Đọc truyện Hội Trưởng Hội Kỉ Luật Băng Giá Và Cô Nhóc Otaku – Chương 74: Buổi dã ngoại
Giang Thiên cầm trên tay tờ báo.Cậu ít khi đọc nhưng hôm nay phá lệ phải đọc vì có tin hot đăng ngay trang nhất,hình ảnh lẫn nội dung đều rất cuốn hút người đọc.Kiến Hàm đi vào thấy cậu chăm chú xem báo không khỏi sinh ra ngạc nhiên hỏi:
– Có gì mà cậu chăm chú đọc vậy.
– Hôm qua Đan Bảo và Minh Nhạc về muộn đúng không?- Giang Thiên hỏi.
– Thế thì sao?Chuyện đó cũng đâu có gì lạ?
– Thành quả chỉ trong một đêm của Minh Nhạc,rất đẹp.- Giang Thiên giơ tờ báo trước mặt Kiến Hàm.
Kiến Hàm thoáng sững sốt.Trang nhất tờ bào mà Giang Thiên đang đọc nổi bật với ảnh chụp An Nhã hôn lên môi Minh Nhạc với cái tiêu đề rất đẹp “ Giây phút lãng mạng của hai nghệ sĩ tài ba “.
– Oh!Minh Nhạc nói là đi cùng Đan Bảo sao kết quả lại…
– Hai tên đáng ghét,nhất định phải phạt!- Giang Thiên cao giọng nói.
– Vẻ mặt thể hiện rõ sự ghen tỵ!Nếu muốn thì cậu cũng làm y chang đi!
– Cậu đùa sao?Đến lúc đó đảm bảo Lam Thanh chỉ xem nó là trò đùa lại càng mất mặt!- Giang Thiên bất mãn hừ một tiếng.
– Cậu có mặt đâu mà mất!
– Này…
– Hai cậu sao thế?- Tử Phong hỏi,theo sau là ba người còn lại.
Giang Thiên phóng tia điện tới chỗ Đan Bảo và Minh Nhạc.Hai tên này được lắm!
– Chúng ta làm gì chọc cậu ấy à?- Minh Nhạc hỏi nhỏ Đan Bảo.
– Chắc tại đã mấy hôm Lam Thanh không đến đây nên cậu ta sinh ra bực bội thôi!
– Ngày nào mà chẳng gặp!
– Tối qua hai cậu xem ra có chiến tích,có muốn kể chút không?- Kiến Hàm gợi chuyện.
– Chiến tích?
– Đây chẳng phải chị của tớ sao,người chị ấy đang hôn là…Minh Nhạc!- Vĩnh Khang mở to mắt nhìn tờ báo trên bàn.
Minh Nhạc lập tức chộp lấy tờ báo,sau đó dưới ánh nhìn chăm chú của bốn người (ngoài Đan Bảo),cười gượng mà mặt hồng lên.Quên mất là hôm đó có…phóng viên.
– Khụ…thì như các cậu thấy đó…
– Đan Bảo thì sao?Tối qua hai cậu đi chung với nhau mà?- Giang Thiên nhướng mày,tìm hiểu hết rồi phạt chung một thể.
– Tớ!Không có gì đặc biệt.- Đan Bảo dùng vẻ mặt chân thật nói.Dù sao thì cũng xem là đúng đi.Cậu và Tịnh Đan cũng chưa đến mức phát sinh quan hệ tình yêu.Ít nhất thì cậu nghĩ vậy.Vì Tịnh Đan ngoài ngỡ ngàng ra cũng không nói thêm gì cả,câu trả lời vẫn chưa có.
– Dù rằng hai cậu là người của hội kỉ luật nhưng tối qua về muộn hơn so với giờ quy định.Nhất định phải phạt!- Giang Thiên nghiêm giọng nói.Rất “Chí công vô tư “!
– Tối qua cậu nói là không sao mà!- Hai người đồng loạt nói.
– Tớ có nói sao?- Giang Thiên đánh mắt nhìn sang ba người còn lại.
– Tớ không rõ!- Kiến Hàm lắc đầu.
– Tớ không nghe thấy!- Tử Phong dùng vẻ mặt vô tội nói.
– Tớ…
Vĩnh Khang chưa kịp lên tiếng Giang Thiên đã cắt ngang.
