Hôm Nay Ánh Trăng Không Làm Việc

Chương 76: Công Khai Ngược Cẩu


Bạn đang đọc Hôm Nay Ánh Trăng Không Làm Việc – Chương 76: Công Khai Ngược Cẩu


Bởi vì trận gà bay chó sủa lần này gây tổn thất giá trị thương mại của Thường Yến Thanh nên vẫn sản sinh ảnh hưởng nhất định đối với sự nghiệp của cô.
Bởi vì danh dự bị tổn hại, bộ phim tiếp theo đã bàn bạc xong cũng bị uyển chuyển khuyên rút lui.

Vô duyên kéo đến, những nhãn hiệu cô làm đại diện kia cũng lấy lý do làm trái hợp đồng, muốn hủy hợp đồng với cô.

Thường Yến Thanh vì vậy phải thanh toán một phần phí bồi thường vi phạm hợp đồng, sau đó đã không còn lại bao nhiêu đại ngôn.
Mặc dù hôn nhân đồng giới đã được hợp pháp hóa nhiều năm, nhưng độ tiếp nhận của công chúng vẫn có hạn, còn tiềm ẩn vô số người phản đối.

Phía trên cân nhắc đến sức ảnh hưởng của nhân vật công chúng, tuy ngoài mặt ủng hộ, sau lưng vẫn sẽ đè ép một chút, nhưng hơn phân nửa đều là mắt nhắm mắt mở, chỉ cần không sinh ra ảnh hưởng quá xấu, hoàn toàn sẽ không ra tay.
Thứ bị ảnh hưởng lớn nhất không phải từ chính sách mà là từ tư bản.

Từ trước đến nay, tư bản chỉ coi trọng “tiền”.

Chỉ cần có một chút tiếng phản đối, thì một xí nghiệp thương nghiệp sẽ suy xét điều này.

Thiếu đi một Thường Yến Thanh thì còn có vô số Thường Yến Thanh khác, trong giới không bao giờ thiếu ngôi sao được người yêu mến.

Ai cũng có thể thay thế mọi lúc.
Bây giờ, giá trị của Thường Yến Thanh bị suy giảm, dĩ nhiên sẽ không được họ ưu ái nữa, tránh cô còn tránh không kịp nữa là khác.

Chỉ có một số ít người vẫn tin tưởng vào nhân phẩm và năng lực của cô, vẫn kiên trì hợp tác với cô.
Sau khi giảm bớt mức độ công việc, Thường Yến Thanh thực sự được nhàn rỗi, không cần hối hả ngược xui bận bịu công việc nữa.

Trở ngại những tin đồn kia, có rất ít kịch bản tốt tìm đến cô, Thường Yến Thanh dứt khoát đều không nhận, thong dong ở nhà, bên cạnh vợ con.
Bên phía công ty vô cùng bất mãn đối với Thường Yến Thanh, cũng đề xuất muốn chấm dứt hợp đồng.

Lúc Châu Hàm thông báo tin tức này, trên mặt Thường Yến Thanh không chút gợn sóng, ừm một tiếng, chọn một buổi sáng trời trong gió nhẹ, ký tên xuống tờ chấm dứt hợp đồng, mang theo Châu Hàm và đoàn đội do một tay chị ấy nuôi dưỡng đi.
Sau khi bàn bạc xong với Châu Hàm, cô cho họ nghỉ phép.

Thường Yến Thanh quyết định tu chỉnh một khoảng thời gian rồi mới một lần nữa bắt đầu làm việc.

Thế là, trong một khoảng thời gian rất dài thuộc trạng thái nửa rút lui, dành hết toàn bộ thời gian cho gia đình.
Lo lắng nhất chính là người hâm mộ.

Ảnh hậu nhà họ vốn đã không hoạt bát gì cho kham, muốn gặp mặt khó lại càng thêm khó.

Bây giờ nói cho họ biết không thể gặp mặt offline nữa, gặp mặt online cũng sắp không còn nữa rồi, chỉ có thể dựa vào lương thực còn sót lại để sống sót qua ngày, vậy sao có thể được chứ?
Mà người phụ nữ tên Thường Yến Thanh này lại không có weibo nữa chứ? Tài khoản chính thức của phòng làm việc chỉ đăng tải một dòng thông báo kêu họ “yên tâm đừng sốt ruột” rồi sau đó không còn động tĩnh gì nữa.
Cho nên, họ chỉ có thể ngồi chực chờ dưới weibo của Ngũ Nguyệt, hèn mọn cầu xin ảnh hậu nhà mình có thể thỉnh thoảng lộ mặt, cue Thường Yến Thanh tới tấp.


