Bạn đang đọc Hôm Nay Ánh Trăng Không Làm Việc – Chương 51: Độ Ngọt Quá Cao
Kỳ nghỉ lần này của Thường Yến Thanh kéo dài khoảng gần ba tháng.
Bởi vì bộ phim tiếp theo sẽ nhận giữa đường xảy ra chút vấn đề, trước mắt vẫn còn đang ở giai đoạn chuẩn bị, mà bộ phim mới vừa quay xong đã chính thức bước vào giai đoạn chế tác hậu kỳ, còn rất lâu mới chiếu, tạm thời không có hoạt động tuyên truyền.
Bởi vì vợ đã về nhà, Ngũ Nguyệt hoàn toàn chìm đắm vào ôn nhu hương, cả ngày sống mơ mơ màng màng, ở nhà với Thường Yến Thanh, trừ lúc đưa rước bé con đi học và tan học, sớm tối dắt chó đi dạo công viên ra thì không bước ra khỏi cửa nửa bước, quên mất bản thân còn có một cửa hàng.
Tuy nói cửa hàng trưởng cũng có thể dẫn dắt nhân viên xử lý tốt mọi chuyện trong cửa hàng, thậm chí còn tốt hơn cả bà chủ không đáng tin cậy như Ngũ Nguyệt rất nhiều, nhưng có một vài quyết định quan trọng vẫn cần phải được sự đồng ý của bà chủ.
Hơn nữa, tình trạng rắn mất đầu này kéo dài quá lâu rồi, cũng có chút hoang mang, luôn cảm thấy có phải bà chủ không cần họ nữa hay không.
Bà chủ ơi! Lương tâm của chị không đau sao?
Cho nên, mấy ngày nay, điện thoại của Ngũ Nguyệt đã bị họ oanh tạc.
Mỗi lần Ngũ Nguyệt nhận điện thoại đều “ừ, ừa”, “được được được”, “Có thời gian rảnh sẽ đến, rảnh sẽ đến mà”, sau khi cúp điện thoại xong thì quên sạch mọi chuyện.
Nàng không vội.
Ngồi xếp bằng trên ghế sô pha, cánh tay ôm lấy đầu gối, chống cằm.
Ngũ Nguyệt xem TV đang phát ta chương trình giải trí, ôm bụng cười.
Cả phòng khách đều là tiếng cười ma tính xuyên vào tai của nàng.
Thường Yến Thanh bước ra khỏi phòng bếp, Meo Meo đi theo phía sau, vẫy vẫy đuôi.
Cô cầm ly nước, chú ý dưới chân, phòng trường hợp giẫm lên Meo Meo lòng vòng dưới chân, ngồi bên cạnh Ngũ Nguyệt, đưa ly nước kia đến trước mặt nàng.
Bên trong là trà hoa nhài vừa mới pha xong, phía trên còn có hơi nóng phảng phất.
Ngũ Nguyệt hít một hơi, ngửi hương hoa nhài nhàn nhạt, nhích lại gầm khẽ nhấp một ngụm, chép miệng thưởng thức mùi vị một chút.
Mùi vị không tệ.
Lại ngậm miệng ly trên tay cô, ngửa đầu thoải mái uống mấy ngụm.
Chờ âm thanh ừng ực ừng ực yên tĩnh lại, Thường Yến Thanh nhéo mũi nàng một cái, cười trách móc: “Lười ghê.”
Uống nước cũng cần phải có người đút.
“Hứ.” Ngũ Nguyệt từ trong mũi phát ra một tiếng hừ, tỏ ý kháng nghị, nghiêng đầu sang chỗ khác không thừa nhận.
Thường Yến Thanh cầm chiếc ly về, cúi đầu nhìn thấy bên trong còn sót lại một ít, có lẽ khoảng một phần ba, lập tức một hơi cạn sạch, tiện tay đặt lên chiếc bàn trước mặt.
Hai người tiếp tục tựa vào nhau cùng xem TV.