– Sự thật là vậy đó!Thế nên trách nhiệm chuẩn bị cho buổi dã ngoại tới hai cậu lo hết.Phải thật tốt đó!
Rõ ràng đổi trắng thay đen.Sao đến lượt hai cậu lại bị đì vậy nè.
Trong khi đó,Lam Thanh đang hí hửng chuẩn bị đi chơi.Nó rất cẩn thận tìm hiểu nơi sẽ đến và chuẩn bị dụng cụ đầy đủ cho ngày đi chơi tới.
Và ngày xuất phát đã đến.Cứ hai lớp sẽ đi một nơi.Lớp 1- E và lớp 2-A được sắp xếp đi cùng nhau,đương nhiên vẫn là đi hai xe khác nhau.Thế nhưng tại sao…
– Hội trưởng,không phải anh nên ở xe kia sao?- Dương Minh hỏi.Không khí trong xe đạt đợt cao trào,bùng nổ thì sự xuất hiện của sáu thành viên hội kỉ luật đè nén không khí trong xe xuống.Bốn người chiếm hết hàng ghế cuối.Một người ngồi cạnh Khả Vi,một người chiếm vị trí ngồi cạnh Lam Thanh của cậu.
– Tôi thích ngồi ở đâu cũng phải hỏi ý kiến của cậu sao?- Giang Thiên cao ngạo nói.
Dương Minh cuối đầu im lặng.Trong lòng gào thét lớn.Lớp cậu bị ám rồi,chắc chắn là bị ai hạ bùa chúa rồi.Sao chỉ mới nhập học mà dính tới hội kỉ luật nhiều vậy.Làm ơn đi!Cậu muốn cuộc sống ba năm cao trung này trôi qua một cách bình lặng.Bình thường lớp nháo nhao bày đủ trò nhưng hôm nay,có xuất hiện mặt lạnh của cậu phá hết không khí rồi.
– Kệ anh ta đi!Ngồi ở đâu mà chẳng như nhau!- Lam Thanh vừa nhai rôm rộp vừa nói.Dương Minh cứ làm quá lên.Giang Thiên mặt dù rất đáng ghét nhưng đâu cần thể hiện sự ghét bỏ rõ vậy chứ!Thật là…
– Tớ cũng tự hỏi tại sao chúng ta phải theo cậu ta chen chúc trong khi có thể đi xe riêng chứ!- Tử Phong lầm bầm.
– Cậu ta có nói chúng ta là bạn bè phải đi chung với nhau…thế mới vừa lên xe…
– Mướn chúng ta làm tấm bia!
– Bầu không khí thật ngột ngạt!- Vĩnh Khang nép người sát cửa sổ,hướng mặt ra ngoài để cảm nhận gió trời.Bầu không khí trong xe thật mệt mỏi.
Chuyến xe dài khiến ai nấy đều mệt mỏi.
Nơi hai lớp sẽ đến là một đồng cỏ xanh mướt.Cả hai lớp sẽ phải tự dựng lều và tự nấu ăn.Sau đó là trải nghiệm một buổi tham quan trong khu rừng gần đó.
Dựng lều xong thì cũng đã gần trưa,dưới sự giúp đỡ của cô và thầy chủ nhiệm,chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.
Giang Thiên nhàm chán nằm dài trên cỏ,trong miệng ngậm một cọng cỏ phe phẩy.Khi cậu đang nhàn rỗi nằm ở đây thì bên kia,lớp của cậu ai nấy đều tất bật làm việc,Minh Nhạc,Tử Phong,Đan Bảo và Vĩnh Khang kì công chuẩn bị lều riêng cho cả nhóm.
– Hội trưởng,cậu có thể đi lấy nước cùng mình không?- Một cô gái e thẹn cầm xô nước hỏi cậu.Đằng sau là mấy cô gái cổ vũ.
– Phiền phức!- Giang Thiên lạnh giọng nói.
– Tớ chỉ…
Tiếng Lam Thanh vang to lên:
– Tớ đi lấy!Tớ đi lấy!- Lam Thanh cầm lấy hai xô nước nói.Balo vẫn chưa rời vai lần nào.
– Cậu đi được không?Hay để tớ đi cùng!- Dương Minh nói.
