Bạn đang đọc Hôm Nay Ánh Trăng Không Làm Việc – Chương 26: Thăm Dò Lẫn Nhau
“Sao chị biết em biết chơi bóng rổ vậy?”
Ngũ Nguyệt kinh ngạc lên tiếng.
Dường như nàng đã đoán ra được chút gì đó.
“Chẳng lẽ…”
Nhưng Thường Yến Thanh lại không cho nàng cơ hội nói chuyện: “Hôm qua đi đến trường học của các em thì tình cờ trông thấy.”
“Hả? Thật sao? Vậy…!Không bị người khác phát hiện chứ?” Ngũ Nguyệt còn muốn hỏi Thường Yến Thanh có phải đi tìm nàng hay không, nhưng nàng lại ngại mở miệng.
Nếu như không phải, hỏi như vậy sẽ rất lúng túng.
Thường Yến Thanh nói: “Không có.”
Ngũ Nguyệt vỗ ngực một cái: “Vậy thì tốt rồi.”
Với độ hot của Thường Yến Thanh mà nói, nếu như để cho mấy chàng trai cô gái kia biết cô xuất hiện trong trường học, nhất định sẽ nổi lên một trận cuồng phong “toàn dân truy bắt Thường Yến Thanh”.
Ngũ Nguyệt lo lắng đám fan học đệ học muội quá nhiệt tình, nàng không chống đỡ được, bị người vây quanh khả năng sẽ còn bị thương, bây giờ nhận được câu trả lời phủ định chắc chắn thì nàng mới yên lòng.
Nhưng mà cũng đúng.
Nếu như thực sự bị phát hiện, đoán chừng đã lan truyền khắp trường học từ lâu rồi, không cần bản thân nàng hỏi thẳng.
Ngũ Nguyệt nhớ lại một chút, ngày hôm đó ở trường học nàng có làm chuyện gì không nên làm không? Cưỡi ngựa xem hoa một lần, ừm, tất cả đều bình thường, chỉ là chơi một trận bóng mà thôi.
Nói không chừng Thường Yến Thanh còn sẽ cảm thấy dánh vẻ đi bóng của nàng rất soái mà yêu nàng thì sao.
“Sao qua đây mà không nói cho em biết vậy?” Nàng thực sự rất muốn biết đối phương có phải vì nàng mà đến hay không, cho nên vẫn chưa từ bỏ ý định dò hỏi.
Thường Yến Thanh âm thầm quan sát nét mặt của nàng, trả lời rất bình tĩnh: “Đi ngang qua thôi, tản bộ.”
“Ò.” Không nhận được đáp án mong muốn, trong lòng Ngũ Nguyệt khó tránh khỏi có cảm giác thất lạc.
Hóa ra không phải cố ý đến tìm nàng, quả nhiên là tự mình đa tình.
Nhưng nàng lại không nghĩ đến chuyện, dưới nhiệt độ ba mươi bảy, ba mươi tám độ C, ai mà muốn đội lấy mặt trời trên đầu, đi ra ngoài tản bộ chứ?
Thường Yến Thanh mỉm cười.
Đồ ngốc.
Ngũ Nguyệt vỗ mạnh vào đầu để bản thân tỉnh táo lại.
Cái rắm, chút đả kích ấy cũng không chịu được mà còn muốn theo đuổi người ta? Theo đuổi quỷ ấy.
Nghe nói hai người cùng nhau hoàn thành một việc gì đó sẽ có thể kéo gần khoảng cách giữa hai người.
Nàng thấy, chơi bóng rổ cũng ổn.
Nồng nồng nhiệt nhiệt cùng nhau vận động, tốt biết bao nhiêu! Nếu như có thể giúp cho nàng tiến được thêm một bước trên con đường theo đuổi thì lại càng tốt!
Hơn nữa, là do Thường Yến Thanh đưa ra lời mời, nàng nào dám không tuân.
Ngũ Nguyệt xoa xoa tay, vứt bỏ suy nghĩ xám xịt trong đầu, chấn chỉnh lại hàng ngũ.
“Chị thích bóng rổ à?”