Điện thoại của Ngũ Nguyệt đột nhiên vang lên.
Nàng rướn cổ lên nhìn thoáng qua, lại là điện thoại trong cửa hàng gọi đến.
Xảy ra chuyện gì vậy! Sao mấy người cứ gọi điện thoại cho tôi vậy! Tôi là người có gia đình rồi đó! Không muốn bắt máy!
Lắc lắc cánh tay của vợ, Ngũ Nguyệt trưng ra vẻ mặt đau khổ, cầu khẩn: “Chị bắt máy đi.”
Thường Yến Thanh đành phải bắt máy thay cho nàng.
Cửa hàng trưởng nghe thấy giọng nói lạ còn có hơi kinh ngạc một chút, sau đó ý thức được có lẽ là vợ của bà chủ, rồi tiếp tục lại hiểu ra có một số việc nói với vợ bà chủ có lẽ còn có tác dụng hơn nhiều so với nói thẳng cho bà chủ nghe, thế là bắt đầu kể khổ, không hề keo kiệt ngôn ngữ.
Bên phía đối diện luyên thuyên không biết đang nói chuyện gì.
Thường Yến Thanh thỉnh thoảng nói “Được”, “Ừ”, rồi lại nhíu mày.
Ngũ Nguyệt liếc thấy không ổn, âm thầm dùng khẩu hình hỏi cô: “Sao rồi?”
“Nghỉ ngơi thật tốt, chú ý sức khỏe.” Thường Yến Thanh nói xong câu dặn dò cuối cùng mới cúp máy, kết thúc cuộc trò chuyện, miêu tả nội dung cuộc trò chuyện với Ngũ Nguyệt: “Tiểu Trương bị bệnh rồi, muốn xin nghỉ ba ngày.”
Tiểu Trương là đầu bếp làm đồ ngọt.
Nhân viên xin nghỉ phép, cửa hàng trưởng có quyền phê duyệt.
Cửa hàng trưởng cố ý báo cáo lại chuyện này, ở trong điện thoại cố ý nói tình huống nghiêm trọng một chút, để kêu gọi bà chủ có vẻ không có lòng đồng cảm của họ đích thân đến cửa hàng xem xét một chút.
Tiểu Trương thực sự bị bệnh rồi, nhưng mà là cảm mạo thông thường, chỉ xin nghỉ một ngày, hai ngày còn lại là do bạn bè kết hôn, đến nơi khác tham gia hôn lễ.
Cuộc điện thoại này tuy do vợ bà chủ bắt máy, nhưng hiệu quả vô cùng rõ rệt.
Bởi vì cuối cùng, lương tri của Ngũ Nguyệt cũng đã được thức tỉnh, ý thức được có phải bản thân đã quá hà khắc với nhân viên của mình không.
Ngay cả một cô bé đang chạy nhảy tung tăng cũng ngã bệnh rồi.
Quả nhiên vung tay quá trán sẽ phải trả cái giá rất đắt.
Đầu tiên là lương tâm không chịu nổi chuyện này.
Ngũ Nguyệt muốn nói lại thôi: “Em ấy bệnh có nghiêm trọng lắm không?”
Thường Yến Thanh chuyển lời của cửa hàng trưởng: “Không nghiêm trọng, cảm mạo thông thường thôi.
Bác sĩ nói truyền nước vài ngày là ổn thôi.”
Phải truyền nước vài ngày thì đã là chuyện rất nghiêm trọng rồi.
Ngũ Nguyệt xụ mặt, trong lòng âm thầm hạ quyết định, sau đó thương lượng với Thường Yến Thanh: “Ngày mai em đến cửa hàng xem thử, chắc phải mất cả ngày rồi.
Chiều chị đi đón con nhé?” Ở nửa ngày lại chuồn đi mất thì có vẻ không tốt lắm.
Thường Yến Thanh nói được.
