Hôm Nay Ánh Trăng Không Làm Việc

Chương 4: Lộ Tẩy Trên Livestream


Bạn đang đọc Hôm Nay Ánh Trăng Không Làm Việc – Chương 4: Lộ Tẩy Trên Livestream


Ngũ Nguyệt cùng nhân viên quản lý phụ trách cửa tiệm bàn bạc xong việc chỉnh sửa menu và giá cả của sản phẩm mới, chạng vạng tối mới về đến nhà.
Chuyện ngoài ý muốn chính là, trong nhà không có người, chỉ có Meo Meo nằm rạp trên mặt đất.
Meo Meo thấy nàng trở về, ngẩng đầu lên, hướng về phía nàng vẫy vẫy đuôi.

Ngũ Nguyệt đi qua ngồi trên sàn nhà, vuốt lông của Meo Meo.

Meo Meo thoải mái, lại nằm xuống.
Trong phòng, một người một chó nói chuyện hòa hợp, cảnh tượng vô cùng quỷ dị.
“Meo Meo à, con biết mẹ và em gái đi đâu không?”
“Gâu gâu.”
“Ồ? Đi ra ngoài rồi à?”
“Gâu gâu.”
“Đi đâu vậy?”
Meo Meo bày ra bộ mặt vô tội nhìn chủ nhân.
Ngũ Nguyệt cười lớn: “Ha ha ha.”
Nàng bắt đầu một trận điên cuồng vuốt đầu cún của Meo Meo, sau đó ôm chặt nó vào trong lòng.
Meo Meo ngọ ngoạy.

Tại sao luôn có dân đen muốn hại trẫm chứ?
Lúc này, đúng lúc Tinh Duyệt trở về, thấy được mami đang ôm Meo Meo trong lòng, cười điên cuồng.
“…” Đừng nói mami của bé là một tên ngốc nha?
“Mami, mami đang làm gì vậy?”
Tinh Duyệt đột nhiên lên tiếng, kéo thần trí bay khắp bốn phương tám hướng của Ngũ Nguyệt quay về.

Nàng phí sức thẳng cái lưng vì cười quá nhiều mà cong lại, nói: “Đang nói chuyện phiếm với Meo Meo á.”
Thường Tinh Duyệt lộ ra biểu cảm khó tin, bày ra dáng vẻ tập trung phổ cập khoa học: “Mami à! Cô giáo từng nói cẩu cẩu không biết nói chuyện đâu.” Cho nên, càng không có khả năng nói chuyện phiếm với mami.

Tinh Duyệt cảm thấy suy luận của mình vô cùng đáng tin cậy.
“Ồ? Là như vậy à?” Ngũ Nguyệt nghiêng đầu nghi vấn, hỏi.
“Đúng vậy ạ” Tinh Duyệt khẳng định gật gật đầu.
“Nhưng mà lúc nãy Meo Meo thực sự nói chuyện đó…”
Ngũ Nguyệt nói một cách chắc chắn.

Bộ não nhỏ của Tinh Duyệt trong lúc nhất thời nghĩ mãi không ra.

Tại sao lời cô giáo nói và mami nói khác nhau quá vậy?
Bé con bán tín bán nghi hỏi: “Vậy, Meo Meo đã nói gì với mami ạ?”
“Nó nói là…”
Thường Tinh Duyệt khẩn trương siết chặt nắm đấm nhỏ.
“Gâu gâu.” Học theo rất giống.
“…”
Bây giờ, Tinh Duyệt mới hiểu ra bản thân đã bị lừa, bất đắc dĩ giơ tay trái lên che mặt: “Mami, mami thật là nhàm chán.”
Ngũ Nguyệt cười như điên.

Sao chọc ghẹo con gái lại vui như vậy chứ.
Thường Yến Thanh thay đồ xong, đúng lúc trông thấy cảnh tượng này, trách móc liếc nàng một cái, đi lên an ủi cục cưng nhỏ: “Mami nói đùa với con thôi.

Cô giáo nói đúng rồi.

Cẩu cẩu không biết nói chuyện, nhưng cẩu cẩu có thể cảm nhận được tâm trạng của con đó.

Nếu như chúng ta làm tổn thương động vật nhỏ, động vật nhỏ cũng sẽ rất khó chịu.


