Đọc truyện Hội Trưởng Hội Kỉ Luật Băng Giá Và Cô Nhóc Otaku – Chương 84: Ngoại truyện 2: Minh Nhạc và An Nhã
Trên sân khấu lớn của một buổi biểu diễn quốc tế,tiếng đàn violon hòa với giai điệu của đàn piano tạo nên khúc giao hưởng sâu lắng,xâm nhập sâu vào cảm xúc người nghe,đưa đẩy họ hòa vào cảm xúc của bài hát.Toàn bộ khán giả trong nhà hát đều dõi mắt,chăm chú nhìn lên sân khấu,cặp đôi tiên đồng ngọc nữ của giới âm nhạc đang biểu diễn,họ thậm chí còn không dám thở mạnh sợ phá đi bức tranh tuyệt vời trước mắt.Những giai điệu cuối của bản nhạc kéo dài rồi dừng hẳn,khán giả phải mất một lúc mới sực tỉnh,thoát khỏi giai điệu câu hồn kia,một tràng pháo tay vang dội dành tặng cho cặp đôi trên sân khấu.
Chàng trai lịch lãm,nho nhã trong chiếc áo đuôi tôm màu đen nhẹ nắm lấy tay cô gái thước tha trong chiếc váy xanh lam màu biển dài đến gót cúi chào khán giả.Hai người trao cho nhau nụ cười hạnh phúc.
Trong phòng vip của một nhà hàng năm sao của thành phố Wasinton,Minh Nhạc và An Nhã dùng bữa cùng với một nhạc sĩ nổi tiếng nhất nhì trong giới âm nhạc và phóng viên cũng nổi không kém.
Người nhạc sĩ với chùm râu bạc dài,thân hình có phần mập mạp,khuôn mặt phúc hậu,hài lòng vuốt râu nói:
– Thật không ngờ bản nhạc lại có thể được thể hiện xuất thần như vậy.Ngay khi là người viết nên nó,chỉ có khi nghe hai đứa biểu diễn ta mới thật sự cảm nhận được hết những gì nó truyền đạt.
– Bác quá khen rồi…bọn cháu chỉ là cố hết sức thôi!- Minh Nhạc cười khiêm tốn đáp.
– Phải đó.Có thể là do cảm xúc bọn cháu giống nhau đi!- An Nhã nháy mắt nói,tay huých vào vai Minh Nhạc làm anh chàng mặt hồng lên ngượng ngịu.
– Tuổi trẻ ngọt ngào.Làm ta nhớ đến bà nhà quá đi!Nhìn hai đứa mà cứ ngỡ nhìn thấy Nhạc Văn và Minh Minh hồi xưa!- Nhạc sĩ già vuốt râu nói.
Nhạc Văn và Minh Minh là ba mẹ của Minh Nhạc.Ba của cậu là học trò của vị nhạc sĩ trước mặt đây.
– Hai đứa nó có gia đình cũng không thèm đến gặp lão già này.Nói gì mà một ngày là thầy,cả đời là thầy chứ!
Minh Nhạc cười trừ đáp:
– Ba mẹ cháu cũng chỉ là bận quá mới không có thời gian thôi!
Tuy nói vậy nhưng cậu biết ba mẹ cậu mấy năm nay mượn cớ đi tìm cảm hứng mà du lịch hết nơi này đến nơi khác.Vốn dĩ buổi biểu diễn lần này là do ba mẹ cậu đảm nhiệm kết quả lại đùn sang cho bọn cậu.Cũng may buổi biểu diễn thành công tốt đẹp nêu không cậu chẳng còn mặt mũi nào mà ngồi đây nói chuyện nữa.
– Tin tức về hai người không lần nào không phải tin nóng.Lần này lại được đặc cách đưa tin.Thật là may mắn cho tôi.- Anh chàng phóng viên người Nga hóm hỉnh nói.
– Oh Jan,lần nào cũng cho anh được lợi thế này tôi nghĩ mình nên suy nghĩ lại về việc độc quyền cho một tòa soạn.- An Nhã cười nói.
– Đừng suy nghĩ lại nêu không cô phải chịu rắc rối đấy.Lúc đó phóng viên kéo đến nườm nượp hai cô cậu đây sẽ vất vả.- Jan nhún vai nói.
– Anh nói phải!- Minh Nhạc gật đầu đồng ý.
– Làm người của công chúng là khổ thế!Mà hai đứa cũng đã quen nhau mười năm thế chừng nào tính việc kết hôn.Ta cũng trông ngóng lắm đấy!- Nhạc sĩ già nói.
– Chuyện này…
– Nhạc sĩ nói đúng.An Nhã đây cũng ba mươi rồi,chậc nếu còn không mau sẽ là gái già đó!- Jan cười đùa nói.
