Hôm Nay Ánh Trăng Không Làm Việc

Chương 14: Tên Của Con


Bạn đang đọc Hôm Nay Ánh Trăng Không Làm Việc – Chương 14: Tên Của Con


Thường Yến Thanh ký hợp đồng mười năm với Giải Trí Chí Thượng, đến bây giờ đã vừa đủ mười năm.
Lúc đầu, công ty Giải Trí Chí Thượng chỉ là một công ty nhỏ, không có danh tiếng gì, nhưng bộ phận săn tìm ngôi sao của công ty họ xem như cũng có mắt nhìn ngọc, nhặt được một Thường Yến Thanh đang trên đà lên cao, thuyết phục cô ký hợp đồng bán thân.
Thường Yến Thanh đúng là ngôi sao lớn trời sinh.

Vừa mới đặt chân vào giới giải trí thì đã lập tức lộ ra hào quang.

Sau đó, theo giá trị con người của Thường Yến Thanh tăng lên, địa vị của Giải Trí Chí Thượng cũng nước lên thuyền lên.

Cô thực sự đã dựa vào sức lực của bản thân mình để chống đỡ toàn bộ công ty.
Vì để tiếp nối nguồn nhân lực cho công ty, trong nhiều năm nay, Thường Yến Thanh vẫn luôn âm thầm dẫn theo không ít ngôi sao mới, gắn bó với sự phát triển lâu dài của công ty, xem như đã tận tình tận nghĩa.
Trước đó, cô nói chấm dứt hợp đồng là vì muốn tốt cho công ty, thực sự không phải giả.

Mặc dù lúc đầu, điều khoản của công ty đối với cô có nhiều bốc lột, nhưng cô đã hot, sau này lại càng ngày càng hot.

Nhiều năm qua, không biết công ty đã bao nhiêu lần thay đổi điều khoản hợp đồng vì cô.

Từ trước đến nay, công ty vẫn luôn đối xử với cô cực kỳ tốt, thậm chí sau đó còn chia cổ phần cho cô.
Có thể nói Giải Trí Chí Thượng đã ở bên cạnh, cùng cô trưởng thành, tình cảm sâu sắc không cần phải nói.

Cho nên, Thường Yến Thanh càng không muốn công ty vì bản thân cô mà bị hủy hoại trong phút chốc.
Cũng không phải do Thường Yến Thanh lo bò trắng răng.

Mặc dù trong nước đã cho phép hôn nhân đồng giới, nhưng cũng chưa được bao nhiêu lâu.

Phía trên và quần chúng vẫn có xu hướng chèn ép đối với đồng tính luyến ái.

Đặc biệt cô còn là một nhân vật của công chúng, sẽ càng chịu nhiều chỉ trích hơn.
Có thể tưởng tượng được, nếu như có một ngày cô công khai, sẽ nảy sinh rất nhiều rung chuyển.

Nhìn chung, những người đã từng công khai đều không có được kết cục tốt, bị ép phải rời khỏi giới giải trí cũng không tính là chuyện hiếm, chỉ xem như vết thương nhẹ.

Bây giờ, trong cái giới này đều là thần hồn nát thần tính, ai nấy đều cảm thấy bất an.
Thường Yến Thanh làm như vậy, không cần nghi ngờ, chắc chắn là tự hủy hết vốn liếng.
Chỉ sợ, không chỉ hủy đi một mình cô, mà còn là tất cả mọi người có liên quan đến cô.

Cho nên bây giờ, cô đang bắt đầu chuẩn bị, thực hiện những sắp xếp thỏa đáng.
Có lẽ sẽ bị vạn người phỉ báng, có lẽ sẽ nhận được sự ủng hộ của một số người, hoặc là châm chọc khiêu khích, hoặc là thờ ơ lạnh nhạt, đây đều là những thứ mà cô phải gánh chịu.
Từ ngày bắt đầu cùng Nguyệt Lượng yêu nhau thì cô đã chuẩn bị sẵn sàng đón nhận tất cả mọi thứ rồi.
Rời khỏi ngành giải trí có tính là gì chứ, rơi khỏi thiên đàng có tính là gì chứ, thanh danh của Thường Yến Thanh cô đáng giá mấy đồng tiền?
Đối với chuyện công khai come out này, thật ra, trong lòng Thường Yến Thanh vô cùng mâu thuẫn.

