Bạn đang đọc Hôm Nay Ánh Trăng Không Làm Việc – Chương 82: Đồ Ngốc
“Thử thế nào còn cần em dạy chị à?”
Ngũ Nguyệt nói một câu như vậy, sau đó Thường Yến Thanh lập tức nâng…!nâng nàng lên.
Thường Yến Thanh không nói được mấy câu xấu hổ như “Ngồi lên tự mình động đi” nhưng hành động lại vô cùng thành thật.
Ngũ Nguyệt tự động não bổ sung thần thái và giọng điệu khi cô nói câu này, sau đó tự mình động.
Chỉ làm một lần.
Thường Yến Thanh thà rằng đỏ hết cả cổ cũng không chịu tiếp tục ra tay thêm một lần nữa.
Thước phim trong đầu của Ngũ Nguyệt không có cách nào chiếu tiếp được, đừng nói đến việc đem hết những kịch bản kíƈɦ ŧɦíƈɦ kia bày ra nếm thử.
Ngũ Nguyệt cảm giác vẫn chưa thỏa mãn, nhưng sắp xếp công việc kín mít sau đó thực sự hạn chế hai người phát huy, có một số việc vẫn phải có chừng mực.
Dù sao cũng đã nếm được ngon ngọt rồi, kìm chế một chút thì có sao đâu chứ.
Nàng nhịn.
Tắm suối nước nóng rồi lại trải qua sự hòa hợp sinh mệnh, lúc tối khi quay về, hai người đánh một giấc say sưa ngon lành.
Sáng hôm sau, hai người mặt mày rạng rỡ, tinh thần phấn chấn.
Ngày thứ hai sẽ sắp xếp đi ngắm hoa anh đào đầu xuân.
Cuối tháng ba, hoa anh đào nở vừa vặn.
Cặp đôi vợ chồng cười đùa suốt cả quãng đường, có thể nhìn ra được thực sự vui vẻ.
Thường Yến Thanh và Ngũ Nguyệt nắm tay nhau, đi ở phía sau, nhỏ giọng nói thì thầm.
Thỉnh thoảng có vài du khách đi ngang qua lén nhìn hai người họ.
Trong những du khách này, một phần là người địa phương, cũng không biết Thường Yến Thanh là ai.
Thứ hấp dẫn tầm mắt của họ là động tác nắm tay nhau và những cử chỉ thân mật, khắng khít của hai người.
Họ hoặc là thở dài lắc đầu, vô cùng khó hiểu với hành động của hai người, hoặc là trên mặt cực kỳ hâm mộ, rất đỗi ngạc nhiên vì sự xứng đôi của hai người, hoặc là có chút sửng sốt, không biết thông qua hai người lại đột nhiên nhớ đến ai đó.
Thường Yến Thanh không sợ những ánh mắt phức tạp này, vẫn nắm chặt bàn ay của Ngũ Nguyệt trong lòng bàn tay mình, thậm chí còn cùng nàng mười ngón đan xen, thể hiện người ở bên cạnh này là của cô, đối diện với ánh mắt của người đời.
Nước R là một quốc gia du lịch.
Trong thời tiết tốt để ngắm hoa anh đào như thế này, có rất nhiều khách du lịch nghe danh mà đến.
Một số người trong nước đến đây rõ ràng có nhận ra hai người, cũng có nghe về câu chuyện của hai người.
Nhưng đang tha hương nơi đất khách quê người lại trùng hợp gặp được ngôi sao, biểu cảm của họ có chút kích động, tranh thủ thời gian lấy máy ảnh và điện thoại ra chụp lén vài tấm ảnh, cho dù chẳng có tác dụng gì cả, nhưng nhìn người đẹp nhiều một chút luôn có thể khiến cho tâm trạng người ta trở nên tốt hơn.
Ngũ Nguyệt cũng không quan tâm những ánh mắt bất nhất không rõ dụng ý này, cùng Thường Yến Thanh rảo bước trên con đường hoa anh đào, ánh mắt ngó nghiêng bốn phía, vừa ngắm hoa, vừa ngắm người.
Con gái nước R trước đây đều nổi tiếng vì tràn đầy sức sống.
Có rất nhiều học sinh hôm nay cũng đến đây để kịp mùa hoa nở.