Cho nên, chúng ta phải bảo vệ động vật nhỏ, biết không?”
“Dạ biết.” Vẫn là mẹ lợi hại.
Thường Tinh Nguyệt nhìn thoáng qua Ngũ Nguyệt đang ngồi trên sàn nhà, khuôn mặt nhỏ viết đầy chữ ghét bỏ.
Ầy, mami ngốc của mình, vẫn nên đổi thành con bảo vệ cho mami đi.
Thường Yến Thanh giáo dục cho bé con trước, sau đó mới đến lượt phê bình người lớn.
Cô vươn tay chụp lấy cổ tay của nàng, kéo nàng lên, rồi lại sờ tay của Ngũ Nguyệt, quả nhiên rất lạnh, hơi nhíu mày.
“Trên mặt đất lạnh lắm, đừng ngồi quá lâu.” Cô vừa nói vừa dùng hai tay phủ lên tay của nàng, giúp nàng làm ấm.
Ngũ Nguyệt đã cười xong, ổn định hơi thở một chút, thấy dáng vẻ cúi đầu tập trung của cô thì ngước đầu lên, đột nhiên hôn cô một cái.
“Được thôi, nghe lời vợ.”
Thường Yến Thanh nghiêng người về phía nàng một chút.

Cô biết người này chỉ cần nổi máu ham chơi lên thì chuyện gì cũng sẽ không thèm quan tâm.

Lần sau sẽ còn tái phạm.

Người thì lớn như vậy rồi, thế mà lại cứ như đứa con nít.
Ngũ Nguyệt cười ngượng ngùng.
Thuờng Yến Thanh sau khi làm ấm tay của nàng thì buông ra, nhấc túi rau quả vừa mới mua ở siêu thị về đang đặt ở bên cạnh, bỏ từng món vào tủ lạnh, cũng nói với nàng: “Để chị làm cơm tối.”
“Được.” Đối mặt với sự ân cần của bà xã, Ngũ Nguyệt cũng không tranh không đoạt, để cho chị biểu diễn, còn bản thân chỉ ở một bên làm trợ thủ.
Tinh Duyệt ở một mình trong phòng khách xem phim hoạt hình đến quên cả trời đất, không hề quấy rầy thời gian hai người dính lấy nhau nấu ăn.
Ăn xong cơm tối, Ngũ Nguyệt chủ động giành chuyện rửa chén – bỏ chén vào trong máy rửa chén.
Một nhà ba người cuộn tròn trên ghế sô pha, xem 《Heo Peppa》.

Đến tám giờ, Thường Yến Thanh mới đưa bé con đi tắm rửa rồi dỗ bé đi ngủ.
Tân Tử Diệc đã gửi ảnh chụp hôm nay đến.

Tối nay Ngũ Nguyệt sẽ cập nhật weibo.
Nàng đi đến phòng sách, mở máy tính ra, nhận mail, bên trong có gần một trăm bức ảnh, tấm nào cũng đẹp, tấm nào cũng đều mê người, Ngũ Nguyệt nhìn đến hoa cả mắt.
Bây giờ, nàng có chút muốn hát một bài – 《Sao tôi lại đẹp như vậy chứ》
Ngũ Nguyệt cười một mình thành tiếng.
Nàng chọn chọn lựa lựa trong số đó, chọn ra mấy tấm hình váy trắng phù hợp nhất, nhóm thành cửu cung cách* xinh đep, đăng lên weibo.
* 9 bức hình xếp thành hình vuông.
[Hôm nay Nguyệt Lượng không làm việc V: Bạch nguyệt quang/ đầu chó [jpg cửu cung cách].]
[Không phải là bạch nguyệt quang của lòng tôi đó sao!]
[Ôi tôi chết mất, chị gái là tiểu tiên nữ gì đây ????]
[Nguyệt Lượng của chúng ta cũng quá xinh xắn rồi.]
[Hôm nay Nguyệt Lượng không làm việc à? Làm việc rồi!]
[Muốn làm tiểu tiên nữ của Cửu Trùng Thiên hạ phàm à?]
[Đây không phải là kiểu váy MK mới nhất sao! Tôi chua rồi ????]
[Đệch, cô gái này ngọt ngào muốn chết luôn]
Trong lòng Ngũ Nguyệt tự đánh cho mình một dấu check: Kinh doanh nhan sắc thành công.
Nghĩ đến việc lâu rồi không mở livestream, bây giờ đúng lúc đang rảnh, thế là nàng mở link livestream, vào phòng livestream.

Nhân lúc còn ít người, nàng điều chỉnh camera một chút, đặt điện thoại cẩn thận.
Weibo tự động nhảy ra nhắc nhở livestream.

