Bạn đang đọc Hôm Nay Ánh Trăng Không Làm Việc – Chương 6: Nhỏ Bạn Ngốc
Trên đường về nhà, Ngũ Nguyệt đi đến siêu thị một chuyến mua thêm chút gia vị pha lẩu và nguyên liệu nấu ăn.
Hơn sáu giờ chạng vạng tối, cả đám xách theo bao lớn, bao nhỏ thắng lợi trở về.
Thẩm Khê đi ở phía trước, là người đầu tiên đến nơi.
Hai tay của cô ấy đều xách túi đồ, tốn sức muốn nhấn chuông cửa, cửa lại đột nhiên tự mở ra.
Là Tần Ngũ Dật nghe thấy động tĩnh nên tự mình ra mở cửa.
Trước mặt xuất hiện một người đàn ông, Thẩm Khê chỉ nhìn thấy vóc người của cậu rất cao.
Cô ấy ngửa đầu nhìn, trông thấy đối phương có chút quen thuộc.
Thẩm Khê mở miệng thăm dò: “Cậu là Tần Ngũ Dật?”
Hỏi xong, bản thân cũng cảm thấy dư thừa.
Đàn ông xuất hiện ở nhà của Ngũ Nguyệt vào giờ này, ngoài em trai của nàng ra thì còn có thể là ai chứ?
Tần Ngũ Dật lạnh lùng trả lời: “Ừ.”
Thẩm Khê: “…” Thật là lạnh lùng nha.
Sau đó cô ấy ngạc nhiên hỏi: “Quào, mấy năm không gặp, em cao lên rất nhiều đó.
Em nhìn chị nè, chỉ đứng tới bả vai của em thôi.”
Đối phương cao to uy mãnh, ít nhất cũng trên một mét tám.
Chiều cao của Thẩm Khê chỉ có hơn một mét sáu một chút, miễn cưỡng xem như dáng người nhỏ nhắn, xinh xắn động lòng người.
Ngay từ đầu không nhận ra Tần Ngũ Dật thực sự không thể trách cô ấy.
Đối phương thực sự thay đổi quá nhiều.
Tần Ngũ Dật học trung học ở nước ngoài.
Cô ấy nhớ khi đó cậu mới chỉ mười bốn tuổi.
Cô ấy và Ngũ Nguyệt cũng mới chỉ học lớp 11.
Khi đó vẫn còn là một cậu nhóc con, bây giờ đã trở thành đàn ông rồi.
Tần Ngũ Dật đứng trước cửa nhìn cô ấy, không nói một lời.
Thẩm Khê có hơi khó hiểu một chút, dùng ánh mắt ra hiệu với cậu, giống như đang nói: Sao em cứ bất động vậy? Em đứng bất động thì sao tụi chị đi vào được chứ?
Ngũ Nguyệt ở phía sau đi đến, thấy bầu không khí có chút quái dị, mở miệng hỏi: “Ngũ Dật?”
Tần Ngũ Dật nghe thế tiếng kêu của nàng, lấy lại tinh thần, giơ tay nhận lấy túi đồ trong tay của Thẩm Khê, quay người đi vào trong.
Ngũ Nguyệt nhìn túi đồ nặng trĩu trên tay mình, rồi lại nhìn hai tay trống không của Thẩm Khê, không thích hợp, cực kỳ không thích hợp.
Ra hiệu cho bạn bè vào nhà, nàng cầm theo nguyên liệu nấu ăn đặt vào trong phòng bếp, rồi quay trở lại phòng khách.
Tinh Duyệt đang bị các dì “bao vây tấn công”.
Tần Ngũ Dật cũng không có may mắn tránh khỏi.
Người bạn A: “Cục cưng của chúng ta đã lớn như vậy rồi sao.
Năm ngoái trông còn nhỏ xíu hà.”
Người bạn D: “Mình là lần đầu tiên gặp nè.
Cậu không cần nói.
Thực sự là cùng một khuôn đúc ra với người ấy nhà Nguyệt Lượng đó.”
Người bạn C: “Cục cưng đáng yêu quá đi mất.
Dì rất thích con nha.”
Mấy dì kỳ lạ vô cùng nhiệt tình với cục cưng nhỏ, sờ đầu một cái, hôn hôn khuôn mặt nhỏ nhắn, còn phải ôm một cái, yêu thích không nỡ buông tay.