Họ mặc đồng phục đặc sắc, lộ rõ vẻ thanh xuân phơi phới, có sức sống thuần tự nhiên.
Ngũ Nguyệt có chút thích thú, lại có chút hâm mộ, không kiềm lòng được chăm chú ngắm nhìn thêm.
Bởi vì vẻ ngoài của Ngũ Nguyệt không hề liên quan đến cụm từ hoạt bát đáng yêu.
Vẻ đẹp của nàng có tính công kích và tính xâm lược, công thêm tính tình luôn luôn lười biếng, không phải là kiểu vừa nhìn một cái thì sẽ được người khác khen ngợi là em gái này trông thật ngây thơ.
Những người gặp nàng đều sẽ chỉ nối một câu thật xinh đẹp.
Cho nên những cô gái có khí chất ngây thơ này luôn được nàng thiên vị.
Nhìn những tốp nữ sinh trên người tràn đầy sức sống này, trên mặt của Ngũ Nguyệt dần dần lộ ra nụ cười người dì.
Chưa cười được bao lâu thì ánh mắt đã bị Thường Yến Thanh cản lại.
Ngũ Nguyệt cảm thấy vẫn chưa đủ, chọt chọt cánh tay của Thường Yến Thanh: “Chị nhích qua một chút đi.”
Thường Yến Thanh không động đậy, giống như một pho tượng, đứng đó không chịu tránh ra một chút nào.
Ngũ Nguyệt không nói được cô, tự mình nghiêng đầu, né qua thân thể của Thường Yến Thanh để nhìn tiếp.
Thường Yến Thanh mặt không đổi sắc lại nhích về trước một chút, một lần nữa che khuất tầm mắt của Ngũ Nguyệt.
Làm cái gì vậy? Ngũ Nguyệt thu lại ánh mắt, nghiêng đầu nhìn Thường Yến Thanh không lộ ra bất cứ biểu cảm gì trên mặt, có chút khó hiểu, lại cẩn thận suy nghĩ một chút.
Không phải Thường Yến Thanh ghen đó chứ?
Sao ngay cả giấm của con nít cũng ăn vậy?
Ngũ Nguyệt buồn cười, nói: “Em đang xem mà.”
Thường Yến Thanh ừm một tiếng, nói: “Chẳng có gì đẹp cả.”
“Em cảm thấy rất đẹp nha.” Ngũ Nguyệt dâng lên tâm tư trêu chọc cô: “Chị không cảm thấy con gái của nước R vô cùng đáng yêu sao?”
Thường Ngũ Nguyệt lập tức phủ nhận: “Không cảm thấy.”
Ngũ Nguyệt đưa sát gương mặt đến, chất vấn: “Chẳng lẽ chị không thích mấy em gái đáng yêu à?”
Thường Yến Thanh không trả lời ngay, suy nghĩ một lúc mới lên tiếng: “Thích.”
Ngũ Nguyệt cắt ngang: “Còn không phải sao.”
Nàng nói mà, tại sao có thể có người không thích những cô gái đáng yêu chứ.
Cái sự yêu thích này cũng không phải là thích kiểu tình yêu, mà chỉ đơn giản là thưởng thức những thứ tốt đẹp thôi.
Thường Yến Thanh có lẽ cũng thích mới đúng chứ.
Thường Yến Thanh cười cười, không nói gì thêm.
Nửa câu sau chữ thích kia, những lời nói ngầm không nói ra kia, Ngũ Nguyệt có biết hay không đã không còn quan trọng nữa.
Chỉ cần bản thân cô biết, từ đầu đến cuối, người đáng yêu chỉ có một thôi.
“Đi thôi.” Thường Yến Thanh kéo Ngũ Nguyệt, không nói một lời đi về phía trước.
Dù có nói thế nào thì cũng không cho nàng dừng lại nữa.
Ngũ Nguyệt trề môi, có chút không tình nguyện, nhưng cũng chỉ có thể nhanh chân đuổi theo.
Nếu không, nàng không hề nghi ngờ lát nữa Thường Yến Thanh sẽ nhẫn tâm bỏ nàng lại một mình ở chỗ này.
Nàng sẽ ngồi đây khóc đó.