Ngũ Nguyệt ôm mặt cô, không ngừng hôn lên, không ngừng nói một đống lời khen với cô: “Sao vợ của em lại tốt như vậy chứ”, “Chị là người vợ tốt nhất, ngoan nhất trên thế giới này”, “Ủy khuất chị rồi, ở nhà một mình”, “Đúng là cục cưng của em mà”.
Nói đến mức khiến cho Thường Yến Thanh có chút ngại ngùng.
Việc này xem như được quyết định như vậy.
Cho nên, sau khi không biết đã bỏ bê công việc bao nhiêu ngày, Ngũ Nguyệt tìm lại được lương tâm, sáng ngày hôm sau sau khi đưa bé con đi học xong, rốt cuộc cũng không quay về theo đường cũ nữa mà lái xe thẳng đến cửa hàng đồ ngọt thăm hỏi đám nhân viên đã lâu không ngó ngàng đến.
Trong nhà đột nhiên không một bóng người, vắng ngắt.
Thường Yến Thanh mang theo Meo Meo, một mình ngồi ngây ngốc suốt một ngày.
Lúc gần đến năm giờ, cô ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ một chút, mới cầm lấy chìa khóa xe dự phòng, thay quần áo, mang giày vào muốn đi ra ngoài.
Meo Meo chen chân vào khe cửa, cũng muốn đi ra ngoài tản bộ.
Nếu không phải Thường Yến Thanh nhanh tay lẹ mắt thì xém chút nữa đã kẹp vào móng của nó rồi.
“Không được, rút chân lại đi.” Thường Yến Thanh vịn khung cửa, cản đường ra, không cho nó chạy ra bên ngoài.
Meo Meo không ra được, kêu gâu gâu hai tiếng, chớp mắt, ngồi xuống tại chỗ, nhìn chằm chằm vào chủ nhân, móng vuốt vẫn còn đặt trên khe cửa, không muốn di chuyển.
Một người một chó đang đối đầu, giằng co không xong.
Thường Yến Thanh vuốt ve lớp lông mềm mại trên đầu nó, nhỏ giọng thuyết phục: “Đón em gái về nhà trước, về rồi thì lại dẫn con ra ngoài chơi nhé, được không?”
Quyết tâm không dẫn nó ra ngoài của chủ nhân kiên định lạ thường.
Meo Meo chậm rãi cúi đầu, thu lại móng vuốt, tủi thân nằm dài dưới đất, nhỏ giọng kêu, thể hiện đồng ý với lời cô nói.
“Quay về nhé.” Thường Yến Thanh vỗ nhẹ đầu nó, khóa cửa đi ra ngoài.
Đến nhà trẻ, thời gian vẫn còn sớm nhưng lại không còn chỗ đậu xe.
Cô tìm một lúc lâu mới tìm được một chỗ đậu xe còn trống ở nơi hơi xa một chút.
Đậu xe ở đó, ngồi đợi một hồi, đến giờ mới đội nón, đeo khẩu trang xuống xe.
Che chắn kỹ lưỡng nhưng Tinh Duyệt chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra, trong phút chốc, bốn mắt giao nhau.
Thấy đã đổi người đón bé, Tinh Duyệt phấn khích kêu “Mẹ ơi, mẹ ơi”, nhanh chân đi đến, nhào vào lòng Thường Yến Thanh.
Người đến người đi, không nên ở lâu.
Thường Yến Thanh ôm bé lên, đi về nơi chiếc xe đang đậu, trên đường mới có thời gian rảnh rỗi nói chuyện với con gái.
Trẻ nhỏ chính là lúc lòng hiếu kỳ mạnh mẽ nhất.
Những chuyện không hiểu kiềm nén ở trường học, toàn bộ đều đem ra hỏi.
Thường Yến Thanh giúp bé giải đáp thắc mắc từng chuyện một.
Bãi đỗ xe thực sự rất xa, cảm giác đã đi rất lâu.
Tinh Duyệt đau lòng cho mẹ của mình, xung phong nhận việc, nói: “Mẹ ơi, mẹ thả con xuống đi.