Tinh Duyệt hoàn toàn bị trấn áp, không có chút năng lực phản kháng.
Trái lại, tính cách của Tần Ngũ Dật quá lạnh lùng.
Cả đám bạn hỏi được vài câu thì không hỏi nữa.
Lần này, bé con nhìn thấy mami như trông thấy vị cứu tinh, ánh mắt dán chặt lên người nàng, vô cùng đáng thương, yếu ớt cầu cứu: “Mami ơi.”
Cả nhóm bạn đa số đều đã từng gặp Tinh Duyệt, nhưng Tinh Duyệt cũng không nhớ rõ họ. Những người ở đây, trong mắt của bé con cũng giống như người xa lạ.
Chỉ có Thẩm Khê là được xem như gặp mặt thường xuyên, mới đủ quen mặt với bé con, để bé gọi cô ấy một tiếng “Dì Thẩm”.
Đối diện với một đống người xa lạ “nhiệt tình như lửa”, Tinh Duyệt có chút không thể tiếp nhận.
Thẩm Khê ở một bên nhìn, vô cùng vui vẻ.
Ngũ Nguyệt ngăn cản mấy dì đang tác oai tác quái lại, ôm bé con ngồi lên đùi của mình.
Tinh Duyệt ngoan ngoãn nằm úp trong lòng nàng, ở bên tai nàng, nhỏ giọng hỏi: “Mami, họ là ai vậy?”
Ngũ Nguyệt vỗ lưng của bé con, dịu dàng nói: “Cục cưng đừng sợ, họ là bạn của mami đó.”
Tinh Duyệt là một đứa bé vừa thông minh lại vừa hiểu chuyện, bây giờ đã gỡ bỏ nghi ngờ họ là người xấu, bé con chủ động lên tiếng “Chào các dì ạ.” Trái tim của cả đám người bị một câu nói như vậy làm cho mềm nhũn.
Tình yêu của mẹ bắt đầu lan tràn.
Con nít rốt cuộc cũng là con nít, đối diện với người lạ vẫn có chút rụt rè.
Ngũ Nguyệt muốn vào phòng bếp chuẩn bị lẩu, lại bị đôi tay nhỏ của Tinh Duyệt nắm chặt, không đi được, đành phải ra hiệu cho Thẩm Khê đi chuẩn bị.
Tinh Duyệt làm ổ trong lòng của Ngũ Nguyệt, bắt đầu cùng mấy dì chơi trò dì hỏi con đáp.
“Cục cưng tên gì nè?”
Tinh Duyệt ngoan ngoãn trả lời: “Thường Tinh Duyệt ạ.”
“Năm nay cục cưng mấy tuổi rồi?”
“Bốn tuổi ạ.”
“Đã đi học chưa?”
“Lớp chồi trường mầm non ạ.”
…
Lúc đầu đặt câu hỏi cũng xem như bình thường, sau đó lại có người bắt đầu kiếm chuyện.
“Tinh Duyệt thích mẹ hay là thích mami?”
“Thích hết cả hai người.”
“Không được đâu, chỉ có thể chọn một thôi.”
Bé con mím đôi môi nhỏ, có chút xoắn xuýt, trả lời: “Mami ạ.”
Cả đám bạn có chút tò mò, hỏi bé: “Tại sao?”
Tinh Duyệt thành thật trả lời: “Bởi vì mami quá ngốc! Nếu lại không có ai thích nữa thì sẽ rất đáng thương.”
Cả đám cười to.
Tuy nói đồng ngôn vô kị*, nhưng bé con lại trả lời rất hăng hái.
Đối với dáng vẻ kinh ngạc của Ngũ Nguyệt, họ cảm thấy rất thú vị.
* Con nít nói chuyện rất ngây thơ, không biết kiêng kị gì.
Ngũ Nguyệt: “…”
Chỉ là, không ai nghĩ đến, bé con còn có câu tiếp theo: “Hơn nữa, mẹ cũng thích mami.
Con có thể cùng mẹ bảo vệ cho mami.”
Mấy dì trong nháy mắt cảm động đến khóc thút thít.
Bé con cũng quá hiểu chuyện, quá tri kỉ rồi, thực sự vô cùng hâm mộ Ngũ Nguyệt có được một áo bông nhỏ tri kỷ như thế này, rối rít la làng muốn sinh con gái.