Một mặt, cô sợ hãi bởi vì bản thân mà sẽ làm tổn thương đến người nhà, khiến cho Nguyệt Lượng bị chửi rủa, mà tất cả chuyện này đều không nằm trong phạm vi mà cô có thể khống chế được.
Mặt khác, cô không hi vọng tình cảm của hai người giống như một con chuột trốn chui trốn nhủi dưới khe cống ngầm, lén la lén lút, mãi mãi cũng không thể lộ ra ngoài ánh sáng.

Thế gian có hàng ngàn hàng vạn kiểu yêu.


Lẽ ra cô nên yêu một cách quang minh chính đại.
Huống hồ, bức tường được xây nên bằng những lời nói dối thì không thể chống chịu được lưỡi dao sắc bén.

Trốn tránh không phải con đường lâu dài, có thể lừa gạt được nhất thời, không thể lừa được cả đời.

Một ngày nào đó cũng sẽ bị phát hiện, chỉ khác nhau là sớm hay muộn thôi.
Cô muốn cho ngày đó đến sớm hơn một chút.
Thường Yến Thanh đang đợi Ngũ Nguyệt buông lỏng.
Ngũ Nguyệt cũng không phải thiếu dũng cảm cùng tiến cùng lùi với cô, mà là không dám lấy sự nghiệp và tiền đồ của cô ra để đặt cược.

Cô vẫn luôn biết rõ điều này.
Thương lượng công việc với Châu Hàm xong xuôi, Thường Yến Thanh rời khỏi văn phòng của Châu Hàm, gõ cửa phòng ông chủ.
Sau khi nói rõ ràng suy nghĩ của mình, cuối cùng chủ tịch Vương cũng thấu hiểu, nhẹ gật đầu.
Chủ tịch Vương là một người hiền lành, từ lâu đã đối đãi với Thường Yến Thanh như con cháu, sau này quyết định mỗi người đi một ngả, cũng chỉ có thể khuyên cô tự giải quyết cho tố.
Nhất tỷ của công ty rời đi, cho dù sẽ có chút ảnh hưởng, nhưng giữ lại thì lại giống như một quả bom hẹn giờ, không chừng một ngày nào đó sẽ nổ tung.

Lợi ích lớn thường đi kèm với rủi ro cao.

Với tình hình trước mắt, xem ra rủi ro vẫn cao hơn một chút.
Người làm ăn xem trọng lợi ích, giống như Thường Yến Thanh đã nói, sau khi cân nhắc, ông ấy vẫn sẽ thả cô đi.
Cưỡng ép giữ người lại, khả năng tổn thất sau này càng lớn hơn.

Cuộc mua bán này, không có lời.
Mười năm, đời người có được bao nhiêu cái mười năm.
Thường Yến Thanh cảm ơn công ty đã bồi dưỡng và bảo vệ cho mình, nhưng cô càng muốn giữ lại mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm sau này cho người quan trọng hơn.
Nói lời cảm ơn với chủ tịch Vương, cô đứng dậy rời đi.