– Ai là gái già!Tôi cho dù thêm mười năm nữa vẫn xinh đẹp rạng ngời!- An Nhã hất tóc kiêu kì nói.
– Không ai chống lại được sự bào mòn của thời gian đâu quý cô!
– Anh thật đáng ghét!- An Nhã bất mãn nói.
Bên cạnh,Minh Nhạc nghe lời Jan nói,trong đầu dâng lên rất nhiều suy nghĩ.
Cả hai trở về khách sạn,An Nhã thấy kì lạ khi Minh Nhạc cứ im lặng mãi trên suốt đường đi.Cô lo lắng hỏi cậu:
– Anh đang nghĩ gì vậy?
– Hả? Không có gì!- Minh Nhạc lắc đầu nói.
– Không cần để bụng những lời nói lúc nãy đâu.Chúng ta vẫn còn trẻ mà,chuyện kết hôn thì cứ để từ từ.- An Nhã cười nói.
– Này Nhã!
– Sao?
– Anh…chỉ là…anh…
– Sao vậy?- An Nhã chăm chú nhìn cậu.
– Anh…Không có gì!Cảm thấy mệt chút thôi.A.Em cũng nên về phòng nghỉ đi!Anh cũng về phòng đây!- Minh Nhạc đẩy cô vào phòng,cười đóng cửa lại rồi tiến vào căn phòng đối diện.
An Nhã mở cửa,ló đầu ra nhìn,thấy cánh cửa khép lại mở đóng cửa lại.Cô cảm thấy Minh Nhạc rất lạ.Ngay khi cô vừa đóng cửa lại,cánh cửa phòng đối diện mở ra.Minh Nhạc nhìn cánh cửa phòng đóng chắc trước mặt,trên gương mặt lộ nét quyết tâm sau đó lại đỏ lên.Cất bước vội vã rời đi.
An Nhã tắm xong liền nằm sấp trên giường,vùi mặt vào trong gối mềm.Từ sau bữa cơm Minh Nhạc trông rất lạ.Có phải cậu bận tâm chuyện kết hôn không?Cả hai đều đang ở đỉnh cao của sự nghiệp hơn nữa mặc dù không kết hôn nhưng không phải vẫn rất hạnh phúc sao?Nhưng mà…cô thật sự…nhớ đến lễ kết hôn của Tử Phong,Giang Thiên và Kiến Hàm…nhìn ba cô dâu hạnh phúc trong lễ phục tinh khôi…cô cũng muốn được như vậy.Thật ghen tỵ quá đi!
Reng reng.Tiếng chuông điện thoại vang lên.An Nhã vớ lấy điện thoại gần đó áp vào tai:
– Alo!
– Nhã!Là mình đây!Nghe nói cậu mới tới Nga phải không?- Tiếng lanh lảnh của cô bạn thời đại học vang vọng bên tai.
– Có chuyện gì sao?
– Mình cũng đang ở Nga.Washinton.Lâu rồi không gặp,muốn nói chuyện chút!
– Có gì nhờ vả phải không?
– Đúng là cậu hiểu tớ.Chỉ là muốn cậu kí cho vài bản thôi.Người trong gia đình chồng mình rất thần tượng cậu.À mà nếu có chữ kí cặp với Minh Nhạc càng tốt.
– Biết ngay mà!- An Nhã bĩu môi.
– À mà cậu cũng đã ba mươi rồi chưa tính chuyện lập thân sao?
An Nhã chán nản nghĩ hôm nay là ngày gì thế này.
– Tớ nói nhé,dù sao thì Minh Nhạc so với cậu trẻ tuổi hơn nè mà với tính của cậu chậc,rất dễ đi lạc lại tùy hứng không biết đến bao giờ cậu ấy sẽ chán,đợi đến lúc đó không phải bỏ mất tuổi xuân sao?Bây giờ phải nhân cơ hội mà tóm lại,trói chặt chứ!- Cô bạn luyên thuyên một tràn không ngớt khuyên nhủ.
An Nhã chỉ khắc mỗi chữ “chán “ vào đầu.Cô nàng bắt đầu khủng hoảng ôm mặt.Không thể nào có chuyện đó!Tuyệt đối không thể nha!Minh Nhạc và cô…hai người thực sự thì…người hoàn hảo như cậu ấy và một đứa lắm khuyết như cô…An Nhã suy sụp chống tay trên giường.Nó sẽ xảy ra sao?
– Này Nhã!Cậu có nghe không?Lát gặp ở quán cafe Maith nhá!
– Tớ biết rồi!- An Nhã ảo não nói.
An Nhã thay một bộ thường phục đứng trước cửa phòng Minh Nhạc.Cô vừa gõ cửa vừa gọi:
– Nhạc!Em ra ngoài chút nhé!Minh Nhạc!