Để con tự đi.”
Nghĩ đến việc muốn nuôi dưỡng thói quen tự lập cho con gái, Thường Yến Thanh lập tức thả bé xuống, còn thuận tay tháo khẩu trang và nón, bởi vì đường đi vắng vẻ, bốn bề yên ắng, và cô cảm thấy có chút ngộp.
Bàn tay nhỏ nắm bàn tay lớn đi về phía trước, tìm thấy xe, lên đường.
Không phải đường về nhà, mà là chạy về phía cửa hàng.
Sắp đến ngày 6 tháng 1 rồi.
Ngày Quốc tế Thiếu nhi, nhà trẻ sắp xếp biểu diễn.
Tinh Duyệt sẽ lên sân khấu biểu diễn phù thủy.
Vấn đề trang phục vẫn chưa được giải quyết.
Hôm nay đúng lúc ra ngoài, cô định mua xong rồi mới về nhà.
Nói đến chuyện phù thủy này, lúc đó, Tinh Duyệt chống nạnh nói với hai người: “Con mới không muốn làm công chúa Bạch Tuyết gì đó đâu.
Xinh đẹp thì cũng có làm được gì đâu chứ, đồ ngốc.
Con muốn làm phù thủy.” Ngũ Nguyệt cười đau cả bụng, Thường Yến Thanh luôn luôn bình tĩnh cũng không kiềm chế được.
Tinh Duyệt còn tưởng hai mẹ đang chê cười mình, tức giận hơn nửa ngày, không thèm để ý đến họ.
Thường Yến Thanh dắt bé con vào trung tâm thương mại, đi đến cửa hàng bán quần áo dành cho trẻ em, chọn quần áo cho bé con.
“Xin chào cô, chỗ chúng tôi chuyên bán lễ phục dành cho trẻ em, cũng có phục trang biểu diễn.
Cô cần loại nào, để tôi tìm giúp cô nhé?” Nhân viên cửa hàng nhìn thấy khách vào, bước lên hỏi thăm.
Cô ta cảm thấy vị khách trước mặt này không hiểu sao lại có chút quen thuộc.
Thường Yến Thanh cúi đầu, để mũ che lại đôi mắt, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn, không cần đâu, để chúng tôi đi dạo được rồi.”
Đây là cửa hàng quần áo cao cấp.
Nhân viên cửa hàng đã nhìn thấy rất nhiều loại khách hàng, không phú cũng quý, nghe xong người này không muốn bị quấy rầy thì tự động thức thời lui xuống.
Nhìn quanh bốn phía một lượt, Thường Yến Thanh chọn cho Tinh Duyệt vài món, có phục trang phù thủy, có váy xinh đẹp, bản thân Tinh Duyệt cũng chọn vài món, tất cả đều mang phong cách hắc ám.
Thường Yến Thanh cầm móc áo, dẫn bé con đi đến phòng thay quần áo thử từng bộ một.
Trong lúc đó, cô âm thầm nhét mấy bộ váy công chúa mà bản thân lén lấy được vào trong tay Tinh Duyệt, muốn cho bé con mặc thử một chút, dù sao có ai mà không muốn con gái mình ăn mặc như một cô công chúa xinh đẹp chứ?
Tinh Duyệt thực sự cũng là công chúa nhỏ của nhà họ.
Nhưng bé con vô cùng thông minh, lấy ra đặt sang một bên, trề môi bất mãn nói: “Con không muốn!”
Thường Yến Thanh lắc đầu, không làm gì được.
Xem ra con gái không muốn thỏa mãn nguyện vọng này của cô rồi.
Tinh Duyệt không đợi được nữa muốn mặc vào phục trang phù thủy có kiểu dáng khác biệt, rõ ràng vô cùng vui vẻ.
“Quá cool!” Bé con nhìn chằm chằm bản thân trong gương, tán thưởng.
Thường Yến Thanh ngồi ở một bên chống tay lên ghế, cong môi, có chút xuất thần.