Ngũ Nguyệt cũng không biết bản thân nên khóc hay nên cười.
Cuộc hỏi đáp trong phòng khách vẫn còn tiếp tục.
Thẩm Khê một mình bận rộn trong phòng bếp.
Tần Ngũ Dật từ xa nhìn thấy cô ấy lựa đồ ra, rửa rau, thái thịt, trang trí món ăn, thuần thục tỉ mỉ, vô cùng lưu loát, nhìn đến mức nhập tâm, đợi đến khi tỉnh hồn thì người kia đã ra khỏi phòng bếp.
Một người lớn như vậy đóng đinh ngay trước của, Thẩm Khê muốn làm lơ cũng khó.
Quan trọng là cậu vẫn luôn bày ra dáng vẻ không muốn nói chuyện.
Thật là bực mình mà.
Trước kia không phải như vậy, lúc nhỏ hơn một chút.
Cô ấy chỉ có thể chủ động mở miệng: “Em đến giúp đỡ à?”
Lúc này, Tần Ngũ Dật mới phát hiện mình có chút đường đột, muốn rời đi thì đã không còn kịp nữa, chỉ có thể trả lời: “Ừ.”
“Em biết làm gì?”
“Biết rửa rau không?”
“Có thể giúp chị xếp đĩa không?”
“Dọn dẹp mớ này đi.”
Những câu trên đều không nhận được câu đáp lại của Tần Ngũ Dật.
Cậu chỉ làm theo mệnh lệnh khi Thẩm Khê hỏi đến.
Bầu không khí kỳ lạ nhưng hài hòa.
Thẩm Khê cắt thức ăn, trong phòng bếp vang lên tiếng dao va chạm với thớt.
Âm thanh nhỏ dần.
Cô ấy dừng lại động tác đang làm.
“Có phải em rất ghét chị không?”
Trong phòng không có người thứ ba, Tần Ngũ Dật ý thức được cô ấy đang nói chuyện với mình.”
“Không có.” Cậu trả lời, lại bổ sung thêm một câu: “Không có chán ghét chị.”
“Vậy tại sao em lại không nói chuyện với chị?” Thẩm Khê cảm thấy khó hiểu.
Trước kia tuy trầm tính nhưng cũng không lạnh lùng đến mức này, vẫn sẽ nói chuyện, cười lên một cái thì cũng có thể miễn cưỡng xem là một chàng trai sáng chói.
Giống như bây giờ, thực sự khiến người ta nghi ngờ có phải bản thân đã động chạm gì đến cậu hay không.
Cậu là em trai của bạn tốt, cô ấy cũng luôn xem cậu như em trai của mình.
Cô ấy không hi vọng hai người có chuyện gì đó không thoải mái.
Tần Ngũ Dật âm thầm siết chặt bàn tay đang buông thõng: “Tôi…!chỉ là không biết nên nói gì.”
Thẩm Khê hiểu rồi, có lẽ cậu chỉ là không biết tìm kiếm chủ đề thôi, là bản thân nghĩ quá lên rồi, thế là cô ấy nói: “Không phải chán ghét chị thì tốt rồi.”
Thật ta, khi còn bé, Tần Ngũ Dật thường hay được chị hai dắt theo cũng không trầm lặng như thế này.
Ba mẹ Tần vì muốn cho cậu được tiếp nhận nền giáo dục tốt nhất nên khi cậu mới chỉ mười mấy tuổi đã đưa cậu ra nước ngoài.
Một mình tha hương nơi đất khách quê người, chỗ nào cũng thấy lạ lẫm, dần dần không thích nói chuyện, lại cộng thêm thông minh từ nhỏ, vẫn luôn được nhảy lớp, hiếm có cơ hội giao lưu với những người cùng tuổi, tạo nên tích cách trầm mặc, ít nói như bây giờ.
Thẩm Khê: “Vậy bình thường em cũng như vậy à? Ý chị là không thích nói chuyện ấy.”
Tần Ngũ Dật giải thích: “Không có.” Lúc cậu đi làm, chuyện nên nói thì vẫn phải nói.
Tần Ngũ Dật: “Chị có thể nói chuyện với tôi.
Tôi sẽ lắng nghe.”
Thẩm Khê hiểu rõ, người này là kiểu ngoài miệng không nói nhưng đều ghi tạc trong lòng.