Fans nghe tin, nhanh chóng chạy đến.

Lượng người trong phòng livestream bỗng chốc tăng mạnh, khiến cho mạng cứ bị lag.
Ngũ Nguyệt liếc mắt nhìn lượng người xem, hơn sáu trăm ngàn.
OMG!!!
Lần nhiều nhất trước đây cùng lắm chỉ hơn năm trăm ngàn người thôi.


Sao lần này lại đột phá sáu trăm ngàn rồi?
Nàng kinh ngạc há to miệng.

Kết quả, bởi vì livestream quá lag, khung hình dừng lại ở một hình ảnh kỳ lạ.
Chỉ thấy trên điện thoại, nàng mở miệng rất to.
Fans vừa nhìn một cái thì lập tức phụt cười tập thể.
[Miệng của bạn thật lớn, a ha ha ha ha ha ha]
[Cứu mạng, streamer ăn thịt người rồi]
[Ha ha ha ha ha ha ha ha ha, tui cười đến mức người ở phạm vi trăm dặm xung quanh đều phải đeo máy trợ thính để sinh hoạt suốt quãng đời còn lại rồi]
[Hình như tui trông thấy thứ gì kỳ quái]
[Bạn đang cos Vương Đại Lục à, ha ha ha ha ha ha]
Ngũ Nguyệt thấy thế, âm thầm khép miệng lại, lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi nói chuyện phiếm với họ: “Bạn mới miệng rộng ấy, hừ.”
“Thật ngại quá, là do tôi quá kinh ngạc.

Sao hôm nay nhiều người quá vậy? Cuối cùng tôi cũng hot rồi sao ha ha ha ha ha ha!”
[Ha, nữ nhân này, bạn còn mặt mũi để hỏi à?]
[Phụt, bạn đúng là không có mặt mũi mà]
[Trời đất ơi, bạn quên bản thân đã bao lâu chưa mở livestream à?]
“Hửm? Có bao nhiêu lâu đâu nhỉ?” Giọng nói bình tĩnh nhưng trong lòng đã có chút chột dạ.
[Đúng đó, chưa bao lâu, cũng chỉ mới ba tháng thôi mà.]
“…” Ngũ Nguyệt hết cười nổi.
Có lâu như vậy sao?
Bình thường chỉ thấy fans mỗi ngày ở phần bình luận hối nàng mở livestream, không ngờ giục tới giục lui lại giục tận ba tháng, cũng quá thảm rồi.
“Thực sự xin lỗi, thực sự xin lỗi, gần đây quá bận rộn.”
[Không sao, tụi tui tha thứ cho bạn]
[Không hổ là bạn, Cáp Vương]
[Nguyệt Lượng: Xin lỗi, mình sai rồi, lần sau dám nữa!]
[Ha ha ha ha ha ha ha, lầu trên ma quỷ thật]
“Ha ha ha ha ha ha ha, mình không có, mình không phải.

Bạn đừng nói bậy.

Lần sau mình không vậy nữa.”
“Mình sẽ tìm thời gian livestream, cảm ơn mọi người đã yêu thích.”
Đang trò chuyện, Ngũ Nguyệt thấy có người tặng tên lửa cho nàng, trong một đám ngôi sao nhỏ (quà tặng miễn phí) thì có chút dễ thấy.
“Có bạn mới thật à? Theo quy tắc cũ, đừng tặng quà cho mình nhé.”
Phần bình luận trực tiếp cũng có người đang nhắc nhở
[Bạn mới chú ý nha, phòng livestream của Nguyệt Lượng chỉ nhận ngôi sao nhỏ thôi]
[Nguyệt Lượng chỉ thích ngôi sao nhỏ, không thích tên lửa, nhìn xung qunh là biết]
[Nguyệt nhà tôi không thiếu tiền]
[Tặng quà sẽ che đi gương mặt xinh đẹp của Nguyệt nhà rôi.

Mọi người vẫn là đừng tặng quà.

Hơn nữa, Nguyệt Lượng không thích người khác tặng quà cho bạn ấy đâu]
“Người anh em này nói rất đúng.

Xin đừng dùng quà tặng che màn hình, giấu đi gương mặt xinh đẹp của mình.

Cảm ơn.”