Có vẻ tính tình của con gái rất giống với Nguyệt Lượng, còn nhỏ mà đã yêu thích cái đẹp rồi.
Nhớ đến Ngũ Nguyệt, cô mở máy ảnh kêu Tinh Duyệt quay qua, chụp vài tấm hình gửi cho Ngũ Nguyệt.
[Vợ: [hình ảnh]]
Lúc này, Ngũ Nguyệt đang ngồi trong cửa hàng nhàm chán chơi điện thoại, đợi lát nữa tan làm.
Nghĩ có lẽ vợ đang đón con gái về nhà, không gọi điện thoại nói chuyện phiếm với cô.
Bây giờ nhìn thấy vợ mình gửi ảnh chụp của con gái đến, gần như trả lời ngay lập tức.
[Nguyệt Lượng: Đáng yêu ghê!]
[Nguyệt Lượng: Sao lại âm thầm đi mua phục trang biểu diễn mà không dẫn em theo vậy]
[Nguyệt Lượng: Giấu con cho kỹ nha, đừng để bị người khác bắt đi]
[Nguyệt Lượng: Khi nào về nhà? Em còn một tiếng nữa mới tan làm lận T-T]
Thường Yến Thanh nhìn thấy tin nhắn trả lời, mỉm cười gõ chữ trả lời nàng.
[Vợ: Mua xong về ngay.]
[Nguyệt Lượng: Được rồi ~ Ở nhà đợi em nha ~]
Cuộc trò chuyện kết thúc, Thường Yến Thanh dẫn con gái đến quầy thu ngân tính tiền.
Xem rất nhiều bộ váy, thật ra Tinh Duyệt không chỉ thích mỗi một bộ.
Thường Yến Thanh tỏ ý muốn mua hết, nhưng Tinh Duyệt từ nhỏ đã được Ngũ Nguyệt truyền thụ không thể có ý thức phô trương lãng phí, khuôn mặt rầu rĩ, cuối cùng nhịn đau cắt thịt, chỉ mua một chiếc.
Thường Yến Thanh lại từ bên trong chọn ra một chiếc váy bình thường cũng có thể mặc được, tính tiền chung, lúc này mới giải quyết xong.
Khi lái xe về nhà, nửa đường dừng lại ở một siêu thị, chuẩn bị mua một chút thực phẩm.
Tinh Duyệt ngồi trong xe mua sắm, hóa thân thành nhạc trưởng.
Bé con kêu đi bên trái, Thường Yến Thanh lập tức rẽ trái.
Bé con kêu đi bên phải, Thường Yến Thanh lập tức rẽ phải.
Mẹ nghe lời như vậy, khiến cho bé con cười khanh khách không ngừng.
“Mẹ ơi, con muốn cái đó.” Bé con chỉ vào một hàng khoai tây chiên, xin phép.
Thường Yến Thanh từ trên kệ hàng cầm xuống mấy gói khoai tây chiên, nhét vào trong xe đẩy.
“Mẹ ơi, con muốn cái kia nữa.” Bé con lại chỉ vào một hàng chocolate nói.
Thường Yến Thanh lại từ trên kệ hàng cầm xuống mấy hộp chocolate, nhét vào trong xe đẩy.
“Mẹ ơi mẹ ơi…” Nói tóm lại cái gì bé con cũng muốn.
Cuối cùng, xe đẩy sắp bị chất thành cái núi, Tinh Duyệt mới không thể không leo ra, đi theo ở phía sau.
Thường Yến Thanh nhìn qua chiếc xe đẩy hơn phân nửa là đồ ăn vặt, cảm thấy có phải bản thân quá không có chủ kiến rồi không, con gái làm nũng một chút thì lập tức không còn nguyên tắc nữa.
Đồ ăn vặt ăn nhiều quá không tốt, không thể mua tiếp nữa.
Xe đẩy đi đến khu rau củ quả, mua một chút nguyên liệu nấu bữa tối, đảo mắt một cái đã không còn thấy bé con đâu nữa.