Về mặt bản chất, vẫn là đứa nhóc kỳ quặc năm đó.
Cô bất chợt nổi lên tâm tư trêu đùa: “Vậy em cười một cái cho chị xem nào.”
Tần Ngũ Dật: “…”
Đối diện với ánh mắt mong đợi của Thấm Khê, cậu cứng ngắc kéo khóe miệng lên.
“Ha ha ha ha ha ha ha ha.” Thẩm Khê cười đến khom người: “Em đừng nên cười thì tốt hơn. Cười còn khó coi hơn cả khóc nữa.”
Tần Ngũ Dật: “…” Không phải chị kêu tôi cười à.
Thẩm Khê thu lại tâm tư, không chọc cậu nữa, dặn dò cậu sắp xếp gọn gàng nguyên liệu nấu ăn rồi bưng lên bàn trên phòng khách, sau đó bỏ gas vào, bật lửa lên, đợi lẩu sôi thì kêu mọi người đến ăn.
Thường Tinh Duyệt bị lôi kéo hỏi chuyện gần nửa ngày, cuối cùng cũng có thể thở.
Cái miệng nhỏ này của bé nói đến mỏi nhừ rồi.
Lẩu là lẩu uyên ương, vì quan tâm đến cả nhà của Ngũ Nguyệt không ăn cay.
Trong cả đám họ có vài người không cay là không vui, đặc biệt là Thẩm Khê.
Bình thường khi quay phim, phải chú ý quản lý cơ thể, chẳng được ăn gì cả, đừng nói đến lẩu.
Ngày hôm sau sau khi ăn xong, chắc chắn sẽ bị nổi mụn.
Lần này vất vả lắm mới có cơ hội được nghỉ ngơi, dĩ nhiên phải ăn uống thoải mái.
Thẩm Khê xắn tay áo lên, giơ đũa vươn về phía nồi lẩu cay nồng, vừa ăn vừa kêu to quá đã, vô cùng khí phách.
Bạn bè cười chê cô ấy không biết giữ hình tượng, tướng ăn đa dạng như vậy, ảnh chụp mà đến tay cư dân mạng chắc chắn sẽ bị phỉ nhổ.
[Bất ngờ! Ngôi sao nữ thanh thuần đang hot sụp đổ hình tượng.”
Thẩm Khê bày tỏ có lẩu để ăn thì còn cần hình tượng gì nữa chứ.
Nhắc đến fans thì cô ấy lại có chút kiêu ngạo: “Họ chắc chắc sẽ cảm thấy mình như vậy vô cùng đáng yêu.
Nhìn thấy mình ăn ngon miệng như vậy có lẽ sẽ ăn nhiều hơn vài chén cơm.”
Gắp một miếng thịt bỏ vào trong miệng, thỏa mãn nhai nhai rồi nuốt xuống, cô ấy lại mở miệng nói: “Nếu như không quay phim, mình còn có thể đổi qua làm mukbang.
Nói không chừng fans còn nhiều hơn bây giờ nữa đó.”
Không cần cứ dăm ba ngày lại phải bay đi, còn có thể mỗi ngày đều ăn ăn ăn mà không cần chú ý quản lý vóc dáng.
Thẩm Khê càng nghĩ càng cảm thấy có thể thực hiện được.
Cả đám mắng cô ấy không có thể diện, mấy lời tự luyến như vậy mà cũng có thể nói ra cho được.
Tần Ngũ Dật không nói chen vào, chỉ ở một bên nhìn.
Trong lòng Ngũ Nguyệt đã có cách nghĩ sơ lược, yên lặng quan sát em trai của mình.
Thấy cậu rót một ly nước nhẹ nhàng đặt cạnh tay phải, nơi Thẩm Khê có thể cầm được.
Thẩm Khê ăn quá high, cũng mặc kệ là ai rót, bên trong chứa cái gì, cầm lên là uống ngay.
Ngũ Nguyệt: “…” Nhỏ bạn thân ngốc ngếch này.
Có người có thể được em trai tự bế quan tâm đối đãi, Ngũ Nguyệt cảm thấy bản thân nhìn ra được gì đó.
Bắt đầu từ lúc nào? Đúng là em trai lớn rồi không giữ trong nhà được.
