Hôm Đó Trời Có Mưa

Chương 14: Cuộc Sống Giản Dị


Bạn đang đọc Hôm Đó Trời Có Mưa FULL – Chương 14: Cuộc Sống Giản Dị


Hà Nội chiều nay có nắng.

Những tia nắng ấm áp len lỏi xuyên qua từng hàng cây kẽ lá, rải xuống mặt đường nhựa rộng lớn như những hạt ngọc.

Trời thu không nóng cũng chẳng lạnh, mây trắng trên cao lững thững bay ngang trông thật nhàn hạ.

Thứ thời tiết này khiến cho người ta muốn dừng hết mọi công việc, tự thưởng cho mình một ly cà phê rồi ngồi trước ban công ngắm cảnh đẹp cuối ngày.
Nhân buổi được nghỉ làm, Mai Thư nhanh tay thu dọn lại một lượt căn nhà của vợ chồng cô.

Nếu nói về độ đảm đang, cô có thể tự tin khẳng định bản thân đạt được đến điểm chín.

Ngày nhỏ Mai Thư đã phải nghe mẹ giảng đi giảng lại rất nhiều lần về trách nhiệm thu vén của người phụ nữ, cô căn bản đã thuộc làu làu rồi.
Sắp xếp lại chiếc bàn làm việc của Duy Thành, Mai Thư lại một lần nữa được chiêm ngưỡng sự bừa bộn của người đàn ông này.

Để giấy tờ lộn xộn như vậy mà anh ấy cũng có thể kiếm ra, cũng rất đáng khâm phục đấy chứ.
Duy Thành có một kệ sách rất to, Mai Thư phải đứng trên ghế mới có thể với tới ngăn cao nhất của nó.

Nhìn sơ qua thì anh hay đọc những cuốn sách chuyên ngành và vài cuốn viết về bí quyết thành công khô khan khác.

Riêng Mai Thư thì không thích đọc thể loại này lắm, cái cô thích là những áng văn lãng mạn bay bổng kìa.

Cô lôi chúng ra lau qua rồi xếp lại một lượt theo thứ tự, cho tới khi chạm tới một cuốn tiểu thuyết ở góc trong cùng, cô rất bất ngờ với tựa đề của nó.
“Cuốn theo chiều gió?”
Mai Thư không ngờ Duy Thành cũng sở hữu một cuốn tiểu thuyết lãng mạn như vậy, lại còn đúng cuốn mà cô thích nhất nữa chứ.

Nó có vẻ được mua từ rất lâu rồi nhưng vẫn hoàn toàn nguyên vẹn, chồng cô hẳn là một người giữ gìn sách rất kỹ.
Đã lâu không đọc tiểu thuyết, Mai Thư không nhịn được mà mở cuốn sách trong tay ra.


Những dòng văn quen thuộc, những câu chuyện đã cũ nhưng vẫn luôn mới mẻ, dù có sau bao nhiêu thời gian thì cảm xúc của cô khi đọc nó cũng không thay đổi.

Giở thêm vài trang sách, Mai Thư bất chợt phát hiện có một chiếc phong bì đang nằm ngay ngắn trước mặt.

Sự tò mò bắt đầu xâm chiếm trí não, cô không nhịn được mà định cầm nó lên xem thử.
Cái gì đây nhỉ?
Mai Thư lưỡng lự lật qua lật lại chiếc phong bì rồi lại đặt xuống.

Dù sao thì đây cũng là đồ riêng tư của Duy Thành, cô không nên tự tiện mở ra thì hơn.
“Em đang làm gì thế?”
Vào khoảnh khắc Mai Thư đặt lại cuốn sách lên kệ, một âm thanh trầm thấp vang lên khiến cô giật nảy mình.

Căn bản là vì ban nãy cô có ý định xâm nhập sự riêng tư của Duy Thành nên giờ anh xuất hiện thật sự khiến cô chột dạ.

Phản ứng hơi quá, Mai Thư quên luôn bản thân đang đứng trên ghế, đôi chân theo đà bước hụt về sau, cô cứ thế mà đáp xuống sàn nhà rộng rãi.
Bịch.
“Á.”
Duy Thành đang đứng ngoài cửa, anh căn bản là không kịp tiến tới đỡ cô gái nhỏ.

