cúp điện thoại.
Hô —- Ngũ Nguyệt thở phào một hơi, không ngờ làm chuyện gian lại vất vả như vậy.
Bây giờ nàng và Tinh Duyệt đang ở trước cổng rạp chiếu phim, vừa mới nhìn thấy toàn bộ quá trình tương tác giữa Thường Yến Thanh và fans.
Về phần tại sao lại ở đây, thì phải nói lại từ đầu rồi.
Buổi sáng, sau khi vợ ra ngoài, Ngũ Nguyệt rất nhàm chán, cho nên nổi hứng muốn ra ngoài xem phim.
Trước đó Thường Yến Thanh có nói đã giữ lại cho nàng hai vé, nhưng lúc đó nàng xua tay từ chối, đối phương cũng không hỏi nhiều nữa.
Chị con mèo nó (cmn) tại sao không hỏi lại em một lần nữa chứ?
Bây giờ nàng vội vàng chạy đến, tự vả mặt ghê.
Quan trọng nhất là, nàng căn bản không có phiếu.
Ngũ Nguyệt hỏi Tinh Duyệt có muốn đi xem mẹ diễn xuất không.
Tinh Duyệt dùng ánh mắt đầy chờ mong nhìn nàng, nói muốn đi.
Bốp, mặt của nàng càng vang hơn, thậm chí còn có hơi đau đau.
Nàng không nên lắm lời hỏi câu này.
Được, lập flat rồi.
Trước mặt con cái, nàng không thể nói mà không giữ lời.
Nàng chỉ có thể kiên trì, ăn mặc chỉnh tề, dẫn theo bé con đi ra khỏi nhà.
Bản thân Ngũ Nguyệt cũng không ngờ, có một ngày mình sẽ lưu lạc đến mức này.
Mua vé xem phim chợ đen để coi bộ phim vợ mình diễn vai chính.
Nàng và người bán vé hẹn gặp mặt ở trước cổng rạp chiếu phim.
Trong lúc đang chờ người bán vé kia, trùng hợp đụng phải Thường Yến Thanh đi ra từ trong rạp.
Sợ bị phát hiện, nàng kéo bé con đi trốn.
Thường Yến Thanh nói chuyện với fans ở trước rạp chiếu phim rất lâu.
Trong lúc đó, anh trai bán vé gọi điện thoại cho nàng, dùng khẩu âm địa phương hỏi nàng: “Cô đang ở chỗ nào vậy?”
Ngũ Nguyệt luôn miệng xin lỗi: “Thật ngại quá, thật ngại quá, bây giờ tôi có chút chuyện không đi được.
Anh có thể đợi tôi một chút được không?”
Hai người vẫn luôn đứng đợi, đợi đến khi Thường Thanh quay về rạp chiếu phim không còn thấy bóng dáng nữa, Ngũ Nguyệt mới quay trở lại, gọi điện thoại cho người bán vé tìm tới điểm hẹn, thuận lợi nhận được vé.
Nhìn chiếc vé trong tay, Ngũ Nguyệt khóc không ra nước mắt.
Hai tấm vé này không thua gì kinh thư mà thầy trò Đường Tăng phải trải qua chín chín tám mươi mốt kiếp nạn mới lấy được!
Đúng lúc này, Thường Yến Thanh gọi điện thoại đến.
Trong lòng Ngũ Nguyệt run lên, tay run run nhận điện thoại, mới có đoạn đối thoại phía trên kia.
Sau khi cúp điện thoại, cuối cùng Ngũ Nguyệt cũng cảm nhận được gió cơn gió Đông Bắc mùa đông đang “dịu dàng vuốt ve” nàng.
Sợ bé con bị lạnh, Ngũ Nguyệt dẫn bé đi đến khu bán đồ ăn kế bên.
Đi dạo một lúc, Tinh Duyệt không chọn được quán ăn nào cả, chỉ đích danh muốn ăn KFC.
Ngũ Nguyệt liền buồn bực.
Sao mấy đứa nhóc lại thích ăn KFC như vậy chứ? Ngay cả nàng lúc nhỏ cũng như vậy.
Bình thường, Thường Yến Thanh không cho phép Tinh Duyệt ăn mấy thứ này.
Nhưng hôm nay, Ngũ Nguyệt cần Tinh Duyệt giúp nàng giữ bí mật, bảo vệ tôn nghiêm chẳng còn thừa lại bao nhiêu của mình, cho nên đáp ứng yêu cầu của bé con.