Thường Yến Thanh nhìn nàng: “Không thích.”
Không thích? Không thích thì tại sao lại còn muốn học chơi bóng rổ chứ? Đầu của Ngũ Nguyệt đầy dấu chấm hỏi.
Quản chị ấy làm gì, là chị ấy tự nhắc đến, cũng không phải mình ấn đầu bắt chị ấy chơi chung với mình, không thích thì không thích thôi, chơi chơi thôi cũng không được sao.
Tận dụng thời cơ, mất rồi sẽ không quay trở lại được.
Nàng nhất định phải nắm chắc cơ hội này.
“Vậy khi nào chúng ta đi?” Đưa ra vấn đề, nàng lại nghĩ đến nghĩ lui đưa ra đề nghị: “Buổi tối đi.”
Thường Yến Thanh không hiểu: “Tại sao không phải là buổi chiều?”
Hôm nay cô cũng chỉ xếp cảnh phim đến buổi trưa, buổi chiều và buổi tối đều rảnh, đối phương biết, nhưng lại vẫn cứ chọn buổi tối, có chủ ý gì đây?
Ngũ Nguyệt hiên ngang lẫm liệt nói: “Buổi chiều không được, mặt trời chói chan lắm.
Hơn nữa trường học lại có rất nhiều người, sẽ bị phát hiện, cắt đuôi cũng cắt không được, rất đáng ghét.
Tụi mình đi buổi tối đi.
Bên kia có sân bóng trong nhà.”
Tia tử ngoại mạnh như vậy, nếu như làm bỏng làn da trắng hồng mịn màng của nữ thần thì không tốt.
Gương mặt kia cũng không phải để lãng phí như vậy.
Hơn nữa, đêm hôm khuya khoắt tối hù, quá thuận tiện cho nàng hành động.
Ngũ Nguyệt âm thầm cười hì hì, không kìm lòng được tặng cho bản thân một like.
Kế hoạch quá hoàn mỹ.
Mình thực sự là một đứa bé thông minh mà.
Đưa ra lý do trông thì có vẻ hợp lý, nhưng thật ra lập luận lại không đứng vững, Thường Yến Thanh rất dễ dàng nhìn thấu.
Sân bóng trong nhà buổi chiều cũng có mở cửa mà nhỉ? Hơn nữa, hôm nay còn là cuối tuần, học sinh đang nghỉ học, lấy đâu ra nhiều người, cưỡng ép giải thích, thực sự khó cho nàng rồi.
Nhưng Thường Yến Thanh không có ý định vạch trần nàng.
“Được thôi.” Cô nói.
Gian kế đã đạt được, Ngũ Nguyệt âm thầm giơ ngón cái, tiểu ác ma trong lòng lặng lẽ rục rịch.
Giữa trưa, Thường Yến Thanh kết thúc công việc, kế hoạch là về khác sạn nghỉ ngơi.
Ngũ Nguyệt không tiện đi về khách sạn với cô, trốn tránh Thẩm Khê, cùng cô “lưu luyến chia tay”: “Buổi tối em đợi chị ở cổng Nam trường học nhé.”
Buổi chiều, nàng lại đi dạo phố suốt cả buổi, sáu giờ kém theo lời hẹn đi đến trước cửa Nam.
Nàng đến sớm hơn vài phút, Thường Yến Thanh rất đúng giờ, sáu giờ đến nơi, lại còn là đi bộ.
Ngũ Nguyệt đứng trước cổng nhìn thấy Thường Yến Thanh chậm rãi đi về phía nàng, không ăn mặc trịnh trọng, chói mắt như tham gia tiệc tối hay lễ trao giải, cũng không hóa trang tỉ mỉ như khi quay phim, chỉ mặc áo thun, quần ngắn rất giản dị, chân đi giày trắng, mái tóc cũng như lúc bình thường buột thành một chiết đuôi ngựa cao cao.
Đây mới là dáng vẻ 20 tuổi nên có.
Ngũ Nguyệt cảm thấy họ giống như một đôi tình nhân vụиɠ ŧяộʍ hẹn hò sau giờ học.