Nơi này nghiễm nhiên trở thành quê hương thứ hai của họ, ngoài siêu thoại cá nhân Thường Yến Thanh.
Loại hành vi này thật ra rất ky, đặt trong giới fan sẽ bị từng người một phun nước miếng dìm chết, nhưng người hâm mộ của Ngũ Nguyệt lại cảm thấy chuyện này rất thú vị.

Fan only này không phải sốt ruột tìm ngược sao.

Cầu đường để đập như fan cp cũng được à?
Fan những nhà khác nhau lại được vận mệnh an bài ở cùng một chỗ, mục tiêu lại giống nhau lạ thường, chính là đạt thành nhất chí với chuyện Thường Yến Thanh phải xuất hiện thường xuyên hơn, tương thân tương ái, người ngoài nhìn thấy chỉ biết than thở.
Chính chủ Ngũ Nguyệt không có ý kiến đối với chuyện này.

Thường Yến Thanh vẫn còn được chào đón như vậy, nàng vui còn không kịp nữa là, thỉnh thoảng tâm tình tốt còn thuận theo ý mọi người, kéo Thường Yến Thanh ra đánh bóng.
Lúc này, Thường Yến Thanh đang nấu cơm, Ngũ Nguyệt liền tựa vào tủ đựng nguyên liệu, tiện tay chụp một tấm hình, muốn đăng bài weibo mới.
[Hôm Nay Mặt Trăng Không Làm Việc V: Gặp được một người bằng lòng mỗi ngày nấu cơm cho bạn thì nhất định phải lập tức cưới về nhà [hình ảnh]]
Trong ảnh, Thường Yến Thanh mặc tạp dề hình gấu màu hồng phấn, một tay cầm cán chảo, một tay cầm xẻng, trong chảo đang tráng trứng, còn Thường Yến Thanh chỉ lộ ra nửa bên mặt, được ánh đèn ấm nóng tản ra ánh sáng dịu nhẹ làm nền, lộ ra vài phần thảnh thơi và nghiêm túc.
Một hình ảnh rất có không khí sinh hoạt.

Rút đi hào quang của ngôi sao lớn, Thường Yến Thanh cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường, muốn mỗi ngày xuống bếp làm cơm cho vợ mình.
[Hu hu hu, không ngờ Thanh Thanh của chúng ta ở nơi riêng tư lại hiền thục như vậy, chua đến mức tôi nói năng lộn xộn rồi]
[Lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, hình tượng hoàn mỹ gì vậy trời, còn có chuyện nào mà Thường Yến Thanh không biết làm không?]
[Có mùi vị ghê, mùi vị vợ hiền mẹ tốt]
[Sườn mặt hoàn mỹ này, tôi ngất rồi, quá đẹp]
[Muốn một người vợ như Thanh Thanh.

Ai đến đánh thức tôi đi hu hu hu]
[Trông có vẻ ăn rất ngon, muốn ăn, hâm mộ]
[Trước khi nhấn vào không biết dễ phát khóc như vậy.

Hôm nay cũng là một ngày thất tình]
[A a a tôi vui quá đi, gõ bát đợi thức ăn, nhiều thêm một chút đi, cho tôi ăn no bể bụng luôn]
[Thật ngọt! md, tôi lại tin tưởng vào tình yêu rồi!!!]
[Mẹ ơi, Nguyệt Lượng, chị thực sự nhặt được bảo bối rồi]
[Ảnh hậu Thường đừng nuôi Nguyệt Lượng của tụi tôi béo múp, biến thành heo nhé!]
Ngũ Nguyệt nhìn thấy họ tương tác trong khu bình luận, không kiềm chế được nhếch khóe môi mỉm cười, ngước mặt lên muốn chia sẻ những câu nói thú vị này với Thường Yến Thanh.

Ngay giây phút lướt ánh mắt lên người cô, cơ bắp trên mặt lại đột nhiên đình trệ, khóe miệng nhếch lên âm thầm hạ xuống, ý cười giảm đi, rồi biến mất.
Dường như Thường Yến Thanh, thực sự đã thay đổi rất nhiều.
Khóe mắt của cô vì mỉm cười mà dẫn dần xuất hiện nếp nhăn.

Làn da cũng không còn căng bóng giống như trước kia nữa.

Tuy bảo trì trạng thái rất tốt nhưng vẫn nhão ra, trông có vẻ không còn căng đầy như gương mặt của con gái đôi mươi nữa.