Vừa mới bước ra khỏi văn phòng chủ tịch thì đã bị người cuồng công việc Châu Hàm cản đường, lôi kéo cô nói chuyện suốt cả buổi tối về những công việc và kịch bản sau này.
Mượn cái danh mỹ miều là: Phát huy nhiệt độ còn sót lại.
Thường Yến Thanh nhìn thấy lòi ra thêm một đống công việc thì vô cùng đau đầu: “Đều đẩy đi hết đi chị Châu.”
Châu Hàm: “Đẩy? Không nhận công việc nhiều một chút thì sau này phí bồi thường vi phạm hợp đồng em lấy cài gì đắp vào đây? Cho dù là vốn liếng em dành dụm được trong mấy năm nay cũng chưa chắc đã đủ nữa là.”
“Em ấy có tiền.” Thường Yến Thanh dựa vào ghế, nhìn chị ấy, gương mặt không thể dùng lời nói để diễn đạt, nói: “Ngoài ra, những đại ngôn đến thời hạn kia cũng không cần ký tiếp nữa.

Chị nói đúng, không bồi thường nổi.”
Châu Hàm cảm giác bị thồn cho một họng cơm chó: “Ha ha, chị nói cái con nhóc em đó.

Lần đầu tiên chị thấy có một tên “bám váy” mà còn lý lẽ hùng hồn như em đó.”
Quên mất vợ của người này là phú bà.

Chút phí bồi thường vi phạm hợp đồng như thế này, người ta thực sự không thèm đặt vào mắt.

Lúc Thường Yến Thanh về nhà trễ, đèn phòng khách vẫn còn sáng, nhưng lại không có một ai, có lẽ người đã đi ngủ hết rồi.
Cô thở dài một hơi.

Bầu không khí an tĩnh của lúc này khiến cho cô vô cùng yên tâm.
Giống như đã trải qua một khoảng thời gian thật dài, cô chợt giật mình nhận ra.
Hóa ra, mình và Nguyệt Lượng đã kết hôn rồi.

Hai người còn sinh được bé con đáng yêu.
Đây là nhà của hai người.
Cô đóng cửa lại, cởϊ qυầи áo ra, tháo xuống nỗi mệt nhọc của cả một ngày, mang dép lên quay trở về phòng ngủ, phát hiện phòng ngủ cũng trống không.
Cuối cùng tìm được hai bạn nhỏ đang ở trong thư phòng.
Trong phòng, bạn lớn đang kiên nhẫn dạy bạn nhỏ viết chữ.
Ngũ Nguyệt: “Chữ này đọc là Thường.

Nào, đọc với mami, chang Thường.”
“cang tàng…” Giọng nói lộ ra sự non nớt, ê a học nói.
Ngũ Nguyệt: “Ha ha ha ha, ôi cục cưng của mami, sao răng của con vẫn còn để hở ra vậy.”
Không biết chọc trúng điểm cười nào của người trong phòng, nàng chợt cười ầm lên.
Bé con nhà ai mà lại đáng yêu như vậy chứ? Ồ, hóa ra là nhà mình.

Nghĩ đến đây, nàng lại càng cười vui vẻ hơn.
Khóe miệng của Tinh Duyệt xệ xuống, chuẩn bị bắt đầu khóc lớn: “Mami, mami cười con, con không thích mami nữa.”
Ngũ Nguyệt: “Xin lỗi cục cưng nha.

Mami không phải cố ý đâu.

Thực sự là…” Mắc cười lắm.
Nhưng nàng không dám nói câu này, sợ tiểu tổ tông này lập tức bật khóc tại chỗ.

Nàng không biết đường dỗ.
“Cục cưng đừng khóc mà.

Mami không cười nữa.” Ngũ Nguyệt chỉ có thể nén cười, lấy lòng vuốt vuốt mặt bé con.
Thường Yến Thanh nhìn họ, bỗng chốc có chút thất thần.