Ngũ Nguyệt vừa nói chuyện, vừa xem tin nhắn để lại của người đang xem livestream.
Đột nhiên trên màn hình toàn là tên của Thường Yến Thanh.
[Lúc nãy có phải vừa có một người đi ngang qua không?]
[A a a a a a, người vừa nãy là ảnh hậu của chúng ta sao???]
[Ảnh hậu? Là ảnh hậu nào?]
[Hoảng hốt! Hình như là Thường Yến Thanh đó!]
[Thường Yến Thanh à?]
[Ai cơ? Bạn nói là Thường Yến Thanh?]
[A a a a a a a, Thường Yến Thanh ở đâu?]
??? Tình huống gì đây?
Lúc nãy, Ngũ Nguyệt tập trung xem lời nhắn, không chú ý phía sau có người bước qua.

Lần này được nhắc nhở, ngẩng đầu lên mới nhìn thấy Thường Yến Thanh đứng không xa trước mặt.
Lúc này, cô đang ở bên kia camera, một mặt vô tội nhìn về phía nàng.
Vừa nãy bị quay trúng rồi à? Đau đầu.
Vậy còn có thể làm sao nữa, bác bỏ tin đồn thôi.
“Không phải đâu, mấy người nhìn nhầm rồi.” Nàng chỉ có thể cố hết sức giải thích.
[Cái người vừa rồi rõ ràng chính là Thường Yến Thanh mà]
[Đây chính là ảnh hậu nhà chúng ta.

Tôi làm fan được mười năm rồi, hóa thành tro tôi cũng nhận ra]
Ngũ Nguyệt cười đến đơ cả mặt.
“Ha ha, đừng có đùa.

Sao Thường Yến Thanh có thể xuất hiện ở nhà của mình chứ.”
“Cái tên fan giả này, ngay cả thần tượng của mình mà cũng có thể nhận nhầm nữa…” Ở ngay trước mặt vợ của mình mắng fans của chị ấy, khó tránh khỏi có chút yếu ớt.
Hình như cũng đúng…!Sao Thường Yến Thanh có thể xuất hiện ở nhà bạn chứ ha ha.
Dân mạng bị thuyết phục.
[Cái người lúc nãy là ai vậy?]
[Đúng đó, giống hệt Thường Yến Thanh luôn]
“Cái người lúc nãy…!là chị họ của mình.

Đến nhà mình chơi á.”
“Lúc trước cũng có người nói chị ấy trông giống ảnh hậu Thường…”
[Thật đó, thực sự rất giống]
[Cái này cũng quá giống rồi]
[Hỏi chị họ thử xem có thiếu em họ không?]
[Chị họ có thể ra trước camera không?]
“Chị ấy…!có lẽ không tiện lắm.”
Ngũ Nguyệt ở nơi camera không quay đến được dùng ngón tay chỉ về phía Thường Yến Thanh, rồi lại chỉ về phía cửa, ý là: Chị đi trước đi, đợi lát nữa em sẽ tính sổ với chị.
Thường Yến Thanh cầm xong đồ đạc, nghe lời xoay người đi, còn phải cẩn thận từng li từng tí đề phòng lần thứ hai bị quay trúng.
Fans đặt câu hỏi, Ngũ Nguyệt trái một câu, phải một câu, miễn cưỡng cho qua.
Cũng có người kiên trì người kia chính là Thường Yến Thanh, nhưng lại không lật được chút tăm hơi gì, ở trong phần bình luận cũng sẽ không có ai chú ý đến.

Trọng điểm chính là không ai tin tưởng họ, thỉnh thoảng ngoi lên vài ba câu, nàng cũng không thèm quan tâm.
Dân mạng rõ ràng đều tin vào câu chuyện hoang đường của nàng.
Sau hai tiếng livestream, Ngũ Nguyệt chào tạm biệt mọi người, đóng phòng livestream.

Nàng thở dài một hơi, ứng phó thực sự là một chuyện khiến người ta hao tâm tổn trí quá mức mà.
Đợi sau khi ổn định lại, Ngũ Nguyệt nổi trận lôi đình, chạy đùng đùng về phòng ngủ.
Nàng đã sớm đưa ra hiệp ước ba chương với Thường Yến Thanh rồi.

Trong lúc nàng livestream, phải tránh ra xa một chút, để tránh lọt vào ống kính, lộ ra ánh sáng.

Hôm nay, chuyện này, chẳng phải đã xảy ra rồi sao?
Còn may là nàng nhanh trí, biến nguy thành an.
Trong phòng ngủ, Thường Yến Thanh đã dỗ bé con ngủ thiếp đi, nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh nằm trên giường.
Nàng bịch bịch bịch chạy đến, dạng chân ngồi lên người cô, đôi tay “vuốt ve” gương mặt của cô, hung dữ nói: “Có phải chị cố ý không?”
Thường Yến Thanh: “…”
Thường Yến Thanh không có lời nào để nói.