– Yên tâm,bạn cậu đi mà cậu còn lo gì nữa!Cứ ở đây làm chỉ huy đi,cả lớp không thể làm được gì nếu thiếu người chỉ huy tài năng là cậu!- Lam Thanh một mực nói.Nhất quýêt chỉ muốn đi một mình.
– Nhưng mà…
– Tôi đi cùng cô ấy!- Giang Thiên bất ngờ bá vai nó nói.
– Không cần!
Giang Thiên hạ mi mắt,tay đụng vào balo nó.Lam Thanh giật mình lập tức đổi giọng:
– Đương nhiên,có anh đi cùng tôi còn lo gì nữa!Ha ha!
– Quyết định vậy đi!Chúng ta đi thôi!- Giang Thiên hất mặt.
– Đi đi!
Chờ bóng hai người khuất đi,Dương Minh mới sựt nhớ ra,còn chưa nói lấy nước ở đâu mà.
Còn bên kia,mấy bạn nữ lớp 2- A có một biểu tình rất khó coi.Mấy bạn nam thấy vậy thì thở dài,biết người ta không để ý rồi mà còn…mà hội trưởng thật là…lớp mình không lo lại lo lớp khác.Các cậu cũng xem như không thấy không nghe cho rồi.
Lam Thanh vừa đi vừa đá chân,quay ngắt đầu hỏi:
– Sao anh biết?
– Biết gì?- Giang Thiên hờ hững hỏi lại.
– Ba lo của tôi…
– Có cần câu chứ gì!Lúc trên xe tôi đã phát hiện ra rồi,khi có gật gà gật gù rồi,chỉ không biết cô đem theo làm gì thôi,nhưng giờ đã rõ!
– Đáng lẽ không nên ngồi cùng anh mới phải!- Lam Thanh ảo não nói.
– Thế giờ chúng ta đi hướng nào đây!- Giang Thiên nhìn quanh toàn cây cối rậm rạp.
– Đi bên nay!- Lam Thanh lắc lư đi bên trái vị trí hai người đang đứng.
Đi một lúc quả nhiên ra khỏi rừng cây và đến một con suối,nước ở đây trong veo,nhìn rõ từng viên sỏi ở đáy.
– Cô nghĩ ở đây có gì để câu sao?- Giang Thiên nói.Nước ở đây cùng lắm chỉ đến nửa đầu gối của cậu.
– Đương nhiên không phải ở đây!Chúng ta phải lên chỗ gò đá đằng xa kia kìa,nơi đó chắc chắn có con cá đó,nếu như bắt được nó…- Đôi mắt Lam Thanh lấp lánh sáng ngời.- Bộ DVD Movie Ansatsu Kyoushitsu – 365 Days.(có ai trông bộ này như mk ko?)
-???
Lam Thanh hí hửng lấy cần từng đoạn cần câu ra lắp ráp,mồi thơm chuẩn bị sẵn cứ thế vung cần.Lam Thanh hất mặt cười đắc thắng nhìn Giang Thiên:
– Anh ngồi chống cằm mà xem đi!
Giang Thiên không nói không rằng,cầm balo nó kéo ngăn khóa trong cùng lôi ra một bộ khác.
– Sao…sao….anh lại biết?- Lam Thanh lắp bắp hỏi.Ngăn kéo bí mật của nó.
– Chẳng phải tôi đã nói lúc nãy rồi sao?- Giang Thiên hất cằm,cười nhếch.
Lam Thanh chợt nhớ đến lời cậu nói!Không thể nào?Cậu rốt cuộc điều tra bao nhiêu về balo của nó.Đúng là không thể tùy tiện ngủ cạnh người khác được.
Hết con cá này đến con cá khác,hai xô cũng gần đầy ắp.Ánh mặt trời chói chang chiếu xuống.Đỉnh đầu nóng rát hết cả lên.
– Rốt cuộc chúng ta còn phải câu bao nhiêu con nữa?- Giang Thiên ngồi chống tay xuống mặt đá nóng.
– Tại sao?Tại sao?Sao lại chưa thấy?Tôi không tin là không có!- Lam Thanh gào lên.
– Rốt cuộc là cô muốn câu con cá gì?
– Chính là con cá có vảy xanh ngả vàng,nó thuộc bộ cá chép nhưng không có râu!- Lam Thanh miêu tả.