Nếu như mặc thêm đồ đôi thì lại càng giống.
Nàng cầm chiến lợi phẩm thu hoạch được sau buổi dạo phố lúc chiều, đưa ra: “Tặng cho chị.”
Thường Yến Thanh mở ra: “Quần áo thể thao?”
“Đúng vậy, chọn lựa rất lâu mới tập hợp được một bộ đồ hoàn chỉnh, mặc vào đi, mặc vào đi.”
Nói rồi, Ngũ Nguyệt nàng chơi bóng nhất định không thể thiếu được một bộ trang bị hoàn chỉnh.
Thường Yến Thanh chơi chung với nàng, hẳn cũng nên được nhận quà.
Hơn nữa, tự tay trang bị cho người mình thích, thực sự rất có cảm giác thành tựu…
Ngũ Nguyệt không nói một lời, dẫn đường đi đến nhà thi đấu, sau đó dẫn nàng đi đến phòng thay quần áo.
Lúc Thường Yến Thanh trở ra, đã thay đổi toàn bộ.
Quần áo trên người cả hai rõ ràng là đồ đôi, ngay cả giày cũng là cùng một kiểu, chỉ khác size, cực kỳ giống như đồ tình nhân.
Ngũ Nguyệt thầm than một câu, kỳ diệu! Quần áo như thế nào mặc lên người của Thường Yến Thanh đều có thể lộ ra sự cao cấp, không ngờ ngay cả đồ thể thao cũng vậy.
Bộ đồ trên người nàng đã mua mấy năm về trước, bởi vì yêu thích nên vẫn luôn không đổi bộ khác, nhưng nếu như bây giờ lại mua thêm một bộ thì đã không còn chỗ bán nữa, đi dạo đến trưa mới không dễ dàng gì tìm được một bộ tương tự.
Mặc trên người Thường Yến Thanh cho ra hiệu quả khiến nàng rất hài lòng.
Thường Yến Thanh đẩy cửa phòng thay quần áo ra, nhìn thấy bộ đồ trên người Ngũ Nguyệt không khác gì bộ của mình, đại não đang vận hành chợt dừng lại mấy giây.
Người nào đó hình như có chút quá trắng trợn…!Đá một đường bóng thẳng khiến cho cô trở tay không kịp.
Cô rất muốn nghĩ đến phương diện kia, nhưng nếu như bản thân đã nghĩ quá lên thì sao? Đối phương chỉ là đưa cho cô một bộ đồ cùng kiểu dáng, có lẽ không hề mang theo hàm nghĩa gì khác.
Tiếp tục quan sát vậy.
Ngũ Nguyệt hứng thú bừng bừng gọi cô: “Mau đến đây.”
Thường Yến Thanh đuổi theo, cùng nàng thực hiện động tác làm nóng người, sau khi làm xong, Ngũ Nguyệt lại biểu diễn cho cô xem động tác dẫn bóng ném vào rổ.
Trước đó, cô thực sự chưa từng tiếp xúc với bóng rổ, bắt chước học theo, động tác lại không nắm bắt được điểm chính.
Ngũ Nguyệt không dám nói nặng nói nhẹ một câu nào với cô, cực kỳ kiên nhẫn dạy bảo.
Ném rổ đương nhiên phải tay nắm tay chỉ dẫn thì sẽ tương đối nhanh hơn.
Ngũ Nguyệt đặt trái bóng vào tay cô, đứng phía sau vòng lấy cô, hơi nắm lấy tay cô: “Để em dạy chị.
Xem nè, trước tiên tay chị đặt phía trên như thế này, sau đó giơ lên, ném về phía trước…”
Bóng vào rổ, rơi xuống đất, nương theo đó là giọng nói êm ái vang lên bên tai: “…!thì sẽ có thể ném vào rổ.”
Bị tư thế này của người kia ôm hờ trong ngực, Thường Yến Thanh cắn chặt môi, thân thể hơi căng cứng, ép buộc bản thân phải đặt lực chú ý lên trái bóng.