Thật lâu về trước, cô đã từng mơ mộng có được một cuộc sống vợ con đủ đầy như thế này.
Có một mái nhà ấm áp, bày trí theo phong cách họ yêu thích, tràn ngập hương vị cuộc sống.
Cho dù bản thân về nhà rất trễ, nhưng chắc chắn sẽ có người chừa lại một ngọn đèn cho cô.
Khi hai người mới chỉ vừa ở bên nhau, do hạn chế về đặc thù thân phận, họ chỉ có thể hẹn hò lén lút.
Có một ngày, ở sân chơi, Thường Yến Thanh đang đi dạo thì đụng phải một đứa bé đáng yêu, yêu thích không thôi, trêu đùa vài câu, khóe mắt luôn đong đầy ý cười.
Khi đó, Ngũ Nguyệt còn có chút ghen tị, nhìn thấy những đứa nhóc thì đều vô cùng chán ghét, hỏi cô: “Thích con nít à?”
Thường Yến Thanh: “Con nít rất dễ thương.”
Ngũ Nguyệt nghe thấy mấy lời này, lập tức vểnh môi lầm bầm mấy câu: “Em không thích.

Em cũng không muốn sinh em bé.”
Lúc đó, Thường Yến Thanh cũng không biết tại sao nàng lại thay đổi thái độ đột ngột, chỉ có thể ôm lấy nàng, dỗ dành: “Vậy thì không sinh nữa, chỉ hai người chúng ta thôi.”
Chỉ là sau này sống chung, cô mới biết được, Ngũ Nguyệt thực sự không quá yêu thích con nít, cảm thấy chúng rất phiền phức.

Chính nàng cũng xem như một nửa con nít rồi.
Thường Yến Thanh đã dự tính xong sẽ trải qua cuộc sống hai người mãi mãi.

Chuyện Nguyệt Lượng không muốn làm, cô vĩnh viễn cũng sẽ không ép buộc nàng.


Nhưng sau khi kết hôn, Nguyệt Lượng lại cứ khăng khăng muốn sinh em bé.

Ai khuyên cũng không lay chuyển được, khiến cô vừa vui mừng lại vừa áy náy.
Nàng chưa từng nói là vì điều gì, nhưng cô đều hiểu cả.
Nghĩ đến đây, Thường Yến Thanh cảm thấy hốc mắt hơi ươn ướt.

Nguyệt Lượng của cô xưa này không phải là kiểu người miễn cưỡng bản thân để làm người khác vui.

Sinh ra Tinh Duyệt, không phải là thỏa hiệp, mà là vì tình yêu.
Một tình yêu tinh tế, thận trọng lại dịu dàng chỉ dành riêng cho cô.
Cũng may, sau đó, về các phương diện đều cho thấy Nguyệt Lượng là một người mẹ đáng tin cậy, mặc dù đôi lúc cũng không đáng tin cậy đến mức đó, giống như lúc này nè, đi chọc cho bé con khóc rồi.
Cô đứng ở trước cửa một lúc lâu, hình ảnh này quá ấm áp, quá tốt đẹp, nhất thời không đành lòng quấy nhiễu.
Thất thần một lúc, cô mới đi vào, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Thường Yến Thanh: “Hơn mười giờ rồi, sao lại còn chưa ngủ?”
Ngũ Nguyệt quay đầu lại, nhìn thấy vợ nhà mình đã quay lại rồi thì có chút vui mừng: “Chị quay về rồi.

Em đang dạy cục cưng nhận mặt chữ á.”
Thường Yến Thanh ngồi xuống chiếc ghế ở bên cạnh, ôm lấy hai người, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán nàng.
Thường Yến Thanh: “Ừm, đứng ngoài cửa nhìn được một lúc rồi.”
“Sao hôm nay đột nhiên lại nhớ đến việc dạy con viết chữ vậy?”
Ngũ Nguyệt: “À, chợt nhớ ra thôi.

Vậy sao lúc nãy chị không đi vào.”
Không đợi cô trả lời, Tinh Duyệt ở bên cạnh đã bắt đầu méc cô: “Mẹ ơi, lúc nãy mami cười con đó!”
Nhìn thấy vẻ mặt tủi thân, co rúm lại với nhau của bé, cực kỳ đáng yêu, Thường Yến Thanh không kiềm lòng được hôn lên gương mặt của bé con một cái.
“Tối nay mẹ sẽ giúp con dạy dỗ mami.”
Nói xong, cô lấy ra một tờ giấy trắng, trịnh trọng viết một mạch tên của ba người.
Ngũ Nguyệt, Thường Yến Thanh, Tinh Duyệt.
Nét chữ Hành Khải tiêu chuẩn, khỏe khoắn lại có nội lực.
“Tinh Duyệt, đây là tên của mami, của mẹ và của con.