Đáp lại cô là sự im lặng.An Nhã vặn tay nắm cửa muốn tiến vào nhưng cửa bị khóa.Minh Nhạc chẳng lẽ đang ngủ?Hồi nãy cậu có nói mệt…chắc là vậy rồi.An Nhã buồn bã,lặng bước rời đi.An Nhã vừa ra khỏi khách sạn đã có một chiếc taxi đợi sẵn,tài xế trong xe vừa thấy cô liền chạy tới hỏi:
– Tiểu thư muốn đi đâu ạ?
– A.Tôi đâu có gọi taxi nhỉ?- An Nhã cảnh giác nhìn tài xế.
– Đàm thiếu gia đã gọi cho tôi.Cậu ấy nói nếu cô muốn đi đâu thì đưa cô đi.Tuyệt đối không để cô tự đi!
An Nhã sững người.Hóa ra là Minh Nhạc nhưng mà…tuyệt đối không cho cô đi một mình…chính cậu cũng sợ cô đi lạc…cô chỉ là mù dường một chút thôi mà…
Được tài xế đưa đến điểm hẹn không xa khách sạn lắm,nếu đi bộ thì cũng chỉ mất mười lăm phút.
Cô bạn nói là chỉ kí vài tấm thôi kết quả kí nguyên một chồng lớn hại cô muốn gãy tay.Lúc An Nhã ra khỏi quán cafe thì thấy taxi vẫn đợi.An Nhã trào lên một quyết tâm.Cô sẽ tự về.Cô nhất định phảo chứng minh là mình không còn bị mù đường nữa.Sau đó,An Nhã vào lại quán cafe xin tấm bản đồ.Dù sao phải có bản đồ mới chắc ăn.Và cô lén lút rời đi không để tài xế nhận ra.
Hơn ba mươi phút sau…
An Nhã nhìn cảnh vật lạ lẫm,người người đông đúc đi lại.Cô đã đi đến đâu rồi.An Nhã xoay xoay bản đồ trên tay càng nhìn càng hoa mắt.Cô nàng ôm đầu gào lên:
– Lại bị lạc nữa rồi!
Mọi người nhìn cô chằm chằm.An Nhã xấu hổ che mặt.Rốt cuộc thì mắt cô để đâu mà lại đi lạc thế này.Tại sao đều là con người mà cô lại…mù đường?
An Nhã lang thang trên đường phố một cách vô định.
Cùng lúc đó,Minh Nhạc trở về khách sạn,cậu gõ cửa phòng An Nhãa nhưng không có tiếng đáp lại.Cậu vặn chốt cửa,cô không có khóa phòng.Minh Nhạc vào bên trong tìm nhưng không thấy bóng cô đâu.Đang vô cùng lo lắng thì cậu nhận được điện thoại là từ tài xế cậu thuê.Minh Nhạc sững người,điện thoại trên tay rớt xuống.An Nhã mất tích.
Minh Nhạc gặp ai trên đường cũng túm lại để hỏi,nhưng đều nhận lại cái lắc đầu.Chết tiệt.Rốt cuộc cô đi đâu mất rồi.Cô gái đó.Không bao giờ khiến cậu an tâm khi ra đường.Minh Nhạc tháo lỏng nơ trên cổ áo,đôi mắt giáo dác tìm.Minh Nhạc đặt tay lên ngực áo,xiết mạnh tay.Cái cảm giác sợ hãi này…cảm giác lúc đó…y hệt…cảm giác lúc hay biết lạc mất cô…lần cả hai đi chơi ở công viên giải trí.
An Nhã ngồi bó gối trong công viên.Không biết Minh Nhạc có đi tìm cô không?Đây không phải lần đầu tiên bị lạc nhưng không hiểu sao lần này cô lại muốn khóc.An Nhã úp mặt vào hai đầu gối.Bả vai run lên,tiếng gọi lầm bầm trong cổ họng:
– Minh Nhạc…Minh Nhạc…Minh Nhạc…
– Nhã!- Minh Nhạc thở dốc gọi.May quá,cô ở đây!Ngay khi cậu định gọi cảnh sát để hỗ trợ tìm thì lại có người nhìn thấy cô.Cả cơ thể căng cứng rốt cuộc cũng được thả lỏng.
– Nhạc!Huhu!Nhạc!- An Nhã ngẩng đầu lên thấy cậu,khuôn mặt tèm nhem nước mắt nước mũi bổ nhào vào cậu.
Minh Nhạc bất ngờ đưa tay đỡ cô,cả người ngã ra đằng sau.May mắn sau lưng cậu là thảm cỏ dày.An Nhã gặp được cậu được thể khóc lớn hơn.Minh Nhạc không biết tại sao cô lại khóc dữ dội như vậy nhưng vẫn đau lòng dỗ dành.
– Ngoan!Đừng khóc nữa!Có anh ở đây rồi!