Sau khi được phát sóng, Thường Yến Thanh hiếm thấy lại không chịu nói lý lẽ lập tức nhận được sự trêu chọc tập thể:
[Chị ấy ghen, chị ấy ghen, chị ấy ghen rồi!]
[Ha ha ha, bình giấm chua Thanh Thanh sao lại đáng yêu như vậy chứ]
[Nguyệt Lượng về nhà có lẽ phải quỳ ván giặt đồ rồi]
[Lầu trên nói mò rồi, không thể nào.
Sao Thanh Thanh nỡ để cho nàng quỳ ván giặt đồ chứ.
Nằm liệt giường ba ngày thì còn tạm được]
[Ba ngày? Quào, cũng quá kíƈɦ ŧɦíƈɦ rồi!]
[Do* nàng tối trời tối đất, ngày ngày đêm đêm, vật đổi sao dời, sông cạn đá mòn luôn]
*Làm
[Con gái nước R thực sự rất đáng yêu.
Người chị già này cũng rất thích ngắm.
Khó trách Nguyệt Lượng lưu luyến quên đường về…]
Bởi vì nhân viên công tác của tổ chương trình đang khống chế bốn phía, khuyên những người muốn tiến lên chụp ảnh và xin chữ ký đi chỗ khác, cho nên sáu người tập trung ngắm hoa anh đào, không bị làm phiền.
Ngũ Nguyệt đi mệt mỏi, kéo Thường Yến Thanh ngồi xuống băng ghế dài trong công viên hoa anh đào, không khỏi thoải thoái mái mái cảm thán một câu: “Thật tốt.”
Thật lâu trước đây, Ngũ Nguyệt đã chờ mong một khung cảnh như thế này, có thể cùng Thường Yến Thanh dạo bước trên đường, không cần phải trốn trốn tránh tránh, lộ ra cả gương mặt, thỏa thích ngắm phong cảnh, hóng gió, tâm sự chuyện thường ngày.
Một ngày bình thường cũng có thể có muốn vàn sắc thái.
Giờ phút này, không khí ngọt ngào, gió cũng dịu dàng, mà người đang ngồi bên cạnh nàng, không phải là một ngôi sao nổi tiếng ai nấy đều biết, mà chỉ là Thường Yến Thanh thôi.
Phía sau chỗ hai người ngồi có một gốc hoa anh đào nở rộ.
Thường Yến Thanh tựa lưng vào ghế, ngẩng đầu nhìn một chút hoa anh đào trên đỉnh đầu, hồng hồng mịn mịn, khi gió nhẹ nổi lên còn mang theo vài cánh hoa bồng bềnh, ung dung rơi xuống.
Ngũ Nguyệt cũng ngẩng đầu lên nhìn, đúng lúc có một cánh theo nương theo ngọn gió rơi xuống, bay về phía này.
Nàng không né tránh, vô thức nhắm mắt lại, sau đó lập tức cảm nhận được thứ kia nhẹ nhàng rơi lên gương mặt nàng.
Gương mặt được hoa anh đào phủ lên, nổi bật lên giữa cánh hoa hồng hồng, còn mịn màng và hồng hào hơn cả hoa.
Thường Yến THanh nhếch môi, khóe miệng dần dần cong lên, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
Bàn tay đang đút trong túi áo khoác âm thầm nắm chặt, dường như muốn bắt đầu hành động.
Dáng vẻ khi nhắm mắt lại, hàng lông mi run rẩy, trông vô cùng ngoan ngoãn kia của Ngũ Nguyệt luôn có thể gây ra từng gợn sóng trong lòng cô.
Bởi vì người đó là Ngũ Nguyệt, cho nên Thường Yến Thanh luôn luôn có thể đặt cảm xúc lên trước lý trí.
Ngũ Nguyệt không nhìn thấy ánh mắt của Thường Yến Thanh ngay lúc này, càng không thể nói ra được sự ràng buột và dây dưa kia.
Đó là tình cảm lắng đọng nhiều năm của cô, đều giấu sâu trong đáy mắt.
Sau đó, Thường Yến Thanh rút tay khỏi túi áo, vịn vào thành ghế phía sau lưng, nghiêng người sang, cúi đầu, lại cúi đầu…
Tình cảm là thứ không thế khống chế.