-…
Cả lớp ngồi trông mỏi mòn cũng không thấy nó trở về.
– Rốt cuộc là Lam Thanh đi lấy nước ở đâu chứ?- Dương Minh đi đi lại lại lại lo lắng.
– Lam Thanh chưa về sao?- Cô giáo chủ nhiệm hỏi.
– Dạ!Chưa thấy cậu ấy về!- Khả Vi đáp.Hồi nãy hình như Giang Thiên đi cùng nó mà.Khả Vi vội chạy sang chỗ Kiến Hàm hỏi.
– Kiến Hàm!
– Sao vậy?- Kiến Hàm đang làm dở vài món ăn hỏi.
– Giang Thiên về chưa?Hồi nãy anh ấy cùng Lam Thanh đi lấy nước nhưng chưa thấy về!
– Để anh hỏi thử!
Kiến Hàm hỏi hai cô gái đi lấy nước của lớp.Sau đó anh đến nói lại:
-Lúc đi lấy nước họ cũng không thấy Giang Thiên và Lam Thanh!
– Chúng ta phải làm sao đây?Hai người bọn không xảy ra chuyện chứ?
Tử Phong cầm dây thừng đi qua nói:
– Hai người bọn họ có mà tìm nơi nào vui chơi rồi!Chỉ có chúng ta là mệt thôi!
– Này!- Minh Nhạc đánh vai cậu một cái rồi nói với Khả Vi.- Chi bằng chúng ta đi tìm họ!
– Được!Chúng ta mau đi thôi!- Kiến Hàm nói.
– Khoan!Bọn tớ cũng muốn đi,đừng hòng bắt bọn tớ ở lại!- Vĩnh Khang chắn ngang nói.Cậu có cảm giác nếu để cho bọn họ đi tìm đảm bảo cũng một đi không trở lại.
– Thôi thì cả nhóm cùng đi!
Khả Vi qua nói với cả lớp một tiếng rồi cùng năm chàng trai tiến vào rừng.Đi đến con suối,không thấy bóng dáng ai cả.
– Ở đây chỉ có nơi này lấy được nước,các cậu ấy rốt cuộc đi đâu chứ?
– KHÔNG THỂ NÀO!!!
Một tiếng hét vang dội làm cả bọn giật mình.Đó là giọng của Lam Thanh.
Lam Thanh nắm cổ áo Giang Thiên hỏi lại:
– Anh vừa nói gì cơ???
– Tôi nói là loài cá Anh Vũ đó không có ở đây!
– Nhưng rõ ràng…tôi điều tra ra…nó ở vùng này mà…
– Đúng là ở vùng này…nhưng không phải ở đây,mà ở đoạn sông khác cách đây khá xa.- Giang Thiên từ từ kéo tay nó ra giải thích.Tưởng nó điều tra kĩ rồi chứ!
– Không thể nào…movie của tôi…phiên bản giới hạn chỉ cho một trăm người câu được…- Lam Thanh suy sụp ngồi xuống đất.Nó đã trông chờ rất nhiều nhưng tại sao…
– Hai cậu!- Kiến Hàm gọi lớn.
– Biết ngay là hai người ở đây tiêu dao mà!- Tử Phong nói.
– Cậu đi lấy nước sao lại…- Khả Vi nhìn xô đầy cá mà không nói nên lời.Hóa ra đây là lí do nó hí hửng muốn đi.
– Cậu ấy sao vậy?- Minh Nhạc để ý trông nó rất u ám.
– Không sao đâu!Chỉ đang thất vọng thôi!- Giang Thiên nói.
Trong đám người bỗng vang lên tiếng bụng nghe rất kêu.
– Đói quá đi!- Lam Thanh rên lên.
– Cậu nói ra…làm bọn tớ cũng thấy y chang.Đã hơn giờ ăn trưa rồi còn gì…
– Chẳng phải có sẵn cá ở đây sao?Chúng ta có thể ăn nó a!- Vĩnh Khang nhẹ liếm môi,nâng một con cá lên.
Và như thế,một đám người quên mất vẫn còn nhiều khác đang chờ đợi.Đốt lửa,làm qua cá và nướng.
Khi họ trở về thì thành viên lớp 1-E đã muốn ngất đi vì đói.Vì đơn giản lượng thức ăn lớp 2-A làm ra không đủ cứu tế.
********************************