– Nhạc…- An Nhã khịt khịt mũi ngẩng đầu nhìn cậu.
– Không sao rồi!- Minh Nhạc nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô.- Sao lại khóc đến mức này?Có chuyện gì phải không?
An Nhã lắc đầu.Vùi mặt vào người cậu.
– Vậy thì sao?- Minh Nhạc dịu giọng vuốt tóc cô.
– Chỉ là…sợ Nhạc không quan tâm nữa thôi.- An Nhã nhỏ giọng nói.
– Nhìn anh!- Minh Nhạc nâng mặt cô đối diện với mặt cậu.Giọng nói ẩn nhẫn tức giận.- Sao lại nghĩ vậy?
– Anh không thấy em rất phiền sao?Lớn từng này mà cũng lạc đường.Có phải con nít đâu chứ!Mỗi lần như thế không phải đều hại mọi người cuống cuồng đi tìm.Đúng là một đứa rắc rối!
– Ngốc.Anh không phiền chút nào.Dù em ở đâu anh cũng nhưng định tìm ra em nên không cần phải suy nghĩ nhiều.Nếu em đi lạc chỉ cần ngồi yên đợi anh tìm tới thôi!Hiểu chưa?- Minh Nhạc cười dịu dàng nói với cô.
An Nhã ngơ ngác nhìn cậu.Người trước mặt cô,gương mặt ấy,nụ cười ấy giống hệt cậu nhóc mười tuổi khi ấy:“ Dù chị ở đâu em cũng nhất định sẽ tìm ra chị nên không cần phải sợ!”
Hai người bọn họ đều đã trưởng thành,sự thay đổi là điều bắt buộc và hiển nhiên.Con người không ai không phải thay đổi để trưởng thành nhưng có một điều không thể thay đổi cho dù đã lớn đó chính là tình cảm và tâm hồn đã khắc sâu,trở thành một phần không thể thiếu của con người.
An Nhã mỉm cười hô vang:
– Nhất định!
Sự gắn bó từ nhỏ đến lớn,cách biệt tuổi tác nhưng đó không phải vấn đề.Chỉ cần hai người vẫn mãi giữ vững tình cảm cho nhau thì không điều gì có thể ngăn cách.Chỉ cần như vậy…
An Nhã đột nhiên cảm thấy ngón tay truyền đến cảm giác mát lạnh.Không biết từ lúc nào trên tay cô đã có một chiếc nhẫn sáng lấp lánh.An Nhã ngạc nhiên nhìn cậu:
– Đây là…
– Ban nãy anh đã rời khỏi khách sạn để mua…nó cũng chỉ là vật mua vội…nhưng mà…tình cảm của anh là lâu dài…anh muốn chúng ta hoàn toàn thuộc về nhau…cũng không thể để cho em thành bà cô già được…vậy nên…là như vậy đó…- Minh Nhạc dùng ngón tay gãi gãi má ngập ngừng nói.
– Nhạc…anh thật tốt!- An Nhã hôn chụt lên môi cậu.Tay vân vê chiếc nhẫn nhưng chớ nhớ đến điều gì đó,ánh mắt lườm cậu sắc bén.- Mà lúc nãy anh nói em là bà cô già đúng không?
– Có…có sao?- Minh Nhạc giả vờ không nhớ.Ban nãy lỡ lời a.
– Rõ ràng là có!- An Nhã túm áo cậu nói.
– Anh nhớ không có mà nhỉ?- Minh Nhạc muốn tìm đường thoát nhưng mắc nổi cô đang dựa vào cậu.
– Đừng có giả vờ.Rõ ràng anh mới nói.Em chỉ mới ba mươi thôi.Còn rất trẻ!- An Nhã gằn từng tiếng.
– Rất trẻ!- Minh Nhạc gật đầu hùa theo.
– Không có tí chân thực chút nào!- An Nhã bất mãn nói.
– Em rất rất trẻ luôn.So với cô gái hai mươi còn trẻ hơn!- Minh Nhạc cười cười nói.
– Thật không?
– Thật!- Gật đầu chắc nịch.
– Vậy là tốt!Em biết em còn trẻ mà!- Cô nàng sung sướng nói.
Minh Nhạc cười theo.Tuổi tác đúng là vấn đề của phụ nữ mà.Nhìn cô cười vui vẻ cậu cũng vui theo.Mặc kệ cô như thế nào cậu vẫn yêu.
********************************
Ai.Vốn muốn đăng buổi sáng ai ngờ lại phải đi học đột xuất.Xin lỗi mọi người nha.Mà các chương ngoại truyện mk sẽ đăng vào chủ nhật hàng tuần cả truyện Ngôi sao rực sáng và hoàng tử mèo ngỗ nghịch cũng thế ( nhưng đăng vào buổi tối)
Hi vọng m.n tiếp tục ủng hộ truyện.Thanhks.