Ngũ Nguyệt buông tay: “Thực sự xin lỗi, em không có cố ý đâu.” Ừm, là dạy học cần, chị hiểu hông?
Thường Yến Thanh cúng rút cánh tay đang dừng trên không trung lại: “Ừm.”
Một vài người ngoài miệng nói không muốn, nhưng trong lòng lại thành thật reo hò cho bản thân: A! Sờ tay nữ thần, đã hoàn thành mục tiêu!
Thử hết lần này đến lần khác, Thường Yến Thanh dần dần đi vào quỹ đạo, đã có thể một mình dẫn bóng, mặc dù không có làm động tác gì quá mạnh, nhưng hai người vẫn mồ hôi đầm đìa, khuôn mặt ửng hồng, chơi đến mức mệt bở hơi tai.
Ngũ Nguyệt nghỉ ngơi, chống nạnh thở hổn hển, đứng ở một bên nhìn cô ném bóng, tự động nhập vào thân phận bạn gái, không ngừng mỉm cười ngây ngô.
Không ngờ Thường Yến Thanh lỡ tay, trái bóng bay vèo đến, đập thẳng vào đầu nàng.
Ngũ Nguyệt lập tức mắt nổ đom đóm, theo sau một tiếng hét thảm, nàng giơ tay che trán, xay xẩm mặt mày ngã thành hình chữ đại trên đất.
Lúc này, Thường Yến Thanh tay chân luống cuống chạy đến, quỳ ở một bên, tay chồng lên bàn tay đang đặt trên trán của nàng, giọng nói mở miệng có chút run rẩy: “Thực sự xin lỗi.”
Sau khi Ngũ Nguyệt nhắm mắt lại vài giây thì lại mở mắt ra: “Không có gì đâu.”
Không nhìn thấy mấy ngôi sao xoay mòng mòng nữa, đôi mắt đã có thể nhìn rõ lại mọi vật.
Nhưng nàng nhìn thấy dáng vẻ của Thường Yến Thanh sao lại sắp khóc rồi? Cứu mạng, nàng không có kinh nghiệm dỗ con gái đâu, lại càng không có kinh nghiệm dỗ nữ thần.
“Chị…”
Nếu như nói thẳng “Chị đừng khóc”, với tính cách mạnh mẽ của Thường Yến Thanh, chắc chắn sẽ làm mặt lạnh.
Chị nửa ngày, nàng cũng không nghĩ ra nên mở miệng nói như thế nào mới tốt.
Một lúc sau, Thường Yến Thanh đợi nàng tỉnh táo lại hoàn toàn, kiểm tra trán và sau ót của nàng một chút, chỉ thấy trên trán có một cục u lớn, không chảy máu, mấy chỗ khác cũng không có gì đáng lo ngại, lập tức đứng dậy giơ tay kéo nàng lên.
Ngũ Nguyệt nhảy tại chỗ mấy cái, xem như bản thân bình yên vô sự: “Ha ha, em thực sự không có chuyện gì đâu.”
Thường Yến Thanh không nói một lời, im lặng đứng tại chỗ chăm chú nhìn nàng, trong ánh mắt kia ẩn chứa tâm tình phức tạp mà nàng không thể nào hiểu rõ.
Sau đó, Thường Yến Thanh thu dọn đồ đạc, đi về phía cửa nhà thi đấu.
Ngũ Nguyệt vội vàng nhấc chân đuổi theo.
Hai người song song đi trên con đường nhỏ giữa sân trường trong đêm tối.
Trong lòng Ngũ Nguyệt từ đầu đến cuối luôn lo sợ thấp thỏm.
“Thực sự xin lỗi.” Nàng chủ động mở miệng nói xin lỗi.
Thường Yến Thanh buồn cười: “Em có lỗi gì chứ?”
Ngũ Nguyệt cẩn thận dè dặt: “Hình như khiến cho chị không vui rồi.”
“Tôi không có.”
Nữ nhân mạnh miệng, khẩu thị tâm phi.
“Em biết chị có một chút áy náy, nhưng em biết chị không phải cố ý.