Đọc là wuyue, changyanqing, changxingyue.” Thường Yến Thanh chỉ vào từng chữ một, dạy bé con đọc tên của ba người.
Tinh Duyệt nghiêm túc đọc lại một lần, sau đó ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt, đầy vẻ tò mò của trẻ nhỏ.
“Tại sao mami lại có tên như vậy ạ?”
“Bởi vì, mami họ Ngũ, lại trùng hợp sinh vào tháng năm, cho nên mới gọi là Ngũ Nguyệt đó*.”
*Chữ Ngũ (伍) trong tên chị Nguyệt có nghĩa là hàng ngũ và chữ Ngũ (五) trong từ Ngũ Nguyệt (tháng năm) là đồng âm. 
Tinh Duyệt bật cười khanh khách, trong miệng không ngừng lặp lại: “Tháng năm, tháng năm…”
Ngũ Nguyệt chỉ vào trán của bé con một cái, nói: “Không biết lớn nhỏ, mami là mami của con đó.”
Tinh Duyệt dùng bàn tay mềm mại của bé, nắm lấy ngón tay của Ngũ Nguyệt, lắc lắc: “Mami, mami Ngũ Nguyệt.”
Ngũ Nguyệt bị kêu đến mức lòng mềm nhũn, kéo bé con lại hôn một trận.
Tinh Duyệt chán ghét mami khiến cho mặt bé đầy nước bọt, dùng sức muốn thoát ra, nhưng vì sức lực quá yếu cho nên giãy dụa thất bại.

Chỉ có thể đợi nàng hôn xong rồi dùng tay lau lau mặt, ánh mắt nhìn về phía Ngũ Nguyệt một lời khó nói hết.
Bé cảm thấy đầu óc của mami có vấn đề rồi.

Nếu không thì sao lại giống như cẩu cẩu trong nhà thích làm cho mặt bé dính đầy nước bọt chứ?
Bé con lại chỉ ba chữ khác, hỏi Thường Yến Thanh: “Vậy mẹ thì sao ạ?”
“Bà của con hi vọng mẹ trở thành một người thanh bạch, ngay thẳng, cho nên mới đặt thêm một chữ thanh này trong tên của mẹ.

Tinh Duyệt cũng phải trở thành một người ngay thẳng đó, biết không?”
Thật ra, tên của Thường Yến Thanh là do ba của cô đặt, lấy họ của mẹ cô làm tên lót, rồi lại được mẹ cô ban cho một chữ “Thanh” này.
Là khi ba mẹ của cô còn thắm thiết.
Tinh Duyệt dịu dàng đáp lại: “Dạ biết rồi.”

Thường Yến Thanh ôm bé con vào lòng mình, sợ Ngũ Nguyệt mệt mỏi.
“Tinh Duyệt, có biết tên của con mang ý nghĩa gì không?”
Đương nhiên Tinh Duyệt không biết.

Bé con lắc đầu.
“Bởi vì, mẹ rất yêu mami, cũng rất yêu cục cưng, cho nên, cục cưng cũng phải yêu mami, giống như một ngôi sao sáng, bảo vệ cho mami, biết chưa?”
Bé con còn chưa kịp phản ứng thì trái lại, mặt của Ngũ Nguyệt đã ửng đỏ lên rồi.

Cái gì mà vui vẻ với không vui vẻ** chứ.

Ở trước mặt con mà nói mấy cái yêu với không yêu này, buồn nôn quá đi mất.
**Duyệt trong tên của bé con có nghĩa là vui vẻ
Tinh Duyệt nhìn THường Yến Thanh, rồi lại nhìn sang Ngũ Nguyệt, chớp mắt, chỗ hiểu chỗ không, nói: “Dạ, biết rồi ạ.