Lý trí như cô cũng không thể khống chế hoàn toàn từng tiếng nói, từng hành động của mình.
Có một số việc nếu muốn làm cứ làm thôi, không cần cố gắng suy xét đang là trường hợp như thế nào.
Cũng có chút giống với sự xúc động trong những năm tháng trẻ tuổi, xốc nổi.
Chương trình chiếu đến khúc này, ống kính cắt đến sườn mặt của Thường Yến Thanh, chỉ nhìn thấy cái ót được mái tóc dài của cô che lại.
Đám người ngồi trước màn hình máy tính trong chớp mắt không còn giữ dược bình tĩnh nữa, mở miệng gáy to:
[A a a, lão Thường, chị công bùng nổ luôn! Quá cưng chiều, quá cưng chiều rồi.
Ánh mắt gϊếŧ người! Tôi chết mất!]
[Quả nhiên không nhìn lầm.
Nguyệt Lượng chính là thụ!]
[Cái gì đây, sao lại không nhìn thấy vậy? Cái này có hôn trúng chưa!]
[Có lẽ là hôn rồi đó.
Tổ chương trình chết tiệt này, mấy người có ống kính chính diện không vậy? Tôi thèm muốn chết rồi]
[Tôi chết rồi, tôi chết rồi, tôi chết rồi.
Lãng mạn chết rồi a a a a]
[Quào, ngay trước đám đông, mấy người đang làm chuyện gì vậy! Gkd*, lão Thường, chị mau tiếp tục đi! Hôn sưng miệng của cô ấy luôn cho em!]
*Làm nhanh một chút
Trên thực tế, Thường Yến Thanh có hôn thật, nhưng cũng chỉ chạm vào một chút.
Tổ chương trình khi biên tập cố ý kéo dài thời gian, lộ ra dáng vẻ như có chút gì đó.
Bầu không khí được bao trùm một sắc thái cực kỳ lãng mạn.
Để vào hiện thực, cùng lắm chỉ khoảng một giây rưỡi.
Ngũ Nguyệt bị hôn trộm, kinh ngạc mở mắt, sau khi nhìn chằm chằm vào gương mặt của Thường Yến Thanh nửa giây mới mỉm cười, ánh mắt cong cong.
Nàng cong miệng lên, chớp chớp đôi mắt ngây thơ giống như còn muốn nữa.
Thường Yến Thanh giơ tay đè xuống, đổi lại một ánh mắt không hài lòng, vô cùng đáng thương của nàng.
Cuối cùng vẫn là do Ngũ Nguyệt tự lấy đóa hoa anh đào kia từ trên mặt xuống, lại nắm chặt trong tay suốt cả một buổi sáng, không nỡ ném đi.
Buổi trưa, cả đoàn người thưởng thức đồ ăn ngon ở nơi đó.
Trong đó có món dùng hoa anh đào làm thành điểm tâm ngọt, chính là món được Ngũ Nguyệt chào đón nhất, còn muốn nghiên cứu món điểm tâm ngọt này một phen, ăn không hết thì nhét thẳng vào miệng của Thường Yến Thanh.
Đầu lưỡi của Thường Yến Thanh nếm được vị ngọt, ngây ngốc một lúc, những món đưa đến phía sau đều không nói một lời, mở miệng đón nhận, sau đó đều nuốt xuống.
Sau khi nghỉ ngơi một chút, buổi chiều là hoạt động tập thể của sáu người.
Tổ chương trình sắp xếp một vài trò chơi nhẹ nhàng nhưng rất thú vị để mọi người tiêu khiến.
Ngay từ đầu, sáu người đã thỏa thuận xong.
Nếu như thua, sẽ kiss nhau ngay trước mặt mọi người.
Ngũ Nguyệt xoa xoa tay, nghiêm túc thề non hẹn biển nói mình sẽ không thua.
Sau đó, họ được hạng nhất từ dưới đếm lên…
Cả đám cười vang, nói nàng tự tin quá sớm rồi, tự vả mặt mình.
Trên mặt Ngũ Nguyệt dần dàn có chút không kiềm nén được nữa.
Chuyện này cũng quá ngượng ngùng rồi!
Ngũ Nguyệt gửi ánh mắt vô tội về phía Thường Yến Thanh, gửi sóng điện não cầu cứu trong im lặng.