Những thay đổi này không chỉ xuất hiện ở bên ngoài, thay đổi nhiều nhất còn phải kể đến khí chất trên người.
Mười năm trước, khi Ngũ Nguyệt gặp được Thường Yến Thanh, Thường Yến Thanh vẫn còn là dáng vẻ lạnh lùng, người sống đừng đến gần.

Theo tuổi tác dần tăng lên, phòng bị đối với thế giới này cũng dần rút đi, cả người cũng dịu dàng hơn nhiều.
Năm tháng đã in dấu vết của thời gian lên gương mặt của cô.

Sự dịu dàng khắc vào xương tủy, đó chính là thứ sau khi nhặt lại được lòng tin đối với cuộc sống, dùng tình yêu nuôi dưỡng từng chút một để tạo thành.
Mười năm nay, hai người họ đỡ đần nhau cùng tiến về phía trước.

Trước đó chưa từng dừng lại, cẩn thận quan sát những điều này.

Bây giờ, Ngũ Nguyệt mới đột nhiên phát hiện ra, thời gian sẽ không chờ đợi bất cứ ai.

Thường Yến Thanh đã già đi không ít.
Có lẽ nên dùng từ chín chắn để hình dung mới càng chuẩn xác hơn.

Ngũ Nguyệt cũng không muốn thừa nhận thời gian đã lưu lại vết tích có thể nhìn thấy bằng mắt thường giữa hai người họ.

Con đường mà nàng và Thường Yến Thanh phải đi còn rất dài.
“Thanh Thanh à.”
Ngũ Nguyệt ngập ngừng, răng môi chạm nhau, thấp giọng nỉ non, nếu không cẩn thận lắng nghe, sẽ không phát hiện được tiếng gọi giống như đang thì thầm này của nàng.
Động tác xào đồ ăn trong tay Thường Yến Thanh cũng không dừng lại, hơi cúi đầu, nhẹ giọng khẽ hỏi: “Sao vậy?”
Không hiểu tại sao, Ngũ Nguyệt đột nhiên cảm thấy vui vẻ, giọng nói cũng nhiễm sự vui sướng: “Em đã nói với chị chưa nhỉ…
Chậm chạp không nghe thấy nửa câu nói phía sau, Thường Yến Thanh tưởng rằng Ngũ Nguyệt nghĩ cô không để ý, buông chiếc xẻng trên tay xuống, tắt lửa, quay đầu nhìn nàng.
“Nói gì?”
Ánh mắt kia vừa kiên định lại vừa nghiêm túc, đang yên lặng chờ đợi câu trả lời của nàng.
Trái tim của Ngũ Nguyệt run động, không tự chủ nghe theo sự dẫn dắt của cô, nói ra suy nghĩ trong lòng mình: “Nói chị rất xinh đẹp á.”
Trên mặt Thường Yến Thanh mang theo ý cười, ừm một tiếng bày tỏ bản thân đã nhận được lời khen này.
Ngũ Nguyệt không thường hay đặt những lời khen vẻ đẹp của cô ở trên miệng, bình thường đều là hôn hôn sờ sờ, dùng hành động thực tế chứng minh sự yêu thích của nàng đối với vẻ bề ngoài đẹp mắt của Thường Yến Thanh.
May mà có vẻ bề ngoài xinh đẹp này, có thể giúp cô giữ người lại bên cạnh mình.
Thường Yến Thanh lại bổ sung một câu: “Em thích là được rồi.”
Trên mặt Ngũ Nguyệt vô cùng hào hứng: “Thích chết đi được.”
Nàng nói xong thì tiến sát đến, ôm lấy vòng eo nhỏ của Thường Yến Thanh, tiến sát mấy bước, đè Thường Yến Thanh tựa lên chỗ nấu ăn, cúi đầu không kìm lòng được hôn lên, sau đó ôm chặt lấy cô, tựa bên tai cô, vô cùng thân mật và ỷ lại.
Thường Yến Thanh đối diện với sự nhiệt tình chủ động của Ngũ Nguyệt, cảm thấy có chút thẹn thùng, mất tự nhiên giơ tay vén một sợi tóc rối ra sau vành tai, đôi tai ửng đỏ bán đứng lòng cô: “Nấu cơm trước đã.”
Ngũ Nguyệt nghe lời không quậy cô nữa, cuối cùng hôn lên giữa môi cô một cái, lưu luyến không nỡ, buông tay ra để cô tiếp tục nấu cơm, bản thân ở một bên đứng xem.
Sau khi Thường Yến Thanh bật lửa nấu món ăn cuối cùng, ngón tay của Ngũ Nguyệt gõ lên mặt bàn lạnh buốt, trầm tư hỏi cô: “Đợi lát nữa cơm nước xong xuôi, chúng ta cùng nhau livestream nhé?”
“Chúng ta cùng nhau?” Thường Yến Thanh muốn biết có phải là điều cô nghĩ đến hay không.
Ngũ Nguyệt gật gật đầu, giọng điệu nhẹ nhàng: “Đúng vậy, mấy bạn fan kia của chị suốt ngày ngao ngao, hận không thể vào trong nhà tụi mình ở đó.