Ngũ Nguyệt dẫn Tinh Duyệt vào quán KFC, kêu cho bé một cái hamburger, một phần khoai tây chiên, và một hộp sữa bò nóng.
Đợi sau khi những thứ này được mang lên, Tinh Duyệt nhìn chiếc bàn rỗng tuếch trước mặt nàng, tò mò hỏi: “Mami, mami không ăn à?”
“Con ăn đi, mami không đói bụng.” Người đã có tuổi, không tiêu hao được mấy món đồ ăn nhiều calo như vậy.
Tinh Duyệt nghe thấy nàng nói như vậy, cũng không nghĩ nhiều nữa, mở túi đồ ăn của mình ra, bắt đầu ăn.
Ngũ Nguyệt thân thiết giúp bé con cắm ống hút vào hộp sữa bò.
Nàng nhìn thấy hai tay nhỏ của bé con đang cầm hamburger, cố gắng mở to miệng, vẫn là không thể cắn hết trong một ngụm, dáng vẻ vô cùng sốt ruột, nàng không kiềm lòng được phụt cười, ở một bên lấy điệnt thoại ra chụp lại.
Tinh Duyệt có chút tức giận: “Mami!”
“Khụ khụ.” Ngũ Nguyệt ngừng cười, lấy khăn giấy lau mấy mảnh vụn thức ăn dính trên khóe miệng của bé con: “Ây da, là mami sai rồi, cục cưng cứ ăn từ từ, không gấp.”
Tinh DUyệt không để ý đến nàng, tiếp tục vật lộn với chiếc hamburger.
Ngũ Nguyệt gửi bức ảnh vừa chụp được cho Thẩm Khê.
Đối phương gần như trả lời ngay lập tức.
[Thẩm Tiểu Khê: Ái chà chà, nhóc con nhà ai mà đáng yêu quá vậy ta!]
[Thẩm Tiểu Khê: Mình bấm đốt ngón tay tính toán, đứa nhỏ này còn thiếu một người mẹ nuôi.
Mình miễn cưỡng tiếp nhận vậy]
[Nguyệt Lượng: Thật ngại quá, bé con đã có hai người mẹ rồi, không thiếu mẹ nuôi]
[Thẩm Tiểu Khê: Gϊếŧ người diệt tâm]
[Nguyệt Lượng: Muốn hông? Tự đi mà sinh một bé đi]
[Thẩm Tiểu Khê: Ngạo mạn ngông cuồng, đừng hòng lôi kéo mình]
Chậc, Ngũ Nguyệt không ngờ cái đứa làm màu này vẫn rất thông minh.
Chiêu này mà cũng không bị hố.
Hai người đại chiến mấy trăm hiệp, cho đến khi Tinh Duyệt ăn no rồi, ợ một tiếng.
[Nguyệt Lượng: Không nói nữa, dẫn bé con đi đây]
[Thẩm Tiểu Khê: Dẫn đi đàng hoàng cho mình!]
Ra khỏi KFC, thời gian vẫn còn sớm, cách thời điểm chiếu phim còn khoảng hai tiếng đồng hồ.
Kế bên rạp chiếu phim chính là phòng game arcade.
Ngũ Nguyệt nhìn thấy máy nhảy thì trong lòng có chút ngứa ngáy khó nhịn.
“Đi, mami bộc lộ tài năng cho con xem.”
Nàng dẫn Tinh Duyệt ngồi ở một hàng ghế cách đó không xa, dặn đi dặn lại, nói với bé con ngồi yên tại chỗ, đừng đi đâu hết rồi lập tức cởϊ áσ khoác ra, đặt lên ghế.
Lúc này, Ngũ Nguyệt mặc áo len bó sát màu đen, phần dưới phối một chiếc quần đen ống ôm.
Vòng eo tinh tế, đôi chân thon dài, thẳng tắp, trước sau lồi lõm, dáng người đáng kiêu ngạo.
Phối hợp đơn giản đặt trên người nàng bật lên khí chất khác biệt.
Một chút lười biếng, thêm một chút gợi cảm, có lẽ bắt nguồn từ một chút soái khí từ trong tính cách của bản thân, cho dù ở giữa biển người, cũng có thể nhanh chóng phô diễn hết vẻ đẹp.
Ngũ Nguyệt đứng lên máy nhảy.
Một tay cởi đồ cột tóc, mái tóc dài màu nâu khói sáng xõa tung, rơi lên vai, đuôi tóc hơi gợn sóng.
Nàng hất tóc, làm nóng người.
Âm nhạc vang lên, khí tràng triển khai toàn bộ.