Còn Mai Thư thì… xấu hổ muốn chết.

Mông cô đập xuống đất ê ẩm, cô phút chốc không thể tự đứng dậy.
“Em không sao chứ?”
Duy Thành gần như là quăng cái cặp sang một bên, ngay lập tức tới bên cạnh Mai Thư xem xét.

Nhìn đôi mày nhíu chặt của người đàn ông trước mặt, Mai Thư không hiểu sao lại thấy hơi buồn cười.

Hình như anh ấy phản ứng hơi quá rồi.

“Không sao, không sao.

Em ngã nhẹ thôi mà.”
Gương mặt nghiêm túc của Duy Thành vẫn chưa thả lỏng hẳn.

Anh cẩn thận đỡ Mai Thư đứng dậy, thậm chí còn đảo mắt quanh người cô một lượt để xác nhận cô không sao.
“Em trèo cao thế để làm gì?”
“À… em…”
Nhắc tới cái giá sách, Mai Thư lại nhớ bản thân vừa rồi còn định xem trộm đồ của anh nên hơi chột dạ.

Cô cụp mắt rồi quay đầu đi, khẽ cười cười đánh trống lảng.
“Em lau cái kệ sách.”
Duy Thành nhíu mày nhìn tới giá sách to lớn bên cạnh mình rồi thở dài, giọng nói của anh thập phần nghiêm túc và chiều chuộng.
“Sau này chờ khi tôi được nghỉ rồi sẽ lau.

Em trèo leo như vậy nguy hiểm lắm.”
Mai Thư ngại ngùng ho vài cái, người đàn ông này đúng là đang coi cô không khác gì một đứa trẻ mà.

Tính ra thì cũng chẳng cần kê ghế cao lắm, và cô cũng không hậu đậu tới mức cứ leo lại ngã đâu…
“Em biết rồi.”
Thôi thì cứ đồng ý cái đã, chuyện khác tính sau vậy.
Duy Thành lúc này mới nhìn tới cuốn sách vừa rơi xuống đất theo cú ngã của Mai Thư.

Anh cầm nó lên vuốt qua vài cái, ánh mắt từ đầu đến cuối đều không thay đổi, bình thản cất nó về chỗ cũ.
Mai Thư nhìn theo động tác của anh, thấy anh không phát hiện ra điều gì khác thường thì thở phào nhẹ nhõm.


“Sao hôm nay anh về sớm vậy?”
“Chẳng phải em nói có buổi liên hoan sao?”
Nghe Duy Thành nhắc đến Mai Thư mới chợt nhớ ra, nhưng hình như cô nói là ngày mai mà?
Mai Thư đứng ngơ một lúc để suy nghĩ xem bản thân có nhớ nhầm không, cho đến khi thật sự chắc chắn cô mới lên tiếng.
“Chủ nhật mà anh?”
Lần này thì đến lượt Duy Thành ngơ ngác.

Anh ấy vậy mà lại nhớ nhầm rồi sao? Là do dạo này công việc nhiều quá nên bị lú?
Vẻ mặt của Duy Thành khiến Mai Thư không nhịn được mà bật cười.

Tính ra thì trông anh ấy lúc này cũng thật… dễ thương.
“Vậy là hại anh xin về sớm sao?”
Duy Thành nghe vậy lập tức lắc đầu.
“Không có, hôm nay tự nhiên cũng ít việc thật.”
Thế thì tốt rồi, cô chỉ sợ người đàn ông này làm chậm trễ công việc vì mình thôi.
Nhìn Duy Thành vẫn đang mặc trên người bộ quần áo đi làm chỉn chu, gương mặt anh lại có chút mệt mỏi sau một ngày dài, Mai Thư đã nhanh chóng thúc giục anh đi tắm.

Tính ra cuộc sống của vợ chồng cô lúc này cũng rất giản dị, thậm chí có nhiều lúc Mai Thư còn nghĩ rằng, có phải do hai người họ không yêu nhau nên cũng sẽ không xảy ra mâu thuẫn?
Xong xuôi mọi việc, Mai Thư lại ngồi trên giường bấm điện thoại.