Hôm nay hai tụi mình cùng nhau xuất hiện đi.

Chắc chắn họ sẽ rất vui vẻ.”
Thường Yến Thanh đồng ý.

Mặc dù cô không biết livestream phải thao tác như thế nào, cụ thể phải nói cái gì, nhưng Ngũ Nguyệt ở đây, cô không hề lo lắng chút nào.
Ngũ Nguyệt cũng vì cân nhắc điều này, mới nói muốn cùng livestream, không để cho cô một mình đối diện với camera, còn phải biểu diễn tiết mục tự bế.
Ăn xong cơm tối, hai người thả Tinh Duyệt chơi ở một bên, căn dặn bé con lát nữa không được chạy vào ống kính, bày giá đỡ ngay trong phòng khách, đặt điện thoại lên trên, bắt đầu livestream.
Một nhóm người đầu tiên tiến vào, nhìn thấy gương mặt Thường Yến Thanh đã lâu không nhìn thấy, kích động phát đạn mạc:
[A a a a Thanh Thanh, Thanh Thanh, Thanh Thanh]
[Em yêu chị Thanh Thanh]
[Cuối cùng cũng đợi được chị, khóc rồi]
[Nhớ chị hu hu hu]
Fan của Thường Yến Thanh mới đến cũng không biết quy tắc, tranh nhau chen lấn tặng quà, khiến cho Ngũ Nguyệt cảm thấy có chút đau đầu.
“Cảm ơn mọi người, đừng tặng quà nữa.”
Thường Yến Thanh không hiểu những thứ này, đối diễn với những hình ảnh hoạt họa nhảy ra trên màn hình vô cùng mới lạ.

Mặc dù cô không nói, Ngũ Nguyệt vẫn biết cô không hiểu, chỉ vào màn hình giải thích: “Đây là fan tặng quà cho chị.

Chị nhìn nè, có ngôi sao, mô tô, máy bay giấy, còn có pháo hoa…”
[Mama đang dùng ngón tay chọt tôi nè QAQ]
Vô tình nhìn thấy dòng đạn mạc này, Ngũ Nguyệt phì cười một tiếng, trong miệng trêu chọc nói: “Nghịch ghê.”
Thường Yến Thanh cũng nhìn thấy mỉm cười theo, nhất thời cổ vũ người xem, khiến cho họ càng nghịch ngợm hơn.
[Tôi tặng quà cho bạn, vậy mà bạn lại giơ tay chọt vô người tôi, streamer không có tâm, báo cáo rồi]
[Bạn lại dùng tay chỉ tôi.

Tôi kiện bạo chọt người ta mà không chịu trách nhiệm, đợi bị bắt đi]
[Tư liệu đen của hot blogger nổi tiếng quốc tế nhưng suốt ngày không chịu làm việc đàng hoàng lại có thêm một nét, bằng chứng chắc chắn]
Ngũ Nguyệt không đáp lại những lời trêu chọc không đứng đắn này, cũng không ngăn được những người đang nhiệt tình tặng quà, ngồi cùng với Thường Yến Thanh, lười biếng không muốn nói chuyện, lẳng lặng nhìn đạn mạc bay đến bay lui, không động đậy, giống như một pho tượng.
[Mạng của tôi bị lag à? Sao hình ảnh đứng yên rồi]
[Cuối cùng bị phong hóa thành một pho tượng rồi]
[Hình ảnh này có chút không đúng lắm, hhh]
[Thanh Thanh và Nguyệt Lượng thực sự rất xinh đẹp.