Lúc nàng còn đang chìm trong suy tư, cảm giác ống tay áo bị người ta kéo nhẹ một cái, thế là cúi đầu xuống, trông thấy Tinh Duyệt dừng đôi mắt lóng lánh nhìn mình, ngoan ngoãn hỏi nàng: “Mami ơi, con có thể ăn một miếng ớt không?”
Ngũ Nguyệt gắp cho bé một miếng đậu hũ, từ chối bé: “Không được đâu.”
Nàng và Thường Yến Thanh không ăn được món quá cay.
Bé con giống hai người, ăn cay một xíu thì sẽ đỏ mặt.
Nồi lẩu này đúng ý của Thẩm Khê, không biết đã bỏ bao nhiêu sa tế dưới đáy nồi, đương nhiên không thể cho bé ăn.
Tinh Duyệt bì từ chối thì có chút thất vọng.
Ngũ Nguyệt nhìn thấy, có hơi không đành lòng, nhỏ giọng an ủi bé: “Cục cưng à, con không thể ăn quá cay đâu.
Ăn rồi thì sẽ phải đến bệnh viện gặp chú bác sĩ đó.”
Tinh Duyệt không thích đi bệnh viện, nghe thấy mami nói vậy thì từ bỏ ý nghĩ, lập tức gắp miếng đậu hũ Ngũ Nguyệt gắp cho bé, ăn từng miếng nhỏ.
Ngũ Nguyệt vuốt ve đỉnh đầu của bé, lại gắp cho bé chút thịt và rau xanh.
Bạn bè liên hoan ăn lẩu thì dĩ nhiên muốn tám chuyện trên trời dưới đất.
Phụ nữ vô cùng yêu thích tám chuyện, đều đã nói đến trưa rồi, đến tối vẫn có thể nói tiếp.
Người bạn A nhắc đến chuyện tình cảm gần đây của cô ấy, nói cô ấy ở bên ngoài xã giao, nói chuyện với mấy người con gái khác có vài câu thôi, thế mà bạn gái nhỏ lại ăn giấm, mấy ngày liền không thèm để ý đến cô ấy.
Trước khi Ngũ Nguyệt quen biết Thường Yến Thanh, trong đám bạn bè này của họ, người bạn A là cong.
Theo lời của cô ấy nói chính là, cong từ lúc nhỏ.
Nhưng người bạn này lại vô cùng đa tình, bạn gái đổi hết người này đến người khác.
Tuổi tác, hình tượng nào cũng có.
Gần đây nhất còn quen với một cô bạn gái nhỏ hơn cô ấy tận 6 tuổi.
Thẩm Khê vểnh bờ môi đỏ hồng vì ăn cay, cười chê cô ấy đi đêm lắm có ngày gặp ma, làm cả đám bạn được một trận cười thật to.
Nhắc đến tình cảm giữa Thường Yến Thanh và Ngũ Nguyệt, người bạn A có chút hâm mộ: “Nguyệt Lượng và người ấy của cậu ấy thực sự vô cùng ân ái.
Đã nhiều năm như vậy rồi, vẫn như keo sơn, con gái cũng đáng yêu nhu vậy.
Hoàn toàn xứng đáng được xem là người thắng cuộc.”
Ngũ Nguyệt nhận lời khen, sau đó cũng trêu chọc cô ấy: “Nếu như cậu hâm mộ thì kết hôn sớm một chút đi, rồi sinh em bé.
Ba mẹ của cậu chắc sẽ vui đến chết mất.”
Người bạn A huơ huơ tay: “Haizzz, không nhắc đến thì thôi.
Đừng nói về mình nữa.
Người tiếp theo, người tiếp theo.”
Trong đám bạn dường như có một người có chút hứng thú với Tần Ngũ Dật, bắt đầu dẫn đề tài lên người của cậu, thử tìm hiểu đời sống tình cảm của cậu: “Em trai năm nay được 23 chưa? Không biết đã yêu ai chưa nhỉ?”
Cả đám bị đề tài này hấp dẫn.
Tần Ngũ Dật là người đàn ông duy nhất ở đây, lại còn tuấn tú, nhiều tiền như thế, họ ít nhiều cũng có chút không thể kiềm nén được lòng bát quái.
Dứt lời, tất cả ánh mắt tập trung lên người của Tần Ngũ Dật.
Cậu đặt đũa xuống, chậm rãi mở miệng: “Tôi có người mình thích rồi.”
.— ..
-.
-.– .- -.