Thường Yến Thanh tuân theo tinh thần có chơi có chịu, một tay ôm nàng vào lòng, hôn nhẹ lên trán nàng rồi sau đó quay mặt về phía mọi người, hỏi: “Được chưa?”
Ngũ Nguyệt bị cô bá đạo một lần như vậy, cảm giác hai gò má nóng lên như muốn bỏng.
Sau khi Thường Yến Thanh buông nàng ra, nàng lập tức giơ hai tay lên, tiến hành hạ nhiệt vật lý bằng tay.
Những người khác nhìn thấy cảnh này đều ngơ ngác.
Mấy giây ngắn ngủi lúc này vừa mới xảy ra chuyện gì vậy? Vậy là hết rồi à?
Lại nhìn thấy dáng vẻ cô vợ nhỏ thẹn thùng của Ngũ Nguyệt, thực sự không muốn nhìn.
“Cái này không tính nhỉ? Hôn trán sao được chứ?”
Ngũ Nguyệt ôm lấy cánh tay của Thường Yến Thanh, hường về phía mọi người le lưỡi một cái, không nói lý lẽ: “Lúc mới bắt đầu cũng đâu có nói nhất định phải hôn môi đâu!”
Cảm đám bị logic thần kỳ thuyết phục, nhất thời không biết nói gì, chỉ có thể xua xua tay, nói: “Được rồi, được rồi, tha cho cô một mạng.”
Ngũ Nguyệt cười hì hì, nghĩ thầm cuối cùng cũng thoát được một kiếp.
Phía sau nàng cũng không dám tiếp tục khoe khoang khoác lác lập flat nữa.
Phải biết rằng lập flat hơn phân nửa đều sẽ ngã, ngã sẽ đập chết ai, trong lòng người đó tự hiểu.
Cười cười nói nói, công việc ban ngày thoải mái kết thúc.
Sau khi kết thúc công việc buổi chiều, buổi tối, cả đoàn người lại kéo nhau đi dạo chợ đếm.
Lần này có thợ quay phim của chương trình đi theo, không tính là hoạt động riêng tư.
Sau khi ăn no, Thường Yến Thanh muốn đi dạo bốn phía mua một chút quà mang về cho con gái của mình.
Ngũ Nguyệt lại ngồi trong quầy hàng của chợ đêm, tiếp tục tràn đầy phấn khích chọn món, không muốn đi.
Chiếu theo cách ăn như thế này của nàng, không biết đến khi nào mới có thể kết thúc.
Ngày mai phải bay rồi, quà của con gái có lẽ sẽ phải ngâm nước mất.
Thường Yến Thanh bó tay với cái người đam mê ăn hàng này, nhìn nhân viên công tác ở xung quanh một chút.
Sau khi xác nhận nàng ở một mình cũng rất an toàn thì chỉ có thể dặn dò nàng: “Em ở chỗ này đừng đi đâu cả.
Chị đi một chút rồi sẽ về ngay.”
Trong miệng của Ngũ Nguyệt đang nhai đồ ăn, mơ hồ ú ớ vài tiếng không rõ ràng.
Thường yến Thanh ghi lại tên của quầy hàng, rồi mới đi dạo xung quanh.
Sức hấp dẫn của đồ ăn quá lớn.
Ngũ Nguyệt không quan tâm, chọn một đống, đủ loại kiểu dáng đều muốn thử một chút, muốn nếm một miếng, chọn chọn lựa lựa, thích thì ăn nhiều một chút, không thích thì dứt khoác bỏ qua một bên.
“Em gái trông xinh đẹp thế” (tiếng Nhật)
Đang ăn vui vẻ, nàng nghe thấy kế bên vang lên một câu bô lô ba la như vậy, giọng nói rất gần, thế là quay đầu nhìn thoáng qua.
Một người đàn ông đang trẻ tuổi đang ngồi bên tay phải, không rời mắt, nhìn chằm chằm vào nàng.
Ngũ Nguyệt giơ ngón tay chỉ về phía mình: “Me?”