Hơn nữa, không phải em không có chuyện gì hết hay sao? Đừng không vui mà.” Ở phương diện an ủi người khác, nàng thực sự không có kinh nghiệm.
Ngũ Nguyệt tưởng rằng đối phương là vì áy náy nên tâm trạng không tốt, nhưng trên thực tế, Thường Yến Thanh chỉ đang giận dỗi bản thân thôi.
Hôm nay, cố tình đưa ra lời mời này chính là vì xác nhận lần cuối có phải bản thân thực sự yêu thích đối phương không, tiện thể thăm dò thái độ của đối phương là xem cô như tiền bối có quan hệ tốt, hay thực sự là người trong lòng.
Bây giờ cô đã hiểu, bản thân thích đối phương là thật, tấm lòng đối phương bỏ ra, cũng là thật.
Nhưng mà dâng tấm lòng chân thành như vậy, cô có xứng không?
Thường Yến Thanh không nói một lời, Ngũ Nguyệt liền lẳng lặng đi theo bên cạnh, thong thả, ung dung.
Buổi tối mùa hè tương đối náo nhiệt, những côn trùng không biết tên trong những bụi cỏ ven đường, ếch xanh trong hồ nước nhỏ, đều kêu lên hăng say, hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Sóng vai đi dưới bầu trời được rột rửa bằng những ánh sao trời.
Cũng khá lãng mạn.
Thế là nàng nói: “Ánh trăng đêm nay rất đẹp, đúng không?”
“Ừm.”
Nàng nói tiếp: “Ngôi sao cũng rất đẹp nữa.”
“Ừm.”
Hai khi thốt ra hai chữ lạnh lùng kia thì Thường Yến Thanh không nói gì nữa.
Ngũ Nguyệt tự cảm thấy xấu hổ, nuốt mấy lời nói nhảm kia xuống, không muốn tự rước lấy nhục.
Hai người đi rất gần, có thể cảm nhận được nguồn nhiệt không ngừng truyền đến từ thân thể của đối phương, kéo theo trái tim cũng nóng lên một chút.
Bàn tay đặt sau lưng Ngũ Nguyệt rục rục động đậy.
Cứu mạng, thật muốn cầm tay chị ấy.
Hai tay nàng đang vật lộn phía sau lưng, trong đầu xuất hiện hai luồng tiếng nói.
Một bên nói tiến lên đi, một bên nói đừng đi lên, trái phải đánh nhau, đánh một lúc lâu, cuối cùng tình cảm vẫn chiến thắng lý trí.
Nàng cứng nhắc giơ tay từng chút một tiến về phía trước.
Đầu ngón tay không kiềm chế được run lên nhè nhẹ.
Mắt nhìn thấy đã sắp nắm được, ngay lúc chênh lệch không còn beo nhiêu thì lại rụt tay về, sờ lên lòng bàn tay, đã lo lắng đến mức chảy mồ hôi.
Ngũ Nguyệt ra sức đập hai cái lên mu bàn tay, chết tiệt, sao cái tay này lại không nghe lời vậy chứ.
Trong lòng đã chuẩn bị xong lời muốn nói, lại điều chỉnh tâm trạng một chút, lúc chuẩn bị ra tay một lần nữa thì hai người đã đi đến trước cổng trường học.
Thường Yến Thanh ngừng chân, nói với nàng: “Tôi đón xe giúp em.”
Chính giờ tối, còn có thể đón xe được.
Ngũ Nguyệt ủ rũ đồng ý: “Dạ.”
Vốn dĩ định cả gan giữ chặt lấy tay cô, thừa thế xông lên tỏ tình, nhưng mà không ngờ lại bỏ qua cơ hội tốt.
Ngũ Nguyệt bóp cổ tay, thầm mắng mình quá nhát gan.
Thường Yến Thannh rất nhanh đã gọi cho cô một chiếc xa, sau khi ngồi lên chỗ ngồi phía sau của taxi, Ngũ Nguyệt cách cửa sổ xa, vẫy tay tạm biệt Thường Yến Thanh: “Ngày mai gặp.”
Thường Yến Thanh trả lời nàng: “Ừm.”