“Tinh Duyệt?” Thường Yến Thanh đẩy xe đi về theo đường cũ, kêu tên bé con.
Một lúc lâu cũng không nghe thấy tiếng trả lời, cô có chút hoảng loạn, bước nhanh hơn, quay trở lại khu đồ ăn vặt.
Quả nhiên bé con vẫn còn đang ở đây, đứng trước một đống bánh kẹo, kích động thèm chảy nước miếng.
Thường Yến Thanh đi đến nắm tay bé, thở hổn hển, nhíu mày lên tiếng trách: “Sao lại chạy lung tung rồi?”
“Thực sự xin lỗi mẹ.” Tinh Duyệt thấy cô có chút tức giận, có vẻ đã biết bản thân làm sai chuyện gì, cúi đầu nhận lỗi, liếc nhìn đống bánh kẹo, trong nhát mắt lại ngẩng đầu nhìn cô: “Mẹ ơi, con muốn ăn kẹo.”
Thường Yến Thanh bị đứa nhóc tham ăn này chọc cười.
“Chỉ có thể mua một ít thôi.” Nói xong, cô tự tay chọn, không cho bé con ra tay, nghiêm ngặt khống chế số lượng.
Bánh kẹo có rất nhiều loại, liếc nhìn một chút, màu đỏ được đóng gói bắt mắt nhất.
Thường Yến Thanh đối diện với túi kẹo màu đỏ cùng hàng chữ phía trên kia, có chút sửng sốt, giống như đã quay về thật lâu trước kia.
Là loại kẹo trước đây Ngũ Nguyệt thích ăn nhất, đưa cho cô rất nhiều, dính đến đau răng.
Cô không thích ăn, nhưng lại cất hết toàn bộ.
Khi đó, Ngũ Nguyệt rất thích ngậm một viên trong miệng, sau đó tiến đến gặm cô.
Gương mặt, cái cằm, chóp mũi, đều không có may mắn tránh khỏi.
Kẹo là kẹo sữa, hương vị rất đậm.
Nếu như hôm đó bị nàng gặm, suốt một ngày, chóp mũi đều là hương sữa ngọt ngào, quấy rối lòng người.
Nếu không phải sau đó bị nỗi khổ vì sâu răng, Ngũ Nguyệt mới không chịu từ bỏ loại kẹo sữa có lượng đường vô cùng cao này.
Cho nên, đã rất lâu rồi Thường Yến Thanh không nhìn thấy loại kẹo này, lại càng không cần phải nói, vô cùng lưu luyến mùi hương nơi chóp mũi…
Vội vàng mua bánh kẹo xong, Thường Yến Thanh dẫn theo Tinh Duyệt xách bao lớn bao nhỏ đồ ăn vặt về nhà.
Ngũ Nguyệt đã tan làm về nhà.
Lúc về nhà còn buồn bực tại sao hai người họ vẫn chưa về, chỉ có thể tự động thủ nấu cơm trước.
Thường Yến Thanh không biết nàng đã về, tự mình mở cửa, lúc đi vào phòng bếp nhìn thấy nàng còn có chút ngơ ngác.
Đặt đồ đạc xuống, Thường Yến Thanh quay người lại tìm nàng, từ phía sau chậm rãi ôm lấy nàng, tìm được miệng nàng, một nụ hôn rơi xuống.
Ngũ Nguyệt đặt xẻng xuống, quay đầu phối hợp với nụ hôn của cô, kinh ngạc hôm nay vợ mình bị cái gì kíƈɦ ŧɦíƈɦ mà lại nhiệt tình như vậy.
Một giây sau, trong miệng có một thứ gì đó ngọt ngào tiến vào.
Môi của Thường Yến Thanh lập tức rời đi.
Ngũ Nguyệt cẩn thận nếm hương vị, thoáng chốc nhớ lại, vui mừng lên tiếng: “A…! Kẹo của em!”