Người đàn ông liên tục gật đầu, biểu hiện vô cùng hưng phấn, nói: “Ừ, ừ.” (Tiếng Nhật)
Ngũ Nguyệt cười ngượng, dùng tiếng R sứt sẹo đáp lại anh ta một câu: “Cảm ơn” (tiếng Nhật)
Câu nói lúc nãy của người đàn ông kia, thật ra nàng nghe không hiểu lắm.
Trước đó, nàng cũng từng học một chút tiếng R, hiểu được một chút lặt vặt, chỉ mơ hồ nghe thấy đối phương khen nàng xinh đẹp.
Mặc dù không thích ánh mắt thẳng thừn của anh ta, nhưng đối mặt với lời khích lệ của một người xa lạ, vẫn lên tiếng nói cảm ơn.
Đằng sau, người đàn ông vẫn luôn ba hoa, nói chuyện cũng xem như lễ phép.
Ngũ Nguyệt vừa rảnh rỗi lại vừa nhàm chán, huơ tay múa chân nói chuyện với anh ta một lúc lâu, trái lại còn khá vui vẻ.
Sự vui vẻ này đều đến từ sự buồn cười do bất đồng ngôn ngữ gây ra.
Đầu tiên là nàng bị chính động tác buồn cười của mình chọc cười, người đàn ông bên cạnh cũng thực sự là một người buồn cười, nhìn ra được rất biết cách nói chuyện, nói ra câu nào cũng vô cùng đặc sắc.
Đến cuối cùng, trò chuyện được một lúc, người đàn ông kia đột nhiên nói một câu: “Mấy giờ rồi? Em đi một mình à? Nếu có thời gian thì có thể đi uống chút gì đó với anh không?” (tiếng Nhật)
Ngũ Nguyệt còn chưa hiểu ra câu kia đang nói cái gì thì Thường Yến Thanh đã quay trở lại.
Thường Yến Thanh về muộn, nhưng rất đúng lúc, vừa vặn nghe thấy câu nói cuối cùng này.
Thường Yến Thanh biết tiếng Nhật.
Trước đó khi quay phim, bởi vì công việc cần thiết nên đã nghiêm túc học tiếng R trong ba tháng, giao tiếp thường ngày không thành vấn đề.
Bây giờ, trong đầu nhanh chóng chuyển đổi thông tin.
Ngay lập tức, cô bắt đầu nóng máu, cắn cắn môi, trên mặt lộ ra sự tức giận.
Cô bước nhanh về phía trước, chen vào giữa hai người, bảo vệ Ngũ Nguyệt phía sau lưng, đối diện với người đàn ông kia, nói một câu: “Sao thế?” (tiếng Nhật)
Giọng điệu xem như khá nhẹ nhàng, chỉ là biểu cảm trên mặt vô cùng lạnh lùng, giống như một sát thần, dán lên nhãn dán người sống đừng đến gần, lóe sáng hai chữ từ chối.
Người đàn ông nhìn Thường Yến Thanh một chút, rồi lại nhìn Ngũ Nguyệt mơ màng đang trốn sau lưng cô, nụ cười trên mặt bỗng chốc cứng đờ, biết đây là người không thể động vào được, đành phải hậm hực bỏ đi.
Thường Yến Thanh nhìn thấy người đàn ông đã đi xa, xoay người muốn tính sổ chuyện Ngũ Nguyệt nói chuyện lung tung với người lạ, nhìn thấy vệt nước tương dính trên khóe miệng của nàng, cộng với biểu cảm vô cùng khó hiểu, dáng vẻ ngơ ngác sững sờ, ngọn lửa giận kia không hiểu sao lại biến mất.
Cầm khăn tay giúp nàng lau những vết bẩn trên mặt, Thường Yến Thanh chỉ cảm thấy không hiểu sao lại có chút buồn cười.
Cô chỉ có thể nói một câu không mang theo chút bực bội nào: “Đồ ngốc.”
Còn chưa hiểu chuyện gì vừa mới xảy ra chớp nhoáng lúc này, Ngũ Nguyệt bị một câu nói đồ ngốc của Thường Yến Thanh hấp dẫn lực chú ý, quên gỡ rối mối quan hệ lúc này, bởi vậy bất mãn nhếch miệng: “Sao chị lại mắng em chứ?”
Ngón tay của Thường Yến Thanh chỉ vào trán của nàng một cái, tức giận nói: “Đi thôi, đồ ngốc.”