Cô cũng giống như những người trẻ khác, mạng xã hội khá quan trọng đối với cô.

Bản thân cô cho rằng, việc lướt điện thoại nếu có thể dung hòa với cuộc sống thì cũng sẽ không có hại lắm.
Cạch.
Cánh cửa phòng tắm mở ra, Mai Thư theo bản năng ngước mắt nhìn lên người đàn ông trước mặt.
“…”
Phải nói là lúc đó tâm hồn cô đã bay vọt đi đâu mất luôn, thậm chí nếu không kiềm chế cô còn có thể la lớn ngay lập tức!
Duy Thành… anh ấy chỉ mặc nguyên một chiếc quần dài!
Đây là lần đầu tiên Mai Thư nhìn thấy một người đàn ông ở trần, nếu không phải người đàn ông ấy là chồng cô, cô rất định sẽ… gọi điện báo cảnh sát bắt anh vì tội biếи ŧɦái.

Thân hình của Duy Thành rất vừa vặn và cân đối.

Anh không quá gầy như những idol trên ti vi mà Mai Thư thường thấy, anh cũng chẳng có sáu múi gì cả.


Người đàn ông ấy đơn giản là có một vòng hai gọn gàng không mỡ bụng, một nước da hơi ngăm đầy khoẻ khoắn, chỉ những thứ đó thôi cũng đủ khiến Mai Thư phải đỏ mặt.

Bờ vai Duy Thành rất rộng, tuy chưa thử tựa vào lần nào nhưng cô có thể đoán ra được sự vững chãi của nó.

Chung quy lại một câu hơi mất liêm sỉ, đó là Mai Thư rất vừa ý ngoại hình này của chồng cô!
“Tôi làm ướt áo nên ra lấy.”
Cô gái nhỏ trên giường nhìn chăm chăm như muốn xuyên thủng một lỗ trên người Duy Thành vậy, không hiểu sao anh lại cảm thấy dáng vẻ này của cô có chút buồn cười.

Để tránh cho việc khi Mai Thư hoàn hồn sẽ mắng anh là biếи ŧɦái, Duy Thành đã nhanh chóng giải thích ngay khi vừa bước ra khỏi nhà tắm.
Thanh âm của Duy Thành cũng đánh thức được Mai Thư.

Cô chột dạ nhanh chóng cúi thấp đầu, sắc đỏ lan dần từ hai gò má tới tận mang tai, cả cái thứ trong lồng ngực cô cũng không ngừng đập thình thịch, đúng là không để cho cô bình tĩnh được mà!
“A… áo… anh mặc áo nào? Để em… em đi lấy cho!”
Mai Thư lắp bắp đáp lời rồi chạy vọt xuống giường như một cơn gió.

Có thể là vì quá luống cuống nên cô không để ý mà suýt nữa đâm sầm vào cửa phòng đang đóng chặt.

Duy Thành đứng ngay đó phải nhanh chóng kéo cô lại, nhịn cười lên tiếng.
“Quần áo ở trong tủ mà, em đi đâu thế?”
Duy Thành dùng sữa tắm cho nam có mùi hương bạc hà, giờ anh vừa tắm xong nên mùi hương đó càng rõ ràng và dễ chịu, nó khiến cho Mai Thư quên mất cả việc đang định làm luôn.

Đứng ở khoảng cách này, Mai Thư càng được chiêm ngưỡng kỹ càng từng đường nét trên cơ thể chồng cô, điều đó lại càng làm mặt cô đỏ ửng thêm như trái cà chua chín.

“À… e… em quên.

Anh chờ một chút!”
Mai Thư lướt qua Duy Thành rồi cắm đầu vào tủ quần áo lục lọi.

Cảm giác được người đàn ông phía sau vẫn đang nghiêng đầu đứng chờ mình, cô lại càng cuống quýt tới độ quên luôn cả đồ mình đã sắp xếp đang để ở đâu.
“Làm sao vậy? Có cần tôi tìm phụ em không?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.