Tôi khóc rồi]
[Phá án rồi, Thường Yến Thanh tự mang buff nhạt nhẽo]
Ngũ Nguyệt đột nhiên cười ha ha, quay đầu nhìn Thường Yến Thanh nói: “Họ nói chị là vua tẻ nhạt.”
Thường Yến Thanh cũng nghiêng đầu nhìn nàng, nghĩ lại thì danh xưng “vua tẻ nhạt” này đặt trên người mình cũng không hề sai, cho nên lập tức gật đầu tiếp nhận.
Trong màn hình, hai người bèn nhìn nhau mỉm cười, bầu không khí không cho người thứ ba xen vào, khiến cho một đám fan chua lè.
[Bây giờ lưu hành lừa gạt cẩu đến đây rồi gϊếŧ à?]
[Tức chết tôi rồi, tức chết tôi rồi, tức chết tôi rồi]
[Mẹ ơi ngọt quá, tôi không ổn rồi, ngọt chết tôi rồi]
[Tôi muốn nói lại một câu! Thưởng Lượng szd!]
[Quỳ xuống cầu xin hai người kết hôn ngay tại đây đi! A, thực sự xin lỗi, đột nhiên quên mất hóa ra hai người đã kết hôn rồi]
Ý thức được những người này đến đây vì Thường Yến Thanh.


Nếu như cô không nói chuyện thì hình như không ổn lắm.

Phía sau Ngũ Nguyệt cố gắng cue cô một vài vấn đề, tiện tay dạy cô chơi mấy thứ trên livestream.
Dường như Thường Yến Thanh rất hứng thú với mấy nhãn dán, chọt vào đôi tai mèo trong màn hình, hỏi: “Đây là cái gì?”
“Là nhãn dán trên mặt á.” Ngũ Nguyệt giải thích, bắt đầu ra tay hoán đổi, biến Thường Yến Thanh thành đủ loại động vật, vô cùng đáng yêu.
Còn có những nhãn dán vô cùng kỳ quái kia nữa, gắn lên mặt cô, trở nên vô cùng kỳ lạ, khiến cho người ta bật cười, chọc cho chính cô cũng không nhịn được mà hơi cong môi.
Ngũ Nguyệt ở bên cạnh nói chuyện phiếm với cô, thỉnh thoảng sẽ hỏi cô “Chơi vui không”, Thường Yến Thanh không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào màn hình, có đôi khi sẽ trả lời vài câu, có đôi khi sẽ phối hợp với động tác của Ngũ Nguyệt, chợt cảm thấy rất thú vị.
[Á! Đáng yêu quá! Hóa ra Thanh Thanh nhà chúng ta cũng có thể biến thành em gái đáng yêu!]
[Đây là một phiên bản mới mà bạn chưa từng nhìn thấy.

Chúng tôi gọi cô ấy là Thường Yến Thanh 2.0]
[Chưa từng nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch đáng yêu như thế này của chị ấy bao giờ.

Một giây biến thành em gái dịu dàng, tuyệt vời]
[Một khi Thanh Thanh ở bên cạnh Nguyệt Lượng thì giống như biến thành người khác vậy.

Tôi thực sự là…]
[Muốn biết quá trình phát triển tình cảm của hai người, nhất định cảm động lắm đây hu hu hu]
Nói bậy nói bạ gì đâu không à.

Thấy có người hỏi như vậy, Ngũ Nguyệt mở miệng: “À, việc này, nói ra rất dài dòng.

Tóm lại bây giờ nhìn thấy như thế này nè, tụi mình ở bên nhau rồi.”
Thường Yến Thanh kéo tay nàng, sửa lại lời nàng: “Là kết hôn.”
Ngũ Nguyệt bất đắc dĩ đổi lại cách nói: “Được được được, là kết hôn.”
Đối với chuyện Thường Yến Thanh đột nhiên tùy hứng như vậy, sao nàng lại cảm thấy có chút đáng yêu nhỉ.
[Không ngờ chị là ảnh hậu Thường như vậy! Chua chết em rồi]
[Kỳ diệu, là một tuyển thủ đá đường bóng thẳng.

Một người dâng huyết thư, quỳ xuống cầu xin quá trình chi tiết!]
[Hai người dâng huyết thư]

[Mười ngàn người dâng huyết thư]
[Thực sự không phải đang công khai ân ái sao?]
[Vẫn luôn không biết hai người đã kết hôn được bao nhiêu năm rồi nha?]
Kết hôn bao nhiêu năm rồi? Ngũ Nguyệt nghĩ đến kế hoạch của mình, đối với vấn đề này,  trước tiên cứ úp úp mở mở một chút vậy: “Chuyện này trước mắt mình sẽ không nói, đợi qua thêm một khoảng thời gian nữa thì mọi người sẽ biết thôi.”
Trong lòng nàng nở nụ cười xảo quyệt.

Chắc chắn sẽ cho mọi người một bất ngờ.
.— ..

-.

-.– .- -.
Tác giả có lời muốn nói: Tôi thực sự chua, tôi thực sự chua, ganh tị muốn chết luôn! Ngọt muốn khóc ToT


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.