Cô thực sự cố ý.
Thường Yến Thanh vẫn luôn muốn công khai, nhưng mà Ngũ Nguyệt lại không đồng ý, càng muốn đưa ra hiệp ước ba chương với cô.

Nếu không thì sao cô phải giả bộ thỉnh thoảng tạo cơ hội để công khai như vậy chứ?
Nhưng Ngũ Nguyệt hỏi, cô đã suy nghĩ xong nhưng lại giả bộ hồ đồ.
“Không phải, Tinh Duyệt nói muốn nghe chuyện cổ tích, chị đi lấy sách, trước khi bước vào không biết em đang mở livestream.”
Ngũ Nguyệt dùng ánh mắt không tin tưởng nhìn chằm chằm cô, giống như muốn nhìn ra được một chút dấu vết để lại.
Thường Yến Thanh nói dối, nên thực sự có chút mất tự nhiên, không dám đối diện với nàng, lấy bàn tay đang dày vò khuôn mặt của mình ra, đặt trước ngực, suy nghĩ nên nói lảng qua chuyện khác như thế nào.
Sau một phút, cô phát huy trọn vẹn bản lĩnh của diễn viên, giễu cợt nói: “Chị họ?”
Hiệu quả chuyển dời xuất chúng, quả nhiên Ngũ Nguyệt nhớ lại sự thật lúc nãy nàng biến chị thành người chị họ qua đường nào đó, trong lòng hổ thẹn.
“…!Ấy, em còn không phải là vì muốn bác bỏ tin đồn sao.”
“Bác bỏ tin đồn?” Thường Yến Thanh nhíu mày.

Nếu như nói lúc nãy tra hỏi chỉ là vì muốn di dời lực chú ý, vậy thì bây giờ, câu trả lời của Ngũ Nguyệt khiến cô có hơi bất mãn rồi.
Chết cha, giẫm mìn.
Ngũ Nguyệt lập tức bụm miệng lại, bị cô nhìn càng lúc càng thấy chột dạ.
“Cô Ngũ à, đây không phải là tin đồn.

Đây là sự thật.”
“Tụi mình đã kết hôn rồi.

Vào năm năm trước.”
Thường Yến Thanh nói chuyện vô cùng trịnh trọng.

Cô vẫn luôn cẩn thận đối đãi mối quan hệ giữa hai người.
Ngũ Nguyệt cũng không phải không nghiêm túc với chuyện tình cảm.

Chỉ là, nàng không muốn công khai.

Bà xã nhà mình luôn là người rất hay so đo.

Bởi vì nàng nhất thời lỡ miệng nên chọc cho vợ tức giận rồi.

Nàng có tội!
Đầu óc của Ngũ Nguyệt điên cuồng vận chuyển, nghĩ xem nên dỗ vợ như thế nào, nhưng trước sau vẫn rối như tơ vò.

Cuối cùng, nàng từ bỏ chuyện suy nghĩ, vươn cổ ra, nhắm hai mắt lại: 
“Đừng nói chuyện, hôn em.”
“…”
Thường Yến Thanh vừa bực bội vừa buồn cười, một chút cáu kỉnh cũng bị nàng chỉnh hết rồi.
Vì để bày tỏ thành ý nhận sai của bản thân, Ngũ Nguyệt quyết định anh dũng hi sinh, chủ động hiến thân.
Giữa lúc mây mưa, nàng dưới đôi tay của người nào đó trở nên khát khao khó nén.
Trong miệng hô hào:
“Thanh Thanh.”
“Mau cho em.”
Thường Yến Thanh giở trò xấu, không cho nàng, kề sát vành tai của nàng, hỏi: “Hửm? Nên gọi chị là gì?”
“Ưʍ…!vợ.”
“Không phải, nghĩ kỹ lại một chút nào.”
“Cục cưng.”
“Không phải nha, phải gọi là…!chị họ.”
Đầu của Ngũ Nguyệt nổ tung, cmn xấu hổ quá đi mất!
Nhưng nàng lại không chịu nổi sự dày vò này, chỉ có thể xấu hổ lên tiếng.
“Chị…!chị họ.”
Thường Yến Thanh cười khẽ một tiếng, chậm rãi ra tay.
Cuối cùng, người nào đó cũng được như ý nguyện.
.— ..

-.

-.– .- -.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.