Tinh Duyệt yêu mẹ, cũng yêu mami.”
Bé con quàng tay ôm lấy cổ Thường Yến Thanh, dịu dàng hôn lên mặt cô một cái, rồi lại cố hết sức rướn người qua, hôn Ngũ Nguyệt một cái.
Bé con chơi mệt rồi, lúc này, cơn buồn ngủ ập đến, giơ tay dụi dụi mắt: “Mẹ ơi, con buồn ngủ rồi.”
Thường Yến Thanh ôm bé con, đứng lên, nói với Ngũ Nguyệt: “Chị đưa con về phòng ngủ trước.

Nếu em buồn ngủ thì cứ ngủ trước đi.”
Dỗ bé con xong, Thường Yến Thanh quay về phòng mình.

Ngũ Nguyệt có chuyện muốn hỏi, cho nên vẫn chưa ngủ, thấy cô đến thì nhấc một bên chăn lên.
Cô nằm vào, nhét chặt góc chăn.
Ngũ Nguyệt chui vào trong lòng cô, một tay đặt trên eo của cô, hỏi: “Bàn chuyện gì ở công ty vậy?”
Thường Yến Thanh: “Bàn chuyện chấm dứt hợp đồng.”
Ngũ Nguyệt kinh ngạc: “Thật sự muốn chấm dứt hợp đồng à?”
“Thật.” Thường Yến Thanh gật đầu: “Sao chị lại lừa em chứ.”
Ngũ Nguyệt cảm thán: “Cũng tốt, tự do.”
Thường Yến Thanh hỏi lại: “Vậy sau này, nếu như chị không còn tiền nữa thì phải làm sao bây giờ?”
Ngũ Nguyệt dùng ánh mắt như nhìn một người thiểu năng để nhìn cô: “Đương nhiên là em nuôi chị rồi.

Không nhìn thấy nguyên một ngăn tủ giấy tờ bất động sản của vợ chị à?”
Lại dám nghi ngờ năng lực kiếm tiền của nàng?
“Được, em nuôi chị.” Thường Yến Thanh nhắm mắt, cười khẽ.
Lúc sáng chỉ là nói đùa với Châu Hàm thôi.

Phí bồi thường vi phạm hợp đồng cô vẫn có thể gánh được, vẫn chưa đến mức phải vận động kho vàng của vợ.

Không phải khách sáo, chỉ là chuyện của bản thân thì bản thân phải tự chịu trách nhiệm.
Bây giờ, câu “nuôi chị” này chính là thật lòng thật dạ.

Cô biết người này mong chờ điều đó đã lâu.

Hơn nữa, chỉ là thay đổi cách thức nộp tiền lương thôi, hình như cũng không chênh lệch bao nhiêu, còn có thể khiến cho người này vui vẻ thì sao lại không làm chứ.
Ngũ Nguyệt nhận được câu trả lời thỏa mãn, vỗ vỗ bụng cô: “Ngoan ngoãn ở nhà làm bà chủ gia đình là được rồi, hầu hạ ta thật tốt, đảm bảo cả đời của nàng vinh hoa phú quý.”
Nàng vẫn luôn muốn trải nghiệm một chút cảm giác được làm kim chủ.

Tại sao trước đây người này lại không cho nàng cơ hội chứ.
“Đa tạ ngài.” Thường Yến Thanh nhận ân điển, cúi đầu hôn lên trán nàng.
Đùa giỡn một lúc, hô hấp của Ngũ Nguyệt yếu dần, chậm rãi ngủ thiếp đi trong lòng cô.
Thường Yến Thanh nhìn dáng vẻ khi ngủ của nàng, nhớ lại đứa nhóc nghịch ngợm trèo tường trong một đêm ánh sao ngập trời của rất lâu về trước.
Lần đầu gặp gỡ, không ngờ sau này sẽ yêu em đến vậy.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.